Kinh Giác

Chương 3: + 4



☆ Chương 3

Lý lịch của Cố Hiểu Mộng tự nhiên không phải là văn kiện bảo mật, Diêu Trung Thừa nghe thấy tiếng bước chân yểu điệu của vị mỹ nhân này sau lưng, trong lòng lẩm bẩm một trận.

Vị này đã từng mai phục ở chính phủ Nam Kinh làm gián điệp cấp cao, lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, hơn nữa cô ấy còn là thiên kim của trùm thuyền vận Hàng Châu, giá trị con người còn hơn cả một quốc gia, Diêu Trung Thừa nhất thời cảm thấy đau khổ.

Cố Hiểu Mộng vừa tiến vào biệt thự, vậy mà lại chẳng mảy may cảm nhận được chút cảm giác ấm áp nào, bên trong đại sảnh bị cách ra mấy đoạn dùng để làm việc. Cô ngẩng đầu nhìn lên lầu, cũng là phòng làm việc lạnh

như băng, cửa mỗi phòng đều rộng mở.

Tủ đựng hồ sơ được đặt thành từng hàng, bàn làm việc bày đầy văn kiện





không có chút thẩm mỹ nào, càng làm cô bất ngờ hơn là, bên trên mặt bàn lớn đã để ba máy thiết bị điện tín.

Sa bàn*, bản đồ tất nhiên là không thể thiếu, trang nghiêm như Bộ chỉ huy tác chiến vậy.

*Sa bàn là những mô hình thu nhỏ được dùng trong thiết kế hoặc bố trí chiến thuật khi chiến đấu.

"Đến trễ một chút, đến trễ một chút." Diêu Trung Thừa thấy bên trong đại sảnh có một người đã đứng đó, chủ động đưa tay vui vẻ nói.

"Không sao." Người đối diện đồng thời đưa tay ra nắm thật chặc tay Diêu Trung Thừa, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng thấy tình cảnh này, cũng mỉm cười đáp lại, coi như là chào hỏi.

Trước mắt hai người, Diêu Trung Thừa chính là sĩ quan đã tham gia chiến tranh điển hình, thân hình cao ngất, ánh mắt như đuốc, mặc dù xấp xỉ không đến bốn mươi tuổi, nhưng vẫn đứng ngay thẳng.



Mà người kia vóc dáng cao gầy, vóc dáng mặc dù vừa phải nhưng hắn lại đang rũ nửa bờ vai trái xuống, rõ ràng so với Diêu Trung Thừa lùn hơn một đoạn, con ngươi lưu chuyển qua lại một cái, không giống như người có lòng tốt.

"Sở trưởng Sở hành động Quý Quang Dân, ngưỡng mộ đại danh của hai vị đã lâu, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là nhân trung long phượng." Thanh âm của Quý Quang Dân khàn khàn, làm cho người nghe thấy chói tai.

"Sở trưởng Quý chớ khiêm tốn như vậy." Diêu Trung Thừa khoát khoát tay nói.

Cố Hiểu Mộng cũng không dám khinh thường người này, Quý Quang Dân là nhân vật chủ chốt tham gia vào vụ ám sát Vương Á Tiều năm 1936, trong khi đang thi hành nhiệm vụ lần này, bị đạn lạc bắn trúng bả vai, coi như là quân công chương đóng dấu trên người. Tuy nói xuất thân ở quân bộ kém hơn Diêu Trung Thừa, nhưng ở Trùng Khánh cũng là nhân vật có tiếng tăm vang dội.



Cố Hiểu Mộng đột nhiên cảm thấy mình có tài đức gì mà lại có thể cùng

đội ngũ làm việc với hai con người này.

"Cục trưởng đâu ?" Cố Hiểu Mộng không thấy những người khác, nghiêng đầu một chút, không hiểu hỏi.

Diêu Trung Thừa cũng lắc đầu một cái, hai người cùng nhìn về phía Quý Quang Dân.

"Hai vị sở trưởng chớ nóng vội, Sở Hành động vừa nhận được nhiệm vụ, cũng coi như là nhiệm vụ đầu tiên của Cục An ninh số 7 chúng ta." Quý Quang Dân có chút kích động, vai trái hơn run run.

Vẻ mặt Cố Hiểu Mộng đột nhiên nghiêm túc, trong lòng cô đã lập tức

biết, nhiệm vụ lần này nhất định là có liên quan đến cục trưởng, hơn nữa cũng là một kỳ thi thử tốt nghiệp cuối năm, bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào Cục An ninh số 7, nhìn chằm chằm Thiên Tân.

"Nhiệm vụ cứu nạn giải nguy, cứu cục trưởng !"
☆ Chương 4

Trong đêm tối Thiên Tân, sự náo nhiệt một chút cũng không thể so được với Hàng Châu năm xưa, Lão Quỷ theo thói quen đợi ở Diên An, ngược lại không chịu nổi sự rộn rã như vậy. Cô ngồi ở bàn gỗ trên lầu hai, trên bàn có một đống hình lớn để tứ tung.

Mà những hình này chỉ có một nhân vật chính, Cố Hiểu Mộng khi cười, khi thì phiền muộn, khi thì ngẩn người, Lão Quỷ nhìn hình mà mỉm cười.

Xuống lầu mở cửa nhìn một cái, là Quân Sư.

"Đồng chí Lão Quỷ, mật điện khẩn cấp chặn lại ở Trùng Khánh." Hơi thở của Quân Sư không đều, đang thở hổn hển, vội vàng nói, dứt lời liền đem tờ giấy nhỏ trong tay đưa cho Lão Quỷ.

Lão Quỷ cúi đầu nhận lấy tờ giấy nhỏ, trên đó viết:

"Đàm Hán Anh đổi chỗ đến Thiên Tân,

thời gian, địa điểm đến không rõ."
Lão Quỷ hít một hơi lạnh, Đàm Hán Anh bị người Nhật chuyển đến Thiên Tân, cô nhìn nội dung trên tờ giấy, nhìn tên Đàm Hán Anh, trong lòng

liên tưởng đến Cục An ninh số 7.

"Người Nhật hận Đàm Hán Anh như vậy, vì sao lại không xử tử mà là chuyển tới Thiên Tân ?" Quân Sư không rõ nên hỏi.

"Có lẽ là muốn dẫn độ đến Nhật Bản, dù sao cũng phải thay mặt cho quan

trên của Hưng Á viện." Lão Quỷ cảm thấy hô hấp mình dồn dập, nếu như

Đàm Hán Anh thật sự bị chuyển tới Thiên Tân, vậy Cục An ninh số 7 nhất định sẽ không thờ ơ mặc kệ.

Cô mơ hồ cảm thấy, Đàm Hán Anh

thậm chí có quan hệ rất lớn với Cục An ninh số 7, cảm giác chẳng lành tràn ngập trong ngực, cô cảm thấy Cố Hiểu Mộng đã tiến vào một cơ quan còn nguy hiểm hơn so với chính phủ

Nam Kinh.

"Tiếp tục chặn lại mật điện khả nghi, đem tất cả mật điện cầm tới cho tôi, phá dịch khẩn cấp, nhất định phải tìm ra thời gian và địa điểm." Lúc Lão Quỷ nói chuyện, chỉ cảm thấy tay mình đang run rẩy.
Lão Quỷ nhìn chằm chằm vào cái tên Đàm Hán Anh, đây là mật vụ cấp bậc cao nhất của quân thống Trùng Khánh, từng một mình ám sát Cơ quan trưởng Mật vụ Hoa Nam của Nhật Bản, kiêm viện trưởng Hưng Á viện.

Thiên Tân rốt cuộc sắp xảy ra điều gì đây ? Vì sao các cấp bậc của quân Thống đi tới Thiên Tân đều cao như vậy ? Cô nhớ tới nhiệm vụ mà Diên An nhận được, xem ra thời gian Hồ Điệp thức tỉnh sẽ là mấu chốt.

Dưới màn đêm Thiên Tân, mỗi một tiếng súng vang lên, sẽ là khúc cầu siêu cho một người lính.

Lão Quỷ không nghĩ nhiều nữa, từng tờ từng tờ mật điện một bị đưa vào nhà, cô chỉ có thể vùi đầu phá dịch.

Mà cùng lúc đó, Cục An ninh số 7 cũng nhận được mật điện giống vậy, ba người Cố Hiểu Mộng coi như đã biết, cấp bậc gián điệp của mình cao như vậy nhưng chỉ có thể ngồi ở chức vị sở trưởng, nếu như Đàm Hán Anh là cục trưởng, vậy sẽ không ủy khuất ba người bọn họ rồi.
Trong lòng Cố Hiểu Mộng âm thầm tính toán, nếu như cứu Đàm Hán Anh ra, ngày sau nhất định sẽ là tâm phúc trong đại họa của Diên An, ừ phải cứu ? Hay là để người Nhật Bản gϊếŧ ?

Nơi này và chính phủ Nam Kinh không giống nhau, nơi này không phải ổ hán gian, người nơi này cũng kháng Nhật.

Cố Hiểu Mộng thở một hơi thật dài.

"Tại sao lại chọn tôi ?" Cố Hiểu Mộng tự lẩm bẩm.

"Đừng suy nghĩ bậy bạ, mệnh lệnh của cấp trên thì phải phục tùng vô điều kiện." Diêu Trung Thừa nghe ra ám chỉ trong lời nói của Cố Hiểu Mộng, hơi an ủi trả lời.

"Tính mạng của Cục trưởng Đàm vẫn an toàn, quan trên ra lệnh ba người

chúng ta chỉ huy, cứu Cục trưởng Đàm ra, còn không mau hành động." Quý

Quang Dân nói, giọng hết sức không có sức.

Cố Hiểu Mộng liếc mắt nhìn Quý Quang Dân một cái.
"Sở trưởng Cố phụ trách dịch điện, tôi và Sở trưởng Diêu trợ giúp điện tín." Quý Quang Dân chưa được hai người kia đồng ý, liền bắt đầu từ trên cao nhìn xuống bố trí công việc.

Diêu Trung Thừa hừ lạnh một tiếng, trong đầu nghĩ, Quý Quang Dân cho

dù là nhân vật như thế nào cũng chỉ là một phần tử để lợi dụng, lại

dám ở trước mặt hắn diễu võ dương oai.

"Tính mạng của Cục trưởng Đàm là trọng yếu, toàn thể các anh em đều

đang bằng lòng đợi lệnh, chỉ cần một tờ giấy điện mã của Sở trưởng Cố

nữa thôi." Quý Quang Dân thấy hai người kia không nhúc nhích, tự biết

thân phận mình không đủ để lãnh đạo hai người họ, chỉ có thể đem Đàm Hán Anh ra coi như tiền đặt cược.

Giờ phút này Cố Hiểu Mộng biết, có hơi do dự cũng sẽ bị gán lên cái danh không làm tròn trách nhiệm. Cô sớm đã không còn ngây thơ như năm xưa nữa, ưỡn ngực đi tới trước bàn, bắt đầu phá dịch một phong mật điện được dán kín.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv