"Bịch".
Thảo Chi ngã xuống mặt sàn lạnh ngắt và đầy bụi bặm do đã lâu không có ai quét dọn. Cô hốt hoảng nhìn kỹ tấm gương. Trong tấm gương, vẫn khuôn mặt ấy, nhưng vẫn đứng bất động không ngã xuống.
"Cái.. cái gì thế này".
Tôi vừa nói vừa run rẩy.
Khắp phòng đã lâu không có hơi ấm của người sống, lúc này lại càng lạnh hơn, cảm xúc sợ hãi đã áp đi lý trí tôi khiến tôi không di chuyển nỗi, chỉ thấy trong tấm gương, tôi đang mỉm cười với tôi. Cảm nhận được từng đợt ong ong trong đầu, tôi ngất đi.
Ánh nắng chiếu rọi vào mắt tôi, tôi chậm rãi mở mắt, dần dần quen với ánh sáng, nhìn mọi thứ xung quanh đầy lạ lẫm, đây không phải nhà của tôi.
"Cháu tỉnh rồi à".
Bác Minh lo lắng hỏi.
"Bác.. bác Minh".
Tôi mệt mỏi trả lời.
"Cháu có sao không, bác định mang ít đồ ăn qua cho cháu ăn thì thấy cháu nằm bất tỉnh trong phòng".
"Dạ, cháu không sao".
Tôi mỉm cười nói với bác.
"Cháu cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé, bác đi lấy thức ăn cho cháu, có gì bác thăm cháu sau".
"Dạ cháu chào bác".
Tôi cười rồi vẫy tay chào tạm biệt bác Minh. Tôi hơi hoang mang vì đã ngất xỉu dưới hầm nhưng bác Minh lại nói tôi nằm bất tỉnh trong phòng?
VẬY AI ĐÃ MANG TÔI LÊN KHỎI TẦNG HẦM.
Bác Minh đóng cửa rồi ra khỏi phòng bệnh. Đây là một phòng bệnh khá nhỏ, bên cạnh tôi còn có 1 giường bệnh trống.
Phòng bệnh có 2 màu xanh dương nhạt và trắng trông rất nhẹ nhàng, tạo cảm giác thoải mái. Tôi nằm xuống giường bệnh của tôi, ở giường tôi có một cái gối kê đầu và một cái mền cho bệnh nhân sử dụng, cạnh tôi còn có 1 cái bàn dài màu vàng nhạt để đựng thức ăn hoặc vật dụng gì đó, tôi nhắm mắt lại.
Những hình ảnh về cái gương kia vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi, tôi vẫn còn rất sợ hãi về chuyện đó, bỗng một âm thanh vang lên trong đầu tôi.
"Chào mừng ngài đến với hệ thống kinh doanh nhà ma".
Một âm thanh ấm áp vọng ra hai lỗ tai tôi.
"Ai.. ai đó?".
Tôi nhìn xung quanh hỏi.
Phòng bệnh này chẳng có ai ngoài tôi cả.
"Xin ngài đừng lo, ta là hệ thống đến đây giúp ngài, ta ở trong tâm trí của ngài".
"Trong.. tâm trí tôi?".
Tôi nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy".
Hệ thống nhanh nhẹn đáp.
"Ngươi có thể giúp ta cái gì?".
Tôi hỏi.
"Ta là hệ thống kinh doanh nhà ma, ta có thể giúp ngài tạo dựng phó bản, thu phục ma quỷ, nhận được vũ khí bị người chết nguyền rủa..".
"Vậy người từ cái gì xuất hiện?".
Đây là câu hỏi mà tôi nghi hoặc nhất.
"Ta bị phong ấn ở trong tấm gương, nhờ có ngài mà ta mới thoát ra được". Truyện Mạt Thế
"Vậy thứ trong gương ta gặp được là ngươi".
Tôi hỏi.
"Đúng vậy".
Hệ thống đáp.
"Tại sao ngươi lại bị phong ấn".
"Ta là bạn thân của bố mẹ ngài, bị hai kẻ lạ mặt bắt đi, chúng giết bố mẹ ngài và phong ấn linh hồn ta vào trong gương".
"Vậy ngươi có biết hung thủ là ai không".
Tôi vội vàng hỏi.
"Xin lỗi, ta chỉ nhớ được tới vậy, nhưng nếu ngài tăng cấp ta lên, ta sẽ có thể khôi phục lại sức mạnh và trí nhớ của mình".
"Làm sao để tăng cấp".
Tôi gấp rút hỏi.
"Ting.. ting".
Âm thanh vang lên trong đầu tôi và một bảng gồm hình ảnh và chữ hiện ra trong mắt tôi.
Họ và tên: Mai Thảo Chi.
Hệ thống kinh doanh nhà ma (trói buộc).
Điều kiện tăng cấp:
Mở khóa 2 bí cảnh nhất tinh trở lên.
Thu được 3 kiện vũ khí hay đạo cụ nhất tinh trở lên.
Được 100 khách tham quan nhà ma.
Bí cảnh đã mở khóa: 0.
Kiện vũ khí bị người chết nguyền rủa: 0.
Du khách tham quan nhà ma: 0.
Nhân viên nhà ma: 0.
Tôi sững sờ khi đọc các thông tin này, đầy dấu chấm hỏi hiện ra trong đầu tôi.
"Bí cảnh mở khóa là gì".
Tôi khó hiểu hỏi.
"Bí cảnh mở khóa là các không gian có nhiều ma quỷ và cần hoàn thành nhiệm vụ để mở khóa, khi mở khóa thành công sẽ có thể phục chế lại để bên trong nhà ma".
Hệ thống trả lời.
"Còn kiện vũ khí hay đạo cụ bị người chết nguyền rủa là thế nào".
"Vũ khí hay đạo cụ bị người chết nguyền rủa là thứ mà trước khi chết oán niệm bám vào vật nào đó, trở thành vũ khí bị người chết nguyền rủa có những đặc thù chức năng riêng biệt, có thể để vào trang trí nhà ma".
"Còn nhất tinh là gì".
Tôi tiếp tục hỏi.
"Nhất tinh là cấp để đánh giá độ khó của bí cảnh, đánh giá độ quý hiếm của vũ khí, chia làm 7 cấp độ tăng dần là: Nhất tinh - Nhị tinh – Tam tinh - Tứ tinh – Ngũ tinh - Lục tinh - Thất tinh".
Tôi như đã hiểu vấn đề bèn gật đầu một cái. Bác Minh cũng mới đi lấy thức ăn về liền mở cửa phòng ra.
"Ngoài ta ra có ai nghe thấy ngươi nói chuyện không".
Tôi vội hỏi.
"Ngoài ngài ra chẳng ai có thể nghe được hệ thống nói chuyện".
Nghe vậy tôi liền nhìn về phía bác Minh, bác Minh thấy thế đặt khay thức ăn xuống bàn.
"Cảm ơn bác".
Tôi cười nói.
"Cháu ăn đi lúc còn nóng".
"Dạ".
Nói rồi tôi ngồi dậy cầm đôi đũa lên bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong tôi nói với bác Minh rằng mình đã khỏe và có thể xuất viện. Bác sĩ cũng kiểm tra tôi không có vấn đề gì nên cho tôi xuất viện. Tôi trả tiền phòng bệnh thì được thông báo là đã có người trả rồi, tôi nghĩ là bác Minh nên cũng yên tâm phần nào.
"Hệ thống bây giờ ta muốn mở một bí cảnh".
"Vâng, xin đợi trong giây lát".
Hệ thống trả lời.
"Thất Sát trường học (nhất tinh): Nghe đồn vào lúc 00h đêm có tiếng bước chân bên ngoài hành lang và tiếng khóc nỉ non bên trong nhà vệ sinh nữ. Nghe đồn rằng có 4 học sinh nữ đã tham gia trò chơi bút tiên nhưng họ đã phải trả giá bằng mạng sống của mình".
Chủ nhiệm vụ yêu cầu: Tham gia trò chơi bút tiên và phá giải bí mật của Thất Sát trường học ".
Một tràng các thông tin hiện ra trong mắt tôi. Sau khi đọc xong nội dung bên trong tôi đắn đo rằng mình có nên tiến nhập bí cảnh không, nhưng vì để thăng cấp hệ thống, để truy tìm hung thủ đã sát hại bố mẹ, tôi phải tham gia vì ngoài ra không cách nào tìm được lời giải cả. Đây là hy vọng duy nhất.
" Ngài có muốn tiến nhập bí cảnh hay không ".
" Có ".
Tôi dũng cảm trả lời.
" Xét thấy ngài và hệ thống lần đầu gặp mặt nên ngài được tặng một phần quà ".
" Ngài có muốn mở ra không ".
" Có ".
Tôi hồi hộp.
" Xin chúc mừng ngài nhận được một kiện vũ khí bị người chết nguyền rủa: Mê Linh hình nhân giấy (nhất tinh).
Mê Linh hình nhân giấy: Tương truyền rằng một cô gái xinh đẹp tên là Mê Linh bị 1 kẻ biến thái bắt cóc.
Trước tiên: Hắn tra tấn hành hạ cô để làm thú vui giải trí mỗi ngày, roi, dây thừng, dao, gậy là những thành phần không thể thiếu. Trong căn phòng dưới hầm ấy, vừa ẩm thấp vừa tối tăm, hắn thậm chí còn không cho ăn, cô chỉ có thể bắt chuột mà ăn uống nước tiểu để sống qua ngày.
Không ngày nào không vang lên những âm thanh cầu cứu thảm thiết. Một vết rạch trên thân thể, lại bị tên biến thái hung hăng đạp lên vết thương ấy. Tự hỏi cô có từng bỏ trốn không?
Tất nhiên là có chứ, thế nhưng hắn phát hiện và đập gãy cả 2 chân cô.
Dưới điều kiện ẩm ướt và không được chữa trị, vết thương dần nhiễm trùng, sau đó tiếp tục hoại tử và bốc lên những mùi hôi thối.
Chơi chán rồi tên biến thái ấy lại tiếp tục chuyển sang trò mới. Mỗi tuần sẽ chặt lấy 1 bộ phận của cô. Hôm nay là 2 bên tai, cô có chết không?
Tất nhiên là không rồi, hắn làm sao có thể để cô chết dễ dàng đến thế. Hắn dùng thuốc cầm máu, dùng chỉ may khâu vết thương. Tuần sau là 1 cánh tay, tuần tới là 1 bên chân, sau đấy lại là lưỡi và mắt là không thể thiếu.
Chỉ vỏn vẹn 2 tháng, giờ đây cô không khác gì một cục thịt nằm trên thớt. Khi cô hấp hối rồi hắn lại tiếp tục chích điện vào dây thần kinh khiến cô cảm nhận đau đớn tột cùng..
Đến tận giây phút cuối cùng của cô chính là ra đi trong đau đớn..
Tiếp theo hắn sẽ làm gì tiếp?
Không ai biết được nhưng hôm sau bên ngoài ban công nhà hắn lại treo một hình nhân giấy.
Một thời gian sau vì oán hận mà oán niệm của cô gái trẻ nguyền rủa vào hình nhân giấy, ngày ngày đêm đêm lóc da tên biến thái, đến khi phát hiện hắn chỉ còn một màu đỏ sậm.
Chức năng: "Có một cơ hội tránh né đòn công kích chí mạng, dùng xong sẽ tự động đốt đi".
Đọc xong cô cảm thấy khá sợ sệt khi nhìn vào hình nhân giấy xinh đẹp mà mình đang cầm. Cô giấu nó trong túi quần của mình, quần cô mặt là quần jean có 2 túi hai bên.
"Bắt đầu tiến nhập".
Bóng tối bao trùm lấy con mắt cô, khi cô mở mắt ra đã thấy mình ở một thế giới khác.
"Quá trình tiến nhập hoàn tất".
Hết chương 3.