Buổi sáng với ánh bình minh đẹp đẽ, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Nhìn về phía khung cửa sổ đã bị mở rèm từ hôm qua.
Tôi dùng ánh bình minh làm phương án dự phòng để cơ thể thức dậy, vì nếu chuông báo thức reo mà tôi vẫn còn ngủ thì vẫn còn ánh bình minh đỏ rực lúc sáng sớm.
Tôi học được điều này lúc mình còn ở nhà trọ. Ngủ quên là một nỗi lo sợ khi đi học nên Cẩm Anh đã dạy tôi chiêu này.
Tôi đi đánh răng, rửa mặt, tắm rửa sạch sẽ rồi chải chuốt mái tóc ẩm ướt của mình. Sau khi đợi tóc khô một chút thì tôi nghe thấy âm thanh ồn ào ở dưới.
Tôi mới nhìn qua cửa sổ, ngó xuống dưới sân. Vì ở tầng ba nên tầm nhìn cũng rộng hơn. Một bóng dáng nào đó đang đứng trước nhà ma của tôi.
Tôi đoán có lẽ đây chính là du khách sau bao ngày tôi chờ đợi. Thế là tôi tranh thủ trang điểm rồi thay cho mình bộ y phục đã mua từ trước.
Mới đầu thì tôi chẳng rành về mấy vụ trang điểm này lắm nhưng Cẩm Anh là một người có tính thẩm mỹ và biết làm đẹp nên đã dạy tôi trang điểm mỗi khi đi đâu chơi.
Kỹ thuật trang điểm của tôi cũng không đẹp bằng nó, nhưng nhờ khuôn mặt xinh đẹp mà cha mẹ đã cho nên đôi khi tôi để mặt mộc cũng chẳng xấu đến mấy. Chỉ là lúc này trang điểm để tạo ấn tượng cho du khách một chút.
Sau khi trang điểm xong thì thay bộ y phục rồi tranh thủ xuống nhà tiếp khách. Gấp đến nỗi mà tôi chẳng kịp ăn sáng. Nhìn kỹ đồng hồ trong di động thì mới sáu giờ hơn.
Tôi mở cửa rồi bắt đầu treo bộ mặt với nụ cười hơi giả tạo ra tiếp khách.
"Chào mừng quý khách!" Tiếng nói trong trẻo của tôi cất lên, tôi mặc cho mình bộ áo cưới màu đỏ theo phong cách cổ trang nhưng trông rất ma mị, khuôn mặt tôi thì trắng bệch đến lạ thường nhưng vẫn gợi lên sự xinh đẹp.
"Chào, cô là chủ nhà ma ở đây sao, tôi muốn tham gia nhà ma của cô, bao nhiêu tiền một vé?" Kiều Ngọc Nga hỏi.
"Vâng! Tôi là chủ cửa tiệm nhà ma này, hiện nay nhà ma của tôi chỉ có một bí cảnh nhất tinh (một sao): Thất Sát trường học, tiền vé là 150 nghìn cho một người nhưng được giảm 30% chỉ còn lại 105 nghìn!" Tôi thân thiện cười nói.
"105 nghìn cho một người.. mắc vậy sao.. tôi nhìn nhà ma này cũng không nổi tiếng lắm sao lại mắc đến vậy chứ?" Kiều Ngọc Nga dè bĩu nói.
"Vâng tuy nhà ma của tôi mới mở cửa lại nhưng bí cảnh của tôi cam đoan sẽ kinh khủng hơn gấp ngàn lần các nhà ma khác, nếu cô tham gia mà thấy không đủ kinh sợ thì tôi sẽ hoàn tiền lại cho cô!" Tôi vẫn vui vẻ cười nói.
"Vậy thì tôi sẽ phát trực tiếp để làm chứng."
Kiều Ngọc Nga mở điện thoại di động lên, bắt đầu nghề nghiệp làm Streamer của cô.
"Xin chào mọi người, lại là Ngọc Nga đây, hôm nay mình sẽ dẫn mọi người tham gia vào căn nhà ma ở vùng ngoại ô hoang vu này nhé!" Ngọc Nga cười vui vẻ nói.
"Ôi nữ thần phát trực tiếp kìa, phải tặng quà cho cô ấy mới được!" Sống nay chết mai đã bình luận.
"Mọi người nhìn xem khung cảnh trước nhà ma này cũng đáng sợ quá đi!" Công chúa bánh bèo đã bình luận.
"Ây da, con nít con nôi sợ thì vô đây coi làm gì, nữ thần cứ tiếp tục đê!" Trái tim mong manh dễ vỡ đã bình luận.
"Cảm ơn mọi người đã tương tác, mình muốn nói với mọi người là chủ cửa tiệm vừa giao kèo với mình, nếu nhà ma của cô không đáng sợ bằng các loại nhà ma khác thì sẽ trả tiền lại cho mình, mọi người có đoán được tiền vé cho một người là bao nhiêu không?" Ngọc Nga vừa nói vừa đưa camera về phía tôi.
"Ôi vãi lại thêm một nữ thần nữa!" Con ông cháu cha đã bình luận.
"Được rồi, tại hạ sẽ làm chứng cho vị cô nương này!" Ta tu 999 kiếp nạn đã bình luận.
"Tiền vé là 90 nghìn đúng không? Giá vậy là khá cao rồi!" Thỏ bông cute phô mai que đã bình luận.
"Sai rồi, đáp án là 105 nghìn cho một vé!" Ngọc Nga nói.
"Cái gì, mắc vậy sao!" Con ma MiMi đã bình luận.
"105 nghìn! Tao tò mò bên trong có cái gì đây." Nhóc trẻ trâu đã bình luận.
"Không để mọi người đợi lâu, Ngọc Nga sẽ bắt đầu chơi đây!" Nói rồi Ngọc Nga nháy ánh mắt quyến rũ vào màn hình.
"Cô cho tôi một vé."
"Vâng, của quý khách là 105 nghìn một vé." Tôi nhận tiền rồi nói tiếp:
"Thất Sát trường học kể về một ngôi trường bị ma ám, có một học sinh nữ đã phải chịu ấm ức khi bị bắt nạt và cô ta đã phải treo cổ tự tử. Kể từ ngày hôm đó, ngôi trường đã xảy ra các vụ thảm sát kinh hoàng. Vì quá nguy hiểm nên ngôi trường đã bị bỏ hoang từ lâu. Nhưng hằng ngày đều có tiếng khóc trong nhà vệ sinh nữ hoặc thấy ma nữ với hình hài quái dị ở cầu thang.
Nhiệm vụ yêu cầu cô hãy tìm ra quyển nhật ký màu xanh lá để khám phá bí mật của ngôi trường này. Sau đó khi lấy được quyển nhật ký thì hãy thoát ra cùng với quyển nhật ký trên tay!"
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao, quá nhẹ nhàng rồi." Ngọc Nga khinh thường nói.
"Vậy thì.. chúc cô.. may mắn" Tôi vừa nói vừa nở một nụ cười, nụ cười ấy tuy xinh đẹp nhưng lại mang lại cảm giác lạnh sống lưng cho người khác, giống như bạn đang thấy một xác chết mỉm cười với bạn vậy.
"Mọi người có thấy nụ cười của cô chủ có gì đó kì lạ không?" Búp bê baby đã bình luận.
"Người trên cũng thấy giống tôi hả?" Ngộ ghê đã bình luận.
"Chắc là không có gì đâu, chỉ tự mình hù mình thôi." Ngọc Nga bình tĩnh suy nghĩ.
"Kẹt!" Cánh cửa nhà ma được mở ra, Ngọc Nga tiến vào căn phòng để bảng Thất Sát trường học, cô bước xuống cầu thang, bắt đầu đi xuống.
"Quái lạ, căn nhà này bên ngoài nhìn không quá rộng nhưng ở dưới hầm lại rộng lớn như vậy, đủ để xây một cái trường học." Ngọc Nga kinh ngạc thốt lên.
"Tầng hầm này cũng rộng quá đi." Đầu kiwi đã bình luận.
Ngọc Nga bước vào ngôi trường, thứ đầu tiên cô thấy là đồ nội thất, cách trang trí rất giống với ngôi trường bị bỏ hoang nhiều năm, vẫn còn mùi ẩm mốc thoang thoảng.
Cô tiến vào căn tin, nhìn những chiếc bánh quy hình thù dễ thương được để trên khay, mùi thơm của nó làm bụng cô đói cồn cào.
"Những cái bánh quy này là quà lưu niệm cho các khách hàng sao?" Ngọc Nga nghĩ rồi lấy một cái lên xem xét.
"Ăn.. ăn.. ăn tôi đi!" Chiếc bánh quy đang cầm trên tay cô tự động mở miệng.
"Aaaa!" Ngọc Nga đập cái bánh quy xuống đất rồi dùng giày đè bẹp nó. Chiếc bánh quy tan nát ra từng mảnh vụn. Tưởng chừng như đã kết thúc thì những quân đoàn bánh quy bắt đầu cử động. Chúng đều kêu gọi người khác ăn chúng đi.
"Aaaa!" Ngọc Nga lại hét lên lần nữa, cô cầm chắc chiếc điện thoại rồi bắt đầu chạy trối chết. Đằng sau cô là những quân đoàn bánh quy với nửa thân bên kia là xương cốt và nội tạng của con người đang rượt theo cô.
"Tôi mới vừa nhìn cái gì vậy nè trời!" Chị đại học hỏi đã bình luận.
"Có phải bị lag rồi không, tôi thấy chiếc bánh quy dễ thương lúc nãy đang cử động?" Chị ong nâu đã bình luận.
"Không phải bị lag đâu tôi cũng thấy vậy!" Cá xanh đã bình luận.
Về phía tôi lúc này đang quan sát hình ảnh phát trực tiếp qua chiếc điện thoại di động của mình.
"Thì ra chỉ cần giẫm nát là có thể tiêu diệt được lũ bánh quy." Tôi nghĩ.
Tôi lấy bịch bánh từ tủ lạnh mua từ chợ hôm qua ra, sau đó rót ly nước ngọt rồi bắt đầu xem tiếp. Cũng may rằng hôm qua ghé chợ mua một vài bịch bánh và chai nước cam để dự trữ lúc đói bụng. Nên giờ tôi lấy chúng ra để ăn lót dạ. Người ngoài nhìn vô còn tưởng tôi đang thư giản ngồi xem phim kinh dị.
Mặt khác, Ngọc Nga lại không cảm thấy thư giản như vậy.
"Aaaa.. mấy con quỷ này sao cứ rượt tôi hoài vậy." Đây là lần thứ năm cô hét lên. Cô chạy nhanh đến tầng một. Ngọc Nga thở hổn hển nhìn lại đằng sau.
Chẳng còn những con quỷ bánh quy nữa. Ngọc Nga thở phào nhẹ nhõm, chưa được bao lâu thì chân cô bị trói lại. Sợi dây thừng màu đỏ đang siết chặt chân cô lại, bắt đầu lôi cô lên tầng hai.
"Aaaa!.. cái gì nữa vậy!"
Ngọc Nga bị kéo mạnh lên các cầu thang. Lôi cô đi ngang qua thân ảnh của một người.
Không! Phải nói là một con quỷ bị mất một con mắt, tóc tai bù xù. Khuôn mặt giận dữ với hàm răng sắc nhọn trồi ra ngoài miệng. Tứ chi vặn vẹo, cái miệng thì bị khâu lại bằng những sợi chỉ đỏ.
Máu của con quỷ nhổ xuống áo cô.
"Aaaa!"
Người xem cũng: "Aaaa!"
Sợi dây thừng lúc này buông chân Ngọc Nga ra. Kiều Ngọc Nga hoảng hồn lại mấy giây rồi nhanh chân chạy lên cầu thang.
Ngọc Nga và Dĩnh đang "chơi" đuổi bắt với nhau trên tầng hai. Ngọc Nga sợ hãi cứ hét lên mãi nhưng cô vẫn phải chạy.
Ngoài chạy ra thì cô không biết phải làm gì hết. Cô cứ chạy mãi chạy mãi đến khi sợi dây thừng màu đỏ lại trói chặt chân cô lần nữa. Nó lại tiếp tục lôi cô xuống tầng một.
Khi Ngọc Nga bị lôi đi thoát khỏi bộ phận quản lý của Dĩnh thì cô đang đứng tại tầng một. Sợi dây thừng lại buông ra. Ngọc Nga nhìn lũ bánh quy đang nhìn cô với vẻ mặt thích thú.
Kiều Ngọc Nga: "Đệt!" Cô không kiềm chế được mà chửi thề một tiếng.
Ngọc Nga lại lấy hết toàn bộ sức lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ mà chạy tiếp.
Lúc này, tôi đã ăn xong bịch bánh thứ nhất, tôi lấy tiếp bịch bánh thứ hai.
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Ngọc Nga: "Cái nhà ma gì mà toàn bắt tui chạy hoài vậy chời!"
Đặng Huyền Trang: "Không phải lỗi của tôi!"
Mai Thảo Chi (kẻ chủ mưu) đang nhẹ nhàng, thư giản mà uống ly nước ngọt rồi nở một nụ cười thân thiện như thể mình không hề biết đến vụ này.