Có lẽ là hoài niệm cuộc sống hiện đại, nói chung, lần đầu tiên hắn nghĩ rằng mùi trên cơ thể một người đàn ông có thể dùng từ dễ chịu để hình dung.
Hi vọng của hai người sau khi đi một đường hơn mười km thì liền tan vỡ.
Nền đường cao tốc đã bị thảm thực vật sinh trưởng điên cuồng phá tan, mặt đường vốn rắn chắc bằng phẳng xuất hiện những vết nứt rộng hẹp không giống nhau, có vài cái khe sâu đến bốn, năm mét xe không đi qua được, người thì càng không cần phải nói.
Tùng Hạ đứng trước một khe lớn, thở dài thườn thượt: “Hay là chúng ta đi đường vòng?”
Thành Thiên Bích lắc đầu: “Vô dụng, cho dù chúng ta giả thiết đường khác không biến thành như vậy, chỉ sợ đi đường vòng cũng không tìm được sân bay kia. Bản đồ hướng dẫn của tôi có cập nhập tín hiệu vệ tinh, không thể thay đổi tuyến đường.”
Tùng Hạ vò đầu, phiền não không thôi: “Binh ca, chỉ sợ chúng ta không chống chọi được bao lâu. Chúng ta, những người khác… đều giống nhau.”
Thành Thiên Bích chậm rãi siết chặt nắm tay.
Ngày thứ tư sau tận thế, phần lớn hệ thống thông tin liên lạc và cơ sở hạ tầng đều đã ngừng hoạt động. Hiện nay thứ duy nhất còn có thể cung cấp bình thường chỉ có nước uống, có thể là vì trình độ tự động hoá của hệ thống cấp nước tương đối hiện đại, vả lại, trước mắt thì toàn bộ Côn Minh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của chính phủ. Không có điện, không có mạng internet, mọi người còn có thể sống, không có thức ăn cũng còn có thể nhai cỏ dại sống được vài ngày. Nhưng nếu không có nước, thành phố lớn như vậy, mấy trăm con người bạo động, hậu quả không thể lường được.
Chỉ e hệ thống cấp nước lúc này do chính phủ và quân đội liều mạng duy trì.
Thế nhưng có thể duy trì tới khi nào?
Qua hai ba ngày nữa, bởi vì thiếu hụt dinh dưỡng và thời tiết thất thường như ma quỷ, người già, phụ nữ và trẻ em có thể chất yếu kém sẽ chết rất nhiều, khủng hoảng sẽ cùng ôn dịch tại cùng một thời điểm lây lan ra toàn thành phố. Tùng Hạ có thể đoán trước tương lai trong vòng một tuần này, thành phố sẽ giảm ít nhất 30% nhân khẩu, chưa bao gồm những đồng bào đã trở thành thức ăn cho động thực vật biến dị.
Tùng Hạ biết mình không lo được cho người khác, thậm chí ngay cả mình cậu cũng chẳng có cách nào để thoát khỏi chỗ này, thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện cậu sẽ phải đối mặt với nhiều chết chóc như vậy, cậu cũng không biết mình có thể chấp nhận hay không.
Thành Thiên Bích lôi Tùng Hạ từ dưới đất dậy: “Quay về.”
Quay về đâu, không cần nói cũng biết.
Lúc này ngoại trừ quay về Côn Minh, bọn họ không có con đường thứ hai. So với chuyện ngủ ngoài trời trong chốn hoang dã này, chí ít thì trong thành phố có thể tìm được quần áo chống lạnh, đồ dùng hàng ngày và chỗ che gió che mưa.
Tùng Hạ hỏi: “Chúng ta từ bỏ như vậy sao?”
Thành Thiên Bích khởi động xe, quay về đường cũ: “Không, chúng ta nghĩ cách tiếp cận quân đội, có lẽ họ có thể giúp chúng ta.”
Tùng Hạ gật đầu: “Đây đúng là cách hay. Được rồi, cậu thuộc quân khu nào của Bắc Kinh? Đến Vân Nam chấp hành nhiệm vụ gì vậy.”
Thành Thiên Bích thản nhiên nói: “Hỏi ít thôi.”
Tùng Hạ không hề lui bước trước thái độ của hắn, trái lại càng thêm hứng thú: “Vì sao không thể nói? Là không thể nói trước mặt hay không thể nói sau lưng? Nếu như là chuyện sau lưng tôi có thể hiểu được, nhưng nếu chuyện trước mặt cũng không thể nói. Wow, cậu không phải là lính đặc chủng cơ mật siêu cấp lợi hại, chuyên chấp hành những nhiệm vụ đặc biệt trong truyền thuyết chứ hả?”
Thành Thiên Bích liếc nhìn cậu một cái: “Anh không được ăn no nữa.”
“Hả?” Tùng Hạ ngẩn người: “Cái gì?”
“Nói nhiều quá.”
Tùng Hạ cười he he, trong mắt có vài phần thương cảm: “Tôi cũng muốn giống cậu, mấy ngày nay bí bách muốn chết, chúng ta bổ sung một chút không phải tốt lắm sao. Tuy cậu không thích nói chuyện, nhưng tôi lại rất thích nói chuyện phiếm với cậu, nếu không tôi biết nói chuyện với ai. Ai mà biết tôi còn nói được mấy ngày nữa đâu.”
Thành Thiên Bích lại nhìn cậu một cái, nụ cười điềm đạm chân thành này rất có thể khiến người ta buông lơi cảnh giác. Tùng Hạ tuy rằng yếu một chút, thế nhưng đầu óc không ngu ngốc, cũng không chủ động tìm phiền toái đến cho hắn, hơn nữa lại biết mình biết ta, rất nghe lời. Làm một người bạn đồng hành, nhìn chung thì Thành Thiên Bích cũng tương đối hài lòng về cậu.
Tùng Hạ lại nói: “Trời sắp tối rồi, đêm nay chúng ta ngủ ở đâu? Hay là quay về nhà tôi nhé.”
“Không, nhà anh gần cây thông kia quá, chúng ta tìm phòng nào ngay ngoài nội thành, chờ hừng đông thì vào nội thành.”
Tùng Hạ lục lấy bản đồ từ trong ba lô của Thành Thiên Bích: “Tôi khá quen với đường xá nội thành, chúng ta bàn bạc hành trình ngày mai một chút, sau đó tôi vẽ lộ tuyến, nhất định sẽ né được cây thông.” Cậu dùng bút vẽ một vòng tròn lên bản đồ, vị trí trung tâm chính là văn phòng công ty trước đây của cậu: “Giả sử phạm vi tấn công của nó bây giờ là một km, khoảng cách này hẳn là đủ an toàn rồi.”
“Khoanh cả siêu thị cỡ lớn trong thành phố.”
Tùng Hạ căn cứ vào trí nhớ vẽ một vòng quanh ba siêu thị lớn: “Chỉ e những chỗ này giờ chẳng còn lại thứ gì.”
“Không sai, chúng ta phải tránh những chỗ này.”
Tùng Hạ lập tức hiểu được ý hắn, những chỗ này luôn có những người chưa từ bỏ ý định tụ tập xung quanh, quá nhiều người sẽ rất dễ tạo thành rối loạn.
“Sau đó là trạm xăng dầu, trên bản đồ có chú thích, khoanh nó lại.”
Tùng Hạ lại đánh dấu các trạm xăng dầu.
Hai người vừa bàn bạc hành trình ngày mai, vừa đánh dấu lại trên bản đồ. Trước khi trời tối, rốt cuộc đã về tới nơi mà mấy giờ trước họ đã lên đường.
Từ giờ đến lúc mặt trời lặn còn tầm nửa tiếng, trên đường không một bóng người, trong hoàn cảnh xơ xác tiêu điều này, sợ rằng không ai muốn ra đường trong bóng đêm tăm tối.
Đèn đuốc trong thành phố, dường như cách họ vô cùng xa xôi.
“Ở lại đây đi.” Thành Thiên Bích lái xe vào một khu nhỏ.
Hai người mang theo những gì quan trọng theo người, đi vào một tòa nhà gần đó, giống như lần trước để tránh nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, họ tìm một phòng trống rồi phá cửa vào.
Thành Thiên Bích bật đèn pin, nhìn xung quanh căn phòng một chút, một căn nhà dân thông thường, diện tích không quá năm mươi mét vuông, một phòng ngủ và một phòng khách. Chọn một căn hộ nhỏ như vậy chính là để ngăn những góc chết của thị giác. Con khỉ lần trước thiếu chút nữa đã lấy mạng họ.
Tùng Hạ nói: “Tiết kiệm dùng ít đèn pin thôi, hôm nay chúng ta đã tìm nhiều cửa hàng như vậy mà mới nhặt được mấy cục pin người ta lấy hết rồi còn dư lại. Haiz, ngay cả nến cũng bị lấy sạch, không biết nhà này có không, để tôi đi tìm xem.”
Thành Thiên Bích tắt đèn pin: “Đừng tìm, đi ngủ.”
Tùng Hạ ngồi bệt xuống đất: “Tôi muốn tắm rửa một cái nhân lúc còn có nước, tôi đã ba bốn ngày chưa tắm, hay là cậu đi tắm trước đi?” Thời tiết nóng bức, hai người lại chẳng lúc nào mà không hoạt động, đã sớm hôi rình, quần áo cũng bẩn như vừa lăn từ trong bùn ra. Đời này Tùng Hạ chưa thử qua cảm giác ba bốn ngày không tắm.
“Anh tắm trước đi, tôi đi tìm quần áo.” Nhân lúc Tùng Hạ tắm, Thành Thiên Bích vào phòng ngủ, tìm quần áo treo trong tủ. Tùng Hạ có chiều cao trung bình, trên dưới một mét bảy tám, quần áo trong tủ đều vừa vặn với cậu. Nhưng với hắn thì phiền toái, lục lọi cả nửa ngày mới miễn cưỡng tìm được một chiếc áo thun, mặc vào người hắn thì thành áo bó sát.
Hắn vừa lấy quần áo xong thì nghe thấy tiếng Tùng Hạ đột nhiên hô: “Thiên Bích, cậu xong rồi thì tắm đi, nước yếu lắm, tôi sợ sẽ mất nước!”
Thành Thiên Bích tháo vũ khí trên người xuống cất vào trong bao, sau đó mới cởi quần áo đi thẳng vào phòng tắm.
Tùng Hạ đang lau người, không ngờ Thành Thiên Bích xông vào, cửa cũng không thèm gõ, lúng ta lúng túng: “Tôi… Tôi lau trước…”
Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn xuống núi, trong phòng tắm vẫn có chút ánh sáng tối mờ, hai người đột nhiên đối diện trong tình huống không hề báo trước, Tùng Hạ hơi luống cuống, còn Thành Thiên Bích thì không có bất kỳ phản ứng nào. Từ khi nhập ngũ đến nay, hắn luôn tắm không chỉ một mình. Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy không quen chính là hắn đã nhìn đủ cơ thể trần trụi vạm vỡ to đen, nhưng người đàn ông có làn da trắng nõn, tay chân thanh mảnh như Tùng Hạ, ở trong mắt hắn không khác đàn bà là mấy.
Thành Thiên Bích nhíu mày: “Tránh ra.”
Nước quả nhiên đã yếu đi, hắn cần tranh thủ thời gian để tắm giặt xong.
…
Thành Thiên Bích nhắm mắt lại cọ rửa thân thể từ đầu đến chân, Tùng Hạ lui sang một bên, cứng đờ lau người. Cậu biết rõ chuyện này chẳng có gì là ghê gớm, nhưng khi nhìn thấy thân thể ở trần của Thành Thiên Bích, cậu vẫn bối rối đến líu cả lưỡi.
Ánh mắt của cậu không nhịn được mà đi xuống dưới, nhìn thoáng qua thứ giữa hai chân của Thành Thiên Bích.
Này… này… to thế…
Cùng là đàn ông, sao lại thua kém nhau nhiều như vậy chứ.
“Anh nhìn cái gì?”
Không biết từ lúc nào, Thành Thiên Bích đã mở mắt, lạnh lùng nhìn cậu.
Tùng Hạ bỗng ngẩng đầu, mặt đỏ lừ, vành tai cũng đỏ au: “Tôi… tôi không…”
Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn cậu bạn nhỏ của Tùng Hạ một cái, nhẹ nhàng nhíu mày, quay đầu đi.
Tùng Hạ xấu hổ và giận dữ không ngớt, bắt lấy khăn vừa lau vừa đi ra ngoài phòng tắm.
Sau khi Thành Thiên Bích tắm xong, không ai làm gì nữa cả.
Tùng Hạ vừa thay quần áo sạch sẽ, Thành Thiên Bích quấn khăn tắm đi ra.
“Cậu hứng nước chưa?”
“Rồi, hứng hai chậu, sợ mai không đủ dùng.”
Hắn xách quần mình lên đưa tới trước mặt Tùng Hạ: “Giặt sạch cho tôi.” Trong nhà này không có cái quần nào thích hợp với hắn, chỉ có thể mặc lại cái cũ. Thời tiết nóng bức, ngủ một đêm chắc cũng khô rồi.
Tùng Hạ nhận lấy quần áo, cố gắng hết sức để tránh nhìn vào cơ ngực còn nước chảy nhỏ giọt của hắn: “Ờ, áo khoác cậu đâu? Tôi giặt luôn cho.”
Thành Thiên Bích không chút khách khí ném cả áo khoác cho cậu.
Ba mẹ Tùng Hạ đều bất ngờ qua đời khi cậu lên cấp III [28], từ đó cậu đã bắt đầu sống một mình. Cậu có thể chăm sóc chính mình, cũng vui vẻ chăm sóc những người bên cạnh trong khả năng cho phép.
[28] Chú ý: Ở đây nguyên tác là 初中 (cấp II) khác với profile Tùng Hạ mình cung cấp ở chương 2 là cấp III, mình nghĩ tác giả đã có sự nhầm lẫn ở đây nên mình để là cấp III, một đứa trẻ mất ba mẹ từ cấp II thì không thể sống một mình được.
Giặt quần áo xong rồi đi ra, cậu thấy Thành Thiên Bích đang ngồi trên ghế sa lon nghiên cứu bản đồ.
Tùng Hạ cũng ngồi vào.
Một mùi sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái bay vào trong hơi thở, cánh mũi Thành Thiên Bích nhẹ nhàng động đậy vài cái. Mấy ngày nay, hắn đã ngửi thấy mùi thức ăn lên men, mùi xác thối rữa và các mùi hoặc ghê tởm hoặc khủng bố khác, duy chỉ có mùi thơm trên người Tùng Hạ lúc này mới khiến hắn cảm thấy dễ chịu. Có lẽ là hoài niệm cuộc sống hiện đại, nói chung, lần đầu tiên hắn nghĩ rằng mùi trên cơ thể một người đàn ông có thể dùng từ dễ chịu để hình dung.
Tùng Hạ xán cái đầu ướt nhẹp tới: “Đường đi của chúng ta không phải đã định rồi sao? Cậu còn xem cái gì?”
Thành Thiên Bích đẩy đầu cậu ra: “Nhỏ nước.”
Tùng Hạ ngượng ngùng cười cười: “Cậu còn ý kiến gì cần trao đổi không?”
“Tuyến đường cơ bản đã xác định, trước khi ngủ, chúng ta nghiên cứu ngọc cổ một chút.”
Tùng Hạ gật đầu, từ trong túi móc ra miếng ngọc lớn chừng bàn tay kia. Cậu vẫn coi miếng ngọc này là bảo bối, lúc nào cũng mang theo người, thật ra cậu đã sớm muốn tìm thời gian tỉ mỉ nghiên cứu.
Cậu tìm trong phòng, lấy ra một tệp giấy A4 và mấy chiếc bút: “Những thông tin được lưu giữ trong ngọc cổ vô cùng khổng lồ, trước mắt tôi thấy về cơ bản thì thông tin chia ra làm mấy loại.” Tùng Hạ chia tờ giấy ra làm vài phần, ở mỗi một tờ giấy viết một thông tin mà cậu nhìn thấy: “Loại thứ nhất là năng lượng Ngũ hành tôi và cậu đã thảo luận qua, năng lượng được nói đến trong ngọc cổ chính là năng lượng tiến hóa, cái này chúng ta đã chứng thực được căn bản thông qua cậu. Loại thứ hai là cải thiện năng lượng và tinh lọc hạt nhân năng lượng. Độ thuần khiết của hạt nhân năng lượng càng cao thì mật độ năng lượng càng lớn, năng lượng càng mạnh, năng lực tiến hóa của cậu có thể nâng cao thông qua nhiều cách, đây là thông tin vô cùng quan trọng. Loại thứ ba thì càng thú vị, nói là chế tạo công cụ lợi dụng môi trường, thế nhưng chế tạo công cụ có hai điều kiện tất yếu, một là năng lượng vô thuộc tính phải đầy đủ, hai là môi trường thích hợp. Năng lượng vô thuộc tính có thể là loại năng lượng ngoài các năng lượng kim mộc thủy hỏa thổ, nhưng tôi không biết đó là cái gì, mà môi trường mẫu mực và công cụ cần chế tạo có liên quan đến nhau. Tôi nghĩ chuyện này hơi giống với thuật luyện kim, ví dụ như dùng titan để chế tạo ra áo giáp. Nhưng nó lại vô cùng không giống với thuật luyện kim, bởi vì nó không yêu cầu phải đắn đo đến môi trường, nó yêu cầu chính là năng lượng vô thuộc tính. Thành thật mà nói, những thông tin lưu giữ trong ngọc cổ, tất cả đều quay xung quanh việc vận dụng năng lượng, chỉ cần chúng ta có thể học được cách vận dụng năng lượng tiến hóa, chúng ta có thể cường hóa bản thân, tự bảo vệ mình.”
Thành Thiên Bích nhìn Tùng Hạ viết qua loa trên mấy tờ giấy, trầm tư một lát: “Năng lượng vô thuộc tính dường như là một thứ gì đó vô cùng then chốt. Ngọc cổ không phải yêu cầu anh luyện năng lượng vô thuộc tính hay sao?”
Tùng Hạ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng trong cơ thể tôi lại không có bất kỳ biến hóa nào, tôi không tiến hóa thì sao có thể có năng lượng tiến hóa.”
“Nếu năng lượng vô thuộc tính không phải năng lượng tiến hóa thì sao?”
“Vậy nó là cái gì? Tôi không có cảm giác cơ thể có biến dị gì.”
“Tôi cũng đã mất một thời gian dài mới cảm giác được hạt nhân năng lượng trong cơ thể, anh cứ thử xem.”
Tùng Hạ thở dài: “Thử rồi đấy, nhưng không có cảm giác gì, rốt cuộc thì hạt nhân năng lượng chỉ là giả thuyết hay thật sự tồn tại nhỉ?”
“Không biết, nhưng nếu như có, nó sẽ ở vị trí này.” Thành Thiên Bích đưa tay đặt xuống phía dưới rốn của Tùng Hạ: “Vị trí huyệt Khí Hải [29], cũng chính là đan điền của Đạo gia.”
[29] Huyệt Khí Hải:
Trái tim Tùng Hạ đột nhiên nhảy lên một cái, cậu theo bản năng nghiêng về phía sau, lúng túng nói: “Ờ ờ… chỗ này, không cảm thấy gì.”
“Tôi có thể cảm nhận được, hơn nữa từ khi cảm nhận thấy nó, sự tồn tại của nó ở trong ý thức của tôi càng ngày càng mạnh, thậm chí tôi có thể ‘nhìn thấy’ nó đang hấp thu năng lượng màu xanh lá của Mộc trong trời đất, chẳng qua rất chậm chạp.”
“Cậu có làm theo phương pháp huấn luyện trong ngọc cổ không?”
“Không có thời gian rảnh.” Thành Thiên Bích nhìn miếng ngọc: “Miếng ngọc này còn có rất nhiều kho báu cần khai quật.”
Tùng Hạ vuốt ve miếng ngọc ấm nhẵn trong tay: “Không sai, tôi muốn dùng hết khả năng ghi chép lại những thứ có giá trị, chỉ khi cậu trở nên mạnh mẽ, xác suất để chúng ta tiếp tục sống sót mới lớn hơn.” Cậu đặt những tờ giấy lên bàn, định lần thứ hai tiến vào cõi hư không trong ngọc cổ, ghi chép nhiều hơn.
Thành Thiên Bích tước đoạt hết bút của cậu, ném qua một bên: “Bây giờ, đi ngủ.”