Kim Ốc Hận

Quyển 3 - Chương 60: Thịnh suy mong manh như chỉ mành treo chuông



“Thật ra thì cơ thể Nhạn Nhi vốn hư nhược, cộng thêm lần trướckhó sinh nên không thích hợp để mang thai nữa. Cho dù không có sự cố lần nàythì cũng khó có thể sinh nở”, Tiêu Phương nói giọng đều đều, vẻ mặt u ám.

“Trẫm nuôi đám ngự y kia thật phí cơm!” Lưu Triệt giận dữnhướng mày, cười lạnh nói, “Chẳng lẽ không được? Tiêu Phương là người nổi tiếngy thuật vô song mà ngay cả chuyện chiếu cố cho nữ đệ tử của mình bình an cũngkhông được sao?”

“Bây giờ mới nhắc đến chuyện này thì cũng quá muộn rồi”,Tiêu Phương khép mắt, bình an đáp, “Không thể trách được ý trời, nhưng nếu làtai họa do người gây ra thì tại sao bệ hạ là chồng là cha lại không đòi công bằngcho hoàng tử đã mất của Trần nương nương?”

“Tiêu Phương!” Lưu Triệt nghiến răng lộ ra sát ý, “Ngươi đừngtưởng trẫm không thể chém ngươi.”

“Bệ hạ tất nhiên có thể dễ dàng chém thảo dân”, Tiêu Phươngcũng ngẩng đầu lên nhìn lại bậc đế vương, ánh mắt trong sáng, không chịu nhượngbộ, “nhưng thảo dân vẫn muốn hỏi cho minh bạch một vấn đề.”

“Ngươi muốn minh bạch cái gì?”

“Lúc đó, vì sao Công chúa Duyệt Trữ làm ngựa kinh sợ?”

“Trẫm đã phái người điều tra. Đây là chuyện riêng của trẫm,không cần Tiêu tiên sinh phải hỏi.”

“Nhạn Nhi là đồ đệ của thảo dân, đồ đệ xảy ra chuyện thì tạisao thảo dân không được hỏi? Nếu bệ hạ không thể bảo vệ được thì chi bằng để NhạnNhi tự do cho cả hai cùng vui vẻ.”

“Tiêu Phương!” Lưu Triệt giận dữ đến cực điểm, ánh mắt lạnhbăng, gằn giọng từng chữ, “Ngươi phải biết rằng, Trần A Kiều là thê tử của trẫm.”

“Người đâu”, Lưu Triệt xoay người hạ lệnh, “Bắt giữ tên điêudân này, không có lệnh của trẫm thì không được thả.”

“Tuân lệnh.” Hai tên thị vệ bước lên định ép giải đi. TiêuPhương thản nhiên, “Không phiền bệ hạ hao tâm tổn sức, thảo dân sẽ tự đi.”

Trong khung cảnh hỗn độn này, hắn vẫn hờ hững quay người tựanhư giữa trăng trong gió nhẹ. Lưu Triệt đi lại mấy bước trên điện, nhớ lại nhữnglời Tiêu Phương nói lại giận bừng lên, hướng ra ngoài điện lớn tiếng gọi,“Tuyên Mạc Long tới đây.”

Vì Đình úy Trương Thang không ở Trường An nên người chịutrách nhiệm xử lý chuyện này chính là Tả giám đình úy Mạc Long.

Mạc Long run run đi tới ngoài điện Tín Hợp, quỳ lạy báichào, “Thần Mạc Long tham kiến bệ hạ.”

Bệ hạ không bảo đứng dậy, hắn thấp thỏm quỳ rạp người trên mặtđất, suy đoán tâm ý, một lúc sau mới nghe thấy bệ hạ lạnh lùng truyền hỏi,“Chuyện hôm qua, ngươi điều tra thế nào rồi?”

Mạc Long trán đẫm mồ hôi nhưng lòng ngược lại rất bình tĩnh,bẩm báo, “Thần kiểm tra cẩn thận con ngựa mà Công chúa Duyệt Trữ cưỡi hôm đó,phát hiện thấy bên yên ngựa có gài những chiếc kim nhỏ. Cơ thể Công chúa DuyệtTrữ rất nhẹ nên lúc đầu kim không đâm vào, con ngựa cũng thuần tính. Sau bị vỗmạnh vào yên thì nó bị đau mới chạy lồng lên.”

“Ngươi tra xét suốt một ngày mà chỉ tra được có thế thôisao?” Lưu Triệt nhìn xuống người đang quỳ dưới điện, “Nếu ngươi không muốn giữcái đầu trên cổ, không chịu nói rõ thì trẫm sẽ không ngần ngại toại nguyện chongươi.”

“Thần không dám.” Mạc Long toát mồ hôi lạnh, không nhịn đượcthoáng liếc nhìn vào phía bên trong điện nhưng những tấm rèm châu trùng điệp đãchắn tầm mắt. Người con gái hôm nay nằm ở bên trong kia đúng là đệ nhất nữ nhântrong lòng bệ hạ rồi, hắn thầm nghĩ.

“Chân tướng là cái gì?”, Mạc Long nhớ lại nam nhân trẻ tuổikia đã hỏi bằng giọng điệu thâm thúy.

“Sự tình vụ án Vu cổ của cô cô năm xưa trình lên trên có phảilà sự thật không? Mạc tả giám, cấp trên trực tiếp của ngươi là Trương Thang đãdạy ngươi như vậy ư?”

“Quan trọng nhất là tâm ý của bệ hạ thôi. Năm xưa bệ hạ coitrọng Vệ gia cho nên Trần gia chúng ta thảm bại. Nhưng hôm nay thì ngươi tự mởto mắt ra mà nhìn cho rõ đi.”

“Nguy hiểm có khi cũng là cơ hội, còn xem ngươi có thể bắtđược chúng hay không?”

Lần này ngự giá đến Thượng Lâm Uyển, Trường Tín hầu Liễu Duệchinh phạt Côn Minh, Đại tư nông Tang Hoằng Dương còn đang ở Trường An, PhiNguyệt công chúa trưởng Lưu Lăng là phụ nữ. Khi Trần nương nương hôn mê, ngườinắm trong tay thế cục Trần gia ở Thượng Lâm Uyển chắc hẳn là người con dòng kếnày của Đường Ấp hầu, Gián đại phu Trần Hi vừa gia nhập triều chính.

Mạc Long liền xoay chuyển ý nghĩ, trước tiên cứ báo cáo chobệ hạ nhưng giữ lại một chút cho mình. Hắn hạ quyết tâm, bẩm: “Người của Ngự mãgiám thà chết cũng không chịu nhận đã gài kim. Nhưng yên ngựa này lại là yên mềmđược lấy từ phòng kho ra giành riêng cho Công chúa. Thần nghi không phải là dođộng tay động chân vào ngựa mà chính là vào chiếc yên ngựa này.”

“Hay! Hay! Phí tâm cơ lớn như thế chỉ để mưu hại một côngchúa nho nhỏ.” Khi Đế vương giận đến cực điểm thì sắc mặt lại trở nên bìnhtĩnh. “Mạc Long!”, Lưu Triệt ban lệnh, “Ngươi điều tra cẩn thận cho trẫm, dù làai cũng nghiêm trị không tha.”

“Tuân lệnh”, Mạc Long cúi đầu đáp.

“Trước lúc chuyện xảy ra có ai ra vào kho không?”, Mạc Longgọi viên quan coi kho đến hỏi.

“Khởi bẩm Mạc đại nhân!” Viên quan coi kho nơm nớp lo sợnói, “Không có một ai trong kho có ý làm hại Công chúa, xin đại nhân minh xét.”

“Được rồi”, Mạc Long sốt ruột, “Trước khi chuyện xảy ra chừngmột canh giờ, trong kho có tình huống gì khác thường không?”

Công chúa Duyệt Trữ nói muốn cưỡi ngựa lúc ở trên du thuyềnchẳng qua chỉ là nhất thời nổi hứng, nếu kẻ nào đó mưu đồ làm hại Công chúa thìchỉ có thể ra tay trong khoảng thời gian ngắn.

“Cũng không có gì khác thường”, viên quan coi kho suy nghĩ mộtlúc rồi nói, “Lúc ấy, Thái bộc còn sai người đến kiểm tra xe ngựa. Sau đó, Giánđại phu cho người tới lấy cho phu nhân cái gối, bởi vì Gián đại phu là cháu Trầnnương nương nên ta để cho người kia tiến vào.”

“Công Tôn thái bộc?”, Mạc Long cau mày. Từ lúc nhà Chu suy sụpthì trăm chức quan tước rối loạn, mãi đến khi nhà Tần thống nhất thiên hạ mớikhôi phục đế hiệu và xác lập lại chức quan, nhà Hán cũng tuân theo quy cáchnày. Thái bộc là chức quan có từ thời Tần, quản lý xe ngựa, hiện giờ đảm nhiệmchức vụ này chính là Công Tôn Hạ, chồng của chị cả Vệ hoàng hậu.

“Người đâu?”, Mạc Long ra lệnh, “Dẫn người hôm trước phụng mệnhThái bộc đến kiểm tra kho tới đây.” Song đã không còn thấy bóng dáng người này ởThượng Lâm Uyển nữa.

Mạc Long tiếp tục ra lệnh, “Mời Công Tôn thái bộc đến đây.”

“Lão phu đúng là đã sai người đến kiểm tra kho”, Công Tôn Hạbình tĩnh, “nhưng dựa vào đó để nói lão phu có ý sát hại Công chúa Duyệt Trữthì Mạc tả giám có thấy quá hoang đường hay không?”

“Dòng dõi bên Thái bộc quân công hiển hách, thân thế lạicàng thêm vinh quang, Mạc Long vốn không dám hoài nghi”, Mạc Long ngoài cườinhưng trong không cười, nói một câu, “Nếu vậy hãy cho biết tung tích người nhàHầu gia đã phái đến.”

“Ngươi…” Công Tôn Hạ nghe ra ý châm chọc trong lời của Mạc Long,giận tím mặt nhưng cũng biết không phải là lúc phát tiết đành cười gằn đáp,“Chân ở trên người nó, ta làm sao biết được?”

Mạc Long cau mày, đang nghĩ cách tiếp theo cho chu toàn thìnghe cấp dưới bẩm báo, “Đã tìm được người hôm đó Thái bộc sai khiến rồi.” Hắnliền nhướng mày, “Tìm được ở đâu?”

“Có người âm thầm tương trợ dẫn chúng thuộc hạ đến Lưu Lycác ở phía bắc Thượng Lâm Uyển, phát hiện người này đang bị đuổi giết liền cứuvề.”

Mạc Long đưa mắt dò xét Công Tôn Hạ thấy sắc mặt ông takhông hề thay đổi, trong lòng thầm nghĩ không biết là do Công Tôn Hạ che giấuquá tốt hay thật sự không có liên quan, bèn ra lệnh, “Dẫn gã tới đây.”

“Ngươi là người được Thái bộc đại nhân sai đi kiểm tra khohôm trước phải không?”, Mạc Long hỏi.

“Bẩm, đúng vậy.” người quỳ bên dưới toàn thân đầy vếtthương, ánh mắt nhìn Công Tôn Hạ tràn ngập oán độc.

“Như vậy”, Mạc Long chuyển giọng lạnh lẽo, “kim giấu trongyên ngựa của Công chúa Duyệt Trữ là do ngươi bố trí?”

“Bẩm, đúng vậy.”

Công Tôn Hạ đã biết chuyện này không lành nhưng nghe thấy vậyvẫn ớn lạnh, cả giận, “Trường Ngữ, ta tự hỏi mình đối đãi ngươi không tệ, ngươicần gì mưu hại ta như thế?”

“Hầu gia”, Trường Ngữ xoay người, khấu đầu với Công Tôn Hạ,“Trường Ngữ ghi nhớ ân đức của Hầu gia nên sẽ không mưu hại. Chuyện này Hầu giađúng là không biết, người bảo Trường Ngữ làm là thiếu gia.”

Sắc mặt Công Tôn Hạ dần trắng bệch. Ông ta loạng choạng luivề phía sau mấy bước, trong nháy mắt như già thêm mấy tuổi, buông thõng mộtcâu, “Đứa con khốn kiếp này!”

“Hầu gia không sao chứ”, Mạc Long ra vẻ quan tâm, “Còn khôngđỡ lấy Hầu gia”, lại xoay đầu cao giọng, “Truyền Công Tôn Kính Thanh.”

Lát sau, binh sĩ áp giải Công Tôn Kính Thanh tới.

“To gan!” Mạc Long trách mắng, “Dù ta sai dẫn người tớinhưng dù sao đó cũng là cháu ngoại của Vệ hoàng hậu, sao dám đối xử như thế?”

“Khởi bẩm đại nhân!” Tên binh sĩ bẩm, “Ty chức cũng không địnhnhư thế nhưng Công Tôn Kính Thanh hoảng loạn không chịu đi nên ty chức bất đắcdĩ mới phải làm vậy.”

Mạc Long cười vẻ khinh miệt. Ngoại trừ Quan Quân hầu Hoắc KhứBệnh thì những người còn lại thuộc đời thứ hai của Vệ gia đều tài trí bình thường,nhất là Công Tôn Kính Thanh lại càng là một kẻ ăn chơi lêu lổng, chưa bị thẩm vấnđã hoảng loạn như thế, chẳng phải nói rõ rằng gã có liên quan đến vụ án.

“Ngươi dựa vào đâu mà thẩm vấn ta?” Công Tôn Kính Thanh gàolên, “Ngươi có biết ta là con của Nam Mão hầu Công Tôn Hạ, cháu ngoại của Vệhoàng hậu hay không?” Gã muốn ra vẻ nhưng ngay cả mấy viên tiểu lại bên cạnhcũng đều nghe ra mùi vị ngoài cứng trong mềm, “Họ Mạc kia, ngươi dám đối xử vớita như thế, không sợ ngày sau sẽ bị dì ta trị tội sao?”

“Công Tôn thiếu gia”, Mạc Long trầm mặt, “Hoàng hậu có lớn đếnbao nhiêu thì cũng có thể lớn hơn bệ hạ sao? Những thứ khác không nói, chỉ tínhriêng tội mưu hại hoàng thất thì dù có là mười Công Tôn Kính Thanh cũng khôngthể chống đỡ nổi.”

Công Tôn Kính Thanh mặt tái mét. Là người trong Vệ thị, tấtnhiên gã biết rằng từ sau năm Nguyên Thú, Vệ hoàng hậu chỉ còn là một chiếcbóng mờ ở cung Vị Ương.

Hoặc có thể nói tất cả mọi người đều chỉ là một chiếc bóng ởbên cạnh đế vương oai hùng kia, trừ người phụ nữ hiện giờ còn bất tỉnh trên giường,hay có thể là biểu đệ Hoắc Khứ Bệnh, vị tướng quân trẻ tuổi tài cao, từ nhỏ đãbộc lộ hào quang tột đỉnh, khiến cho dì và cữu cữu chỉ biết đến mỗi một ngườibiểu đệ đó của mình.

Khi Hoắc Khứ Bệnh chết đi thì gã đột nhiên cũng thấy lòng hảhê nhưng lập tức bị lý trí đè xuống. Mẫu thân của hắn nói Hoắc Khứ Bệnh chết đirồi thì ân sủng của bệ hạ đối với Vệ gia cũng có phần ít đi. Năm xưa Vệ gia thếmạnh nhưng giờ cũng dần phải cẩn thận như bước đi trên băng mỏng.

“Nếu như”, gã thầm nghĩ, “người phụ nữ kia cũng chết đi thìcó phải tất cả uy hiếp đối với Vệ gia cũng biến mất?”

“Phủ Đình úy chỉ biết đổ oan cho người khác như vậy haysao?” Công Tôn Kính Thanh vẫn già mồm, “Dù thế nào thì dì của ta vẫn là hoàng hậu,danh chính ngôn thuận là mẫu nghi thiên hạ, không thể dung thứ tội bất kính củacác ngươi.”

“Đình úy phủ có đổ oan cho người khác hay không thì ngươi sẽbiết rất nhanh thôi.” Mạc Long bình thản, “Có Trường Ngữ xác thực, ngươi cònkhông chịu nhân tội?” Hắn chợt chuyển giọng nghiêm khắc, “Muốn ta dụng hìnhsao?”

Công Tôn Kính Thanh tái mặt nhìn Trường Ngữ được giải ra từhậu đường, lắp bắp, “Ngươi, ngươi”, rồi không thể nói thêm được nữa.

“Chắc thiếu gia không ngờ được rằng Trường Ngữ vẫn chưa chết”,Trường Ngữ mỉa mai, “Trường Ngữ vốn không muốn khai ra thiếu gia, hiềm nỗi thiếugia thấy chuyện lớn cấp bách nên muốn giết Trường Ngữ diệt khẩu, vậy thì cũng đừngtrách Trường Ngữ bất nghĩa.”

“Phụ thân”, Công Tôn Kính Thanh cuống quýt, “Người phải cứucon.”

Công Tôn Hạ nhắm mắt, biết rõ hy vọng đã xa vời, vẫn cố vớtvát, “Kính Thanh, chuyện đó không phải con làm có đúng không?”

“Con cũng không ngờ ra cơ sự này”, Công Tôn Kính Thanh ấpúng, “Con chỉ chướng mắt vì Công chúa Duyệt Trữ được cưng chiều mà làm quá nênmuốn giáo huấn. Con cũng không biết Trần nương nương sẽ tự mình đi cứu, càngkhông biết Trần nương nương mang thai. Thậm chí, kim đã được mài bằng đầu.”

“Đồ khốn kiếp!” Công Tôn Hạ giận đến cả người phát run,“Ngươi có biết cơ nghiệp trăm năm của Công Tôn gia chúng ta đã bị hủy hoại bởitay ngươi hay không?”

Trên công đường, Mạc Long tạm thời thở phào một cái. Việc thẩmvấn vụ án đến đây là đã có thể trả lời với bệ hạ, nhưng thái độ hôm nay của hắnđã hoàn toàn đắc tội với Vệ gia. Cặp mắt hắn tối lại, kế sách duy nhất tốt chohắn chỉ có thể là liên kết với Trần gia hoàn toàn đánh ngã Vệ thị. Nếu khôngsau này Vệ gia tính sổ thì sao có thể bỏ qua cho hắn. Huống chi thế cục trước mắtnghiêng về Trần gia, bệ hạ lại càng yêu dấu không rời Trần nương nương của điệnTín Hợp.

Hắn tự nhận mình không hiểu rõ thời thế như thượng cấpTrương Thang nhưng chỉ nhìn thái độ cực kỳ tôn kính của Trương Thang đối với Trầnthị thường ngày thì cũng không cần phải suy nghĩ gì thêm. Lúc trong điện Tín Hợp,bệ hạ đã ra lệnh, “Ngươi tra rõ cẩn thận cho trẫm, dù là ai cũng đều nghiêm trịkhông tha.” Nói như vậy, chứng tỏ trong lòng bệ hạ đã sớm có định kiến. Hắn suynghĩ xong liền ra lệnh, “Người đâu, bắt giữ Công Tôn Kính Thanh.”

“Kính Thanh!” Công Tôn Hạ cất giọng kêu, lại bị Mạc Long đưatay ngăn cản, “Hầu gia, Công Tôn Kính Thanh chính là trọng phạm mà bệ hạ căn dặn,Hầu gia không cần phải phí tâm.”

Công Tôn Hạ trợn mắt nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng thở dàibi thương, tập tễnh rời đi.

“Mưu hại hoàng thất, tội không thể tha”, Công Tôn Kính Thanhnghĩ tới Mạc Long. Thời khắc này gã vô cùng hối hận, hối hận bản thân đã mộtphút bốc đồng mà phạm phải sai lầm cực lớn. Tại sao sự việc lại có thể phát triểnđến bước đường này chứ?

“Công Tôn Kính Thanh, ai sai ngươi mưu hại Công chúa?”

Gã rùng mình, gắng gượng đáp, “Không có ai, là bản thân nhấtthời hồ đồ.”

Giọng người kia chê cười, “Ngươi coi người khác đều là ngungốc chắc. Ngươi nói không ưa Công chúa Duyệt Trữ được cưng chiều mà làm quá,Công Tôn Kính Thanh nhà ngươi cũng chỉ là ngoại thần, không như Quan Quân hầuqua lại thân mật với Công chúa Duyệt Trữ, ít khi thấy Công chúa thì làm sao cóthể không ưa?”

Gã lập tức cứng miệng, “Là phụ thân của ngươi, Thái bộc CôngTôn Hạ hay là Trường Bình hầu Vệ Thanh, hoặc là…”, thanh âm kia thoáng vẻ dụ dỗ,“Hoàng hậu Vệ Tử Phu?”

“Không có, không có!” Gã ôm đầu la lớn.

“Người mưu hại Công chúa, tội không thể tha. Chỉ có khai rachủ mưu mới có thể giảm nhẹ tội.” Giọng nói kia thở dài, “Dù bệ hạ luôn vô tìnhnhưng lại rất yêu thương con gái. Trần nương nương mang thai lần này còn có thểlà một hoàng tử. Hiện giờ bệ hạ chỉ có bốn người con trai, mất đi một hoàng tửthì làm sao chịu được?”

“Công Tôn Kính Thanh”, giọng nói kia hỏi tiếp, “Ai sai khiếnngươi?”

“Là…”, gã lưỡng lự đáp, “Là Nhị hoàng tử Lưu Cứ.”

Gã mê man thiếp đi. Một người từ phía sau bước ra, hỏi, “Đạinhân, vậy đã được chưa?”

Mạc Long hài lòng, “Bản quan sẽ đem kết quả thẩm vấn này tấulên bệ hạ.” Hắn đóng những bản ghi chép khẩu cung của Công Tôn Kính Thanh thànhsách, đi xuyên qua Thượng Lâm Uyển rộng lớn rồi cúi đầu bước tới điện Tín Hợp.

“Cẩn trọng một chút, Mạc đại nhân”, nội thị áo xanh khẽ nhắc,“Trần nương nương đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh, bệ hạ rất dễ nổi nóng.”

Mạc Long mỉm cười đưa ra một xâu tiền Ngũ Thù, nói, “Đa tạcông công nhắc nhở.”

“Ấy, nào dám nhận.” Nội thị mỉm cười, thu xâu tiền rồi đi thẳng.

Ngoài điện Tín Hợp, những tia nắng xuyên qua tầng mây chiếuxuống ánh lên muôn sắc vàng, tạo nên cảm giác ấm áp, nhưng Mạc Long lại khẽnhíu mày, trong lòng thoáng một tia lo lắng. Chỉ là sẩy thai thôi mà sao Trầnnương nương tới giờ vẫn chưa tỉnh? Hắn đang nghĩ ngợi thì trong điện đã truyềnđến tiếng triệu vào.

Mạc Long cung kính bước vào, bẩm, “Thần tra hỏi ngày đêm, cuốicùng đã có được khẩu cung của nghịch phạm Công Tôn Kính Thanh, xin trình lênHoàng thượng xem xét.”

Ngự tiền tổng quản Dương Đắc Ý nhẹ bước xuống điện, nhận lấybản khẩu cung trên tay hắn rồi mang tới dâng bệ hạ. Cả điện Tín Hợp lặng ngắt,chỉ có tiếng bệ hạ lật xem sách. Một lát sau Lưu Triệt ném bản khẩu cung lênán, cười lạnh. “Con trẫm giỏi thật, không suy nghĩ vươn lên lại nghĩ mưu hại tỷtỷ của mình.”

“Dương Đắc Ý!” Y cất giọng ra lệnh.

“Có nô tài”, Dương Đắc Ý khom người đáp.

“Truyền lệnh cho Trương Thang, bắt Lưu Cứ, thẩm tra kỹcàng.”

“Bệ hạ?”

“Còn không đi ngay?”

Dương Đắc Ý kinh hãi, đành phải đáp, “Dạ!”

Dưới điện, Mạc Long vẫn không ngẩng đầu nhưng kín đáo nhếchmiệng. Song ngay cả Mạc Long cũng không biết là trước khi hắn tới điện Tín Hợpthì đã có mấy khoái mã phóng khỏi Thượng Lâm Uyển nhằm về hướng Trường An.

Trần Hi đứng trên góc lầu của Thượng Lâm Uyển lạnh lùng nhìntheo thuộc hạ tâm phúc của Tam Mão hầu Công Tôn Hạ thúc ngựa phóng về hướng TrườngAn.

“Hi thiếu gia!” Thị tòng đứng bên khó hiểu, “Tại sao khôngra mặt ngăn cản bọn họ?”

“Ta muốn cho Vệ gia biết.” Trần Hi dù bận vẫn ung dung đáp rồihơi cúi xuống nhìn mũi giày dưới chân, ánh mắt lóe lên, “Không một ai có thểlàm thương tổn cô cô của ta. Người Vệ gia dám làm thì sẽ phải trả giá thật đắt.”

“Mưu hại người thừa kế của hoàng gia thật sự không phải là tộidanh nhỏ”, hắn thấy vẻ mặt mờ mịt của người hầu bèn khẽ mỉm cười, giảng giải,“Ngay cả Vệ Tử Phu là hoàng hậu cũng không đỡ nổi. Vệ gia nhận được tin tức thìtất nhiên sẽ có hành động. Mà hành động này”, hắn chầm chậm siết chặt bàn tay,“chính là điều ta muốn thấy, cũng là bằng chứng khiến Vệ gia trọn đời không trởmình được.”

“Thiếu gia cao minh.” Thị tòng xuôi tay, cung kính nói.

“Không nói chuyện này nữa.” Trần Hi khẽ mỉm cười, nói sangchuyện khác, “Phu nhân có khỏe không?”

“Phủ Đường Ấp hầu vừa mới báo tin rằng Nhị thiếu phu nhân vẫnmạnh khỏe, Mạn thiếu tiểu thư cũng mạnh khỏe. Nô tài đã làm theo lời dặn của Nhịthiếu gia sai người về kinh báo tình hình ở đây.”

“Vậy thì tốt.” Trần Hi mỉm cười nói, “Tang thúc thúc đang ởTrường An, ông ấy biết cần phải làm thế nào.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv