“……” Cô mặt đầy vạch đen, anh nguyện cho cô lại không muốn đâu…… Cô vuốt ve tay anh, “Tả tiên sinh, ngài đây là đang muốn làm gương sao? Được…… Vậy lần sao ngài có nguyện ý cho ta lừa gạt ngài sau đó bồi thường không?”
Thật là tự đào hố chôn mình mà, vừa giận dỗi từ trên người cô đứng dậy, không quên cưng nựng vỗ vỗ mặt cô, “Cái vấn đề này không cần hỏi bảo bối à…… Đứng dậy tắm rửa thay quần áo, anh dẫn em đi ra ngoài!” Nói xong nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Cô bò dậy nhất quyết không buông tha gõ cửa phòng tắm, “Anh vẫn chưa trả lời đó? Là…… Lấy tay sao?”
Cô nghe bên trong truyền ra tiếng “Lạch cạch”, đoán chừng là tiếng động của sữa tắm rơi xuống đất đi.
Không nhịn được cười rộ lên, Tả Tam Thiếu bình tĩnh thản nhiên cũng có thời điểm chật vật không chịu nổi sao?
Ngồi xuống trước bàn trang điểm, cô nhìn thấy nụ cười trên mặt mình như đang tỏa nắng, cô cảm nhận được như nội tâm đã có thể dễ dàng vui vẻ, sau khi khóc lớn, vui vẻ như thế thật chân thật và trân quý biết bao……
Sáng sớm hôm nay, từ năm năm trước đến nay là thời khắc cô cảm thấy thoải mái nhất, giống như tảng đá nặng trong lòng đã tan biến đi.
Thật ra thì, năm năm ở nơi này, cô mỗi ngày tất cả đều là cười, cười với bệnh nhân, cười với đồng nghiệp, cười với em gái, hướng về Hứa Tiểu Soái cũng là cười, gọi điện thoại trò chuyện với mẹ cũng cười, nhưng mà, cuộc sống luôn luôn cười thì nhất định sẽ hoàn mỹ sao? Chưa chắc…… Nhưng thật ra là, suy cho cùng, cô thiếu chính là một trận khóc……
Cuộc sống có khóc có cười mới là đầy đủ.
Cười đến chảy cả nước mắt, mới càng không giả dối……
Cuộc đời này, cũng chỉ có anh, mới có thể làm cho cô vui vẻ đến khóc lên đó sao? Chẳng lẽ đây chính là trời cao ấn định? Chỉ định anh và cô là thuộc về nhau?
Nếu như, cô vui vẻ, anh cũng vui vẻ, như vậy, cô sẽ thử, chân chính vui vẻ ……
Trong lúc đang suy tư, anh đã từ trong phòng tắm đi ra ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi, mắt cũng không nhìn cô, cắm đầu cắm cổ ở trước mặt cô cởi khăn tắm thay quần áo. Vẫn còn xấu hổ sao? Cô buồn cười.
Trong gương, có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh nhìn cả thân thể của anh, đường cong mê người, bắp thịt rắn chắc, còn có…… Ừ……
“Muốn nhìn thì quang minh chính đại quay lại đây mà nhìn đi! Trộm nhìn ở trong gương thì xem là cái gì?” Anh chậm rãi mặc quần lót vào, chậm rãi cất tiếng nói.
“Ai xem anh chứ? Cũng không phải chưa từng xem qua……” Mặt cô đã có chút hồng hồng.
Dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn gương mặt phiếm hồng của cô thì anh có chút buồn cười, cô nàng này lần đầu tiên gặp mặt liền cởi quần của anh, hiện tại, đã trải qua bao đêm xuân rồi, còn có thể đỏ mặt? Không biết thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy như vậy có đỏ mặt hay không? Đáng tiếc, những chuyện tốt đẹp kia anh lại không được nhìn thấy ……
Cô chống đầu, nhìn anh mặc vào từng cái từng cái quần áo, cuối cùng mới giật mình khi thấy quần áo anh mặc chính là một bộ quần áo thoải mái đơn giản, lúc này mới nhớ đến anh muốn đưa cô đi ra ngoài, chẳng lẽ hôm nay anh không đến công ty làm sao? Nhưng mà cô còn phải đi trực ca đêm nha!
“Anh định đi đâu thế?” Cô quay đầu lại hỏi.
“Đi hưởng tuần trăng mật!” Đầu anh cũng không ngước, sửa sang lại quần áo của mình.
“Trăng mật? Anh đã sắp xếp xong rồi sao? Sao lại không bàn bạc với em? Em còn phải đi làm!” Cô nhất thời kích động, bật người đứng dậy.
Anh nghiêng người nhìn lại cô, “Bàn bạc? Mọi việc mà chờ bàn bạc với em vĩnh viễn cũng không có kết quả!”
Cô biết, anh ám chỉ là chuyện kết hôn……
Nói thật, nếu như không phải anh bức hôn đến như vậy, muốn cô chân chính đáp ứng lời cầu hôn của anh, thật không biết phải đợi đến bao giờ……
“Nhưng mà…… Đó chẳng phải lại muốn xin nghỉ phép nữa sao?! Thần An! Tạm thời không nên đi! Em mới vừa đi làm trở lại, xin nghỉ nhiều quá thật không tốt lắm!” Cô nghĩ tới liền nhức đầu, mặc dù có Kỷ Tử Ngang bao che, nhưng mà cũng phải luôn luôn để ý ảnh hưởng đến khoa, đồng nghiệp phải ở lại làm thêm giờ, thay đổi giờ giấc quá nhiều, không có ý kiến mới là chuyện lạ!
Anh đến gần cô, sắc mặt dường như thật không tốt lắm, “Có thời gian nghỉ để kết hôn đó! Luật pháp quy định, ai dám nói nhăng nói cuội?”
“…… Lời tuy nói là như vậy, nhưng mà em mới vừa đổi sang khoa khác, thấy rất ngại, hơn nữa, anh biết em muốn đến chỗ nào sao? Cũng chưa chuẩn bị gì cả, không phải có chút gấp gáp sao? Nếu không, hoãn lại một thời gian đi?”
Cặp mắt anh sắc bén, chỉ nhìn cô chằm chằm, thâm ý sâu xa.
Giọng nói của cô nhỏ dần, đầu cũng càng ngày càng cúi xuống thật thấp, hình như kể từ khi gặp lại anh, cô luôn luôn nói “Không”, bất kể anh làm cái gì, cô đều cứ phản đối cự tuyệt…… Như vậy, có phải rất quá đáng hay không? Thôi thì……
“Anh thật…… Rất muốn đi sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Nếu như anh nói là như thế?” Lời nói của anh lại chuyển lên trên đầu cô.
“Vậy…… Đi đâu vậy?”
“Đi…… Giang Nam.” Anh suy nghĩ.
“Lại đi Giang Nam?” Nghiện luôn rồi sao?
“Ừ……” Anh “ừ” lên một tiếng, trong mắt thoáng qua chút khác thường.
“Vậy cũng được……” Nếu như anh thích, cô cứ đi theo anh, cùng lắm thì ở trước mặt Kỷ Tử Ngang da mặt dày thêm một chút, cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng mà, nhất định đây phải là lần cuối cùng……
Anh cười cười, chợt cúi đầu cuống, mặt khẽ nghiêng.
“Làm gì?” Cô không hiểu ý tứ của anh.
“Nếu như nói lời ngon ngọt, anh có thể suy tính đi lần sau, đi Hy Lạp hoặc là châu Âu hoặc là một nơi nào đó……” Anh chỉ chỉ vào mặt của mình, chớp chớp ánh mắt.
“Nhưng mà không phải anh muốn đi sao?” Cô cũng không hy vọng anh bị thiệt thòi.
“Ừ, cũng không phải là gấp đến thế, Giang Nam cũng không xa……” Anh nghiêng mặt, chờ đợi cô
Ngon ngọt.
Trong lòng thầm nói, Thần An, anh thật tốt……
Sau đó, không chút do dự ôm mặt anh, dùng sức hôn lên một cái.
“Này cũng không khác mấy, ngoan, thay quần áo, chúng ta đi ra ngoài! Em còn phải đi làm ca đêm đấy, chúng ta đi nhanh về nhanh!” Anh hài lòng vuốt ve tóc cô.
“Nhưng mà đi đâu vậy?” Sáng sớm đã ầm ĩ, cô cũng không biết rốt cuộc anh muốn đưa cô đi đâu.
Thế nhưng anh lại thừa nước đục thả câu, “Đến nơi thì biết! Nhất định em sẽ vui vẻ!”
——— —————— —————— —————— —————— ————————
Đâu chỉ là vui vẻ?
Khi Hạ Vãn Lộ thấy Tả Thần An cho cô tất cả, thiếu chút nữa lại muốn tan chảy rồi, nước mắt cũng đã giăng trên khóe mi, thế nhưng lại chịu đựng không rơi xuống, chỉ là, đó là nước mắt cảm động, là nước mắt hạnh phúc……
Thì ra là, đây chính là Giang Nam như lời của anh.
Anh đã từng nói, cho cô Giang Nam thuộc về bọn họ. Cho nên, mua một cái biệt thự ở Kinh Giao tiến hành tu sửa cải tạo, cả đình viện đều giống như đúc phong cảnh sông nước thành Giang Nam, nước chảy róc rách, phồn hoa rực rỡ.
Nước là do nhân công dẫn đến, nước chảy phía dưới trên bờ có trúc, có cầu đá bắc ngang, bên ngoài biệt thự cũng cải tạo lại, hoàn toàn chính là mái cong lầu các của Giang Nam, cửa sổ khắc hoa, cửa gỗ thanh mạc.
Bên trong biệt thự nội thất tất cả cũng đều cả hương vị cố hương cổ xưa gỗ chạm khắc hoa văn, bài biện tất cả đều là gốm sứ. Cô không hiểu về gốm sứ, lại càng không hiểu cổ đồng, thật không biết những bình hoa kia như cái bình cái vại kia thoạt nhìn giống như con ngựa kiểu gốm đời Đường rốt cuộc đáng bao nhiêu tiền. Ngay cả giường ngủ trong phòng của bọn họ, cũng chạm khắc những hoa văn phức tạp cổ xưa, rất mới, có thể nhìn ra là mới chế tác gần đây, hết sức rộng rãi, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Cô vuốt ve chạm vào những vật dụng điêu khắc tinh xảo kia âm thầm nghĩ ngợi, giường như vậy, nỡ nằm lên sao? Làm hư một cái điêu khắc tinh xảo có đau lòng không chứ?
Anh dường như hiểu được tâm tư của cô, khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói ở bên tai cô, “Ừ, rất bền chắc, chúng ta gây ra tiếng động bao nhiêu cũng sẽ không sập xuống đâu……”
Cô trừng mắt, liếc anh một cái, sau lưng còn có nhân công đi theo đấy, thật ngại mất mặt, nghĩ sang hướng nào rồi à?
Vụng trộm liếc nhìn một người công nhân, cũng không biết người ta có nghe thấy hay không, thật là làm mất hết mặt mũi rồi mà……
Vội vàng đem lực chú ý từ giường nơi này dời đi, chỉ thấy trên bàn khắc hoa vắn bày biện một loạt vật dụng cũ kỹ dường như cô rất quen thuộc……
Cô cực kỳ kinh ngạc, cầm lên nhìn từng cái một: ống đựng bút tự chế bằng ống tre lúc cô học trung học đã dùng đến, hũ keo đường trái cây khi còn bé đã dùng qua, còn có tấm hình cô lần đầu tiên mặc khăn quàng đỏ, bộ dáng kia ngu ngốc giống như một cái gì tựa như……
“Những cái này sao tất cả đều ở đây vậy?” Cô đang cầm khung hình kinh ngạc hỏi anh.
“Lần trước về nha anh nhìn thấy cảm thấy thật là dễ thương, nên nhờ ba mẹ tặng cho anh thôi!” Anh mở ngăn keo ra, bên trong lại đựng thêm một số vật dụng của cô!
“Á?! Những thứ này……. Đều là bảo bối của em!” Cô tỉ mỉ nhìn từng món đồ, phiếu tên sách ngày trước cô từng dùng đến, hộp bút máy cô từng dùng qua, lưu bút của cô và các bạn học của cô, cô cầm lưu bút xoay người lại hô to, “Thế nào những thứ này cũng lấy đến được hả? Đây là bí mật của em nha! Sao tất cả đều cho anh? Anh thật xấu xa! Ba mẹ em cũng thế, rốt cuộc ai mới là con của họ nha!”
Công nhân thấy khung cảnh này của bọn họ, sớm lặng lẽ rời đi, khi không còn người nào, mặt Tả Tam Thiếu liền đen lại bắt đầu tra khảo, “Bí mật? Anh đang muốn thẩm vấn em đây! Người đó là ai? Tên là gì, viết thư nhắn nhủ lại với em là chuyện gì xảy ra? Còn có người tên Giang gì đó, tại sao nói em là ánh mặt trời của hắn?”
“Anh nhìn lén đồ của em?!” Cô nhăn chân mày, mặc dù đều là chuyện đùa giỡn lúc còn nhỏ, nhưng cũng là ** của cô a!
Anh hừ hừ, “Anh được coi là nhìn lén sao? Toàn thân cao thấp trên người em nơi nào anh chưa từng nhìn qua? Nhìn này cũng gọi là nhìn lén? Anh chính là nhìn quang minh chính đại!”
Ngồi trên ghế ở đình viện, cô mở ra ảnh của các bạn cùng lớp, những lời ngây thơ mà buồn cười kia làm cho cô trong nháy mắt quay về những tháng ngày ngây thơ thời trẻ, thấy được tấm ảnh thú vị, không nhịn được cười ha ha.
Nhưng, lập tức lại bị một giọng nói lạnh lùng truyền tới, “Có như vậy mà vui vẻ thế sao? Trước mặt có một soái ca đẹp trai như vậy không chịu nhìn, lại đi nhìn những đứa trẻ béo ục ịch!”
Cô nghiêng người nhìn lại anh, không biết từ lúc nào anh cũng đến cạnh bên cô, đang đứng phía sau cô nói lời châm chọc đây……
Cô đứng lên, chỉ vào một tấm hình của một bạn học không phục, “Lâm Giang người ta là béo ục ịch đó sao? Năm đó người ta chính là hoàng tử trong lòng tất cả các nữ sinh đó! Hotboy cấp cao đó! Cưỡi bạch mã đó!”
Tất cả nữ sinh? Chẳng lẽ cũng bao gồm cả cô? Này là làm cho người ta thật không thoải mái……
Anh càng thêm phát hỏa, “Mọi người cũng nói, cưỡi bạch mã cũng có khả năng là Đường Tăng! Không bằng em nên quý trọng người trước mắt lái xe BMW này đi!
“BMW là giỏi lắm sao? Thô thiển!” Cô xem thường trừng mắt liếc nhìn “hoàng tử BMW” bên cạnh, đi ra bên ngoài hướng đình viện đi tới.
Lúc đi vào hoàn toàn bị cảnh sắc tinh xảo trong đình viện hấp dẫn, đến nỗi không nhìn quang cảnh ở bên ngoài, cô muốn nhìn một chút có phải tất cả các các biệt thự đều có quang cảnh xinh đẹp giống như thế này hay không.
Nhưng chạy ra cửa chính mới phát hiện, phía trên Tả Thần An tự mình viết lên lưu niệm – Giang Nam.
Hóa ra đây chính là lời anh nói, trăng mật muốn đi Giang Nam……
Cô lùi bước……
Khi không bị anh lừa gạt đạt được lợi lộc……
Chỉ là, anh tặng Giang Nam, cô thật thích……
Khu vực này một một cái biệt thự cách nhau rất xa, mỗi ngôi biệt thư đều có đình viện của mình, nhưng xa ca nhìn đến, tựa hồ giống như phong cách của một ngôi nhà cổ Giang Nam.
Chỉ một nơi ở như vậy, không nói đến tốn bao nhiêu tiền của, chỉ với việc anh phí tâm như này, cũng đủ làm cho cô cảm động……
Anh cũng chậm rãi từ trong viện đi ra ngoài, bối cảnh là hình ảnh thu nhỏ của cây cầu nhỏ bắc ngang dòng nước chảy lượn lờ nơi Giang Nam, anh mặc một thân quần áo trắng thoải mái, nhàn nhã cước bộ, khí độ hiên ngang, giống như nam tử bước ra từ trong tranh……
Ai, cái này mới thật sự là hoàng tử……
Cô âm thầm ca thán……
“Thế nào? Là cảm thán chữ của anh viết rất tốt, em có luyện mười năm nữa cũng không sánh kịp?” Anh mặt mày hào hứng mà cười nhạo cô.
Cô thật tâm kính phục!
Anh ưu tú như vậy, bất cứ ở mặt nào cũng có thể làm cho nổi bật, đừng nói mười năm, cô đời sau đầu thai một lần nữa cũng không biết có thể vượt qua anh hay không……
Chỉ là, một người đàn ông như vậy, sao lại thương yêu một cô gái bình thường như vậy……
Đợi đến gần, không còn lời nào có thể nói, nhét album ảnh bạn đồng học vào trong ngực anh, thân mình ôm chặt lấy anh, “Thần An…… Cám ơn anh……”
Cánh môi anh nở nụ cười, giống như hoa nở rộ, “Cám ơn thế nào?”
Chẳng lẽ lại nghĩ đến thịt thường (đền đáp bằng thân xác)? Trong đầu cô nhảy ra hai chữ này, hai chữ này thật phá hỏng bầu không khí, trừng mắt liếc anh một cái, “Đừng mơ tưởng!”
Anh cười càng sâu sắc, “Anh đang nghĩ cái gì đâu chứ? Là do em tự suy nghĩ nhiều đi?”
“Ôi chao, gia của tôi, nãi nãi của tôi ơi! Thật làm tôi mệt chết luôn rồi!”
Lúc hai người đang ôm nhau, giọng nói Sa Lâm lại phát ra.