[1] Cây đào nơi giếng Lộ: Một cảnh xuất hiện trongbài thơ Xuân cung khúc (Khúc hát mừng mùa xuân trong cung) của VươngXương Linh.
Ngoài hành lang, Thành Liệt thấy Lưu Mạch đạp tuyếttừ đằng xa trở lại bèn vội vàng nghênh đón, “Điện hạ đã về.”
“Ừ!” Lưu Mạch đáp một tiếng, cởi chiếc áo khoáclông chồn ra giao cho hắn rồi nhìn hai người đang chậm rãi từ bênngoài cung Trường Môn bước vào. Người đi phía trước mặc một bộ yphục bằng gấm màu đen, áo khoác cộc tay bó chẽn, ống tay áo rộnglùng thùng bay phất phới theo chiều gió, vẻ mặt lãnh đạm nhưng lạitoát ra nét tôn quý khó tả.
“Phụ hoàng, dì Lăng.” Nó chắp tay chào hỏi, khẽnhíu mày nghĩ xem việc hai người đi cùng nhau là có ý gì.
“Mạch nhi về rồi sao?” Lưu Triệt hỏi vẻ quan tâm nhưngánh mắt lại không chút ấm áp, “Hôm nay ở Bác Vọng hiên, tiên sinhgiảng về chuyện gì?”
“Đông Phương tiên sinh hôm nay giảng về ‘Quá TầnLuận’[2]”, Lưu Mạch trả lời rất mực cung kính.
[2] Quá Tần luận: Một bài viết bổ sung trong thiên“Tần Thủy Hoàng bản kỷ” của Sử ký Tư Mã Thiên, phân tích về nguyênnhân thất bại của triều đại nhà Tần to lớn mà ngắn ngủi.
“Thế à?” Lưu Triệt trầm ngâm, “Vậy Mạch Nhi cảm thấyý kiến của người xưa trong ‘Quá Tần luận’ thế nào?”
“Tất nhiên là rất hay”, Lưu Mạch trả lời không chútdo dự.
Thành Liệt giữ cửa cho Lưu Triệt đi vào điện. Gianđiện rộng lớn, mỗi khi làn hơi thở ra đều hóa thành sương trắng, ấmáp như mùa xuân. Hình bóng A Kiều vẫn hiện lên ngay ngắn, tĩnh lặngtrên tấm rèm cửa, đang được Lục Y vấn tóc.
“A Kiều tỷ tin Lưu Lăng cũng như Lưu Lăng tin A Kiềutỷ.” Lưu Lăng đứng trên mặt đất mới vừa bị tuyết phủ kín, vẻ tự tinlộ rõ, “Cho nên Lưu Lăng không hề lo lắng.”
Lưu Triệt liền nhớ lại hồi năm Nguyên Quang thứ hai,Hoài Nam biệt viện ở ngoại thành Trường An cũng là một vườn hoa đàonhư mây hồng rực rỡ, y vừa đi ra khỏi biệt viện thì trông thấy gươngmặt tái nhợt của A Kiều. Y bỗng cảm thấy phiền não trong lòng, phấttay áo, “Tất cả lui xuống đi.”
Hôm nay A Kiều búi tóc theo một kiểu gọi là VọngTiên Hoàn, đây là kiểu tóc phức tạp nhất. Lục Y mới búi tóc chưađược một nửa, nghe nói như vậy thì không khỏi ngừng tay lại. Trần AKiều vén nửa mái tóc còn lại lên rồi bảo, “Ngươi lui xuống trướcđi!”
“Dạ!” Lục Y cúi đầu vâng lời rồi lui ra theo mọingười. Lưu Mạch định lên tiếng nhưng lại bị Lưu Lăng lôi đi, nó toangiằng ra thì nàng đã chỉ vào rèm đầy ẩn ý.
A Kiều đứng dậy, quay lại hỏi giọng bình thản,“Hoàng thượng có chuyện gì sao?”
Ở bên ngoài bức rèm Hoàng thượng vẫn thấy nàng tỏvẻ mặt xa cách, mái tóc đen đã búi xong một nửa, nửa kia vẫn cònbuông xuôi, quyến rũ đến mê người.
“Kiều Kiều”, y thong thả bước vào, “Nàng… không muốnnói gì đó sao?”
Trần A Kiều chớp mắt, “Thiếp cần phải nói cái gìđây?”
“Nếu là năm xưa”, y cầm một lọn tóc rụng, “A Kiềutỷ nhất định là không muốn xuống nước làm lành với trẫm rồi.”
Nàng hờ hững, “Biển xanh hóa nương dâu, chuyện đờibiến đổi nên tâm tình cũng thay đổi từ lâu rồi.”
“Kiều Kiều”, y khẽ vuốt mái tóc của nàng, “Nàng cóấn tượng về những kẻ đuổi giết mình năm xưa hay không?”
“Có thì sao? Không có thì sao?” A Kiều liếc xéo,“Chẳng lẽ Hoàng thượng còn muốn truy cứu chuyện này cho thiếp sao?”
Y định nói câu gì đó nhưng khi trông thấy ánh mắttrong sáng thông tuệ của nàng thì lại không thốt nên lời. Hóa ra lànàng đã biết rõ mọi chuyện. Trần A Kiều biết rõ ràng là như thếsao lại đột nhiên thân thiết như chị em với Lưu Lăng?
“Hoàng thượng!” Nàng đứng dậy, mái tóc chảy xuôithoát ra giữa những ngón tay của y, “Đã là không thể thì cũng khôngcần phải nói làm gì. Huống chi thiếp cũng chưa chắc là đã muốn truycứu.”
Bước tới bên cửa sổ, A Kiều quay lại, “Người biếtkhông?” Nàng chỉ vào chính điện Nguyệt Phù của cung Trường Môn, thoángrùng mình, “Năm xưa thiếp đứng ở nơi đó và tất cả mọi người chungquanh đều gục ngã dưới chân mình.”
“Kiều Kiều…” Lưu Triệt nghẹn lại, không hiểu điềunàng định nói rốt cục về cái đêm Lưu Lăng và Vệ Tử Phu sai ngườiđuổi giết nàng, hay là hôm mà y hạ chỉ đem trục xuất nàng đếnTrường Môn.
“Bao nhiêu là người, màu đã nhuộm hồng cả điệnNguyệt Phù.” Nàng khẽ chớp mắt, thương xót, “Vì thế nên đến tận bâygiờ thiếp vẫn không dám đặt chân tới điện Nguyệt Phù. Đôi khi ban đêmthiếp dường như vẫn còn có thể nghe thấy những tiếng kêu khóc từtrong điện truyền đến.”
“Chết là hết, quỷ thần gì nữa.” Lưu Triệt thảnnhiên nói, “Chẳng lẽ A Kiều tỷ tin chuyện đó sao?”
“Hoàng thượng hỏi thật kỳ lạ”, Trần A Kiều cườinhạt, “Nếu thiếp không tin thì tại sao lại có câu chuyện Vu cổ kiachứ?”
Lưu Triệt nheo mắt, “Nói cho cùng thì nàng vẫn cònnhớ cái người có tên là Sở Phục đó sao?” Y phất tay áo, quay ngườiđi, trầm giọng, “Nàng phải biết rằng cho dù năm xưa không xảy ra nhữngchuyện ấy thì cũng vẫn phải xử tử Sở Phục. Trong hậu cung của trẫmkhông dung thứ cho các phi tần làm chuyện đồng bóng.”
Trần A Kiều im lặng, vừa buồn cười lại vừa bi ai. AKiều, một A Kiều yêu Lưu Triệt đến như vậy thì làm sao dự kiến đượctình huống này?
“Nhưng hôm nay đã đề cập đến chuyện này thì trẫmcũng nói luôn”, Lưu Triệt không dừng lại, “Ban đầu Lưu Lăng được phonglàm Trưởng công chúa và cho vào ở cung Trường Môn chỉ là kế tòngquyền khi gặp biến. Bây giờ Trường An đã ổn định, trẫm sẽ xây phủTrưởng công chúa ở Trường An cho nàng ta và cho phép nàng ta tùy ý ravào cung Trường Môn.”
“Điều này”, Trần A Kiều bị bất ngờ, “Không được!”
Thế nhưng nàng quên mất rằng nàng đang đối mặt vớiLưu Triệt, một vị quân chủ Đại Hán không chấp nhận để người khác cựtuyệt mình.
“Đây không phải việc Kiều Kiều nói không được làkhông được.” Y quay người lại, vẻ cợt nhả, “Lưu Lăng là Trưởng côngchúa mà lại ở trong hậu cung thì nhìn chung không thể ở lâu được.”
Trần A Kiều mặt biến sắc. Chẳng phải cung Trường Môntừ trước đến giờ vẫn là nơi ở của các hoàng hậu bị phế truất,vốn vẫn nằm ngoài hậu cung?
Nhị hoàng tử Lưu Cứ học xong ở Bác Vọng hiên trởvề, từ đằng xa đã thấy một đám người hầu đứng túm tụm bên ngoàiđiện Tiêu Phòng.
“Tham kiến Cứ điện hạ!” Thải Vi, thị nữ thân cậncủa Vệ hoàng hậu quỳ xuống bái chào.
Lưu Cứ tò mò hỏi, “Ai ở trong điện thế?”
“Đại tướng quân Vệ Thanh hôm nay vào cung thăm Hoànghậu nương nương”, Thải Vi bẩm báo.
“Biết rồi.” Lưu Cứ bước nhanh vào trong điện TiêuPhòng. Thải Thanh hơi do dự, Thải Vi kéo cô lại. “Dù chuyện có lớnđến đâu thì cũng không được ngăn cản Cứ điện hạ”, Thải Vi khẽ nhắcnhở.
“Mẫu hậu!”, Lưu Cứ cao giọng gọi. Trong điện, Vệ TửPhu dừng chuyện, mỉm cười nhìn Lưu Cứ bước tới.
“Học xong rồi à?” Nàng ta âu yếm xoa trán Lưu Cứ.
“Dạ!” Lưu Cứ khẽ gật đầu, “Tuyết hôm nay lớn thậtđấy. Ở Bác Vọng hiên còn đỡ, trên đường trở về Tiêu Phòng quálạnh.”
“Điện hạ”, Vệ Thanh không khỏi nhíu mày, “Sao lại cóthể yếu đuối như vậy?”
“Cữu cữu”, Lưu Cứ xoay người lại bất mãn nhìn hắn,“Vừa rồi Cứ Nhi không nói là không đi, chỉ oán trách mấy câu cũngkhông được sao?”
Vệ Thanh im lặng, cười khan một tiếng, có thể là vìVệ gia hy vọng quá nhiều ở đứa bé này nên yêu cầu nó càng phải hoànthiện. Thế nhưng một đứa bé lớn lên trong sự cưng chiều của cung VịƯơng tráng lệ sẽ được hoàn thiện như thế nào, thì ngay cả bản thânhắn cũng không dám tin tưởng.
“Cứ Nhi nói cũng đúng.” Vệ Tử Phu khỏa lấp đi, “Hômnay Thạch tiên sinh giảng cái gì?”
“Thạch tiên sinh giảng Luận Ngữ, con nghe đến thuộclàu rồi.” Lưu Cứ ấp úng nói rồi cúi đầu xuống, “Nhưng con vẫn thíchĐông Phương tiên sinh dạy học cho Mạch ca ca hơn.”
Trong một khoảnh khắc, sắc mặt Vệ Tử Phu hơi tái đi,nói nhanh, “Cứ Nhi ngoan, vào trong thay y phục rồi tìm đại tỷ chơiđi.”
Lưu Cứ gật đầu, biết mẫu thân muốn mình đi để thươngnghị việc lớn với cữu cữu. Thật ra trong lòng cậu bé rất khôngthích như vậy, cảm thấy lúc này mẫu hậu rất xa lạ chứ không dịudàng đầm ấm như thường ngày, nhưng cũng có thể mơ hồ cảm nhận đượctình cảnh như ngồi trên băng mỏng của mẫu hậu ở trong cung Vị Ương,chẳng biết làm thế nào đành khẽ dạ một tiếng rồi lặng lẽ lui ra.
“Cứ Nhi quá lương thiện, làm người cũng không đủquyết đoán.” Vệ Thanh thở dài, “Cứ thế mãi không phải là chuyệntốt.”
“Nó vẫn còn nhỏ mà”, Vệ Tử Phu cười miễn cưỡng,“Trọng Khanh, phải làm phiền đệ dạy dỗ nó nhiều hơn.”
“Dĩ nhiên thần sẽ hết sức.” Vệ Thanh chấp tay nói,vẻ lo lắng hiện rõ, “Mấy hôm trước Hoàng thượng đã giao cho đại thầnBộ Lễ phải làm lễ cho Hoàng tử trưởng Lưu Mạch tế bái thái miếutrước khi hết năm để chính thức nhập vào gia phả hoàng tộc. Chúng takhông thể có cách nào ngăn cản sao?”
“Hoàng thượng không cho chúng ta ngăn cản, vậy thìchúng ta sẽ không hành động gì hết.” Vệ Tử Phu cười lạnh, khẽ gậtđầu, “Trọng Khanh, đệ cũng đã biết rằng mọi thứ ở trong cung Vị Ươngđều là giả dối, chỉ có tâm ý của Hoàng thượng là thật. Đệ cóthấy Vương Thấm Hinh vào cái thời được sủng ái, chỉ là một mỹ nhânnhưng có gan chống lại cả một hoàng hậu như ta, đến hôm nay thì ở đâurồi không?”
“Thế nhưng theo bề ngoài thì Vương tiệp dư thất sủnglà bởi vì họ ngoại quá khoa trương”, Vệ Thanh không hề đổi sắc.
“Thánh sủng còn thì ân nghĩa còn. Thánh sủng hếtthì ân nghĩa cũng hết.” Vệ Tử Phu thở dài, “Không phải Vương tiệp dưlàm liên lụy tới Vương tiệp dư, nhưng cũng chính Vương tiệp dư làm liênlụy tới Vương tiệp dư!”
Nàng ta đứng dậy, bước xuống dưới điện, cầm tay VệThanh, “Cũng may đệ và Khứ Bệnh không phải như đám người nhà Vươngtiệp dư, các đệ giành được công danh từ đầu gươm mũi giáo nên dùHoàng thượng muốn trục xuất thì cũng phải suy nghĩ cẩn thận.” Mộtdòng lệ ứa ra trong mắt Vệ Tử Phu, “Nếu có một ngày ta và Cứ Nhicũng đi tới bước đó thì mong Trọng Khanh hãy nhớ tới tình cảm tỷđệ những năm này mà chăm sóc cho Cứ Nhi.”
“Hoàng hậu nương nương”, Vệ Thanh sợ hãi quỳ xuống,“Người nói gì vậy, không có Hoàng hậu nương nương thì sao có Vệ Thanhhôm nay? Nào có Vệ gia hôm nay? Vệ Thanh, thậm chí Vệ gia, cùng Hoànghậu nương nương và Nhị hoàng tử đã là một thể.”
“Trọng Khanh”, Vệ Tử Phu lau nước mắt, buồn bã, “Nơinày không có người, đệ không cần gọi ta là Hoàng hậu nương nương. Hãygọi một tiếng Tam tỷ, được chứ?”
Vệ Thanh thầm đau xót, nhớ tới cảnh năm xưa tỷ đệsống nương tựa vào nhau trong phủ Công chúa Bình Dương, khẽ gọi mộttiếng, “Tam tỷ!”
“Được rồi!” Vệ Tử Phu trở lại bộ dạng công chínhhòa nhã, “Có đôi khi thật sự là tiếc nhớ về những ngày tháng trongquá khứ, không có được địa vị như ngày hôm nay nhưng lại vui vẻ hơnnhiều.”
“Hoàng hậu nương nương nói đi đâu vậy?” Vệ Thanh nhíumày, “Chúng ta đã đến bước như ngày hôm nay thì cũng không còn đườnglui, hơn nữa chúng ta cũng sẽ không lui.”
“Dĩ nhiên rồi.” Vệ Tử Phu đi đi lại lại trên điện,“Ta cũng chỉ nói để nói mà thôi.”
“Nương nương, ngày xưa người nói đối phó với người ởcung Trường Môn kia thì cần phải lấy tĩnh chế động. Thế nhưng hôm naychúng ta thủ, cô ta tấn công, chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn cô tangày càng lấy được lòng Hoàng thượng, đành bó tay chờ chết sao?”
“Trọng Khanh”, Vệ Tử Phu đẩy cửa sổ, nhìn về hướngcung Trường Môn, “Đệ nhìn xem, tình thế hôm nay giống năm đó tới mứcnào.”
Năm đó, Trần A Kiều là hoàng hậu còn mình là ngườiđược sủng ái trong lòng Lưu Triệt.
Hôm nay, nàng ta đã ngồi lên vị trí hoàng hậu nhưnglòng của Lưu Triệt lại dần chuyển dời sang người khác. Thật ra, nàngta thừa nhận, dù Trần A Kiều không trở về thì trong lòng Lưu Triệtcũng đã không có nàng ta từ lâu rồi, nhưng chỉ cần không phải làTrần A Kiều, nàng ta có Cứ Nhi, có Trọng Khanh và Khứ Bệnh thì vịtrí hoàng hậu sẽ không thể lung lay. Nếu như năm đó Trần hoàng hậucó thể dung thứ cho nàng ta được sinh tồn trong chốn hậu cung này thìnàng ta cũng không có hy vọng cao xa sẽ một lần trong đời này kiếpnày được ngồi lên vị trí hoàng hậu, làm bậc mẫu nghi thiên hạ. Cònnếu đã tới bước này rồi thì cũng sẽ không buông tay, để lại mộtlần nữa trở về làm Vệ Tử Phu chỉ có hai bàn tay trắng, mặc chongười đời chà đạp.
“Trọng Khanh, đệ biết không?” Nàng ta chỉ về hướngđiện Bát Nhã, giọng héo hắt, “Cho tới tận ngày hôm nay Hoàng thượngvẫn chưa từng ngủ lại cung Trường Môn.”
“Thật sao?” Vệ Thanh trầm tư, “Nói như vậy thì địavị của Trần hoàng hậu trong lòng Hoàng thượng thật sự không nhẹ.”
Hắn tự giễu trong lòng, có lẽ Khứ Bệnh với tínhtình ngang tàng phóng túng đã nói đúng. Đại trượng phu thà nguyệncưỡi ngựa tung hoành chốn sa trường còn hơn là bày mưu tính kế nơimàn trướng. Thế nhưng nếu hắn muốn giữ cho Khứ Bệnh được ngang tàngvà phóng túng, bảo vệ được nguyện vọng được cưỡi ngựa tung hoànhchốn sa trường cho bản thân mình, thì không thể không làm chuyện bàymưu tính kế, huống chi Vệ Tử Phu lại là tỷ tỷ của hắn.
“Trọng Khanh”, Vệ Tử Phu đi tới giữa điện, áp tay lêntờ giấy in hoa tuyết thượng hạng trên án, “Đệ nên biết rằng ta khôngphải là Trần A Kiều, ta không có vốn liếng như cô ta, lại được chứngkiến kết cục của cô ta, nên ngay từ khi mới đăng cơ lên vị trí này tađã hiểu rằng ta cần phải dung thứ và nhẫn nhịn hết người mới nàyđến người mới khác ở trong lòng Hoàng thượng.”
“Chỉ sợ trên tờ giấy này cũng có Trần A Kiều.” Móng tay nàngta vạch một vết hằn trên tờ giấy.
“Ta biết rõ ta cần phải nhẫn nhục”, nhưng dù sao ta cũng làhoàng hậu, ta không thể nào nhìn y sủng ái một người khác theo cách như thế,cho dù người đó là hoàng hậu bị phế của y. Nếu trong cung Vị Ương này có nhữngngười trời sinh đã không thể cùng tồn tại thì đó chính là ta và cô ta, chỉ e làchính bản thân chúng ta cũng không thể thay đổi được.
“Nhưng lần này ta sẽ phải ra tay rồi.” Vệ tử Phu nhướng màycười lạnh liếc nhìn vẻ mặt sửng sốt của Vệ Thanh.
“Đệ không cần lo lắng”, nàng ta thản nhiên nói, “Ta biết rõgiới hạn cuối cùng của Hoàng thượng đối với cả ta lẫn Trần A Kiều. Ta sẽ dừngtrước giới hạn cuối cùng này, cẩn thận hành sự.”
“Hoàng hậu nương nương”, Vệ Thanh trầm mặc hồi lâu mới mở miệng,“Người định ra tay thế nào?”
“Đến lúc đó tự nhiên đệ sẽ hiểu.” Vệ Tử Phu cúi đầu, nói vẻmập mờ, “Không phải là ta không tin đệ mà là sợ đệ sẽ phản đối. Hơn nữa, chuyệnnhư vậy càng ít người biết càng tốt.”
“Trước mắt đệ cần phải biết rằng, đầu tiên là”, nàng ta thutay về. “Ta sẽ hết sức thúc đẩy Hoàng thượng ngủ lại cung Trường Môn.”
“Nương nương”, Vệ Thanh kinh ngạc, “Làm thế nào được chứ?”
“Đệ yên tâm”, Vệ Tử Phu cười ngọt ngào, “Ta đã sớm có cách rồi,đệ không cần để ý.”
Vệ Thanh trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói, “Nương nương đâucần phải đi tới bước đó.”
“Thế nhưng, nếu như không làm thế”, Vệ Tử Phu lắc đầu, “Chodù Trần A Kiều có xảy ra chuyện gì thì Hoàng thượng cũng sẽ che chở.”
Đàn ông mà, những thứ không với tới được thì coi trọng nhưngmột khi đã chiếm được rồi thì lại vứt bỏ không thương tiếc.
…
“Thần có thể giúp nương nương được điều gì sao?”
“Dĩ nhiên.” Vệ Tử Phu nhỏ giọng, “Ta muốn đệ giúp ta chia rẽTrần A Kiều và Lưu Lăng.”
“Trưởng công chúa Phi Nguyệt?”, Vệ Thanh ngạc nhiên, đây làngười ban đầu trợ giúp cho Vệ gia lên địa vị cao, sau đó lại rời bỏ mà chuyểnhướng đầu quân cho Trần A Kiều, “Chẳng phải là nương nương đã từng thử rồisao?”
“Đến giờ bản cung vẫn không hề tin có một thứ tình cảm chânchính gì đó giữa hai người phụ nữ, huống chi quan hệ giữa hai người lại rắc rốiphức tạp đến như vậy.” Vệ Tử Phu nói tiếp, “Cho dù là thứ tình cảm này là thậtthì khi Lưu Lăng được gả cho người khác, nhà chồng có xung đột với Trần A Kiềuthì cô ta sẽ giúp người nào đây?”
Hồi năm Nguyên Quang, Vệ Thanh còn là Kiến Chương úy và từngđi theo bên cạnh Lưu Triệt nên đã được gặp người con gái đến từ Hoài Nam này.Trong ấn tượng của hắn, nàng dường như mang theo cả khí chất của vùng Giang Nammơ hồ sương khói mà chỉ riêng Hoài Nam mới có, lúc cười mỏng manh như hoa đào.Lưu Lăng lại không phải là người con gái mệnh bạc như hoa đào, trong thế cục hiệngiờ của đế đô mà vẫn được ân sủng hậu hĩnh thì chắc chắn là một nhân vật khôngđơn giản.
“Nếu như có thể được”, Vệ Thanh đắn đo, “Thần nguyện ý thànhthân với Trưởng công chúa Phi Nguyệt.” Dù hắn đã có ba con trai nhưng vẫn khuyếtvị trí chính thê[3], lấy địa vị Trường Bình hầu và Đại tướng quân mà thành thânvới Trưởng công chúa Phi Nguyệt cũng có thể coi là xứng đôi vừa lứa.
[3] Chính thê: vợ cả.
“Không được”, Vệ Tử Phu lắc đầu, “Trọng Khanh”, nàng ta phiềnnão đi vài bước, “Chẳng lẽ đệ không rõ, dù Trưởng công chúa có thân phận tônquý nhưng người thành thân với Lưu Lăng chắc chắn sẽ không được Hoàng thượng ưuái.”
Trưởng công chúa Phi Nguyệt trên danh phận là em gái họ củaHoàng thượng nhưng thực tế đã từng là người bên gối của y.
Những năm qua, Lưu Triệt dùng tội danh cam luyen để xử trí mấyvị vương gia chư hầu nên dĩ nhiên không thể qua lại với Lưu Lăng, sợ người khácđàm tiếu. Nhưng quân vương nhất định sẽ không có cảm tình với người lấy nàng.
Vệ Thanh là người đứng đầu Vệ gia, thanh thế như mặt trờiban trưa, được Thánh thượng sủng ái, tất nhiên Vệ Tử Phu sẽ không để hắn mạo hiểm.
“Chúng ta phải tìm một người có thân phận tương xứng, lònghướng về chúng ta nhưng lại không có tác dụng quá lớn trong triều.” Vệ Tử Phungẩng đầu, nhìn về phía xa.
Trời đã quá trưa, Vệ Thanh cuối cùng cũng ra khỏi điện TiêuPhòng, trông thấy một chiếc xe ngựa trang trí rất xa hoa chạy vào cung Vị Ươngqua cửa Tư Mã ở phía nam. Người trong xe vén rèm cửa lên để lộ ra khuôn mặt hếtsức quen thuộc, là Trưởng công chúa Bình Dương.
Vệ Thanh liền bái chào, “Tham kiến Trưởng công chúa.”
“Thì ra là Trường Bình hầu”, Lưu Tịnh cười nhẹ, hỏixã giao, “Trường Bình hầu đến yết kiến Hoàng hậu nương nương à?”
“Dạ.” Vệ Thanh khom người đáp.
Lưu Tịnh gật đầu, “Trường Bình hầu đã muốn về phủthì ta cũng không níu giữ nữa.” Nói xong liền buông rèm xuống khôngnhìn, trong nháy mắt, cung xa lại lốc cốc chạy về hướng cung TrườngNhạc.
“Đại tướng quân.” Viên giáo úy canh giữ cửa cung bướcđến nghênh đón, “Xin mời Vệ tướng quân.”
Vệ Thanh thở một hơi dài buồn bã, thuận miệng hỏi,“Bình Dương trưởng công chúa đi thỉnh an Thái hậu sao?”
“Hình như là thế”, viên giáo úy trả lời không chắcchắn, “Nghe nói Giang Đô quận chúa mà phu nhân của Đan Dương hầu tấuxin được nhận về nuôi dưỡng đã đến Trường An rồi. Thái hậu từ lâuvẫn nghe tiếng quận chúa này ôn nhu thanh tao, khí độ cử chỉ thuộcvào hạng nhất nên có ý muốn gặp. Đoán chừng là Trưởng công chúacũng tới tham dự náo nhiệt.”
Giếng Lộ vào đêm gió mởn đào
Điện tiền cung Vị bóng trăng cao
Bình Dương ca múa nên ân sủng
Xuân lạnh bên hiên tặng cẩm bào.