Buổi tối an bài tốt hai cha con Lưu Văn Hạ, trở lại phòng Hạ Thu mới ý thức được bây giờ trong căn nhà này có bốn người. Lưu Sinh cùng Lưu Văn Hạ ở gian phòng có giường ấm, bên cạnh là phòng của hắn và Thương Viễn.
Lên giường, Thương Viễn đã sớm lăn qua chiếm chỗ, tựa hồ không có ý nhượng bộ. Hạ Thu tức giận quát:
“Uy! Dịch sang bên cho ta một chút!”
Thương Viễn vẫn bất động.
Hạ Thu một cước đá Thương Viễn, muốn đá y lăn vào trong. Hắn nhất quyết sẽ không ngủ dưới đất, tuy lúc này còn chưa lạnh, nhưng nhiệt độ ngày đêm chênh lệch vẫn rất rõ ràng, thời đại này trình độ chữa bệnh có nhỉnh hơn Trung Quốc cổ đại một tí, nhưng so với hiện đại vẫn là một trời một vực. Hơn nữa sức khỏe của hắn không tốt, rất dễ dàng bị bệnh, nếu hắn nhớ không lầm, chủ nhân của thân thể này chính vì một lần sốt cao mà chết, sau đó bị hắn nhân cơ hội tiến vào, hắn cũng không muốn lại bị lần thứ hai.
Đá đau, tên chết tiệt kia vẫn không chút sứt mẻ, thú vị mà khiêu khích nhìn hắn. Hạ Thu nhe răng cười:
“Hắc hắc!”
Giơ chân lên, trực tiếp giẫm lên vết thương trên ngực Thương Viễn. Tiếp đó, là một tràng thê lương thảm thiết kêu to phá không mà đi____
Ngày thứ hai, Hạ Thu sớm thức dậy nấu bữa sáng cho ba người kia, sau đấy đem dê thả ra rồi đi đuổi ngỗng ra hồ, hồ có rất nhiều cá nên ngỗng con lớn rất nhanh. Lúc trở lại thấy thân ảnh nho nhỏ đang ở cạnh giếng múc nước, Hạ Thu sợ tới mức chạy vội tới ôm Lưu Sinh:
“Sao lại chạy đến giếng thế này?” tim Hạ Thu sợ hãi đập thình thịch, đứa nhỏ này thật đúng là làm người ta lo lắng, nếu té xuống thì chết chắc rồi!
“Tiểu Hạ thúc thúc!” Lưu Sinh vui vẻ ôm cổ Hạ Thu.
“Ta múc nước cho phụ thân!” Lưu Sinh nói.
“Cha ngươi còn chưa dậy sao?”
“Dạ!”
Đứa nhỏ này tỉnh thật sớm, 6h đã dậy rồi, Nhưng mà, ai giúp nó mặc quần áo? Xem ra là tự mình mặc. Hạ Thu quyết định phải chăm sóc đứa nhỏ này thật tốt.
“Được rồi, từ nay về sau ngươi muốn làm gì thì nhớ phải đi tìm Thương Viễn thúc thúc trước! Được chứ? Còn nữa, trong phòng bếp có vại, đêm qua Tiểu Hạ thúc thúc đã đổ đầy nước vào vại rồi.” Hạ Thu ôm Lưu Sinh vào phòng mình. Trong phòng, lợn chết Thương Viễn còn đang ngủ. Lưu Sinh ôm chặt lấy cổ Hạ Thu tựa hồ có điểm e ngại Thương Viễn.
“Nào! Đây là Thương Viễn thúc thúc, từ giờ có chuyện gì Thương Viễn thúc thúc đều giúp ngươi. Thương Viễn thúc thúc rất lợi hại, cái gì cũng làm được!” Trước dán cái nhãn siêu nhân cho Thương Viễn, về sau có việc để y làm.
“Ngươi xem xem, nếu Thương Viễn thúc thúc không thức dậy ngươi cứ ngồi lên người y nắm cái mũi Thương Viễn thúc thúc sẽ tỉnh!” Hạ Thu đem tiểu hài tử đặt lên người Thương Viễn, lúc ngủ say gương mặt Thương Viễn rất nhu hòa, không có vẻ hung thần ác sát, tựa hồ hôm qua y thô lỗ hù dọa đến Lưu Sinh.
Lưu Sinh khẽ nắm mũi Thương Viễn, Thương Viễn cau mày. Mông lung căm tức mở mắt định hung hăng giáo huấn Hạ Thu, nhưng tay giơ lên ngay tại thời điểm mở mắt ra lại dừng lại, tiểu hài tử nho nhỏ này thấy y mở mắt liền sợ tới mức không dám nhúc nhích, tay Thương Viễn đổi thành nhéo nhéo mặt tiểu hài tử.
Thật mềm mại____
Thật thoải mái a____
Thương Viễn đối Lưu Sinh nở nụ cười. Nụ cười mang theo điểm ấm áp, làm cho Lưu Sinh không còn sợ hãi như trước, nhu thuận mở miệng gọi:
“Thương Viễn thúc thúc___”
“Ừm!”
“Đứng dậy! Giúp Lưu đại ca múc nước a, hôm nay có việc! Tiện thể giúp ta trông Tiểu Sinh, nếu Tiểu Sinh xảy ra chuyện gì, bắt ngươi hỏi!” Hạ Thu đem Thương Viễn định nghĩa thành vú em.
“Ách?” Thương Viễn vẫn chưa phản ứng kịp.
“Cứ vậy đi! Lưu đại nhân không có bổng lộc! Giờ cũng không có ai phát tiền công hàng tháng cho ta! Cũng không biết về sau rừng hoa đào này sẽ do ai trông coi. Cho nên, phải tranh thủ thời gian nghĩ cách kiếm tiền!” Hạ Thu nói.
Chủ gia của hắn là Lưu Văn Hạ, hiện tại Lưu Văn Hạ bị cách chức giam lỏng, không có tiền Hạ Thu cũng không có tâm tư đi trông nom đào lâm! Bụng là vấn đề, hơn nữa không làm việc, chỉ biết ngồi ăn thì sớm muộn gì cũng chết đói. Hạ Thu muốn vào bãi săn của hoàng gia săn thú về bán, nhưng phía tây có quân lính đóng quân tuần tra. Bọn họ biết rõ bên này có rừng hoa đào, nhưng cũng không mấy bận tâm tới. Khu vực săn bắn sản vật phong phú, nhưng vì sợ hãi bên trong đột nhiên xuất hiện dã thú mới một mực không dám xâm nhập. Nếu có thể săn một ít động vật nhỏ quý hiếm bán cho đám quý tộc kia thì chắc chắn sẽ kiếm được một món hời a!
Thiên hạ thái bình, quý tộc hoàng thân là bộ phận không dễ dàng thỏa mãn. Họ thiếu chính là những thứ hiếm có. Vật hiếm là quý, xét một lượt khắp thành Bình An, các quý tộc như vậy không khó tìm.
Đặt bẫy nhỏ có thể bắt được tiểu động vật, săn bắt không thành vấn đề, quan trọng là nó phải quý hiếm.
Thế giới này sản vật tài nguyên đều rất phong phú, hơn nữa, trao đổi rất dễ dàng. Hạ Thu không muốn bỏ qua cơ hội như vậy, vả lại càng kiếm nhiều bạc, hắn càng có thể sớm rời nơi này đến thôn quê sống hết một đời.
Chuyện hắn cần lo lắng có rất nhiều, hơn nữa Thương Viễn tựa hồ không có ý định lập tức rời đi, trong khoảng thời gian ở chung, Hạ Thu sớm khẳng định sự tồn tại của Thương Viễn cũng không nguy hại đến tính mạng của hắn. Tuy có thể đoán ra Thương Viễn cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhưng đôi khi Thương Viễn lại có vẻ rất vô lại.
Không lâu sau Lưu Văn Hạ đã dậy, im lặng đi đến trước cửa phòng Hạ Thu cùng Thương Viễn thấy cảnh ba người hòa thuận vui vẻ liền an tâm. Còn tưởng rằng Thương Viễn là người khó ở chung, nhưng giờ xem ra là hắn nghĩ lầm.
“Phụ thân!” Lưu Sinh mắt sắc thấy Lưu Văn Hạ lập tức kêu lên.
“Lưu đại ca dậy rồi! Thương Viễn biểu ca cũng dậy đi, đồ ăn làm xong rồi, chỉ chờ các ngươi thôi!”
Lưu Văn Hạ cùng Thương Viễn rửa mặt xong, Lưu Sinh và Hạ Thu đã sớm chờ, đứa nhỏ rất im lặng, cũng không quấy. Trên bàn cơm, Hạ Thu trình bày kế hoạch của mình. Lưu Văn Hạ là thư sinh, trong lòng khẳng định có ngạo khí, không thể cái gì cũng không cho hắn làm, bằng không hắn nhất định sẽ lo lắng. Nghĩ nghĩ, hắn có thể để Lưu Văn Hạ chăm sóc mấy con ngỗng kia, đoán chắc nơi này là nơi ít người để ý, đám ngỗng kia lớn lên không bán được thì cho tất vào bụng mình thôi. Lưu Văn Hạ trông đàn ngỗng sau còn có thể cho hắn khai khẩn, chăm bón phiến đất trồng rau. Như vậy cũng không cần chi tiêu quá lớn, hắn và Thương Viễn cũng có thời gian rảnh để vào khu săn bắn tìm kiếm chỗ đặt bẫy.
“Tiểu Hạ thúc thúc, ta thì sao?”
“Tiểu Sinh a, thay thúc thúc trông dê được không?”
“Dạ!” Lưu Sinh cao hứng đáp.
Lưu Sinh từ nhỏ lớn lên trong trạch viện, rất ít tiếp xúc với động vật như vậy. Hôm qua đã thấy nó tựa hồ đối với bốn con dê kia cảm thấy rất hứng thú. Cũng tốt, để cho đứa nhỏ tiếp xúc với động vật cũng có chỗ tốt, đàn dê lại không đi quá xa, Lưu Văn Hạ có thể dễ dàng trông chừng.
Trước khi mùa đông đến hắn phải để dành một khoản tiền, bằng không một nhà bốn người chỉ có thể đông lạnh cùng chịu đói! Huống chi trong nhà còn có hài tử, càng không thể qua loa. Nhà của Lôi thị huynh đệ đã sớm bị Thương Viễn dọn sạch làm nhà kho, mặc dù hơi lớn, nhưng nhất định sẽ có lúc hữu dụng.
Mọi người đồng ý đề nghị của Hạ Thu.
Vì vậy, sau khi ăn xong, Hạ Thu vác sọt lên lưng cùng Thương Viễn lên núi.
“Ngươi thật sự rất nghèo!” Tiến vào khu vực săn bắn, Thương Viễn đi trước mở đường cho Hạ Thu.
“Ta đã nghèo, ngươi bây giờ còn ở nhà ta làm gì?” Hạ Thu tức giận nói.
“Bởi vì ngươi làm đồ ăn ngon.” Thương Viễn đương nhiên trả lời. Y đặc biệt thích xem đủ loại biểu tình trên mặt Hạ Thu. Hạ Thu là người rất thú vị, làm cho y không muốn rời đi quá sớm.
“Đã như vậy, vì trừ tiền ăn ở của ngươi! Ngươi tốt nhất cố gắng làm việc cho ta!” Hạ Thu tính toán nô dịch Thương Viễn.
Trên đường đi, sương mù vẫn chưa tan. Hạ Thu phấn khởi hái một đống nấm cùng mộc nhĩ, thuận tiện móc trứng chim, còn hái không ít quả dại. Càng thần kỳ chính là thấy được một ít cây dưa hồng. Hạ Thu hái bỏ tất vào sọt. Dọc đường đi, Thương Viễn giúp Hạ Thu hạ bẫy, ngụy trang bẫy rập, cũng làm kinh động không ít chim chóc trong rừng.
“Ôi!” Hạ Thu ăn đau, ngẩng đầu, thấy vài con sóc đem quả tùng trong tay ném vào đầu hắn, Hạ Thu tức giận kêu to, kết quả mấy con sóc đồng thời ném quả tùng về phía hắn.
“Đừng nhúc nhích!” Thương Viễn bình tĩnh lên tiếng. Hạ Thu cảm giác có nguy hiểm, Thương Viễn một tay bắt bạch xà trong bụi cỏ bên chân hắn. Hạ Thu sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, bạch xà đó to gần bằng tay hắn.
Hắn biết bạch xà không có độc, ở hiện đại là động vật hiếm có, chuyên nhốt trong vườn bách thú, nhưng cái chính là, chỗ này không phải là vườn bách thú a!
“Hôm nay trước hạ vài cái bẫy vậy đã, đi về trước đi!” Thương Viễn muốn ném bạch xà đi, Hạ Thu vội ngăn lại.
“Đừng đừng, đây chính là bạc a!”
“Ngươi có phải điên rồi hay không! Cái này cũng muốn!” Thương Viễn thấy trước mắt không phải là Hạ Thu mà là một tiểu thủ tài nô. Hạ Thu tựa hồ đối tiền tài rất chấp nhất, Thương Viễn không hiểu Hạ Thu vì sao lại như thế, cũng không phải là một người quá tham lam, thật sự không biết hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì. [tiểu thủ tài nô: đại khái như thần giữ của.]
Nghe Thương Viễn nói, Hạ Thu bĩu môi lầm bầm.
“Ta chính là nghèo đến điên rồi….”
Thương Viễn phù trán.
Cứ như vậy, hai người một xà đi trở về. Xà kia ngoan ngoãn quấn trên tay Thương Viễn, muốn ghìm chết y, Thương Viễn từ trong ngực lấy ra một cây châm nhỏ hướng thân bạch xà đâm một cái, xà kia tức thì ngoan ngoãn vô cùng.
Nhìn bầu trời, Hạ Thu xem chừng hiện tại cũng chỉ hơn 4 giờ chiều, hay là sớm đi trở về, một lớn một nhỏ ở nhà hắn cũng không quá yên tâm.
Về đến nhà, Hạ Thu thật bất ngờ phát hiện Lưu Văn Hạ hoàn thành những việc hắn giao ngay ngắn rõ ràng. Lưu Sinh tò mò nhìn xà trong tay Thương Viễn, muốn sờ, lại bị Lưu Văn Hạ ôm qua dặn:
“Nó hay ăn thịt người, nếu Tiểu Sinh bị ăn, sau này sẽ không gặp được phụ thân nữa….”
Hạ Thu: “…..”
Thương Viễn: “…..”
Lưu Văn Hạ quả thật không biết dỗ tiểu hài tử. Thương Viễn để xà vào bãi đất trống sau nhà dùng sọt úp lại, rồi đặt lên đó một tảng đá to, như vậy xà sẽ không bò đi được. Hạ Thu tính nhân lúc trời chưa tối vào thành mua ba cái ***g sắt. Mua nhiều một chút, về sau nhất định sẽ hữu dụng, trong đầu hắn luôn thấy cảnh tượng dùng ***g nhốt tiểu động vật đổi tiền….
Đổi tiền a…..
Đổi tiền a…..
Buổi tối Hạ Thu đến tận lúc ngủ vẫn còn cười, Thương Viễn một bên chống tay nhìn xem Hạ Thu cuộn mình cười, thật hiếu kỳ không biết Hạ Thu rốt cuộc mơ tới cái gì?
Kỳ thật, Hạ Thu chỉ là mơ thấy mình ôm một đống bạc mà thôi….