Người xưa có câu:
"Thà nghe quỷ khóc còn hơn nghe quỷ cười." quỷ khóc nó còn giải bày oan ức của nó cho bạn nghe.
Còn quỷ cười nó sẽ cười bạn không phải vì bạn đang làm trò hề cho nó xem mà nó cười vì bạn sắp trở thành bữa ăn ngon của nó.
Hai tay tôi cố gắng đẩy cánh cửa tủ ra, người và quỷ đấu chọi với nhau, hai bên đẩy qua đẩy lại nhưng sức người vẫn không địch lại sức quỷ, có thể thấy rõ rằng bên quỷ chiếm ưu thế hơn.
"Người làm sao đấu lại quỷ cơ chứ?"
Tôi cầm chặt cây bút tiên giơ lên, dùng 1 lực thật mạnh đâm xuyên qua cửa tủ mỏng manh bị va đập tàn phá.
"Gruuuuuu." một âm thanh nghe như tiếng gầm gừ của quỷ dữ, âm thanh chói tai vang khắp lớp học, âm thanh khiến tôi bị ù hết hai tai.
Tôi nhăn mặt như đang chịu đựng một sự thống khổ, tôi mạnh bạo rút đầu nhọn của cây bút máy ra, một màu đỏ tươi dính vào đầu nhọn đó.
Khi kéo cây bút về, có một vật gì đó không lọt qua được lỗ thủng nhỏ do cây bút máy tạo thành.
"Bịch." nó tưng lên rồi lăn đến cạnh chỗ tôi, tôi lấy tay chiếu đèn pin vào vật đó, đó là một con mắt đầy máu, tròng mắt có màu xám như bị đục thủy tinh thể.
Bởi lẽ đó mà con quỷ tóc dài mới không thấy rõ mọi vật hoặc là do tóc nó quá dài nên che kín mắt. Con mắt ấy vẫn mở to nhìn tôi, tròng mắt đầy những tia máu, ánh mắt ấy nhìn tôi với muôn vàn sự phẫn nộ.
Tôi sợ hãi đẩy mạnh cửa ra. Muốn thoát khỏi nơi đây, tay tôi quơ trúng con mắt đang nằm cạnh tôi, một dòng chữ hiện ra trong mắt tôi.
"Xin chúc mừng ngài đã nhận được kiện vũ khí bị người chết nguyền rủa.
Con ngươi xám (nhất tinh): Khi sử dụng sẽ hòa làm một vào con mắt người sử dụng, có thể thấy những thứ mà người thường không thể thấy. Thời gian làm lạnh: 1h, thời gian sử dụng: 45p." âm thanh của hệ thống vang lên.
Con quỷ bị tôi đâm mất một con mắt bây giờ đang điên cuồng tấn công dữ dội, đầu nó đập loạn xạ xung quanh.
"Sử dụng con ngươi xám." tôi nói.
Con mắt màu xám đang rung chuyển bên trong tay tôi, nó bay đến trước mặt tôi, dần dần hòa làm một vào con mắt phải của tôi.
Tròng mắt tôi từ màu đen dần dần chuyển thành màu xám trong, giờ đây cặp mắt tôi có hai màu, con mắt bên phải có màu xám trong nhìn rất đáng sợ và điều đặc biệt là con mắt ấy không có hồn, tạo cảm giác cho người nhìn cảm thấy băng lãnh pha lẫn cảm giác xa cách.
Còn mắt trái thì vẫn là màu nâu đen tuyền lấp lánh, trông rất đẹp, nhìn vào cảm thấy từng sắc thái sinh động của một người sống.
Từ lúc con mắt phải của tôi dần dần chuyển thành màu xám, mọi thứ xung quanh rõ hơn bao giờ hết.
Nhường như bóng tối chẳng thể cản được tầm nhìn của tôi, mọi thứ xung quanh sắc nét hơn hẳn.
Tôi không cần đèn pin mà có thể nhìn rõ như ban ngày, giờ tôi mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của nữ quỷ ẩn sau những chùm tóc đen, mặc dù tôi đã nhìn sơ qua trong tấm hình chụp ¾ rồi nhưng dạng quỷ của cô ta khác hoàn toàn với tấm hình chụp lúc còn sống.
Khuôn mặt hốc hác như bị nhịn đói lâu ngày, hai cái răng nanh sắc nhọn, một bên mắt bị thủng một lỗ sâu đen thẳm, bên trong có máu chảy ra, tứ chi con quỷ bị vặn vẹo, uốn cong như những lò xo, con quỷ mặc trên mình bộ đồ học sinh rách rưới.
Tôi tiến lại gần nó, có vẻ nó khá sợ tôi nên nó lùi lại mấy bước. Cảm thấy lúc này tôi đã là người trên cơ con quỷ nên tôi mới mạnh dạng hỏi nó:
"Ngươi tên gì?"
Miệng nó ú ớ không nói được gì, lúc này đây tôi mới chú ý đến miệng nó.
Miệng con quỷ bị may lại bằng một sợi chỉ đỏ, chúng khâu theo hình zic zac nên con quỷ rất khó để mở miệng ra nói chuyện.
Nhưng hai cái ranh năng của nó quá dài và bự khiến nó lúc nào cũng phải hé mở khuôn miệng mình.
"Thì ra những giọt máu trong tóc nó nhiễu xuống là từ miệng nó."
"Tứ chi vặn vẹo, không thấy được, nói cũng không xong, cứ như là bị ai đó hại để không được tiết lộ thông tin vậy?" tôi đoán.
Giờ phút này tôi lại cảm thấy bớt sợ nó hơn. Tôi tiến đến đưa cây bút tiên cho nó.
"Ngươi hãy khắc chữ cho ta đọc." nhường như nghe hiểu được tiếng tôi, nó ngậm cây bút từ tay tôi, bắt đầu dùng miệng khắc chữ.
Tôi nghĩ tuy nó không thấy được nhưng thính giác của nó rất nhạy và nó nghe hiểu những lời tôi nói có nghĩa là nó vẫn còn nhớ được chữ viết.
Vì vậy tôi mới để nó khắc chữ, dùng trí nhớ của nó và dùng âm thanh của tiếng chạm khắc mà truyền đạt thông tin cho tôi nghe.
Khoảng 20p thì nó mới khắc xong tên mình. Nó khắc lâu hơn lúc tôi khắc khi chơi bút tiên nhiều. Ánh mắt tôi giờ đây rất sáng, không cần đèn pin mà vẫn thấy rõ từng chữ dưới sàn. Tên con quỷ là Lai Dĩnh.
"Ngươi tại sao lại chết." Tôi lại hỏi tiếp.
Lại tốn hơn 30p nữa nó mới khắc xong.
"Đặng Huyền Trang cô ta hại chúng tôi" chữ viết siêu vẹo rất khó để tôi đọc xong một lần, sau khi đọc vài lần tôi mới hiểu được nó viết cái gì.
Lúc này tôi lại bị rối rắm, lúc tôi chơi bút tiên thì ma nữ tên Trang đã nói bốn người bọn họ hại cô ta nhưng giờ phút này ma nữ tóc dài tên là Lai Dĩnh lại nói Đặng Huyền Trang hại bọn họ.
"Rốt cuộc mình nên tin ai đây?" tôi mơ hồ suy nghĩ.
Đang suy nghĩ thì tôi lại thấy ma nữ tên Dĩnh lại bắt đầu khắc thêm một dòng chữ mới, vì khá lâu nên con ngươi xám của tôi đã hết thời gian sử dụng và tôi phải đợi 1h mới có cơ hội sử dụng tiếp.
"Đừng tìm xác của cô ta." khoảng nửa tiếng sau con quỷ mới khắc xong.
Tôi lấy đèn pin ra, bật lên, thứ ánh sáng chập chờn như có như không kết hợp với chữ viết cong cong vẹo vẹo khiến mắt tôi rất mệt mỏi, tôi phải nhắm mắt rồi mở ra mấy lần mới đọc được.
"Cảm ơn ngươi" tôi nói rồi lấy lại cây bút tiên từ miệng con quỷ.
"Thật may rằng nó không cắn gãy tay mình, có lẽ nó không thể cắn được?"
Con quỷ nhìn tôi rồi bỏ đi ra khỏi phòng. Chỉ còn mình tôi ở lại trong lớp học lạnh lẽo đầy tối tăm cùng với những câu hỏi trong đầu mình.
"Tại sao lại như vậy. Tôi nên tin ai bây giờ? Nhưng tôi vẫn tin về phía ma nữ tên Trang nhiều hơn vì cô ta đã cứu tôi hai lần với lại bốn con quỷ kia mới đầu còn hại tôi đây mà. Nhưng vẫn có một con chưa hại tôi bao giờ. Đó là Dương Minh Khuê giáo viên Ngữ Văn của trường và là mẹ của hai con ma họ Triệu kia."
Tôi nghĩ rằng mình nên chơi thêm một lần bút tiên nữa, hy vọng tôi có thể trò truyện từ con ma Dương Minh Khuê kia.
Vì tôi đã không còn giấy để viết nữa nên tôi cầm cây bút, ngồi lên bàn học. Bắt đầu đọc câu chú thỉnh bút tiên, cây bút lại gạch thành vòng tròn. Vì đã chứng kiến nhiều lần rồi nên chẳng còn gì ngạc nhiên nữa.
"Ngươi tên gì." cách phán đoán con quỷ được triệu hồi tên là gì, đây là câu tôi sẽ hỏi đầu tiên.
"Dương Minh Khuê." bút tiên trả lời.
Tôi đọc từng chữ, tôi vui vẻ vì mình đã triệu hồi đúng con quỷ. Thế rồi tôi lại hỏi tiếp.
"Hãy kể ta nghe bí mật của ngôi trường này, chuyện gì đã xảy ra với ngươi?"
"Một cô gái mới chuyển vào trường cấp ba Thất Sát, cô ta tên là Đặng Huyền Trang, là một cô gái xinh đẹp, nhưng tính tình lại ngang bướng, học lại dốt. Vì để đạt điểm cao trong học tập, tôi đã phát hiện cô ta cặp kè với chồng của tôi cũng là giáo viên dạy Toán trong trường."
"Chưa kể khi tôi đòi tố cáo cô ta thì cô ta đã đẩy tôi xuống tầng ba của ngôi trường này. Tôi chết đi, cô ta và chồng tôi sống vui vẻ với nhau, anh ta thậm chí còn không đếm xỉa đến hai đứa con gái của tôi, cho tụi nó tự sinh tự diệt."
"Vì sợ tôi báo thù, cô ta đã kêu thầy pháp để trấn yểm tôi lại. Vì muốn gặp mẹ mà hai đứa con của tôi đã làm chuyện dại dột, chúng rủ bạn của nó vô trường tham gia trò chơi bút tiên.
Chưa kể.. con ả đó còn ép tôi giết đi bốn đứa tụi nó, lòng tôi đau như cắt, không khống chế được cơ thể mình chỉ tận mắt chứng kiến hai đứa con mà mình yêu thương, chăm sóc bảo bọc chúng từ nhỏ và hai đứa bạn thân của nó từng đứa một chết trước mắt mình."
"Cô có biết tôi đau khổ cỡ nào không hả.. con ả đó cũng bị nghiệp báo, phản bùa mà chết, khi chết rồi còn hóa thành lệ quỷ, bây giờ cô cứu nó, thì nó sẽ khôi phục sức mạnh của mình, nó sẽ giết chết cô."
Những dòng chữ được khắc đầy cái bàn. Có lẽ là giáo viên Ngữ Văn nên chữ viết rất nắn nót và đẹp đẽ.
Khi đọc xong những dòng chữ này, tôi như sững người ra.
"Không ngờ người cứu mình hai lần lại là ác quỷ."
Bây giờ tôi không biết nên làm gì. Bất chợt tiếng hét chói tai từ bên ngoài hành lang vang lên.
"Kết thúc trò chơi." tôi gấp rút nói rồi chạy ra ngoài xem.