CHƯƠNG 29
Tuy rằng trong đại đa số trường hợp, Thượng Đế luôn thực hiện nguyên tắc “công bình, công chính, công khai” với con người, nhưng chúng ta không thể phủ nhận, trong một số ít thời điểm với một số người, Thượng Đế lại mở cho họ một con đường.
“Bây giờ phải làm sao?” Kim Hàn cũng tò mò không biết Tiền Tiểu Phi bây giờ sẽ làm gì.
“Còn có thể làm sao được? Chạy chứ sao!” Tiền Tiểu Phi rất nghiêm túc nói ra một câu chẳng có tý cốt khí nào, “Ngươi thật muốn ta tỷ thí với nàng sao! Dù sao ta cũng có đáp ứng đâu, nàng tự biên tự diễn cả thôi, năm này sau không thấy ra, tự nhiên sẽ phải bỏ cuộc.”
Kim Hàn nghe vậy nhướn mày, ngụ ý rất rất nghi ngờ khả năng này.
Tiền Tiểu Phi mặc kệ thái độ của Kim Hàn, chỉ thấy hắn kéo tay áo nam nhân chạy về sơn trang: “Nhanh lên, chúng ta quay lại sơn trang dọn đồ!”
Ống tay áo bị nắm làm Kim Hàn buộc phải chạy theo Tiền Tiểu Phi.
Bất quá tiếng hắn oán giận vẫn quanh quẩn bên rừng trúc: “Còn những năm ngày mà, ngươi vội gì chứ…”
Khi hai người trở lại Cổ Vận sơn trang, trời đã tối, toàn bộ sơn trang chìm trong yên tĩnh. Nhưng nếu cẩn thận nhìn sẽ phát hiện, màn đêm tưởng chừng như bí ẩn này kỳ thực chứa đựng vô số những dục vọng đang sôi trào. Khánh công yến đã chấm dứt mấy ngày, những kẻ tìm kiếm bí tịch cũng đã sớm đào ba tấc đất của sơn trang lên. Từ nóc nhà cho đến tầng hầm, không có chỗ nào được buông tha, cho nên…
“Uy, tại sao đất chỗ này màu lạ vậy?” Tiền Tiểu Phi trở về phòng, lơ đãng nhìn xuống đất, phát hiện ra sự khác thường.
Kim Hàn căn bản không để ý mấy thứ này, nghe Tiền Tiểu Phi nói mới nhìn xuống chân. Quả nhiên đất nguyên bản màu càng, giờ lại thành màu nâu, có cảm giác xốp xốp.
“Xem ra vừa bị đào lên.” Kim Hàn nói nhỏ.
“Đào?” Tiền Tiểu Phi nhíu nhíu mày, “Chẳng lẽ là muốn trồng cây gì sao.” Xới đất với gieo hạt, đối với Tiền Tiểu Phi thì hai chuyện này lúc nào cũng đi chung với nhau.
Kim Hàn tựa hồ cũng đồng ý, bởi vì sau đó hắn nói: “Tốt nhất nên trồng mấy thứ xương rồng, xem đẹp mắt.”
Sở thích hay ho của Kim Hàn làm cho Tiền Tiểu Phi tròn mắt, đồng thời không quên đá đểu một câu: “Minh triều lấy đâu ra xương rồng.”
Cuộc nói chuyện vốn không có ý nghĩa gì, vô cớ bắt đầu, liền cũng như vậy kết thúc. Nhị vị Kim Tiền của chúng ta đã hoàn toàn quên mất trong Cổ Vận sơn trang có [bí sát phương], tự nhiên cũng không nghĩ sở dĩ đất bị đào lên là vì đám người tìm bí tịch.
Bất quá, nói theo cách khác, những người này quả thật đang làm lao công miễn phí vì sự nghiệp xanh hóa của sơn trang – nếu [bí sát phương] dễ tìm đến thế, thì đã chẳng chờ tới bây giờ cho họ lấy!
Trở lại phòng, châm đèn, bên trong liền sáng lên.
“Vẫn là trong phòng ấm áp a.” Tiền Tiểu Phi nhanh chóng đốt bếp lò giữa phòng, chạy tới sưởi ấm.
Kim Hàn cũng ngồi xuống bên cạnh. Nếu một người Thượng Hải như Tiền Tiểu Phi còn hét ầm lên là lạnh, vậy một người Hongkong như Kim Hàn khỏi phải nói cảm giác thế nào.
“Kỳ thực cũng không cần vội vàng đi suốt đêm ~~” Một lúc sau, Tiền Tiểu Phi bỗng nhiên nói.
Ngất ~~
“Câu này ta nói lâu rồi đi.” Kim Hàn tức giận nói.
Thả lỏng người một chút, Tiền Tiểu Phi dùng động tác vô cùng không thể gọi là tao nhã hắt xì một cái, trèo lên giường ngủ.
Hôm nay, hai người vẫn ngủ chung giường, như n ngày trước đó. Tuy rằng tâm tư Kim Hàn phức tạp, nhưng Tiền Tiểu Phi vẫn tiếp tục trì độn như cũ, ngày qua ngày yên bình như vậy, thật sự cũng không tồi.
Nếu sáng hôm sau Lãnh Duệ không xuất hiện.
Phanh! Cửa bị đạp ra.
“Các ngươi thật không nghĩa khí… Ân?!” Tiếng rống giận đột nhiên chuyển thành khiếp sợ, cả hai loại thanh âm đều có volume cao ngất trời.
Rầm! Ghế đổ.
Nếu đến thế này mà vẫn còn không tỉnh, thì không phải đang ngủ, mà là đang hôn mê rồi. Cho nên hai người trên giường đương nhiên thức dậy.
“Ngươi lúc nào cũng gọi người ta dậy như vậy sao?” Kim Hàn ngồi dậy, sắc mặt không khác gì tên hắn. (tức là cùng “hàn”)
“Các, các ngươi… Hai người các ngươi…” Không thể đổ lỗi cho Lãnh Duệ được, người bình thường gặp tình huống này không ai không lên cơn nói lắp.
Kim Hàn nhíu mày không nói gì, hắn cũng không quan tâm Lãnh Duệ đang nghĩ gì, nhưng hắn quan tâm Tiền Tiểu Phi sẽ nghĩ gì. Bởi vậy hắn cố gắng hạ thấp giọng, thậm chí không muốn nói câu nào, sợ đánh thức Tiền Tiểu Phi. Nhưng với cái hành động đạp cửa hét ầm xô ghế của bạn Lãnh Duệ thì…
“Lãnh Duệ, sớm a!” Tiền Tiểu Phi đã sớm tỉnh, rất tự nhiên chào hỏi.
“Ân… sớm…” Lãnh Duệ cố gắng phân tích tình huống trước mắt. Một cái giường, hai nam nhân, vừa rồi khi hắn vào cửa còn đang ôm nhau, hết thảy hết thảy đều chỉ có một đáp án…
Nhưng vấn đề khó còn khó hơn là ở chỗ, tuy rằng Lãnh Duệ bình thường thô ngôn thô ngữ, nói năng cẩu thả, nhưng gặp loại sự tình này lại cực kỳ thận trọng. Này thì sợ thương tổn đến lòng tự trọng của hai người, này thì tốt nhất không nên làm rõ sự việc, này thì sau này gặp mặt sẽ xấu hổ, đủ loại ý tưởng lần lượt trôi trôi trôi trong óc Lãnh Duệ. Kết quả là, nam nhân cố gắng cười cứng ngắc, phun ra một câu không thể ngu hơn.
“Các ngươi vừa rồi… Đang ngủ a…”
Xem ra hai bạn ngơ ngơ bắt sóng được nhau, cho nên Tiền Tiểu Phi rất nhiệt tình đáp lại câu nói ngu ngu của bạn Lãnh Duệ.
“Đúng a, chẳng mấy khi ngủ ngon vậy đâu!” Tiền Tiểu Phi khoái trá đáp lời, lắc lắc thắt lưng.
Hiển nhiên từ “ngủ” của Lãnh Duệ cùng từ “ngủ” của Tiền Tiểu Phi không có cùng một nghĩa, nhưng hai bạn vẫn cứ nói chuyện rất là trôi chảy, điển hình của kiểu chó ngáp phải ruồi:
“A, a, ngủ, ngủ…” Lãnh Duệ cười gượng, xem ra tự hắn cũng chả biết mình đang nói cái gì.
“Ha ha ~~ Ngủ ~~” Tiền Tiểu Phi cũng không biết mình đang đáp cái gì, dù sao cười là được rồi.
Bên cạnh, Kim Hàn nhu nhu Thái Dương. Xem ra bệnh ngu cũng có thể lây, hắn thật sự rất muốn chuồn ngay ra khỏi đây để tránh nhiễm bệnh của hai tên này, nhưng vừa nghĩ tới nếu mình không ở đây, hai người này không biết có thể làm ra những cái gì nữa, hắn cũng liền không có dũng khí ra ngoài, cũng có thể nói là không có gan để gánh vác hậu quả sau khi ra ngoài.
Vì thế Kim Hàn chỉ có thể cau mày, bất đắc dĩ mở miệng: “Sáng sớm ngươi tới đây đánh thức người ta, có việc gì đây.”
“Ân? A, đúng đúng, cái kia… Ta… Ân…” Lãnh Duệ lúc đầu sửng sốt, sau đó dần dần bình thường lại, nhưng vẫn cứ ân ân a a, làm cho người ta không hiểu hắn muốn nói gì.
Kim Hàn bất đắc dĩ mở miệng: “Vị huynh đài này, ngươi có thể từ từ mà nói.”
“Nga, ta muốn nói là…” Lãnh Duệ khó khăn nuốt nước miếng, “Các ngươi có thể… mặc quần áo vào trước không?”
Ngất ~~ Kim Hàn bắt đầu đau đầu. Hắn uể oải chỉ tay vào bộ đồ trắng mình cùng Tiền Tiểu Phi đang mặc [cổ nhân mặc loại quần áo này khi ngủ, xin tự tưởng tượng], cố nén cảm xúc, nói: “Cái này không phải quần áo thì là gì đây.”
“Chuyện này… ý ta là…” Lãnh Duệ không nói nửa câu sau, nhưng ánh mắt rõ ràng liếc xuống nửa dưới chăn.
Ngất! Ai nói cổ nhân đơn thuần bảo thủ, rõ ràng cái gì cũng biết! Xem biểu hiện của Lãnh Duệ thì, có vẻ nghĩ rằng hắn cùng Tiền Tiểu Phi đêm qua đã làm mấy thứ “vận động” không tốt rồi.
Nếu thực có thể làm đã tốt, vấn đề ở chỗ Kim Hàn thực ra chỉ có thể nhìn không thể ăn a! Cho nên nhất định không thể để Lãnh Duệ hiểu lầm kiểu này được. Nghĩ vậy, Kim Hàn liền hất chăn ra, sắc mặt cực kỳ không tốt, nói: “Chuyện này, Lãnh huynh có thể đem mấy thứ tưởng tượng loạn thất bát tao vứt đi là vừa rồi.”
Lãnh Duệ ngẩn người, sau đó ngượng ngùng cười: “Hắc hắc, là ta nghĩ nhiều…”
“Ân, ngươi nghĩ sao cơ?” Tiền Tiểu Phi nhảy vào, nhưng cũng không ai để ý tới hắn. Một người không muốn nói ra mình hiểu lầm cái gì, một kẻ cảm thấy Tiền Tiểu Phi không hiểu vẫn tốt hơn.
Tiếp theo, Lãnh Duệ tiên sinh ngơ ngơ của chúng ta cuối cùng cũng nhớ ra mục đích ban đầu tới đây của mình.
“Ta hôm nay tới đây tìm các ngươi tính sổ!” Khẩu khí thay đổi một trăm tám mươi độ trong chớp mắt.
“Ngươi biến đổi cũng nhanh thật.” Kim Hàn bất đắc dĩ nói, tiếp theo lại kéo chăn lên đắp [trời lạnh a], thản nhiên hỏi, “Chúng ta có gì đáng tính sổ sao?”
Bên cạnh, Tiền Tiểu Phi cũng chớp chớp mắt long lanh long lanh, dùng hành động hùa theo Kim Hàn.
“Sao lại không có?” Lãnh Duệ tức giận ném một phong thư lên giường, nói: “Sư huynh gửi thư.”
“Nga,” Kim Hàn thản nhiên nói một câu.
Tiền Tiểu Phi lại hưng phấn: “Hắn tìm được Niếp Hiểu Nhã rồi?”
“Đương nhiên tìm được rồi, lại hòa hảo như xưa.” Lãnh Duệ không giấu vui mừng, “Cho nên sư huynh nói ta tới cám ơn hai người.”
“Vậy việc ngươi muốn tính sổ là… đến cảm ơn?” Kim Hàn mỉa mai.
“Đương nhiên không!” Lãnh Duệ lớn tiếng nói, “Hôm nay ta tới là vì các ngươi gạt ta!”
“Gạt ngươi?” Tiền Tiểu Phi lơ mơ hiểu sự việc, nhưng vẫn cẩn thận hỏi, “Gạt ngươi cái gì?”
“Sư huynh đã nói cho ta biết thân phận hai người, các ngươi chính là Kim – ô -” Lãnh Duệ đáng thương còn chưa kịp phản ứng, đã bị hai bàn tay một lớn một nhỏ bịt chặt miệng.
“Biết là được, không được nói ra, hiểu không?” Kim Hàn nói nhỏ, nhưng trong giọng nói đầy uy hiếp.
“Ân, ân…” Lãnh Duệ liều mạng gật đầu, cuối cùng cũng được thả ra, vội vàng hít thở.
Một lúc sau, hô hấp ổn định lại, trên trán Lãnh Duệ đã phủ một tầng mồ hôi. Không phải vì sợ, mà chỉ cần nghĩ tới việc thiên hạ đệ nhất kiếm khách trong tương lai suýt nữa trở bị ngạt thở chết, liền ra một thân mồ hôi lạnh. Tốt xấu gì cũng phải chết có khí thế một chút, chứ nếu ngỏm kiểu này, sau này ở dưới ấy gặp lại Bạch Lẫm Hạo, chắc chắn sẽ bị hắn cười đến sặc nước miếng chết đuổi!
“Bây giờ đã biết, ngươi muốn làm gì?” Kim Hàn hỏi. Tuy rằng gần đây Tiền Tiểu Phi trên giang hồ cũng gây không ít thị phi, nhưng không làm gì ảnh hưởng tới Thiên Ý Cốc, cho nên Kim Hàn không nghĩ ra Lãnh Duệ rốt cuộc muốn gì.
“Đương nhiên là muốn các ngươi bồi thường!” Lãnh Duệ hùng hồn nói như đúng rồi, cứ như đây là thiên kinh địa nghĩa.
“Bồi thường ra sao?” Tiền Tiểu Phi tò mò không biết hắn sẽ ra điều kiện gì. Dù sao gần đây mình cực kỳ may mắn, nói không chừng Lãnh Duệ cũng đòi cái gì với tay là có đâu.
Lãnh Duệ đương nhiên không biết Tiền Tiểu Phi nghĩ gì, nhưng Tiền Tiểu Phi quả thật đoán đúng. Chỉ thấy hắn lấy ra một vậy, nhét vào tay Tiền Tiểu Phi, nói: “Các ngươi phải cầm cái này!”
Nhìn thứ trong tay, Tiền Tiểu Phi quả thật rất muốn ngất. Nhưng hắn vẫn nhẫn nại, hỏi: “Cái này… là gì?”
“Thiên Ý Chỉ,” Lãnh Duệ nghiêm túc nói, “Có nó, sau này các ngươi vĩnh viễn là thượng khách của Thiên Ý Cốc.”
Thứ trong tay làm bằng gỗ lim, thuần hắc, hoa văn giản khiết nhưng không đơn giản, mặt trái có một chữ Ý bắt mắt, nói lên thân phận không tầm thường của nó.
Bất quá Tiền Tiểu Phi cũng không thèm quan tâm đến cái này, hắn chỉ để ý một điều duy nhất – tại sao lại là lệnh bài!
Tục ngữ có câu “Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật”, nghĩ tới hai tấm lệnh bài trong gói đồ, Tiền Tiểu Phi cảm thấy mình có lẽ nên thành lập “hiệp hội sưu tầm lệnh bài các môn phái.”
Kim Hàn lại cảm thấy hứng thú, bất quá không phải đối với lệnh bài, mà là đối với hành động của Lãnh Duệ: “Ý của ngươi là, để bồi thường cho ngươi, chúng ta nhất định phải nhận lệnh bài này?”
“Đúng.” Lãnh Duệ chém đinh chặt sắt nói.
“Vậy là bọn ta bồi thường ngươi hay ngươi bồi thường hai người chúng ta?” Kim Hàn buồn cười, lại nói tiếp: “Nếu chúng ta nhận lệnh bài, vậy sau này Kim Tiền Bang cùng Thiên Ý Cốc sẽ là gì?”
“Đương nhiên là bằng hữu!” Lãnh Duệ trả lời rõ ràng.
Chuyện đã đến nước này, Tiền Tiểu Phi cũng hiểu được tám chín phần, xem ra Lãnh Duệ đến để làm ngoại giao cho Thiên Ý Cốc! Bất quá việc hắn không hiểu là: “Ta nhớ rõ Thiên Ý Cốc không giao thiệp với Tứ đại môn phái, sao lại muốn kết bằng hữu với chúng ta?”
“Bọn ta có nguyên tắc của mình,” Lãnh Duệ tự hào nói, “Cái đám môn phái trầm trầm chán ngắt này chúng ta không muốn dính vào, còn chẳng muốn nhìn thấy đám đó cơ.”
Kim Hàn nén cười nhìn Lãnh Duệ, thật sự không thể tin hắn lại là một kẻ giỏi ngoại giao, đoán ý hỏi: “Đưa Thiên Ý Chỉ cho chúng ta, chỉ sợ không phải chủ ý của ngươi đi.”
“Ân… Kỳ thực là sư huynh viết thư về, nói sau này Thiên Ý Cốc phải dựa vào ta, cho nên nói ta cùng với các bang phái khác phải có quan hệ tốt.” Lãnh Duệ ngượng ngùng gãi đầu, bất quá lập tức nói luôn, “Nhưng lệnh bài đưa cho các ngươi là ý của mình ta nga, các ngươi có thể tiêu diệt Túng Vân Phái, lại làm cho Ngự Hàn Phong cùng Cổ Vận bất hòa, khẳng định không đơn giản!”
“Ha, ha.” Nghe Lãnh Duệ nói như đúng rồi, Tiền Tiểu Phi chỉ có thể cười gượng, hắn thật sự không có dũng khí nói thật rằng trừ việc tiêu diệt Túng Vân Phái ra, mấy chuyện khác đều chỉ là vô tâm cộng thêm trùng hợp mà tạo thành. Đương nhiên, còn có chút vận khí nữa.
Kim Hàn lại rất thản nhiên đồng ý thiết lập “quan hệ bằng hữu” với Lãnh Duệ, chỉ thấy hắn cất lệnh bài vào gói đồ của Tiền Tiểu Phi [hai người dùng chung một bọc đồ, nhưng 99% đồ là của Tiền Tiểu Phi, cho nên gọi là gói đồ của Tiền Tiểu Phi], mở miệng: “Hảo, sau này Kim Tiền Bang cùng Thiên Ý Cốc là bằng hữu.”
Người trong giang hồ, nhiều bằng hữu vẫn tốt hơn.
Bất quá Lãnh Duệ vẫn còn chưa vừa lòng, chỉ thấy hắn lẩm bẩm nói: “Các ngươi cũng phải đưa tín vật cho ta chứ…”
Cái này khó a, hai người Kim Tiền đương nhiên không chuẩn bị thứ gì làm tín vật cho Kim Tiền Bang, hiện tại trong gói đồ trừ ba cái lệnh bài cùng mấy bộ quần áo, cũng chỉ có bạc…
Từ đã! Ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Tiền Tiểu Phi, nếu đã gọi là “Kim Tiền Bang”, vậy dùng tiền làm tín vật không phải rất hợp sao! Nghĩ vậy, Tiền Tiểu Phi vội vàng lấy đồ đưa cho Lãnh Duệ, đồng thời nói: “Tín vật của Kim Tiền Bang chúng ta đương nhiên là tiền. Đến, cầm lấy, lễ khinh tình trọng a.”
Kim Hàn đang kỳ quái nghĩ Tiền Tiểu Phi keo kiệt thế nào lại hào phóng đưa tiền cho người khác [bình thường hắn chỉ biết lấy tiền của người ta, việc này Kim Hàn chính là người bị hại, đương nhiên biết], ngẩng đầu lên lại thấy vẻ mặt Lãnh Duệ đầy hắc tuyến.
Lễ khinh tình trọng… Kim Hàn rốt cuộc hiểu Tiền Tiểu Phi vì sao nói vậy.
Trong tay Lãnh Duệ, thứ gọi là tín vật của Kim Tiền Bang, không hơn không kém hàng thật giá thật – một đồng tiền.