Kim Ốc Hận

Quyển 3 - Chương 51: Bạc đầu quay lại nhìn nhau muộn màng



Triều thần dưới điện nhìn cử chỉ cực kỳ thân mật của Hoàngthượng cùng Trần nương nương, ai nấy đều ngầm phỏng đoán, Lưu Triệt cất tiếngra lệnh, “Bắt đầu đi!”

Các món ngon liên tiếp được đưa lên, có cả ca múa. A Kiều vẫnlo cho Lưu Sơ nên không còn lòng dạ nào để xem, đợi thêm một lát rồi xin phépcáo lui trước. Nàng về đến điện Dương A thì Lưu Sơ đã gần như khỏi hẳn, nhìn mẫuthân bằng ánh mắt lấp lánh đầy sức sống, “Mẫu thân”, cô bé hỏi vẻ mơ màng, “Đêmthất tịch là lúc chim ô thước bắc cầu ở trên sông Ngân cho Ngưu Lang và Chức Nữgặp mặt nhau có phải không ạ?”

A Kiều gật đầu, ngẩng nhìn lên bầu trời, giọng thoảng chúthoài niệm, “Mẫu thân hồi nhỏ đã từng nghe nói rằng đứng bên giếng nước có câynho vào đêm Thất tịch thì có thể nhìn thấy Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau.”

Lưu Sơ sáng mắt, “Mẫu thân, con nhớ sau điện Dương A có mộtcái giếng.”

Mấy mẹ con dẫn cung nhân ra bên ngoài điện, ngồi dưới giànnho mát mẻ nhìn lên trời cao. Trời miền núi sáng trong, một dải sáng màu trắngnhạt vắt qua phía chân trời, chính là dòng Ngân Hà. Lưu Sơ mở to mắt nhìn mộtlát rồi thất vọng, “Sao con không thấy Ngưu Lang Chức Nữ?”

“Đó chỉ là truyền thuyết mà thôi”, Lưu Mạch thản nhiên nói.

Lưu Sơ chun mũi, “Ca ca xấu, làm muội mất hết cả hứng thú.”

“Đêm xuống khung trời như nước biếc

Ngắm sao Chức Nữ gặp Ngưu Lang.”[1]

[1] Trích bài Thu tịch của Đỗ Mục.

“Mẫu thân!” Lưu Sơ dần díp mắt, gà gật nói, “Người nhìn kìa,Ngưu Lang Chức Nữ cũng giống như chúng ta. Phụ hoàng là Ngưu Lang, mẫu thân làChức Nữ, ca ca và con chính là hai đứa bé tý hon, không gặp được cha mẹ sẽkhóc.” A Kiều nghe vậy thấy lòng trĩu nặng, quay sang nhìn Lưu Mạch lại thấycon trai cúi đầu, lần đầu tiên tránh ánh mắt của nàng. Mỗi người đều cảm giác ynhư gần như xa ở ngay bên cạnh mình. Ngưu Lang Chức Nữ có thể giữ gìn được tìnhcảm ngàn năm vì họ yêu nhau, còn nàng và Lưu Triệt thì có gì? Nếu cứ ràng buộcvới nhau để rồi chán ghét và lãng quên thì chi bằng lúc đầu đừng chờ đợi, lưu lạitrong lòng đối phương quãng thời gian tươi đẹp nhất.

Từ trên hành lang rất xa có mấy ngọn đèn lồng lấp loáng chiếusáng hình bóng một người đứng giữa đang nhìn sang.

“Mọi người ở đây làm gì thế?”, Lưu Triệt vui vẻ hỏi.

A Kiều đưa tay làm hiệu đừng lên tiếng, khe khẽ đáp, “Tảo Tảongủ rồi.”

Lưu Triệt khom người xuống, thấy Lưu Sơ đang nằm dựa trên ghế,nhịp thở đều đều, quả nhiên đã ngủ say, nụ cười còn vương trên gương mặt hồnghào. Y vỗ tay, nhẹ giọng ra lệnh, “Đưa Công chúa Duyệt Trữ trở về điện DươngA.”

“Dạ.” Cung nhân phía sau lên tiếng đáp rồi một nội thị bướclên cõng Lưu Sơ rón rén bước đi.

“Phụ hoàng, mẫu thân”, Lưu Mạch tinh ý hành lễ, nói, “MạchNhi cũng về ngủ đây.”

Lưu Triệt gật đầu, mỉm cười nhìn con trai đi xa rồi mới quaysang hỏi A Kiều, “Giống nho mới truyền từ Tây Vực được mấy năm nay, tại sao KiềuKiều lại nghe nói về truyền thuyết ở dưới giàn nho sẽ nhìn thấy Ngưu Lang và ChứcNữ gặp nhau?”

A Kiều cúi đầu, cười tủm tỉm, “Chẳng qua nói cho vui để trêuTảo Tảo thôi.”

Trăng thượng huyền cong cong quyến rũ treo cao giữa bầu trời,càng về khuya càng sáng. Lưu Triệt ôm eo A Kiều trở về điện, nhẹ giọng, “Hômnay Đàm tỷ nói với trẫm rằng khi nào về Trường An thì sẽ xin được tới DươngLăng coi sóc phần mộ cho phụ hoàng và mẫu hậu.”

A Kiều cảm khái, “Cuộc đời Đàm tỷ long đong, chịu nhiều đaukhổ nên lòng dần nguội lạnh, rất khó nghe theo những lời khuyên giải bình thường.”

“Trẫm cũng cảm thấy như vậy”, Lưu Triệt nói vẻ nặng nề, “Trẫmvà mẫu hậu mắc nợ Đàm tỷ rất nhiều, hôm nay hoàng tỷ đã trở về thì trẫm nhất địnhphải bù đắp cho tỷ ấy. Trẫm đã nghĩ rồi, Đàm tỷ không có tình cảm thật sự vớiđám người Hung Nô kia nên chi bằng chọn cho tỷ ấy một mối lương duyên. Đó chínhlà một cách tốt để trấn an tỷ tỷ.”

“Ồ? Cũng tốt”, A Kiều tự dưng không yên lòng hỏi, “Bệ hạ thấycó người vừa ý rồi à?”

Lưu Triệt nhìn nàng bằng ánh mắt thăm dò rồi đáp rành rọt từngtiếng một, “Trường Tín hầu.”

“Sư huynh?”, A Kiều thốt lên, hơi kinh ngạc.

“Không sai”, Lưu Triệt khép mắt, giấu đi suy nghĩ, “Đàm tỷlà do Trường Tín hầu cứu, không ai so sánh được.”

“Nhưng”, A Kiều nhướng mày nhìn y, nghi ngờ hỏi, “không phảilà Bình Dương trưởng công chúa đã có ý…”

Lưu Triệt than khẽ, “Vốn trẫm cũng có lòng cho Tịnh tỷnhưng… cũng chỉ có thể để tỷ ấy nhường bước thôi.” Dĩ nhiên là A Kiều có cảmtình hơn với Lưu Đàm so với Bình Dương trưởng công chúa đầy tính toán. Chỉ là,một đoạn nhân duyên kết hợp tùy tiện như thế thì sẽ mang tới hạnh phúc đượcchăng? Liễu Duệ, nàng nhíu mày, bản thân Liễu Duệ có đồng ý hay không chứ?

Chiến dịch Hà Tây lần thứ hai lại đại thắng, Lưu Triệt cao hứng,truyền lệnh xuống dưới mang rượu và thức ăn ngon đến tiền tuyến khao thưởngQuan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh.

Một hôm Lưu Triệt vừa từ điện Tất Đường trở về đến cửa điệnthì nghe thấy giọng nói trong trẻo quen thuộc của Trần A Kiều, “Bệ hạ sủng áiHoắc Khứ Bệnh, ban thưởng cho cả rượu Đào Hoa Trang ngon nổi tiếng Hoài Nam. Hoắcca ca của con dẫn quân trở về đến gần Trương Dịch thì gặp đội quân hộ tống phầnthưởng của ngự giá. Hoắc Khứ Bệnh đúng là vô cùng hào sảng, bảo rằng, ‘Rượungon tuy nhiều nhưng vẫn không đủ cho ba quân tướng sĩ cùng được hưởng một chénhoàng ân của bệ hạ’. Nói rồi truyền lệnh trút cả ba xe lớn rượu ngon xuống sôngrồi cùng ba quân tướng sĩ uống chung nước sông. Các tướng sĩ bội phục cảm kích,về sau nơi đó liền được gọi là sông rượu.”

Lưu Sơ tưởng tượng ra quang cảnh lúc ấy thì rất ngưỡng mộ,“Hoắc ca ca đúng là vô cùng lợi hại phải không?”

Trần A Kiều gật đầu, “Tất nhiên rồi.”

“Kiều Kiều có vẻ cũng rất thích Khứ Bệnh nhỉ”, Lưu Triệt chắptay bước vào điện, điềm đạm nhận xét.

“Phụ hoàng”, Lưu Sơ ngẩng đầu lên, nhìn thấy y liền nhanh nhảuhành lễ.

Lưu Triệt mỉm cười xoa xoa đầu con gái, “Mạch Nhi chắc cònđang học, Sơ Nhi tìm ca ca đi.”

A Kiều đợi Lưu Sơ đi xa rồi mới mỉm cười nói, “Tất nhiên, HoắcKhứ Bệnh chiến đấu mấy trận đều đại thắng, thật đáng gọi là anh hùng.”

Ánh mắt Lưu Triệt tức thì trở nên sâu thẳm, bảo nàng, “Trẫmcho là… lòng dạ Kiều Kiều càng ngày càng rộng rãi, vậy nàng thấy Vệ Thanh thếnào?”

A Kiều nhướng mày nhìn y, nghiêm mặt đáp, “Lòng dạ A Kiều chẳngphải rộng rãi gì, A Kiều thấy Hoắc Khứ Bệnh là được bởi vì Hoắc Khứ Bệnh tínhtình quyết đoán, một lòng chiến đấu không bè phái. Đại tướng quân tất nhiêncũng được coi là anh hùng nhưng A Kiều lại thấy trước hết đó là đệ đệ của Vệ TửPhu, vì vậy không thể nào tôn kính hắn như một người anh hùng được.”

“Kiều Kiều cũng thẳng thắn lắm”, Lưu Triệt ngạc nhiên.

“Bởi vì có đôi khi sự thẳng thắn còn tốt hơn là dùng tâm cơrất nhiều”, A Kiều chớp mắt, giọng điềm tĩnh.

Đến tháng Tám thì hết nóng bức, tiết trời đầu thu trở nêntrong lành mát dịu, Lưu Triệt quyết định quay về Trường An. Trần A Kiều ngồitrong long xa thở dài, so với cung Vị Ương dối gian lừa gạt thì cung Cam Tuyềnthanh tịnh hơn nhiều. Nhưng trong thiên hạ có buổi tiệc nào là không tàn, chodù trong lòng có suy nghĩ như thế nào thì long xa vẫn một mạch chạy về hướngTrường An.

Ngày thứ ba kể từ khi trở về cung Trường Môn, Trần hoàng hậuhạ lệnh tuyên Trường Tín hầu Liễu Duệ tiến cung Trường Môn gặp mặt.

“A Kiều quen biết thế nào với Trường Tín hầu Liễu Duệ?” Khicòn ở cung Cam Tuyền, Công chúa trưởng Nam Cung đã từng hỏi A Kiều như vậy.

A Kiều tất nhiên là không thể nói sự thật, tùy tiện nghĩ ramột câu chuyện, “Năm xưa A Kiều lưu lạc ở bên ngoài, nhờ cơ duyên được TrườngTín hầu cứu nên cảm ân đức mà kết làm huynh muội.”

Lưu Đàm thở dài đánh sượt một tiếng, “Dù sao A Kiều cũng códuyên phúc.”

“Ta biết ý của bệ hạ”, Lưu Đàm hơi nghiêng người ngắm nghíadãy núi Cam Tuyền trùng trùng điệp điệp bên ngoài cửa sổ, tiếp tục tâm sự, “Tacũng cảm động trước tình cảm của bệ hạ đối với ta. Nhưng Lưu Đàm này hoa tàn liễuúa nên thật sự không muốn nói tới chuyện thành thân nữa và cũng không muốn gâytrở ngại cho Liễu hầu gia.”

Lục Y đứng hầu phía sau trông thấy bóng Trường Tín hầu theonội thị đằng xa đi tới bèn khom người nhắc khẽ, “Nương nương, Trường Tín hầu đến.”A Kiều bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt ngày càng trầm tĩnh của LiễuDuệ.

“Thần Liễu Duệ”, hắn cúi người ở dưới đình bái chào, “thamkiến Trần nương nương.”

Trần A Kiều cười nhẹ, “Sư huynh, miễn lễ!”

Liễu Duệ liền đứng dậy, ngồi xuống phía đối diện rồi mỉm cườihỏi, “Hôm nay nương nương gọi vi thần tới không biết có chuyện gì dặn bảo?”

A Kiều để mọi người lui ra, chỉ giữ lại một mình Lục Y hầu hạở bên cạnh rồi hỏi: “Trường Tín hầu năm nay cũng không còn ít tuổi nữa nhỉ?”

“Đúng thế”, Liễu Duệ gật đầu, nét mặt phiêu lãng, “Ngu huynhlớn hơn nương nương ba tuổi.”

“Chắc là đã có ý trung nhân rồi chứ?”

Liễu Duệ muốn trả lời chưa nhưng chẳng biết tại sao tronglòng bỗng nhiên hiện lên cảnh Công chúa trưởng Nam Cung cố túm chặt lấy Mô Hiếtkhông chịu buông tay, thân hình cô đơn phiêu bạt trong gió trên đại mạc thìkhông khỏi lưỡng lự. Trần A Kiều thấy vậy, than thầm một tiếng rồi đứng dậynói, “A Kiều không muốn nói vòng vèo với sư huynh. Công chúa trưởng Bình Dươngtừng gợi ý nói với A Kiều là mong muốn được kết duyên tơ hồng với sư huynh, bệhạ vốn cũng đã định chấp thuận nhưng sau khi Công chúa trưởng Nam Cung trở vềthì bệ hạ thương tỷ ấy đã gặp quá nhiều trắc trở, lại vì Vương thái hậu đau ốmmãi mà qua đời nên hơi xa cách với mọi người. Nhưng đoán chừng là vì sư huynhđã cứu tỷ ấy nên kính trọng sư huynh hơn một chút. Y có ý muốn gửi gắm Côngchúa trưởng Nam Cung cho sư huynh săn sóc.”

“Sư huynh được phép có ý kiến riêng của mình chứ?”

A Kiều cúi đầu, “Sư huynh, nếu hai người cùng không muốn thìA Kiều sẽ thay sư huynh từ chối. Sư huynh không nên miễn cưỡng.”

Liễu Duệ ngẩng đầu, “Ta lại không phải là loại người khiếncho người thân của mình phải miễn cưỡng.”

A Kiều ngạc nhiên, “Như vậy ý sư huynh là?”

“A Kiều”, Liễu Duệ lần đầu tiên gọi thẳng tên A Kiều nhưng lạikhông nhìn nàng, thấp giọng nói, “Những năm qua, nếu dựa vào địa vị và của cảicủa mình, chỉ cần nguyện ý thì ta đã sớm có tam thê tứ thiếp rồi. Muội khoan hẵngnóng giận”, hắn cười hiền lành, “Ta và Hoằng Dương không làm như vậy chỉ vìtrong lòng chúng ta vẫn hy vọng có thể tìm được một người yêu thương thật sự, nắmtay nhau đi suốt cuộc đời này.”

“A Kiều”, Liễu Duệ chợt hỏi, “Muội hãy nói cho ta biết, yêulà cái gì?”

A Kiều cứng miệng. Yêu là cái gì, ai có thể trả lời chínhxác? Mà có yêu thì nhất định có hạnh phúc?

“Bây giờ ta nghĩ lại thì mới thấy.” Liễu Duệ nói, “Vào thờiđiểm cứu Công chúa trưởng Nam Cung khỏi lưng ngựa của Mô Hiết, ta không biết làta sẽ thích nàng hay không nhưng ta thương xót nàng phải chịu đau khổ cả đời, nếucó cơ hội được che gió che mưa cho nàng thì ta nghĩ ta sẽ tình nguyện.”

“Ta không biết mình làm như vậy thì có chắc sẽ được hạnhphúc hay không nhưng nếu ta không làm như vậy thì e rằng cả cuộc đời về sau nàysẽ phải hối tiếc.”

A Kiều khẽ thở dài, “Hy vọng ngày sau huynh không hối hận vềquyết định hôm nay.” Nàng nhíu mày, “Thế nhưng dường như chính bản thân Đàm tỷlại không tích cực lắm đối với cuộc hôn nhân này.”

“Đây là vấn đề của ta”, Liễu Duệ nhướng mày, dáng vẻ oaihùng đột nhiên bột phát.

A Kiều không rõ Liễu Duệ đã làm như thế nào để Lưu Đàm hồitâm chuyển ý. Khi Lưu Triệt tuyên chỉ ban hôn thì đã là cuối năm Nguyên Thú thứhai. Lần này không thể so với lần Hoàng đế gả con gái hồi đầu năm vì Công chúatrưởng Nam Cung là công chúa ngày xưa cống Hung Nô để cầu hòa, Lưu Đàm lại kiênquyết nên không tổ chức hôn lễ phô trương, cũng không nhiều người tham dự nhưngdĩ nhiên Lưu Triệt dẫn A Kiều cùng đến. A Kiều ngồi bên cạnh Lưu Triệt, thấytân nương đẹp rực rỡ trong bộ lễ phục, trong lòng chẳng biết tại sao nhói lên cảmgiác thương cảm nhưng vẫn thật lòng chúc phúc cho họ. Chúc phúc cho đôi tanlang tân nương trăm năm hòa hợp, chúc phúc cho Công chúa trưởng đã chịu nhiềuđau khổ kia có thể có được một nửa đời sau hạnh phúc.

Khi đôi tân lang và tân nương giao bái, A Kiều để ý quan sátCông chúa trưởng Bình Dương, thấy rõ vẻ mặt âm trầm của Lưu Tịnh. Liễu Duệ mànàng ta để ý đã thành thân với người khác, vậy thì nàng ta sẽ như thế nào? KhiCông chúa trưởng Nam Cung được gả vào phủ Trường Tín hầu thì mọi chuyện đã đượcquyết định, cung Trường Môn lại có thêm một lá bài quan trọng và vững chắc, thậmchí còn hơn cả chính bản thân Công chúa trưởng Bình Dương. Dưới tình huống nhưthế thì dường như Lưu Tịnh càng không thể gia nhập trở lại vào phe Vệ gia, nhưnglàm sao một Công chúa trưởng Bình Dương tính khí cao ngạo lại chịu được mối nhụcnhã này?

“Nhìn bọn họ mà đệ cũng muốn được thành thân quá”, Tang HoằngDương uống cạn chén rượu, mỉm cười nói đùa.

“Vậy thì đệ hãy mau rước Di Khương về nhà đi. Nàng ấy chờ đệcũng lâu rồi.” A Kiều mỉm cười, ngồi trên lan can của dãy hành lang dài ngẩng đầunhìn lên những ngôi sao trên cao. Chúng lấp lánh như vậy, đẹp đẽ như vậy, dườngnhư chỉ cần đưa tay ra là có thể hái được nhưng nếu thật sự đưa tay ra lại xaxôi tận phía chân trời.

“Những năm qua đệ vẫn lục đục mãi với nàng”, Tang HoằngDương cười buồn, không che giấu, “Không phải là đệ không có ý định nhưng vẫnkhông dám chắc có phải chính là nàng không? Nói cho cùng thì đệ không được quảquyết như Liễu huynh.”

Mọi người thương cảm vị tân nương này đã trải qua bao đau khổhoạn nạn, rất đáng tôn kính nên không làm náo loạn lễ động phòng, để cho đôitân lang tân nương được yên tĩnh. “Kiều Kiều!” trên long xa hồi cung, Lưu Triệtnhận thấy rõ ràng rằng A Kiều mang tâm sự nặng nề liền hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

A Kiều ngẩng đầu lên, đáp cho có lệ, “Thiếp đang suy nghĩ rằngnếu Thái hậu trên trời có linh thiêng, nhìn thấy ngày hôm nay sẽ rất vui vẻ.”

Lưu Triệt nghe nhắc tới mẫu thân thì trầm lại, khẽ nói, “Chắclà vậy!”

Thật ra thì A Kiều đang nghĩ về những lời vừa rồi Lưu Đàmnói với nàng ở tân phòng, “A Kiều, cho dù quá khứ có như thế nào thì con ngườiluôn luôn hướng về phía trước.” Lúc đó, Lưu Đàm còn đang mang chiếc khăn chùm đầumàu đỏ, nhẹ nhàng nói, “Hay nói cách khác là con người chưa từng phải chịu khổđau thì sẽ không cảm nhận được hạnh phúc mới. Liễu Duệ nói với ta như vậy, tacũng muốn nói cho muội biết.” Sau đó Liễu Duệ bước vào tân phòng, vén chiếckhăn trùm đầu để lộ nụ cười như hoa nở của tân nương.

A Kiều thở dài, nép vào trong lòng Lưu Triệt. Đàm tỷ, có lẽnói đúng. Thế nhưng người hôm nay gối ấp vai kề với tỷ lại không phải là ngườingày xưa làm thương tổn tỷ. Đến hôm nay thì nàng có thể tin rằng giữa nàng vàLưu Triệt đã có lúc yêu nhau nhưng mà phần tình yêu này pha tạp quá nhiều nênđã mất đi ý nghĩa vốn có của chữ yêu, không thấy được hạnh phúc ở chỗ nào. Thậtra, nếu nàng chịu giả vờ ngốc nghếch thì bây giờ vẫn có thể miễn cưỡng giành đượchết ân sủng, làm ra vẻ như mình rất hạnh phúc. Nhưng nàng không làm được. Nàngluôn tỉnh táo đứng một bên quan sát xem con người ở bên cạnh mình kia sẽ trở mặtlúc nào. Nàng cũng không hiểu vì sao dường như cứ có một nhận định từ trong tiềmthức rằng cuối cùng sẽ có một ngày như vậy. Vào đêm trước ngày đó, nàng sẽ mỉmcười nói rằng mình đã sớm biết.

Người ta nói con chim đã một lần bị tên bắn thì mãi sợ cànhcong. Thật sự nếu đã không yêu thì có cố hết sức cũng không thể khiến bản thântin tưởng vào tình yêu. Thời gian như nước nhẹ trôi, có thể hòa tan mọi đớnđau, nhưng làm sao có thể khiến cho một tâm hồn từng bị tổn thương lại không mộtchút nào đề phòng con người trước đây đã làm mình đau đớn?

Rất nhiều năm sau, Công chúa trưởng Nam Cung khi nằm liệttrên giường bệnh vẫn còn nắm tay nàng luyến tiếc. “Tỷ đã nghĩ rồi, nếu gặpchàng sớm mấy năm thì không biết liệu có thể khiến cho chàng được hạnh phúchơn?”

A Kiều lại nghĩ, chắc Liễu Duệ đã có được hạnh phúc, dù hơimuộn màng, còn nếu đã vô duyên thì dù gặp đúng người nhưng lại sai lầm về thờigian thì cũng để lỡ nhau. Sớm hơn mấy năm, Lưu Đàm còn là công chúa Đại Hán đượctôn sùng, nuông chiều từ bé, còn Liễu Duệ chỉ là một kẻ bình dân, gặp gỡ cũngchỉ là thoáng qua, có lẽ khi người thiếu nữ ngồi trong xe dạo phố vén rèm sẽ liếcnhìn hững hờ rồi bỏ lại sau lưng.

Bình phong nến tỏa sắc thu vàng

Phất phới quạt mềm đóm lượn sang

Đêm xuống khung trời như nước biếc

Ngắm sao Chức Nữ gặp Ngưu Lang.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv