Con hổ trắng sau trận chiến với yêu dơi mặt quỷ tuy rằng bị thương nặng nhưng sau một ngày thì thương thế của nó cũng hồi phục tương đối. Bản chất của yêu thú là tu luyện thiên về luyện thể nên tốc độ hồi phục thương thế nhanh hơn nhiều so với tu luyện giả thông thường. Ngoài ra nó được Kinh Thiên trợ giúp bằng những linh dược chữa thương nên cũng có chút lợi ích trong việc hồi phục thương thế. Tất nhiên chỉ sau một ngày thì không thể hồi phục hoàn toàn thương thế của nó được. Hiện thời thương thế của hổ trắng chỉ hồi phục một phần, việc chạy trong rừng thì không phải là điều khó khăn. Nhưng nếu cần phải chiến đấu với một yêu thú cùng cấp bậc thì nó chết chắc.
‘Kinh Thiên Bộ’ là một bộ kinh công rất đặc thù tùy vào tu vi của tu luyện giả mà mức độ vận dụng khác nhau. Tu vi của Kinh Thiên trong thời gian vừa qua cũng có chút tiến bộ nên tốc độ của Kinh Thiên khi sử dụng bộ pháp cũng tăng lên đáng kể. Sau một hồi chạy xuyên trong rừng cây thì con hổ trắng cũng dừng lại ở một khu vực tương đối âm u và ẩm ướt. Kinh Thiên cũng dừng lại và hỏi con hổ trắng:
“Ngươi dẫn ta đến khu vực này để làm gì vậy?”
Con hổ trắng gầm gừ và giơ chân phải phía trước lên chỉ về phía sâu trong khu vực ẩm ướt, ra hiệu cho Kinh Thiên biết ý của nó.
Do linh thức tương thông và nhìn xung quanh khu vực Kinh Thiên liền hiểu ý của con hổ trắng muốn nói với mình. Theo chi trước của con hổ trắng thì phía trước cách một khoảng tương đối xa có năm cây linh dược Huyết linh Chi.
“Ý ngươi là chúng ta trộm mấy cây linh dược kia phải không?” Kinh Thiên hỏi nhỏ con hổ trắng.
Con hổ trắng gật đầu liên tục ra hiệu cho Kinh Thiên biết là đúng. Ý của nó là muốn cả hai xông vào đoạt mấy cây linh dược đó.
“Ngươi bị điên thì cứ lao vào đó mà trộm đi, còn ta thì quay lại”. Kinh Thiên nói với con hổ trắng.
Con hổ trắng nghe vậy thì gầm gừ tỏ vẻ hơi thất vọng. Nó đang hy vọng kết hợp với Kinh Thiên để đoạt mấy cây linh dược đó. Vậy mà khi nhìn thấy mấy cây linh dược đó thì Kinh Thiên lại bàn lùi quay đầu trở lại.
Thực ra không phải Kinh Thiên không muốn đoạt mấy cây linh dược đó, mà thực tế là không thể đoạt được mấy cây linh dược đó vào thời điểm hiện tại. Vì bên cạnh mấy cây linh dược đó có một con yêu thú cấp hai sơ giai đang canh giữ. Sau khi quan sát chung quanh thì Kinh Thiên đã nhận ra con yêu thú này. Đây là một con Huyết hỏa báo (báo lửa) cấp hai sơ giai đang canh giữ mấy cây linh dược là chủng loại nấm linh chi. Con Huyết hỏa báo này đã nhận ra có người xâm phạm vào khu vực của nó và để ý đến linh dược của nó. Nó đã chuẩn bị sẵn sàng tấn công những vị khách không mời mà đến này. Lý do khiến cho Huyết hỏa báo còn lưỡng lự chưa tấn công Kinh Thiên và con hổ trắng là vì con hổ trắng mang trong mình huyết mạch thần thú lại là yêu thú cấp một đỉnh phong. Bản năng cảm nhận của yêu thú rất mạnh đặc biệt các loài yêu thú có cảm nhận rất mạnh về huyết mạch. Hơn nữa con hổ trắng với Kinh Thiên vẫn còn ở một khoảng cách khá xa nó, cả hai chưa tiến vào vùng giới hạn của con Huyết Hỏa báo. Bản năng trong huyết mạch của yêu thú có chút e ngại, nhưng nếu con hổ trắng và Kinh Thiên vượt qua giới hạn của con Huyết Hỏa báo thì nó cũng sẵn sàng tấn công mà không chút kiêng nể gì.
“Grừ, grừ”. Con hổ trắng liên tục gầm gừ ra hiệu cho Kinh Thiên tiến lên đoạt mấy cây linh dược đó, không có gì mà phải sợ cái con mèo con đó. Bản năng mang trong mình huyết mạch thần thú khiến cho con hổ trắng thường coi thường những loài yêu thú khác. Con hổ trắng liên lục gầm gầm gừ gừ ra hiệu cho Kinh Thiên.
Loading...
“Ta biết, ý của ngươi là ta và ngươi phối hợp với nhau để đoạt mấy cây linh dược kia. Nhưng không phải lúc này. Hiện giờ ngươi bị thương còn chưa khỏi hẳn, nếu đánh nhau với nó thì ngươi chịu được mấy đòn. Hơn nữa nếu không đánh được nó ngươi còn có thể chạy trốn. Nó có bốn chân, ngươi cũng bốn chân, còn ta chỉ có hai cái chân chạy dưới mặt đất, sao nhanh bằng bốn chân của con mèo to xác trong kia. Thêm vào đó nó là yêu thú cấp hai sơ giai, đừng nói một mình ta chứ năm thằng như ta cũng không đủ cho nó táp một phát”. Kinh Thiên nói với con hổ trắng, rồi quay đầu trở ra theo hướng ngược lại.
Mặc dù trong tay Kinh Thiên vẫn còn một viên lựu đạn yêu đan của yêu thú cấp hai sơ giai. Nhưng lựu đạn yêu đan không phải là vũ khí tối thượng, nếu dùng trong lúc bất ngờ hoặc khi đối thủ không đề phòng thì sẽ hiệu quả hơn. Còn với con yêu thú Huyết hỏa báo này nếu dùng không đúng lúc thì sẽ chẳng hiệu quả gì, vì tốc độ của loài báo luôn rất nhanh. Thêm vào đó Con hổ trắng lại đang bị thương liệu có thể cầm cự Huyết hỏa báo được bao lâu, để anh có cơ hội sử dụng lựu đạn yêu đan. Đặc biệt đó là lá bài tẩy để Kinh Thiên phòng thân, việc sử dụng lựu đạn yêu đan vào lúc này thực sự không hợp lý.
Con hổ trắng đứng lại nhìn Huyết Hỏa báo nhe răng gầm gừ mấy cái rồi cũng quay đầu chạy theo Kinh Thiên. Khi lại gần Kinh Thiên nó cũng lại gầm gừ như muốn nói gì đó với Kinh Thiên. Sau một lát thì Kinh Thiên cũng hiểu con hổ trắng muốn nói gì.
Thì ra lúc trước khi nó chiến đấu sinh tử với con yêu dơi mặt quỷ nguyên nhân cũng từ Con hổ trắng mà ra. Con hổ trắng lợi dụng tốc độ của mình nhanh chóng, lại rình lúc yêu dơi mặt quỷ rời khỏi hang động của mình đi kiếm ăn đã lẻn vào nuốt chửng cây linh dược của yêu dơi mặt quỷ. Khi yêu dơi mặt quỷ quay về phát hiện ra tài sản của nó đã bị con hổ trắng ăn mất nên nổi điên, đuổi theo và cả hai đã chiến đấu sinh tử với nhau.
“Ngươi đoạt linh dược của nó thì nó đuổi theo muốn giết ngươi là phải rồi”. Kinh Thiên nói với Con hổ trắng.
“Cũng may lúc đó ta ra tay kịp thời, nếu không giờ này ngươi có lẽ là bữa ăn của con yêu dơi đó rồi, vậy mà ngươi vẫn không chừa, giờ lại còn muốn đoạt đồ của con Huyết Hỏa báo đó nữa”. Kinh Thiên tiếp tục nói với vẻ không hài lòng.
Con hổ trắng giơ chi trước bên trái lên che mặt tỏ vẻ xấu hổ, gầm gừ vài tiếng với Kinh Thiên.
“Được rồi, ngươi dưỡng thương đi. Khi nào ngươi hoàn toàn bình phục lúc đó chúng ta sẽ tính”. Kinh Thiên nói với Con hổ trắng.
Sau đó như phát hiện ra điều gì đó Kinh Thiên tiếp tục nhìn con hổ trắng rồi nói:
“Thì ra ngươi đã nuốt linh dược cấp một của yêu dơi, thảo nào tốc độ hồi phục thương thế của ngươi nhanh hơn bình thường”.
Qua trao đổi với Con hổ trắng Kinh Thiên cũng hiểu phẩn nào lý do Con hổ trắng và con yêu dơi đánh nhau sống chết. Tuy nhiên có điều Kinh Thiên không hiểu là không biết Con hổ trắng đã nuốt cây linh dược gì, vì Con hổ trắng không nói được tiếng người nên không thể nói rõ với Kinh Thiên là nó đã nuốt linh dược gì. Cây linh dược đó là cây linh dược con yêu dơi canh giữ chờ sau này phát triển thành linh dược cấp hai thì nó sẽ nuốt đề tăng tu vi của nó. Ai ngờ con hổ nhỏ này lại lẻn vào ăn trộm mất của nó, tuyệt được tiến giai của nó. Cũng vì mới nuốt cây linh dược và chưa tiêu hóa hết dược lực của cây linh dược đó nên con hổ trắng mới từ chối nuốt thêm viên yêu đan của yêu dơi mặt quỷ.
“Từ nay trở đi, ngươi đừng tự ý nuốt linh dược bừa bãi nữa, có nhiều loại linh dược nếu luyện chế thành đan dược sẽ tốt hơn là cứ thế nuốt. Ngươi hiểu không?” Kinh Thiên nói với con hổ trắng.
Con hổ trắng gật đầu tỏ vẻ hiểu và đồng ý, còn thực tế nó có hiểu và tiếp thu lời nói của Kinh Thiên không thì anh cũng chẳng biết được.
Lại nói về Huyết Hỏa báo bảo vệ và canh giữ Huyết linh chi. Thường bên cạnh những cây linh dược đều có một loại yêu thú nào đó canh gác. Không phải yêu thú chỉ đứng đó canh gác đợi cho tu luyện giả đến đó thu hoạch rồi lao ra chiến đấu. Thực tế thì loại linh dược mà được yêu thú canh gác thì nó có giá trị và hiệu quả nhất định với loài yêu thú canh gác loại linh dược đó. Tại sao yêu thú không ăn luôn linh dược đó đi mà chỉ canh gác bảo vệ rồi để cho tu luyện giả đến đoạt, hay để cho yêu thú khác đến ăn trộm như con hổ trắng nuốt cây linh dược của yêu dơi?
Lý do yêu thú canh gác linh dược mà chưa nuốt chúng để tu luyện thường có hai lý do chính. Thứ nhất cây linh dược đó chưa hoàn toàn thuần thục, yêu thú canh gác đợi cho đến khi thuần thục rồi mới nuốt cây linh dược đó để tu luyện. Ngoài ra một số linh dược không phải chi có một cây hay một quả, như lúc nãy Kinh Thiên thấy có cả năm cây Huyết linh chi với các cấp độ khác nhau, hay như Thương Nhĩ tử quả có đến vài trái. Lúc này yêu thú canh giữ có thể sẽ ăn lần lượt từng trái một, hay ăn lần lượt từng cây một đợi cho đến khi luyện hóa hết cây linh dược đã ăn thì mới ăn đến cây tiếp theo. Như năm cây Huyết linh chi kia, ai biết là chỉ có năm cây. Biết đâu trước đó có sáu hay bẩy cây gì đó và Huyết Hỏa báo đã nuốt một hai cây để tu luyện rồi. Lý do thứ hai là linh dược luôn tỏa ra một mùi hương đặc biệt tùy vào tính chất của từng loại. Có những loại linh dược tỏa ra mùi hương rất tốt cho yêu thú tu luyện, hay một số loài yêu thú canh giữ linh dược chỉ vì linh dược đó tỏa ra mùi hương khiến chúng cảm thấy thư thái và hiệu quả trong tu luyện. Ngoài ra còn có loài yêu thú canh giữ linh dược như một mồi câu để nhử các loài yêu thú hoặc tu luyện giả đến thu thập sau đó chúng từ vị trí ẩn nấp nhảy ra làm thịt con mồi. Vì ăn thịt yêu thú khác, hay ăn thịt tu luyện giả cũng là một cách tu luyện của yêu thú. Nhưng thường rất ít loài yêu thú sử dụng linh dược làm mồi nhử, đa phần yêu thú bảo về linh dược là vì linh dược đem lại hiệu quả tu luyện cho bọn chúng.
“Nhân tiện đây chúng ta đi thử một vòng xem có thu hoạch được cái gì không? Tiện thể cũng kiếm vài con yêu thú về làm vài món. Đồng thời săn thêm vài con yêu thú để trữ hàng, chứ thịt yêu thú dự phòng của ta cũng bị ngươi ăn hết rồi”. Kinh Thiên nói với Con hổ trắng.
Như hiểu được ý của Kinh Thiên, con hổ trắng nhảy cẫng lên vui vẻ và quẫy đuôi tỏ vẻ đồng ý. Đồng thời nó cũng nhanh chóng rẽ rang một hướng khác và ra hiệu cho Kinh Thiên đi theo nó.
Một thú một người lướt nhanh trong rừng rậm của Vân Lĩnh sơn mạch. Sau một lúc trong rừng vang lên tiếng yêu thú gầm rú và cười ngặt nghẽo.
“Éc…” một tiếng kêu dài rồi im bặt của yêu thú
“Ha ha… tối nay có món thịt lợn rừng nướng rồi. Con này có lẽ đủ cho ta và ngươi đánh chén một bữa no nê”. Kinh Thiên nói với con hổ trắng trong lúc nhìn vào một con yêu trư cấp một sơ cấp đang nằm im bất động trên đất.
“Chỉ có điều hơi đáng tiếc không thể lấy được tiết lợn làm bữa tiết canh a”. Kinh Thiên lẩm bẩm.
Con hổ trắng thì chẳng hiểu tiết canh là món gì, chỉ nhìn Kinh Thiên gầm gừ ra vẻ hiểu và đồng ý.
“Cô thương! Lại còn tìm được mấy khóm hoa ngũ sắc linh dược cấp một trung cấp nữa chứ”. Kinh Thiên vui mừng khi phát hiện trong khu vực của con yêu trư có một khóm hoa ngũ sắc.
Theo trí nhớ kiếp trước của Kinh Thiên thì hoa ngũ sắc còn gọi là ‘hoa cứt lợn’, tuy rằng cũng là một vị thuốc nam nhưng hoa ngũ sắc mọc dại thành từng khóm và mọc hoang đầy ngoài đồng ruộng. Nhưng ở thế giới này hoa ngũ sắc lại là một cây linh dược cấp một tương đối cao cấp và nó cũng không mọc hoang khắp nơi, mà chỉ mọc thành cụm nhỏ ở một vài nơi có thổ nhưỡng thích hợp. Hoa ngũ sắc ngoài công dụng làm thuốc bôi chữa những vết thương bên ngoài chống phù nề, nhiễm trùng. Hoa ngũ sắc còn có một công dụng nữa một trong hai chủ tài của một loại đan dược mà chị em tu luyện giả rất thích và sẵn sàng chi rất nhiều tiền để có được đó là Định Nhan đan. Đây là một loại đan dược rất đặc thù tuy rằng nó chỉ là đan dược cấp hai có tác dụng giữ cho nhan sắc của người sử dụng trong thời gian năm mươi năm ngần như không thay đổi. Vì sao hoa ngũ sắc là linh dược cấp một còn Định Nhan đan lại là đan dược cấp hai, vì loại đan dược này cần có một chủ tài khác là linh dược cấp hai thì mới luyện chế được. Hơn nữa hoa ngũ sắc còn là chủ tài có thể chế ra những loại kem dưỡng da giúp cho làn da của chị em trở lên căng mịn hơn, tác dụng xóa vết nhăn… Vì biết được tác dụng của hoa ngũ sắc làm cho Kinh Thiên cảm thấy vui mừng với thu hoạch lần này.
“Trời vẫn còn sớm chúng ta chuyển qua chỗ khác xem có kiếm thêm được cái gì không?” Kinh Thiên nói với con hổ trắng.
Thu lại xác yêu trư (lợn) và cả khóm hoa ngũ sắc vào trong nhẫn trữ vật, Kinh Thiên cùng với con hổ trắng rời đi tìm mục tiêu khác. Sau một hồi lòng vòng tìm kiếm mục tiêu thì Kinh Thiên phát hiện ra một con Tê Tê màu xám. Đây cũng là một con yêu thú cấp một sơ giai.
“Ngươi cứ ở nguyên trong này đừng thò ra, để ta ra ngoài chiến đấu với nó nhân tiện còn tập luyện luôn”. Kinh Thiên nói với con hổ trắng.
Lần trước gặp con yêu trư cũng là yêu thú cấp một sơ gai, Kinh Thiên cũng rút kiếm ra để tập luyện một phen nhưng kết quả bất thành. Con hổ trắng xuất hiện uy áp của yêu thú cấp một đỉnh phong lại mang huyết mạch thần thú khiến cho con yêu trư co rúm người lại. Kinh Thiên chỉ mất có hai nhát kiếm là đã kết thúc được con yêu trư. Chiến đấu mà không có phản kháng thật sự rất nhàm chán.
Con hổ trắng gầm gừ tỏ vẻ không đồng ý. Nó muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến để còn đi săn con mồi khác. Kể từ khi được ăn thịt thú nướng mà không phải ăn thịt sống, khẩu vị của con hổ trắng cũng thay đổi. Nó cũng muốn dẫn Kinh Thiên đi vòng quanh săn càng nhiều yêu thú càng tốt, như vậy sẽ có nhiều thịt yêu thú nướng để ăn hơn.
“Nếu ngươi mà cứ nhảy ra uy áp bọn chúng thì ta sẽ không nướng thịt cho ngươi ăn nữa”. Kinh Thiên hiểu được ý của con hổ trắng nên buông lời đe dọa.
Con hổ trắng không còn cách nào khác đành phải đồng ý, nhưng nó cũng gầm gừ ý nói Kinh Thiên cần phải giải quyết nhanh chóng con mồi này để còn đi săn tiếp.
Con hổ trắng nấp trong lùm cây ở khoảng cách khá xa làm nhiệm vụ cảnh giới, Kinh Thiên rút cây kiếm ra lao ra bắt đầu săn Tê tê màu xám.
•Linh quang điểm phá. Chiêu thứ nhất của Khoái tốc kiếm pháp được Kinh Thiên kết hợp với bộ pháp ‘Kinh Thiên Cước’ xuất ra nhằm thẳng con yêu thú Tê tê đánh tới.
Tê Tê là một loài yêu thú của thế giới Lạc Hồng, nó tương đối khác biệt với loài Tê tê mà bạn biết. Vì là yêu thú nên thân hình của nó cũng tương đối lớn, có thể nói kích thước của nó tương đương với con cá sấu. Trên thân của nó chi chít những tấm vảy chắc cứng, đây là một trong những vũ khí phòng thủ của Tê tê. Những tấm vảy trên thân yêu thú Tê tê rất có giá trị, chúng là nguyên liệu để luyện chế những loại áo giáp cấp một. Nếu tìm được một con yêu thú Tê tê cấp sáu hoặc cấp bảy thì vảy của chúng có giá trị liên thành. Cũng giống như yêu Dúi, yêu trư.. con yêu thú Tê tê này là loài yêu thú tu luyện chủ yếu vào việc ăn linh dược, linh thảo, nên thịt của nó có thể gọi là thượng hạng. Do không phải là yêu thú ăn thịt và săn mồi nên Tê tê không có nhiều kỹ năng tấn công như con hổ trắng, hay yêu dơi mặt quỷ, cũng không giống con yêu dúi có tốc độ rất nhanh để chạy trốn kẻ thù... Ngược lại lợi dụng lớp vảy rắn chắc của mình yêu thú Tê có thể gọi là chuyên gia phòng thủ.
Là một con yêu thú cấp một linh giác của yêu thú Tê tê cũng không hề kém. Nhận ra nguy hiểm nó liền cuộn tròn thân hình của nó lại, bên ngoài chỉ còn lớp vảy rắn chắc đón nhận đòn tấn công của kẻ thù.
“Keng…” Một tiếng va chạm vang lên kèm theo đó là một số tia lửa bắn tung tóe ra hai bên. Lớp giáp cứng cáp của Tê tê đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ bảo vệ cho yêu thú ngăn chặn đòn tấn công của Kinh Thiên.
“Móa nó chứ, lớp giáp của nó cứng vậy ư. Kể cả dùng kiếm khí bao quanh thanh kiếm để tăng lên độ sắc bén mà vẫn không chọc thủng được lớp vảy của nó”. Kinh Thiên lầm bầm và tiếp tục vung kiếm lên sử dụng Khoái tốc kiếm pháp và thôi động linh lực trong cơ thể bắt đầu tấn công tiếp.
•Phách kiếm tinh quang. Chiêu thứ ba trong Khoái tốc kiếm pháp được Kinh Thiên sử dụng nhằm thẳng vào con yêu thú Tê tê đang lăn tròn trên mặt đất.
Yêu thú Tê tê sau khi cuộn tròn cơ thể lại đưa lớp vảy cứng rắn của nó ra bên ngoài làm lá chắn để phòng thủ, đồng thời lợi dụng cơ thể của nó đang trong hình dạng tròn như trái bóng sẽ lăn trên mặt đất. Mỗi loài yêu thú lại có cách sinh tồn và trốn tránh kẻ thù khác nhau. Ngân huyết dúi thì lợi dụng tốc độ của nó để chạy trốn kẻ thù, còn con yêu thú Tê tê xám này thì lợi dụng lớp giáp cuộn tròn lại và lăn rất nhanh trên mặt đất. Để trốn thoát khỏi sử săn giết của kẻ thù hay yêu thú khác yêu thú Tê tê xám cần lăn nhanh về hang động của nó. Hang động của nó được đào sâu xuống dưới lòng đất, ngoài ra trong hang động của nó có rất nhiều ngóc ngách giống như một mê cung vậy. Chỉ cần nó có thể trở về được hang động và chui xuống dưới lòng đất, thì rất khó cho kẻ thù hay yêu thú săn mồi khác có thể tìm và làm hại nó được. Và con yêu thú Tê tê xám này đang muốn nhanh trong trở về hang động của nó ở gần đó.
“Keng… Crắc.”. Lần này sau khi Kinh Thiên xuất chiêu thì có đến hai âm thanh phát ra. Âm thanh thứ nhất vẫn là tiếng va chạm của cây kiếm trên tay Kinh Thiên va chạm với lớp vảy của yêu thú Tê tê, kèm theo vài tia lửa bắn ra tung tóe. Còn âm thanh thứ hai được phát ra từ cây kiếm trên tay Kinh Thiên, âm thanh của kiếm gãy đôi. Vận dụng cả linh lực và sức mạnh luyện thể của cơ thể, Kinh Thiên sử dụng chiêu thức Phách kiếm tinh quang, tung người lên cao từ trên bổ xuống. Anh muốn một chiêu thức bá đạo này bổ đôi quả bóng đang lăn dưới mặt đất bằng toàn bộ sức lực của mình. Nhưng kết quả lại không như anh mong muốn, lớp vảy của yêu thú Tê tê thật sự rất cứng rắn, quả bóng tròn vẫn lăn trên mặt đất, còn thanh kiếm trên tay Kinh Thiên thì gãy làm đôi.
“Đùa sao, cũng là vũ khí cấp một vận dụng cả linh lực và sức lực của ta vậy mà không phá mở được lớp vỏ của con yêu thú này?” Kinh Thiên bức tức lầm bầm.
Đứng ngoài nhìn xem con con hổ trắng nhe răng như đang cười nhạo Kinh Thiên, có mỗi việc xử lý con yêu thú cấp một sơ giai mà làm cũng không xong. Vậy mà lúc nãy to mồm bảo nó ngồi yên.
Liếc nhìn con hổ trắng đang nhe răng như cười nhạo. Kinh Thiên bực mình vỗ vào túi trữ vật bên hông một ánh sáng lóe lên, trên tay anh xuất hiện một thanh đao. Kinh Thiên tung người nhảy lên đuổi theo quả bóng đang lăn trên mặt đất, lần này anh quyết tâm bổ đôi quả bóng này ra lấy lại danh dự với con hổ chết tiệt đang cười nhạo anh.