Khi Vương thái hậu tới nơi thì thấy Trần A Kiều đang ngồitrên điện âu yếm nhìn Lưu Mạch và Lưu Sơ chơi đùa chòng ghẹo nhau chí chóe ởbên cạnh.
“Xét theo tình hình hiện nay thì A Kiều lại hơi ung dung vuivẻ quá đấy”, Vương thái hậu vừa lên tiếng vừa đi vào.
“Nếu không thế thì phải thế nào chứ?” A Kiều ra vẻ bất đắcdĩ, “A Kiều phải quỳ xuống khóc lóc với Thái hậu nương nương là A Kiều bị oan uổngsao?”
“Nếu thế thì đã không phải là Trần A Kiều nữa.” Vương thái hậungồi xuống, quay sang cung nhân, “Đưa Hoàng tử trưởng cùng công chúa Duyệt Trữvề cung Trường Môn.”
“Dạ!” Cung nhân đáp.
“Mẫu thân!” Lưu Sơ lo lắng nhìn A Kiều. A Kiều bước đến trướcmặt cô bé vỗ về, “Không có chuyện gì đâu, một lát nữa mẫu thân sẽ về với con vàca ca.”
Vương thái hậu bật cười, A Kiều, dường như con rất tự tin,chuyện này có thể dễ dàng cho qua như vậy được sao?
“A Kiều, nói cho ai gia biết tại sao con lại tới điện Cố Soạntrong cung Trường Nhạc của ai gia?”
“Hồi đêm hôm qua có nội thị của cung Trường Nhạc tới cungTrường Môn nói rằng Thái hậu nương nương tuyên triệu A Kiều nên A Kiều liền theotới đó”, A Kiều đứng dậy đáp lời, đôi mắt chớp chớp đầy vẻ vô tội.
“Hừ”, Vương thái hậu nổi giận, “Thật quá to gan, dám mạo nhậncả tên ai gia. A Kiều còn nhận ra được tên nội thị đó không?”
Trần A Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Chưachắc đã nhận ra được.”
Đến giờ thì đã có thể thấy rõ ràng những ẩn khuất trong chuyệnnày rồi nhưng vấn đề là tại sao Trường Bình hầu Vệ Thanh lại xuất hiện ở điện CốSoạn chứ? Chỉ có một cách giải thích chính là có một bàn tay nào đó đứng sau giậtdây, mà người đó có phải là A Kiều không? Vương thái hậu suy nghĩ thật kỹ lưỡngrồi nhìn xoáy vào A Kiều, “A Kiều, trước giờ con không nhận ra một chút manh mốinào về chuyện hôm nay sao?”
“Thái hậu nói như vậy là có ý gì đây?” A Kiều liền ấm ức hỏilại, “Nếu như A Kiều biết sơ qua một chút thôi thì tại sao còn xuất hiện ở điệnCố Soạn?”
Cách giải thích này cũng có vẻ hợp lý. Khi ân sủng, Hoàngthượng đối với Vệ Tử Phu ngày càng nhạt đi, muốn đối phó Vệ Thanh thì việc bắthắn ở điện Cố Soạn kết hợp với những chứng cứ này cũng là quá đủ rồi. Vệ Thanhquyền cao chức trọng, Hoàng thượng phải lệ thuộc vào hắn nhưng cũng nghi kỵ hắn.Bắt được lỗi như thế này là có cơ sở để cho hắn ngồi rảnh rỗi một thời gian. AKiều thì dù sao cũng là phi tần. Mặc dù trong lòng mọi người đềuhiểu rõ rằng Trần A Kiều quyết không gian díu với người của Vệ gianhưng nói thế nào việc cô nam quả nữ ở chung một chỗ trong điện cũnglàm tổn hại danh tiết. Đó là việc tối kỵ đối với các phi tần tronghậu cung. A Kiều sẽ không tự đưa thân mình nhảy vào lửa. Nếu thế thìở trong cung Vị Ương lại có người tài năng đến như vậy, một hòn đáhạ hai con chim, một công đôi việc, vừa gây tổn hại cho hai nhà Trần,Vệ mà vừa không để lại dấu vết sao?
Vương thái hậu suy nghĩ như vậy nhưng nét mặt vẫn sasầm, “A Kiều, mặc dù quá nửa là con bị người khác mưu hại nhưng dùsao việc con bị bắt gặp ở với Vệ Thanh trong cùng một đêm vẫn là sựthật, ai gia lệnh cho con cũng giống như Vệ hoàng hậu bị quản chếtrong cung Trường Môn đợi Hoàng thượng trở về xử lý, con có phục haykhông.”
Trần A Kiều lập tức rưng rưng nước mắt, bướng bỉnhngoảnh đầu đi, run giọng đáp, “A Kiều tuân lệnh!”
Ánh mắt của nàng thật sự khiến cho người thươngxót. Vương thái hậu trông thấy cũng không thể nhẫn tâm, dịu dàngkhuyên nhủ, “Hoàng thượng anh minh, nhất định sẽ không làm khó con.”
Trần A Kiều khẽ vâng dạ một tiếng rồi cúi đầu nói,“Nếu như thế thì A Kiều xin cáo lui trước.”
Thượng Lâm Uyển.
Doãn tiệp dư hầu hạ mười mấy ngày, vẻ mặt cànglúc càng tươi tắn yêu kiều. Thượng Lâm Uyển cách biệt hẳn với cungVị Ương nên tạm thời không bị những sóng gió kia làm liên lụy. Cô uểoải đứng dậy để cho Dao Sinh hầu hạ trang điểm, thầm thở dài, thậtlòng nguyện ước được cùng Hoàng thượng vĩnh viễn sống ở Thượng LâmUyển không bao giờ trở về cung Vị Ương nữa.
“Nương nương”, nội thị Thượng Viêm vội vã chạy tớiđiện Trường Trữ bẩm báo, “Hoàng thượng có ý chỉ là lập tức trởvề Trường An. Xin Tiệp dư nương nương hãy chuẩn bị đi.”
Giai La giật mình kinh hãi, vội vàng quay đầu lạikhiến mái tóc đen xõa xuống. Dao Sinh lập tức quỳ xuống, dập đầunói, “Nô tỳ đáng chết.” Doãn Giai La chẳng hề quan tâm, chỉ hỏi, “Đangyên lành thế tại sao bỗng nhiên lại phải về Trường An chứ?”
“Nô tài cũng không rõ”, Thượng Viêm liền đáp, “Sángnay có tin tức gì đó từ Trường An đưa tới, Hoàng thượng xem xong thìliền sầm sắc mặt, nghiến răng ra lệnh lập tức trở về Trường An,trông có vẻ còn vội vàng hơn cả lúc trước khi đi Thượng Lâm Uyển.”
Tâm trí Giai La dần dần trở nên nặng nề, giấc mơ vừarồi đẹp như vậy mà ngay lập tức bị thực tế trước mắt phá nát tantành. Cung Vị Ương kia có biết bao nhiêu là phi tần xinh đẹp mỹ miều,Hoàng thượng trở về đó thì có còn nhớ đến mình nữa sao? Cô nhưngười mất hồn ra lệnh, “Thu dọn đồ đạc đi!”
Vị đế vương tuyệt tình chẳng buồn liếc nhìn cô lấymột cái, bước thẳng lên xe ngự. “Nương nương”, thị nữ trấn an, “Mấyngày vừa qua Hoàng thượng đã sủng ái nương nương như vậy, trở về cungVị Ương cũng tốt.”
Doãn Giai La cười yếu ớt. Sủng ái, thế nào thì mớiđược coi là sủng ái? Trong lòng cô vẫn tràn đầy nghi hoặc, nếu nhưHoàng thượng thật sự sủng ái thì tại sao mỗi lần mình hầu hạ đềukhông thấy ánh mắt sắc bén lạnh như băng của bậc đế vương có chútnào tan chảy?
Vị Hoàng đế đã có lệnh nên chuyến trở về Trường Ancòn gấp gáp hơn cả khi đến Thượng Lâm Uyển, xe ngựa chạy rầm rập,thoáng cái đã tới đầu đường phố Trường An.
Doãn Giai La vén rèm lên, trông thấy chiếc xe ngựphía trước rẽ ngoặt đi, không vào cửa Tư Mã môn ở phía bắc mà điđường vòng.
“Hoàng thượng định đi đâu thế?”
Viên giáo úy thừa lệnh hộ tống cô về cung giục ngựatới bên cạnh xe, cung kính bẩm, “Hoàng thượng căn dặn là tạm thờikhông vào cung Vị Ương mà đến Trường Môn. Xin mời Tiệp dư nương nươngvề cung trước.”
Một trận gió Bắc thổi qua trước cửa Tư Mã môn khiếnDoãn Giai La tức thì cảm thấy không giữ nổi tấm rèm cửa, đành trơmắt nhìn nó buông rơi xuống. Chiếc xe ngự hoa lệ biến mất ngay trướcmắt, thì ra người duy nhất mà Hoàng đế nhớ nhung trong lòng chính làTrần nương nương.
Trước cung Trường Môn.
Dương Đắc Ý vừa đỡ Lưu Triệt xuống xe thì thấy từKỳ Môn quân cho tới bảo vệ theo lệnh của Thái hậu, nhất loạt chốngđao quỳ xuống hô vang, “Tham kiến Hoàng thượng!”
Lưu Triệt chắp tay đứng trước bậc thềm cung TrườngMôn không đi tiếp. Dương Đắc Ý cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn giữ đúngtôn ti không dám mở miệng. Lát sau Lưu Triệt than nhẹ một tiếng rồicất bước tiến vào trong. Vừa tới ngoài điện Bát Nhã, đã ngửi thấymột làn hương quen thuộc, lại nghe cả tiếng đàn tỳ bà đinh đinh đangđang. Các cung nhân trong điện quỳ xuống làm đại lễ, loáng thoáng cóvài khuôn mặt xa lạ, không hoàn toàn là người cũ của cung Trường Môn.Bên trong điện, Lưu Sơ đang đắc ý hân hoan gảy một khúc đàn tỳ bà,ngẩng đầu lên hỏi, “Mẫu thân, đoạn tiếp theo gảy thế nào?”
Trần A Kiều bất đắc dĩ lắc đầu, “Tư thế tay của consai rồi.” Nàng nắm tay con gái gảy một đoạn, quả nhiên lưu loát dễnghe hơn rất nhiều.
Lưu Sơ chán nản, “Tế Quân không được mẫu thân dạy dỗnhưng vẫn gảy hay như vậy, sao con lại không gảy được.”
“Con tưởng Tế Quân chỉ cần một ngày đã đánh đànđược sao? Ngẫm ra thì cô bé cũng luyện rất lâu rồi đấy”, Trần A Kiềulườm con.
Lưu Triệt đứng ở ngoài rèm cửa mỉm cười nhìn Lưu Sơloay ha loay hoay mà vẫn không thể gảy ra một bản, dường như cũnggiống A Kiều hồi nhỏ, không có thiên phú quá cao về âm luật, tiếngđàn gảy lên cũng không hơn tiếng bật bông là bao nhiêu. Nếu ai mà gảymột khúc tệ như vậy trước mặt y thì e là y không nổi giận cũng lậptức gào lên bảo dừng. Chỉ có mẹ con nàng là trước kia hay hiện giờđều có thể được dễ dàng tha thứ.
“Phụ hoàng”, Lưu Sơ vô tình ngẩng đầu nhìn thấy y,ánh mắt hơi sáng lên nhưng rồi lại hứ một tiếng, quay mặt đi.
Trần A Kiều thở dài, quay đầu lại nhìn Lưu Triệtvén rèm lên, thong thả đi vào.
“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng”, Lục Y quỳ xuống báichào. Vẻ mặt A Kiều vẫn hết sức bình tĩnh như hết thảy đều trongdự liệu. Lưu Triệt thầm nhận xét dung nhan của nàng dù trên danhnghĩa bị quản thúc ở cung Trường Môn nhưng không hề có vẻ tiều tụy.
“Chẳng phải Hoàng thượng đi Thượng Lâm Uyển ư, saolại trở về nhanh như vậy?” A Kiều hỏi giọng đều đều.
Lưu Triệt nhếch miệng hỏi lại, “Kiều Kiều đã biếtrõ rồi sao còn cố hỏi làm gì?”
“Phụ hoàng”, Lưu Sơ tức giận, dùng sức kéo dây tỳbà kêu “đinh” một tiếng, ngón tay đánh đàn hắn lên vết máu. “Côngchúa Duyệt Trữ!”, Lục Y đang đứng bên cạnh kinh hãi la lên, nhưng cô bétựa hồ như không nghe thấy, cố chấp vênh mặt lên hỏi, “Giai La tỷ tỷcủa con đâu?”
Ngay cả Lưu Triệt cũng không khỏi lúng túng, đành honhẹ một tiếng, “Phụ hoàng sẽ phái cho con một nô tỳ khác được haykhông?”
Lưu Sơ nhìn y một hồi, bỏ cây tỳ bà xuống, không thèm mang tấtmà cứ thế chân trần đi thẳng ra khỏi điện. A Kiều nhìn theo cau mày, dặn, “LụcY, đi theo trông coi Tảo Tảo.”
“Dạ”, Lục Y quỳ gối đáp, liếc nhìn A Kiều vẻ lo lắng rồi chạytheo Lưu Sơ.
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt trầm mặc một lát rồi xoay người lại hỏi,“Nói cho trẫm biết tại sao nàng lại xuất hiện trong điện Cố Soạn?”
“Hoàng thượng hỏi vậy là có ý gì?” Vẻ mặt A Kiều có chút aioán, vô tội, “A Kiều đã bẩm báo với Thái hậu nương nương rồi, có nội thị nói phụngmệnh Thái hậu nương nương tuyên A Kiều tới cung Trường Nhạc. Ý chỉ của Thái hậunương nương thì ngay cả A Kiều cũng không dám làm trái, vì thế mới đi.”
“A”, Lưu Triệt khẽ mỉa mai, “Sau khi nàng hồi cung, mẫu hậuít gặp nên mới tin nàng. Nhưng nàng thực cho là, theo hiểu biết của trẫm đối vớinàng, mà trẫm cũng tin tưởng nàng của ngày hôm nay sẽ không hoài nghi chuyện nộithị tuyên chỉ hay sao?”
Trần A Kiều không lộ biểu cảm, hồi lâu mới nói, “Muốn A Kiềucảm ơn Hoàng thượng để mắt tới A Kiều sao?”
“Kiều Kiều đúng là thông minh.” Lưu Triệt nhìn chằm chằm vàonàng, ánh mắt sắc bén, “Nếu như là bất kỳ ai khác ngoài Vệ Thanh, áng chừng hômnay Kiều Kiều sẽ không dễ dàng bị quản thúc tại cung Trường Môn, nhưng lại là VệThanh.”
Trong thiên hạ, không ai lại có thể tin tưởng Trần A Kiều sẽlàm ra chuyện gì khuất tất với Vệ Thanh. Vương thái hậu không tin, Lưu Triệtcũng sẽ không tin. Nước cờ này tuy hiểm nhưng thật sự tương đối cao minh.
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt thở dài, “Nếu không phải là sự thậtbày ra trước mắt thì trẫm không thể nào tin nổi rằng Kiều Kiều năm xưa đơn giảnngây thơ như vậy mà bây giờ cũng từng bước biết bày mưu tính kế.”
“Con người mà, cũng không thể vĩnh viễn đơn giản ngây thơ,hơn nữa lại còn đã vấp ngã”, Trần A Kiều lơ đãng đáp, “Hoàng thượng nên biết rằng,nếu không phải Vệ Tử Phu đối phó với thiếp trước, thì thiếp cần gì phải làm nhưthế?”
Lưu Triệt cười gằn, “Chuyện của Vệ gia, trẫm sẽ có cách xửlý khác. Trẫm chỉ vẫn không hiểu được tại sao Kiều Kiều đã tính trước tất cả lạicòn xuất hiện ở điện Cố Soạn?”
Làm như vậy cố nhiên là có thể tiến thêm một bước chứng thựctội danh của Vệ Thanh nhưng cũng đẩy bản thân mình vào hoàn cảnh khó xử, ngay cảkhi hai người lòng sáng như gương nhưng mình là phi tần hậu cung lại ở cùng mộtcung thất với ngoại thần vào ban đêm thì sao có thể tránh khỏi trừng phạt?
“Bởi vì”, A Kiều ngoảnh mặt sang chỗ khác, thanh âm xa vắng,“A Kiều thật muốn nhìn xem Hoàng thượng sẽ trừng phạt A Kiều thế nào?”
Năm đó, A Kiều đang ngồi trên ngôi vị hoàng hậu cao quý thìbị khép vào tội danh Vu cổ, bãi lui về cung Trường Môn. Còn hôm nay, A Kiều ởcung Trường Môn gần như với hai bàn tay trắng, Lưu Triệt còn có thể đoạt được củanàng cái gì đây? Thật sự nàng rất muốn nhìn xem thế nào.
Rời khỏi cung Trường Môn rồi sang vấn an Vương thái hậuxong, Lưu Triệt không tới chỗ của phi tần nào mà trở về điện Tuyên Thất xử lý đốngcông vụ chồng chất.
“Hoàng thượng!” Dương Đắc Ý châm đèn, tiến lên nhẹ giọngnói, “Trời tối rồi!”
“Ồ”, Lưu Triệt ngẩng lên, quả nhiên thấy hoàng hôn đang dầnbuông xuống.
“Niếp Mông”, Lưu Triệt ra lệnh, “Ngươi tới chỗ Kỳ Môn quân dẫnVệ Thanh tới đây.”
Niếp Mông lẳng lặng vâng lời, không tiếng động lui ra, látsau dẫn Vệ Thanh vào điện.
“Tội thần Vệ Thanh tham kiến Hoàng thượng.”
Lưu Triệt nhìn Vệ Thanh quỳ lạy dưới điện, trong lòng nhấtthời cảm khái. Cởi bỏ bộ quân trang xa xỉ thường thấy trong năm Nguyên Sóc, ngồitrong nhà giam hai ngày, sắc mặt Vệ Thanh khó tránh vẻ tiều tụy nhưng vẫn khôngmất đi tư thế oai hùng hiên ngang.
“Vệ Thanh!” Lưu Triệt lạnh lùng hỏi, “Ngươi có biết tội củangươi không?”
Vệ Thanh trầm mặc hồi lâu rồi đáp, “Thần không biết.”
Hai ngày này ở trong Kỳ Môn quân, hắn đã lật đi lật lại mọiviệc. Hai tội danh Vệ hoàng hậu mưu hại Trần nương nương cùng với việc hắn tưthông với cung phi sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Vệ gia. Hắn cũng nghĩ đến giải phápchết thì cùng chết, kéo Trần A Kiều xuống đài để tỷ tỷ độc chiếm một cõi hậucung, nhưng vừa nghĩ đến khí chất trong sáng tuyệt đối của người con gái nơi điệnCố Soạn thì chẳng biết tại sao hắn lại không đành lòng.
Trong đêm Nguyên Tiêu ấy, người con gái kia ở trong điện CốSoạn tối đen như mực đã quay đầu lại hỏi hắn, “Trường Bình hầu đã tiến vào đây,chẳng lẽ còn muốn toàn thân trở ra?”
Đây rõ ràng là một cạm bẫy. Bọn họ cho mình là người thiết kếcạm bẫy mà không nghĩ con mồi đang đứng ở một bên cười nhạo. Nhưng nếu Trần AKiều có trí tuệ như vậy thì sao lại thảm bại tại cuộc đấu trong cung năm đó.Phàm đã không có ai kiên định bảo vệ thì chỉ còn cách tự mình vượt mọi chônggai. Nàng có suy nghĩ như vậy, chắc hẳn đã có chuẩn bị đối mặt với mọi chuyệnphát sinh, mấy mánh lới vặt vãnh đó lại có thể qua mặt được y? Hơn nữa Vệ TửPhu cùng Vệ Thanh vốn là cùng vinh cùng nhục, qua nhiều năm như vậy còn phânchia rõ ràng được sao?
“Ngày đó thần vào cung Trường Nhạc, đích xác là do nhậnthông báo. Cũng không biết Trần nương nương sẽ ở trong điện Cố Soạn.” Vệ Thanhdập đầu, “Những lời Vệ Thanh nói đều là sự thật.”
“Trẫm tin ngươi nói thật tình”, giọng Lưu Triệt chứa đầy sátkhí. “Nhưng chỉ một tên quan nho nhỏ tới truyền tin, ngươi đường đường là đạitướng quân Đại Hán lại có thể bất chấp cung quy xông vào cung Trường Nhạc giữađêm khuya sao?”
“Huống chi, nếu không phải Vệ gia của ngươi thật sự có âmmưu thì với sự cảnh giác của Trường Bình hầu sao lại có thể vừa nghe đã tin tưởngngười khác như thế?”
Vệ Thanh buông xuôi, “Thần biết tội rồi.”
Lưu Triệt bụng đầy lửa giận. quay đầu, phất tay, “Ngươi… Trởvề phủ Trường Bình hầu của ngươi đi. Phạt bổng lộc ba năm, nếu như không có việckhông cần tới gặp trẫm.”
Dưới điện, Vệ Thanh nắm chặt tay, khẽ dập đầu ba lần, nặng nềnói, “Tội thần cáo lui, xin Hoàng thượng bảo trọng.”
Đợi Vệ Thanh đi xa, Dương Đắc ý mới tiến lên cúi đầu hỏi,“Hoàng thượng, đến giờ ăn rồi. Có tới chỗ nương nương nào hay không?”
Lưu Triệt lắc đầu, giọng mệt mỏi, “Không cần, cứ ăn trong điệnTuyên Thất được rồi. Ngoài ra, truyền ý chỉ của trẫm, Vệ hoàng hậu quản chế hậucung bất lực, thêm vào không biết cách dạy dỗ đệ đệ, tự mình sám hối đi.”
Dương Đắc Ý nhìn vào bóng lưng Hoàng đế, cúi đầu thật sâu,đáp một tiếng, “Dạ.”
Xử trí người của Vệ gia như vậy, A Kiều thì sao? Lưu Triệtnhớ lại ân ái nồng nàn trong đêm bão tuyết, ngoảnh đi ngoảnh lại đã xa lâu rồi.Thực ra, Kiều Kiều, nếu thật lòng muốn trừng phạt thì trẫm có quá nhiều lựa chọn,nhưng như vậy e là chúng ta sẽ càng lúc càng xa. Có phải đó là tâm ý của nàng?
Lúc ngự chỉ truyền tới điện Tiêu Phòng thì Vệ Tử Phu đang gảyđàn, bỗng “phựt” một tiếng rồi dây cung đã đứt đoạn.
“Hoàng hậu nương nương!” Thái Vi kinh hô một tiếng, tronglòng sầu thảm, đứt dây đàn vốn là điềm không may.
“Bản cung không việc gì.” Vệ Tử Phu ưỡn thẳng lưng.
Càng ở vào thời khắc như thế này thì càng không thể suy sụp.Bởi vì, nếu suy sụp thì đúng là thừa nhận thất bại thảm hại rồi.
“Phủ Thiếu chưởng sứ có điều tra ra tên thị vệ truyền lờicho Trường Bình hầu không?”
Thái Vi lắc đầu, “Thiếu chưởng sứ phu nhân đã lật tung cả Trầnphủ cũng không tìm thấy tung tích người mà Vệ hầu gia nói.”
Tâm trạng của Vệ Tử Phu dần trở nên nặng nề, thật ra đã phảilường trước như vậy. Chẳng phải viên nội thị nàng ta sai đi truyền chỉ cho TiêuPhương và Trần A Kiều cũng biến mất không còn dấu vết sao, không nên trông chờsự may mắn như thế.
“Vậy, Hoàng thượng xử trí Trần A Kiều ra sao?” Vệ Tử Phu lượttay trên cây đàn đã bị đứt dây, hỏi vẻ tình cờ.
“Việc này…”, Thái Vi và Thái Thanh đưa mắt nhìn nhau, đềuthoáng do dự.
Vệ Tử Phu buồn bực, cả giận, “Có chuyện gì không thể nói?”
Chưa đến mức cứ thế bỏ qua chứ?
Thái Thanh bất đắc dĩ, bẩm, “Hoàng thượng để cho Trần nươngnương mang theo Công chúa Duyệt Trữ tạm thời trở về phủ Đường Ấp hầu rồi.”
Vệ Tử Phu đột nhiên cảm thấy trống rỗng, giống như vừa sử dụnghết sức lực đánh ra một quyền nhưng lại trúng vào bị bông mềm nhũn, tinh thầnrã rời.