Trở lại trang viên của mình, điều đầu tiên mà Kinh Thiên làm là tổ chức một bữa tối thịnh soạn cho bản thân và Tiểu Bạch. Cũng đã một khoảng thời gian mà cả hai đã không được ăn no, do vậy bữa ăn này cả hai dường như ăn bù cho những ngày nhịn đói.
“Từ nay trở đi, phải tích trữ ít lương thực, thịt yêu thú thì chế biến thành các món thịt khô theo kiểu thịt trâu gác bếp, bò khô, khô gà… chứ cứ cái kiểu no dồn đói góp thế này không phải là cách hay”. Kinh Thiên xoa xoa cái bụng no căng của mình thì thầm tự nói.
Một buổi tối nhàm chán nhanh chóng qua đi, sáng sớm hôm sau Kinh Thiên đã chuẩn bị xong mọi thứ cho chuyến đi.
Chưa sáu giờ, trời mới tờ mờ sáng Kinh Thiên đã rời khỏi trang viên của mình tiến về cổng thành phía đông, điểm hẹn mà Tịch Bá Lĩnh đã nói với anh ngày hôm qua. Khi Kinh Thiên đến nơi đã có một nhóm người đứng tại đó chờ đợi, trong đó có tên Tịch Bá Lĩnh.
“Kinh huynh, bên này”. Tịch Bá Lĩnh nhìn thấy Kinh Thiên thì vẫy tay ra hiệu gọi.
Kinh Thiên nghe tiếng gọi thì tiến lại chỗ nhóm người Tịch Bá Lĩnh đang đứng. Quan sát qua một lần Kinh Thiên có thể nhận thấy trong nhóm có tổng cộng tất cả tám người, thêm cả anh vào nữa là chín người.
“Để ta giới thiệu với huynh. Đây là tỷ tỷ của ta, Phù Dung tỷ. Còn đây là sư huynh Kinh Danh thắng”. Tịch Bá Lĩnh chỉ tay vào hai người một nam, một nữ trông nổi bật nhất giới thiệu.
“Giới thiệu với sư huynh, tỷ tỷ. Đây là bằng hữu của đệ, Kinh Thiên huynh. Hôm nay sẽ cùng chúng ta tham gia chuyến này”. Tịch Bá Lĩnh lên tiếng giới Thiệu Kinh Thiên với mọi người.
“Kinh tiểu đệ, chào mừng đệ đến với nhóm chúng ta. Đệ là bằng hữu của Bá Lĩnh thì cũng là bằng hữu của chúng ta”. Kim Danh Thắng mặt cười tươi nói với Kinh Thiên.
“Đến giờ rồi, chúng ta xuất phát”. Kim Danh Thắng lên tiếng nói.
Cả nhóm theo cổng thành phía đông tiến vào Hoàng Liên Sơn sơn mạch. Dẫn đầu là nhóm ba người tán tán tu, tiếp đó là Kim Danh Thắng và Phù Dung, đi ở nhóm cuối là Kinh Thiên, Tịch Bá Lĩnh và hai người đàn ông trung niên.
Trên đường tiến vào Hoàng Liên Sơn sơn mạch Kinh Thiên cũng được Tịch Bá Lĩnh giới thiệu nhóm người còn lại. Hai người đàn ông đi cuối đều là hộ vệ trong gia tộc của Tịch Bá Lĩnh, tu vi của cả hai người cũng đã đạt đến Nhân Hoàng cảnh nhất giai, nhị giai. Nhóm ba người dẫn đầu đoàn đội là ba tán tu, họ chính là người phát hiện nơi có Bạch sa tinh nhũ. Và hiện giờ họ sẽ dẫn đường cho chúng ta.
“Trên đường đi, nếu gặp phải những yêu thú cấp một thì sẽ do mọi người ra tay. Nếu gặp yêu thú cấp hai, thì ta và Phù Dung muội sẽ ra tay”. Kim Danh Thắng lên tiếng với cả nhóm, trong khi mọi người vẫn đang di chuyển.
Do được nhóm ba tán tu dẫn đường, nên việc tiến vào Hoàng Liên Sơn sơn mạch tương đối dễ dàng. Trên đường đi họ chỉ gặp vài con yêu thú cấp một sơ cấp, rất nhanh chóng bọn chúng đều bị mọi người tiêu diệt. Trong quá trình đó Tịch Bá Lĩnh cũng rất hăng hái xuất thủ, bởi không phải lúc nào cũng có cơ hội rèn luyện. Nên hắn cũng muốn thể hiện chút bản lĩnh của mình.
“Thân thủ của nhị công tử khiến tại hạ bội phục”. Một tên tán tu lên tiếng nịnh nọt Tịch Bá Lĩnh. Dù sao thì kết giao với con em nhà quyền quý cũng không phải là một điều thiệt thòi, cũng không mất gì câu nói. Nên trên đường đi, nhóm tán tu này chỉ cần có cơ hội là liên tục nịnh nọt Tịch Bá Lĩnh.
“Chỉ là mấy chiêu thức quèn thôi. Tu vi của ta còn kém các người nhiều”. Tịch Bá Lĩnh phổng mũi cười đáp lời.
“Được rồi, chúng ta nhanh chóng thu dọn và tiếp tục lên đường thôi. Mục tiêu chính của chúng ta không phải là vài con yêu thú cấp thấp này”. Tịch Phù Dung lúc này mới lên tiếng nói một câu.
Mọi người đều đồng ý, nên nhanh chóng thu dọn chiến trường và tiếp tục lên đường. Nhóm tán tu ba người tiếp tục dẫn đầu đoàn đội, tiến sâu vào trong Hoàng Liên Sơn sơn mạch.
Cuối cùng sau một hồi lòng vòng trong Hoàng Liên Sơn sơn mạch, cả nhóm cũng đến trước cửa một hang động.
“Lần trước chúng ta đi lạc đến đây và có tiến vào trong hang động đó và phát hiện ra Bạch sa tinh nhũ. Đó cũng là hang ổ của con Cạp nia nhị đầu xa là yêu thú cấp hai trung cấp. Lần dó chúng ta may mắn vì con yêu thú đó vừa ăn no nên đang ngủ, do vậy chúng ta mới may mắn nhặt lại cái mạng”. Một tên tán tu chỉ vào cửa hang động vẫn còn sợ hãi lên tiếng nói.
“Giờ cần có người dụ con yêu thú đó ra khỏi hang, lúc đó ta và Phù Dung muội sẽ ra tay tiêu diệt nó. Ai nguyện ý đi dụ con yêu thú đó ra khỏi hang”. Kim Danh Thắng trầm ngâm một lát nói.
Mục đích của việc dụ yêu thú cấp hai trung cấp Cạp nia nhị đầu xà ra khỏi hang là để tránh việc chiến đấu trong hang có thể làm sập hang hỏng mất Bạch sa tinh nhũ. Kim Danh Thắng cũng không chỉ điểm trực tiếp Kinh Thiên, bởi hắn cũng không muốn Kinh Thiên nghi ngờ. Với Kinh Thiên hắn còn có mục đích khác, nên không vì chuyện này mà làm hỏng mất kế hoạch của hắn.
“Để ta đi”. Tịch Bá Lĩnh rất hào hứng nhận nhiệm vụ đứng ra nói.
“Đệ không phù hợp. Tuy rằng chỉ là dụ con yêu thú ra ngoài, nhưng kinh công của đệ không tốt, nên khả năng chưa dụ được nó ra ngoài thì đệ đã thành bữa trưa của nó rồi”. Kim Danh Thắng cười, dội cho Tịch Bá Lĩnh một gáo nước lạnh.
Ba tên tán tu không ai dám lên tiếng. Lần trước cả ba bọn hắn đã từng đụng độ với con Cạp nia nhị đầu xà này một lần. Tuy rằng may mắn chạy thoát thân, nhưng nỗi sợ hãi trong cả ba tên vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Hơn nữa tuy rằng tu vi của bọn hắn cũng cao hơn Tịch Bá Lĩnh và Kinh Thiên, nhưng vũ kỹ mà bọn chúng tu luyện toàn phàm cấp.
“Để ta đi”. Kinh Thiên sau một hồi suy nghĩ đắn đo, cũng lên tiếng nói.
Mặc dù nếu Kinh Thiên không xung phong thì Kim Danh Thắng và Tịch Phù Dung cũng không ép anh phải đi làm mồi nhử. Nhưng từ đầu cuộc đi săn đến giờ, hầu như Kinh Thiên cũng chưa ra tay lần nào, cũng chưa đóng góp bất kỳ chút công sức gì. Nếu cứ như vậy mà lại nhận lợi ích thì bản thân anh cảm thấy cũng có chút hơi tiểu nhân. Dù sao thì kinh công của anh cũng dùng được, chỉ là dụ con yêu thú cấp hai ra khỏi hang, cũng không phải là việc gì đó quá mạo hiểm. Bản thân anh cũng đóng góp chút công sức, sau có chia phần thì cũng danh chính ngôn thuận. Nghĩ vậy nên Kinh Thiên mới mạnh dạn đứng lên nhận nhiệm vụ lần này.
“Tiểu đệ, nhiệm vụ lần này tuy chỉ nói là dụ con yêu thú cấp hai ra khỏi hang nhưng cũng có nguy hiểm nhất định. Nếu đệ cảm thấy không ổn thì có thể không cần. Ta sẽ xem xét để người khác đi”. Kim Danh Thắng vừa đấm vừa xoa Kinh Thiên lên tiếng nói.
“Không sao. Ta tin mình sẽ làm được. Cảm ơn huynh quan tâm. Cứ giao việc này cho ta. Nhất định ta sẽ hoàn thành”. Kinh Thiên có đôi chút cảm kích lên tiếng nói. Thực tế thì anh vẫn chưa biết được âm mưu của Kim Danh Thắng, nên cảm thấy có chút vui vẻ khi người khác đối tốt với anh.
“Vậy tiểu đệ phải hết sức cẩn thận đấy. Đừng cố quá, nếu cảm thấy không ổn thì lập tức thoái lui, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác”. Kim Danh Thắng cũng không cản trở Kinh Thiên nữa, nhưng lên tiếng dặn dò.
“Huynh yên tâm, ta biết lựa sức mình”. Kinh Thiên chắp tay đáp lễ, sau đó tung mình tiến về phía hang động của con Cạp nia địa đầu xà.
“Những người khác lùi lại một chút, chuẩn bị tinh thần trợ chiến”. Kim Danh Thắng lên tiếng sắp xếp và chỉ đạo những người ở phía bên ngoài.
Kinh Thiên thận trọng tiến vào trong hang động, lúc này toàn bộ linh thức, ling giác của anh đều được anh đẩy lên cao nhất. Trong hang động càng tiến vào sâu thì ánh sáng càng trở lên yếu ớt, càng đi vào sâu thì cảm giác lành lạnh lại càng rõ ràng hơn. Trên cơ thể Kinh Thiên nhưng gai ốc bắt đầu nổi lên. Không phải là do không khí trong hang trở lên lạnh hơn mà Kinh Thiên nổi gai ốc, bởi với người tu luyện thì chỉ cần vận linh lực chạy một vòng là cơ thể thừa sức chống chọi với cái lạnh. Cái ớn lạnh ở đây là anh biết rõ mình sắp sửa đối mặt với một yêu thú cấp hai trung cấp. Có thể nói tu vi của con yêu thú này còn cao hơn cả Tiểu Bạch, tu vi của nó tương đương với tu luyện giả Nhân Hoàng cảnh lục giai, thất giai. Đây không phải là một chuyện đùa hay chỉ thám hiểm cho vui, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là vạn kiếp bất phục.
Cứ tiếp tục lò dò tiến vào sâu trong động của nó cũng không phải là một cách hay, trong não bộ Kinh Thiên liên tục suy nghĩ làm thế nào để dụ con yêu thú cấp hai này ra khỏi hang nhanh nhất mà ít nguy hiểm nhất. Sau cùng Kinh Thiên quyết định không tiến vào quá sâu trong hang động, mà ở dừng lại ở lưng chừng bắt đầu tìm cách làm kinh động con yêu thú cấp hai.
“hú, hú..” Kinh Thiên đưa hai tay lên che miệng phát ra tiếng hú vang vọng cả hang động.
Kinh Thiên chưa hú hú được mấy tiếng thì từ trong bóng tối bốn cặp mắt sáng lấp lóe hiện lên nhìn anh chằm chằm, đồng thời hai cái lưỡi dưới hai cặp mắt thè ra thụt vào kèm theo những tiếng khè khè nghe rợn người.
Đứng trước tình cảnh đó sống lưng của Kinh Thiên lạnh toát, tóc gáy dựng ngược lên, miệng lắp bắp không nói lên lời. Một áp lực vô hình từ con yêu thú cấp hai trung cấp nhằm thẳng Kinh Thiên uy áp tới.
Không cần phải suy nghĩ Kinh Thiên cũng hiểu nếu không chạy nhanh thì sẽ vạn kiếp bất phục. Anh lập tức quay đầu dồn toàn bộ linh lực xuống chân, ‘Kinh Thiên Bộ’ được vận dụng tới tận cùng co giò bỏ chạy ra ngoài.
Ngay lập tức chỗ Kinh Thiên vừa đứng vang lên tiếng “ầm”, đất đá, bụi mù bay tứ tung. Nếu Kinh Thiên chỉ chậm một nhịp thôi có lẽ đã thành đống thịt vụn hoặc thành bữa trưa ngon lành của con Cạp nia nhị đầu xà rồi.
Không cần phải quay đầu lại nhìn, Kinh Thiên cũng biết mọi việc mới chỉ là bắt đầu. Lúc này mới là lúc cần phải chạy nhanh nhất, do vậy Kinh Thiên không hề quay đầu lại nhìn mà tiếp tục co giò bỏ chạy thật nhanh ra khỏi hang động.
Con yêu thú cấp hai trung cấp tấn công cú đầu tiên trượt mục tiêu, nó tức giận lắc người đuổi theo. Từ trong đám bụi mù hai cái đầu của nó với hai cặp lưỡi thè ra, thụt vào lao nhanh đuổi theo phía sau Kinh Thiên.
Mặc dù là yêu thú họ nhà rắn tốc độ không phải là rất nhanh, nhưng dù sao nó cũng là yêu thú cấp hai trung cấp nên cũng không thể coi thường tốc độ của nó được. Chỉ mất một lát nó đã đuổi theo sát nút phía sau Kinh Thiên, áp lực từ nó tỏa ra cũng khiến Kinh Thiên cảm nhận rõ ràng con yêu thú đang đuổi theo sát phía sau mình.
“Rầm” lại một tiếng động nữa vang lên, bụi đất bay tung tóe ngay gần ngoài cửa hang động. Con Cạp nia nhị đầu xà đuổi gần tới Kinh Thiên liền tung ra một cú táp nhằm thẳng vào thân hình Kinh Thiên đang di chuyển. Trong đám bụi mù nhìn từ bên ngoài vào không ai biết tình hình của Kinh Thiên như thế nào cả.
Bỗng từ trong đám bụi mù một thân hình lao vút ra bên ngoài, trên người bám đầy bụi đất. Linh giác của Kinh Thiên có thể nói được đẩy lên cao nhất, cảm nhận mọi thứ chuyển động xung quanh. Nên ngay khi con yêu thú cấp hai há mồm tung ra một cú táp thì đồng thời anh cũng tung mình nhảy tránh qua bên phải né được cú táp trong gang tấc. Sức ép từ cú táp đó cũng khiến cho thân hình của Kinh Thiên va vào vách hang động lăn bổ nhào xuống mặt đất. Không có thời gian nghĩ đến đau đớn, chấn thương… Kinh Thiên lập tức bật dậy vận dụng bộ pháp tiếp tục cắm đầu chạy thẳng ra ngoài. Đồng thời từ phía sau thân hình con yêu thú cấp hai Cạp nia nhị đầu xà cũng lao ra theo từ trong đám bụi mù, bám sát Kinh Thiên không tha. Nó dường như coi Kinh Thiên là bữa trưa của nó, nên nhất quyết đuổi riết không tha.
Một người chạy một yêu thú đuổi phía sau, rất nhanh chóng một người một thú đã cách xa hang động cả trăm met. Đúng lúc này một kiếm khí rất mạnh nhằm thẳng đầu con yêu thú Cạp nia nhị đầu xà đánh tới.
-Cuồng phong chấn diệp.
Con yêu thú cấp hai trung cấp mặc dù đang đuổi theo con mồi của nó, nhưng khi nhận thấy nguy hiểm nó liền uốn người né tránh đòn tấn công bất ngờ khiến cho đòn đánh chỉ sợt qua bên ngoài thân thể của nó. Với da dày thịt béo của một con yêu thú cấp hai trung cấp thì đòn đánh vừa rồi cũng chẳng thấm vào đâu so với nó. Con yêu thú cấp hai trung cấp dừng lại, cuộn tròn thân mình, ngóc hai cái đầu của nó lên, hai cái lười thè ra thụt vào, bốn con mắt nhìn chằm chằm kẻ vừa ra đòn tấn công nó, cản nó đuổi giết con mồi của mình.
Người ra cản con Cạp nia nhị đầu xà không ai khác chính là Kim Danh Thắng. Lúc này này Kim Danh Thắng tay phải cầm kiếm, đứng chắn giữa Kinh Thiên và con Cạp nia nhị đầu xà. Cả hai đều đang nhìn nhau chằm chằm chuẩn bị cho một cuộc đại chiến.
“Bên này Kinh huynh”. Tịch Bá Lĩnh đứng cùng hai hộ vệ ở một góc lên tiếng gọi Kinh Thiên.
Kinh Thiên được Kim Danh Thắng chặn lại con Cạp nia nhị đầu xà, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Lúc này không còn việc của anh nữa, nên Kinh Thiên cũng thoải mái chạy lại chỗ Tịch Bá Lĩnh để nghỉ ngơi và theo dõi trận quyết đấu của tu luyện giả Nhân Hoàng Cảnh và yêu thú cấp hai trung cấp.
Mặc dù chỉ là yêu thú cấp hai trung cấp, nhưng linh trí của con Cạp nia nhị đầu xà cũng đã mở đôi chút. Bản năng và linh trí cho nó biết, kẻ đang đối diện với nó không thua kém gì nó. Và nó thực sự có chút dè chừng gã thanh niên đang cầm kiếm và nhìn chằm chằm nó trước mặt.
Kim Danh Thắng tu vi Nhân Hoàng cảnh lục giai xét về tu vi thì cũng tương đương với con yêu thú Cạp nia nhị đầu xà. Nhưng bản thân là tu luyện giả, đệ tử của môn phái lớn hắn có rất nhiều vũ kỹ, kỹ thuật dùng để chiến đấu chứ không dùng thân thể bản nguyên như con yêu thú cấp hai trung cấp này. Do vậy Kim Danh Thắng rất tự tin có thể chế áp được đối thủ, do vậy Kim Danh Thắng không hề có chút e sợ nào khi đứng trước mặt của Cạp nia nhị đầu xà. Thậm chí khí thế của hắn còn khiến cho con yêu thú cấp hai trung cấp có phần e dè.
Ở nơi an toàn không còn bị áp lực của con yêu thú cấp hai trung cấp dí sát, Kinh Thiên lúc này mới bình tĩnh quan sát lại. Cạp nia nhị đầu xà là một con yêu thú có thân họ nhà rắn có hai cái đầu gắn trên một cái thân, cả thân hình của nó ước chừng dài đến hơn chục mét, thân hình của nó to tương đương với một con cá sấu trưởng thành. Trên cơ thể của nó có các khoang đen trắng trải dài từ đầu đến đuôi, hai cặp răng nanh sắc nhọn chứa độc tố chết người, cùng với hai cái lưỡi dài luôn thè ra thụt vào liên tục. Trong số các loài yêu thú thì Cạp nia nhị đầu xà là loài yêu thú có độc tố rất bá đạo, chỉ cần nhận một nhát cắn của nó con mồi sẽ chết trong vòng mười lăm phút nếu không kịp giải độc.
“Khè, rầm” Một âm thanh va chạm vang lên, bùi mù văng tứ tán. Không ngờ con Cạp nia nhị đầu xà lại chủ động ra đòn tấn công đối thủ trước. Cái đầu bên trái của nó bất ngờ tấn công Kim Danh Thắng.
Kim Danh Thắng cũng không phải đứng yên chịu trận, bộ pháp dưới chân y nhanh chóng vận chuyển né đòn tấn công của con yêu thú cấp hai, lách người sang bên phải của y. Bởi nếu lách người sang bên trái, khả năng sẽ bị cái đầu còn lại của con Cạp nia nhị đầu xà tấn công.
-Kiếm vũ bạt sơn. Kim Danh Thắng sau khi tránh thoát cú táp của con Cạp nia nhị đầu xà liền xuất chiêu phản kích. Một chiêu kiếm nhắm thẳng vào phần trên của con Cạp nia nhị đầu xà đánh tới.
Con cạp nia nhị đầu xà thân hình to lớn nhưng cũng không nằm yên cho Kim Danh Thắng đánh. Cả thân hình nó vặn vẹo, dồn huyết nhục lên vị trí mà Kim Danh Thắng nhắm đến, khiến cho da thịt nơ đó của nó trở lên rắn chắc lạ thường, ngăn chặn đòn tấn công của Kim Danh Thắng.
Cứ như vậy một người một thú lao vào chiến đấu với nhau, một tấn công, một phòng thủ. Chỉ trong chốc lát cả một khoảng rừng cây xung quanh bị cuộc chiến chấn đổ ngang dọc bừa bộn.
Những người đứng ngoài quan sát cuộc chiến đều cảm thán cuộc chiến giữa một người một yêu thú. Kim Danh Thắng chỉ là một tu luyện giả trẻ tuổi, nhưng từ tu vi đến chiêu thức của hắn đều có thể nói là rất cường đại. Quần nhau với một con yêu thú cấp hai trung cấp mà hắn không hề ở thế yếu, thậm chí còn có phần chiếm thượng phong.
“Kim sư huynh đúng là thế hệ thiên tài của Trích Tinh Cung. Nghe kiếm pháp của Kim sư huynh là một bộ vũ kỹ Địa cấp, hơn nữa nghe nói Kim sư huynh đã tu luyện bộ kiếm pháp này đến đại thành rồi”. Tịch Bá Lĩnh vẻ mặt rất ngưỡng mộ lên tiếng nói.
Các loại vũ kỹ của thế giới Lạc Hồng được phân chia từ thấp đến cao, các loại vũ kỹ càng cao thì mức độ tu luyện càng khó. Để luyện được một môn vũ kỹ địa cấp đạt đến ‘tiểu thành’, ‘đại thành’ không phải là một chuyện đơn giản mà tu luyện giả trẻ tuổi nào cũng làm được. Có những người phải mất hàng chục năm mới có thể đạt được cấp độ đó. Còn tu luyện vũ kỹ địa cấp để đạt được đến cấp độ ‘viên mãn’ thì rất hiếm thấy, còn cao hơn nữa đạt đến ‘ý’ thì như phượng mao lân giác. Chính vì thế có thể nói Kim Danh Thắng cũng là một thiên tài trẻ tuổi của đương thế của Trích Tinh Cung.
“Sao không nhân lúc Kim Danh Thắng huynh chiến đấu với con yêu thú cấp hai này, những người còn lại không vào trong thu hoạch Bạch sa tinh nhũ?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi Tịch Bá Lĩnh.
“Mới đầu mọi người cũng định tính như thế, nhưng suy sét thì có mấy vấn đề. Sợ rằng bên trong nhỡ lại có một con yêu thú cấp hai nữa thì sao? Lúc đó có thể toàn quân bị diệt. Hơn nữa trong quá trình chiến đấu nhỡ may Kim sư huynh không kịp ngăn cản, con yêu thú cấp hai bỏ chạy trở vào trong hang mà lúc đó mọi người vẫn đang ở trong đó thì cũng chết toàn bộ. Do vậy để đảm bảo an toàn là mọi người cùng chờ Kim sư huynh tiêu diệt con yêu thú này xong thì tất cả cùng vào dò xét hang động”. Tịch Bá Lĩnh lên tiếng giải thích.
Trận chiến giữ Kim Danh Thắng và con yêu thú cấp hai Cạp nia nhị đầu xà càng lúc càng diễn ra gay cấn. Kim Danh Thắng lợi dụng bộ pháp di chuyển nhanh, linh hoạt và sử dụng rất nhiều chiêu thức biến hóa để tấn công và giành thế áp đảo. Con Cạp nia nhị đầu xà, thân hình cục mịch di chuyển có phần nặng nề, chậm chạp nên nhận rất nhiều đòn tấn công từ Kim Danh Thắng. Tuy nhiên những đòn tấn công của Kim Danh Thắng tuy mạnh nhưng mới chỉ làm cho con yêu thú cấp hai trung cấp da dày thịt béo này bị thương bên ngoài. Những vết thương đó chỉ làm cho con yêu thú càng lúc càng phát ra hung tính của nó, sức chiến đấu của con Cạp nia nhị đầu xà cho đến giờ gần như vẫn chưa suy giảm đáng kể.
“Cứ dây dưa như này mãi với con yêu thú này cũng không phải là giải pháp hay. Tìm cơ hội dứt điểm trận chiến này thôi”. Kim Danh Thắng vừa né tránh đòn đánh của con Cạp nia nhị đầu xà thầm suy nghĩ.
“Phụt..” một đoàn nước bọt chứa độc tố kinh người được một cái đầu của con Cạp nia nhị đầu xà phóng ra nhằm thẳng Kim Danh Thắng phóng tới.
Nhận thấy nguy hiểm Kim Danh Thắng nhanh chóng vặn thân mình, bộ pháp dưới chân chuyển động lách mình tránh được một cục chất nhầy bắn tới. Đám nước bọt của con Cạp nia nhị đầu xà trượt mục tiêu nhưng bay trúng một thân cây lớn. Vị trí thân cây dính phải nước bọt của con yêu thú lập tức bị ăn mòn, khói đen bốc lên kèm theo tiếng xèo xèo. Có thể thấy độc tố của con Cạp nia nhị đầu xà này nguy hiểm đến thế nào, chỉ cần dính phải thôi cũng sẽ lột một lớp da. Chính vì e ngại độc tố của con yêu thú này mà từ đầu đến giờ Kim Danh Thắng chiến đấu rất cẩn thận và luôn giữ một khoảng cách nhất định để có thể có đủ thời gian né tránh.
“Rầm, Rầm”. Hai âm thanh liên tục vang lên, con Cạp nia nhị đầu xà liên tục dùng hai cái đầu của nó tấn công Kim Danh Thắng. Nhưng cả hai lần con yêu thú đều tấn công trượt mục tiêu, khiến cho bụi đất bay lên tung tóe cả một vùng.
Lách người tránh thoát hai cú táp liên tiếp của của con Cạp nia nhị đầu xà. Nhận thấy cơ hội đến Kim Danh Thắng liền vận linh lực lên mức cao nhất tung ra đòn sát chiêu mà y đã đợi từ lâu.
-Hạc ẩn vân phi. Một chiêu kiếm mang theo kình lực kinh người, rít gào trong không khí nhằm thẳng một cái đầu bên trái của con Cạp nia nhị đầu xà chém tới.
“Phụt.. xoẹt” một dòng máu yêu thú tươi nóng từ thân thể của con Cạp nia nhị đầu xà phóng xuất ra tung tóe khắp nơi. Sát chiêu của Kim Danh Thắng cũng đã đạt được hiệu quả, một cái đầu của con cạp nia nhị đầu xà bị chém bay.
“Grec… bốp”. Một tiếng gầm thét đau đớn của yêu thú vang vọng khắp một vùng núi rừng. Đồng thời cái đuôi của nó cũng quét ngang trúng vào giữa ngực của Kim Danh Thắng khiến y nhận một cú đánh đau đớn văng ngược ra xa, đập thân mình vào thân cây cổ thụ mới dừng lại được. Đồng thời khí huyết trên người Kim Danh Thắng nhộn nhạo muốn trào máu ra miệng, nhưng Kim Danh Thắng sinh sinh cưỡng chế nuốt xuống.
Một cú quật toàn lực bằng đuôi của yêu thú cấp hai trung cấp trong cơn cuồn nộ không phải là một đòn dễ chịu. Kim Danh Thắng có thể lĩnh trọn đòn đó và chỉ hơi bị thương nhẹ là bởi ngoài khí kình hộ thể của hắn đỡ cho hắn một phần lực thì phần lớn lực đánh còn lại được bộ giáp hộ thể của hắn cản lại giúp hắn. Nên chỉ có một phần ba lực quật từ đuôi con nhị đầu xà là tác động lên cơ thể của Kim Danh Thắng, do vậy mà hắn cũng chỉ hơi bị thương nhẹ, khí huyết nhộn nhạo.
Kim Danh Thắng sau khi bị đánh văng vận lên công pháp điểu chỉnh lại trạng thái khí huyết ổn định và chuẩn bị tiếp tục chiến đấu thì thấy con yêu thú quay đầu bỏ chạy. Một đầu bị chém rụng, chỉ còn một cái đầu theo bản năng sinh tồn của yêu thú con cạp nia nhị đầu xà biết được nó không có cơ hội để giành chiến thắng trong cuộc chiến này, liền lập tức quay đầu bỏ chạy trở về hang ổ của nó để né tránh đối thủ, tìm cơ hội sinh tồn.
“Muốn chạy…” Kim Danh Thắng hét lên một tiếng tung mình đuổi theo.
Do Kim Danh Thắng bị đánh văng ra xa nên khoảng cách giữa hắn và con yêu thú cấp hai trung cấp lúc này đã cách nhau một đoạn. Nên nhất thời Kim Danh Thắng không thể đuổi kịp con yêu thú, con yêu thú chỉ cần thêm vài cái hô hấp nữa là có thể chui trở lại hang ổ của nó.
“Bùm…” Đúng lúc này từ phía gần cửa hang, một hỏa cầu mang theo lực sát thương cực lớn nhằm thẳng con yêu thú cấp hai, mất một cái đầu nhắm tới. Đồng thời từ phía cửa hang một bóng thiếu nữ xinh đẹp cũng đồng thời xuất hiện chặn cửa hang của con Cạp nia nhị đầu xà.
Con yêu thú cấp hai bị thương, lại đang bỏ chạy nên linh giác của nó đã không còn như lúc ban đầu. Nó không cảm nhận được có kẻ đang phục kích nó, nên lãnh trọn đòn đánh từ hỏa cầu đỏ rực lửa. Ngọn lửa được linh lực tiếp năng lượng, bùng cháy dữ dội thiêu đốt con yêu thú cấp hai trung cấp, tiếng thịt cháy khét xèo xèo, cùng tiếng kêu đau đớn của con yêu thú hòa vào nhau nghe dợn người. Đồng thời hỏa cầu đó cũng ngăn cản con yêu thú cấp hai chui trở lại hang động của nó, và chỉ cần chậm một nhịp Kim Danh Thắng cũng đã bắt kịp con yêu thú cấp hai bị thương.
“Làm tốt lắm Phù Dung muội, việc còn lại giao cho ta”. Kim Danh Thắng đuổi đến nơi lên tiếng nói.
Khi Kinh Thiên tiến vào trong hang để dụ con yêu thú cấp hai này ra ngoài thì ở phía bên ngoài Kim Danh Thắng và Tịch Phù Dung cũng đã bàn bạc với nhau về cách đối phó với con yêu thú này. Tu vi của Kim Danh Thắng tương đương với nó, nhưng là tu luyện giả có vũ kỹ, trang bị… nên Kim Danh Thắng tự tin chế ngự được nó. Còn Tịch Phù Dung thì nhân cơ hội trong lúc Kim Danh Thắng và con yêu thú chiến đấu thì tiến lại gần phía cửa hang của con yêu thú trấn giữ. Một là dò xét xem bên trong còn con yêu thú nào không? Thứ là cản đường con yêu thú khi nó bị thương và tìm cách trở lại bên trong hang động của nó. Bởi nếu để cho con yêu thú trở lại trong hang động thì mọi chuyện thật sự sẽ rất phiền phức.
Chính vì vậy khi con yêu thú bị thương và tìm cách chạy trở lại trong hang động của nó, Tịch Phù Dung đã ra tay cản lại con yêu thú. Sức chiến đấu của con yêu thú khi bị thương đã giảm rất nhiều, nhưng để Tịch Phù Dung chỉ có tu vi Nhân Hoàng cảnh tam giai cản đường nó cũng là một điều khó khăn nếu chỉ đơn thuần dùng sức mình. Do vậy Tịch Phù Dung đã sử dụng một cái hỏa phù cấp hai trung phẩm tấn công con yêu thú.