ac333cf4gw1f6tnbde7imj20qo0yj482
Qua thật lâu, Thông Ma mới nói: “Không, ta muốn sống, sống lâu một chút. Sống là có thể nhìn ngươi, ăn thức ăn con người với ngươi. Chúng ta đi mỗi nơi một chút, đưa ta đến những vùng đất xinh đẹp, nói không chừng ta sẽ thích cách sống ấy.”
Mục Phi ngã vật xuống giường, lăn lăn vài vòng trên chiếc chăn tơ tằm, nom thật hạnh phúc: “Thoải mái quá đi mất.”
Thông Ma đứng bên giường, nhìn quanh bốn phía, đánh giá căn phòng do một tay hai người họ trang trí. Phong cách nhà vườn vừa ấm áp vừa nhẹ nhàng khoan khoái, có thể nhìn thấy hoa tươi và vật trang trí tinh xảo độc đáo ở bất cứ chỗ nào, mỗi một góc được trang hoàng xong đều lộ ra thẩm mỹ và sự nhiệt tình với cuộc sống của chủ nhân. Căn phòng này bất luận là phong cách hay là sắc thái thì đều cực giống nhà cây ở Đông Bắc xa xôi của họ, giống như nơi này chính là một căn phòng trong ngôi nhà đó vậy.
Mục Phi kéo tay nó: “Tùng Tùng, đến đây, nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
“Ta không mệt.”
“Đến đây.”
Thông Ma học dáng vẻ Mục Phi nằm sấp xuống giường, cọ mặt vào chăn: “Lạnh lạnh.”
“Lạnh nhỉ, nhưng thoải mái muốn chết. Chỗ này tuyệt quá, tôi thích nhất ban công lớn đó.” Mục Phi vén mái tóc thật dài của Thông Ma, đưa lên mặt cọ cọ, trong mắt tràn đầy ý cười.
Thông Ma bĩu môi: “Nhà của chúng ta ở Đông Bắc không tốt sao.”
Mục Phi kinh ngạc: “Sao cậu lại hỏi vậy? Đương nhiên tốt.”
Thông Ma rầu rĩ: “Vậy sao chúng ta phải ở đây.”
Mục Phi xoa mặt Thông Ma: “Tùng Tùng, cậu nhớ nhà à?”
Thông Ma trầm mặc một lát, gật đầu.
Mục Phi khẽ vuốt tóc nó, cười: “Nếu cậu nhớ nhà, chúng ta về là được.”
Thông Ma nói: “Không phải ngươi chưa chơi đủ sao, không phải ngươi thích ở đây sao.”
“Thích mà, ở cùng nhóm Tùng Hạ rất vui, nhưng nhà cũng rất tốt. Thật ra ở chung với cậu, chỗ nào cũng là nhà.”
Thông Ma lật người, nằm ngửa trên giường: “Thôi, vất vả lắm mới ra ngoài một chuyến, ta biết ngươi muốn đi chơi.”
Mục Phi cười: “Ổ của Nê Nê cũng đã được sửa xong, thêm mấy ngày nữa Tam nhi sẽ dẫn Nê Nê đến đây, nhất định nó rất nhớ chúng ta. Đợi Nê Nê đến, chúng ta sẽ đi nơi khác chơi, tôi muốn dẫn cậu đi xem sự tráng lệ của thế giới này. Cắm rễ tại một chỗ nào đó đương nhiên rất hạnh phúc, nhưng thỉnh thoảng đi ngắm phong cảnh khác lạ cũng là một trải nghiệm không tệ.”
Thông Ma “ờ” một tiếng, cảm xúc không vui cho lắm.
Mục Phi xán đến nằm sấp trên người Thông Ma, mỉm cười bóp mũi nó: “Đương nhiên, khi nào cậu muốn về nhà, tôi sẽ về với cậu, tôi cam đoan.”
“Thật?”
“Đương nhiên là thật. Chẳng qua bây giờ chúng ta có nhiều hơn một chuyện cần suy xét, đó chính là vấn đề năng lượng. Trang Nghiêu cũng nói, tốt nhất là chúng ta đừng cắm rễ ba năm tại một chỗ.”
Sắc mặt Thông Ma không tốt cho lắm: “Thật là phiền toái, nếu chỉ cần cắm rễ không sinh trưởng thì tốt.”
“Cậu biết rõ đó là chuyện không thể. Tùng Tùng, cho dù chúng ta quay về Đông Bắc thì cũng không thể phủ kín bộ rễ khắp cả khu rừng giống như trước kia.”
Thông Ma thở dài: “Ta biết.”
“Có điều, chúng ta có thể đi rất nhiều nơi, nhấm nháp những vị đất khác nhau.”
Thông Ma bĩu môi: “Đất ở chỗ khác đều không ngon bằng đất đen của dãy tiểu Hưng An.”
Mục Phi ôm cổ nó, cười chiều chuộng: “Cậu nói thế nào thì là thế ấy. Nếu không thể cắm rễ ba năm, chúng ta cứ qua một năm thì đổi chỗ là được. Dù có đi đâu, chúng ta cũng ở bên nhau, cho nên tôi không cảm thấy cô đơn.”
Thông Ma lặng lẽ rúc vào lòng Mục Phi, kề đầu vào hõm vai anh, ngón tay nhẹ nhàng cuốn lọn tóc anh, hết vòng này đến vòng khác.
Mục Phi hôn trán nó: “Tùng Tùng, tôi biết cậu rất khó chịu, nếu là cây thì chỉ muốn cắm rễ một chỗ phải không.”
Thông Ma gật đầu: “Ta ghét bạch tuộc, ghét biển.”
“Nhưng cậu đã cứu rất nhiều người tốt giống Tùng Hạ, cả loài người đều biết ơn cậu.”
Thông Ma bĩu môi, mất tự nhiên: “Ta thèm vào.”
Mục Phi cọ má nó: “Tôi cũng cám ơn cậu.”
Thông Ma ôm hông hắn: “Vậy sau này ngươi sẽ nghe ta nói?”
“Tôi vẫn luôn nghe lời cậu mà, cơ thể này do cậu định đoạt.”
Thông Ma ngẫm nghĩ: “Ngươi gạt ta, ngươi càng ngày càng không nghe lời ta nói.”
Mục Phi cười: “Cậu nhất định nhớ lầm rồi.”
“Không phải, lần trước…”
“Cậu nhớ lầm rồi.” Mục Phi vuốt tóc nó, dịu dàng cười: “Tôi chỉ nghe lời cậu.”
“Ờm.” Thông Ma lười nghĩ, khép hờ đôi mắt rúc vào lòng Mục Phi, giống một con mèo hưởng thụ Mục Phi vuốt lông cho nó, mái tóc đen dài quấn vào với nhau, phô trên nền giường trắng tuyết. Hai người nằm song song, mũi kề mũi, gió tháng tư phe phất đem theo một chút hơi lạnh vào phòng, nhưng họ tựa vào nhau nên không thấy lạnh, chỉ cảm thấy ấm áp khuếch tán từ tim ra ngoài, ngay đến đầu ngón chân cũng thấy ấm áp.
Thông Ma thầm thì: “Yên ắng quá.”
Sau tận thế, đa phần dân Thiên Tân đã ồ ạt di dân tràn vào Bắc Kinh tị nạn, thành phố trống huơ trống hoác, quanh chỗ ở của họ gần như không có ai, ngày nào cũng yên ắng như thể trên thế giới chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh. Sự yên lặng ấy khiến trái tim con người cũng trở nên trầm tĩnh.
Mục Phi khẽ nói: “Đúng vậy, giống như trên thế giới chỉ có chúng ta.”
“Đã lâu không ngắm trăng.”
Mục Phi cười: “Chúng ta đi ngắm trăng đi.”
Thông Ma ngồi dậy từ trên giường, ôm lấy Mục Phi, mũi chân nhón lên một cái rồi bay ra ngoài cửa sổ. Một cây thông trong sân nhanh chóng sinh trưởng bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được, trong chớp mắt đã cao hơn bốn mươi mét. Cơ thể hai người nối liền nhánh cây, được đưa lên trời cao, dừng lại trên một tán thông xòe lớn.
Họ nằm trên tán cây, nắm tay nhau, ngắm nhìn trời đêm xanh mực và sao sáng đầy trời.
Thông Ma nói: “Ánh trăng hôm nay khó coi, không tròn.”
“Ừm, thế nhưng sao lại rất đẹp. Nếu Nê Nê ở đây thì tốt, tôi nhớ nó quá.”
Thông Ma khẽ hừ một tiếng: “Không phải nó với Tam nhi sắp đến hay sao.”
Mục Phi huých vào vai nó, cười nhe răng: “Cậu ghen với Nê Nê à.”
Thông Ma kề đầu vào ngực Mục Phi: “Nó luôn chiếm dụng rất nhiều thời gian của ngươi.”
“Cậu nói Nê Nê? Nê Nê từ nhỏ đến lớn đã lạnh lùng, vừa không làm nũng cũng không quấn chủ, nó chiếm dụng rất nhiều thời gian của tôi lúc nào chứ, đa phần thời gian của tôi đều dành cho cậu mà.”
“Không đúng, ngươi luôn chuẩn bị thức ăn cho nó, còn hay chải lông cho nó nữa.”
“Vậy cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Nê Nê là con thú tôi không phải lo nhất mà tôi từng nuôi. Có điều, thỉnh thoảng tôi lại hi vọng nó có thể quấn chủ như A Bố, không thì tôi làm chủ nhân rất không có cảm giác tồn tại.”
“Hừ.”
Mục Phi bóp má nó, cười: “Cậu làm gì mà ghen với Nê Nê thế. Hai người chúng ta không có lúc nào là không ở bên nhau, chúng ta tâm ý tương thông, cậu đang nghĩ gì, tôi đang làm gì thì đôi bên đều biết cả, chuyện này còn chưa đủ hay sao.”
Thông Ma khẽ than: “Chưa đủ.”
Mục Phi mỉm cười bất đắc dĩ. Anh có thể cảm nhận được nội tâm phức tạp mẫn cảm của Thông Ma. Điều Thông Ma muốn là cùng anh đi đến một cánh rừng sâu thẳm – nơi không có bất cứ người hay động vật nào khác đến quấy rầy sự tĩnh lặng của họ, cắm sâu bộ rễ của mình vào lòng đất, cảm nhận mùi hương đất đai, vị ngọt mưa rơi, cùng sống với thiên nhiên tráng lệ. Họ sẽ âm thầm sống ở đó, dùng tư thế đồ sộ sừng sững giữa đất trời, tại nơi gần nhất với nhật nguyệt tinh thần, thưởng ngày đêm luân phiên, phẩm nhân gian hàn thử, cứ như vậy mà sống cho đến trăm năm, ngàn năm. Đó mới là nguyện vọng bản năng của một cái cây như Thông Ma. Nhưng bất đắc dĩ rằng trong linh hồn của cái cây như Thông Ma lại có thêm một người.
Mục Phi ôm chặt Thông Ma: “Tùng Tùng, nếu cậu không muốn sống như vậy, chúng ta về nhà đi. Bất luận là ba năm, năm năm hay là mười năm, hai mươi năm, tôi sẽ cắm rễ một nơi với cậu, vĩnh viễn không đi đâu. Chúng ta không cần để ý tới ý thức Cambri, cho dù vì thế mà sống ít đi rất nhiều năm cũng không sao, bởi vì bất luận là sống hay là chết, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau.”
Trái tim Thông Ma rung động, nó ôm lại Mục Phi, hồi lâu không nói gì, trong lòng đang trải qua tranh đấu kịch liệt. Mục Phi dùng suy nghĩ điềm tĩnh, dịu dàng mà kiên nhẫn trấn an nó. Họ là một thể, là bạn bè linh hồn, là toàn bộ của nhau, cảm giác hoàn toàn không có bí mật này khiến người ta cảm thấy tim đập rất nhanh.
Qua thật lâu, Thông Ma mới nói: “Không, ta muốn sống, sống lâu một chút. Sống là có thể nhìn ngươi, ăn thức ăn con người với ngươi. Chúng ta đi mỗi nơi một chút, đưa ta đến những vùng đất xinh đẹp, nói không chừng ta sẽ thích cách sống ấy.”
Đôi mắt Mục Phi chớp động, giọng nói có chút phát run: “Thật sao.”
“Thật, đợi Nê Nê đến đây, chúng ta sẽ xuất phát.”
Mục Phi hôn nó một cái, kích động: “Được, chúng ta nên đi đâu trước nhỉ, cậu có chỗ nào muốn đi không?”
Thông Ma lắc đầu.
“Chúng ta đi phương Nam, đi Tô Hàng [311]. Tháng bốn tháng năm chính là thời điểm đẹp nhất, tôi dẫn cậu đi ngắm phong cảnh phương Nam.”
[311] Tô Hàng: Xuất phát từ câu nói từ “Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng”, ghép từ tên của Tô Châu và Hàng Châu, hai vùng đất nổi tiếng với phong cảnh hết sức mỹ lệ.
“Được, nhưng ta ghét biển, nước vừa mặn vừa đắng, khó uống muốn chết.”
Mục Phi cười: “Được, chúng ta không đi biển.”
Thông Ma ngẫm nghĩ: “Có điều mấy thứ trong biển lại ăn ngon.”
Mục Phi mỉm cười nhìn nó, trong mắt đều là dịu dàng.
Hai người rúc vào nhau, nằm trên giường trò chuyện không đầu không đuôi rồi dần dần nắm tay nhau ngủ.
Sáng sớm hôm sau, họ vẫn chưa mở mắt thì đã bị chấn động bởi tiếng gầm hùng hậu như sấm dội. Mục Phi giật mình một cái ngồi dậy, Thông Ma bất mãn ôm eo anh, dụi cái đầu đang mơ mơ màng màng vào bụng anh.
Mục Phi hưng phấn: “Tùng Tùng, là Nê Nê đó, Nê Nê đến đây.” Nói xong muốn nhảy xuống giường.
“Ngươi đừng đi…” Thông Ma khẽ than: “Ta buồn ngủ.”
“Tôi không đi một mình, chúng ta cùng đi đón Nê Nê.”
“Không.”
“Vậy cậu ngủ đi, tôi đi đón Nê Nê.”
“Không, ngươi không ở đây ta không ngủ được.”
Mục Phi dở khóc dở cười, vò mạnh tóc Thông Ma: “Ngoan, mau dậy đi, Nê Nê nhất định nhớ chúng ta lắm.”
Thông Ma không muốn cũng phải bò dậy, mái tóc mây đen dài trút xuống che khuất nửa khuôn mặt, làm nổi bật gương mặt tuấn mỹ tái nhợt, càng khiến người ta động tâm một cách đặc biệt. Mục Phi nhìn gương mặt giống mình như đúc ấy, lại cảm giác đó căn bản không phải mặt của mình, khí chất khác biệt có thể khiến dung mạo có ngũ quan tương đồng sinh ra quá nhiều sai lệch.
Mục Phi cảm thán: “Trước kia còn cảm thấy nhìn cậu giống như soi gương, bây giờ càng ngày càng không có cảm giác này.”
Thông Ma nói: “Ta chưa bao giờ cảm thấy chúng ta giống nhau.”
Mục Phi cười: “Cũng đúng, người ngoài liếc mắt đã có thể phân biệt được.”
Nê Nê phát ra tiếng gầm thứ hai đánh thức tất cả mọi người trong trang viên, từ xa họ đã nghe thấy Đặng Tiêu gân họng gào ầm lên: “Nê Nê mày còn nhớ tao không, má ơi sao mày to con dữ vậy.”
Mục Phi kéo Thông Ma từ trên giường dậy: “Đi thôi.”
Thông Ma lưu loát bò lên, ôm lấy Mục Phi, bay ra ngoài cửa sổ. Trong trang viên rộng lớn, một con báo đen khổng lồ ngồi trước biệt thự của họ, cái đuôi im lặng đặt sau lưng, đôi mắt sáng ngời hữu thần, tư thế vững như Thái Sơn. Mục Phi nhìn nó, không nhịn được nhớ tới ngày lần đầu tiên nhìn thấy Nê Nê, dáng vẻ gầy còm yếu ớt ấy, anh chỉ cần dùng một tay là có thể nâng trọn nó lên. Chớp mắt hai năm trôi qua, Nê Nê đã lớn như vậy. Bất luận là Nê Nê hay là Thông Ma thì đều khiến anh có cảm giác thành tựu khi nhìn con cái lớn lên từng chút một.
Thông Ma đột ngột quay lại, cau mày: “Ta không phải con ngươi.”
Mục Phi cười ha ha: “Tôi chỉ là tùy tiện nghĩ thế thôi.”
Hai người bay đến trước mặt Nê Nê, lập tức nhào vào người nó, Nê Nê thè lưỡi cẩn thận liếm họ vài cái, cũng dùng chóp mũi cọ vào ngực họ thân mật.
Mục Phi ấp trong bộ lông dày của Nê Nê, mỉm cười nhìn Thông Ma: “Tùng Tùng, cậu chuẩn bị xong chưa, hành trình của chúng ta.”
Thông Ma giữ chặt tay anh: “Lúc nào đi cũng được.”
Ánh mắt Mục Phi chớp động, nhìn tri kỷ linh hồn của mình, một nửa sinh mệnh của mình, mỉm cười hạnh phúc thỏa mãn.
Thủy Thiên Thừa: Tùng Tùng và Mục Phi không có H, mọi người không cần nghĩ, tình cảm của họ vượt qua tình yêu, tình thân và tình bạn, thăng hoa đến cùng chung linh hồn, họ coi nhau là bạn đời duy nhất, hạnh phúc mà hoàn mỹ nắm tay nhau đi hết sinh mệnh chung của họ.