phong vân: biến động, xảy ra biến cố
Khi Tả Thần An về đến nhà, người trong nhà quả thật đều đến đông đủ, ba mẹ, anh cả, chị dâu, Thần Hi Tống Sở, mỗi người đều làm chuyện của mình,thấy anh, bộ dáng ai cũng lộ ra mấy phần quỷ dị, hội nghị gia đình lầnnày, hiển nhiên là nhằm vào anh?
Y Thần cùng Hạo Nhiên vốn đang đùa giỡn, anh vừa vào cửa, Y Thần liền nhào tới, lớn tiếng hoan hô, "Cậu nhỏ! Cậu nhỏ vể rồi!"
Cái tiểu tinh linh này!
Y Thần hôm nay mặc một bộ váy nhỏ màu hồng, đeo cái băng đô nút hình bướm cùng màu, ánh mắt lấp lánh, đáng yêu khiến anh nhớ tới chủ đề trongphòng ăn của anh hai cũng là hình mèo hel¬lokit¬ty. Y Thần ở nhà khôngthích mang dép, hai cái chân trần chạy như bay trên mặt đất, thật giốngnhư tại ngực anh gãi một cái để cho trái tim anh mềm mại không ít. . . . . .
"Tiểu Quai Quai!" Anh không nhịn được ôm bé giơ lên thật cao, chọc cho Y Thần cười khanh khách, "Nhớ cậu nhỏ rồi sao?"
"Nhớ!" Y Thần ôm cổ của anh, ở trên mặt của anh hôn một cái thật kiêu.
Trên mặt ẩm ướt mềm mại nhất thời tê dại đến trong lòng anh, cái này cùngvới nụ hôn của tình nhân hoàn toàn bất đồng, đây là thuần khiết, ngâythơ, thân cận, giống như con gái hôn ba ba vậy, trong nháy mắt đó, lạiđể cho trong lòng anh tràn đầy cảm động, hơn nữa, sau khi biết Hạ Vãn Lộ không thể có đứa bé, bỗng dưng, loại cảm động này càng thêm thăng hoa. . . . . .
Anh không kìm lòng được nắm thật chặt cánh tay nhỏ bé, ở trên mặt Y Thần, trên cổ, ngực, khẽ cắn từng cái, vừa cười hỏi bé, "Lànơi nào nhớ cậu nhỏ? Nơi này? Nơi này? Hay là nơi này?"
Có thể là do nhột bé, Y Thần lắc lắc thân thể nhỏ bé cười to, dùng ngón tay útmềm mại chỉ từ đầu đến tim, "Nơi này nơi này nơi này, khắp nơi đều nhớ!Trong lòng là nhớ nhất!"
"Thật là ngoan! Không hổ là bảo bối của cậu nhỏ!" Anh ôm Y Thần đi về phía trước, mới phát hiện bên chân cònmột bảo bối đang đứng! "Hạo Nhiên! Có nhớ cậu nhỏ hay không?" Anh cườihỏi.
Hạo Nhiên rất xem thường cau mũi một cái, "Chỉ có nha đầu kia mới làm nũng mà thôi!"
"Mới không phải! Cậu nhỏ cũng nhớ em, cậu nhỏ cũng không phải là nha đầu!Không tin anh hỏi anh Tiểu Bàn mà xem! Anh Tiểu Bàn, anh nói có đúngkhông?" Y Thần lập tức phản bác, còn kiên quyết muốn kéo Tiểu Bàn đếnbên cạnh mình, Tiểu Bàn thực đúng là rất có quyền uy trong lòng bọnchúng.
Tả Tiểu Bàn hôm nay ở trường học nghịch ngợm, mới vừa bịcha giáo huấn xong, lúc này cúi gằm đầu không có tinh thần gì cả, nào có thời gian để ý hai đứa em nhỏ, tức giận vung tay, "Đi đi đi, em gái nhỏ phiền toái, đừng đến phá anh!"
"Ai là em gái nhỏ chứ! Hừ. . . . . ." Y Thần mất hứng nói thầm, "Đừng chê em là em gái nhỏ phiền toái, lớn lên chắc chắn hai người các anh nhất định đều tìm em gái nhỏ phiền toái này để khuyên bà xã!"
Lời này cũng chọc cười mọi người, vốn làkhông khí vẫn có chút nghiêm túc nhưng trong nháy mắt này đã thoải máihơn không ít, Tả Thần Viễn không khỏi cảm thán, "Hiện tại đứa nhỏ đềutrưởng thành sớm như vậy sao? Chuyện này có người nào dạy sao!"
"Trưởng thành? Tiểu Bàn nhà anh chỉ sợ còn sớm hơn! Em chính là nghe nói ở vườn trẻ nó còn nhận được không ít thư tình đâu!" Tả Thần Hi nghe được cườitrêu ghẹo Tiểu Bàn.
Tả Tiểu Bàn tâm tình không tốt, đã vậy lạicòn lấy bé ra trêu đùa? Muốn xù lông rồi, "Cô! Cái này mà được kêu làthư tình sao? Được kêu là thư tình sao?"
"Ơ, vẫn còn ngượng ngùng sao!" Tả Thần Hi cười.
Mọi người ai cũng cười, bạn học Tả Tiểu Bàn thật sự nổi giận rồi, bỏ lạimột câu, "Con không ăn cơm tối!" Sau đó đùng đùng trừng mắt bước lênlầu.
Tả Thần Hi càng cảm thấy buồn cười, "Xem ra là em đã gây họa rồi. . . . . . Vậy phải làm sao bây giờ? Thật không ăn sao con?"
"Yên tâm đi! Chỉ cần vừa dọn món ăn lên bàn, con heo kia của nhà chúng tanhất định sẽ chạy ào tới, nếu thật sự có một ngày nào đó không ăn, chịcàng vui vẻ hơn, để cho nó giảm cân!" Người mẹ vô lương của bạn học Tiểu Bàn cứ như vậy ở sau lưng bố trí (tính kế) con trai.
Tả ThầnViễn không nhịn được cũng tới tham gia náo nhiệt, ôm eo của bà xã, "Cũng không biết con heo nhỏ tham ăn kia là di truyền từ con heo lớn nào? Bàxã, chỗ này lại nhiều thêm một chút thịt nữa rồi. . . . . ."
"TảBéo! Anh muốn bị đánh phải không? Lấy móng vuốt của anh ra!" Loan Loannghe vậy tức giận dùng sức vỗ trên mu bàn tay của chồng, không mở bìnhthì ai mà biết trong bình có gì, anh cả đời đều muốn cười nhạo cô béosao? Nhưng vì cái gì mỗi lần cô nói muốn giảm cân anh lại không chophép? Còn nói phụ nữ có thịt một chút mới có thể yêu?
Thấy bà xãcủa cậu lớn kêu lên, Y Thần chợt nhớ tới cái gì, thần bí ở bên tai TảThần An nhẹ nói, "Đúng rồi, cậu nhỏ, hôm nay bà ngoại bảo cậu trở về làmuốn cùng cậu nói chuyện cưới vợ của cậu. . . . . . Bà nội rất tức giận, cậu phải coi chừng!"
Wow, anh còn có thể có mật báo! Thật không thể không thương yêu bé!
"Ừ! Cám ơn Y Thần! Cậu nhỏ sẽ chuẩn bị tâm lý!" Anh để Y Thần xuống, tínhtoán không biết mẹ già nhà anh sẽ nói cái chuyện gì đây, cũng không để ở trong lòng, dắt tay nhỏ bé của bé ngồi trên ghế sofa, thuận tay cầm lấy khối rôbít Y Thần vừa mới chơi lúc nãy xoay lại.
"Cậu nhỏ, cậucũng biết chơi sao? Cháu cùng anh trai làm cả một buổi chiều nhưng cònchưa có làm được. . . . . ." Y Thần rất là buồn bực nói.
"Ừ. . . . . . Cậu thử một chút!" Cái này là lúc anh đọc sách có học qua một chút, khối rôbít trong tay anh thật nhanh xoay chuyển, mười mấy giây sau, anh giao cho bé một khối rôbít hoàn chỉnh.
Y Thần quả thật sợ ngây người, dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn anh, "Cậu nhỏ, cậu quá xuất sắc rồi! Thật giỏi!"
Anh nhéo cái mũi nhỏ của bé, "Cái này, có phương pháp đấy! Bất luận làmchuyện gì, chỉ cần phương pháp đúng, là có thể làm được việc lớn! Cậu cả cũng có thể chơi nhanh như vậy, ba con cũng có thể!"
"Cậu nhỏ,cái gì gọi là làm được việc lớn?" Y Thần nghi ngờ nhìn anh, sau đó nháymắt giải thích, "Là giống như cố gắng chơi khối rôbít sao? Cậu nhỏ dùngphương pháp đúng, nên tốn rất ít thời gian là có thể hợp lại, Y Thầnphương pháp không đúng, cố gắng một buổi chiều cũng không ra được?"
"WOW! Con quá thông minh!" Đứa nhỏ này năng lực lĩnh ngộ thật không phải loại thấp, Tả Thần An tự đáy lòng than thở.
"Thế nào làm được chỉ có bé trai đây?" Hạo Nhiên phát hiện một quy luật, sau đó rất tự đắc kỳ thị em gái nhỏ, "Em gái chính là đần!"
"Anh mới đần! Anh cũng không có làm được!" Y Thần cũng không phục.
"Chờ đến lúc anh lớn như cậu nhỏ anh cũng có thể làm được! Đến lúc đó anh dạy cho em!" Hạo Nhiên tự nhận là rất rộng rãi nói.
Y Thần là cô em gái nhỏ phiền toái gặp phải kỳ thị như vậy thế nào có thể chịu thua, rất tỏ vẻ chu mỏ, "Em mới không cần anh dạy! Em hiện tạiliền nhờ cậu nhỏ dạy em!"
"Vậy. . . . . . Cậu nhỏ cũng là cậu nhỏ của anh. . . . . ." Hạo Nhiên giảm kiêu ngạo xuống, lấy lòng nhìn ThầnAn, "Cậu nhỏ, cũng dạy cháu được không?"
"Dạy! Cả hai đứa cậu đều dạy!"
Anh mới vừa cầm lên khối rôbít, Tiêu Hàn liền bắt đầu kêu, "Cơm cũng dọn xong rồi! Còn phải đưa đến tận tay các người sao?"
Tính huống không tốt. . . . . . Mẫu thân đại nhân tâm trạng không được tốt. . . . . .
Đám người Tả Thần Viễn lập tức buông chuyện trong tay hướng phòng ăn đi tới.
Tả Thần An cũng buông xuống khối rôbít, một tay dắt Y Thần, một tay dắtHạo Nhiên, nhẹ giọng nói, "Ăn cơm trước đi, cơm nước xong sẽ dạy!"
Tả gia có quy củ, lúc ăn cơm không nói chuyện làm ăn, không nói học tập,không cho cãi vả, không phê bình đứa bé, cho nên, bữa cơm này cũng ănkhá yên lặng.
Trong lúc đó, thề không ăn cơm Tả Tiểu Bàn đã xuống lầu, bên bàn ăn không ngừng lượn qua lượn lại, một lát lại ở bên này,một lát lại ở bên kia, dĩ nhiên, chết cũng sẽ không ngồi xuống ăn cơm,người ta cũng thề rồi còn gì. . . . . .
Cho nên, vô luận Tiêu Hàn gọi như thế nào, dùng thức ăn ngon hấp dẫn như thế nào, cũng không thểthay đổi Tả Tiểu Bàn cũng ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục đi qua đi lại, cho đến khi, Tả Thần Viễn gầm lên một tiếng, "Tả Tiểu Bàn, con lăn lại đâyăn cơm cho ba!"
Bạn học Tiểu Bàn mới như chim sợ ná, bịch một cái ngồi xuống chỗ ngồi của mình, len lén nhìn thức ăn ngon đầy bàn nuốtnước miếng một cái, ngoài mặt nhưng vẫn là một bộ dạng chịu uất ức bịbuộc tới dùng cơm, thậm chí không quên chỉnh ba một câu, "Ông cố nóiqua, lúc ăn cơm không cho phép la rầy con . . . . . ."
"Con ăn dĩ nhiên không bị mắng, không ăn mới phải bị mắng!" Tiêu Hàn gắp cho cháunội đùi gà mình thích ăn nhất, trong ba đứa bé này, cũng chỉ có Tiểu Bàn còn thích ăn đùi gà, hai đứa kia nhìn thấy đùi gà chỉ lắc đầu ngầyngậy.
Tả Tiểu Bàn cắn một miếng đùi gà, rất là tức giận, "Hừ, làmọi người ép con ăn!" Tiếng nói vừa dứt, liền vùi đầu vào công việc ăncơm.
Tả Thần Viễn cùng Loan Loan nhìn nhau cười một tiếng, đứacon này, còn có chiêu này, cũng được, đã như vậy ba mẹ cũng nên phối hợp một chút. . . . . .
Từ đầu đến cuối, có hai người một câu đềukhông nói. Một là Tống sở, Tống Sở về Tả gia luôn luôn không nói chuyệnnhiều lắm, mở miệng nói tất nhiên là công việc, cho nên, ở không cho nói công tác trong trường hợp, hắn cơ bản cũng là khó khăn lắm mới mở miệng nói; còn một là Tả Tư Tuyền, Tả Tư Tuyền bình thường trong trường hợpcả nhà họp mặt, rất vui vẻ cùng con trai, con rể uống mấy chén, nhưnghôm nay không hề đề cập đến chuyện này, xem ra, thật là có đại sự sắpxảy ra?
Tả Thần An bình tĩnh chờ đợi . . . . . .
Ăn cơmtối cuối cùng cũng kết thúc, Tiêu Hàn bảo Tả Tiểu Bàn trước mang em trai em gái lên lầu, những người còn lại thì lưu lại ở phòng khách Tả giabắt đầu hội nghị gia đình.
Hội nghị dĩ nhiên là do Tiêu Hàn tựmình chủ trì, mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề, tuyệt không quanh co,dĩ nhiên, nhân vật chính lần này là Tả Thần An.
"Thần An, mẹ hỏicon, trong lòng con rốt cuộc có còn người mẹ, người ba này nữa haykhông?" Này từ khi bắt đầu, không khí liền bị Tiêu Hàn làm cho giốngnhư chuẩn bị đánh nhau!
Tả Thần An rất muốn hỏi, vậy trong lòngcác ngươi có xem tôi là con trai của mình hay không? Chỉ là, đây khôngphải là phong cách lạnh nhạt trước nay của anh, cho nên, nhếch miệng mỉm cười, "Mẹ, ngài tự mình cảm thấy thế nào?"