[Kuroko No Basket] Đường Tiệm Cận Của Ánh Sáng Và Cái Bóng

Chương 25: Về nhà



(Nghĩ tới Kuroko bỏ Kagami mà theo Akashi quay về, đoạn về nhà vô cùng thích…… Muốn viết từ lâu rồi)

——————————— đây tuyến phân tách đừng nói nhảm nữa ———————————

“Đi thôi.” Akashi vững vàng đứng trước Kuroko.

Khuôn mặt Kuroko vì hoành hôn mà phủ lên một lớp ánh sáng màu vàng ấm áp, đôi con ngươi xanh thẳm không nhịn được ngạc nhiên trừng lớn, cậu cảm giác có chút hư ảo, chàng trai tóc đỏ trước mắt so với mình chỉ cao hơn 5, 6 cm mà thôi, mặc một bộ đồ màu đen cổ điển…… Không sai, đây chính là Seijuro Akashi cấp ba

Nhưng mà…… Akashi lúc học cấp ba tại sao hai con ngươi lại có màu đỏ đậm? Mặt cậu ấy rõ ràng là một màu vàng và màu đỏ.

“Làm sao vậy, Tetsuya,” Akashi khẽ nhếch môi, âm thanh phát ra như lôi kéo, “Về nhà thôi.”

“…… Về nhà?” Kuroko mơ hồ.

“Phải…… Nên, về nhà rồi, Tetsuya.” Akashi gục đầu xuống, một tay thừa cơ nhanh nhẹn nằm cánh tay mảnh khảnh của Kuroko kéo cậu vào trong lòng, “Chẳng lẽ cậu không nhớ mọi người sao? Bọn tớ…… còn đang chờ để thi đấu cùng cậu…… trận đấu cuối cùng của giải, trận chung kết.”

Đột ngột bị kéo qua Kuroko đầu dựa trên ngực Akashi, giật mình nói không ra lời.

“Tetsuya, lần này sau khi trận đấu kết thúc, đừng rời khỏi bọn tớ.” Akashi lời nói như là mệnh lệnh, nhưng cái giọng điệu nhẹ nhàng này cũng là đơn giản cầu xin.

Kuroko chưa bao giờ nghĩ tới Akashi có thể nói những lời cầu xin như thế.

Tay Akashi bất ngờ tăng lực nắm, đem Kuroko cẩn thận ôm chặt, ánh mắt cảnh giác sắc bén, thẳng một đường nhìn phía sau Kuroko, trong không khí dần nổi lên một tầng ngập mùi thuốc súng.

Nhưng mà Kuroko vốn nãy giờ không hề chú ý vẻ mặt của Akashi, tự nhiên không phát hiện ra ánh mắt của hắn tràn đầy địch ý với Kagami phía sau mình.

“Là cậu ta sao?……” Akashi lẩm bẩm, tay lại tăng thêm một chút lực giữ lại, Kuroko cảm thấy bả vai bị nắm đến đau, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mayws Akashi, “Làm sao vậy?”

“A…… Không có gì.” Akashi phát hiện ra người trong lòng bị mình làm đau, vội vàng thả lỏng lực tay, Kuroko muốn quay đầu nhìn xem, lại bị Akashi ngăn cản, “Tetsuya cậu chỉ cần nhìn bọn tớ là được.”

Kuroko khó hiểu.

“Đi thôi.” Akashi chuyển sang dắt tay Kuroko, mười ngón tay đan vào nhau, “Về nhà.”

Cuối âm ‘về nhà’ của Akashi phát ra rất nhanh bị một trận gió to thổi qua bao gọn lấy hắn và Kuroko tựa như một làn khói tan dần trong không khí, biến mất ko dấu vết bên đường tại Mỹ.

Bênh viên đa khoa Thành phố Tokyo.

Akashi vốn đang tựa bên mép đầu giường bệnh của Kuroko đầu đột nhiên động đậy, một mặt nhắm chặt, một mắt khác mới he hé mở ra, hai mắt chậm chạm nhìn sang bên cạnh, nói, “Tetsuya đã tỉnh chưa?”

“Cái này……” Kise muốn nói lại thôi.

“Tetsu cậu ấy……” Từ cổ họng Aomine phát ra âm thanh trầm đục, mang theo sự khó chịu, “Còn chưa tỉnh……”

Ở thế giới bên kia rõ ràng chỉ là mấy giờ đồng hồ, vậy mà ở đây đã trải qua thời gian mấy thàng dài đằng đẳng, hiện tại đã là mùa hè.

“Ưm……”

Trên giường đột nhiên phát ra một âm thanh nhỏ mềm mại, âm thanh rất nhỏ, nếu không phải trong phòng tắt cả âm thanh dường như đóng băng, thì chẳng cách nào phát hiện ra âm thanh nhỏ tựa như cây kim rơi từ mặt bàn xuống được.

“Tetsu!” Aomine phản ứng nhanh nhất, có nóng vội nhưng lại rất nhẹ nhàng đến bên cạnh méo giường của Kuroko, cúi xuống cẩn thận nhìn Kuroko dường như đang muốn xem liệu có phải thật sự là âm thanh do cậu phát ra không.

“Tetsuya……” Akashi đứng dậy, ánh mắt dù có hơi mệt mỏi, nhưng xung quanh loại khí chất đế vương vẫn không đổi, chẳng giảm chút nào.

Kise, Murasakibara và Midorima cũng theo sau phản đi đến bên cạnh giường bệnh Kuroko, nhìn xem liệu có dấu hiệu đã tỉnh hay chưa.

“Kurokocchi.” Âm thanh như kẹo ngọt của Kise vang tới bên tai Kuroko, vành tai cậu giật giật.

“Kuro-chin tỉnh sao……” Murasakibara giọng nói vốn luôn mang theo sự lười biếng lại tuỳ hứng, khác biệt lúc này có lẽ là có thêm lo lắng trong đó.

“Kuroko,” Midorima chậm rãi nói, “Cậu nên tỉnh lại rồi chứ?”

Bọn họ ai cũng cho rằng Kuroko có lẽ vì ở đây quá yên tĩnh mà mãi không tỉnh lại, thật may mắn hai mắt Kuroko giống với mong ước của họ, nhẹ nhàng ở dưới sự mong đợi của bọn họ mở ra.

Hai mắt Kuroko hơi hé, hé hé híp mắt tạo thành một kẽ hở, ánh mắt màu xanh lam dần lộ ra.

“Bác sĩ! Bác sĩ!” Kise lập tức phản ứng, vội vàng ấn vào chuông báo đầu giường, “Cậu ấy tỉnh! Cậu ấy tỉnh lại rồi!”

Từ giọng điệu đến hành động đều thấy rõ Kise vô cùng kích động, hai tay nắm chặt ở trước ngực, mắt vàng cũng hiếm khi mở to, khóe miệng cong lên một độ yêu nghiệt.

“Ưm…… Kise-kun thật ồn ào.” Âm thanh trong vắt mang theo chút oán giận của Kuroko, lại có phần mệt mỏi.

Aomine cũng giật mình, sững sờ đứng thẳng, một cảm giác giống như đã trút được một gánh nặng trong lòng ngày một rõ ràng, loại cảm giác nhẹ nhàng khó tả, thần kinh mấy tháng bị căng thẳng rút cuộc cũng được thả lỏng.

Murasakibara vươn tay dụi dụi mắt, muốn xác nhận xem việc trước mắt có phải thật hay không.

Mà Midorima thì là bình thường đến bất thường, không có một phản ứng gì cả, nhưng thật ra trong lòng sớm đã muốn đảo lộn, những cảm xúc kỳ lạ bất ngờ nổi lên liên tục đánh úp, làm hắn không cách nào phản ứng nổi.

Vươn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhợt nhạt của Kuroko, Akashi muốn làm cho nó ấm áp hơn.

“Akashi-kun…… Aomine-kun…… Kise-kun…… Murasakibara-kun còn có Midorima-kun…… Các cậu, sao đều ở đây vậy?” Kuroko hỏi.

“Kurokocchi à, cậu cho là bọn tớ cố tình làm bộ dạng đáng thương này sao? Cậu thật là không biết gì?” Kise chu chu môi, làm nũng với Kuroko, “Cậu rút cuộc cũng chịu tỉnh lại……”

“Tetsu, cậu bất tỉnh đã vài tháng rồi……” Aomine dừng lại một chút, khóe môi mang theo ý cười, “Mấy ngày nữa là tới trận chung kết cả nước rồi…… cậu rồi không mau nhanh lên!”

“Kuro-chin, cậu đã lâu rồi chưa mua Umaibou cho tớ ~” Murasakibara giả vờ vừa khóc vừa mỉm cười, nhìn qua chẳng khác gì mấy đứa trẻ.

“Kuroko……” Midorima cũng không biết nói gì.

“Các cậu một lượt nói nhiều như vậy…… tớ nghe không rõ lắm……” bày ra vẻ mặt vô tội, Kuroko hai mắt long lanh nhìn năm người.

“Phụt…… Ha ha ha!” Aomine dẫn đầu cười rộ lên, “Tetsu cậu vừa tỉnh đã chơi khăm bọn tớ rôid!”

“Kurokocchi…… khịt khịt*~ người ta rất nhớ cậu đó!” Kise bước tới muốn ôm Kuroko một cái, lại bị Murasakibara không tốn chút sức kéo về.

(*Bản dịch là ‘anh anh’ tôi chưa coi bản gốc nhưng chắc nó là 嚶嚶 á, có thể là tiếng chim líu ríu cũng là âm thanh thể hiện sự thân thiết giữa bạn bè với nhau. À nó cũng có thể là tiếng khóc á)

“Trên tay cậu ấy còn cắm ống truyền!” Midorima trừng Kise.

Bị hai người bạn xem thường Kise ểu oải, để lại hai hàng nước mắt cá sấu, giơ tay gạt nước mắt.

“Tetsuya,” Akashi nhàn nhạt mở miệng nói, “…… Về nhà cảm giác, thế nào?”

Kuroko nhìn thoáng qua Akashi, vẻ mặt cảm kích, “Cảm ơn cậu, Akashi-kun.”

“A, không cần nói vậy.” Akashi nhẹ nhàng xoa xoa tóc Kuroko, không chút dục vọng hay đùa giỡn chẳng báo trước đã cúi người khẽ chạm vào môi Kuroko, một cái hôn khẽ như thế đã thể hiện rõ tình cảm mãnh liệt kia, chỉ là một cái hôn vô cùng đơn giản mà thôi.

(… ( ͡° ͜ʖ ͡°) editor không biết gì cả.)

Những người còn lại đều sốc không phản ứng nổi.

Người tỉnh lại đầu tiên là Murasakibara, miệng lẩm bẩm cố chu về trước: “Aka-chin cậu quả thật gian xảo…… tớ cũng muốn!”

(Tưởng thế nào:)).)

Dứt lời, Murasakibara cúi người vén tóc mái của cậu lên, ở trên cái trán trắng mềm của Kuroko hôn cái chóc, “Kuro-chin, da cậu thật mềm mại ~” Murasakibara khoé miệng cong lên nhìn sao cũng giống một đứa trẻ.

“Các cậu dám!” Aomine nhắn mặt, động tác như dã thú độ chính xác chuẩn đến bất ngờ, ngắm ngay cái cổ mảnh khảnh của Kuroko mà hôn, vẻ mặt vô cùng chính trực, nhưng mà cái nơi hôn xuống kia lại khiến người khác không nhịn được mà phỉ nhổ…… Chỉ là người làm lại là Aomine, Kuroko thật ra cũng không để ý chút nào, sau cùng còn nhìn Aomine cười thật tươi.

Aomine mặt đỏ quay đầu.

“Nếu vậy thì tớ……” Kise sờ sờ cằm cân nhắc, ngay sau đó gian manh cười, hôn ở chóp mũi Kuroko một cái, hôn xong còn đùa dai liếm liếm môi hai cái, ý nói —— vị thật ngon!

(Đm, đm, đm mấy cô có nhận ra gì không!!!!

Bọn nó! Bọn nó mới cấp high ấyyyyy, tôi sợ quá huhu (;’༎ຶД༎ຶ‘).)

Trong số bọn họ Midorima là kẻ trong ngoài bất đồng nhất, lúc hôn xuống đều vô cùng xấu hổ, hai má thì nhiễm đỏ, như chuồn chuồn lướt nước hôn qua má Kuroko.

Kuroko chớp chớp mắt, nhìn bọn họ.

Ai cũng đều xấu hổ đem tầm mắt dời đi, tay che mặt, từ những khe hở có thể thấy được những vệt đỏ.

“Các cậu sao vậy?” Kuroko có chút khó hiểu hỏi.

“Khụ……” Bọn họ đều muốn khóc.

Kuroko à, sao cậu chậm chạp vậy!

...

Xong chương này tôi cảm thấy sợ quá huhu, hãiii.

Mặc dù manga thì thấy quanhe sớm, 15, 16 đã ngấp nghé rồi nhưng mà huhu… con nuôi tôiiiiii.

Tâm trạng ciễu: (;’༎ຶД༎ຶ’) …

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv