Mặc kệ ba tên cướp đường đang làm trò cười cho những người khác giải trí. Kinh Thiên và Tiểu Bạch lúc này đang tiến về phù đường để tầm bảo. Để đảm bảo không gặp rắc rối và mất nhiều thời gian trong quá trình di chuyển, Kinh Thiên quyết định để cho Tiểu Bạch ở bên ngoài và cùng anh di chuyển. Với một yêu thú cấp một đỉnh phong đi cùng anh thì có lẽ chẳng có tu luyện giả, hay nhóm tu luyện giả nào muốn trêu chọc vào Kinh Thiên cả. Đây là điều mà Kinh Thiên mong muốn, mượn uy của Tiểu Bạch để đỡ phải phiền phức.
Lại nói về Phù đường và đường chủ Phù đường chủ của Linh Nhạc Môn.
Linh Nhạc Môn lúc đương thời là một trong những môn phái đỉnh cấp của Nam vực. Nội môn của Linh Nhạc Môn được chia ra làm các đường: Đan đường, Luyện khí đường, Trận pháp đường, Phù đường, riêng võ đường thì lại được chia làm ba đường: Kiếm đường tập hợp những tu luyện giả tu luyện kiếm thuật. Đao đường tập những tu luyện giả tu luyện đao pháp. Võ đường giành cho những tu luyện giả sử dụng các loại binh khí khác như: côn, thương, câu… Ngoài những đường này Linh Nhạc Môn còn một đường nữa là Chính đường, đó là nơi chưởng môn và các vị bô lão trong môn phái quản lý và điều hành toàn bộ Linh Nhạc Môn.
Mỗi một đường trong Linh Nhạc Môn lại mang những đặc trưng, đặc sắc và có những điểm mạnh riêng.
Trong số các đường chủ của Linh Nhạc Môn thì phù đường chủ là người có tính cách cổ quái nhất. Đương thời ông rất thích bày trò giải đố ẩn giấu, tạo ra những thứ kỳ quái, nhưng trình độ luyện phù của ông thì lại đăng phong tạo cực. Trong giới luyện phù đương thời ở Nam vực, phù đường chủ của Linh Nhạc Môn là cái tên mà giới luyện phù ai cũng phải nể mặt ông ba phần. Hầu như không có một loại phù nào mà ông không thể luyện chế được, và chất lượng phù của ông thì luôn ổn định, chắc chắn và có tuổi thọ cực cao (có thời gian lưu lại lâu dài).
Cũng giống như cao tầng của Linh Nhạc Môn, vị đường chủ này cũng không thoát khỏi kiếp số trong trận chiến với liên minh ba phái.
Giới thiệu về các loại phù triện ở thế giới tu luyện giả, thế giới Lạc Hồng này. Phù triện cũng là một bảo vật hỗ trợ của tu luyện giả. Các chủng loại của phù triện cũng rất đa dạng như: Hộ thân phù, tấn công phù, ẩn thân phù, phá không phù… Các loại phù phân chia cấp bậc khá phức tạp, phức tạp hơn các ngành nghề khác trong tu luyện giới. Các loại hộ thân phù, tấn công phù… thì chia theo cấp bậc giống như đan dược, trận pháp hay luyện khí, nhưng nó lại không phân chia thành các tiểu cấp nhỏ sơ cấp, trung cấp… mà các loại phù thì lại phân loại thành số lần sử dụng (nghĩa là loại phù này có thể sử dụng được mấy lần). Số lần phù có thể tái sử dụng nhiều nhất là năm lần, mà để tạo ra loại phù có thể sử dụng được năm lần thì đòi hỏi trình độ luyện chế của phù sư ở cấp độ cực cao mới có thể luyện chế được. Còn phá không phù thì lại không phân chia cấp bậc mà chỉ chia làm ba loại: ‘dịch không phù’ giúp tu luyện giả dịch chuyển trong phạm vi mười dặm, ‘xuyên không phù’ giúp tu luyện giả dịch chuyển trong phạm vi trăm dặm, ‘phá không phù’ là loại phù dịch chuyển cao cấp nhất có thể giúp tu luyện giả sử dụng dịch chuyển trong phạm vi vạn dặm và nó còn đặc biệt hơn hai loại phù trước là có thể xuyên qua cả hộ trận, chỉ có tỏa không trận mới có thể ngăn nó được. Vì để luyện chế được ba loại phá không phù này đòi hỏi phù sư phải từ cấp mười trở lên mới có thể luyện chế được, thậm chí phù sư cấp mười cũng có người không luyện chế nổi một loại phá không phù. Điểm đặc biệt nữa của phá không phù là tu luyện giả phải đạt đến ít nhất Địa vũ cảnh trở lên mới sử dụng được. Cái này không có gì lạ cả, bởi để có thể khởi động được những phù văn của những loại phù cao cấp thì phải có đủ linh lực, sức mạnh mới có thể khởi động và điều khiển nó được…
Theo gợi ý và chỉ dẫn của đường chủ trận pháp đường Cao Tuấn lúc này Kinh Thiên và Tiểu Bạch đã tìm đến được nơi tọa lạc của phù đường.
Mỗi đường của Linh Nhạc Môn lại tọa lạc trên một ngọn núi riêng biệt. Cũng giống như trận pháp đường cảnh vật trên đỉnh phù đường cũng đều là khung cảnh hoang tàn. Các tòa nhà, kiến trúc của Phù đường cũng bị tàn phá nặng nề bởi trận chiến cổ xưa. Có thể nói không có một tòa kiến trúc nào còn nguyên vẹn cả, tất cả đều đổ nát, không trọn vẹn.
Kinh Thiên cùng Tiểu Bạch đứng cùng nhau quan sát xung quanh toàn bộ cảnh vật. Thực sự mà nói Kinh Thiên cũng chưa biết bắt đầu từ đâu trong một khuôn viên đổ nát này.
Thực tế có thể nói, Kinh Thiên và Tiểu Bạch đến sau khá nhiều các tu luyện giả khác. Phù đường cũng đã bị các tu luyện giả khác càn quét qua, những thứ có thể lấy đi đều đã bị những người đến trước đoạt mất. Trong khuôn viên của Phù đường vẫn còn lác đác vài tu luyện giả trẻ tuổi khác tìm kiếm vận may, hy vọng tìm được vật gì đó còn sót lại mà người đến trước chưa đoạt được.
Thiết kế của các đường đều có tòa nhà trung tâm, hay còn gọi là sảnh chính của các đường. Phù đường cũng vậy, nó cũng có sảnh chính, nhưng hiện nay kiến trúc của nó hoang tàn đổ nát, rất khó để nhận ra chỗ nào là sảnh chính.
Kinh Thiên cùng Tiểu Bạch lượn một vòng quanh những kiến trúc đổ nát. Dựa theo những thông tin từ đường chủ trận pháp đường thì vị đường chủ này có tính tình cổ quái, nên Kinh Thiên đặc biệt tìm kiếm và để ý những thứ không bình thường. Loanh quanh tìm tòi một hồi lâu cũng phát hiện ra bức vách có những hình vẽ và ký hiệu khá kỳ quặc. Điều đặc biệt nữa là bức vách này là một phần của vách núi, cũng là bức vách trong cùng của tòa chính điện.
Đứng một lúc ngắm nhìn những họa tiết kỳ quặc trên vách núi Kinh Thiên suy tư không biết đang nghĩ gì. Còn Tiểu Bạch thì đứng bên cạnh, nó chẳng hiểu Kinh Thiên đang tìm cái gì, nó chỉ biết lẽo đẽo theo Kinh Thiên đi đâu thì nó đi đấy.
Nhìn kỹ bức tường Kinh Thiên nhận thấy rằng cứ mỗi một ô vuông có chiều dài nhân rộng khoảng mười phân là một hình vẽ không hoàn chỉnh của một con vật. Tất cả trên bức vách có hàng trăm ô vuông kiểu như vậy. Mỗi ô vuông là một hình vẽ một bộ phận của một con thú nào đó. Có ô vuông chỉ vẽ đầu con hổ, có ô vuông lại vẽ hai chân trước và phần thân trên của con hổ, có bức vẽ lại chỉ có một nữa thân của con hạc…
Lùi lại ba bước để có thể quan sát được toàn bộ bức vách Kinh Thiên phát hiện ra điều bất thường. Hàng trăm ô vuông vẽ hàng trăm bộ phận của mỗi loại thú, chỉ có một con thú là được vẽ đầy đủ các bộ phận. Đó chính là hình vẽ của con hạc với năm ô vuông ở năm vị trí khác nhau, trên đó mỗi một ô vuông được vẽ một bộ phận của con hạc. Nếu đem năm ô vuông đó ghép lại thì sẽ thành một con hạc hoàn chỉnh.
Kinh Thiên tiến lại bức tường lần lượt ấn vào năm ô vuông có chứa hình vẽ năm phần của con hạc. Ngay khi anh ấn vào ô vuông thứ năm thì ‘cạnh’ một tiếng vang lên, cánh cửa ẩn dấu trên bức vách mở ra. Kinh Thiên liền đẩy rộng cánh cửa rồi bước vào phía bên trong, Tiểu Bạch cũng theo phía sau anh tiến vào. Khi cả hai tiến vào bên trong thì cánh cửa tự động đóng lại. Mở cánh cửa từ bên ngoài thì phải biết cách và khó để mở ra, còn lại khi mở cánh cửa từ bên trong thì lại rất dễ dàng. Kinh Thiên cũng không lo lắng về vấn đề này.
Lấy ra một cây đuốc làm ngọn đèn chiếu sáng, Kinh Thiên quan sát căn mật thất bí ẩn này.
“Có lẽ mật thất này là nơi đường chủ Phù đường dùng làm nơi chế phù”. Kinh Thiên thầm nghĩ, sau khi quan sát toàn bộ mật thất.
Nơi đây bày biện bàn làm việc, các đồ vật linh tinh dùng để chế phù… Những món đồ này cũng chẳng có tác dụng gì với Kinh Thiên. Có thể nói những thứ này cũng chẳng có giá trị gì, đem ra ngoài bán cũng chẳng được mấy tiền.
Sau khi quan sát một lúc Kinh Thiên phát hiện một chiếc hộp hình vuông có kích thước khoảng ba mươi phân. Kinh Thiên cầm lên và lẩm bẩm.
“Ở cái thế giới quái quỷ này cũng chơi trò chơi rubic sao?” Kinh Thiên cầm trên tay chiếc hộp hình lập phương lẩm bẩm.
Đúng là vậy, thiết kế của nó giống hệt như thiết kế chiếc hộp rubik mà Kinh Thiên biết ở kiếp trước. Mỗi mặt của hình vuông đều có chín hình vuông nhỏ, chiếc hộp có thể xoay được giống như xoay mô hình rubik vậy. Chỉ có điều khác biệt, thay vì có sau màu sơn khác nhau trên các mặt ô vuông thì trên mỗi mặt ô vuông nhỏ lại là hình một con vật. Có tất cả sáu loại con vật được khắc lên trên các ô vuông nhỏ là thỏ, hổ, báo, ưng, hạc và điêu.
“Phù đường chủ đúng là có những sở thích khác người. Không biết ông ta có xuyên qua thế giới này từ thế giới của ta không nữa”. Kinh Thiên vừa xoay hộp rubik vừa lẩm bẩm.
Nếu gặp phải những người không hiểu về nó thì quả thật sẽ rất phức tạp. Nhưng trò chơi rubik chỉ là một trong số những trò chơi của giới trẻ mà Kinh Thiên đã từng trải qua. Do vậy việc xoay xoay, vặn vặn cái hộp rubik nó thực sự không làm khó được anh.
Sau một lúc vừa xoay vừa tính toán Kinh Thiên cũng hoàn thành việc đưa tất cả các hình các loài vật khác nhau về cùng một mặt. Lúc này hộp rubik mở ra bên trong là phần thưởng mà Phù đường chủ để lại cho người thắng cuộc.
Bên trong hộp lập phương là sáu tấm phù các loại trong đó gồm có: ba tấm phù dịch chuyển bao gồm: một tấm ‘phá không phù’ loại cao cấp nhất và có thể sử dụng được ba lần, mỗi lần sử dụng có thể giúp tu luyện giả dịch chuyển cả vạn dặm. Một tấm ‘dịch không phù’ và một tấm ‘xuyên không phù’, hai tấm phù này tu luyện giả cũng có thể sử dụng được ba lần. Sau ba lần sử dụng thì nó sẽ chỉ dùng làm đồ trang trí mà thôi. Cả ba loại phù dịch chuyển này đòi hỏi tu luyện giả phải có tu vi từ địa vũ cảnh trở lên mới có thể sử dụng được. Đặc biệt là tấm ‘phá không phù’ thì tu luyện giả phải có cấp độ tu vi tối thiểu là Thiên Sơ cảnh mới có thể khởi động và sử dụng được. Tấm phù thứ tư mà Kinh Thiên nhận được là ‘Hộ thân phù’ cấp chín, tấm hộ thân phù này có thể chịu được ba đòn toàn lực của tu luyện giả có tu vi Thiên Nhân cảnh, chịu được một đòn toàn lực của tu luyện giả có tu vi Thiên Địa cảnh, còn tu luyện giả có tu vi Thiên Vũ cảnh thì tấm phù này chỉ làm giảm mức độ trọng thương mà thôi. Để sử dụng được nó thì đòi hỏi tu vi của tu luyện giả cũng phải đạt đến Địa Huyền cảnh mới có thể khởi động và sử dụng được nó. Tấm phù thứ năm là một tấm ‘Ẩn thân phù’, cấp bậc của nó cũng tương đối cao nó đạt đến cấp mười. Tấm ‘ẩn thân phù’ này rất đặc biệt, khi tu luyện giả sử dụng ‘ẩn thân phù’ này thì ngay cả những tu luyện giả có tu vi Thiên Vũ Cảnh cũng rất khó phát hiện được, còn nhưng tu luyện giả có tu vi thấp hơn thì có thể nói là nhởn nhơ qua lại. Điểm đặc biệt nữa là nó có thể sử dụng đến năm lần, mỗi lần sử dụng sẽ giúp tu luyện giả có thể ẩn thân trong vòng hai tiếng đồng hồ. Ngoài ra tu vi của tu luyện giả để có thể khởi động được nó và sử dụng lại thấp hơn những tấm phù còn lại, tu luyện giả chỉ cần tu vi đạt đến Địa Hóa cảnh là có thể sử dụng được. Tấm phù cuối cùng mà Kinh Thiên nhận được là một tấm ‘tấn công phù’ có tên là ‘nhất thương một kích’ đạt đến cấp mười. Đây là một tấm phù được phong ấn một chiêu toàn lực của cao thủ Thiên Địa cảnh, và chiêu thức của nó là một chiêu thương thuật. Tấm phù này cũng có thể sử dụng được đến ba lần, sau ba lần thì nó sẽ trở nên vô dụng. Và tu vi để có thể sử dụng được nó cũng đòi hỏi tu luyện giả phải có tu vi Địa vũ cảnh mới có thể sử dụng được.
“Móa nó chứ! Cầm bảo vật trong tay mà không sử dụng được, ức thật”. Kinh Thiên ức chế nói.
Quả đúng như vậy, mặc dù cầm trong tay sáu tấm phù thuộc hàng hiếm có và quý giá. Mỗi tấm nếu xuất hiện trên tu luyện giới có thể dẫn đến tu luyện giả tranh nhau vỡ đầu. Nhưng để có thể khởi động và sử dụng được nó thì đòi hỏi tu vi đi kèm cũng phải có chút thành tựu. Nhưng tu vi hiện tại của Kinh Thiên chỉ là Nhân Vương cảnh tam giai, khoảng cách đến Địa cảnh là cả một con đường dài phía trước. Chưa kể cái môn luyện thể ‘Ngũ hành thần thể’ mà không tiến triển gì thì có lẽ cũng chẳng thể tiến xa được, nói gì đến việc sử dụng những loại bảo vật quý hiếm này.
Không chỉ là những tấm phù quý hiếm này, trong kho chứa đồ của anh còn có cả ‘thần khí’ nữa, mà bảo vật thần khí này cũng không thể sử dụng được. Cảm giác cẩm bảo vật trong tay mà không thể sử dụng được, không ăn được, không làm gì được quả thực không phải là một cảm giác gì dễ chịu cả.
“Được rồi cứ cất đi, sau này tính tiếp vậy, dù sao có vẫn hơn không”. Kinh Thiên tự tìm cách an ủi mình.
Chuyến đi này đối với Kinh Thiên quả thực là kiếm được rất nhiều thứ hữu hiệu. Chỉ có điều những thứ hữu hiệu đó đều chỉ là những thứ hữu hiệu ở tương lai sau này mà thôi. Còn hiện tại thì anh chưa tìm được thứ gì thực sự hữu dụng ở thời điểm hiện tại cả.
Trở ra khỏi động phủ của vị phù đường chủ cổ quái. Kinh Thiên cùng Tiểu Bạch bắt đầu lang thang trong khuôn viên của Linh Nhạc Môn để tìm kiếm xem có bảo vật hay cái gì hữu dụng không. Thời gian mở của hộ trận Linh Nhạc Môn là mười lăm ngày, cho đến giờ cũng mới chỉ hơn hai ngày, sắp sang ngày thứ ba mà thôi. Vẫn còn tới mười hai ngày nữa loanh quanh ở trong khuôn viên này.
“Chán ghê nhỉ, chúng ta làm gì bây giờ?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi Tiểu Bạch đứng bên cạnh. Nhưng thực ra là tự hỏi chính mình thì đúng hơn. Còn Tiểu Bạch thì không phản ứng gì, dù sao nó cũng chẳng hiểu gì, và nó cũng chẳng buồn suy nghĩ.
“Thôi tìm chỗ nào đó tu luyện cho qua ngày, chờ thời gian rời khỏi đây đi. Giờ có đi đến các nơi khác thì cũng chẳng còn canh mà húp đâu”. Kinh Thiên nói với Tiểu Bạch.