Trên đường trở về đất Tề, tiểu đồng của hắn thấy rất khó hiểuliền hỏi, “Việc Vương gia định kết hôn với Thượng Quan tiểu thư là để tranh hơnthua với Thái tử sao?”
“Đó chỉ là một trong các lý do”, Lưu Cứ thản nhiên đáp. Hắncũng không tin rằng Lưu Mạch với tính cách khá lạnh lùng lại có thể say đắm ThượngQuan Vân. Nhưng huynh trưởng của Thượng Quan Vân đang giữ chức vị rất quan trọnglà Lang trung lệnh quản lý kinh sư, Lưu Mạch vốn đã có địa vị thái tử cao quý,nếu lấy con gái họ Thượng Quan làm vợ thì chẳng khác nào nắm cả kinh sư tronglòng bàn tay, ngoài phụ hoàng ra thì trong thiên hạ đừng ai nghĩ đến việc laychuyển hắn nửa phần.
Phủ Thượng Quan, thành Trường An.
“Sao lại có thể như thế?” Thượng Quan Vân nghe nội dung đạoý chỉ kia liền hỏi thất thanh, thần sắc hoảng loạn, “Muội đâu có biết Tề vương,hơn nữa muội cũng đã chuyển danh thiếp của mình đến Trần nương nương rồi, tạisao bệ hạ lại có thể gả muội cho người khác được chứ?”
“Muội hãy ăn nói cho cẩn thận đấy.” Thượng Quan Kiệt lớn tiếngtrách mắng, sau đó dịu giọng, “Ý chỉ đã ban ra rồi thì dĩ nhiên Trần nươngnương sẽ loại bỏ danh thiếp của muội.”
“Nhưng mà”, Thượng Quan Vân mở to mắt, nói giọng ai oán “muộikhông muốn gả cho Tề vương.”
“Đừng nói là muội không muốn gả,” Thượng Quan Kiệt cười khổ,“Huynh cũng đâu muốn kết thông gia với vị hoàng thân như Tề vương. Tuy Tề vươnglà vương gia chư hầu có địa vị tôn quý nhưng thiên hạ này sẽ thuộc về Thái tử,sợ rằng ngày sau Tề vương cũng không được yên thân.”
“Đã như thế này”, Thượng Quan Vân rơi lệ, nắm lấy tay ThượngQuan Linh, “Linh Nhi, muội có quan hệ tốt với Trần nương nương, cũng có qua lạivới Thái tử, muội hãy nói để bọn họ khuyên bệ hạ thu hồi ý chỉ ban hôn có đượckhông?”
“Tỷ tỷ nói gì thế?” Thượng Quan Linh giãy nãy, “Muội có thểcó giao tình gì với Trần nương nương và Thái tử điện hạ được chứ? Muội chỉ là mộtLinh Nhi hèn mọn, sao có thể nói được bọn họ?” Thượng Quan Kiệt cũng lắc đầu,trách mắng, “Từ xưa vua không nói chơi, ý chỉ ban ra thì hôn sự đã được quyết địnhrồi.”
“Nhưng Vân Nhi này”, hắn suy nghĩ một chút rồi không nhịn đượchỏi, “Có thật là muội chưa từng gặp Tề vương điện hạ không? Huynh nghe nói cuộchôn nhân này là do Tề vương điện hạ đích thân cầu xin bệ hạ đấy.”
Thượng Quan Vân sững người, một gương mặt khá quen thuộctrên Tàng Mai lâu đột nhiên ùa vào trí nhớ của cô. “Khó trách”, cô lẩm bẩm nói,“Bọn họ vốn là huynh đệ cùng cha, mặt mày có nét giống nhau cũng là phải.”
Trần A Kiều biết được đạo ý chỉ này của Lưu Triệt thì chỉ cườinhạt, bảo Lục Y rút danh thiếp của Thượng Quan Vân ra khỏi đống danh thiếp caonhư núi kia rồi không để ý đến nữa. Việc tuyển chọn thái tử phi cho Lưu Mạch đãngày càng cấp bách. Hôm đó, Lưu Mạch vừa từ điện Bác Vọng trở về thì nội thịthiếp thân Thành Liệt đưa tới một tờ bái thiếp[1], nói là Nhị tiểu thư ThượngQuan Linh của nhà Thượng Quan cầu kiến.
[1] Bái thiếp: Thiệp thăm hỏi.
Thượng Quan Linh! Hắn thấy hiện lên trong trí nhớ hình ảnh mộtthiếu nữ nhu mì điềm tĩnh. Hắn còn thiếu nợ cô một ân tình trong chuyện Lý tiệpdư lần trước nên không nỡ từ chối cô cầu kiến hôm nay.
Lưu Mạch đang thong thả thưởng thức trà trên lầu Thanh Hoan,nhìn qua cửa sổ trông thấy cỗ xe ngựa màu xanh ngọc của nhà Thượng Quan chầm chậmlăn bánh tới, một thiếu nữ mặc y phục màu xanh dương bị ép phải miễn cưỡng xuốngxe, đang muốn nói gì đó nhưng thấy khuôn mặt cầu khẩn của thiếu nữ mặc y phụcmàu hồng trên xe thì lại thôi.
“Thật là xấu hổ, ta làm phiền điện hạ rồi.” Thượng Quan Linhcũng biết tỷ muội nhà mình đường đột, lúng túng đến đỏ ửng cả vành tai.
“Không sao.” Lưu Mạch cười ấm áp, hỏi, “Lệnh tỷ bảo tiểu thưnói gì?”
Hắn hỏi như vậy chứng tỏ vừa rồi đã trông thấy hết cả. ThượngQuan Linh hơi ngượng ngùng, ấp úng nói: “Thật ra thì cũng không có gì.” Côkhông biết rào đón thế nào, đành lấy hết can đảm nói luôn: “Tỷ tỷ nói tỷ ấykhông muốn gả cho Tề vương, khẩn cầu Trần nương nương và điện hạ can gián để bệhạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Cô ngừng lại một chút, trông thấy vẻ mặt cao thâm khó lườngcủa Lưu Mạch thì thở dài nói, “Nói vậy cũng biết là khó, nếu điện hạ cảm thấybuồn cười thì coi như chưa từng nghe qua.”
“Thật ra thì Tề vương điện hạ là hoàng tử được phong làmvương gia chư hầu, tuổi cũng còn trẻ, coi như xứng đôi vừa lứa.” Lưu Mạch mímmôi, thản nhiên nói, “Ta không hiểu lệnh tỷ không hài lòng một cuộc hôn nhânnhư vậy ở chỗ nào?”
“Hay là lệnh tỷ đã có người khác? Cho dù có như thế thì cũnglàm sao sánh được với Tề vương điện hạ cơ chứ?”
Thượng Quan Linh trầm tư một lát. Người trong mộng của ThượngQuan Vân chẳng phải chính là vị thái tử điện hạ đương triều này sao? Cho dù thếthì đường đường là thái tử điện hạ cũng đâu để ý tới một thiếu nữ có lòng với hắnchứ?
“Linh Nhi biết ý tứ của Thái tử điện hạ rồi.” Cô mỉm cười đứngdậy, thi lễ muốn cáo lui.
“Thượng Quan tiểu thứ”, Lưu Mạch hơi bất ngờ, hỏi: “Chuyện củalệnh tỷ dặn bảo, cô định cứ thế là xong sao?”
“Những gì tỷ tỷ bảo Linh Nhi nói thì Linh Nhi đã nói. Về phầnđiện hạ có ý giúp đỡ hay không, Linh Nhi không làm chủ được.” Thượng Quan Linhquay đầu lại, thản nhiên nói.
“Thượng Quan tiểu thư từ trước đến giờ vẫn nhìn thế sự vậysao?” Hắn khẽ hỏi, nhìn lại thiếu nữ trước mặt, thầm nghĩ dung mạo của ThượngQuan đại nhân trước kia chắc chắn phải đẹp lắm mới để lại hai con gái mỗi ngườimỗi vẻ thế này. Nếu như nói Thượng Quan Vân là đóa phù dung kiều diễm, thì ThượngQuan Linh chính là đóa hoa sen an tĩnh.
“Cái gì?” Thượng Quan Linh nghe không rõ lắm.
“Không có gì.” Lưu Mạch lắc đầu, cười nói, “Thành Liệt, tiễnThượng Quan tiểu thư xuống lầu.”
Cuối cùng, người được Thái tử Lưu Mạch chỉ định làm thái tửphi là thứ nữ Thượng Quan Linh của nhà Thượng Quan.
“Thượng Quan Linh?” Trần A Kiều cũng không có ý kiến gì, chỉnói: “Thật đúng là trùng hợp, người Lưu Cứ lúc trước chỉ định làm vương phicũng là con gái nhà Thượng Quan.”
“Vậy à.” Lưu Mạch mỉm cười để lộ ra vẻ trẻ con cố chấp hiếmkhi thấy, “Nhưng cũng không thể nói hắn chọn trước rồi thì con không thể chọnđược nữa.”
A Kiều nhớ tới hai thiếu nữ, một rạng rỡ, một thanh nhã,nói, “Con mắt con tốt hơn Lưu Cứ một chút.”
“Tuy thành Trường An có rất nhiều thiếu nữ nhưng con lạikhông tìm được người thực sự hợp ý.” Lưu Mạch mỉm cười, “Còn về Thượng QuanLinh thì nàng có thân phận phù hợp, tính tình cũng thông minh, ít nhất con còncó chút cảm tình với nàng.” Trên thế gian đâu có nhiều thiếu nữ tốt như vậy, dùlà có thì còn phụ thuộc vào nhân duyên gặp gỡ, cuối cùng cũng chỉ có thể như thếmà thôi.
Mùa thu năm Nguyên Đỉnh thứ năm, bệ hạ truyền ý chỉ xuốngcho thứ nữ của Tiên phụng thường Thượng Quan Hoài là Thượng Quan Linh nhân áibao dung, thông minh xinh đẹp xuất chúng được xuất giá làm thái tử phi, thànhhôn vào tết Thượng nguyên năm Nguyên Đỉnh thứ sáu, truy phong Tiên phụng thườngThượng Quan Hoài làm Chất Lăng hầu, mẫu thân của Thái tử phi và Tề vương phicùng được phong làm Phụng Hoa phu nhân. Bởi vì Thái tử phi và Tề vương phi đềuxuất thân từ nhà Thượng Quan gia nên dòng họ Thượng Quan lập tức trở thành niềmao ước của toàn thiên hạ. Nhưng gia chủ của họ Thượng Quan là Lang trung lệnhThượng Quan Kiệt đứng trước vinh hạnh đặc biệt này thì lại mặt ủ mày chau, cósuy nghĩ khác. Ý chỉ của bệ hạ vừa ban ra, Lang trung lệnh Thượng Quan Kiệt liềndành riêng những căn phòng phía sau hậu viện cho hai muội muội ở.
Thượng Quan Linh cầm sách ngồi trước cửa sổ, gió đầu thu thổiqua, nhẹ nhàng lật ra một tờ. Tâm trạng cô rối bời, chốc chốc lại thở dài thườnthượt, đặt sách qua một bên. Từ sau khi nhận được ý chỉ, cô như ở trong giấc mộng,không hiểu nguyên nhân vì sao mà mình lại được như thế này. Cô chưa từng nghĩ rằngsẽ có một ngày mình được hoàng gia chọn lựa đưa lên ngôi vị cao quý này hoặctrong tương lai sẽ có một ngày trở thành người phụ nữ cao quý nhất thiên hạ.
Cô vẫn cho là mình sẽ sống một cuộc đời bình lặng, nghe hoặckhông nghe theo lời ca ca mà được gả cho một người cao quý hoặc không cao quý rồicứ thế mà sống qua một kiếp người. Do đó, cô vẫn xem mình như một người kháchnhìn thành Trường An gió thổi mây trôi, người nào thắng, người nào thua cũngkhông mấy liên quan tới mình. Nào ngờ vận mệnh đột nhiên làm ra một trò đùa lớn,đẩy cô vào nơi thu hút ánh mắt của mọi người nhất. Kể từ lúc này, cô chính là mộtluồng gió, một áng mây trong chốn gió mây tụ hội đó, chẳng bao giờ có thể thoátra được nữa.
Người thiếu niên ở ngôi vị thái tử có nụ cười ấm áp lãng mạnkia dĩ nhiên là rất tốt, nhưng cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thếnày, vẫn chỉ cho hắn là thái tử Đại Hán xa vời vợi, dù tốt đến mấy thì cũng cóquan hệ gì tới mình. Nào ngờ bây giờ người có liên quan nhất với hắn trên thếgiới này lại chính là cô. Giờ cô nhìn hắn bằng ánh mắt khác, chỉ mới thoángnghĩ đến, đã đỏ hồng đôi má, nhưng nghĩ thế nào cũng không hiểu được tâm tư củahắn.
Bảy ngày sau khi xác định người được chọn làm thái tử phi,Trần nương nương cho triệu cô đến điện Trường Môn gặp mặt. “Thân phận thái tửphi tôn quý, đến lúc đó dĩ nhiên sẽ có người tới dạy lễ nghi.” Trần nương nươngvẫn dáng vẻ hiền hậu, mỉm cười nói, “Chỉ là Linh Nhi phải nhớ kỹ. Lễ nghi là nhữngđiều làm cho qua là được, không ai quá nghiêm khắc. Ta hy vọng sau này con làmchuyện gì cũng phải suy nghĩ trước sau thật kỹ xem chuyện đó có phải với phuquân của con không?”
Mẹ chồng tương lai nói chuyện thường sẽ dặn dò mấy câu đạiloại như: “Hy vọng các con ngày sau hòa thuận.” Chẳng qua chuyện cần làm thì vẫnphải làm, hai bên đều ngầm hiểu lẫn nhau. Song Trần A Kiều nói rất chân tình,cô ngẩng đầu lên nhìn nàng, chăm chú lắng nghe chứ không phải nghe cho có lệ.
A Kiều cười nhẹ, “Chắc con đang cho là vi nương thương contrai của mình. Mạch Nhi do một tay ta nuôi lớn, ta rất hiểu tính tình của nó.Chỉ cần con không phụ nó thì nó sẽ không dễ dàng phụ con.”
“Vì vậy, con phải tự trân trọng bản thân mình nhiều hơn.”
Lời của Trần nương nương về một số việc ở một mức độ nào đóđã vượt qua quan niệm của thế nhân. Sau khi trở về, cô suy nghĩ mấy ngày vẫn cảmthấy chưa thấu đáo, đúng lúc này có thị nữ tới báo Đại tiểu thư đến chơi, côkhông khỏi mỉm cười ý vị. Kết quả như thế thì chắc là tỷ tỷ tức giận lắm. Songngoài dự liệu của cô, Thượng Quan Vân lại không tức giận mà mang nét mặt ảm đạmhơi có vẻ tiều tụy.
“Linh Nhi, muội nói xem có phải thật sự là không thể phảnkháng vận mệnh ư?”, cô hỏi.
Thượng Quan Vân cũng không biết rằng Tề vương Lưu Cứ ở đất Tềxa xôi nhận được tin tức từ Trường An thì ngạc nhiên một hồi lâu.
“Thái tử điện hạ làm việc thật không kiêng kỵ”, Ninh Triệtcười khổ nói.
Con cháu thế gia vốn tuân theo quy củ “Dòng chính, con trưởng,hiền tài”, phụ nữ dù không ở trong đó nhưng trưởng nữ dù sao cũng tôn quý hơnthứ nữ. Lưu Cứ đã cưới Thượng Quan Vân, Lưu Mạch là thái tử lại chọn thứ nữcùng nhà, quả nhiên không để ý đến miệng lưỡi của người trong thiên hạ.
“Ninh tiên sinh suy nghĩ nhiều làm gì”, Lưu Cứ cười lạnhnói, “Trong thiên hạ có ai tôn quý hơn được hoàng gia đâu. Vị trí Thái tử đã đủđể Lưu Mạch coi thường những tôn ti ngoài cung Vị Ương rồi.”
Nhiều năm trước, Vệ Tử Phu, mẹ của hắn từ một ca cơ đi lên vịtrí mẫu nghi thiên hạ, mọi người chỉ có thể ao ước chứ nào có ai dám cười nhạo?Chỉ là, tới bây giờ thì Vệ gia đã thất bại hoàn toàn.
“Nếu như thế thì Thượng Quan Vân chắc chỉ có tác dụng giới hạnmà thôi.” Lưu Cứ trầm ngâm, đoán ra được chọn lựa của Thượng Quan Kiệt, “Ta cónên rút lại cuộc hôn nhân này hay không?”
“Theo tình thế hiện giờ thì cuộc hôn nhân này vừa có lợi màvừa có hại, thoái thác hay không là tùy thuộc vào Vương gia, còn theo Ninh Triệtnghĩ thì cứ để nguyên cũng được.”
“Ồ, vì sao chứ?”
“Xưa nay đại trượng phu lời hứa ngàn vàng, nếu Vương gia nóimột đàng, làm một nẻo, đẩy một thiếu nữ yếu ớt vào tình cảnh khó xử thì e là sẽbị bệ hạ coi thường.”
Lưu Cứ đắn đo, chợt nhớ tới dung nhan kiều diễm như hoa sencủa thiếu nữ dưới lầu Tàng Mai. Thật ra thì ngay cả bản thân phụ hoàng cũng đâucó coi trọng lời hứa như sinh mạng? Nhưng hắn lại không ở ngôi cao như phụhoàng, trong lòng lại có khao khát nên không thể nào không kiêng kỵ.
“Vậy thì mời tiên sinh chỉ cho ta chỗ lợi.”
“Chính là cái chữ ‘Lợi’ đó,” Ninh Triệt nói vẻ sâu xa: “Ngườitrong thiên hạ đều xu lợi, nếu ngày khác tình thế đảo ngược, những đao kiếmtrong nghi trượng của Lưu Mạch sẽ quay lại làm thương tổn chính hắn.”
“Tiên sinh cao kiến”, Lưu Mạch khẽ mỉm cười, mặc dù không phảilà hoàn toàn hài lòng nhưng tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.
Lúc chuyện trong thành Trường An dần lắng xuống thì đã vàocuối thu. Một ngày kia, Lưu Triệt tới đúng lúc điện Trường Môn khởi động lại địahỏa. Y nhớ tới sự ấm áp trong điện liền quay đầu nhìn A Kiều còn đang ngái ngủtrên giường, nửa mê nửa tỉnh, có một sự quyến rũ khác lạ. Y khẽ cười nhẹ một tiếng,liếc thấy trong cuốn sách A Kiều thường xem có kẹp mấy tờ giấy, chữ viết trênđó đã lâu lắm rồi, có lẽ do chính A Kiều viết. Y tiện tay mở ra xem, bất giác ồlên một tiếng. Tuy chữ viết trên giấy rất tùy tiện nhưng lại mô tả một số chuyệnnhà nông với cách lý giải vô cùng chuẩn xác.
“Đó là do thiếp chỉnh lý lại vào năm trước”, A Kiều không biếtđã dậy từ lúc nào, khoác áo ngồi bên cạnh y, nói: “Thiếp vốn định để tới mùaxuân năm nay sẽ đưa người làm thử xem, nào ngờ mẫu thân và Đàm tỷ lần lượt bệnhnặng nên còn để lại đó.”
“Sang năm làm thử cũng được mà.” Lưu Triệt nhướng mày nói,ôm lấy, hôn lên má nàng, vui vẻ cười: “Kiều Kiều đã lâu không làm những chuyệnnày rồi. Trẫm cũng quên là Kiều Kiều luôn có những suy nghĩ mới mẻ.”
Trần A Kiều vẫn không quen âu yếm khi trời sáng, hơi ngượngnghịu, xẵng giọng, “Đã không còn sớm nữa, bệ hạ không tới điện Tuyên Thất mà địnhlàm hôn quân sao?”
“Văn hoàng đế nói, việc đồng áng là căn bản của thiên hạ”,Lưu Triệt cười lớn, vung vẩy tờ giấy viết thư, nói: “Chẳng phải trẫm đang xửtrí chuyện lớn của quốc gia sao?”
Tâm trạng y rất sảng khoái, không phải chỉ vì nông nghiệpphát triển sẽ dẫn đến dân giàu nước mạnh, quốc lực của Đại Hán nhất định sẽtăng lên, mà còn bởi vì những năm gần đây, A Kiều chủ yếu chỉ để tâm đến việc hỗtrợ Tang Hoằng Dương buôn bán khắp thiên hạ để làm đầy quốc khố, đây là lần đầutiên nàng chủ động chia sẻ gánh nặng việc nước với y.
Những năm qua y đã sửa chữa và mở rộng cung điện, cộng thêmchinh chiến liên miên khiến sức dân mỏi mệt. Mặc dù Tang Hoằng Dương quản lýtài sản có phương pháp, quốc khố không bị căng thẳng nhưng đã ngầm gặp khókhăn. Nếu nàng có thể bỏ qua phần ngọn là buôn bán, trực tiếp nâng cao gốc rễ củaĐại Hán là trình độ nông nghiệp thì dĩ nhiên sẽ giải trừ được mối lo lắng củay. A Kiều chịu làm như thế này cũng là vì có chút thành tâm.
“Lúc đi tuần thú phương đông thấy nông dân ở Lâm Phần canhtác rất cực khổ nên thiếp định chỉnh lý những thứ này để giúp mọi người mộttay.” Nàng mỉm cười nói.
Nàng trở về Trường An vẫn luôn áy náy nhưng những năm gần đâybọn họ bận nhiều chuyện nên quên mất kế hoạch về nông nghiệp. Chuyện này đối vớibọn họ cũng chỉ là tiện tay nhưng lại có thể giúp đỡ nông dân rất nhiều. Tuy thếnàng vẫn hơi thấp thỏm, chần chừ hồi lâu mới hỏi, “Bệ hạ không hỏi A Kiều sao tựdưng lại bày ra chuyện nông nghiệp à?”
Dù nàng có thể nói ra trăm ngàn lý do nhưng một người vừa đượcyêu chiều từ bé như nàng lại có thể làm chuyện này thì với tính tình của mình,Lưu Triệt có thể không nghi vấn được sao?
“Kiều Kiều làm trẫm rất vui”, Lưu Triệt tinh quái nhìn nàng,“Trẫm cứ coi như là ân huệ của trời cao.” Nàng bất giác tức cười.
“Kiều Kiều nói trước hết phải làm chuyện này”, Lưu Triệt mỉmcười nói, “chỉ riêng như vậy đã rất hay, chẳng lẽ Kiều Kiều có ý định khác?”
“Đúng vậy”, nàng suy nghĩ một chút, nói: “Thiếp muốn thửnghiệm chuyện trị thủy.”
Một số kinh nghiệm và kỹ thuật nông nghiệp được nàng chỉnhlý lại từ trí nhớ nên cũng không khó khăn. Hoàng Hà là họa lớn suốt trăm ngànnăm qua của Trung Quốc vẫn chưa giải quyết được. Nó đem lại rất nhiều lợi íchnhưng cũng gây ra tổn hại cực lớn đối với dân chúng. Nếu có thể bắt đầu việc trịthủy từ thời Đại Hán xa xưa này thì có lẽ ngày sau người dân hai bên bờ HoàngHà sẽ bình an hơn rất nhiều.
“Đây có thể là công trình vĩ đại đó.” Lưu Triệt nhận xét.
“Đúng vậy.” A Kiều bật cười, nói: “Nên giải quyết chuyện trướcmắt đã.”
“Ngày trước thiếp đi du lịch các nước chư hầu từng thấy dùngtrâu ngựa cày ruộng thì người nông dân đỡ vất vả hơn rất nhiều. Nếu chế ra mộtnông cụ kiểu mới để cày đất nhuyễn hơn thì sẽ có thể nâng cao sản lượng.”
“Vốn là thế này, thật ra thì địa phương thích hợp nhất chotrồng trọt chính là vùng biên giới phía nam. Dải đất Ba Thục và Giang Nam khôngbị khô hạn như ở đây.”
“Kiều Kiều nghĩ nhiều rồi”, Lưu Triệt bật cười, “Hiện giờvùng trung tâm dọc theo Hoàng Hà của Đại Hán còn rất nhiều đất hoang chưa khaikhẩn. Trên phương diện này thì phát triển về hướng nam có vẻ không thực tế,”
“Thiếp biết.” A Kiều khẽ siết chặt nắm tay. Thật đáng tiếcvì đời sau, đó là một vùng phát triển phồn hoa. “Thôi bỏ đi vậy. Thiếp cũngkhông rõ chuyện này lắm, chỉ biết đại khái thôi.” Nàng nói tiếp, “Có lẽ nênluân phiên canh tác, tập trung vào các loại hoa màu, tập trung vào tưới tiêu,quản lý thật tốt…”
Nàng mới ngủ dậy nên vẫn còn chưa hết uể oải, trong điện lạirất ấm áp làm đôi má nàng ửng hồng kiều diễm như hoa. Lưu Triệt đứng bên cạnhngắm nhìn đến say mê, sốt ruột ngắt lời, “Những chuyện này để hôm khác trẫm chongười phụ trách chuyên môn đến nghe nàng giảng giải.” Y là đế vương, mặc dù cóhứng thú về nhiều chuyện, kiến thức rộng rãi nhưng lại không quan tâm lắm đếnnông nghiệp, cười nói, “Giờ cũng muộn rồi, hôm nay trẫm không tới điện Tuyên Thấtnữa, ở lại với Kiều Kiều nhé.”
Nàng giật mình, ngẩng đầu lên thấy cặp mắt sâu thăm thẳm củay lại xuất hiện vẻ lả lơi quen thuộc thì liền đỏ bừng mặt, gắt gỏng: “Chàngđiên rồi, giờ đang là giữa ban ngày ban mặt đấy!”
“Ban ngày ban mặt thì sao chứ?” Lưu Triệt vẫn ung dung nói“Có ai quy định vào ban ngày nên làm cái gì, không nên làm cái gì đâu chứ?”
Nô tỳ trong điện cúi đầu, im lặng lui ra, nghe thấy tiếng cườitrầm trầm xen lẫn với tiếng mắng khẽ. Qua một lúc, tất cả đều chìm vào an tĩnh.