Kinh Thiên Kỳ Án

Quyển 2 - Chương 4: Kịch chiến



Hàn Phong, Lãnh Kính Hàn, Lâm Phàm ba người một chiếc xe, Long Giai, Lưu Định Cường và Hạ Mạt một chiếc, hai chiếc xe một trước một sau, dưới sự chỉ huy của Hàn Phong tiến tới.

Lâm Phàm lái xe, hỏi: "Chúng ta chỉ có vài người thế này, đủ không?"

Hàn Phong nói: "Vậy là đủ rồi, chúng ta đang đi tra xét, chứ không phải đi đánh giặc."

Lâm Phàm nói: "Rốt cuộc là đi đâu?"

Hàn Phong nói: "Lái theo con đường này. Tới rồi anh sẽ biết. Cứ lái xe của anh cho đàng hoàng là được."

Vì vậy, hai chiếc xe chạy ra khỏi thành phố, lái vào giữa núi lớn, Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu muốn đến khu mỏ của Đinh Nhất Tiếu?"

Hàn Phong cười nói: "Gừng càng già càng cay."

Lâm Phàm nói: "Nhưng mà, lần trước chúng ta đã đến điều tra, không có phát hiện gì mà?"

Hàn Phong nói: "Lần trước là lần trước, lần này khác rồi, lần này là tôi -- đại trinh thám siêu cấp sấm sét vô địch vũ trụ -- Hàn Phong mang đội đến lục soát."

Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu tới cùng muốn điều tra cái gì hả?"

Hàn Phong nói: "Điều tra xem Đinh Nhất Tiếu sẽ đi đâu."

"Cái gì!" Lãnh Kính Hàn thấp giọng hô. Lâm Phàm lại nói: "Tìm được Đinh Nhất Tiếu thì có ích gì?"

Hàn Phong nói: "Tôi tin Đinh Nhất Tiếu chính là người phát ngôn của hung thủ ở thành phố H, tất cả kế hoạch liên quan tới thành phố H đều là gã phụ trách thực hiện. Do đó, bắt được Đinh Nhất Tiếu, chúng ta liền ngăn chặn được phân nửa bạo động. Hơn nữa, nếu muốn bắt được hung thủ phía sau màn kia, nhất định phải bắt được Đinh Nhất Tiếu trước, từ trong miệng gã moi ra khẩu cung, gã mới là nhân chứng nắm giữ đầu mối quan trọng. Trước kia, chúng ta không dám động tới gã, là vì chúng ta không có chứng cứ, hiện tại, chứng cứ của chúng ta vô cùng xác thực, gã còn có gì phản bác được đây!"

Lâm Phàm nói: "Cái gì! Gã là kẻ thực hiện kế hoạch? Chúng ta giám thị gã 24h cơ mà."

Hàn Phong nói: "Ôi chao, nhưng các anh chỉ có thể giám thị phòng làm việc của gã thôi mà, hơn nữa, hiện giờ khoa học kỹ thuật quá phát triển, gã có thể lợi dụng internet, truyền tin từ xa, truyền tin tức kiểu gì cũng được, chính vì giám thị không hoàn toàn được, mà gã lại biết các anh đang giám thị gã, cho nên sự giám thị mới không có tác dụng gì."

"Cái gì! Đinh Nhất Tiếu biết chúng ta đang giám thị? Gã làm sao mà biết được?" Lâm Phàm hỏi.

Hàn Phong che miệng, biết mình đã nói hớ, chuyển chủ đề nói: "Chỗ này, tôi và Khả Hân đã đi qua, canh phòng thực sự rất nghiêm, lưới điện cao thế, ba tầng cửa sắt, dùng tinh luyện vật liệu thép công nghệ cao làm ngụy trang, bên trong thực tế là một căn cứ quân sự. Đinh Nhất Tiếu không dám gửi tiền tiết kiệm vào ngân hàng, bởi vì một khi lộ ra, tài sản bị niêm phong, gã sẽ không còn gì nữa, hơn nữa nguồn gốc thu nhập của gã, nếu gửi ngân hàng, rất dễ khiến cho mọi người sinh hoài nghi đúng không? Do đó tài chính của gã ở thành phố H đều đặt trong căn cứ quân sự này, với gã mà nói, nơi này rất an toàn.

Lãnh Kính Hàn hỏi ngược lại: "Làm sao cậu dám khẳng định?"

Hàn Phong nói: "Bởi vì, tôi từng nhìn thấy xe chở tiền ra vào khu mỏ này, anh có từng thấy xe chở tiền chạy vào xưởng khai thác quặng lộ thiên bao giờ chưa?"

Lâm Phàm nói: "Nếu đề phòng thật sự nghiêm mật, e rằng chúng ta cần phải điều động thêm nhân thủ chứ?"

Hàn Phong nói: "Vậy sao? Bọn chúng không phải đều đang ở các nơi trong nội thành tạo rối loạn sao? Lúc này, chỉ có lúc này ở đây mới là nơi phòng thủ yếu nhất đúng không?"

Tới cửa khu mỏ rồi, cảnh vệ ngăn xe lại, hỏi: "Giấy chứng minh đâu?"

Lâm Phàm nói: "Chúng tôi là hình cảnh, đây là lệnh lục soát, chúng tôi sẽ tiến hành khám xét khu mỏ này."

Cảnh vệ nọ nhìn lệnh lục soát một chút, nói: "Xin lỗi, đây là lệnh lục soát do tòa thị chính ban hành, chỗ này của chúng tôi là hạng mục nghiên cứu khoa học bí mật cấp quốc gia, do đó, mời các anh trình giấy tờ lục soát do sở tỉnh cấp."

Lâm Phàm sửng sốt, không ngờ tới còn có yêu cầu này, anh hỏi: "Chúng tôi chưa nhận được thông báo nói chỗ các người là hạng mục nghiên cứu khoa học cấp quốc gia."

Cảnh vệ nọ nói: "Chúng tôi vừa mới xin trở thành hạng mục nghiên cứu khoa học cấp quốc gia, nếu không tin, các anh có thể gọi điện đến chính quyền thành phố hỏi phó thị trưởng Điền, hơn nữa, các anh. . . . . ."

Cảnh vệ đột ngột dừng lại, bởi vì Hàn Phong đã từ ghế sau thò người ra, rút súng bên hông Lâm Phàm, từ trước cửa sổ ghế lái chìa ra ngoài, để bên đầu cảnh vệ. Hàn Phong nói: "Ngươi coi như chưa từng nhìn thấy gì, không có giấy tờ gì gì đó thì sao, câm miệng cho ta."

Cảnh vệ thất kinh, đây đến tột cùng là cảnh sát, hay thổ phỉ? Lại nghe Hàn Phong nói với Lâm Phàm: "Cứ xông vào là được, còn quản mấy quy định này làm cái gì."

Lãnh Kính Hàn mỉm cười, thầm nói: "Thằng nhóc này, luôn hành động kiểu đó." Nhưng ông hạ lệnh với Lâm Phàm: "Xông vào đi."

Hai chiếc xe phá cửa mà vào, cảnh vệ nọ mau chóng chạy về phòng bảo vệ, muốn gọi điện thoại đi.

Lâm Phàm lái xe nói: "Như vậy có tốt không đây? Lãnh trưởng phòng?"

Hàn Phong nói: "Nội thành dầu sôi lửa bỏng, đâu có nhàn rỗi cùng gã cò kè mặc cả. Hai quân giao chiến, đụng phải địch, anh đâu có thể nào còn ở đó hỏi người ta, này, trong tay của ta có súng, ta muốn giết chết ngươi, ngươi có đồng ý không hả?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Không sai, có vài tình huống, có thể linh hoạt xử lý."

Sau khi tiến vào khu mỏ, mọi người mới phát hiện, khu mỏ này còn lớn hơn hẳn so với trong tưởng tượng của bọn họ, khoảnh đất vĩ đại trống trải, ngay phía trước đó là khu mỏ, khoáng thạch màu nâu đỏ chồng chất ở chân núi thành mấy ngọn núi nhỏ, xe tải cỡ lớn lui tới vận chuyển khoáng thạch. Máy khai thác quặng, máy đập đá, không ngừng ầm vang. Nhà xưởng nghiên cứu khoa học bí mật ở bên trái quặng mỏ, chiếm khoảng chừng một vạn mét vuông, bên phải là ký túc xá công nhân, nhà lầu bốn tầng ít nhất cũng có mười tòa. Hàn Phong xuyên qua cửa sổ xe, nói: "Khu mỏ thật kỳ quái."

Lãnh Kính Hàn theo ánh mắt của Hàn Phong nhìn lại, Hàn Phong nói chính là một dãy núi gần khu mỏ, trên đó cây cối xanh um, không hề có vẻ gì giống với quặng mỏ. Lãnh Kính Hàn nói: "Đây không phải là mạch khoáng, chỉ là khi quy hoạch đem cánh rừng tính vào khu mỏ."

Hàn Phong nghi hoặc nói: "Tại sao khi quy hoạch lại phải thêm dãy núi này vào?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Lần trước khi điều tra, bọn chúng nói là làm đẹp cho môi trường, cải thiện điều kiện sống nhân viên."

Hàn Phong cười lạnh nói: "Loại lý do ngu dốt này, chỉ có thằng ngốc mới tin."

Lâm Phàm lái xe thẳng đến bên ngoài nhà xưởng, sáu người xuống xe, vào nhà xưởng nghiên cứu và phát triển. Quả nhiên, trong nhà xưởng có vài công nhân, nhìn thấy người ngoài tới nhìn về phía bọn họ, cũng không gặp thiết bị cơ giới gì đang hoạt động, một người đàn ông trung niên ục ịch từ cửa phòng giám đốc chạy ra, mặt bóng dầu mỡ, không ngừng lau mồ hôi trên trán.

Người đàn ông ục ịch tự xưng họ Thôi, tên Thôi Mậu Tài, gã lau mồ hôi hỏi: "Chẳng hay, các anh tới lục soát cái gì thế?"

Hàn Phong cầm súng, để bên đầu giám đốc Thôi, hỏi: "Két bảo hiểm ở đâu? Mau dẫn chúng tôi đi!"

Giám đốc Thôi kinh sợ nói: "Không, không, không biết."

Trong lòng Lâm Phàm rất ngổn ngang, dáng điệu này, thấy thế nào cũng giống như đang đánh cướp mà, hơn nữa, chính là lái xe cảnh sát đến đánh cướp, người này, quá ngang tàng rồi. Lãnh Kính Hàn nói: "Đinh Nhất Tiếu có ở chỗ này không? Bảo gã ra đây."

Trong mắt giám đốc Thôi vẫn còn kinh hoảng, nhưng vẻ mặt đã bình tĩnh hơn, gã sửa sang lại quần áo, nói: "Tôi cũng không biết các anh đang nói gì, ông chủ Đinh bình thường nghiệp vụ luôn bận rộn, căn bản không đến thăm bên này, hạng mục này từ khi khởi công đến nay, ông ấy cho tới giờ không hề tới."

Lâm Phàm đang chuẩn bị nói chúng tôi là cảnh sát, không ngờ tới Hàn Phong đã nói trước, anh cười lạnh: "Hắc hắc, ngươi cho rằng bọn ta thật sự là cảnh sát à, nói cho ngươi biết, bọn ta là tới đánh cướp đó!" Nói xong, Hàn Phong bắn một phát lên trời, giám đốc Thôi kia sợ đến rụt đầu, trong mắt tất cả đều là thần sắc kinh hoảng, tới cùng đám người kia đang làm cái gì, gã căn bản tìm không rõ phương hướng.

Hàn Phong biến sắc, họng súng nhắm ngay cái đầu mỡ cực đại của giám đốc Thôi, dữ tợn nói: "Đừng tưởng rằng ngươi không nói, bọn ta sẽ tìm không được két bảo hiểm."

Giám đốc Thôi sợ đến hai chân run lẩy bẩy, run run nói: "Đừng, đừng nổ súng, tôi mang các anh đi. Chúng tôi, chỗ chúng tôi không có tiền, thật sự không có tiền!"

Lần này, ngay cả Long Giai cũng nhíu mày, thầm nghĩ: "Anh chàng Hàn Phong này, quả thật giống tội phạm hơn nha. Ôi, phòng điều tra hình sự chúng ta, dưới sự hướng dẫn của anh ta, từ đầu đến chân, đều trở thành một tập đoàn tội phạm cả rồi."

Trong lòng Lâm Phàm và Hạ Mạt bọn họ nghĩ: "Anh chàng này, cậu ta rốt cuộc muốn làm gì đây? Có chỗ nào giống như đang phá án chứ?"

Lãnh Kính Hàn thầm nghĩ: "Làm sao vậy? Còn đang hoài niệm đoạn thời gian trước kia sao? Hàn Phong?"

Giám đốc Thôi thận trọng mang theo mọi người đi tới phòng giám đốc, bên trong một két bảo hiểm chiếm khoảng nửa phòng, giám đốc Thôi run run nói: "Tôi, tôi không có chìa khóa."

"Hừm. . . . . . ." Âm điệu của Hàn Phong gằn một cái, giám đốc Thôi lập tức sửa lời nói: "Tôi khai, tôi khai." Gã từ trong túi quần lấy ra một xâu chìa khóa, Hàn Phong lại nói: "Cút sang một bên." Anh hất đầu về phía sau, quay về phía Lưu Định Cường và Hạ Mạt hướng két bảo hiểm hất cằm, hai người hiểu ý, lập tức mang theo rương lấy chứng cứ giám định hình sự tiến lên, Long Giai cũng đi theo hỗ trợ.

Giám đốc Thôi vừa nhìn tình thế, trong lòng thầm nghĩ: "Đây là muốn cho nổ tung két sao? Nhưng bên trong thật sự không có tiền mà, bọn họ sẽ không. . . . . . . Sẽ không giết mình chứ?"

Kết quả Lưu Định Cường và Hạ Mạt, chỉ từ trong rương lấy ra một ít cọ lông, còn có chút thuốc bột bôi lên tay nắm của két bảo hiểm, dùng cọ quét, dùng tấm phim dán lên, rồi đem một bộ dấu tay đầy đủ gỡ xuống. Hàn Phong trả súng lại cho Lâm Phàm, đem tấm phim và tờ dấu tay đặt cùng nhau, nói: "So đúng kết quả, đây là dấu tay của Đinh Nhất Tiếu, ngươi còn nói gã chưa từng tới đây sao?"

Lâm Phàm ghé vào bên tai Hàn Phong nói: "Tại sao không nói chúng ta là cảnh sát?"

Giám đốc Thôi không trực tiếp trả lời vấn đề, hỏi ngược lại: "Các anh, các anh đến rốt cuộc là ai?"

Hạ Mạt cười nói: "Chúng tôi đương nhiên là cảnh sát, vừa rồi là giỡn với anh thôi."

Giám đốc Thôi biến sắc, hùng hổ nói: "Giỡn gì! Có những thứ không thể giỡn được! Biết không? Các vị cảnh sát à! Tôi cho các anh biết, tôi muốn kiện các anh, tôi muốn tố cáo với cấp trên của các anh, tôi muốn tố cáo đơn vị các anh, các anh quả thực không biết chấp hành kỷ luật và điều lệ của pháp luật, các anh đây là đang uy hiếp, bức bách, đây là khổ hình!"

Hàn Phong trả lời Lâm Phàm: "Đấy anh xem đi, lấy người này làm ví dụ, thời đại xây dựng tổ quốc dựa vào pháp chế, còn có ai sợ cảnh sát nữa, tất cả mọi người chỉ sợ thổ phỉ thôi."

Giám đốc Thôi vẫn cứ lải nhải: "Tôi bây giờ mặc kệ các anh là ai, các anh chưa được cho phép, xin mời rời đi ngay cho! Nếu không, chúng tôi sẽ không khách khí nữa." Cửa đã tập trung vài công nhân, đều nhìn chằm chằm vào Hàn Phong bọn họ.

"Bằng!" Ngoài dự đoán của mọi người, Hàn Phong lại từ chỗ Lâm Phàm rút súng ra, một phát bắn vào cẳng chân của một gã công nhân, toàn bộ mọi người ngây dại, Hàn Phong như cao bồi viễn tây thổi nòng súng, thấp giọng nói: "Ngươi đừng nghĩ sai nha, bọn họ là cảnh sát, ta không phải đâu."

Giám đốc Thôi run run nói: "Các người, các người tại sao lại để cho hắn, để cho hắn làm bậy như vậy?"

Lãnh Kính Hàn cùng Lâm Phàm cơ hồ đồng thời quát: "Hàn Phong, cậu làm cái gì vậy!"

Lâm Phàm đưa tay chuẩn bị đoạt lại súng của mình, Hàn Phong chuyển họng súng qua nhắm ngay anh ta, anh ta nhất thời không dám làm bừa. Hàn Phong lại đi về phía trước, khi đến trước mặt giám đốc Thôi, họng súng nhắm ngay trán giám đốc Thôi, một chút cơ hội cũng không chừa cho Lâm Phàm, anh cười lạnh nói với giám đốc Thôi: "Không ai có thể ngăn cản ta giết người, ngươi rõ chưa?"

Giám đốc Thôi mồ hôi lạnh chảy như tắm, Lâm Phàm chuẩn bị hành động, Lãnh Kính Hàn chặn anh ta lại, thấp giọng nói: "Cậu xem."

Tên công nhân trúng đạn kia, sau khi ngã xuống đất áo ngoài hơi vén lên, lộ ra nửa đoạn súng, không chú ý rất khó phát hiện.

Hàn Phong nói với đám người Hạ Mạt: "Lo lắng làm gì? Làm việc đi."

Hàn Phong hỏi giám đốc Thôi: "Công nhân của anh, sao lại có súng vậy?"

Giám đốc Thôi lẩm bẩm nói "Đó là bảo vệ trong xưởng, có giấy chứng nhận dùng súng."

Hàn Phong nói: "Vậy, mảnh dấu tay kia?"

Giám đốc Thôi nói: "Két đó chỉ có ông chủ Đinh mới có chìa khóa, bình thường sau khi ông ấy mở rồi, không ai trong chúng tôi từng động vào, đương nhiên chỉ có dấu tay của ông chủ Đinh."

Long Giai lại nói: "Trên cái ly này cũng có dấu tay."

Hàn Phong nói: "Người đừng nói là cả gian phòng kia, sau khi ông chủ Đinh của các ngươi tiến vào thì các ngươi liền phong tỏa nó lại nha?"

Sắc mặt giám đốc Thôi co quắp nói: "Ừm, ông ấy, ông ấy có tới hôm qua, sau đó lại đi rồi."

"Hừ," Lần này ngay cả Lãnh Kính Hàn cũng bắt đầu hừ lạnh, Hàn Phong cười nói: "Cần gì chứ? Giám đốc Thôi. Ngươi chẳng có được một câu nào là nói thật, chẳng lẽ ngươi không biết, ngày hôm qua ông chủ Đinh của các ngươi bị câu lưu tại cục cảnh sát một ngày à."

Con người giám đốc Thôi xoay chuyển, nói: "Ông ấy, ông ấy, ông ấy, . . . . . ." Lắp bắp cả bảy lần gã vẫn không nói ra được đoạn sau.

Hàn Phong khựng một chút, bỗng dưng nói: "Không tốt." Đem súng ném về phía Lâm Phàm, liền xông ra ngoài. Lâm Phàm theo sát phía sau. Long Giai cũng đuổi theo, Lãnh Kính Hàn nói: "Để bọn họ đi, bọn họ đuổi không kịp, chúng ta cũng đuổi không kịp đâu. Ở lại đây, thăm dò tình huống nơi này trước đã, giám đốc Thôi, hiện tại, mời anh mở két bảo hiểm đi."

Hai người đuổi tới cổng, chỉ nhìn thấy một chiếc xe nhỏ màu đỏ cuốn tung bụi phóng đi, đã cách bọn họ hơn 2 3km. Vết bánh xe ở cửa xưởng hãy còn rõ ràng có thể thấy được. Hàn Phong thở dốc nói: "Tôi tưởng rằng gã đã đi từ sớm rồi, không ngờ gã còn chưa đi."

Lâm Phàm cũng thở dốc nói: "Mau, lên xe đuổi theo!"

Hàn Phong nói: "Vô dụng, xe cảnh sát đuổi không kịp."

Lâm Phàm bất chấp, lên xe khởi động, ô tô vừa mới khởi động, "bang" một tiếng, nổ lốp. Lâm Phàm thò đầu ra, hung hăng nói: "Các ngươi đây là trở ngại người thi hành pháp luật, là phạm pháp, biết không?"

Hai gã cảnh vệ hờ hững nói: "Chúng tôi không nhìn thấy, không biết lốp xe của các anh sao lại bị chích nổ cả."

Hàn Phong đi tới trước xe, nói với Lâm Phàm: "Ống nhòm."

Lâm Phàm từ trong xe lấy ra đưa cho anh, Hàn Phong nhìn chiếc xe màu đỏ lượng quanh trên đường núi, nói với Lâm Phàm: "Đi thôi, về xem tình hình trong xưởng trước." Rồi hướng hai gã cảnh vệ nói: "Tại sao các người còn chưa chạy trốn? Đợi thế này, cũng không còn cơ hội nào nữa đâu."

Hai gã cảnh vệ nhìn nhau, không biết Hàn Phong đang nói cái gì.

Lâm Phàm thở dốc nói: "Không nghĩ tới, cậu còn chạy rất nhanh đấy."

Hàn Phong cười nói: "Vậy sao? Tôi gầy mà, không có trọng lượng, đương nhiên chạy phải nhanh." Nhìn bốn bề vắng lặng, mới nói với Lâm Phàm: "Nối máy cho Lý Hưởng, tôi muốn nói cho anh ấy biết."

Lâm Phàm sửng sốt, nhưng vẫn bấm gọi vào di động của Lý Hưởng. Chỉ nghe Hàn Phong nói với Lý Hưởng, ở cầu lớn giám thị nghiêm ngặt, chú ý một chiếc Mercedes-Benz VITO màu đỏ, biển số xe, đặc thù bên ngoài, đều nói vô cùng tường tận, Lâm Phàm thầm than: "Thằng nhóc này, chỉ liếc mắt nhìn đã. . . . . ."

Cuối cùng, thanh âm của Hàn Phong đột nhiên thấp xuống, không biết anh phân phó Lý Hưởng chuyện gì. Sau khi tắt máy, Hàn Phong nói với Lâm Phàm: "Chuyện này, anh đừng nói cho bất kỳ ai hết, được không?"

Lâm Phàm nói: "Không nói cho bất kỳ ai? Cậu bảo tôi đừng nói cho bất kỳ ai hết?"

Hàn Phong nói: "Giữ bí mật, là một trong những hạng mục huấn luyện của bộ đội đặc chủng đúng không? Tôi tin tưởng anh nhất định sẽ làm thật tốt."

Lâm Phàm nói: "Nhưng mà, tôi chẳng hề thuộc dưới quyền của cậu nha? Vì nguyên nhân gì mà muốn tôi giữ bí mật chứ?"

Hàn Phong nói: "Đây là một mánh lới nhỏ tôi chơi, nếu để cho người thứ ba biết, mánh lới này sẽ không linh nghiệm nữa, gây bất lợi lớn cho việc phá vụ án này. Tôi sẽ nói với Lãnh Kính Hàn, bảo ông ấy truyền lệnh cho anh giữ bí mật thì không có vấn đề gì chứ?"

Lâm Phàm nói: "Được. Vậy, ngay cả với Lãnh trưởng phòng cũng phải giữ bí mật sao?"

Trong mắt Hàn Phong lóe quang mang, nói: "Đúng, trừ anh và tôi ra không còn ai khác, không ai được biết chuyện tôi gọi điện thoại cho Lý Hưởng. Kể cả Lãnh trưởng phòng của các anh."

Trở lại trong xưởng, ba người Lưu Định Cường tiếp tục công tác thu thập chứng cứ, két bảo hiểm đã bị mở ra, Lãnh Kính Hàn đang hỏi chuyện giám đốc Thôi, đồng thời Hàn Phong chú ý tới, mấy công nhân kia đã không thấy đâu nữa. Lãnh Kính Hàn thấy bọn họ nhanh như vậy đã trở về, hỏi: "Trốn rồi sao?"

Hàn Phong kéo Lãnh Kính Hàn sang một bên, thấp giọng nói: "Tôi bảo Lâm Phàm làm một công việc bí mật, nhưng anh ta nói chỉ nghe lời anh, anh hạ lệnh đi."

Lãnh Kính Hàn nghi hoặc nói: "Công việc bí mật? Ngay cả tôi cũng không thể nói sao?"

Hàn Phong nói: "Anh thì càng không thể nói, anh chỉ cần phân phó anh ta bảo mật chặt chẽ là được, đừng hỏi nhiều thế."

Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu lại đang chơi trò quái quỷ gì đấy?" Nhưng vẫn phân phó Lâm Phàm làm theo, ông biết, Hàn Phong sẽ luôn dùng những phương thức độc đáo để phá giải tình trạng hồi hộp.

Lãnh Kính Hàn dặn dò Lâm Phàm xong, dẫn Hàn Phong đến trước két bảo hiểm, nói: "Cậu xem."

Hàn Phong huýt sáo một tiếng, nói: "Một két bảo hiểm lớn như vậy, nếu nhét đầy tiền vào, khẳng định hơn tám chữ số đúng không?"

Lưu Định Cường nói: "Từ tình hình thanh chắn ngang chịu áp lực đến biến dạng của két bảo hiểm, cùng với lớp bụi phủ và đo định nồng độ mực dầu trong két, cơ hồ tiền mặt bị nhồi vào."

Giám đốc Thôi nói: "Đây là tiền mặt ông chủ gửi ở chỗ này, chúng tôi là thuộc hạ, chỉ có thể dựa theo phân phó của ông chủ để làm, nơi này tới cùng để bao nhiêu tiền, tôi không biết. Chỗ chúng tôi chính là đơn vị nghiên cứu khoa học cấp quốc gia, chúng tôi không làm chuyện gì trái pháp luật, lần trước cơ quan thẩm tra đã tới đây điều tra, nếu các anh không còn chuyện gì khác, xin mời đi ngay cho."

Hạ Mạt nói: "Cơ bản đã lấy xong vật chứng, ngoại trừ dấu tay Đinh Nhất Tiếu cùng một két bảo hiểm trống rỗng ra, không phát hiện thêm đầu mối gì." Mặt giám đốc Thôi có chút đắc ý.

"Haha," Hàn Phong vui vẻ nói: "Lần trước đã điều tra thì sẽ không có vấn đề gì nữa sao? Lần này cũng đâu giống, vừa vào khu mỏ này tôi đã cảm thấy cả người không được tự nhiên, nơi này hẳn là có rất nhiều oan hồn nhỉ?"

Giám đốc Thôi đổi sắc mặt nói: "Cái gì! Cậu nói cái gì? Không có bằng chứng, cậu đừng có nói lung tung!"

Hàn Phong nói: "Ngươi cho rằng bọn ta chỉ ở trong xưởng này nhìn chút thì xong rồi sao? Bọn ta phải xem cả khu mỏ này đấy."

Giám đốc Thôi cười lạnh nói: "Phải không? Khu mỏ này chiếm hơn ba vạn mẫu, bao gồm ba ngọn núi, các người muốn tra, cứ thong thả mà ra nhé, thứ lỗi cho tôi không thể dẫn đường nữa."

Hàn Phong nói: "Khó mà làm được, bọn ta sợ ngươi chạy mất đấy."

Ra khỏi nhà xưởng, Lãnh Kính Hàn hỏi: "Tra ở đâu?"

Hàn Phong nói: "Nhìn thấy cánh rừng kia không? Cứ bắt đầu từ đó. Dụng cụ đã mang đủ chứ? Anh béo?"

Lưu Định Cường lắc hộp đồ nghề trong tay, nói: "Đã đặc biệt chuẩn bị."

Long Giai nói: "Đó là máy dò kim loại, dùng nó làm gì?"

Hàn Phong nói: "Lần này, chúng ta là tới thu đồng phế thải, tôi cảm thấy chung quy không thể tay không mà về được." Khi nhìn lại giám đốc Thôi, mặt gã đã không còn chút máu.

Nửa giờ sau, đám người Lâm Phàm thu nhặt được 3kg đầu đạn, dùng mấy túi vải đựng, đặt trước mặt Thôi Mậu Tài, Hàn Phong nói: "Thế này là sao đây? Giám đốc Thôi đừng nói với tôi là nơi này sản xuất dồi dào thục đồng (còn gọi là đồng đỏ, đồng đã luyện kỹ) nha?"

Thôi Mậu Tài nói: "Đây. . . . . . Đây là đầu đạn hả? Hình như là đầu đạn đây mà. Bất quá, việc này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, vùng này từng là địa phương chống cự cuối cùng của quốc dân đảng, có lượng lớn đầu đạn cũng không hiếm lạ."

Long Giai cả giận nói: "Miệng mồm tốt lắm."

Hàn Phong nói: "Là thế à, vậy --" Anh nhìn quanh bốn phía, có vài tên công nhân còn đang làm việc trên xe cẩu, đối với việc bọn họ đến tựa hồ nhắm mắt làm ngơ, anh lại nhìn giám đốc Thôi, giám đốc Thôi mau chóng cúi đầu. Hàn Phong quay đầu lại nhìn nói: "Mặt sau cánh rừng kia có khối đất, quả thật rất phì nhiêu đấy, ngay cả cỏ dại cũng mọc dài bừng sức sống, không bằng chúng ta móc ra nhìn thử xem."

Giám đốc Thôi lần này mới thực sự biến sắc, móc ra khăn tay nhỏ, lau đầu đầy mồ hôi. Hàn Phong nói khẽ với Lâm Phàm: "Xem ra, phải tuyên chiến rồi."

Lâm Phàm sửng sốt, nói: "Cái gì?"

Lời còn chưa dứt, một tiếng nổ rung trời, đinh tai nhức óc, mỗi người chỉ cảm thầy đầu "oanh" một cái thật lớn, mặt đất run rẩy một phen. Hàn Phong ngay từ đầu đã dùng ngón út lấp kín lỗ tai Long Giai, ôm cô bổ nhào trên mặt đất, Long Giai quay đầu trông lại, Hàn Phong đang ngửa mặt hướng lên trời, há hốc miệng để chống đỡ sức vang lớn, đám người Lãnh Kính Hàn Lâm Phàm mặc dù cũng kịp thời bưng kín lỗ tai, nhưng rõ ràng đều lộ ra vẻ mặt thống khổ, ngồi xổm trên mặt đất.

Tiếng vang qua đi, Lãnh Kính Hàn quát: "Ai đang cho nổ mìn? Vào lúc này ai cho nổ mình phá núi!"

Hàn Phong lớn tiếng nói: "Thôi Mậu Tài chạy rồi, mau đuổi theo!"

Lãnh Kính Hàn cũng lớn tiếng nói: "Cậu nói cái gì?"

Hàn Phong nói lớn tiếng hơn nữa: "Thôi Mậu Tài chạy rồi! Lâm Phàm đã đuổi theo!"

"Bằng" một tiếng viên đạn bắn vào trên khoáng thạch bên cạnh, Hàn Phong rụt đầu lại, ôm Long Giai qua, lớn tiếng nói với Lãnh Kính Hàn: "Mau, tìm một chỗ núp đi."

Long Giai rút súng ra, che Hàn Phong ở phía sau, nói: "Anh không có súng, anh trốn trước đi, Hạ Mạt, bên trái!"

Lưu Định Cường vừa bắn vừa lui nói: "Bên phải cũng có, trốn ra sau xe cẩu mau."

Lãnh Kính Hàn nói: "Lâm Phàm một mình đuổi theo ra ngoài, các cậu yểm hộ tôi, tôi đi phối hợp với cậu ta. Các cậu ba người một tổ, chú ý kẻ địch ở vị trí cao."

Long Giai hỏi: "Hàn Phong thì sao bây giờ?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Cứ kệ cậu ấy, gặp loại tình huống này, cậu ta là người trốn nhanh nhất đấy, nếu cậu ta tìm khắp nơi không ra được vị trí ẩn náu an toàn, vậy các cậu cũng tìm không được đâu."

Hàn Phong sớm đã ngồi giữa núi khoáng thạch, nghe được bên ngoài súng nổ "đùng đoàng", anh tìm một tảng đá lớn sạch sẽ ngồi xuống, cảm thấy chưa đủ thoải mái, dứt khoát ngửa mặt nằm trên núi khoáng thạch, hai tay gối đầu, nhìn lên trời xanh mây trắng, thầm nghĩ: "Hôm nay sao nóng vậy ta?" Anh xê dịch tảng đá phía sau, làm cho mình nằm càng thoải mái hơn, thầm nghĩ: "Nếu có thể ôm Long Giai nằm ở đây, vậy càng thoải mái."

Tiếng súng bên ngoài bỗng dưng dồn dập hơn nữa, Hàn Phong thầm nghĩ: "Không biết bọn họ bắn thế nào rồi." Mới vừa ló đầu, một viên đạn lạc bắn vào trên khoáng thạch, tóe lên hoa lửa, Hàn Phong vội rụt đầu về, vẫn tiếp tục ngửa mặt nằm xuống, nói: "Ngủ trước đã, ngủ một giấc chắc cũng kết thúc rồi."

Đợi khi Lãnh Kính Hàn gõ tỉnh Hàn Phong, anh vậy mà thật sự ngủ quên mất. Hàn Phong mở mắt, nhìn Lãnh Kính Hàn một thân bụi đất, hỏi: "Đánh xong rồi?"

Lãnh Kính Hàn gật gật đầu, "ừm" một tiếng. Hàn Phong nói: "Thôi Mậu Tài đâu?"

Lâm Phàm nói: "Đã chết."

Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu cái thằng nhóc chết tiệt này, báo tin cho đội đặc công từ lúc nào cũng không thông báo một tiếng, hại tôi lo lắng làm thế nào phá vòng vây."

Hàn Phong nói: "Phải không? Ngay khi tôi cùng đuổi theo ra ngoài, thuận tiện báo tin cho bọn họ một chút."

Lâm Phàm nói: "À, hóa ra cậu khi đó. . . . . ."

Hàn Phong chỉ vào Lâm Phàm nói: "Ê, giữ bí mật."

Hướng Thiên Tề hành lễ một cái, nói: "Đã bắt sống ba, những người còn lại, đều bị bắn gục." Hắn nở nụ cười với Hàn Phong, nói: "Cậu đã ở đây hả? Vừa rồi sao không phát hiện ra cậu?"

Hàn Phong lười biếng nói: "Tôi cũng đâu phải nhân viên chiến đấu, loại hoàn cảnh bình thường này, tôi thường không tùy tiện ra tay."

Long Giai chạy tới nói: "Trong một gian tầng hầm, phát hiện lượng nhỏ vũ khí."

Lưu Định Cường và Hạ Mạt cũng đã trở về nói: "Chúng tôi ở gian phòng phía đông, phát hiện lượng lớn tiền mặt, còn có một số tiền mặt chưa kịp xếp vào túi da, phỏng chừng có khoảng năm trăm vạn."

Lãnh Kính Hàn nói: "Này, còn rất nhiều vấn đề chờ cậu trả lời đấy, đừng ở đó mà giả bộ thâm trầm nữa."

Hàn Phong sờ sờ cằm, nói: "Thế à, trước khi vào xưởng, tôi đã từng nói, khu mỏ này là địa phương bọn chúng luyện binh, nhưng còn chưa dám khẳng định có phải tất cả công nhân đều đáng nghi không. Tôi tưởng rằng, bọn chúng nếu có thể tránh thoát lần kiểm tra trước, vậy công nhân cũng phải không hay biết gì mới đúng, cho nên mới không mang quá nhiều người theo. Nhưng sau khi vào xưởng mới phát hiện, đám công nhân này cũng không mấy thân thiện, cho nên, tôi liền báo tin cho đặc công đến trợ giúp."

Lâm Phàm nói: "Làm sao cậu biết bọn chúng sẽ xuống tay với chúng ta?"

Hàn Phong nói: "Bởi vì bí mật của bọn chúng đã bị vạch trần, bọn chúng không động thủ, chẳng lẽ chờ chúng ta động thủ à. Tôi chỉ không ngờ, Thôi Mậu Tài sẽ dùng khăn tay để phát động tín hiệu công kích."

Lãnh Kính Hàn nói: "Nhưng mà, gã đem những lời nói dối này chu toàn đến không chê vào đâu được, chúng ta vốn không có chứng cứ gì có lợi mà?"

Hàn Phong nói: "Phải không?" Anh dừng một chút, rồi nói với Long Giai: "Long Giai, ừm, cô mang Hướng cảnh quan đến kho vũ dưới đất xem trước."

Long Giai cùng Hướng Thiên Tề đi rồi, Hàn Phong mới nói: "Lâm Phàm, đem máy xúc lái sang đây, lão Lãnh, mấy người các anh, tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, bởi vì, nguyên nhân khiến Thôi Mậu Tài phải xuống tay với chúng ta rất tàn khốc đấy."

Lãnh Kính Hàn nói: "Là nguyên nhân gì? Rất tàn khốc?"

Lưu Định Cường nói: "Không phải là người chết chứ?"

Hàn Phong nói: "Có khẩu trang không, cho tôi trước hai cái."

Lâm Phàm lái máy xúc đến, Hàn Phong bắt đầu mang khẩu trang, nói với Lâm Phàm: "Nhìn thấy mảnh đất kia không, đào nó lên!"

Thanh âm của máy xúc ầm vang, theo lần thứ ba Lâm Phàm xúc xuống, đã có chút quần áo, tiếp tục đào xuống, xuất hiện hơn mười bộ thi hài, tiếp tục đào, càng nhiều thi hài.

Đào đến cuối cùng, Lâm Phàm từ trên máy xúc nhảy xuống, chạy sang một bên lớn tiếng nôn mửa, ngay cả người thường xuyên tiếp xúc với thi thể như Lưu Định Cường cũng nhịn không được buồn nôn. Hàn Phong nói: "Mọi người từng nghe nói đến Nam Kinh đại đồ sát rồi nhỉ, có hố chôn hơn vạn người, hiện tại, các anh nhìn thấy chính là một cái hố chôn trăm người đấy."

Lãnh Kính Hàn chỉ cảm thấy mật dịch của mình đều sắp phun ra hết, từng đợt tanh tưởi kia, những thi hài dữ tợn nọ, thật sự là thảm không nỡ nhìn. Thi cốt phân làm ba tầng, tầng sâu nhất đều đã hóa thành xương trắng, tầng trung gian nửa xương nửa thịt, tầng trên cùng đã thối rữa cao độ nhưng còn có thể phân biệt được hình dạng, có thi thể, thời gian chôn còn chưa quá nửa năm, đủ loại sâu bọ qua lại như thoi đưa bên trong thất khiếu của thi cốt.

Mọi người thật sự chịu không được nữa, rời xa chỗ kia mấy trăm bước, vẫn như cũ cảm thấy mùi tanh tưởi xông đầy trời, Hàn Phong mở khẩu trang, nói: "Anh nói xem, bí mật như vậy bị người phát hiện, bọn chúng có thể không giết người diệt khẩu sao?"

Lãnh Kính Hàn bụm ngực, gian nan hỏi: "Làm sao cậu biết được?"

Hàn Phong nói: "Khi nói chuyện cùng Hồng A Căn, tôi đại khái đã biết được phương thức huấn luyện của bọn chúng, đó là một loại chế độ huấn luyện đào thải tàn khốc như địa ngục. Khi không thể hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, kết cục duy nhất của kẻ chịu huấn luyện, chính là chết. Nếu đã có nhiều người chết như vậy, chung quy phải xử lý thi thể chứ, khu quặng mỏ này chiếm diện tích cực lớn, lại có thiết bị đào hố sâu, sâu trong núi, ít dấu chân người lai vãng, tôi nghĩ, hơn phân nửa là chôn ở đây." Hàn Phong xoay mặt sang một bên, nhìn dãy núi xa rơi vào trong mây, lòng lặng xuống, ký ức ngày xưa, phảng phất như lại rõ ràng trước mắt: Huấn luyện tàn khốc, đào thải vô tình, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, tử vong --- là kết quả duy nhất.

Lưu Định Cường nôn đến nỗi eo tựa hồ cũng gầy đi một vòng, miễn cưỡng hỏi: "Nơi này lớn như vậy, cậu làm sao có thể xác định mảnh đất này chứ?"

Hàn Phong đánh gãy trầm tư nói: "Dưới đất màu mỡ, tất có thịt thối. Mảnh đất này cây cỏ mọc rất tốt, hơn nữa, một mảnh đất nếu thường xuyên đào xới, vậy đất xung quanh nó nhất định khác biệt, huống chi, Thôi Mậu Tài cũng đã thừa nhận."

Lãnh Kính Hàn cả kinh nói: "Cái gì?"

Hàn Phong nói: "Gã mặc dù hết sức kiềm chế, nhưng gã vẫn như cũ không che giấu được nỗi sợ hãi đối với mảnh đất kia. Gã không phải e ngại thi thể dưới mảnh đất kia, mà là sợ chúng ta phát hiện thi thể dưới mảnh đất kia. Do đó, khi tôi vừa nói muốn đào mảnh đất đó lên, liền biết ngay, bọn chúng phải động thủ rồi."

Hạ Mạt dìu Lâm Phàm đi tới, Lâm Phàm trúng độc nặng nhất, nôn đến độ sắp ngất xỉu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, anh ta chỉ vào Hàn Phong, hữu khí vô lực nói: "Cậu đã sớm hoài nghi là thi thể, tại sao không nói sớm, nếu tôi biết sớm nhất định sẽ không đi đâu."

Hàn Phong vỗ lưng Lâm Phàm nói: "Không hề gì, không hề gì. Sự tình này, chung quy phải có người làm mà. Anh nói xem, tôi biết rõ bên trong có khả năng có rất nhiều thi thể, tôi làm sao có thể tự mình nhấc đao ra trận chứ? Hơn nữa, tôi thấy thể trạng của anh to lớn, đẳng cấp cũng không tầm thường, nghĩ anh nhất định đảm đương được, cho nên --"

Lúc này, Long Giai mang theo Hướng Thiên Tề đi tới, vừa nhìn Lâm Phàm thành cái dạng này, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Lâm Phàm trắng mắt liếc Hàn Phong một cái, bỗng dưng nói: "Bên kia, có tuyến đầu mối quan trọng, chẳng qua cảnh tượng quá mức đáng sợ."

Long Giai nói: "Đầu mối quan trọng gì, tôi qua đó nhìn xem."

Hàn Phong một tay chặn ngang ôm lấy Long Giai, vội la lên: "Đừng qua đó, anh ta, anh ta, anh ta không có ý tốt đâu!"

Tay Long Giai vừa vung lên, lại thả xuống, từ sau khi gặp mai phục ở công ty xây dựng Khai Nguyên, cô đối với đủ loại hành động của Hàn Phong đã không phản kháng nhiều nữa. Cô lấy tay Hàn Phong ra, hỏi: "Tới cùng xảy ra chuyện gì."

Hàn Phong sờ sờ đầu, nói: "À, là có rất nhiều thi thể." Anh lại đem chuyện vừa rồi giải thích lại một lần. Hạ Mạt bổ sung nói: "Có ít nhất một trăm bộ thi thể đấy, đều chất đống cùng một chỗ."

Long Giai nghe xong, cũng cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, càng không cần nói đến chuyện qua đó nhìn. Hàn Phong nhìn Hướng Thiên Tề, nhìn một hồi, hỏi: "Có sợ người chết không?"

Khóe mắt Hướng Thiên Tề nhảy lên một trận, nói: "Vẫn, vẫn nên chờ người chuyên nghiệp đến giải quyết thôi."

Hàn Phong thở dài nói: "Xem ra cũng chỉ có thể như vậy, đem thi thể mai táng cả thôi, đều thành cái dạng này, muốn nhận diện xác cũng không có khả năng nữa."

Lãnh Kính Hàn nói: "Thu dọn tàn cuộc, lập tức thẩm vấn ba gã phạm nhân kia ngay. Đúng rồi, nội thành thế nào?"

Hướng Thiên Tề nói: "Hiện tại đã nắm giữ được lối suy nghĩ cơ bản của bọn chúng, chúng tôi mỗi lần cơ hồ đều có thể đến trước chuẩn bị sẵn sàng, tình thế đã nghịch chuyển, bằng không tôi cũng không có khả năng tới giúp nhóm các anh đâu."

Hàn Phong nói: "Không vội thẩm vấn, chúng ta còn phải đến nhà xưởng tiếp theo đấy."

Lãnh Kính Hàn nói: "Ở đâu?"

Hàn Phong nhìn trời, vầng dương đã xuống núi, anh nói: "Công ty TNHH gia công cơ giới Hưng Thịnh, bây giờ tên là xưởng gia công cơ giới Kim Hâm."

Khi một đoàn người ngựa không dừng vó chạy tới xưởng gia công cơ giới Kim Hâm, cửa xưởng đóng chặt, sau khi phá cửa vào, chỉ thấy đầy đất hỗn độn khí giới rơi rụng, nhưng một bóng người cũng không có, Hàn Phong oán giận nói: "Đến chậm một bước, đã chạy rồi sao?"

Anh quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Kính Hàn, Lâm Phàm, Lưu Định Cường, Hạ Mạt, Long Giai đều thở hồng hộc, anh biết, kẻ tiết lộ tin tức ngay trong những người kia, nhưng mà, rốt cuộc là ai?

Trở lại phòng điều tra hình sự, trời đã tối, mệt mỏi cả ngày, tất cả đội viên đều tinh thần mệt mỏi, chỉ có Hàn Phong tinh thần dường như không tệ.

Lãnh Kính Hàn hỏi: "Ba gã phạm nhân kia, để cho đặc công thẩm vấn sao?"

Lâm Phàm nói: "Đúng vậy."

Lãnh Kính Hàn trầm ngâm nói: "Lâu như vậy rồi, chẳng lẽ còn chưa thẩm vấn ra đầu mối gì? Này, Hàn Phong, cậu nói xem sao xưởng cơ giới Kim Hâm lại người không nhà trống như vậy?"

Hàn Phong nói: "Việc này rất đơn giản mà, khi Đinh Nhất Tiếu đào tẩu, thông báo xưởng Kim Hâm bên kia, đem một vài linh kiện sản xuất tốt dời đi. Đinh Nhất Tiếu cho rằng chúng ta sẽ ứng phó cục diện hỗn loạn trong thành phố trước, do đó căn bản không lo lắng chúng ta sẽ đột ngột lục soát căn cứ của bọ chúng, gã còn đang ở trong căn cứ chậm rãi đếm tiền của gã, phân phát vũ khí và phân phối nhân thủ, do đó khi chúng ta chạy tới, gã ngay cả tiền cũng chưa xếp xong đã vội vàng thoát đi."

Lãnh Kính Hàn nói: "Gã sẽ chạy trốn tới đâu đây?"

Hàn Phong nói: "Đinh Nhất Tiếu muốn chạy trốn cũng chỉ còn đường thủy mà thôi."

Lãnh Kính Hàn nói: "Tại sao?"

Hàn Phong nói: "Gã mang theo lượng lớn tiền mặt, đi đường bộ phải lái xe, đây chính là con đường cực kỳ không an toàn, đầu tiên phải qua một cửa biên phòng kia, cho dù may mắn có thể qua được, còn phải phòng ngừa cướp đường. Hơn nữa, những quốc gia xung quanh Trung Quốc, chỗ nào không dùng nhân dân tệ hả? Anh mang theo nhiều nhân dân tệ như vậy, cho dù người qua đường không cướp của anh, chính phủ địa phương cũng sẽ câu lưu chứ? Nếu gã đi đường biển sẽ khác, đầu tiên, bờ biển so với tuyến biên phòng dài hơn nhiều, chỉ cần có thể vượt qua thuyền tuần tra hàng hải, tới vùng biển quốc tế, gã có thể vô tư rồi, sau đó ở vùng duyên hải đổ bộ lên một quốc gia nào đó, hoặc trực tiếp bảo cấp trên của gã phái thuyền tới đón. Đinh Nhất Tiếu là một người thông minh, hai con đường lấy hay bỏ, gã hiển nhiên phải biết."

Lãnh Kính Hàn nói: "Vậy phải báo cho nhân viên hải phòng chú ý cao độ, hơn nữa, chúng ta cũng phải chú ý cao độ, vụ án đã tiến vào giai đoạn mấu chốt, tất cả nhân viên đều phải có mặt ở phòng điều tra hình sự 24/24 đợi lệnh, tùy thời chuẩn bị xuất phát."

Hàn Phong hai tay ôm đầu, ở trên sofa duỗi thắt lưng lười biếng, thoải mái nói: "Tối hôm nay, có thể là một đêm không ngủ đây."

Lãnh Kính Hàn nói: "Lâm Phàm, cậu cùng Hướng Thiên Tề liên lạc một chút, hỏi bọn họ tình hình thẩm vấn. Lưu Định Cường và Hạ Mạt, các cậu phụ trách thông báo đến các thuyền tuần tra hàng hải, đề cao cảnh giới cấp cảnh giới màu cam, hôm nay mỗi một thuyền trưởng đang làm nhiệm vụ, đều phải xốc lại tinh thần 100%. Long Giai, lên máy tính chuyển ra bản đồ GPS của thành phố H, phân tích mỗi một tuyến đường Đinh Nhất Tiếu có khả năng đi. Hàn Phong, Hàn. . . . . . , sao cậu còn có thể ngủ được chứ?"

Hàn Phong mở mắt ra nói: "Sao? Có lầm hay không, đi theo các anh hối hả ngược xuôi, thức ăn cũng ăn không ngon, còn muốn tôi không được ngủ, anh cho tôi là người sắt à? Còn nữa, anh cũng thông cảm một chút cho các cấp dưới của anh có được không? Anh xem một đám bọn họ, mắt đều giống gấu mèo cả rồi, bây giờ không nghỉ ngơi, nếu 12h khuya có tình huống gì, bọn họ cầm súng cũng sẽ phân tâm ấy chứ?"

Lãnh Kính Hàn thoáng sửng sốt, quả nhiên mỗi một đội viên đều đã lộ rõ vẻ mỏi mệt, bọn họ đều đã ba bốn ngày chưa nghỉ ngơi, Lãnh Kính Hàn nói: "Vậy đi, sau khi liên lạc, mọi người bớt thời giờ nghỉ ngơi một chút, vụ nổ súng lúc chiều chỉ là mở đầu, tối nay khả năng sẽ có trận đánh ác liệt nữa đấy."

Hàn Phong hướng Lãnh Kính Hàn bật ngón cái, rồi nhắm hai mắt lại.

Lãnh Kính Hàn liên lạc cùng cục cảnh sát, Quách Tiểu Xuyên nói: "Thật kỳ quái, buổi chiều những vụ án bỗng dưng ít đi, một đám người gây án tựa như đồng loạt thoái lui vậy. Lão Lãnh, tôi có dự cảm không tốt nha, những người này, phân tán ra, chỉ phạm những vụ bình thường, như giết người, bắt cóc tống tiền; Nhưng nếu bọn chúng tập trung lại, đây chính là muốn cùng chúng ta liều một phen rồi, mà quân đội hiện đang ngày đêm đi gấp cũng phải đến mai mới có thể tới kịp."

Lãnh Kính Hàn nói: "Tôi biết, mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải ngăn chặn loại hành vi này của chúng, cho dù không có quân đội, chúng ta cũng có thể đánh bại chúng. Tôi hy vọng, tất cả nhân viên cảnh vụ, đều có thể nâng súng đợi mệnh. Ngay dưới mí mắt chúng ta, bọn chúng còn có thể tụ tập một đội tội phạm lớn như vậy, chúng ta thật sự đã quá thất trách."

Quách Tiểu Xuyên hỏi: "Chuyện này nói sau đi, đúng rồi, tôi đã nghe Lôi Đình Đình kể các anh phân tích kế hoạch hành động của bọn chúng, anh chàng lưu manh kia rốt cuộc có địa vị gì? Cậu ta so với chúng ta đều hiểu rõ tội phạm hơn hẳn, khả năng trinh thám của cậu ta học được từ đâu?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Việc này, sau này sẽ nói với anh, cậu ta chung quy có cách nghĩ kỳ quặc vô cùng."

Lâm Phàm nói: "Miệng ba gã phạm nhân kia rất kín, một câu cũng không hé răng. Chúng ta sớm nên nghĩ đến, bọn chúng và Hồng A Căn giống nhau."

Lãnh Kính Hàn gật đầu, nói: "Biết rồi, cậu nghỉ ngơi trước một lát đi. Đợi chốc nữa mới hành động. Hạ Mạt, các cậu thế nào rồi. . . . . . ."

9h, Long Giai tắm rửa trong phòng tắm của phòng trinh sát hình sự, đã ba ngày chưa tắm rửa, toàn thân đã sớm khó chịu, hôm nay nếu không có Hàn Phong, e rằng hiện tại ngay cả cơ hội tắm rửa cũng không có đâu. Nghĩ đến Hàn Phong, mặt Long Giai không nhịn được đỏ lên, cái tên kia!

Thình lình, cô rõ ràng nhìn thấy, bên ngoài cửa thủy tinh chạm đất, có một bóng người, trong lòng Long Giai giật mình, lập tức tỉnh táo lại, phẫn nộ quát: "Hàn -- phong!"

"Hả!" Ngoài cửa truyền đến thanh âm hết sức ngạc nhiên, tựa như đang hỏi "Làm sao cô biết?" vậy.

Long Giai quấn khăn tắm lên, giựt cánh cửa ra một chút, quả nhiên, Hàn Phong đang đứng ngoài cửa, quấn một chiếc áo choàng tắm, thân trên trần trụi, chỉ mặc một cái quần đùi, trong miệng ngậm một cây tăm, cầm trên tay hai viên bi sắt, nhìn thấy Long Giai giựt cửa ló đầu ra, cười hì hì phất tay nói: "Hi!"

Long Giai tức giận nói: "Hi cái đầu anh, anh muốn bị đánh đúng không? Anh cho rằng anh ăn mặc thành như vậy thì giống Châu Tinh Trì sao!"

Hàn Phong mặt dày hỏi: "Làm sao cô biết là tôi?"

Long Giai tức giận nói: "Trừ anh ra, còn ai đi làm loại chuyện này nữa? Không cần nghĩ cũng biết là anh rồi." Đồng thời trong lòng cô binh một cái, Hàn Phong bộ dạng thế này, cô không có cách nào tức giận thật sự được, cô biết, đây không phải dấu hiệu gì tốt, nhưng mà, tại sao lại thế? Tại sao trong lòng cô lúc nào cũng nghĩ, cũng nhớ Hàn Phong? Tại sao lại là một người như anh ấy?

Hàn Phong chính nghĩa nói: "Nhưng ngàn vạn lần đừng nghĩ tôi thành loại người này nha, tôi là tới tìm cô nói chuyện nghiêm túc đó."

Long Giai thầm nghĩ: "Anh là loại người như thế đó, ai nấy đều biết cả, còn cần phải nghĩ sao? Nói chuyện chính sự mà tìm loại địa phương này để nói. Thật sự là quá vô sỉ, cư nhiên lại có tên mặt dày như vậy." Cô lạnh lùng nói: "Thừa dịp trước khi tôi còn chưa tính toán vận dụng vũ lực, tốt nhất anh nên nhấn nút đi."

Hàn Phong cư nhiên bước về phía trước từng bước, nói: "Chuyện này, rất quan trọng, đối với cô, với tôi, đều rất quan trọng."

Long Giai mặc dù đã giơ nắm đấm, nhưng trong lòng rất bối rối, "Nếu anh ta còn tiến thêm bước nữa, mình nên làm gì đây?" Nghĩ tớ nghĩ lui, cũng không đưa ra được chủ ý, đành phải nói qua loa cho có lệ: "Chuyện gì?"

Hàn Phong nhìn thẳng vào Long Giai, mặt không đổi sắc, chỉ thấy tay trái Long Giai cầm khăn tắm, tay phải nắm thành đấm đặt ở ngực, một thân da thịt trắng nõn nà như tuyết, tóc đen tuyền như thác nước buông xuống tới trước ngực, giọt nước còn như trân châu đứt lìa không ngừng rơi xuống, hơn nữa đôi mắt kia, Hàn Phong nghĩ, trong mắt Long Giai, rõ ràng mang theo vài phần tán thành.

Hàn Phong nghĩ tới nghĩ lui, lại tiến về phía trước một bước, đứng ngay trước mặt Long Giai, anh suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này, ban đầu cô có lẽ sẽ rất đau đớn, nhưng cô nhất định phải chịu đựng, tôi cam đoan, một khi thành công, sẽ rất vui vẻ, chúng ta đều rất vui vẻ. Chúng ta bây giờ có thể. . . . . ."

Long Giai rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, cô vung bàn tay, nhưng lần này, chẳng biết thế nào, cổ tay lại bị Hàn Phong bắt được, thân thể Long Giai đột nhiên run lên.

Hàn Phong nhẹ nhàng ôm Long Giai qua, hỏi: "Cô -- Không sao chứ? Chẳng lẽ lạnh lắm sao?"

Long Giai tựa trước ngực Hàn Phong, nghe tiếng tim Hàn Phong đập, chỉ cảm thấy tim của mình sắp nhảy khỏi ngực rồi, cô rõ ràng muốn đánh Hàn Phong một cái tát, nhưng lấy không ra sức, trong đầu chỉ có một ý niệm lặp đi lặp lại hỏi chính mình: "Tại sao như vậy? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại là như vậy?"

Hàn Phong nhìn bộ dáng Long Giai hoảng hốt lo sợ, yêu kiều khôn xiết, không chút do dự hôn xuống. Long Giai giãy giụa, sức lực cả người phảng phất như đã bị rút đi trong phút chốc, phản kháng thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Cái loại tiếp xúc thân mật đến từ thân thể này, khiến tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết, hai gò má nóng bỏng như thiêu đốt, ý thức bản thân đã bị cái ôm hôn nồng nhiệt đến từ Hàn Phong làm tan chảy hoàn toàn. Chẳng biết qua bao lâu, Long Giai mới từ trong ý thức trống rỗng tỉnh táo lại, chậm rãi nghĩ: "Cầu xin cứ như vậy, dựa vào trên thân thể anh ấy, trở thành một phần của thân thể anh, cảm giác này cho đến tận bây giờ mình cũng chưa từng tưởng tượng đến. Không! Người này không phải thứ tốt lành gì, anh ta chính là một hoa hoa công tử khắp nơi lưu tình --" Nghĩ đến đây, Long Giai mạnh tránh một cái, liền từ trong lòng Hàn Phong giãy ra.

Hàn Phong cũng ngẩn ra, lấy ngón tay chạm vào môi mình, phảng phất như không thể tin được, vừa rồi môi mình đụng vào thật là da thịt của Long Giai sao, nhưng miệng vẫn còn vương hương thơm mát, anh lại có chút đỏ mặt. Cũng may Long Giai chỉ lo để ý đầu tóc của mình, cảm giác tâm loạn như ma, mặt đỏ tới mang tai, nào dám nhìn thẳng vào Hàn Phong.

Hàn Phong lẩm bẩm nói: "Chuyện kia --"

"Đừng nói nữa!" Long Giai nhẹ giọng nhạy cảm nói: "Đừng nói chuyện kia nữa. Anh. . . . . . Anh vẫn nên đi thôi, để người khác nhìn thấy, sẽ không tốt."

Hàn Phong suy nghĩ một chút, lui từng bước, đóng cửa thủy tinh, cách lớp cửa nói: "Chuyện kia, tôi vẫn phải nói xong mới đi."

. . . . . .

Hàn Phong trở lại gian phòng của mình, nằm ngửa trên giường suy nghĩ: "Vừa rồi mình thật sự đã hôn Long Giai sao? Có phải đã hôn được cô ấy rồi không? Sao cứ như đang nằm mơ thế này? Loại cảm giác này, đến tột cùng là sự thật, hay đang nằm mơ?"

Hàn Phong lăn qua lăn lại suy nghĩ hồi lâu, Lãnh Kính Hàn đẩy cửa vào, hỏi: "Đang ngủ sao?"

Hàn Phong xoay người ngồi dậy, nói: "Sao, có tin tức của Đinh Nhất Tiếu rồi?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Có thể xem là thế, Lão Quách bọn họ bên kia lại có vụ án mạng mới, nhất định muốn chúng ta qua đó nhìn xem, cậu, tôi và Lưu Định Cường ba người."

Hàn Phong suy nghĩ một chút, nói: "Đi thôi, đi xem một chút."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv