Cung Trường Môn.
Do hoàng hậu đời trước Trần A Kiều ra khỏi cung Trường Môn bịphát hiện, tất cả thị nữ lẫn nội thị cung Trường Môn đều bị trừng phạt hay điềuchuyển. Đến khi A Kiều và Trưởng công chúa Phi Nguyệt Lưu Lăng trở lại cung TrườngMôn, Trưởng công chúa Quán Đào đưa tới hai thị nữ sinh ra ở phủ Đường Ấp hầu,Vương thái hậu thì chọn hai thị nữ, ba nội thị từ cung Trường Nhạc. Trần A Kiềuban tên cho bon thị nữ Mạc Thất, Mạc Vong, Mạc Ưu, Mạc Sầu.
“Người nào có thể làm được như thế..” Mạc Ưu vẫn nhớ như innét mặt của Trần nương nương lúc quay đầu lại mỉm cười nói lời này, “thì cũngcó thể nói là hạnh phúc.” Cô tiến cung vào năm Nguyên Sóc nên chưa từng trôngthấy Trần nương nương giai đoạn cuối cùng. Trần nương nương hiện giờ lại khôngkiêu ngạo bá đạo như những lời đồn đại! Ngược lại nàng và Trưởng công chúa PhiNguyệt đều rất hiền hoà, bình dị, gần gũi, thân thiết. Mặc dù nàng thường khoácvẻ cao quý xa cách trước mặt người ngoài nhưng đối xử với người bên mình lại rấtthân thiện. Tại sao một cô gái xinh đẹp lương thiện như vậy lại phải chịu kếtquả là bãi về Trường Môn?
Cô thừa dịp các chủ nhân không có nhà để dọn dẹp quét tước,ngoảnh đầu lại gọi; “Mạc Sầu, cô vào…” Cô bỗng nhiên ngừng bặt khi trông thấy mộtbóng người bên ngoài cửa cung.
Đứng trước Ngự tiền tổng quản Dương Đắc Ý là một người đànông anh tuấn, mặc bộ y quan bằng gấm đen thêu chỉ vàng, đang nhướng mày nhìnvào cung Trường Môn trống hoác. Mạc Ưu, Mạc Sầu, Thành Mẫn, Thành Liệt cuốngquýt quỳ xuống nói, “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.”
Dương Đắc Ý liếc mắt dò xét vẻ mặt Lưu Triệt, tiến lên hỏi,“Chủ nhân của các ngurơi đâu?”
“Trần nương nương và Trưởng công chúa Phi Nguyệt dẫn Hoàng tửMạch và Công chúa Duyệt Trữ đi ra ngoài từ sáng sớm, chúng nô tỳ không biết.”
Bốn người đang quỳ bị kinh sợ đến toát mồ hôi, không ai ngờrằng Hoàng thượng lại không hề báo trước, đi đến cung Trường Môn thăm hoàng hậuđời trước đã bị đích thân mình phế bỏ. Lưu Triệt lạnh lùng nhìn bọn họ, vẻ mặtkhông chút thay đổi, “Thế nào? Chẳng lẽ các ngươi còn muốn trẫm tự đi tìm sao?”Bốn người vội vàng dập đầu, “Nô tỳ xin đi ngay”, rồi sấp ngửa chạy ra khỏi cungTrường Môn.
Lưu Triệt lẳng lặng đứng ở trước cửa cung, một cơn gió thuthổi ào qua làm xiêm áo của y bay lất phất. Dương Đắc Ý đứng phía sau hầu hạ, cẩnthận hỏi, “Hoàng thượng, có muốn vào trong nghỉ một chút hay không?” Lưu Triệtkhông lên tiếng. Mãi một lúc lâu sau, khi hắn cho là Lưu Triệt không trả lời nữathì chợt nghe thấy tiếng “ừ” khe khẽ. Lưu Triệt đi vào cung Trường Môn trốngtrơn không một bóng người, nhưng không vào chính cung mà đi tới điện Bát Nhã ởchái đông.
Thì ra là Hoàng thượng vẫn còn nhớ Trần nương nương. Dương ĐắcÝ đi theo Hoàng thượng, ánh mắt thể hiện vẻ thấu hiểu.
Cung Trường Môn tuy gọi là cung nhưng kích thước trên thực tếthì không lớn, Điện Bát Nhã là điện phụ nhưng lại hết sức đẹp đẽ tinh xảo. LưuTriệt bước vào, thấy ngoài cửa sổ có một hàng trúc tỏa bóng xuống làm cho cảgian điện mát mẻ. Trên bàn đặt một đỉnh trà phong cách cổ kính vừa mới pha,khói phảng phất bay lên cũng nhiễm màu xanh lục, khung cảnh ngầm thiết kế theocâu: “Chén ngọc trà trong xông khói lục. Song thưa cờ vãn lạnh tay ngà” Chínhgiữa trung tâm điện treo một bức họa chỉ vẽ toàn trúc xanh, dáng thẳng tắpthanh cao, dạt dào sức sống, dấu Triện thanh mảnh, hẳn là của người vào cung từđất Thục, họ Trác tên Văn Quân. Chữ đề hai bên bức tranh chân phương rõ ràng cóba phần phong thái của A Kiều lúc trước nhưng nét chữ đã đẹp hơn nhiều.
Gió thổi nhè nhẹ, bóng trúc phơ phất, từ xa vọng đến tiếngcười nói. Lưu Triệt nghe thấy bèn đi tới trước cửa sổ, bất giác lặng đi.
Sâu trong vườn trúc có một chiếc bàn đá, ánh mặt trời chiếuqua tán lá thành những điểm sáng nhạt nhòa râm mát. Hai cô gái ngồi đối diệnnhau ở hai bên bàn đá đánh cờ, người quay lưng về phía y chính là Lưu Lăng, côgái cùng chơi bị cành trúc che kín khuôn mặt chỉ nhìn được loáng thoáng khôngrõ lắm. Một cậu bé, hai cung nữ đứng xúm xít quanh Lưu Sơ, một nội thị đứng ởphía sau, tay cầm chung rượu. Từ đó thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói vui vẻnhàn nhã.
Trần A Kiều cầm quân trắng, Lưu Lăng lấy quân đen, hai ngươihạ cờ cực nhanh, chắc hẳn không hề suy nghĩ. Lưu Triệt cau mày, thấy các nàng đặtquân cờ không hề giống cách chơi cờ vây mà cũng chẳng ra phương pháp gì. Lưu Sơvỗ tay hô hào ủng hộ mẹ cố gắng lên, Lưu Mạch thì lại ở bên mỉm cười quan sátkhông nói gì, Trần A Kiều cười khanh khách, “Tảo Tảo, con chưa nghe câu ‘Xem cờchẳng nói là quân tử’ à?”
Lưu Sơ phụng phịu, “Đó là nói về cờ tướng chứ, mọi người cóphải đang chơi môn ấy đâu.”
“Cho dù là cờ gì thì cũng đều như vậy.” Trần A Kiều nói chuvệnnên bị phân tâm, sơ sẩy hạ nhầm một quân cờ, vì vậy tỏ vẻ ảo não, vội vàng hoãnlại, “Nước này không tính nhé.”
Lưu Lăng đưa tay ngăn lại, “A Kiều tỷ tỷ, tiếp theo câu ‘Xemcờ chẳng nói là quân tử’ là câu gì?”
Trần A Kiều ớ ra, đành phải chịu thua nước này. Lưu Lăng hạxuống một quân cờ và thu về năm quân đen rồi đắc ý, “Ván này tỷ lại thua, phạtuống một chén.”
Nàng cười ngất, rót một chén rượu đưa cho Trần A Kiều. A Kiềuđón lấy, đang định uống cạn thì nghe thấy tiếng lá trúc sột soạt, Thành Liệt chạyđến quỳ xuống báo, “Nương nương, Trưởng công chúa”, thở hổn hển, “Hoàng thượng,Hoàng thượng đến cung Trường Môn.”
Trần A Kiều nghiêng đầu nhìn lại. Đúng vào lúc này, một cơngió thu thổi qua, cành trúc trên đỉnh đầu dạt đi khiến nàng bắt gặp ánh mắt sắclẹm vừa xa lạ vừa quen thuộc đang nhìn xoáy xuống của Lưu Triệt ở trong điệnBát Nhã. Nụ cười trên mặt nàng dần dần nhạt đi, khuôn mặt trở lại nét đoantrang mà xa cách.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.” Nàng cúi đầu.
“Ca ca”, Tảo Tảo ở bên cạnh hỏi, “Vế sau của câu ‘Xem cờ chẳngnói là quân tử’ là gì?”
“Xuống nước không hồi ấy trượng phu”, tiếng Lưu Mạch trả lờitruyền đi theo làn gió.
Điện Bát Nhã.
“Không biết Hoàng thượng tới đây, thần thiếp không kịp tiếpđón từ xa, mong được thứ tội.”
Lưu Triệt nhìn A Kiều. Nàng tỏ ra lễ độ nhưng lạnh nhạt.Trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cảm giác cực kỳ xa lạ. Chẳng lẽ đây chính làA Kiều người con gái đã lớn lên cùng y, người thường không thể che giấu đượcvui buồn hờn giận, người đã yêu y không hề suy tính, yêu, hận đều rất cực đoanđó sao? Y bỗng nhiên hoài nghi, nhưng hàng lông mày đó, cặp mắt đó đúng là củaA Kiều, không ai quen thuộc hơn y, không thể nhầm lẫn.
Bảy năm không gặp, tháng năm ưu ái nàng nên không lưu lạibao nhiêu dấu vết trên khuôn mặt. Vẫn là dung nhan rực rỡ như hoa đào năm xưanhưng ẩn đi vẻ rạng ngời, lắng đọng một phần sắc sảo, an tĩnh ẩn mình như đóahoa sen. Vì trận cờ hôm nay nên đoán chừng nàng đã uống chút rượu. Vị của BíchNhưỡng Xuân mặc dù thuần khiết nhưng vì được chưng cất nên mạnh hơn loại rượunhất phẩm thời sơ Hán rất nhiều. Một dải đỏ thẫm bắt đầu từ má nàng kéo dài đếncổ, đẹp như hoa đào chớm nở, lại thêm đôi mắt long lanh như nước hồ thu.
“A Kiều tỷ nói đùa rồi, trẫm làm sao có thể trách tội bởi mộtchuyện nhỏ như vậy được chứ?” Lưu Triệt đứng tựa lưng vào song cửa sổ, độtnhiên bật cười.
Nàng cảm giác cả người mình run lên, cố hết sức mới có thểáp chế được cơn rùng mình. Nàng nhìn Lưu Triệt vẻ khó hiểu. Người trước mặtnàng đây đã đủ tàn nhẫn để phế bỏ nàng, vậy mà sao khi gặp lại, y vẫn có thể gọinàng bằng cái tên ấm áp lúc thơ bé kia?
“Trước kia A Kiều tỷ không khách sáo như vậy.” Lưu Triệtnhìn nàng ánh mắt sâu thẳm.
“Người ta sẽ không thể ngây thơ sau khi đã bị ngã vỡ đầu chảymáu.” Nàng thản nhiên đáp, không hề đổi sắc.
“Đây chính là Mạch Nhi?” Lưu Triệt thong thả bước về phía đứacon lần đầu gặp mặt.
Lưu Mạch đưa mắt nhìn y, đôi mắt đen láy sáng lóng lánh. Đâylà lần đầu tiên Lưu Triệt nhìn con trai ở khoảng cách gần như vậy. Y cảm thấy mặtmũi rất quen thuộc, giống mình hơn so với Lưu Cứ, Lưu Hoành. Lòng mềm lại, y dịugiọng, “Qua đầu năm trẫm sẽ lập Bác Vọng hiên, dạy các hoàng tử viết chữ luyệnvõ, Mạch Nhi cũng tới đó đi.”
“Đa tạ Hoàng thượng ra ân.” Trần A Kiều xoay người đối diệnvới Lưu Mạch nhắc nhở: “Còn không mau tạ ơn với Hoàng thượng.”
Lần đầu nhìn thấy Lưu Triệt, Lưu Mạch biết người đàn ông nàylà hoàng đế Đại Hán, cũng là phụ thân của mình. Nó đứng trong điện, thấy tronglòng vừa ngăn cách vừa hoảng sợ. Rõ ràng là phụ thân của nó và muội muội nhưnghồi đó đã bất chấp tất cả làm tổn thương mẫu thân, bỏ mặc mẫu thân nhiều nămlưu lạc. Được đoàn tụ sau bao ngày xa cách, phụ thân vẫn tiếp tục đẩy mẹ con họvào chốn cung đình đầy rẫy cạm bẫy, bị cung nhân phi tần lén cười nhạo, thậmchí gặp nhau rồi còn lấy giọng xa cách như thế để hỏi han, phê bình, thăm dò,hoặc theo nói như mẫu thân là “thi ân.” Nhưng dù sao nó vẫn là đứa bé có lýtrí, không nông nổi đòi quyền lợi như Lưu Sơ nên cúi đầu, không tự ti cũngkhông kiêu ngạo nói, “Tạ ơn Hoàng thượng!”
Lưu Triệt bỗng cảm giác rõ ràng rằng có một bức màn vô hìnhđang ngăn cách, khiến hai bên không thể tiến gần lại với nhau. Y cảm thấy hơibuồn cười, thấy Lưu Sơ đang hết nhìn mình rồi lại quay sang nhìn mẫu thân, lúngtúng không biết phải làm sao. A Kiều, đã nhiều năm trôi qua, nàng đã trưởngthành đến độ này rồi sao? Lạt mềm buộc chặt thì cũng phải có mức độ chứ, nếuquá đi thì sẽ lại thành trồng nứa ra lau.
Y dò hỏi, “Nhiều năm không gặp, bây giờ thấy giao tình giữaA Kiều tỷ và Lăng Nhi tốt lên, thật đáng mừng nhỉ?” Năm xưa trong biệt viện củaHoài Nam vương ở phía đông thành Trường An, y gọi một tiếng Lăng Nhi, khi xoayngười, lại nhìn thấy A Kiều đứng ở ngoài viện, khuôn mặt trắng bệch như tuyết.Một chút áy náy của y nếu có thì cũng như mây khói tiêu tan mất trước cơn tứcgiận trách than của A Kiều. Lúc đó, nàng là con gái của Trưởng công chúa QuánĐào, cháu gái ngoại yêu nhất của Đậu thái hậu, còn y chỉ là một hoàng đế mớilên ngôi chưa có thực quyền. Nhưng một người như y làm sao có thể chịu đựng bịngười khác kiềm chế, khuất nhục? Vì thế mà y mới thích cô gái có dung nhan vàtính cách dịu dàng như Vệ Tử Phu, chán ghét Trần A Kiều kiêu căng ngạo mạn, chodù vẫn biết thật ra trong lòng nàng rất yêu mình.
Thế rồi có một ngày, nàng không khóc nữa, không gây náo loạnnữa nhưng nàng đứng yên lặng ở đó lạnh nhạt với y, giữ lễ mà lại xa cách…Dườngnhư tất cả những gì trong quá khứ của hai người chỉ là khoảnh khắc nhất thời,thậm chí nàng cùng với người con gái có tình tỷ muội nhưng từng quan hệ tình áivới phu quân của mình trong chớp mắt đã coi y như người xa lạ. Nếu như có thể thừanhận, thì giờ khắc này thật sự trong lòng y có một loại cảm giác gọi là ‘lòng dạrối bời’. Bởi vì chính y đã ruồng bỏ nàng trước.
Trần A Kiều vẫn nhẹ nhàng, “Duyên phận của con người rất kỳlạ. Năm xưa thiếp cũng không thể tưởng tượng đến.” Nàng cúi đầu bảo con, “MạchNhi, con dẫn Tảo Tảo ra ngoài tìm dì Lăng chơi.”
Lưu Mạch lo lắng nhìn mẹ rồi quay người dẫn Lưu Sơ ra khỏiđiện Bát Nhã. Lưu Triệt nhìn điện Bát Nhã trong nháy mắt chỉ còn lại có hai ngườikhẽ ngâm ngợi: “‘Đời người như lúc mới gặp nhau’, A Kiều tỷ, nàng oán trẫmsao?”
“Sấm sét hay mưa móc đều là ơn vua.” Nàng quay đầu nhìn thẳngvào mắt y gằn từng chữ, “Cho nên, thiếp không oán.”
“Nếu như A Kiều tỷ năm đó cũng có thể nghĩ được như vậy thìchắc là chúng ta sẽ không đi đến nước này đâu nhỉ?” Lưu Triệt hỏi khẽ, quay đầunhìn sang chỗ khác.
“Triệt Nhi!” Trần A Kiều không phải là không hiểu, nếu muốnđẩy y xa cách thì có quá nhiều cách, hoặc là kiêu ngạo ngất trời giống như lúctrước, hoặc là rụt rè khép nép, thế nhưng… nàng nhìn Lưu Triệt cảm thấy ngườiđàn ông này vừa xa lạ lại vừa thân thiết. Nàng đồng thời có cả linh hồn của HànNhạn Thanh và Trần A Kiều nên không thể nào sắm vai ngu xuẩn như trước kia. Lầnđầu tiên gặp mặt Lưu Triệt kể từ khi sống lại, cảm xúc lẫn lộn giữa yêu thươngngập tràn và oán hận đồng thời dấy lên khiến nàng có một khao khát được phơibày sự thực trần trụi trước mặt y, khiến cho y phải kinh ngạc, khiến cho y phảihối hận, cho dù làm cho y tổn thương một mà bản thân mình có phải trả giá lớn gấpba lần, nàng cũng cam lòng. Dường như chỉ có như thế mới an ủi được Trần A Kiềuđã thiệt thòi yêu thương đơn phương suốt bao năm.
“Cho dù không còn tình phu thê thì chúng ta vẫn còn là biểutỷ và đệ đệ. Vì điểm này, Hoàng thượng hãy để cho thiếp được gọi mấy tiếng TriệtNhi, nhưng từ sau hôm nay trở đi thiếp sẽ không bao giờ gọi nữa.” Nàng cườitrào phúng, lạnh lùng nhìn y, “Nếu năm đó thiếp có đủ dịu dàng hay lễ độ thìchúng ta sẽ không đi đến bước này thật sao?”
“Trong mắt A Kiều trước kia chỉ có một mình người, nàng vìngười thậm chí có thể làm trái ý mẫu thân ở một mức độ nào đó. Nếu người chịukhó tâm sự với nàng thì chưa chắc nàng đã không chịu giúp người, giúp ngườingăn chặn bên ngoại Trần gia, giúp người lấy lại những thứ người muốn. Chỉ cầnngười chịu yêu thương nàng. Được rồi, người không chịu cũng được, nhưng sao ngườilại có thể vừa lợi dụng nàng vừa lạnh lùng nhìn nàng cười nói, khi không còn lợidụng được nữa thì lập tức ban ra một đạo chiếu thư phế bỏ luôn nàng?” Trần A Kiềunheo mắt, giọng nói lạnh băng, dường như động tới người bên cạnh thì không thểnào áp chế được tâm tình.
“Tất cả mọi người đều nói rằng A Kiều tỷ trở về lần nàythông minh hơn trước kia.” Nàng lờ mờ thấy Lưu Triệt đang nhếch miệng, nói vẻchâm chọc lẫn khinh miệt, “Nhưng trong bản chất, A Kiều tỷ vẫn là người đơn giảnnhư vậy.”
Lửa giận bốc lên, nàng cố gắng kiềm chế để không bốc đồngcào cấu y như trong quá khứ mà chỉ đáp: “Những năm thiếp ở bên ngoài đã nghe thấymọi người truyền tụng một bài thơ, còn chưa đọc xong thì đã rơi nước mắt.”
“Thế à?”
“Không biết Triệt Nhi đã từng được nghe hay chưa?”
“Vua Hán chuộng A Kiều, xây cung vàng khóa chặt
Tiếng ho động trời xanh, vui bảo là tiếng nhạc
Nuông quá làm thương hết, ghen nhiều khiến tình tan
Trường Môn một bước ngang, xe không buồn ghé tới
Mưa nào ngược lên trời, nước đổ rồi khó hốt
Tình chàng và ý thiếp, chia hai ngả tây đông.
Xưa là đóa phù dung, nay thành cỏ đứt rễ
Sắc mê người có thể, được bao sâu, bao lâu…”
Nàng ngâm nga từng câu từng chữ, nhìn phản ứng của Lưu Triệt,“Khi đó thiếp liền thề với lòng mình là sẽ không bao giờ để phải bi thảm như vậynữa, tự mình hại mình còn bị người khác chê cười.”
“Triệt Nhi, người tự vấn lòng xem trong suốt bao nhiêu nămqua người đã từng dừng xe trước cung Trường Môn lấy một lần hay chưa. Vậy thìhôm nay có quay đầu lại cũng đã muộn rồi.”
“Trước kia, A Kiều vẫn nghĩ, Vệ Tử Phu có gì tốt khiến ngườinhẫn tâm ruồng bỏ biểu tỷ thanh mai trúc mã của mình, tình nguyện chịu thiệt ởvới một ca cơ hèn mọn? Sau này nàng hiểu, đàn ông đã phụ bạc thì đâu cần phảicó lý do gì, huống chi còn có quá nhiều suy tính chính trị bên trong đó. Chỗ tốtcủa cô ta chẳng qua là biết đúng mực. Bản tính của Hoàng thượng quá lạnh lùng,chưa từng có một cô gái nào khiến người thực sự yêu thương. Vì thế thiếp đànhbuông bỏ. Một A Kiều quá yếu ớt không thể gánh chịu nhiều áp lực như vậy, dứtkhoát không làm được. Hiện giờ thiếp cũng đã có thể làm một người biết đúng mực,sẽ an phận thủ thường ở cung Trường Môn, không làm ra chuyện mất thân phậnhoàng gia, chỉ cần người vĩnh viễn đừng dừng xe trước cung Trường Môn nữa. Lúctrước đã không dừng thì sau này vĩnh viễn cũng không cần dừng.”
Lưu Triệt nhìn người con gái đối diện đang dõi ánh mắt đauthương nhìn về phía mình, bỗng nhiên có cảm giác tê tái, trong lòng mờ mịt nhưđã vĩnh viễn đánh mất đi một thứ gì đó khiến y vô cùng đau đớn nhưng không thểnào cứu vãn được nữa, cho dù y đã từng vứt bỏ nó như một chiếc dép hỏng.
“Triệt Nhi, người là hoàng đế, cũng là phu quân của một nữnhi. Rất nhiều năm sau, A Kiều mới nhận ra rằng thuở trước nàng đã quá ngu ngốcchỉ nghĩ người là trượng phu của nàng mà không nhìn thấy thân phận hoàng đế củangười nên mới chọc giận người. Thế nhưng người cũng đã phá đi hình ảnh trượngphu trong mắt nàng nên từ nay về sau nàng chỉ có thể xem người là Hoàng thượngđương triều, ngoài ra chỉ là người xa lạ.”
Nàng cúi đầu nói khẽ: “Chúng ta nên như khi sáu tuổi hồi trước,người không biết trên đời có thiếp, thiếp không biết trên đời có người, như vậychẳng phải rất tốt sao? ‘Đời người nếu mãi như vừa gặp’, thật ra thiếp thíchcâu ‘Gặp nhau chẳng bằng không gặp’ hơn. Đã không gặp nhau thì sao còn có chuyệnthương tâm ngày hôm nay.” Giọng của nàng lãnh đạm, nghe như một lời ai điếu.
“Hai người ở chung nhất định sẽ có một người bị tổn thương,dĩ nhiên là người đã không quan tâm đến thiếp thì thiếp cũng không nhớ tới người.Người thắng thiếp thua, được làm vua thua làm giặc, đã dám đánh cuộc thì phảichấp nhận thắng thua.”
Đó là nỗi oán hận của Trần A Kiều mà cũng là nhận thức củaHàn Nhạn Thanh. Dù thế nào thì Trần A Kiều cũng cảm thấy nên có một cách xửtrí, một cái kết cho cuộc tình duyên này. Nàng không muốn tranh đấu với một đámnữ nhân trong nội cung hiểm ác, tình nguyện bày tỏ tất cả tâm sự của mình để dùcó chịu tai họa ngập đầu thì cũng không thẹn với lòng.
“A Kiều, nàng say rồi.” Nàng cảm giác như Lưu Triệt vừa đứngdậy, bước tới, “Có lẽ những gì nàng vừa nói đều là đúng nhưng nàng dựa vào cáigì để nhận định rằng trẫm sẽ làm theo ý của nàng?” Giọng nói trầm thấp quen thuộcvang lên bên tai khiến cả người nàng cứng ngắc. Nàng còn chưa kip phản ứng thìLưu Triệt đã chắp tay đi ra khỏi điện Bát Nhã.
Nửa sau năm Nguyên Sóc thứ sáu, phế hậu Trần A Kiều dẫnHoàng tử trưởng Lưu Mạch trở về đế đô Trường An, Hoàng thượng ban cho về ở TrườngMôn gây sự chú ý của mọi người. Tháng Chín năm Nguyên Sóc thứ sáu, Hoàng thượngđến Trường Môn, khi ra về không vui. Mọi người thấy A Kiều không được Thánh thượngsủng ái lần nữa thì hết sức lo lắng.