Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 120: Hạnh phúc chỉ là một loại truyện cổ tích



Một đêm đó, Hạ Vãn Lộ cảm thấy mình đã đạt đến tận cùng của hạnh phúc . . . . . .

Anh nắm tay của cô, thừa dịp cô không chú ý đeo chiếc nhẫn kim cương vàotay cô, chính anh cũng đeo lên một chiếc giống vậy, bá đạo không chophép cô gở xuống lần nữa. Anh nói, vốn là nên đeo cho cô vào ban đêm năm năm trước ở giáo đường, đã muộn mất năm năm, hi vọng cô không tráchanh. . . . . .

Anh nói: Heo Con, mặc dù anh không biết năm nămqua đã xảy ra chuyện gì, nhưng là, anh rất khổ sở, vào lúc em đau khổnhất anh không có bên cạnh em, từ nay về sau, anh sẽ không để cho emphải chịu khổ thêm nữa, sẽ không để cho em khóc thêm lần nào nữa. . . . . .

Anh nói: Heo Con, anh muốn cho em cả thế giới, không có sợhãi, không có gió mưa, không có xấu xa, chỉ có yên tĩnh, chỉ có hạnhphúc, chỉ có thế giới anh và em, tựa như năm năm trước thời khắc pháohoa nở rộ chúng ta đều ở bên nhau, đơn thuần như vậy, tốt đẹp như vậy. . . . . .

Anh nói, Heo Con, em phải tin tưởng anh, nhất định phải tin tưởng anh, anh có thể cho em hạnh phúc. . . . . .

Cô là vì lời nói xinh đẹp của anh như vậy mà chìm vào giấc ngủ yên bình,vào lúc ngủ, tay của bọn họ còn đan xen thật chặt, trên mặt của cô, thủy chung treo nụ cười mỉm, trong mộng, cô nhìn thấy bầu trời xanh thẳm,pháo hoa bay múa đầy trời. . . . . .

Chỉ là, cô biết, cô luôn cho rằng, hạnh phúc với cô, chỉ là một truyện cổ tích, một ngày nào đó,thực tế sẽ nói cho cô biết, trên thế giới truyện cổ tích đều là gạtngười, khi đó, khi đó chính là lúc ước mơ của cô mơ ước tan thành mâykhói, mà cô lại không muốn nghĩ tới, giấc mơ này lại ngắn như thế, hoàntoàn vỡ tan như thế, hơn nữa, cô không cách nào tưởng tượng được lúc đócô sẽ như thế nào. . . . . .

Tiệc chúc mừng của Hiểu Thần, bởivì cô vắng mặt, cô vẫn luôn cảm thấy canh cánh trong lòng, vì vậy tìmthời gian thích hợp, hẹn Hiểu Thần cùng Hứa Tiểu Soái xong, chuẩn bị tốt mọi thư mới mời Hiểu Thần ăn bữa cơm, hơn nữa, còn đặc biệt chuẩn bịcho Hiểu Thần một phần quà tặng —— mua một đồng hồ nữ có hình gợn sóngtặng cho cô, cái này với cô đã là xa xỉ trước nay chưa từng có, tốt hơnnữa, cô cũng không có khả năng mua nổi. . . . . .

Hôm đó là buổisáng, cô tan ca liền trực tiếp đi đến nơi hẹn, không nghĩ tới, Hiểu Thần cùng Hứa Tiểu Soái đã đến từ sớm, trong phòng, trà đã chuẩn bị tốt lắmđang chờ cô.

"Chỉ một mình em?" Hứa Tiểu Soái trực tiếp hỏi, thậm chí có chứa khiêu khích.

Cô trừng mắt liếc anh một cái, ý bảo anh chớ nói lung tung, cô còn chưanghĩ ra làm thế nào để nói chuyện Thần An với Hiểu Thần, có lúc thậm chí cảm thấy dứt khoát không nói thì tốt hơn, đi tới bước nào thì hay bướcđó. . . . . .

"Có ý gì? Chị nên đi hai người sao?" Thông minh như Hiểu Thần nghe một cái liền biết lời này có sơ hở rõ ràng.

"Nào có! Em đừng nghe anh ấy nói bậy!" Cô ở bên cạnh Hiểu Thần ngồi xuống, phủ nhận.

Hiểu Thần tự nhiên sẽ không tin tưởng, nói lầm bầm, "Chị, chị cũng quá xemnhẹ năng lực của em gái mình rồi! Chuyện như vậy anh Tiểu Soái cũngbiết, em đây thân là em gái lại không biết!"

"Chẳng lẽ em không nghĩ đến việc mang bạn trai đến cho chị nhìn một chút?" Cô cười véo mặt của Hiểu Thần.

Lúc này Hiểu Thần mới làm nũng cười một tiếng, "Còn chưa tới lúc? Qua một thời gian nữa, nhất định mang đến cho chị thẩm tra!"

"Còn chưa tới lúc! Chị không phải còn chưa có quyết định hay sao? Nếu quyếtđịnh rồi làm sao sẽ không nói cho em biết?" Cô véo nhẹ lỗ mũi Hiểu Thầnmột cái.

Nhưng, Hiểu Thần chợt sợ hãi kêu lên, "Đợi đợi đợi đợi!Đây là cái gì? Em xem một chút! Oa, thật là một viên kim cương to! Chị,cái này gọi là không có quyết định sao?"

Thì ra là, cô quên lấy chiếc nhẫn ra. . . . . .

"Cái này. . . . . . Không có ý nghĩa gì hết. . . . . . Thật. . . . . ." Côche kín ngón tay, dời đi đề tài, "Muốn gọi thức ăn sao? Để cho ngườiphục vụ vào đi!"

Hứa Tiểu Soái chỉ là yên lặng nhìn hai chị em cô ồn ào, chỉ khi nào Hạ Vãn Lộ hỏi anh mới đáp, "Chờ một tí! Rất nhanhsẽ có thức ăn!"

Hạ Vãn Lộ mơ hồ cảm thấy ánh mắt của Hứa Tiểu Soái khác thường, kỳ quái hỏi, "Anh nhìn chúng em như vậy làm gì?"

Hứa Tiểu Soái ngẩn ra, cười, "Nhìn các em một đôi chị em tốt!"

Hiểu Thần lại hì hì cười một tiếng, "Không phải đâu? Trong mắt anh, chị emmới phải một đóa hoa xinh đẹp, em nhiều nhất chính là lá xanh làm nềncho hoa càng xinh đẹp hơn! Em nói, chiếc nhẫn này không phải là của anhchứ?"

Hứa Tiểu Soái cười khổ một tiếng, sâu kín nhìn Hạ Vãn Lộ, "Anh cũng muốn như vậy, nhưng chị em không có chấp nhận!"

"Được rồi được rồi, đừng nói chuyện này nữa! Anh cũng xem có muốn ăn món nàonữa hay không! Là Hiểu Thần nhà chúng ta thích ăn sao? Hôm nay Hiểu Thần mới là nhân vật chính, là niềm tự hào của cả nhà!" Cô lần nữa chuyểnhướng cuộc nói chuyện.

Bữa cơm này, Hiểu Thần phủ lên không khíđặc biệt cảm động, món ăn vừa đặt lên bàn, liền cầm ly rượu kính Hạ VãnLộ, "Chị, ly thứ nhất, em nhất định muốn mời chị, vẫn là câu nói kia,không có chị cũng không có em ngày hôm nay! Chị, chị về sau không cầncực khổ nữa rồi, em sẽ nuôi chị, chỉ cần có em Hạ Hiểu Thần chị không lo không có cháo uống..., không thiếu cơm cho chị ăn!"

Khi Hạ VãnLộ đưa quà tặng cho Hiểu Thần, Hiểu Thần đột nhiên khóc, ôm Hạ Vãn Lộnức nở nghẹn ngào, "Chị, em biết ngay, trên thế giới này chỉ có chị làhiểu rõ em thích cái gì nhất, chiếc đồng hồ đeo tay này nhất định là dochị dùng hết tất cả tiền tiết kiệm để mua? Em sẽ thật quý trọng nó! Quýtrọng cả đời! Để cho nó trở thành minh chứng cho tình cảm của hai chị em mình!"

"Đứa ngốc!" Hạ Vãn Lộ trong lòng như có dòng suối ngọtchảy qua, vì cô cùng Hiểu Thần những năm này trải qua cuộc sống khôngmấy dễ dàng, như lời nói của Hiểu Thần, cũng vì tình cảm của hai chị em. . . . . .

Hiểu Thần thập phần vui vẻ, nhất định muốn Hạ Vãn Lộvà Hứa Tiểu Soái cùng nhau uống rượu, Hạ Vãn Lộ biết tửu lượng cô khôngtốt, làm thế nào cũng không ngăn được, quả nhiên chỉ mấy chén xuốngbụng, Hiểu Thần liền lộ ra trạng thái không tỉnh táo , mắt phủ sương mù, trong miệng không ngừng lầm bầm luôn luôn nói chị gái tốt, vừa thấy đãbiết Hiểu Thần yêu chị gái đến cỡ nào. . . . . .

Cuối cùng, HạVãn Lộ không có biện pháp, vừa đe dọa vừa dỗ dành cho Hiểu Thần ăn mộtchén cơm, cô và Hứa Tiểu Soái cũng tùy tiện ăn vài miếng, sau đó đưaHiểu Thần về nhà.

Ở trên xe Hứa Tiểu Soái, cô nghe tiếng điệnthoại di động của mình vang lên, không cần nhìn cũng biết chính là đứabé thích bám người trong nhà của cô đang tìm cô, cô mới nghe điện thoại, anh giọng nói bất mãn liền truyền đến, "Em rốt cuộc đang làm gì? Gọiđiện thoại nhiều lần như vậy cũng không nhận!"

Anh gọi điện thoại rất nhiều lần sao? Khi đó bị Hiểu Thần náo loạn, không có nghe thấy? "Em không nghe thấy! Làm sao vậy?"

"Ăn xong chưa? Anh tới đón em!"

Anh tới đón? Cuối cùng còn không phải là làm phiền Sa Lâm tới đón sao. . . . . ."Thôi, không cần! Em tự mình về nhà!"

"Vậy còn bao lâu nữa? Anh nhớ em lắm!" Người nào đó lại bắt đầu giả bộ đáng thương, từ lúc cô đi tới giờ đã bao lâu chứ?

Cô đè nén tâm tình trả lời anh, "Nhanh thôi! Trước đưa Hiểu Thần về nhà, em ấy uống say rồi. . . . . ."

"Em thì sao? Em không uống say chứ?"

"Không có. . . . . . Cứ như vậy đi, em rất nhanh sẽ về nhà!" Cô cảm thấy ánhmắt Hứa Tiểu Soái thay đổi, le lưỡi một cái, cắt đứt điện thoại.

Biết Hứa Tiểu Soái lại muốn cười cô, trước dùng lời nói ngăn chặn lại, "Cái kia, anh ấy chính là dài dòng như vậy . . . . . ."

Hứa Tiểu Soái cười cười, không khỏi hứng thú, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.

Đây là lần đầu tiên Hạ Vãn Lộ tới nhà Hiểu Thần, đỡ Hiểu Thần, sau khi đưacô ấy lên lầu, từ trong túi xách Hiểu Thần móc ra cái chìa khóa mở cửa,toàn thân Hiểu Thần mềm nhũn lấy toàn bộ thân thể tựa vào trên người cô, trong miệng nói, "Chị, đau. . . . . . Nhức đầu. . . . . ."

"Để lần sau xem em còn dám uống nhiều như vậy không!" Hạ Vãn Lộ yêu thương mà lên tiếng trách cứ em gái, đỡ cô vào nhà.

"Chị. . . . . . Thật là đau. . . . . . Thổi một chút. . . . . . Chị thổi choHiểu Thần một chút. . . . . ." Hiểu Thần cau mày, nhắm mắt, cũng khôngbiết có nghe thấy cô trách cứ hay không, dáng vẻ mềm mại giống như đứabé.

Hạ Vãn Lộ hơi ngẩn ra, giống như trở lại lúc bé, Hiểu Thần bị ba đánh cho cục xanh cục tím, cũng là chạy đến trước mặt cô như vậy, cố nén nước mắt nói đau, muốn chị thổi thổi cho Hiểu Thần một chút. . . . . .

Cô thở dài, tối nay muốn cô cứ rời khỏi như vậy, thật sự làkhông yên lòng, vì vậy đối với Hứa Tiểu Soái nói, "Tiểu Soái, cám ơn anh đưa chúng em về, em tối nay muốn ở đây với Hiểu Thần, bộ dạng này củaHiểu Thần, em không yên tâm đi về nhà!"

"Cũng tốt!" Hứa Tiểu Soái gật đầu một cái, "Nếu không anh cũng ở lại giúp em?"

"Không cần! Anh về nhà đi! Anh một người đàn ông, cũng không giúp em chăm sócđược cái gì!" Chăm sóc Hiểu Thần cũng chỉ là giúp cô giải rượu, thayquần áo cho cô ..., Hứa Tiểu Soái ở lại cũng không thể làm cái gì?

"Vậy cũng tốt, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh!" Hứa Tiểu Soái giúp cô dìu Hiểu Thần vào phòng ngủ, ngay sau đó liền rời đi.

Hạ Vãn Lộ ngồi ở bên giường, xoa xoa cái trán đổ mồ hôi, bắt đầu quan sát căn hộ của Hiểu Thần.

Phòng ở so với cô còn lớn hơn một chút, riêng phòng ngủ mà nói, trang trítràn đầy hơi thở công chúa, nhìn một cái cũng biết phòng này nữ chủ nhàlà một cô gái hay mơ mộng.

Giấy lót tường màu hồng nhạt, máy tính xách tay màu hồng nhạt, bệ cửa sổ bày đầy các loại búp bê, những thứnày cũng khác xa cô đi, cô đột nhiên cảm thấy tâm tình mình rất tốt. . . . . . Trên bàn sách Hiểu Thần bày đầy ảnh chụp chung với cô, nào làHiểu Thần lần đầu tiên tới Bắc Kinh, các cô ở tại thiên an môn quảngtrường, mặc dù khi ngay cả một xa tiền dạo chơi cũng không có, hai người các cô vẫn một bộ dạng khoa trương tươi cười ngọt ngào. . . . . .

Không, phải nói, Hiểu Thần là nụ cười ngọt ngào, mà cô, còn lại chính là khoa trương, đóng giả khoa trương vui vẻ. . . . . .

"Chị. . . . . ." Hiểu Thần ở trên giường nói thầm cắt đứt suy nghĩ của cô.

"Ừ? Chị ở đây" cô nắm tay Hiểu Thần.

"Nước. . . . . . Uống nước. . . . . ." Hiểu Thần cau mày nỉ non.

"Được! Chị đi lấy liền!" Xoay người đi ra ngoài rót chén nước manh vào, nâng đầu Hiểu Thần lên đút cho cô uống.

Hiểu Thần lại uống quá gấp, sặc nước ho khan liên tục, nước cũng phun ướthết quần áo, khóe miệng và cổ cũng chảy xuống đầy nước.

Hạ Vãn Lộ vội để cái ly xuống, chạy đi phòng tắm cầm khăn lông lau nước cho cô,trong phòng tắm cô phát hiện hai cái ly tình nhân, cũng có hai khăn lông treo song song ở cùng một chỗ, tất cả đều có hoa văn hình con báo, chỉlà một cái là màu đỏ, mà cái kia là màu xanh dương. . . . . .

Côkhẽ nhíu mày, hơn nữa còn đánh giá xung quanh, tự nhiên phát hiện bànchải đánh răng cũng là từng đôi từng đôi , đồng dạng cũng là hoa vănhình con báo, một màu đỏ, một màu xanh dương. . . . . .

Này hết sức rõ ràng, Hiểu Thần cư nhiên cùng bạn trai ở chung một chỗ?

Lòng của cô chợt trở nên nặng trĩu.

Cô cũng không phải là người bảo thủ, cũng không yêu cầu em gái nhất địnhphải đợi đến khi kết hôn mới cùng bạn trai xảy ra lần đầu tiên, chỉ là,cảm giác người bạn trai này của Hiểu Thần quá mức kỳ lạ, mà Hiểu Thầnlại còn quá trẻ, có phải là đùa giỡn Hiểu Thần hay không? Bây giờ côngtử nhà giàu ở bên ngoài bao nuôi tình nhân quá nhiều, chưa hẳn sẽ kếthôn. . . . . .

Quay đầu nhìn lại em gái nhỏ say đến mức mơ mơmàng màng, cô nghĩ, chờ Hiểu Thần thanh tỉnh, nhất định phải hỏi rõ ràng người đàn ông kia là ai. . . . . .

Sau khi lau sạch người choHiểu Thần, cô ngồi ở bên giường trầm tư, ánh mắt lơ đãng rơi vào khunghình trên tủ đầu giường, khung hình bị đặt sấp xuống, cô tiện tay dựngnó dậy, khi hình chụp trong ảnh giọi vào tầm mắt cô, cô trong nháy mắtnhư bị hung hăng đánh một cái thật đau, cầm khung hình mà tay run lẩybẩy. . . . . .

Cô chính mình không thể tin được vào mắt mình,thậm chí hoài nghi mình đang nằm mơ, nhưng là, người trong hình quả thật chân chính là anh! Là Tả Thần An!

Hình chụp như thế nào là hàihòa, Hiểu Thần khuôn mặt hạnh phúc dựa vào trong ngực anh, mà hắn. . . . . . Anh rõ ràng cúi đầu hôn lên mặt của Hiểu Thần. . . . . .

Côkhông cách nào có thể nhìn xuống nữa! Cô có loại kích động, một loại hận không thể đâm xuyên qua bức ảnh! Cô cảm thấy tim của mình, đang bị mộtcon dao nhọn xé rách, từng mảnh từng mảnh bị xé nứt, lại bị hung hăngvứt bỏ trên mặt đất, còn bị một đôi chân hung hăng chà đạp. . . . . .

Cô hy vọng dường nào mình nhìn thấy chỉ là một ảo giác, hy vọng dường nào, tất cả chỉ là hiểu lầm. . . . . .

Cô giơ hình, nghe mình giọng nói máy móc vang lên, "Hiểu Thần, trong hình người này chính là bạn trai em nói sao?"

Hiểu Thần mắt say lờ đờ mê ly, liếc cô một cái, khẽ ngượng ngùng cười, từtrong tay cô đoạt lấy tấm hình ôm vào trong ngực, trên mặt cô hoàn toàntràn đầy tình yêu, "Đúng vậy! Ha ha. . . . . . Bị ngươi phát hiện rồi !Chính là anh ấy. . . . . . Tế hạ. . . . . . Tổng giám đốc của công tychúng ta. . . . . . Chị, anh ấy có đẹp trai hay không?"

Hạ Vãn Lộ há miệng, chỉ cảm thấy cổ họng như có cái gì chặn lại, đau đớn, hít thở không thông, một câu cũng không nói nên lời. . . . . .

Hiểu Thần ôm khung hình lật người, giọng nói mang theo say sượu như mộng ảo,"Chị, chị không biết anh ấy tốt bao nhiêu đâu. . . . . . Anh đẹp trainhư vậy, lại có tài hoa như vậy. . . . . . Có bao nhiêu tiền căn bảncũng không quan trọng. . . . . . Em yêu anh ấy, rất thích rất thích, coi như thân thể anh ấy không toàn vẹn em cũng yêu. . . . . . Anh ấy muacho em căn phòng này, nói muốn giao cho em một căn nhà, anh ấy nói muốncùng em chụp thật nhiều thật nhiều hình, treo đầy mỗi một bức tường, anh ấy nói muốn mang em đi bờ biển, mang em đi thảo nguyên, mang em đi. . . . . . Nhưng là. . . . . . Anh rất lâu không có tới. . . . . . Thật lâu. . . . . ." Cô giọng nói biến thành một tiếng nức nở nghẹn ngào, rồi sau đó, khóe mắt lăn xuống từng dòng nước mắt như mưa, "Anh ấy tại saokhông tới đây? Anh ấy còn chưa có mang em đi biển, còn không có mang emđi thảo nguyên. . . . . ."

Lời nói Hiểu Thần, như cây kim nhọn,từng cây một vô cùng sắc bén, đâm trúng từng ngóc ngách trong lòng cô,làm lòng của cô tan nát hoàn toàn, nhất thời máu chảy đầm đìa, không bao giờ có thể khép lại nữa. . . . . .

Anh rốt cuộc, đã cho baonhiêu người phòng ở? Đã cho bao nhiêu người nhà? Lại tính toán ở trênvách tường treo bao nhiêu hình? Đi bờ biển, đi thảo nguyên, đi xem saotrên trời, là mơ ước của cô, anh lại làm cho chúng phát triển lớn mạnhcho bao nhiêu người?

Thì ra là, cô cùng các cô ấy, về bản chất không có cái gì khác nhau. . . . . .

Hiểu Thần vẫn đang ôm hình nói anh tốt lắm, cô ấy như cô gái nhỏ nhớ nhungbạn trai, mà Hạ Vãn Lộ, thật cũng không nghe nổi nữa. . . . . .

Trong phòng này giống như bị rút hết không khí, cô không cách nào hô hấpđược, nội tâm đau nhức không thôi, nếu còn ở đây nữa, cô sợ mình khôngphải chỉ là hít thở không thông mà ngay cả lồng ngực cũng nổ tung màchết. . . . . .

Cô một bộ dạng lảo đảo lao chạy ra khỏi phòng ởcủa Hiểu Thần, lảo đảo xuống lầu, lảo đảo trong gió đêm chạy như ngườimất hồn. . . . . .

Thật ra thì, kết quả như vậy cô đã sớm dự đoán được, gặp lại anh lần nữa, anh xì căng đan ước chừng có thể viết thànhmột quyển tình sử, nhưng cô đều có thể không để ý tới, bởi vì cô cùnganh vốn dĩ cũng không có tương lai, cô chỉ nghĩ muốn như thiêu thân laođầu vào lửa một lần nữa yêu hết mình, sau đó chia tay, chỉ là, cô chotới bây giờ sẽ không nghĩ tới, chuyện tình lãng mạn này sẽ có liên quanđến Hiểu Thần. . . . . .

Khăn lông tình nhân, ly đánh răng tìnhnhân, bàn chải đánh răng tình nhân, ảnh chụp chung thân mật, còn có hình ảnh Hiểu Thần ôm hình anh nói năng lộn xộn tất cả đều từng cảnh từngcảnh ở trong đầu cô tái hiện, suy nghĩ của cô mở rộng ra, dần dần rõràng. . . . . .

Khó trách anh nói, anh và cô lần đầu tiên gặp lại là ở cửa học viện âm nhạc. . . . . . Tại sao anh muốn đi học viện âmnhạc? Căn bản là muốn đi tìm Hiểu Thần?

Khó trách sau khi hoảhoạn, Hiểu Thần liên tiếp tới bệnh viện tìm cô, còn hỏi cô về tình hìnhân nhân cứu mạng, Hiểu Thần tâm tư không chỉ có cô người chị gái này màcòn vì một người. . . . . .

Khó trách Hiểu Thần đối với chính mình giành giải vô địch tràn đầy lòng tự tin, nơi này có cái gì mờ ám?

Khó trách anh sẽ ở đêm đó cầu hôn nói với cô, phải tin tưởng anh, nhất định phải tin tưởng anh, là để hôm nay phòng hờ tình huống như vậy sao?

Tiền trảm hậu tấu, dần dần trong lòng cô càng ngày càng rõ ràng, đây tất cả, tựa như bóc củ hành tây, một tầng lại một tầng, càng bóc đến cuối cùng, càng đau lòng, càng tan nát cõi lòng. . . . . .

Cô lại khôngcách nào dừng lại bước chân đang chạy trốn, trong quá trình chạy nhưvậy, cô cảm giác đau từ ngoài da đến mỗi một lỗ chân lông đều muốn đauđớn không ngừng, không khí xung quanh cũng ngập tràn nỗi đau của cô, cho nên, cô mỗi một lần hô hấp lại hút đau đớn bên ngoài trở vào, mỗi mộtlần hô hấp, mỗi một lần hít thở, cũng triệt để đau đớn. . . . . .

Nhưng là, cô lại không muốn dừng lại, cũng không dám dừng lại, cô sợ chínhmình nếu dừng lại bước chân, cũng ngưng đau đớn đang tuần hoàn này, côsợ tất cả đau đớn sẽ tích lũy ở trong cơ thể cô, cô sẽ chịu không nổi,cô sẽ nổ tung. . . . . .

Chỉ là, cô không biết mình mù quáng chạy như vậy là muốn chạy đi nơi nào, làm sao thì mới có thể dừng lại? Đêmtối nồng đậm, bao phủ lấy cô, thế giới to lớn như vậy, nhưng suy chocùng cũng không có chỗ nào cho cô dung thân, bất kể là chỗ của anh, chỉcó anh cho cô cái gọi là nhà, nhưng cô cũng không thể trở về. . . . . .

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv