Lưu Mạch rời khỏi điện Bác Vọng thì sắc trời còn sớm. Nhữngngày trước Lưu Triệt không có ở Trường An, Lưu Mạch bận rộn công việc đến ngậpđầu. Hôm nay Lưu Triệt đã trở về, hắn thoáng cái đã rảnh rỗi hơn rất nhiều nênkhông muốn về điện Bác Vọng, quay đầu lại bảo: “Thành Liệt, đi lấy một chiếc xengựa bình thường. Chúng ta ra ngoài cung chơi một chút.”
Sáng sớm trên đường Trường An rất náo nhiệt, cỗ xe ngựa màuxanh chạy trên phố như một giọt nước thấm vào biển rộng, không người nào chú ý.
“Chủ nhân”, Thành Liệt cười hỏi, “Tới lầu Thanh Hoan chứ?”
“Thôi đi.” Lưu Mạch suy nghĩ một chút, “Chạy vòng quanh phốxá một vòng rồi tính sau.”
“Tuân lệnh.” Thành Liệt đáp một tiếng rồi bảo với phu xe ởngoài mành. Phu xe giảm tốc độ, cỗ xe chầm chậm lăn bánh trên phố. Thanh âmhuyên náo truyền tới tai Lưu Mạch chính là thanh âm của đô thành Trường An phồnhoa nhất Đại Hán, là thanh âm cãi cọ, mua bán, gọi nhau của rất nhiều người sốngtrong thành. Tương lai sẽ có một ngày, từ thành thị cho tới quốc gia này đềugiao vào tay hắn. Hắn có thể vượt qua phụ hoàng của mình, kiến tạo nên một triềuđại càng hưng thịnh hay không?
Lưu Mạch nghĩ như vậy, nghe tiếng bánh xe lăn dần tới phíanam thành bỗng nhiên dừng lại, liền vén rèm hỏi, “Có chuyện gì?”
“Điện hạ”, ngoài mành, giọng Thành Liệt vui vẻ, “Gặp ngườiquen rồi.”
“Ồ?” Lưu Mạch nhìn sang, quả nhiên thấy cách đó không xa cómột cỗ xe ngựa màu xanh ngọc rộng rãi sang trọng, hiển nhiên không phải của nhàbình thường. Thiếu nữ mặc y phục màu hồng vén rèm xe, nhìn thiếu nữ đứng dưới,mỉm cười hỏi, “Không biết Nhị tiểu thư thông minh lanh lợi có thể tự mình tìmđường về nhà không?”, nói xong liền buông rèm xuống, ra lệnh, “Quay trở về phủ.”Phu xe vâng lệnh, không buồn nhìn đến Thượng Quan Linh mà cứ thế đánh xe đi, đểlại Thượng Quan Linh ăn mặc mong manh tròn mắt đứng trong gió nhìn chiếc xe ngựarời đi.
“Chà”, Thành Liệt tặc lưỡi, thở dài nói, “Vị đại tiểu thưnày của Thượng Quan gia thật ác độc, có thể bỏ muội muội của mình đơn độc ở bênngoài.”
“Điện hạ”, Thành Liệt biết Lưu Mạch không muốn dây dưa quanhệ với tỷ muội Thượng Quan gia, khẽ hỏi, “Chúng ta đi qua chứ?”
Lưu Mạch suy nghĩ một chút, rốt cục thở dài nói, “Một cônương đơn độc trên phố cũng nguy hiểm. Ta đã nhìn thấy, chẳng lẽ không quản tới?”Huống chi, nghe lời của Thượng Quan Vân vừa nói thì Thượng Quan Linh chịu cơngiận dữ như vậy phần nhiều là có liên quan đến mẫu thân hoặc chính bản thân hắn.
“Thành Liệt.” Lưu Mạch bảo, “Ngươi đi mời Thượng Quan nhị tiểuthư tới đây.”
Thành Liệt lĩnh mệnh bước xuống nói mấy câu với thiếu nữ.Lưu Mạch ở trên xe, trông ra thấy thiếu nữ tỏ vẻ đề phòng, sau khi thấy là hắnthì liền kinh ngạc.
“Thái tử điện hạ”, Thượng Quan Linh bước tới gật đầu chào.Cô biết Lưu Mạch mặc y phục xanh là không muốn bị người khác nhận ra thân phậnnên cũng không hành lễ. Dù vừa bị người khác mỉa mai nhưng trên mặt cô vẫn giữđược vẻ tự nhiên. Nếu Thượng Quan Vân biết vừa rồi có Lưu Mạch ở gần thì dù giậndữ gấp trăm lần cũng không lựa chọn bộc lộ tính tình đại tiểu thư của mình.
“Thượng Quan tiểu thư”, Lưu Mạch mỉm cười nói, “Lên xe đi,ta đưa cô trở về phủ Thượng Quan.”
“Không cần.” Thượng Quan Linh dịu dàng từ chối: “Đa tạ Tháitử điện hạ lo lắng, dù vừa rồi tỷ tỷ của thần nóng giận nhưng tính tình cũngkhông xấu, chắc lát nữa hết giận sẽ quay lại đón thần.”
“Thật không?” Lưu Mạch cười nhạt, nói: “Cũng không biết lúcnào mới hết giận, Thượng Quan tiểu thư cứ lên đây đi.”
Thượng Quan Linh bất đắc dĩ đành nói, “Như vậy thì xin đa tạthịnh ý của Thái tử.” Vào thời này thì chuyện nam nữ ở chung còn chưa nghiêm trọng,Thượng Quan Linh lên xe, thầm nghĩ tới dụng ý của Lưu Mạch. Cô chỉ gặp một lầnchứ không có giao tình gì với Thái tử nên không tin là Lưu Mạch để ý tới mình.Theo lý thì Thái tử không nên cố mời ở nơi đông người như thế này.
“Thượng Quan cô nương”, quả nhiên Lưu Mạch nhìn ra ngoài cửasổ, hỏi bâng quơ, “Ta nghe nói rằng lúc mẫu thân của ta viết thư trả lời phụhoàng hôm ở Lâm Phần thì chính cô nương đã đứng bên hầu mài mực. Cô nương có biếtmẫu thân ta viết cái gì không?”
Thượng Quan Linh liếc sang, điềm nhiên hỏi lại, “Thái tử điệnhạ muốn biết thì sao không tự mình đi hỏi Trần nương nương chứ?”
Lưu Mạch trầm mặc giây lát. Nếu có thể hỏi mẫu thân thì hắnđã không cần ngồi đây hỏi Thượng Quan Linh.
“Nếu Trần nương nương nguyện ý nói cho Thái tử điện hạ, tựnhiên sẽ nói.” Thượng Quan Linh khéo léo chuyển hướng, “Nếu nương nương khôngmuốn, Linh Nhi tuy thấy nhưng cũng không tiện nói.”
Hai người đang nói chuyện thì cỗ xe ngựa màu xanh ngọc bannãy đã quay trở lại đầu phố. Phu xe nhìn chung quanh một vòng, không thấy ThượngQuan Linh thì ngơ ngác. Thượng Quan Linh nhìn qua cửa sổ xe, thấy vậy bèn mỉmcười, “Ồ, không ngờ tỷ tỷ hết giận nhanh như vậy, đã quay lại đón rồi. Thái tửđiện hạ, Linh Nhi cáo từ.”
Lưu Mạch khẽ gật đầu, cảm thấy buồn cười, liền thuận miệng hỏi,”Cô nương cùng lệnh tỷ tới thành Nam để…?”
“Gia tẩu không được khỏe”, Thượng Quan Linh khom người hànhlễ, “Mấy hôm trước có tới y quán Xuân Sinh của Ngô gia xin bốc thuốc nên hômnay chủ tâm tới để cảm ơn. Tỷ tỷ và ta rảnh rỗi chẳng có việc gì nên liền đitheo chị dâu nhưng không ngờ Ngô đại phu đã đột quỵ mất trước đây vài hôm. Tỷ tỷđang bực bội, Linh Nhi có khả năng nói gì đó đắc tội nên mới như thế, khiến choThái tử điện hạ chê cười.”
“Ngô đại phu qua đời rồi ư?”, Lưu Mạch kinh ngạc hỏi.
“Đúng thế.” Thượng Quan Linh hơi ngạc nhiên. Mặc dù Ngô XuânSinh là đại phu nổi danh ở thành Trường An nhưng chung quy cũng chỉ là dân thường,sao Thái tử Lưu Mạch lại biết?
Lưu Mạch chợt nhớ lại lời mật báo về chuyện tiểu thiếp LýPhi mấy lần viếng thăm Ngô Xuân Sinh. Ngô Xuân Sinh bây giờ mất mạng là sựtrùng hợp hay là bị giết? Hắn suy nghĩ thật nhanh, nói “Có người đến đón tiểuthư rồi thì ta không quấy quả nữa.” Nói rồi quay lại bảo Thành Liệt, “Mau trở vềđiện Bác Vọng.”
Thượng Quan Linh gật đầu, thi lễ rồi xuống xe đi về hướng xengựa nhà mình ở đằng xa. Bên kia, Thượng Quan Vân không thấy muội muội thì đanglo lắng, bây giờ gặp Thượng Quan Linh mới an lòng, tức giận hỏi, “Muội đi đâuthế?” Thượng Quan Vân nhìn về hướng cô vừa đi tới, thấy một cỗ xe ngựa màu xanhđang quay đầu lại chạy vụt đi, trên ghế trước có một người mặc áo xanh trông rấtquen thuộc. Cô suy nghĩ một lát thì nhớ ra đó chính là nội thị của Thái tử LưuMạch. Trong phút chốc, sắc mặt chợt xanh mét.
Lưu Mạch cũng không hề biết tất cả những điều này. Hắn nhanhchóng về điện Bác Vọng, gọi Đình úy Trương Thang tới hỏi, “Có điểm gì đáng ngờtrong việc đại phu Ngô Xuân Sinh của Ngô gia ở thành Nam đột nhiên qua đờikhông?”
Trương Thang chắp tay hành lễ, tỏ vẻ kinh ngạc. “Điện hạ làthái tử, sao lại có hứng thú đối với cái chết của Ngô Xuân Sinh vậy?”
Lưu Mạch nhắm mắt, nói: “Trương đại nhân, mặc dù chuyện nàytầm thường nhưng lại có quan hệ không nhỏ đối với ta. Xin đại nhân tường trìnhsự thật.”
“Xét theo bề ngoài thì không có điểm gì đáng ngờ.” Lưu Mạchđã nói như vậy thì Trương Thang cũng không muốn hỏi nữa, ngẫm nghĩ một lát rồibẩm, “Cần phải xem qua hồ sơ thì mới có thể hiểu được sự thật.”
Để Thái tử đọc hồ sơ cũng không có gì, nhưng nếu làm côngkhai sẽ không tránh khỏi khiến bệ hạ ở điện Tuyên Thất biết được. Đương nhiên,bắt đầu từ lúc Lưu Mạch gọi Trương Thang đến thì chuyện này đã không thể khôngtruyền đến tai Lưu Triệt. Ngô Xuân Sinh qua đời hai ngày trước, người nhà báolà bị đột quỵ. Rõ ràng trước mấy ngày lão còn rất khỏe nhưng hôm đó người nhà tớigọi lão dậy thì đã tắt thở.
Lưu Mạch nhíu mày: “Ta thấy cần gặp trực tiếp tiểu đồng củalão một lần.”
Tiểu đồng của Ngô Xuân Sinh tên là Đông Diệp. Sắc mặt của hắnkhi bị gọi đến phủ Đình úy dù tái nhợt nhưng cũng khá bình tĩnh. “Đại nhân muốnnghe chuyện ngày đó?” Đông Diệp không biết thân phận của Lưu Mạch nhưng đoánngười có thể ngồi ở vị trí chủ tọa trên công đường trong Đình Úy tất không phảibình thường. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Có một quý phu nhân tới chơi,nhưng lại bàn chuyện bí mật với tiên sinh nên tiểu nhân không biết họ nói nhữnggì.”
“A, đúng rồi”, hắn bỗng nhiên nhớ ra, “Vị phu nhân đó đi rồi,tiên sinh liền cảm thán một câu rằng vị phu nhân này thật cuồng dại. Lần thứhai phu nhân đó đến và trao đổi mấy câu, sau đó tiên sinh suy tư mất mấy ngày.”
Tiểu thiếp Lý Phi cuồng dại? Lưu Mạch cười lạnh, nghe cũngthấy lý do đó thật là hồ đồ vì không thể chứng minh được. Bàn về y thuật thì từsau khi sư công rời đi, có người nào trong thành Trường An bì kịp mẫu thân? Nếumuốn dùng y học để đối phó với mẫu thân thì chẳng phải là quá múa rìu qua mắtthợ hay sao? Hoặc là, Lý Chỉ thấy hắn hiện giờ ở điện Bác Vọng, mẫu thân khôngthể luôn để mắt đến như Tảo Tảo nên muốn đối phó? Hắn nghĩ mông lung một hồi,như lạc vào đám mây mù không rõ phương hướng, cảm giác mình đã bỏ qua một điểmgì đó then chốt.
“Khi Ngô tiên sinh còn sống”, hắn gõ tay lên bàn, hỏi, “cóhành động gì đặc biệt không?”
“À”, Đông Diệp hồi tưởng lại, nói: “Trước đó vài ngày có ThượngQuan phu nhân tới khám, Ngô tiên sinh đọc tên phương thuốc và bảo bốc cho ThượngQuan phu nhân. Hôm nay Thượng Quan phu nhân dẫn hai vị tiểu thư tới tạ ơn nhưngkhông ngờ tiên sinh đã mất rồi.”
“Thành Liệt”, Lưu Mạch xoay người dặn bảo, “Đến nhà ThượngQuan Kiệt lấy đơn thuốc về đây.”
Thành Liệt đáp lời rồi đích thân rời đi. Nội thị của Thái tửđến, Thượng Quan phu nhân không dám từ chối, chỉ tỏ vẻ ngượng ngùng lấy đơn thuốcgiao cho Thành Liệt. Lưu Mạch trông thấy đơn thuốc thì chấn động. Mặc dù hắnkhông học y thuật nhưng mẫu thân và sư công đều là danh gia y thuật hiện thờinên hắn cũng miễn cưỡng hiểu đại khái, mơ hồ biết được công hiệu của phương thuốc.
“Lý Chỉ!” Lưu Mạch nghiến răng ken két rít lên cái tên này.Thành Liệt vỡ mật kinh hồn, cảm thấy trong khoảnh khắc đó, toàn thân vị thái tửđiện hạ xưa nay vẫn ôn hòa này lộ ra một luồng hàn khí. Lưu Mạch không nói gì,chỉ phất tay áo, chắp tay bỏ đi.
“Thái tử điện hạ”, Thành Liệt đã nghe chính miệng ThượngQuan phu nhân nói phương thuốc mình đưa có tác dụng ngừa thai. Thượng Quan phunhân đã sinh được ba con trai cho quan Trung lang, năm trước lại sinh một nữ, sứckhỏe suy giảm không nên sinh nở thêm nên đến xin Ngô Xuân Sinh kê thuốc.
Thành Liệt thấy bộ dạng Thái tử điện hạ như thế, liên tưởngtrước sau thì dần dần hiểu ra, biến sắc nói: “Chúng ta có đưa cho Ngự y thự xemqua hay không?”
Bọn họ biết thời cơ chính là lúc này. Ngự giá về kinh đã gầnđược nửa tháng. Nửa tháng qua, bệ hạ đều ở chỗ của Trần nương nương. Nếu như…,bây giờ mà không trừng trị được Lý Chỉ thì còn chưa biết đến bao giờ.
“Không.” Ngoài dự tính, Lưu Mạch lại lắc đầu, dần trở nênbình tĩnh. Hắn nhướng mày nói: “Chắc nội thị do phụ hoàng sai tới tuyên triệuta cũng sắp đến rồi.”
Khi Lưu Mạch theo lời tuyên triệu đến điện Tuyên Thất thìLưu Triệt vừa mới xử lý công việc xong, ngồi trên điện với vẻ mặt khó đoán nhìncon trai trưởng của mình một lát rồi mới hỏi, “Hôm nay Thái tử cho đòi TrươngThang để làm gì?”
Lưu Mạch là thái tử của một nước nên không thể nào quản chếhậu cung của phụ hoàng, cuối cùng chuyện này vẫn phải giao cho Lưu Triệt quyếtđịnh. Lưu Mạch căn bản cũng không có ý định tự điều tra, chuyện ảnh hưởng đến mẫuthân, hắn nghĩ, phụ hoàng sẽ không nương tay. Dù sao thì mẫu thân cũng là ngườiphụ hoàng yêu thích nhất. Còn hắn, mặc dù là con trai, nếu điều tra quá sâu thìtrái lại còn có khả năng bị phụ hoàng nghi ngờ. Hoàng thượng và thái tử vốnkhông thể quá thân mật, điều này chính là nỗi bi ai của hoàng tộc.
“Nhi thần hôm nay ra ngoài tình cờ gặp tỷ muội nhà ThượngQuan và biết được chị dâu nhà bên đó gần đây có được một đơn thuốc từ một vị đạiphu, mà vị đại phu kia lại vừa chết cách đây mấy ngày.” Hắn muốn giấu không choLưu Triệt biết mình phái người theo sát nhất cử nhất động của người nhà Lý Chỉnên mượn chuyện gặp tỷ muội Thượng Quan để lấy cớ.
“Nhi thần nhận ra đơn thuốc đó là đơn thuốc mẫu thân tự kêcho mình, không truyền ra ngoài. Nhi thần thấy sự việc bất thường nên mới gọiTrương Thang đến hỏi về vị đại phu kia.”
Lưu Triệt ngẩng lên, chuyện liên quan đến A Kiều thì y nhớrõ. Phương thuốc duy nhất A Kiều vẫn uống mấy năm này là… Một luồng sát khí hiệnlên trên mặt. Y đứng bật dậy, nổi giận quát lên, “Dương Đắc Ý!”
Dương Đắc Ý ở bên vội vàng khom người thưa: “Có nô tài.”
Y thở gấp một hơi, lạnh giọng gằn từng chữ ra lệnh, “Ngươimau dẫn Kỳ Môn quân niêm phong Ngự y thự, kiểm tra xem thuốc Trần nương nương uốnghàng ngày có gì khác thường không.”
Lưu Mạch cúi đầu thầm nghĩ, phụ hoàng thật sự là rất quantâm đến mẫu thân sao? Nếu không thì sẽ không phản ứng mạnh như thế. Lưu Triệtchắp tay, đi lại vài bước trên điện thì hơi bình tĩnh lại. Y nhìn con trai, bỗngnhiên cười lạnh hỏi, “Mạch Nhi, con tính sẽ thành thân với một trong hai tỷ muộinhà Thượng Quan sao?”
Lưu Mạch lấy làm kinh hãi, hỏi lại: “Phụ hoàng?”
“Thái tử đừng nghĩ đến chuyện gạt trẫm.” Lưu Triệt thảnnhiên nói, “Trẫm nghĩ rằng không phải con biết được phương thuốc từ nhà ThượngQuan mà là con phái người theo dõi mọi hoạt động của Lý gia?”
Trán Lưu Mạch lấm tấm mồ hôi, “Phụ hoàng anh minh.”
“Thôi đi.” Lưu Triệt nói chậm rãi, giọng có vẻ thê lương,“Trẫm biết là con không yên lòng về mẫu thân và muội muội của con.”
“Trẫm là đế vương, dĩ nhiên có tai mắt để biết chuyện. Nhưngtrẫm chưa từng nghĩ,” Mắt y lộ ra tia âm độc, “hậu cung của trẫm lại có ngườilàm việc như thế.”
Trong hậu cung, giết người không thấy máu vốn là chuyện bìnhthường. Chỉ là Lý Chỉ lần này bắt tay vào làm từ nơi không phòng bị nhất, lạidùng thủ đoạn giết người gián tiếp nên mới khiến cả hai cha con bọn họ suýt nữagặp nạn. Nếu không phải Lý Chỉ quá ác tâm, giết người diệt khẩu, thì sợ rằng sẽkhông lộ dấu vết nhanh như thế. Ngự y thự bị Kỳ Môn quân vây chặt, các ngự y đềuhoảng loạn. Ngự y lệnh mặt tái nhợt, bước lên hỏi Ngự tiền tổng quản Dương ĐắcÝ, “Không biết vì sao Dương công công lại tới đây?”
Dương Đắc Ý nghiêm mặt nói: “Ta phụng mệnh bệ hạ tra xét xemthuốc Trần nương nương sử dụng có gì khác thường.”
Hắn vừa nói dứt lời, tất cả mọi người trong Ngự y thự đều biếtvị trí của Trần nương nương ở trong lòng bệ hạ nên cùng biến sắc.
“Dương công công”, Ngự y lệnh miễn cưỡng cười nói, “nói gì vậy?Kẻ nào ăn gan chó dám gây bất lợi với Trần nương nương? Huống chi, bản thân Trầnnương nương tinh thông y thuật, ai có thể động tay động chân vào thuốc của người?”
“Ít nói nhảm thôi.” Dương Đắc Ý cười lạnh nói, “Bảo ngươitra xét thì tra xét đi.”
Ngự y lệnh bất đắc dĩ đành ra lệnh, “Mang thuốc nương nươngdùng ngày hôm qua ra tra xét.”
Nội thị nhận lệnh, chỉ lát sau đã mang thuốc tới. Mấy viênngự y cũng kiểm tra xong liền thở dài một hơi, an tâm nói: “Dương công công, kiểmtra thuốc này không có gì sai cả.”
Dương Đắc Ý sửng sốt, nói: “Dám ra tay với thuốc của Trầnnương nương thì tất nhiên phải cao tay, cẩn thận kiểm tra hơn nữa.”
“Đúng là không sai gì cả.” Ngự y lệnh bất đắc dĩ chắp tay nói,“Ngày đó nương nương viết phương thuốc có mười hai vị gồm Phục linh, Đỗ hành,Quyết minh tử…, ngay cả thần nhìn lầm thì mấy vị ngự y cũng không thể nhìn lầmđược.”
“Như vậy”, Dương Đắc Ý liền chau mày, cảm thấy khó giải quyết,hỏi, “Thuốc nương nương dùng hôm nay đâu?”
“Hôm nay vẫn còn sớm nên chưa bắt đầu sắc.”
“Lấy ra đây!”
Ngự y lệnh bất đắc dĩ nói, “Tuân lệnh.”
Lão đón lấy thuốc do nội thị đưa tới, cười khổ nói, “Dươngcông công, ngài xem, cũng không…” Sắc mặt lão dần dần thay đổi.
Dương Đắc Ý nhạy cảm hỏi, “Thế nào?”
“Thuốc này”, Ngự y lệnh run như cầy sấy, không nói được nữa.Mấy lão ngự y bên cạnh cũng trắng bệch mặt, thở dài nói, “Thuốc này liều lượngkhông đúng.” Nếu hôm nay không phải tự mình cầm trong tay xem xét kỹ lưỡng thìdù có là ngự y già đời kinh nghiệm phong phú cũng không phát hiện được ra rằngliều lượng thuốc dùng trong đó hơi khác biệt.
“Thật to gan!” Dương Đắc Ý cười lạnh nói, “Người chịu tráchnhiệm lấy thuốc đâu?”
Người phía dưới trắng bệch mặt đáp, “Tô Vân vừa rồi thấy khôngbình thường, đã bỏ chạy từ lúc Kỳ Môn quân còn chưa phong tỏa cửa trước Ngự ythự rồi.”
Tô Vân hốt hoảng chạy trên hành lang cung Vị Ương, ý đồ muốnđến điện Phi Sương cầu cứu Lý tiệp dư nhưng vì lòng dạ bối rối, không thấy rõđường phía trước nên đâm sầm vào một người.
“Mắt chó của ngươi mù à.” Giọng một nội thị cũng lanh lảnhnhư gã quát lên, “Dám xô cả Tam hoàng tử điện hạ?”
Gã sợ rúm người, chẳng kịp nhìn phương hướng, cứ thế quỳ sụpxuống, dập đầu bình tĩnh nói: “Nô tài mạo phạm Tam hoàng tử điện hạ, xin thứ tội.”
Lưu Hoành cười lạnh nói, “Người xô vào ta mà còn muốn sốngsao?” “Người đâu”, cậu cao giọng ra lệnh: “Đánh cho tên nô tài này chết đi.”Tam hoàng tử mặc dù không được sủng ái nhưng vẫn có quyền đánh chết một nô tài.
Khúc Ly nghe tiếng kêu la dần yếu đi, rùng mình một cái, khẽnói, “Điện hạ, gió đã đổi chiều. Bây giờ làm thế này liệu…?”
Lần này thì Lý Chỉ chết chắc rồi.
Đánh chết tên nô tài kia cũng không giúp được cái gì.
“Thế nên ta mới đánh chết gã”, Lưu Hoành mỉm cười nói, “đểkhông thua cháy túi.”
Cậu ngẩng đầu nhìn trời, mặc dù đã sắp tới năm mới rồi nhưnghôm nay vẫn còn có một cơn gió đông hiếm thấy. “Lưu Mạch”, cậu nắm chặt tay,nói: “Vận khí của ngươi thật tốt.”
Tại sao ngươi cứ luôn may mắn như vậy chứ? Từ đầu đến cuối,người cậu muốn đối phó không phải là Trần A Kiều mà là Lưu Mạch và muội muội bảobối Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ.
“Dù sao, nếu không phải các ngươi gây chuyện thì tại sao mẹruột của ta lại phải chết cô độc ở điện Thanh Lương chứ?” Nếu muốn đối phó vớiLưu Mạch thì trước hết phải đối phó với Trần A Kiều. Cậu ra tay không hề do dự,không hề gợn lòng.