Kim Ốc Hận

Quyển 3 - Chương 56: Tùy theo tình thế mà lường



Từ phủ Bình Dương hầu trở về thì trời đã sâm sẩm tối. LưuTriệt ngồi trong xe nhắm mắt lắng nghe tiếng ồn ào náo nhiệt trên đường phốthành Trường An, trong lòng mơ màng: A Kiều, lúc này nàng đang làm gì ở TrườngMôn? Tất nhiên là chơi đùa vui vẻ, y có đi đâu về đâu cũng chẳng liêng quan đếnnàng? Y bật cười cay đắng, chẳng phải hồi trước mình sủng ái Doãn thị thì đã thấyđược phản ứng của nàng rồi sao?

Lúc long xa chạy chầm chậm gần sát cung Trường Môn, y nghethấy tiếng đàn thánh thót văng vẳng, cảm giác khá bất ngờ. Từ khi trở về TrườngMôn năm Nguyên Sóc thứ sáu tới nay, A Kiều rất ít chủ động tấu nhạc, ngay cảkhi có nhã hứng thì cũng chủ yếu là gảy đàn tỷ bà, còn gần như không đụng tớinhững loại đàn cổ, giai điệu trúc trắc mới lạ láy đi láy lại vài lần mới dầnthuần thục, nhưng nếu nghe thật kỹ vẫn chỉ thấy nhạt nhẽo không có chút tình cảm.

Cung nhân ở bên ngoài điện thấy y liền lên tiếng hành lễnhưng bị y xua tay ý bảo cho lui. Y đứng bên ngoài rèm nhìn một lúc, thấy mặcdù đầu xuân nhưng A Kiều đã ăn mặc khá phong phanh, mái tóc đen đổ xuôi xuốngnhư suối nước. Nàng xưa nay vẫn vậy, ở chỗ nào không có người thì luôn làm theoý thích, không thèm để ý tới thân phận là hoàng hậu một nước của mình. Không,nàng đã từ lâu không phải là hoàng hậu của y rồi, một thoáng thẫn thờ bất giáclướt qua lòng y.

Dù y không lên tiếng như Trần A Kiều vẫn nghe thấy tiếng bướcchân, nàng ngừng đánh đàn, thản nhiên quay đầu lại chào, “Bệ hạ!”

Y khẽ ồ lên một tiếng, vén rèm bước vào, nhẹ nhàng ôm nàngvào lòng, đưa tay vuốt ve mái tóc, thuận miệng hỏi, “Kiều Kiều vừa đàn khúc gìvậy?”

“Tiện tay gảy chơi thôi”, nàng cười khẽ, đáp, “Không có têngì cả.”

Y nhìn nàng chằm chằm một lúc rồi hỏi lại, “Có thật không?”Bàn tay đặt ngang hông lại siết chặt thêm một chút.

Những năm gần đây, Hung Nô chiến bại rút lui, núi yên biển lặng,non nước thái bình khiến y càng mãn nguyện, tự cho mình là bậc đế vương uy trấnbốn biển không ai bằng, nhưng ở trước mặt A Kiều vẫn luôn luôn cảm thấy thất bại.Rõ ràng là nàng đã học được cách cung kính dịu dàng giống như các phi tần trongcung Vị Ương vốn luôn e dè. Y không thấy chỗ nào sai nhưng cứ cảm thấy khôngđúng. Dường như tâm trí của nàng không biết bay đến ở tận chân trời nào. Càngthân mật càng có cảm giác rằng giữa hai người có một bức tường vô hình cực kỳ yếuớt, chỉ đẩy một cái là đổ nhưng lại không thể nào phá nổi. Y mãi đứng ở bên bứctường đó, chẳng thể làm gì.

Thoáng chốc đã đến cuối tháng Năm, cung Vị Ương truyền ý chỉđến cung Cam Tuyền nghỉ hè. Nữ tỳ trong phủ Bình Dương hầu thu thập hành trang,Lý Nghiên ngồi ở trước gương, ngắm nhìn dung nhan của mình lần cuối cùng, tự thấythật kiều diễm, ngay cả bản thân cũng yêu thích.

“Ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác, người này cao còncó người khác cao hơn”, cô nhớ tới câu Trần Hi đã nói. Cho dù có nhiều bănkhoăn hơn nữa nhưng nếu không phóng tay đánh cược một lần thì chẳng phải là sẽphụ bạc dung nhan hơn sương thắng tuyết trong gương?

Lý Nghiên tự hỏi, nếu có một ngày dung nhan như hoa đó dần dầnphai tàn, những sợi tóc trắng đầu tiên dần dần lấp ló trong mái tóc đen thì liệumình có tiếc nuối? Tiếc nuối rằng ở thời kỳ thanh xuân tươi trẻ nhất đã khôngchịu nỗ lực vì chính bản thân mình. Có lẽ là nếu nỗ lực thì cuộc đời sẽ đổisang một số phận khác. Liệu có hối hận khi mình chỉ còn cách vinh hoa một bướcngắn nhưng lại lo sợ dừng bước?

Sinh con trai không mừng, sinh con gái không giận, một thânmột mình, Vệ Tử Phu đứng đầu thiên hạ. Đó vốn là mơ ước lớn nhất của tất cả nhữngngười con gái trong thiên hạ. Vệ Tử Phu thì hơn mình điểm nào? Ngay cả Côngchúa trưởng Bình Dương cũng nói rằng dung nhan của mình còn yêu kiều quyến rũhơn cả Vệ Tử Phu trong thời xuân sắc ngày xưa. Mình cũng có thể dịu dàng kính cẩnkhông thua kém Vệ Tử Phu. Nghĩ vậy cô thật không cam lòng.

“Lần này, ngươi đi theo với thân phận người nhà phủ BìnhDương hầu của ta, đến thời điểm thích hợp nhất thì ta sẽ cho ngươi ra mắt bệ hạ.Nếu bệ hạ nhìn thấy thích ngươi, một khi được vinh hoa thì đừng có quên đấynhé”, hôm qua Công chúa trưởng Bình Dương đã nắm tay cô ân cần dặn dò.

“Đi đường này mà thắng thì tất nhiên có thể một bước đếnvinh hoa, nhưng nếu thua thì phải hỏi bản thân mình có thể chấp nhận được hậuquả hay không?”, ngày đó, Công chúa trưởng Phi Nguyệt đã nói như thế ở hànhlang Hầu phủ. Cô không phải là Trần A Kiều, cũng không phải là Vệ Tử Phu. Côkhông có thế lực hùng hậu bên ngoại chống đỡ, cũng không có người thân tài hoaxuất chúng phù trợ. Nếu muốn đứng vững tại cung Vị Ương thâm sâu kia thì chỗ dựaduy nhất có thể chính là sự sủng ái của bệ hạ.

Trên đại đường hôm đó, bệ hạ đứng dậy, chắp tay đi ra ngoài,trang phục rộng rãi bằng gấm đen tạo nên dáng hình tôn quý. Thật ra thì nếu chỉbàn về dung mạo, bệ hạ anh tuấn trầm tĩnh nhưng lại có một chút vô tình còn TrầnHi thì tuấn tú hồ hởi, chưa chắc đã phân cao thấp. Nhưng đa số phụ nữ sẽ lựa chọnbệ hạ giống như đã biết rõ một chung rượu tuy ngon mà có hại nhưng vẫn không cưỡngnổi hương thơm hấp dẫn của nó, dù phải chết cũng cười một tiếng rồi uống vào.Có lẽ về bản chất, mỗi người đàn bà đều là một con thiêu thân lao đầu vào lửa,sẵn sàng chết vì một thoáng huy hoàng.

Cô cúi đầu, siết chặt nắm tay hạ quyết tâm cho dù có uốngthuốc độc hay lao đầu vào lửa thì cũng vì tuổi thanh xuân đẹp như hoa này màkhông do dự thử một lần. Nếu thắng thì mình sẽ theo ý mình mà hành động khôngdo dự nữa; nếu thua thì mình lại quay đầu là bờ, không hề tiếc nuối. Nếu tronglúc thắng thua mà phải bỏ mạng thì âu cũng là gieo gió gặt bão, không oán ngườikhác.

Ngày hai mươi tám tháng Năm năm Nguyên Thú thứ năm, thánhgiá đến cung Cam Tuyền, Lý Nghiên làm thị nữ đi theo Công chúa trưởng BìnhDương. Công chúa trưởng Bình Dương căn dặn Lý Nghiên đi xe mệt nhọc nên cần nghỉngơi mấy ngày. Lý Nghiên biết rằng nếu nghe theo sự sắp đặt của Lưu Tịnh thì nếuthành công cuộc đời cô vinh hoa phú quí còn bệ hạ không chiếu cố thì xem như bỏđi. Cô không nén nổi tiếng thở dài. Trần hoàng hậu là người con gái tuyệt sắc đếnmức nào mà còn có thể khiến bệ hạ vốn vô tình ngưỡng mộ đến như vậy? Dù thế nàocuối cùng họ cũng sẽ gặp nhau. Bản thân cô cần phải nắm chắc thời điểm, giànhcho mình cục diện tiến có thể tấn công, lui có thể phòng thủ.

Có lẽ trời cao cũng chiếu cố, ca ca nghe ngóng được tin tứclà ngày mồng hai tháng Sáu, bệ hạ xử lý xong chính sự ở điện Tất Đường sẽ đi thẳngđến cửa nam cung Cam Tuyền rồi dẫn Trần nương nương cùng lên dạo chơi núi CamTuyền.

“Bệ hạ và Trần nương nương thuở nhỏ rất thân nhau, chắc cũngđã từng cùng nhau dạo chơi núi Cam Tuyền rồi”, Lý Diên Niên nói như vậy, hàmnghĩa sâu xa.

Cô không phải không hiểu ý ca ca, chỉ là không muốn suy nghĩđến. Ít nhất, Trần nương nương sẽ không có ở bên cạnh bệ hạ trên đường từ điệnTất Đường tới cửa nam cung Cam Tuyền!

Suối nước từ núi Cam Tuyền chảy qua cung Cam Tuyền đổ vào hồcó tên là Ánh Nguyệt, gia nhân của phủ Bình Dương hầu lại được bố trí ở bờ hồ.

Mới vào đầu hè, hoa sen nở khắp hồ. Cô chọn chiếc váy dàimàu xanh như nước, búi mái tóc đen của mình thành một búi xinh xắn rồi ngồi bênbờ hồ, ngửa đầu nhìn mặt trời sáng chói trên cao. Nước suối lạnh băng chảy quakhiến đôi chân ngọc khẽ run lên. Đằng xa, loan giá đế vương đang theo đường núingoằn nghèo đi đến, khí thế uy nghiêm. Hồ không sâu lắm, cô lội nước lách đi giữanhững đóa hoa sen làm phấn hoa bám khắp y phục, tỏa mùi thơm ngát. Khi loan giángang qua cây cầu dài chín nhịp, cô ở dưới hồ nghiêng người hành lễ với dáng điệuhơi bối rối, “Tham kiến bệ hạ!”

Nước suối tràn qua đầu gối, thấm ướt tay áo váy. Một cơn giónhẹ thổi qua mặt hồ. Đã đầu hè nhưng cô cũng không khỏi lạnh run lên, tay áováy bồng bềnh trong nước gần như cùng hoa tan thành một thể, nhưng lại là điểmnhấn trong đó. Cô nghĩ rằng lúc này chắn chắn là mình vô cùng xinh đẹp đángyêu.

Lưu Triệt ngồi trên loan giá quay đầu lại nhìn thiếu nữ đứngtrong hồ nước. Gió đầu hè thổi làm lay động những đóa hoa sen trên mặt hồ xanhbiếc, một người con gái đứng giữa, tay áo bay phất phới, đuôi váy chìm xuống bồngbềnh trên mặt nước.

Giang Nam… có thể hái sen sao? Y cười nhạt, mắt nhìn đi chỗkhác. Mặc dù cô chọn đúng lúc đúng chỗ giúp cho mình thể hiện được dung nhanxinh đẹp hơn cả hoa sen nhưng ngược lại cũng để lộ ra là có tâm cơ.

“Dân nữ không biết thánh giá qua đây nên không kịp tránh đường,kính xin bệ hạ tha lỗi”, Lý Nghiên dịu dàng nói, cảm thấy ngay cả những ngónchân đang ngâm trong nước cũng nóng bừng lên. Ánh mắt của vị đế vương trên loangiá sắc bén quá mức khiến cô không dám nhìn thẳng.

“Người không biết thì không có tội”, Lưu Triệt nói, “Thôi miễnđi!” Y nhếch khóe môi, thầm nghĩ hoàng tỷ đúng là có con mắt. Nước suối trongsuốt, mơ hồ có thể thấy được làn da như ngọc dưới đầu gối, những đường cong tuyệtmỹ, càng nhìn càng thấy yêu kiều quyến rũ, trông đã thấy yêu. Quả nhiên là mộtcô gái đẹp làm rung động lòng người.

“Phụ hoàng!” Lưu Sơ chạy dọc theo hành lang ở đằng xa, nũngnịu oán trách, “Tại sao người vẫn còn ở nơi này? Con và mẫu thân chờ đến sốt ruột.”

Lưu Triệt bật cười. Lý Nghiên đứng trong nước, tâm tư trầmxuống. Cô có tâm hồn nhạy cảm, tất nhiên nhận thấy Lưu Triệt ngắm nhìn Côngchúa Duyệt Trữ cười mới thật lòng đến nhường nào.

“Có một mình con sốt ruột thì có”, Lưu Triệt nói, tỏ ý bảoLưu Sơ trèo lên ngự liễn.

A Kiều tính tình lạnh nhạt như vậy, chỉ sợ có thêm một canhgiờ nữa cũng chẳng hề suốt ruột.

Lưu Sơ bị bóc trần tâm tư, thẹn quá thành giận, đấm khẽ mộtcái vào ngực Lưu Triệt, “Phụ hoàng cứ trêu Tảo Tảo.” Loan giá chậm rãi đi tiếp,người ở trên loan giá kia từ đầu đến cuối không hề quay đầu nhìn lại.

Lý Nghiên bật cười một tiếng, kéo một đóa hoa sen lại gần rồiáp vào mặt, cảm giác mềm mại mà lạnh như băng. Trong lòng bệ hạ nặng nhẹ thếnào thì chỉ cần liếc qua là biết. Nếu ngay trong thời điểm ban đầu mà cô đãkhông hấp dẫn được bệ hạ thì còn nói gì chuyện sống yên phận ở Vị Ương? Côbuông đóa hoa sen ra, không quay đầu lại, rời đi.

Có thể là do tâm trí hoàn toàn nguội lạnh, hoặc là bị ngấmnước, sau hôm đó cô bị một trận cảm lạnh liệt giường. Công chúa trưởng BìnhDương vô cùng tức giận nhưng không làm được gì, chỉ biết đay nghiến, “NghiênNhi, tại sao ngươi không chịu bảo trọng như thế? Hay chưa, tới hồ Ánh Nguyệtlàm cái gì?”

Lý Nghiên nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt trông cực kỳđáng thương, “Nghiên Nhi nghe nói là bệ hạ sẽ qua đó.”

“Ngươi quá nóng lòng. Không được việc gì”, Lưu Tịnh phất áobỏ đi mà không nhìn thấy Lý Nghiên ở phía sau khẽ mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh.

Có lẽ nhận định là bất cứ người con gái nào trên thế gian đềucó tâm ý thấy người sang bắt quàng làm họ, cũng có thể là từ sự hiểu biết đối vớiLý Nghiên trong quá khứ nên Công chúa trưởng Bình Dương không hoài nghi điềugì, nhưng dù sao Lý Nghiên cũng đã để bệ hạ cũng trông thấy mặt, hết giá trị đầucơ kiếm lợi nên dần dần bị phủ Bình Dương hầu coi thường, chỉ riêng Công chúatrưởng Bình Dương là vẫn còn do dự. Một giai nhân tuyệt sắc thông tuệ như vậycó tìm trong vạn người cũng khó gặp, nếu bỏ đi e là có phải quá đáng tiếc?

Khi Lý Nghiên khỏe lại thì cũng đã vào thu, đến thời điểmthánh giá trở về Trường An. Một ngày kia, Lý Nghiên hẹn Trần Hi ra ngoài lúcban ngày, ánh mặt trời ấm áp càng lộ ra thân thể gầy gò. Trần Hi rất xót xa, hỏi,“Nghiên Nhi, sao dần đây không thấy muội?”

“Muội gần đây bị bệnh nặng vừa mới khỏi”, Lý Nghiên nói, giọngthều thào.

“Trần công tử”, cô nắm lấy tay hắn, “Chàng… thật lòng muốnthành thân với Nghiên Nhi không?”

“Tất nhiên!” Trần Hi đáp, bỗng nhiên như ngộ ra điều gì, mừngrỡ nói, “Nghiên Nhi đã đồng ý.”

Lý Nghiên buông tay ra, một lát sau mới thỏ thẻ nói, “Chàngđến gặp ca ca của thiếp cầu hôn nhé.”

“Được rồi. Ta sẽ nói với phụ thân”, Trần Hi đáp, “Ca ca củamuội là ai?”

Cô nhắm mắt lại rồi đáp, “Nhạc sư Lý Diên Niên của Nhạc phủ.”

“Lý Diên Niên?” Trần Hi ngẩn ra, nụ cười dần đông cứng, “Muội…là Lý Nghiên”, sắc mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống, “Muội chính là mỹ nhân của Lýgia mà Công chúa trưởng Bình Dương muốn hiến dâng cho bệ hạ để đối phó với vớicô cô của ta?” Trong khoảnh khắc, tất cả những ký ức về bao nhiêu lần dắt taycô đi dưới ánh trăng, rồi cô thường tha thiết nói “Kể cho muội nghe về cô cô củahuynh một chút đi” bỗng ập tới trong đầu. Những kỷ niệm đẹp bỗng nhiên được giảithích theo chiều hướng khác khiến trái tim hắn băng giá.

Lý Nghiên khẽ dỡ tấm mạng bằng lụa mỏng trên mặt xuống, dungnhan mỹ lệ làm cặp mắt Trần Hi sáng ngời.

“Thật ra ngày mới lần đầu gặp Trần công tử là do Nghiên Nhicố ý. Thế nhưng chẳng lẽ bao nhiêu ngày gặp nhau đều là giả dối sao?” Một giọtnước mắt trào ra trên khóe mắt Lý Nghiên. “Nghiên Nhi cam tâm tình nguyện phảnbội Công chúa trưởng vì công tử. Kính xin công tử chớ phụ lòng.”

Những lời nói tha thiết làm Trần Hi mềm lòng. Một người congái xinh đẹp vì hắn mà từ bỏ vinh hoa dễ như trở bàn tay. Tình cảm sâu sắc nặngnhường ấy mà còn có thể hoài nghi được hay sao? Trần Hi liền nắm lấy tay cô, vẻhổ thẹn, “Nghiên Nhi, là ta không tốt.”

Lý Nghiên khẽ mỉm cười vẻ đau khổ, “Trần công tử, phiềnchàng phải gấp lên. Nếu để cho Công chúa trưởng biết được thì Nghiên Nhi sẽ cókết cục rất buồn.”

Ngày thứ ba sau khi bàn bạc xong với Trần Hi, Lý Nghiên từphủ Bình Dương hầu trở về nhà thì thấy ca ca Lý Diên Niên với vẻ mặt âu lo.

“Nghiên Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lý Diên Niêncau mày hỏi, “Chẳng phải muội đang ở trong phủ Bình Dương hầu nhưng sao nhị thiếugia của phủ Đường Ấp hầu lại tới gặp ta để cầu hôn?”

Lý Nghiên nhíu mày, Trần Hi đã không lừa dối. “Ca ca”, cô thởdài, “Là muội bảo chàng ấy tới đấy, huynh không ngại đồng ý chứ?”

Lý Diên Niên há hốc mồm miệng. Muội muội của hắn không chỉcó dung nhan tuyệt sắc mà từ nhỏ đã rất có chủ kiến, một khi đã hạ quyết tâmthì sẽ không nghe ai khuyên bảo. Lúc muội muội vào phủ Bình Dương hầu, hắn đãcho rằng nếu cô không mở ra được một con đường thì tuyệt đối sẽ không quay đầulại. Sao có thể ngờ…

“Ca ca, Trần Hi rất tốt, muội tin chàng yêu muội thật lòng”,Lý Nghiên mỉm cười nói, “Huynh không cần phải lo lắng.”

“Ta tin điều đó. Mọi người trong thành Trường An cũng đều biếtnhân phẩm của Trần nhị công tử”, Lý Diên Niên ưu tư, “Chỉ là, muội…?”

“Ca ca cảm thấy kỳ lạ lắm phải không?” Lý Nghiên thẹn thùngcười đáp, “Muội đã nghĩ thông suốt rồi. Bệ hạ đã có Trần nương nương ở bên cạnh,muội…”, cô bối rối thừa nhận thất bại của mình, “Muội không thể tranh giành nổi.”Không phải là dung nhan không đủ, không phải là tài nghệ không tốt mà là do thờicơ cô xuất hiện không đúng.

Hồi năm Kiến Nguyên, bệ hạ buồn bực vì bất đắc chí, vừa chánghét Trần hoàng hậu kiêu căng, lại đúng lúc gặp được Vệ Tử Phu. Vệ Tử Phu nhutình như nước khiến y dừng chân thưởng ngoạn. Lúc này đã là năm Nguyên Thú, bệhạ đã khống chế thiên hạ, lại có giai nhân bên cạnh nên không thể cho phép xuấthiện vị trí của cô.

Cô đã thấy tận mắt sự sủng ái của bệ hạ đối với Công chúaDuyệt Trữ. Nếu như không phải trong lòng y coi trọng mẫu thân của Công chúa thìngười bạc tình như bệ hạ chắc chắn sẽ không quan tâm quá nhiều, cho dù đó làcon gái của mình. Công chúa trưởng Bình Dương từng kể rằng vào năm Nguyên Sócthứ hai, bệ hạ còn chưa biết đến sự tồn tại của Hoàng tử cùng Công chúa DuyệtTrữ, hai mươi chín tuổi mới có một con trai độc nhất nhưng cũng chưa từng sủngái như Công chúa Duyệt Trữ hiện giờ.

“Rốt cuộc đó là người phụ nữ thế nào vậy?”, cô nghĩ, “Có thểkhiến bệ hạ đã vứt bỏ không thương xót lại phải quay lại nâng niu.”

“Như vậy cũng tốt”, Lý Diên Niên không biết suy nghĩ tronglòng cô, lên tiếng an ủi, “Muội có cá tính quá bướng bỉnh khiến ta rất lo lắng,giờ có thể gả cho Trần Hi sống bình an quãng đời còn lại thì ta tạm yên tâm,cũng coi như là rạng rỡ gia môn rồi. Nhưng Công chúa trưởng Bình Dương có thể bỏqua cho muội thật sao?”

“Không ngại, Trần nương nương sẽ giúp muội đối phó với bà ấy”,Lý Nghiên khẳng định.

Dù cho Trần nương nương không sợ thì cô rốt cuộc cũng khônghy vọng cô tiến cung. Cô quả quyết chấp nhận lùi bước thì chắc chắn Trần nươngnương sẽ vui lòng giúp lại một chuyện nhỏ như vậy. Huống chi cô lại được gả chocháu của nàng.

“Muội chỉ không cam lòng”, Lý Nghiên cúi đầu. Lý Diên Niênnghe giọng xa xăm của muội muội thì hơi kinh hãi. “Muội thua chẳng qua vì thờigian, thêm cả dòng dõi. Được rồi, muội nhận thua, thế nhưng muội vẫn không tinnếu vào ngày trước muội cũng thua.”

“Nghiên Nhi, muội…?”

“Ca ca, muội được gả vào Trần gia thì sẽ là người của phủ ĐườngẤp hầu. Gia thế của Trần gia đã được tích lũy qua trăm năm, lại là nhà mẹ để củaTrần nương nương nên hiển hách vô song. Nếu ngày sau muội và Trần Hi sinh congái”, cô ngẩng đầu vẻ tự tin, “Ca ca nói có tư cách đứng đầu trong cung haykhông?”

Vào mùa đông tháng Mười, một chiếc kiệu nhỏ đón Lý Nghiênvào phủ Đường Ấp hầu. Trần Hi đứng trước cổng chờ, mỉm cười nói, “Cô cô muốn gặpmuội.”

Trong lòng cô run lên, rốt cục đã có thể gặp mặt người phụ nữđược hoàng đế Đại Hán sủng ái nhất, Trần Hi cầm tay cô đi xuyên qua hành lang củaphủ Đường Ấp hầu, thỉnh thoảng có tỳ nữ ngang qua đều quỳ gối hành lễ, nói,“Chào Nhị thiếu gia.”

Hai người xuyên qua ngoại viện, qua tiếp một cửa ngách thìcó một căn lầu nhỏ thấp thoáng trong hoa cỏ, yên tĩnh trang nhã. Lý Nghiên nhướngmày, nhìn hai chữ Triện thanh tú viết trên tấm biển cổ kính Mạt Vân.

Một cô bé mặc y phục bằng gấm lộng lẫy tựa trên lan can,quay đầu lại cười tươi tắn, “Hi biểu ca.”

Trần Hi lui về phía sau một bước, bái chào, “Công chúa DuyệtTrữ.”

“Được rồi.” Lưu Sơ vui vẻ khoác tay, “Người trong nhà khôngđược dùng bộ dạng này.” Cô bé nghiêng người nhìn thấy Lý Nghiên, nháy mắt, “Vịnày chính là biểu tẩu tương lai sao? Quả nhiên là xinh đẹp!”

Lý Nghiên hôm đó ở dưới cầu, tâm tư mê loạn nên cũng khôngnhìn kỹ đệ nhất công chúa của triều Hán, lúc này chủ ý mới thấy cô bé thanh khiếtkhả ái, khuôn mặt cực kỳ sinh động, sau này lớn lên chắc chắn sẽ không kém mìnhhiện giờ.

“Công chúa Duyệt Trữ quá khen rồi!” Cô cười nhẹ nhàng, nhìncon gái thì biết mẹ, trong lòng càng thêm hiếu kỳ với A Kiều chuẩn bị được gặp.

“Nghiên Nhi, muội vào đi thôi!” Trần Hi buông tay cô ra rồiâu yếm dặn, “Ta ở bên ngoài chờ muội.”

Cô lẳng lặng gật đầu, ưỡn thẳng lưng rảo bước đi vào, vừa đếncửa đã ngửi thấy một mùi hương dìu dịu. Thị nữ Lục Y đưa bàn tay mịn màng tròntrịa vén rèm, tươi cười chào hỏi, “Là Lý tiểu thư sao? Nương nương bảo cô vàotrong.”

Ở sâu phía sau bức rèm là một bóng người thanh tú yểu điệuđang ngồi bên cửa sổ cầm sách đọc, Lý Nghiên nhẹ nhàng quỳ gối, “Dân nữ LýNghiên tham kiến Trần nương nương.”

“À”, Trần A Kiều vẫn cúi đầu đáp một tiếng.

Cô thường nghĩ rằng Trần hoàng hậu phải có dung nhan như thếnào mới khiến vị quân vương có trăng quên đèn kia ngắm mãi không chán, đến lúcgặp mới thấy đó chỉ là dung nhan mộc mạc nhưng mọi chi tiết trên khuôn mặt lạihài hòa tới tuyệt hảo chỉ ngồi lặng lẽ cũng đã toát lên vẻ sang trọng và bìnhyên.

“Phấn son e chỉ mờ nhan sắc,

Điểm nét ngài xuân gặp mặt rồng.”[1]

[1] Trích trong Tập Linh đài – Kỳ 2 (Đài Tập Linh – Kỳ 2) củaTrương Hựu.

Cô cố gắng trang điểm thật đẹp, đến lúc này mới cảm thấymình quá nực cười, giống như một người cứ cố sức khiêu chiến nhưng người kia lạichẳng thèm ngó ngàng tới mình.

“Lý Nghiên!” Trần A Kiều buông quyển sách trong tay xuống ngắmcô từ trên xuống dưới, “Quả nhiên là một trang tuyệt sắc.”

Lý Nghiên chịu phục, kính cẩn đáp, “Nghiên Nhi không dám nhận,tuyệt sắc phải là nương nương mới đúng.”

A Kiều cười nhạt, đứng dậy nhìn thẳng vào mắt cô, “Những thứkhác ta không muốn so sánh, chỉ cần cô đáp một câu, cô có thật lòng muốn thànhthân với Hi Nhi không?”

Lý Nghiên chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Nương nương hỏivậy là có ý gì?”

“Trần gia chúng ta trăm năm lừng lẫy.” Nàng chắp tay bước vềphía trước cửa sổ, nhìn vẻ mặt tha thiết đợi chờ của Trần Hi ở bên ngoài, “Lấyvợ có thể không nói dòng dõi, không nhìn xuất thân, nhưng ít nhất phải đối xử vớinhau thật lòng.”

Lý Nghiên im lặng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Từ này vềsau, Nghiên Nhi sẽ thật lòng đón nhận Trần thiếu gia.”

Bản tính cô vốn quyết đoán, đã lựa chọn con đường này sẽkhông bao giờ liếc qua một con đường khác. Hai người ăn ở với nhau cả đời, yêuthương thật lòng mới có hạnh phúc, dù đôi khi lừa dối giấu giếm nhau nhưng cuốicùng có thể bình an, hạnh phúc. Trần A Kiều cười nhẹ. Chỉ phụ nữ mới hiểu đượcphụ nữ. Nàng dĩ nhiên nhìn ra câu nói vừa rồi của Lý Nghiên là thật lòng nên gậtđầu, “Đã như vậy, chắc Hi Nhi cũng không đợi được nữa. Cô mau ra ngoài gặp nóđi. Những chuyện khác, ta sẽ xử lý.”

Ra khỏi lầu Mạt Vân, tắm trong ánh mặt trời ấm áp, Lý Nghiênkhẽ đưa tay vuốt trán, cảm thấy toàn thân đẫm mồ hôi.

“Nghiên Nhi!” Trần Hi quay đầu lại, nhìn thấy cô liền nở nụcười rạng rỡ như ánh mặt trời trong ngày đông. Cô cũng mỉm cười, từ giờ khắcnày, cuộc đời của cô đã gắn bó với nam nhân đang đứng đó. Lúc tung chiếc khăn lụaở trên bờ sông Vị Thủy, cô không nghĩ đến sẽ có kết cục sẽ như thế.

Lý Nghiên cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay mình đang nắm chặt,dù không phải là người từng mong đợi nhưng có một người thật lòng yêu thương,dù hoàn toàn không như mình nghĩ, vẫn mãi là hạnh phúc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv