Ba ngày sau, bệ hạ đích thân ngự giá tới phủ Chiêm sự thăm hỏiQuan Quân hầu. Trần Chưởng cùng Vệ Thiếu Nhi được yêu quá mà sợ, trải thảm đỏnghênh giá, đứng đợi trước cửa phủ.
“Miễn đi!” Lưu Triệt phất ống tay áo, nói, “Trẫm chỉ đếnthăm Khứ Bệnh, miễn hết những lễ nghi phiền phức khác.”
Trần Chưởng là người thông minh, bèn dẫn Lưu Triệt vào biệtviện của Hoắc Khứ Bệnh rồi cười nói, “Tinh thần Khứ Bệnh những ngày qua rất tốt,thần thấy đã không còn gì đáng ngại nữa nhưng mẫu thân của nó quá lo lắng nênkhông cho rời khỏi giường. Chắc Khứ Bệnh buồn bực lắm, được bệ hạ tới thăm sẽ rấtvui.”
Vốn có người báo trước cho Hoắc Khứ Bệnh nên khi Lưu Triệttiến vào thì hắn đã sửa soạn xong xuôi, chắp tay chào, “Thần Hoắc Khứ Bệnh thamkiến bệ hạ, Công chúa Duyệt Trữ.”
“Hoắc ca ca”, Lưu Sơ tiến lên tranh công: “Muội làm loạn lênđòi tới thăm huynh, phụ hoàng không đồng ý nhưng cuối cùng cũng đành phải đíchthân dẫn muội tới đây. Muội có lợi hại không?”
Trần Chưởng đứng bên khẽ biến sắc. Cô Công chúa Duyệt Trữnày đúng là được Thánh thượng sủng ái quá mức bình thường. Theo ông ta biết thìbiểu muội ruột của Khứ Bệnh, người con gái duy nhất chưa gả chồng của Hoàng hậuVệ Tử Phu là Chư Ấp công chúa Lưu Thanh cũng muốn đến thăm nhưng nào dám mở miệngđề nghị.
“Khí sắc Khứ Bệnh quả nhiên không tệ”, Lưu Triệt nhìn qua mộtlượt mới lên tiếng.
“Đa tạ bệ hạ và Công chúa Duyệt Trữ lo lắng”, Hoắc Khứ Bệnhcười sang sảng, “Nếu bệ hạ thật sự cảm thấy như vậy thì nói với mẫu thân của thầnmột tiếng. Bị giam mãi trong phòng khiến thần buồn bực muốn đổ bệnh rồi.”
“Phì”, một thị tỳ có khuôn mặt tròn trĩnh hầu hạ phía sau hắnkhông nhịn được phì cười, vội vàng sợ hãi quỳ xuống, “Nô tỳ biết tội.”
Hoắc Khứ Bệnh khẽ nhíu mày, “Hoán Liên, còn chưa đi pha tràmời bệ hạ và Công chúa.”
“Dạ.” Hoán Liên khom người lui ra.
“Không cần đâu”, Lưu Triệt gạt đi rồi dặn dò, “Khứ Bệnh cứnghỉ ngơi cho khỏe. Ngày khác, việc quân binh, trẫm còn trông cậy vào khanhđó.”
“Bệ hạ”, Trần Chưởng thấy tâm trạng của Lưu Triệt khá vui vẻnên bẩm, “Việc này vốn định ngày mai mới bẩm lên, Vệ Trường công chúa đã cóthai và nhớ Hoàng hậu nương nương nên xin được hồi cung ở tạm.”
“Thế à?” Dù sao đó cũng là trưởng nữ mà bản thân mình từng đặtnhiều kỳ vọng nên ánh mắt Lưu Triệt bất giác dịu xuống, “Phỉ Nhi đã lớn như vậyrồi!”
Hoán Liên đem trà tới thì Hoàng thượng đã đi ra ngoài, chỉcòn Công chúa Duyệt Trữ ngồi trước giường của Hoắc Khứ Bệnh. Cô bé nhấp một miếng,chép miệng, “Không dễ uống như trà mẫu thân pha.”
Hoán Liên vội nói, “Thiên hạ có ai không biết rằng Trầnnương nương tinh thông trà đạo, Hoán Liên sao dám so sánh với Trần nương nươngchứ.”
Lưu Sơ đặt chén trà xuống, sóng mắt long lanh, tươi cười hỏiHoắc Khứ Bệnh, “Mấy ngày nữa là hôn lễ của Dương Thạch công chúa rồi. Tỷ ấy làbiểu muội của huynh, huynh có tham gia không?”
“Tất nhiên”, Hoắc Khứ Bệnh không mấy để ý, “Chẳng phải DươngThạch công chúa cũng là tỷ tỷ của muội sao? Cần gì phải nói giọng xa lạ như vậy.”
Lưu Sơ cười lạnh, “Huynh cảm thấy tỷ ấy sẽ coi muội là muộimuội sao?”
Hoắc Khứ Bệnh nín lặng. Không phải là hắn không biết sự đốinghịch giữa điện Tiêu Phòng cùng cung Trường Môn suốt mấy năm nay, chính vì thếmà mọi người càng để ý tới quan hệ giữa hắn và Công chúa Duyệt Trữ. Nhưng hắn dầndần bộc lộ tài năng, chẳng coi ai vào đâu, còn Duyệt Trữ lại được Thánh thượngcực kỳ sủng ái nên không ai dám nói gì. Nếu Lưu Sơ dần trưởng thành và hiểu rõthế cục hơn thì liệu có vượt qua tất cả mọi người trở thành một công chúa đượcsủng ái nhất nhưng cũng dễ gần nhất khác hắn các biểu muội trong cung Vị Ươnghay không?
“Hoắc ca ca”, Lưu Sơ ngọt ngào, “Muội nhớ rằng huynh cũng đãquá tuổi lập gia thất lâu rồi. Năm xưa huynh nói rằng chưa diệt Hung Nô thìchưa lập gia đình, hôm nay Hung Nô đã coi là bị diệt chưa?”
Hắn lấy lại tinh thần, ngạo nghễ nói, “Sau trận chiến Mạc Bắc,Hung Nô tổn thất nguyên khí nặng nề bỏ chạy không còn dấu vết ở cả Mạc Nam và MạcBắc, dĩ nhiên có thể coi là đã bị tiêu diệt.”
“Như vậy chẳng phải Hoắc ca ca có thể thành gia thất rồisao?”
Hắn im bặt, nghe cô bé nói tiếp, “Năm ngoái muội đã thấy Hibiểu ca thành thân với biểu tẩu, Tang thúc thúc cũng đã thành thân với dì DiKhương. Năm nay thì đến cả Lưu Vân cũng xuất giá rồi. Hoắc ca ca, hay là huynhlấy muội đi.”
Một tiếng “choang” bỗng vang lên phía sau rồi Hoán Liên hốthoảng quỳ xuống xin lỗi, “Nô ty không cẩn thận đánh rơi chén trà.” Cô nói rồicúi đầu xuống che giấu dòng lệ trên mặt.
Lưu Sơ từ trước đến giờ không có tính bắt nạt kẻ dưới, chỉhơi nhíu mày nói, “Ngươi thu dọn lại rồi lui xuống đi.”
Hoán Liên cúi đầu vâng dạ và nhặt sạch những mảnh vỡ, lúc ratới cửa còn quay đầu liếc nhìn Hoắc Khứ Bệnh một cái rồi mới rời đi. Hoắc Khứ Bệnhkhông để ý, chỉ nhìn chằm chặp vào Lưu Sơ, thấy cô vẫn cười nói vui vẻ, giốngnhư chưa hề nói ra những lời chấn động vừa rồi thì không biết là trong lòng thoảimái hay buồn bực, nhướng mày nói, “Được. Chờ thêm hai năm nữa mà muội vẫn muốnnhư vậy thì ta sẽ xin bệ hạ được thành thân với muội.”
Đến lúc đó, chỉ sợ cho dù là Vệ hoàng hậu hay Trần nươngnương cũng sẽ phải ngạc nhiên. Hắn nghĩ như vậy nhưng không hề sợ hãi, cườivang, “Đáng tiếc không có rượu, nếu không phải uống ba hũ mới đủ sảng khoái.”
Một giọng trong trẻo vang lên ngoài cửa, “Ca ca!”
Lưu Sơ quay đầu lại, thấy một thiếu niên đứng đó, trông chỉlớn hơn cô một vài tuổi, tuấn tú hơn Hoắc Khứ Bệnh một chút nhưng kém hơn néthào sảng.
“Quang đệ”, Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười nói, “Sao đệ lại đến đây?Tới bái chào Công chúa Duyệt Trữ đi.”
Hoắc Quang mỉm cười, mặt thoáng đỏ, cung kính quỳ xuống báichào, “Hoắc Quang ra mặt Công chúa Duyệt Trữ.”
“Đây là đệ đệ khác mẹ của huynh, tên là Hoắc Quang”, Hoắc KhứBệnh giới thiệu.
Lưu Sơ tò mò ngắm nghía Hoắc Quang rồi bình thản nói, “Đứnglên đi!”
“Hoắc ca ca, từ trước đến giờ muội chưa từng nghe huynh nhắctới đệ đệ này.”
“Quang đệ là do huynh dẫn từ chỗ phụ thân ở Bình Dương về mấynăm trước.” Hoắc Khứ Bệnh nhìn đệ đệ vẻ hiền hòa, toát lên tình huynh đệ chânthành.
“Công chúa Duyệt Trữ!” Dương Đắc Ý gõ mấy tiếng ở ngoài cửa,“Bệ hạ chuẩn bị hồi cung rồi, Công chúa mau về đi.”
“Ừm.” Lưu Sơ gật đầu, đứng dậy định đi nhưng suy nghĩ mộtchút rồi quay lại nói, “Để mấy ngày nữa Trần phu nhân cho phép Hoắc ca ca xuốnggiường thì Hoắc ca ca dẫn đệ đệ đến cung Trường Môn tìm muội nhé.”
“Cứ vậy đi”, Hoắc Khứ Bệnh cũng gật đầu.
Một ngày trôi qua vui vẻ như vậy nên bảy ngày sau có tin dữvề Quan Quân hầu báo vào trong cung thì Lưu Sơ không thể nào tin nổi.
“Rõ ràng mấy ngày trước Hoắc ca ca vẫn còn khỏe mà, làm sao…đã…?”
Ngày mười tám tháng Chín năm Nguyên Thú thứ sáu, hai tướngtài trong Phiêu kỵ quân là Triệu Phá Lỗ cùng Tiết Thực tới thăm Quan Quân hầu.Hoắc Khứ Bệnh vô cùng vui vẻ, không để ý đến nghiêm lệnh của mẫu thân, báo ngườihầu đưa lên mấy hũ rượu ngon cùng bằng hữu uống đến say sưa. Lúc đó, Triệu PháLỗ còn cười trêu chọc, “Một đại danh tướng lại phải nằm trên giường gần nửatháng, thật sự là chuyện lạ.”
Hoắc Khứ Bệnh uống rượu ngà ngà còn sai người mang sa bàn tớiđể cùng nhau diễn luyện, chỉ vào biên giới núi sông rồi đột ngột qua đời, giọngnói còn vang mà vị tướng quân đã ra đi.
Thiếu chưởng sứ phu nhân khóc đến chết đi sống lại. Hoắc KhứBệnh là con trai độc nhất của Vệ Thiếu Nhi, là đứa con khiến bà kiêu hãnh nhất,một đời oai danh nào ngờ lại chết trẻ ở tuổi vừa trong hai bốn.
Bệ hạ vô cùng đau đớn, hạ lệnh cử hành tang lễ trọng thể nhấtdành cho Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh, chôn ở Mậu Lăng, sau này sẽ được chôncùng Vũ hoàng đế, là vinh quang lớn lao của một thần tử. Mộ được xây theo hìnhdáng Kỳ Liên sơn là nơi hắn lập nên chiến công hiển hách nhất của đời trận mạc.
Một vạn Phiêu kỵ quân đều khóc lóc để tang, thương xót vịdanh tướng khiến người đời kính nể, cả đời chưa một lần thất bại. Nhưng vinhquang sau khi qua đời có long trọng đến bao nhiêu cũng không thể lấy lại sinh mạngcủa người tướng quân tuổi trẻ tài cao.
Với sự ra đi của người nổi bật nhất, được sủng ái nhất trongthế hệ thứ hai của Vệ gia, mơ hồ có thể thấy Vệ gia quyền lực nghiêng thiên hạdần đi về phía suy sụp.
Vào năm Nguyên Thú thứ sáu, sau khi Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnhqua đời, con của thị thiếp Hoán Liên là Hoắc Thiện được lập tước khi vẫn còn nằmtrong tã lót. Bệ hạ chỉ phong đệ đệ cùng cha khác mẹ của Hoắc Khứ Bệnh là HoắcQuang làm Phụng Xa đô úy, Quang Lộc đại phu.
Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ nghe tin Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnhqua đời liền giam mình trong cung Trường Môn không ra ngoài nửa bước.
“Tảo Tảo!” Lưu Mạch vén rèm bước vào, thấy muội muội giấumình ở chỗ sâu nhất trong đệm, mắt sưng mọng lên thì lấy làm thương xót, nhỏ nhẹ,“Nếu muội còn khóc nữa thì Quan Quân hầu ở trên trời sẽ rất đau khổ đấy.”
“Ừm.” Lưu Sơ khẽ lên tiếng đáp rồi hỏi, “Ca ca, muội rất ngốcphải không?”
“Cái gì?” Lưu Mạch ngạc nhiên, “Sao Tảo Tảo luôn tự nhận làthông minh đột nhiên lại cảm thấy mình ngốc vậy?”
“Muội biết Hoắc ca ca là cháu trai bên ngoại của Vệ hoàng hậu”,Lưu Sơ không chút e ngại, “cũng biết Vệ hoàng hậu và mẫu thân như nước với lửamà vẫn bất chấp tất cả, cố tình qua lại với Hoắc ca ca.”
“Thì ra vậy”, Lưu Mạch trầm mặc một lát rồi nói, “Muội biếtrõ những chuyện này mà. Nhưng mẫu thân không ngại, nói rằng không liên quan gìhết.”
“Ca ca nói xem, tại sao rõ ràng mới vài ngày trước còn hoàntoàn khỏe mạnh mà chỉ chớp mắt thì đã mất rồi? Sinh mạng thật vô thường.”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta càng nên quý trọng những gì đangcó, chớ để bản thân ngày sau phải hối hận.”
“Thật ra thì”, Lưu Mạch cúi đầu, “Hoắc tướng quân ra đi lúcnày cũng không phải là không tốt. Mọi người đều coi hắn là bậc anh hùng ngựaxéo Hung Nô, đều khắc ghi trong ký ức rằng Quan Quân hầu là người thiếu niên đắcchí, bách chiến bách thắng. Sau này cho dù Vệ gia có thế nào thì hắn cũng khôngliên quan.”
“Có lẽ ca ca nói đúng”, Lưu Sơ chậm rãi quay lại, nói tiếp,“Thế nhưng muội thà rằng huynh ấy bị thua, bất đắc chí, hoặc là vì Vệ gia màhoàn toàn đối lập với chúng ta, chỉ cần huynh ấy còn sống. Sống luôn quan trọnghơn tất cả.” Cô bé nói chuyện bằng chất giọng cực kỳ trầm tĩnh, ánh mắt xa vắngkhiến Lưu Mạch lạnh toát, vội khỏa lấp, “Trời đẹp lắm, muội theo ca ca ra ngoàinhé.”
Lưu Sơ gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi điện, vừa ra ngoài liềnbị ánh nắng chói gắt chiếu vào đến nỗi phải cúi xuống. Cung Vị Ương vẫn huyhoàng tráng lệ, không chút ảnh hưởng vì trên đời này thiếu đi một người. Lưu Sơhít một hơi thật sâu, đứng giữa vùng cỏ hoa tươi thắm càng cảm giác đơn độc. Bỗngnhiên cô bé nghe thấy ở đám hoa cúc sau điện Thanh Lương bên cạnh truyền đến tiếngkhóc rấm rứt lẫn giọng khuyên nhủ của một cung nữ, “Vệ Trường công chúa, nếungười cứ khóc mãi thì sẽ tổn thương đến em bé trong bụng đấy.”
Lưu Sơ đau nhói, cảm thấy hơi choáng váng. Cho dù mọi ngườitrước nay không hòa thuận đến thế nào nhưng ít nhất vào giờ khắc này đều đau khổvì cùng một người. Lưu Phỉ ở phía sau khóm hoa cúc khe khẽ ừ một tiếng, nắm lấytay thị nữ rồi đi ra ngoài. Cô trông thấy Lưu Mạch, Lưu Sơ thì giật mình. LưuSơ không muốn quấy rầy, khẽ gật đầu chào rồi kéo tay ca ca, nói, “Chúng ta đisang phía bên kia.”
Từ điện Thanh Lương về phía điện Tuyên Đức ở ngoài xa, theothứ tự sẽ đi qua các điện Ngọc Đường, Chiêu Dương và nơi Hoàng đế thường ở hàngngày là điện Tuyên Thất. Lưu Sơ đi không chủ định, lọt vào mắt Chư Ấp công chúaLưu Thanh đang vâng lệnh mẫu thân đi tìm trưởng tỷ lại thành ra khiêu khích.
“Đứng lại!” Lưu Thanh sải bước tới, cười hàm ý mỉa mai, “Sơmuội muốn đến chỗ phụ hoàng à?”
Lưu Mạch khẽ cau mày, đứng chắn trước mặt muội muội rồi nóiđúng lễ nghi, “Không phiền Công chúa Chư Ấp phải hao tâm tổn sức.”
Trong cung Vị Ương, mặc dù Công chúa Duyệt Trữ là người đượcsủng ái nhất trong các hoàng tử công chúa nhưng người mà cung nhân kính sợ nhấtlại là Hoàng tử trưởng Lưu Mạch. Hoàng tử là người có phong độ ngày càng trầm ổncộng thêm mẫu thân, muội muội được Hoàng thượng sủng ái khiến mọi người cho rằngtương lai cực kỳ hứa hẹn. Lưu Mạch nhìn chằm chằm nhưng Lưu Thanh vẫn không lùinửa bước, quật cường ngẩng đầu ngạo mạn, “Nghe nói Duyệt Trữ muội muội đã từngcầu hôn biểu ca của ta trước khi biểu ca qua đời. Biểu ca của ta đã sớm có giaquyến như hoa, bạn đẹp như ngọc. Thân là công chúa mà không biết tự trọng nhưthế thì cũng khó.”
Lưu Mạch không hề biết chuyện này, nghe vậy lập tức quay lạithấy muội muội mặt tái nhợt nhưng vẫn gắng cười tươi tắn phản kích, “Ít nhất Hoắcca ca đã trả lời sẽ lấy ta chứ không thèm thành thân với một biểu muội nhưngươi.”
“Ngươi…” Lưu Thanh tức run cả người, đi lướt qua bọn họ vềhướng Lưu Phỉ hậm hực, “Đại tỷ, chúng ta không cần quan tâm tới bọn họ, trở vềđiện Tiêu Phòng thôi”, rồi chợt im bặt, thấy mắt tỷ tỷ nhạt nhòa.
Thì ra Hoắc Khứ Bệnh không phải là không chịu kết hôn mà làvẫn chưa có ai có thể làm cho hắn gật đầu.
Không lâu sau, Trần A Kiều nghe được chuyện mấy vị hoàng tửcông chúa trong cung Vị Ương xung đột, ngạc nhiên một lúc thật lâu rồi thở dài.Nàng vẫn cho là Lưu Sơ còn quá nhỏ nên không ngờ cô bé đã bước vào tuổi dậythì, lần đầu tiên ấp ủ mối tình đầu. Nàng mỉm cười nhìn Lưu Mạch đang bồn chồnlo lắng, “Không phải lo cho Tảo Tảo đâu, mẫu thân sẽ an ủi nó.”
Lưu Mạch đương nhiên rất tin tưởng mẫu thân, sắc mặt nhẹnhõm gật đầu, bỗng nhiên thấp giọng nói, “Thật ra thì Quan Quân hầu qua đời khiếncon cũng khó chấp nhận.”
Một thiếu niên tướng quân cao ngạo hào hùng, khí thế nuốt cảsơn hà như vậy khiến một người ôn hòa chững chạc như Lưu Mạch cũng sinh lòngngưỡng mộ. Trần A Kiều vỗ nhẹ vào trán Lưu Mạch và bảo, “Mẫu thân biết, vì ngaycả mẫu thân cũng rất đau xót.”
Nàng đặt cây đàn tỳ bà xuống, đi vào điện, trông thấy Lưu Sơngồi ngơ ngác bần thần ở trên giường, không nhìn thấy cả nàng bước vào. “Tảo Tảo!”Nàng gọi, nhìn con gái giật mình ngơ ngác nhìn lên.
“Mẫu thân!” Cô bé lặng lẽ chào.
“Không ngờ Tảo Tảo cũng đã mười hai tuổi, chẳng mấy chốccũng sắp xuất giá rồi.”
Lưu Sơ vùi mặt xuống gối, một lúc sau mới nói khẽ, “Trừ phicó người tốt hơn Hoắc ca ca, nếu không con sẽ không lấy chồng.”
Trần A Kiều bật cười, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh củacon gái, “Nói cho mẫu thân biết, con… thật sự rất thích Hoắc ca ca sao?”
“Con không biết”, Lưu Sơ lắc đầu, “Ngày đó con nói muốnhuynh ấy lấy con chỉ là tình cảm bộc phát. Nhưng nghĩ tới chuyện sau này phải lậpgia đình, thay vì gả cho một người không thích giống như Lưu Phỉ, Lưu Vân thìchẳng thà gả cho Hoắc ca ca.”
“Nhưng huynh ấy đã chết rồi.” Nước mắt ngập tràn trên khóe mắtLưu Sơ, “Sau khi huynh ấy chết, con nhớ lại gương mặt huynh ấy lúc nói cười, bỗngnhiên cảm thấy những lời nói khi đó rất chân thành.”
“Mẫu thân, mọi người chưa từng nói cho con biết là Hoắc caca đã có thê thiếp rồi”, cô bé quay mặt đi.
“Bởi vì chúng ta cũng không cho đây là chuyện quan trọng”,Trần A Kiều nói. Đây chẳng qua là chuyện rất bình thường, Hoắc Khứ Bệnh say rượu,Vệ Thiếu Nhi sai tỳ nữ tới hầu hạ, sau đó thì Hoắc Thiện ra đời. Cũng không phảinói là Hoắc Khứ Bệnh từng có chút tình ý nào đối với Hoán Liên, thời đại này,đàn ông ai mà chẳng như thế.
“Tảo Tảo, con chán ghét Hoắc ca ca sao?”
“Nếu Hoắc ca ca còn sống thì tất nhiên là con sẽ ghét, khôngchừng còn làm loạn lên với huynh ấy”, Lưu Sơ nói, “Thế nhưng Hoắc ca ca đã mất,nói ra cũng không còn ý nghĩa.” Cô bé nhớ lại ngày đó khi mình nói đến chuyện kếthôn thì liền nghe thấy phía sau có tiếng chén vỡ giòn tan. Hoán Liên chắc hẳncũng rất yêu Hoắc ca ca, ít nhất Hoắc ca ca còn có một giọt máu ở trên đời này,cũng là chuyện may mắn. Một lúc lâu sau, cô bé bỗng nghe thấy giọng mẫu thân đổikhác, “Cái chết cũng là một thứ gì đó thật đẹp.”
“Con không hiểu”, Lưu Sơ kinh ngạc, “Tại sao cái chết lại đẹpđược chứ?”
“Bởi vì cái chết xóa nhòa những nhược điểm của một người, nhữngđiều con nhớ về người ấy đều là những kỷ niệm đẹp. Một người sống thì mỗi bướcđi đều có thể sai lầm, nhưng khi đã chết thì trở thành vĩnh hằng ở trong lòngngười khác.”
“Không một ai có thể cưỡng lại với vĩnh hằng”, nàng như đangnói với bản thân.
“Như vậy”, Lưu Sơ suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Ý của mẫu thânlà con vốn không thích Hoắc ca ca đến vậy, nhưng vì huynh ấy đã chết cho nêncon mới cảm thấy con rất thích huynh ấy phải không?”
“Mẫu thân cũng không rõ lắm.” Trần A Kiều mỉm cười, “Có lẽngày sau con sẽ gặp một thiếu niên khác rồi yêu thương hắn, khi đó sẽ coi Hoắcca ca như một giấc mộng thời niên thiếu mà thôi.” Là một người mẹ, nàng cũng hyvọng như vậy.
“Mẫu thân!” Lưu Sơ mơ màng, “Yêu là cái gì vậy?”
“Yêu… là mỗi người phải tự mình trải nghiệm lấy.”
“Như vậy thì mẫu thân yêu phụ hoàng không?”
A Kiều im lặng một lúc lâu rồi trả lời, “Mẫu thân cũng khôngbiết. Bình tâm mà xét thì những năm qua phụ hoàng của con đối xử với mẫu thâncũng có thể coi là tốt. Thế nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến yêu thì mẫu thân lại nhớchuyện nghe chỉ phế truất năm xưa ở điện Tiêu Phòng, đau đớn đến xé lòng nát dạmà chùn bước.”
Nàng đứng giữa đại điện hoa lệ trống trải, cảm giác thật quạnhquẽ, dường như gió thổi trên xà nhà cũng đang cười nhạo, nhát dao chí mạng lạiđến từ người mình yêu dấu nhất.
“Có tốt nhiều hơn nữa cũng không thể nào bù đắp được vếtthương năm xưa sao? Nàng cười lặng lẽ, không phải bản thân cố ý muốn nhớ lại nhữngđau đớn của quá khứ mà bản năng sinh tồn đối với nguy hiểm đã báo trước chonàng lùi bước. Nam nhân một khắc trước còn ôn nhu đa tình với mình, một khắcsau đã lạnh lùng tàn khốc đến mức như tất cả tình cảm đều chỉ là một trang giấylộn không đáng nhắc. Nàng cũng không có ý định nói cho con gái nghe nỗi bất ansâu thẳm đó nên dịu dàng, “Mẫu thân hát một bài cho con nghe nhé.”
Lưu Sơ ngoan ngoãn gật đầu. Bàn tay A Kiều lướt trên cây đàntỳ bà. Vì trong lòng đau thương nên giai điệu có chút nhu hòa nhưng vẫn khôngche hết được hào khí bên trong của khúc hát.
“Khói bốc lên cao nơi phương bắc xa xăm, cả thiên hạ khắpnơi đều loạn lạc, chiến trận bùng lên như trời nổi cuồng phong, vó ngựa tung bụimịt mù, kiếm đao tuốt vỏ sáng lòa, tấm lòng như sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy,hai mươi năm trời dọc ngang tung hoành, chẳng biết kẻ thù đang đối đầu thực sựlà ai đây?
Hận thù càng sâu thì chinh chiến càng dài, biết bao người đãphải vùi thân nơi đất lạ quê người, nuốt hận vào lòng chẳng than tiếc nửa lời,máu đào thay nước mắt tỏ ý quyết chí hy sinh chẳng ngại thân mình, chẳng tiếcgì máu xương để gìn giữ lấy quốc gia.
Ngựa hí vang vó tận trời nam nhưng lòng vẫn quay nhìn về cốhương, càng nhìn cố hương càng thấy xa vời, cảnh thanh bình xưa nay chiến tranhtang tóc ngút trời, bụi mịt mờ tung bay, lòng dặn lòng nguyện cố thủ để giữ gìnbờ cõi biên cương này, giữ gìn từng tấc đất quê hương, để lân bang phải nể oaikhiếp sợ.”[1]
[1] Bài hát Tận trung báo quốc trong phim Nhạc Phi do Đỗ HồngCương trình bày, đặt lời Việt là Buồn như đá thời gian (Đan Trường).
Nàng gật đầu, “Ngoài Quan Quân hầu thì còn ai xứng đáng vớinhững ca từ này chứ?”
Lơ đãng, nàng nhìn thấy ánh trăng sáng rõ chiếu rọi một chiếcbóng đổ dài trên mặt đất. Nàng ngoảnh đầu lại, quả nhiên nhìn thấy người kia. AKiều thầm suy tính trong lòng, không biết rốt cuộc y đã nghe được bao nhiêu. HoắcKhứ Bệnh mất đi khiến Lưu Triệt cũng vô cùng thương tiếc, dưới khóe mắt còn inhằn một vệt thâm đen. Y chậm rãi bước vào, ngắm nhìn Lưu Sơ đã ngủ say, rồigiúp cô bé đắp chăn bằng gấm.
“Bệ hạ tới làm gì thế?” A Kiều nhẹ giọng hỏi.