Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 235



“Ha ha, kêu người khác tránh ra, bản thân lại xông vào, thật không muốn thừa nhận đây là gene của tôi.”

Tối nay viện khoa học đèn đuốc sáng trưng, trong khu thí nghiệm khu 3 đứng đầy người, ngoại trừ dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên mới trở về từ bữa tiệc thì còn có lực lượng giải phóng quân được vũ trang đầy đủ bao vây khu thí nghiệm.

Trong một phòng họp, hai bên chiếc bàn dài màu kim loại không còn chỗ ngồi.

Trang Du nói: “Mấy người đưa Chu Phụng Lam đi đâu rồi?”

Tùng Chấn Trung nói: “Hắn mất máu quá nhiều, đang được chữa trị.”

Trang Du cười cười: “Ừm, vậy là tốt rồi, tôi nghĩ mấy người cũng không nỡ giết cậu ta.”

“Trước khi chữa trị kết thúc, hắn phải ở lại khu 3. Tiến sĩ Trang, chuyện đêm nay, cậu cũng phải ở lại khu 3 phối hợp điều tra.”

Trang Du cau mày: “Điều tra cái gì, điều tra nguyên nhân tử vong của tư lệnh Từ?”

Đường Đinh Chi lạnh nhạt nói: “Tư lệnh Từ chết do phát bệnh nhồi máu não.”

Trang Du cười phá lên: “Nói như thế về mặt ngữ pháp thì đúng là không sai.”

Tùng Chấn Trung nói: “Tiến sĩ Trang, điều kiện lần trước cậu nhắc tới, chúng tôi đã cẩn thận cân nhắc, song vẫn không thể đồng ý. Xét thấy tình thế hiện tại đã thay đổi, không biết cậu có thay đổi chủ ý hay không.”

Trang Du thâm trầm nhìn Tùng Chấn Trung: “Anh nghĩ rằng giết tư lệnh Từ rồi là có thể uy hiếp tôi? Thật ta tôi nên cám ơn mấy người đã giúp tôi loại trừ một quân cờ nên loại trừ từ lâu rồi mới đúng. Tư lệnh Từ đã già rồi, đại khái cũng biết mình cơ thể không tốt, chẳng còn bao nhiêu thời gian, gần đây càng ngày càng nóng nảy tham công khiến tôi rất đau đầu, Từ Hàng dễ khống chế hơn ông ta nhiều.”

Tùng Chấn Trung nheo mắt lại.

Trang Du cười: “Sao? Muốn giết cả Từ Hàng? Cha con liên tiếp gặp chuyện bất ngờ có hơi nổi bật thì phải. Từ Hàng tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng có một vài thuộc hạ lão thành của tư lệnh Từ, rất trung thành tận tâm, giết tư lệnh Từ đã muốn toàn quyền tiếp nhận tập đoàn quân 52, ván này tư lệnh Tào đánh tốt quá rồi thì phải.”

“Tư lệnh Từ đã chết, ít nhất sẽ có một nửa binh lực của đoàn quân 52 chuyển tới tay tư lệnh Tào, ván này đánh thế nào cũng không lỗ.”

Trang Du lắc đầu: “Vậy một nửa còn lại thì sao? Ít nhất một trăm ngàn người, huống chi lực lượng không quân của quân khu Bắc Kinh gần như đều nằm trong tay tập đoàn quân 52. Một nửa mấy người không thể lấy chính là một nửa cần nhất trong cuộc chiến Hoa Nam, tôi nói không sai chứ?”

“Chẳng lẽ tấn công sinh vật Hoa Nam mấy người không cần góp sức?”

Trang Du cười: “Đương nhiên là cần, nhưng góp lúc nào cũng cần phải tính toán, là đồng tâm hiệp lực ngay từ đầu hay là chờ mấy người chết kha khá rồi chúng tôi mới đến kết thúc, chênh lệch cũng lớn lắm đó, giáo sư Tùng đáng mến à.”

Tùng Chấn Trung siết chặt nắm đấm: “Trang Du, đây là cuộc chiến sống còn trên lãnh thổ Trung Quốc, môi hở răng lạnh, cậu dám mạo hiểm như thế ư?”

Trang Du lạnh lùng cười: “Đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ mới ví dụ mà thôi. Có điều anh cũng đừng lấy đạo đức ra ép tôi. Mọi người cùng làm việc cũng đã nhiều năm, chẳng nhẽ anh lại không hiểu tôi được một chút? Nếu tôi nổi giận thì hay làm ra vài chuyện ngoài dự đoán của mọi người đó. Hôm nay mấy người uy hiếp tôi thế này, tôi cũng thấy hơi giận rồi. Tôi giận không phải vì mấy người giết Từ Ưng mà là mấy người tưởng làm vậy là có thể ép tôi đi vào khuôn khổ, đúng là khinh nhau quá. Cho dù là bản sao tiểu Trang Nghiêu của tôi cũng không vô dụng như vậy chứ. Hay do nó biểu hiện quá kém nên mấy người tưởng ngay cả tôi đây cũng có thể tùy ý xem nhẹ?”

Tùng Hạ vỗ mạnh xuống bàn, cả giận: “Trang Nghiêu mạnh hơn anh một vạn lần.”

Trang Du khinh khỉnh liếc nhìn cậu một cái: “Được rồi, cứ giằng co như vậy cũng không thú vị. Tôi thấy mấy người đã quyết khiến tôi phải khoanh tay chịu trói, bây giờ tôi lại đang ở thế bị động, cân nhắc tình hình, ván này coi như mấy người thắng đi. Tôi có thể giúp mấy người đánh thức Trang Nghiêu, có điều tôi yêu cầu tham gia vào chuyện đọc ký ức của Tôn tiên sinh, yêu cầu này không quá đáng đúng chứ? Dù sao thì nếu ký ức của ông ta có giá trị thì nên chia sẻ cho tất cả dị nhân tiến hóa não bộ dùng chung chứ, cứ cho khu 2 ra rìa mãi cũng không có lợi cho đại đoàn kết đâu.”

Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi liếc nhau, Tùng Chấn Trung gật đầu: “Có thể.”

Trang Du mím môi cười cười, đột nhiên nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Còn tính giết tôi không?”

Thành Thiên Bích đột ngột không kịp đề phòng, chưa kịp giấu nét mặt, chỉ lạnh nhạt: “Không.”

Trang Du gật đầu cười: “Cậu đã nói thật. Đi thôi, bây giờ dẫn tôi đi thăm tiểu Trang Nghiêu nào. Tôi muốn tự mình xác nhận lại chút xem nó có còn khả năng cứu chữa hay không.”

Tùng Chấn Trung dẫn Trang Du đi đến hướng phòng thí nghiệm khóa chặt, mọi người theo sát sau đó.

Vì để đảm bảo dinh dưỡng cung cấp cho Trang Nghiêu nên hôm nay nó được chuyển từ phòng mình đến phòng thí nghiệm, môi trường trắng toát trong phòng thí nghiệm càng tôn thêm vẻ nhợt nhạt trên gương mặt nho nhỏ của nó.

Trang Du đi đến bên giường, xoa xoa mặt Trang Nghiêu, nói khẽ: “Thằng bé giống tôi trước đây, dậy thì muộn, phải tới tầm 15 tuổi vóc dáng mới có thể bắt đầu cao lên được.” Cuối cùng tay hắn đặt lên trán Trang Nghiêu, nhắm nghiền mắt, dùng năng lượng cảm giác trí óc Trang Nghiêu.

Sau một lúc lâu, hắn mở mắt: “Thần kinh nội sọ bị tổn thương tương đối nghiêm trọng, gặp phải tấn công như vậy, chắc nó đã rất đau đớn. Ha ha, kêu người khác tránh ra, bản thân lại xông vào, thật không muốn thừa nhận đây là gene của tôi.”

Đường Đinh Chi nói: “Cậu có chắc chắn không?”

“Giống mấy người, 50 – 50 đi.” Trang Du xoa xoa mái tóc mềm mại của Trang Nghiêu, cười: “Cho dù mấy người có tin hay không, tôi cũng giống mấy người, hy vọng nó sẽ tỉnh lại. Dù sao đây cũng là tác phẩm thành công nhất của tôi, tuy nằm thế này trông cũng vui tai vui mắt, có điều giá trị của nó vẫn là lúc hoạt động đầu óc hơn.”

Đặng Tiêu cười lạnh: “Việc đúng đắn nhất đời này ông đã làm cũng chính là Trang Nghiêu.”

Trang Du liếc nhìn cậu ta: “Cậu bạn nhỏ, ít nhất có một chuyện cậu phải tự mình hiểu lấy, đó chính là nếu cống hiến của tôi cho loài người là 100 thì cậu ngay cả 0.1 cũng không đến. Giá trị quan ấu trĩ và IQ dưới đáy của cậu xem ra cũng khá xứng đôi.”

“Ông…” Đặng Tiêu siết chặt nắm đấm, trong lòng yên lặng cầu nguyện Trang Nghiêu lớn lên trăm ngàn lần đừng biến thành Trang Du thứ hai.

Trang Du nói: “Tôi mệt rồi, đi về nghỉ trước đây.”

Tùng Chấn Trung vừa muốn mở miệng, Trang Du đã nói: “Sao? Cũng định giam lỏng tôi? Tôi thấy chắc là không cần đâu, chẳng lẽ tôi lại chạy à.”

“Ba ngày sau tiến hành phẫu thuật, tôi sẽ đưa tài liệu của Trang Nghiêu đến khu 2.”

Trang Du đi đến cửa không quay đầu lại, khi tay chạm vào cửa, hắn bỗng dừng một chút: “Tôi không định để Từ Hàng biết nguyên nhân tử vong thật sự của tư lệnh Từ, tôi nghĩ chuyện này có lợi cho cả đôi bên, hy vọng mấy người kín miệng một chút.” Nói xong hắn mở cửa, ngẩng đầu bước đi.

Đường Đinh Chi nhìn theo bóng lưng hắn, lạnh nhạt nói: “Người đàn ông này thật khó đối phó.”

Tùng Chấn Trung thở dài: “Chỉ khi thu hết quân quyền về thì mới có thể chiếm thế chủ động tuyệt đối trước mặt hắn, chuyện này phải xem thủ đoạn của tư lệnh Tào. Ngày đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn, hy vọng không phải hy sinh quá nhiều người.”

Thành Thiên Bích nói: “Ít nhất hành động đêm nay đã thành công, Từ Ưng đã chết, chúng ta có thể yên tĩnh một thời gian. Trang Du… nếu cuộc chiến Hoa Nam thắng lợi, hắn thật sự không còn tác dụng gì.”

Tùng Chấn Trung mệt mỏi nói: “Hôm nay mọi người đều vất vả, sớm về nghỉ ngơi đi.”

Mọi người đi về phòng mình. Trên đường, Tùng Hạ hỏi: “Liễu ca, Nhạn Khâu, hôm nay hai người không bị thương gì chứ?”

Liễu Phong Vũ cười: “A, không sao, đôi bên đều có chỗ cố kỵ, không liều mạng.”

“Kiều tiểu thư không sao chứ?”

“Có tin tức miễn phí độc nhất vô nhị đưa đến cửa, cô ấy vui vẻ lắm. Mấy đứa cứ yên tâm, Từ Hàng không dám làm gì đâu, ba cô ấy quân hàm đại tá, Từ Ưng chết rồi, Từ Hàng còn phải dựa vào ông bố lão tướng này ấy chứ.”

“Vậy là tốt rồi.”

Đường Nhạn Khâu hạ giọng nói: “Làm vậy có khiến cô ấy có thể hiểu lầm gì không.”

“Hả? Hiểu lầm gì?”

“Hiểu lầm…” Đường Nhạn Khâu quay nhẹ mặt đi, mất tự nhiên nói: “Hiểu lầm anh có ý với cô ấy… Nếu cô ấy hiểu lầm thật, anh nên sớm giải thích rõ ràng, đừng để phụ nữ phải xấu hổ.”

Liễu Phong Vũ cười một tiếng, ánh mắt mang theo chút trêu chọc: “Chuyện này thì biết giải thích làm sao, ngộ nhỡ cô ấy thương tôi thật, không phải làm vậy làm tổn thương lòng tự tôn của người ta lắm à. Đường đại hiệp, cậu hiểu lòng người thế này, chi bằng đi giải thích giúp tôi nhé?”

Đường Nhạn Khâu nhăn mi: “Sao thái độ của anh lại tùy tiện như vậy, tôi nói thật với anh đấy.”

Liễu Phong Vũ cười nhăn nhở: “Tôi cũng nói thật mà, cậu đi nói với cô ấy đi, Liễu Phong Vũ tôi là người của cậu, bảo cổ đừng nhớ thương gì nữa không phải xong rồi à.”

Đặng Tiêu không nhịn được cười phá lên, Tùng Hạ cũng nín cười, mặt mày nhăn nheo hết cả.

Đường Nhạn Khâu mặt đỏ tưng bừng, cứ úp úp mở mở cả buổi, khó xử: “Được rồi, tôi đi tìm cô ấy, có điều không thể nói như anh bảo được.”

Liễu Phong Vũ suýt thì lọt cả tròng ra ngoài: “Cậu tính đi thật đấy à?”

Đường Nhạn Khâu nhăn mặt: “Cho dù vì nhiệm vụ, thái độ của anh với cô ấy tối hôm qua cũng thái quá, hy vọng sau này anh đừng làm thế nữa.”

Liễu Phong Vũ nhéo nhéo mặt hắn: “Nói đến nói đi thì là cậu ghen chứ gì, cậu không thể thẳng thắn một chút à?”

Đường Nhạn Khâu đẩy tay hắn ra: “Anh đừng nói lung tung, tôi chỉ là không muốn cô ấy lúng túng, ngày mai tôi sẽ đi nói.”

Liễu Phong Vũ cười đến độ thấy hơi xóc hông: “Đồ ngốc này, cậu thôi chọc tôi nữa có được không, ha ha ha ha.”

Đường Nhạn Khâu thấy hơi xấu hổ, bước nhanh về phòng mình, Liễu Phong Vũ nhanh chân chạy theo, lập tức nhảy lên lưng hắn, nhăn nhở: “Cõng tôi đi.”

Đường Nhạn Khâu quay đầu nhìn ba người Tùng Hạ còn đang dòm theo, mặt càng đỏ hơn, hạ giọng: “Anh làm gì đấy!”

“Cõng tôi đi, tôi lười đi á.” Liễu Phong Vũ ôm lấy cổ hắn, hôn cái bẹp vào mặt hắn: “Cậu đúng là bảo bối sống mà, thú vị muốn chết.”

Mái tóc dài của Liễu Phong Vũ rơi xuống cổ Đường Nhạn Khâu, nhẹ nhàng phất qua làn da của hắn. Hắn cúi đầu, vành tai đỏ rực, bước nhanh về phòng, đóng cửa sầm một tiếng.

Đặng Tiêu cười ha ha: “Đường ca đúng là rất thú vị.”

Tùng Hạ cũng cười: “Hai người họ đúng là góc bù mà.”

Thành Thiên Bích lắc lắc đầu, trên gương mặt nhạt nhẽo cũng hiện lên ý cười khó có thể phân rõ.

Sau khi hai người về phòng, Tùng Hạ đang cúi đầu thay quần áo, Thành Thiên Bích nói: “Tùng Hạ, đến giúp tôi chút.”

Tùng Hạ quay đầu lại, thấy Thành Thiên Bích đã cởi áo, một vết thương rõ ràng do giật điện từ sau lưng lan đến phía dưới, nhìn thấy mà ghê người, Tùng Hạ kinh hãi: “Cậu bị thương? Sao không nói cho tôi biết.”

Lúc ấy khi Thành Thiên Bích và Chu Phụng Lam đánh nhau, tuy cậu biết Thành Thiên Bích bị điện giật trúng, nhưng do sau khi trở về hình người hắn có vẻ không có gì đang phải lo ngại, hơn nữa lúc ấy tình hình hỗn loạn, Thành Thiên Bích lại đưa lưng về phía cậu mặc quần áo nên cậu căn bản không phát hiện Thành Thiên Bích bị thương diện tích lớn như vậy.

Thành Thiên Bích nói: “Không nghiêm trọng.”

Tùng Hạ vội vàng chữa trị vết thương sau lưng cho hắn. Một mảng lớn da thịt bị cháy rụi vì sức nóng, có thể biết đau đớn thế nào. Vậy mà trong hai tiếng từ khách sạn trở về viện khoa học, Thành Thiên Bích không kêu một tiếng. Tùng Hạ trách: “Lúc này rồi cậu còn làm mặt ngầu gì nữa, tôi có thể lập tức chữa khỏi cho cậu lúc ấy, làm gì đến tận bây giờ.”

Thành Thiên Bích nói: “Bên cạnh chúng ta vẫn luôn có người, khiến mọi người cho rằng tôi thắng áp đảo Chu Phụng Lam hết sức quan trọng.”

Tùng Hạ thở dài: “Là tôi suy xét không chu toàn.”

Thành Thiên Bích xoa xoa tóc cậu: “Không liên quan đến anh, cũng không có gì đáng ngại.”

“Không, quả thật là tôi suy xét không chu toàn, tôi nên nghĩ đến chuyện cậu bị thương, cũng có thể nghĩ đến chuyện cậu tạm thời không thể nói cho người khác, ít nhất nên dùng năng lượng cảm giác một lần, cậu sẽ không dưng phải chịu tội hai tiếng nữa.”

Thành Thiên Bích miết cằm Tùng Hạ, nâng mặt cậu lên, nhìn vào mắt nhau: “Tôi nói rồi, không liên quan đến anh.”

Tùng Hạ xoa tấm lưng hồi phục nhẵn bóng như xưa của hắn, trong lòng vẫn thấy không được thoải mái.

Thành Thiên Bích nói: “Chúng ta cũng là góc bù.”

“Gì?”

“Anh vừa nói hai người họ là góc bù, chúng ta cũng vậy. Anh luôn nói nếu không có tôi, anh không thể sống đến bây giờ, thật ra tôi cũng vậy. Không có anh, tôi không có bạn bè, không có sức mạnh như hiện tại, nói không chừng cũng đã chết từ lâu. Anh đừng coi thường mình.”

Tùng Hạ cười: “Cậu học cách an ủi từ bao giờ vậy.”

Thành Thiên Bích ôm chặt cậu: “Học từ anh.”

Khi nhóm Tùng Chấn Trung đang chuẩn bị trước khi tiến hành phẫu thuật cho Trang Nghiêu, Tùng Hạ đang bổ sung hàng loạt các loại kiến thức về đầu óc. Sau khi đột phá cấp ba, cậu có thể tăng cường khả năng trí não của mình tốt hơn. Chỉ cần liên tục cung ứng năng lượng, cậu có thể mô phỏng 30% công năng trí não của một dị nhân tiến hóa não bộ. Tuy cậu không thể dùng sóng điện não tiến hành tấn công hay điều khiển gì đó, nhưng IQ và trí nhớ được nâng cao rõ rệt, tốc độ học hỏi tăng nhanh. Để khi chữa trị đầu óc cho Trang Nghiêu có thể làm không chút sai sót nên ba ngày qua cậu gần như không hề chợp mắt.

Trước ngày phẫu thuật một ngày, Tùng Hạ nhận được một gói hàng.

Vừa nhìn cách thức dùng rễ cây đóng gói là cậu biết nó do Mục Phi gửi đến. Sau khi trở về Bắc Kinh, cậu từng gửi đồ cho Mục Phi một lần, ngoại trừ vài thứ tươi mới thú vị thì còn viết một phong thư dài kể lại sơ qua những chuyện mà họ đã trải qua ở Thanh Hải cho Mục Phi biết. Nghe chú cậu nói thì trong bảy tháng họ vào Thanh Hải, Mục Phi nhiều lần hỏi thăm tình hình của họ, hết sức quan tâm. Xưa nay, tính cách của Tùng Hạ là không thể từ chối thịnh tình của người khác, bình thường phải báo đáp lại gấp bội mới không thấy trong lòng bất an.

Mở gói đồ ra, quả nhiên Mục Phi gửi cho họ rất nhiều đồ ăn, đều là tự tay anh trồng, khoai tây to như cái đầu còn dính bùn đất, hiển nhiên vừa đào khỏi đất. Trong túi còn có một ít ảnh chụp, có ảnh họ cải tạo biệt thự thành nhà trên cây, có nhà kính trồng hoa, có thư phòng, còn có cái ổ khổng lồ của Nê Nê.

Tùng Hạ vừa xem vừa mỉm cười, khi lật đến ảnh chụp Nê Nê, Tùng Hạ cảm thấy hơi kỳ quái. Nê Nê lớn lên thì không ngạc nhiên, nhưng sao trông bề ngoài lại hơi khang khác ta, giống như là… Tùng Hạ nhìn thấy tấm ảnh có hằn nét chữ nên lật đằng sau ra xem. Chữ viết trôi chảy như mây bay của Mục Phi thỏa sức khai triển trên nền ảnh trắng: Tùng Hạ, chúng ta vẫn nhầm một chuyện, hình như Nê Nê không phải mèo mà là báo đen, ha ha ha ha, lúc nó còn nhỏ sao chúng ta lại không phát hiện ra nhỉ.

Tùng Hạ không nhịn được cũng bật cười, đại khái do Nê Nê tối màu quá nên không thấy rõ mặt, ai dè lúc ấy chẳng ai nhận ra con mèo mun mà họ lật hết cả dãy Tiểu Hưng An lên mới tìm được lại là con báo con. Sau này Nê Nê lớn lên, họ cũng chỉ cảm thấy nó biến dị, giờ lớn thế này nghiễm nhiên đã có khí thế uy phong lẫm lẫm của chúa tể rừng xanh, quả thật không giống mèo chút nào nữa.

Thấy họ sống yên bình như vậy, Tùng Hạ vừa hâm mộ lại vừa vui mừng. Cậu nghĩ, đợi Trang Nghiêu tỉnh lại, Liễu ca, Nhạn Khâu và Tiểu Đặng đều đi xa thăm người thân, chi bằng cậu và Thiên Bích cũng đi Đông Bắc đi. Trong thời đại nhiều tai nạn này có thể có một vướng bận cho nhau, còn có thể thăm hỏi bạn bè chính là một niềm an ủi lớn với tâm hồn.

Hôm nay, tất cả đều dậy thật sớm, nhất là Tùng Hạ sẽ tham dự vào cuộc phẫu thuật. Cậu ăn bữa sáng nhiều gấp đôi ngày thường, cảm thấy tinh thần sung túc, nhưng cảm giác căng thẳng vẫn không thể giấu được.

Liễu Phong Vũ ôm vai cậu: “Bình tĩnh chút nào, cứ thoải mái đi, bọn anh đều tin cậu.”

Tùng Hạ gắng cười: “Em biết, mọi người yên tâm đi.”

Đặng Tiêu nói đùa: “Liễu ca, sao nghe anh nói cứ như Tùng ca sắp vào phòng sinh thế.”

Liễu Phong Vũ cười mắng: “Thằng nhóc này chẳng học được gì tốt cả.”

Thành Thiên Bích dùng bàn tay ấm áp dày dặn vỗ nhẹ vào lưng cậu: “Chúng tôi chờ hai người ở đây.”

Tùng Hạ kiên định gật đầu.

Tùng Hạ đi vào phòng thí nghiệm, phát hiện tất cả dị nhân tiến hóa não bộ đều đã vào chỗ, ngoại trừ Tùng Chấn Trung, Đường Đinh Chi và Trang Du thì còn có ba dị nhân tiến hóa não bộ trợ giúp. Có nhiều người hỗ trợ như vậy, Tùng Hạ thấy hơi an lòng một chút.

Đường Đinh Chi nhìn Trang Du: “Tiến sĩ Trang, tôi lại nhiều chuyện một lần, nếu cậu có bất cứ hành vi gây rối nào, chúng tôi sẽ lập tức phát hiện, mong cậu toàn lực phối hợp.”

Trang Du chế nhạo: “Đại tá Đường, ở chung với những người IQ bình thường lâu quá rồi, đến anh cũng lây cái tật xấu nói nhảm ấy.”

Đường Đinh Chi nhắm hai mắt, không đáp lại hắn.

Tùng Chấn Trung nói: “Bắt đầu thôi.”

Tùng Hạ hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, cố gắng hết sức khiến mình tĩnh tâm.

Kế hoạch phẫu thuật là như vậy, tất cả dị nhân tiến hóa não bộ sẽ đồng thời tiến vào bộ não của Trang Nghiêu, cùng nhau xây dựng một trường sóng não “cộng hưởng”. Vì Trang Nghiêu hôn mê mà Tùng Hạ không phải dị nhân tiến hóa não bộ nên việc xây dựng trường sóng não này tất phải do vài dị nhân tiến hóa não bộ đồng thời phóng thích năng lượng mới có thể đưa hai người không có khả năng não bộ kéo vào trường sóng. Sau khi mọi người cùng tiến vào trường sóng ấy, Trang Du sẽ cộng hưởng “cấu tạo” đầu óc của mình, họ sẽ căn cứ theo bộ não hoàn hảo của Trang Du chữa trị thương tổn cho Trang Nghiêu. Trang Du sẽ dẫn dắt Tùng Hạ tiến hành công việc “mổ chính” thông qua việc điều khiển đầu óc Tùng Hạ để đạt được mục đích lợi dụng khả năng của cậu chữa trị cho Trang Nghiêu. Mà trong quá trình này, Trang Du có thể xem hết tất cả những thứ có trong đầu Trang Nghiêu, bởi vậy có thể nhân cơ hội ấy mà đọc ký ức. Có thể nói, trong cuộc phẫu thuật này, Trang Du và Tùng Hạ là nhân vật chủ chốt nhất, nhưng hai người họ không có khả năng hoàn thành cuộc phẫu thuật này nên cần tới rất nhiều dị nhân tiến hóa não bộ cùng hỗ trợ. Nếu cuộc phẫu thuật kéo dài thì chỉ e phải cần tới nhiều dị nhân tiến hóa não bộ hơn để duy trì trường sóng điện não này.

Đối với Tùng Hạ, đây là một trải nghiệm thần kỳ cậu chưa có bao giờ. Khoảnh khắc cậu bị kéo lại gần trường sóng cộng hưởng, IQ của cậu lập tức tăng lên vài lần, phương thức tư duy chưa bao giờ rõ nét tinh tế đến thế. Trong đầu cậu giống như đang vận chuyển một tiểu vũ trụ, rất nhiều thông tin cậu chưa bao giờ tiếp xúc ập đến, thậm chí thỉnh thoảng cậu còn có thể cảm giác được suy nghĩ và cảm xúc của một vài người lúc này. Trong đầu cậu hiện ra hình nổi 4D của hai bộ não, cấu tạo của chúng thoạt nhìn phức tạp hơn bảng mạch tích hợp gấp trăm ngàn lần. Cậu biết đó là bộ não của Trang Du và Trang Nghiêu, quả nhiên gần như giống nhau như đúc, có lẽ bộ phận ký ức của họ hơi có chỗ khác biệt, nhưng trước mặt hình nổi phức tạp như vậy, Tùng Hạ căn bản không nhìn ra. Tiếp theo, một nguồn lực cùng cậu xem sơ đồ cấu tạo của hai bộ não, cũng rất đơn giản phát hiện rõ ràng ra phần bị tổn thương. Tùng Hạ cảm thấy trong nháy mắt, đầu óc hơi hốt hoảng. Sau đó, cậu cảm thấy có một ý thức tiến vào đầu mình. Cậu biết đó là ý thức của Trang Du, nhưng cơ thể cậu theo bản năng hơi bài xích chuyện ý thức bên ngoài có ý đồ khống chế mình.

Giọng nói của Tùng Chấn Trung vang lên trong trường sóng cộng hưởng: “Tùng Hạ, cháu phải thả lỏng một chút, ý thức vốn có của cháu rất mạnh, lúc này không thể có bất cứ sự kháng cự nào, tiến sĩ Trang không thể ép buộc cháu được, cháu phải tự thôi miên mình, đừng chống lại.”

Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái, ra sức thôi miên mình đừng chống lại nữa, để ý thức kia suôn sẻ đi vào đầu mình. Cố gắng như vậy gần mười phút, rốt cuộc Trang Du đã thành công khống chế bộ não của cậu. Cậu có cảm giác dưới sự khống chế của Trang Du, năng lượng của mình chảy vào cơ thể Trang Nghiêu, hội tụ ở bộ não của nó, rồi từng chút từng chút một, thật cẩn thận, chữa trị thần kinh bị tổn thương của Trang Nghiêu như kiến xây tổ. Cuộc phẫu thuật phức tạp thế này, nếu không phải có Trang Du “mổ chính”, cậu căn bản ngay cả động vào cũng không dám.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, đại khái qua nửa tiếng, thông qua trường sóng, Tùng Hạ cảm nhận được sự mệt mỏi của mọi người, nhất là Trang Du, năng lượng của hắn tiêu hao cực lớn. Tùng Hạ không dám tùy tiện cử động, chỉ khẽ nói: “Tôi có thể bổ sung năng lượng cho anh.”

Trang Du nói: “Đừng lộn xộn, tôi vất vả lắm mới tiếp quản được não cậu.” Nói xong, Trang Du khống chế năng lượng của Tùng Hạ, chậm rãi đưa vào cơ thể mình, cho đến tận lúc bổ sung đủ năng lượng, hắn mới trở lại bộ não của Trang Nghiêu, tiếp tục công cuộc chữa trị.

Tùng Hạ thực sự có chút ghen tị với bộ não của Trang Du. Tuy bây giờ dựa vào khả năng của mình, nhiều nhất Trang Du chỉ có thể hoàn toàn khống chế cậu trong vài giây, nhưng nếu có ngày Trang Du tiến hóa đến trình độ của Giang Doanh thì chẳng phải hắn muốn làm gì cũng làm được hay sao. Tùng Hạ cảm thấy hơi sợ hãi.

Sau khi cuộc phẫu thuật tiến hành hơn một tiếng, lại có bốn dị nhân tiến hóa não bộ vào phòng thí nghiệm duy trì trường sóng thay cho những người đã mệt mỏi đợt đầu, cứ như vậy thay ba lượt người, tốn mất bốn tiếng, cuộc phẫu thuật rốt cuộc kết thúc.

Khoảnh khắc trường sóng điện não cộng hưởng được thu hồi, vài dị nhân tiến hóa não bộ trình độ tiến hóa khá thấp trực tiếp ngất xỉu, sắc mặt Trang Du thì tái như tờ giấy. Nếu không phải hắn vẫn hấp thu năng lượng từ Tùng Hạ thì người gục xuống trước hết chính là hắn.

Tuy Tùng Hạ cũng vô cùng mệt mỏi nhưng sau khi mở được mắt ra, việc đầu tiên của cậu là xông về phía Trang Nghiêu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv