Không còn cách nào khác, tôi lấy bút tiên ra từ túi quần, tôi sẽ chiến đấu với các con quỷ.
Chỉ cần tôi đợi đến hết 30 phút là tôi sẽ được truyền tống ra ngoài, con ngươi xám vẫn chưa hết thời gian làm lạnh nên tôi chỉ còn cách dựa vào âm thanh để đoán hướng di chuyển của đối phương, tôi bước đến giơ bút tiên lên định cứa đứt dây thừng của Trang nhằm đánh thức cô ta khỏi sự điều khiển của con quỷ thao túng.
Như đoán được ý đồ của tôi, Trang bóp chặt tay tôi, cảm giác đau đớn truyền khắp cánh tay, nó rất đau, bàn tay lạnh lẽo của Trang đang ngày càng bóp mạnh cánh tay đang giữ chặt cây bút tiên của tôi.
Vì quá đau nên tôi không cầm chắc bút tiên, cây bút rớt xuống đất. Tôi định cúi xuống nhặt nhưng không được, móng tay của Trang đâm vào da thịt tôi làm tôi chảy máu, từng cơn đau đớn lan tỏa khắp cơ thể, khiến tôi đổ mồ hôi lạnh, miệng thở hổn hển, trái tim thì đập mạnh.
Bỗng có tiếng động truyền từ phía sau. Tôi lắng nghe thật kỹ mới khẳng định là âm thanh của Dĩnh đang bò lại gần chỗ tôi.
Trang lúc này cũng bị thu hút bởi tiếng động đó, đi về phía Dĩnh, tay Trang vẫn còn nắm thật chặt cánh tay của tôi, kéo người tôi theo sau Trang.
Dĩnh tiến lên khi thấy Trang, Dĩnh dùng đầu của mình lao nhanh về phía Trang, còn Trang thì lấy sợi dây thừng treo trên cổ cô quất vào người Dĩnh mấy cái, Dĩnh trúng đòn, đau đớn hét lên.
Tôi nghĩ Dĩnh muốn cứu tôi nên mới đối đầu với Trang vì lúc trước Dĩnh cũng đã không giết tôi, dù gì tôi cũng không hại cô ta, người hại cô ta là Trang hay nói đúng hơn là con quỷ thao túng mới là kẻ chủ mưu thật sự!
Những con quỷ bánh quy khi thấy hai con quỷ mạnh mẽ đối đầu với nhau làm chúng không dám tiến lại gần cuộc chiến.
Bây giờ tôi chỉ cần câu giờ cho hết 30 phút để có thể thoát khỏi đây là được, Trang lo chú ý đến Dĩnh nên sẽ tạm thời không giết tôi nữa.
Tuy lúc ở tầng hai, Trang đánh không lại Dĩnh nhưng bây giờ người đang chiếm ưu thế là Trang.
Trang dùng dây thừng quất mạnh về phía Dĩnh, trông Trang lúc này như một người chủ đang dùng dây thừng trừng phạt chú chó của mình.
Dĩnh bắt đầu sợ hãi, cô ta gào thét một cách đau đớn, máu của cô ta cứ chảy xuống từ miệng.
Bây giờ tôi cũng không có cách nào để cứu Dĩnh vì bút tiên của tôi đã làm rớt rồi. Tôi cũng không thể lụm lên được vì nó ở quá xa.
Chân của tôi cố gắng với tới cây bút, tôi muốn dùng ngón chân để đẩy cây bút lại gần chỗ mình.
Trong màn đêm u ám, mặc kệ những âm thanh la hét của Dĩnh, mặc kệ tiếng cười khoái chí của Trang.
Tôi đã lùa thành công cây bút về chỗ mình, tôi dùng hai ngón chân kẹp chặt cây bút lại, giơ lên đưa về phía trước ngực của tôi, tay còn lại của tôi với lấy cây bút một cách nhanh chóng. Tôi cầm chắc cây bút, đâm thật mạnh về phía sau.
"Grrrrrr!" Trang gừ lên, tiếng gừ của con quỷ dữ, khiến người nghe chói tai, nhức đầu.
Cây bút đã đâm vào lưng Trang. Tay Trang lúc này mới thả tay tôi ra. Tôi nhanh chóng dùng đầu nhọn của cây bút máy cứa sợi dây thừng đang siết chặt trên cổ Trang,
"Nó quá cứng!"
Đầu nhọn của cây bút máy không đủ để cứa đứt nó, tôi bỏ sợi dây thừng ra cầm cây bút chạy về phía Dĩnh.
Nhưng không ngờ là Dĩnh thấy tôi thì lao đến, dùng đầu tông thật mạnh vào bụng của tôi. Tôi đau đớn hét lên.
Cả cơ thể tôi đổ sập vào tường, tôi ho ra máu, cơn đau truyền khắp người, bây giờ tôi nhúc nhích còn không nổi nữa.
Trong đầu tôi vẫn không hiểu tại sao Dĩnh lại làm vậy với tôi. Chẳng lẽ tôi đã sai lầm khi nghĩ Dĩnh về phe của tôi? Chẳng lẽ Dĩnh mới là con quỷ bị thao túng? Còn Trang lúc này chỉ là đang phát điên chứ không bị thao túng sao?
Giờ tôi mới nhớ được Dĩnh xuất hiện ở tầng trệt. Thì ra là do con quỷ thao túng giúp đỡ, vì bỏ qua manh mối này nên tôi đã chạy về phía kẻ địch lúc nào không biết.
Vậy sự mất khống chế của Trang là do Hải đã biến mất nên bây giờ quỷ thao túng cũng không khống chế được Trang nên đã chuyển sang Dĩnh. Và thứ mà cô ta muốn chính là quả tim của tôi để giúp cô ta phục sinh, để cô ta có đủ bốn quả tim. Vì Trang đã giẫm nát một quả tim máu của cô ta rồi.
Quả thực, quỷ thao túng chính là kẻ chiến thắng trong trận chiến này.
"Khoan đã!"
Tôi lục lại trí nhớ của mình. Điều kiện để phục sinh là cần hồn của con quỷ thao túng được hấp thụ bốn quả tim máu của các thiếu nữ còn trong trắng nhưng phải chịu đau đớn trước khi chết.
Và con quỷ thao túng cần linh hồn của chính bản thân nó để hấp thụ bốn quả tim máu trong vòng bốn mươi chín ngày.
Vậy rốt cuộc hồn cô ta ở đâu? Trên người Trang hay Dĩnh?
Mắt thấy Dĩnh đang tiến lại gần tôi nhưng với hai tay bị vặn vẹo thì cô ta không có cách nào móc tim tôi ra được.
Còn về phía Trang đang bị mất khống chế cũng tiến lại gần tôi. Bây giờ, Trang chẳng biết gì hết cứ thấy ai là lao vào tấn công.
Mắt thấy nguy hiểm đang đến gần nên tôi phải tìm cho ra hồn con quỷ thao túng ở đâu.
Tại sao thời gian kết thúc bí cảnh lại lâu đến như vậy! Ngay lúc này, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu của tôi.
Tôi cầm bút tiên lên, dùng chút sức lực yếu ớt của mình, cố gắng bẻ gãy đầu bút tiên.
"Aaaaaa!" Một âm thanh quái dị truyền ra xung quanh. Khi nghe đến âm thanh này, tôi thở phào mỉm cười.
"Chúc mừng ngài đã phá giải bí mật của Thất Sát trường học thành công, tuy vẫn chưa hết thời gian truyền tống nhưng ngài đã hoàn thành tất cả chủ nhiệm vụ yêu cầu, ngài sẽ được truyền tống sau 3 giây nữa!" Khi nghe được âm thanh của hệ thống, tôi ngất đi lúc nào không hay biết.
"Quá trình truyền tống hoàn tất!"
Khoảng ba ngày sau, tôi chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy được căn phòng quen thuộc, đây chính là bệnh viện.
"Cô tỉnh rồi à." Một giọng nói trầm ấm lọt qua lỗ tai tôi, tôi ngước mắt lên nhìn người ấy, tôi kinh ngạc khi thấy một khuôn mặt rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt hút hồn, trên người còn mặc một áo khoác trắng dài mà các bác sĩ hay mặc, tôi đoán anh ta chính là bác sĩ.
Nhìn thấy thẻ thông tin được anh ta đeo ở cổ, anh ta tên là Tống Nghiêm, quả là một cái tên rất đẹp.
Anh ta hỏi thăm sức khỏe của tôi, còn tôi thì có chút ngại ngùng khi nói chuyện với người đẹp đang ngồi kế giường bệnh của mình.
Bất chợt có một anh chàng mặc áo vest đen, quần tây từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt anh ta cũng không thua kém anh bác sĩ đẹp trai đang ngồi kế bên tôi.
Tôi cảm thấy khuôn mặt anh ta trông rất quen thuộc, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải.
"Anh Tuấn Tài!" Tôi thốt lên, anh chính là con trai của bác Minh đây mà, anh Tài lớn hơn tôi 3 tuổi lận.
Bốn năm trước tôi nghe bác Minh kể rằng anh ấy đã đi du học nước ngoài, có vẻ là học giỏi lắm.
Tôi với anh Tài cũng khá thân vì hồi nhỏ tôi thường đi chơi với anh.
"Là anh." Giọng anh rất lạnh lẽo không ấm áp bằng bác sĩ Tống Nghiêm.
"Anh đi du học trở về rồi sao?" Tôi mỉm cười hỏi.
"Anh trở về là vì.. ba.. ba anh.. mất rồi!" Anh Tài đau buồn nói.
"Bác Minh.. mất.. rồi?" Tôi như không tin vào những lời mình vừa nghe, khóc nức nở hỏi lại.
Tôi xem bác Minh như bác ruột của mình, nhớ về khoảng ký ức lúc nhỏ, nhớ về khoảng thời gian bác chăm sóc cho tôi khi bố mẹ tôi đi vắng, rồi tôi lại nhớ về lúc bác chăm sóc tôi khi tôi ở bệnh viện.
Tại sao? Tại sao có thể? Ông trời lại khiến những người tôi yêu thương mất đi chứ? Tại sao lại làm vậy? Ba mẹ tôi mất rồi.. người thân duy nhất của tôi là bác Minh cũng đã rời xa tôi.. tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
Lúc này tôi đã không kìm được mà khóc lớn hơn. Hai người đàn ông thấy vậy nên rời đi để tôi có khoảng không gian cho riêng mình.