Điện Tuyên Thất.
“Triệt Nhi, cháu hãy nói thật cho cô cô biết Kiều Kiều bâygiờ ra sao?”
Trưởng công chúa Quán Đào vừa vào đã hỏi ngay khiến Lưu Triệtnhất thời im lặng. Lát sau y do dự ngẩng đầu, “Chắc là cô cô phải hỏi chính AKiều? Ngày đó người rời khỏi Trường An chính là nàng, sao hôm nay lại tìm trẫmđể hỏi?”
Trưởng công chúa vẫn chưa thôi, “Hoàng thượng, chúng ta hãynói chuyện thẳng thắn với nhau. Kiều Kiều bỏ đi mà Hoàng thượng lại bỏ mặckhông quản chút nào sao?” Bà khẽ cau mày, “Ta chỉ quan tâm đến con gái củamình. Nó đã bỏ đi được mấy tháng rồi. Kiều Kiều từ nhỏ đã không phải chịu khổ,dù cho những năm trước đây lưu lạc bên ngoài thì có quý nhân phù trợ. Hôm naynó gần như là cô độc ở bên ngoài, Hoàng thượng bảo cô cô ta làm sao yên tâm đượcchứ?”
Trưởng công chúa Quán Đào có bao nhiêu năm kinh nghiệm sốngnên biết rõ bản tính độc đoán của đứa cháu đang ngồi trên ngai rồng, không chịunổi việc năm xưa bà cậy công uy hiếp. Từ đó suy ra, nếu muốn y hồi tâm chuyển ýthì phải dùng cách lạt mềm buộc chặt từ từ mưu tính. Điểm này A Kiều và Lưu Sơđã làm rất tốt bà cũng không có ý thọc gậy bánh xe.
Lưu Triệt cười nhạt, “Cô cô có thể thật sự yên tâm.” Y đứngdậy đi xuống điện, chắp tay nói, “A Kiều đã có thể sống bên ngoài suốt sáu nămthì không thiếu bản lĩnh để lần thứ hai sống thêm sáu năm nữa. Nàng bây giờđang ở Giao Đông.”
“Giao Đông?” Lưu Phiếu kinh ngạc, “Lưu Ký đâu có giao tìnhgì với nó chứ?”
“Có giao tình với tiền Tam Thù là được rồi.” Lưu Triệt siếtchặt nắm tay. Lúc thị vệ theo dõi A Kiều báo cáo về phương pháp chọn đườngkhông thể tưởng tượng nổi của nàng thì y đã vặn hỏi một lúc lâu. A Kiều trướckia không có tính tùy tiện như vậy. Rốt cuộc là sai ở chỗ nào, hoặc là nỗi đaukhổ thật sự có thể làm thay đổi một con người đến mức như thế sao?
Trưởng công chúa Quán Đào khẽ liếc nhìn Lưu Triệt, không biếtcháu mình có phát hiện ra y ngày càng quan tâm đến A Kiều hơn so với bình thườnghay không. Xem ra có những chuyện vốn tưởng rằng đã nắm chắc trong lòng bàn taybỗng nhiên lại phát sinh biến hóa khó lường khiến cho đứa cháu này của mìnhkhông thể nào tiếp nhận nổi.
Bà hiểu sâu sắc đạo lý nhún nhường, liền dừng lại, “Đã thếthì ta về trước đây. À phải rồi”, bà làm bộ muốn cất bước nhưng như chợt nhớ rađiều gì lại quay người hỏi, “Khi mang thai Mạch Nhi và Sơ Nhi, A Kiều vẫn làhoàng hậu, cho dù thế nào thì Hoàng thượng cũng sẽ không để cho mọi người hoàinghi về địa vị công chúa của Sơ Nhi chứ?”
“Loại nghi lễ này phải do triều thần bàn luận mới có thể quyếtđịnh.” Tất nhiên Lưu Triệt biết Trưởng công chúa Quán Đào nói về Lưu Sơ nhưngtrên thực tế lại ám chỉ Lưu Mạch ở Giao Đông xa xôi kia, tuy thế y vẫn kín nhưbưng, “Cô cô cũng không cần phí tâm sức.”
Giao Đông vương Lưu Ký lúc này đang có tâm trạng rất tốt. Hắnvốn là con thứ mười hai của Hán Cảnh Đế thuộc dòng chính của Hoàng đế Cao Tổ,được ngự phong làm Giao Đông vương cai quản mười ba thành phía đông sông GiaoLai. Nếu không có Tô Gia, có lẽ thật sự đời hắn sẽ vui vẻ làm một vương gia.
“Năm Nguyên Sóc thứ hai, triều đình ban ‘Thôi ân lệnh’ đểphân hóa chư hầu, cứ như vậy thì chư hầu yếu thế quy phục Hoàng thượng hết cả rồi”,Tô Gia nói vậy. Lưu Ký rất tán đồng, thỉnh giáo đối sách, Tô Gia làm bộ tùy ýnói một câu, “Năm đó Hoàng thượng trước lúc lên làm thái tử cũng đã được phonglàm Giao Đông vương đấy.”
Lưu Ký cảm giác hùng tâm tráng chí bốc lên hừng hực. “Tiênsinh…”, hắn nuốt nước miếng, “Mời ngài phân tích tình thế hiện giờ cho ta.”
Tô Gia mỉm cười, nho nhã đoan chính, “Vương gia.” Hắn chắptay nói, “Thật ra thì chư hầu ngoài mặt có vẻ như phục tùng triều đình nhưngtrong lòng ai chẳng có tham vọng tiến thêm một bước, đứng đầu trăm họ? Khôngnói những thứ khác….” Hắn chỉ vào tấm bản đồ Đại Hán trong trung đường của mậtthất, “Giang Đô, Hành Sơn, Hoài Nam, nếu ngày ấy có chư hầu nào đó nguyện đứnglên thì chắc chắn ba chỗ này sẽ hưởng ứng.”
Trần Thắng, Ngô Quảng ngày đó cũng dám đứng lên hỏi, “Vươnghầu khanh tướng cũng phải có dòng có giống sao?” Lưu Ký ta cũng là con của CảnhĐế, có chỗ nào thua kém Lưu Triệt ở thành Trường An kia chứ? Lưu Ký thầm nghĩnhư vậy.
“Vương gia nên biết, quyết đoán mới có thể thành công, cầnphải có thực lực thật mạnh thì mới ngồi lên trên chiếc ghế đó được.” Tô Gia nóira câu cuối cùng.
Lưu Ký cho là đúng, bái Tô Gia làm tướng của Giao Đông.Trong ba năm, âm thầm chế tạo binh khí, huấn luyện quân đội, tích lũy lực lượng.
Năm Nguyên Sóc thứ sáu, Đại tướng quân Vệ Thanh sắp xuấtchinh lần thứ hai. Tô Gia nói thời cơ đã đến. Lúc này quân đoàn phương bắc tinhnhuệ của triều đình đã bị Vệ Thanh dẫn đi hết, nếu liên hiệp hành động một lầnthành công, thì Vệ Thanh kéo quân về cứu cũng đã muộn. Lưu Ký theo đó phái ngườiliên hiệp các vương gia của Giang Đô, Hành Sơn, Hoài Nam mưu đồ khởi sự. GiangĐô vương Lưu Kiến, Hành Sơn Vương Lưu Tứ đều nghe theo, duy chỉ có Hoài Namvương Lưu An còn có ý lưỡng lự. Lưu Ký nôn nóng hỏi kế Tô Gia, “Lúc trước tiênsinh nói ta chư hầu này chắc chắn hưởng ứng nhưng giờ Lưu An lại lưỡng lự, vậyphải làm thế nào?”
Tô Gia phe phẩy quạt lông, nghi hoặc, “Hoài Nam vương Lưu Ancó thù với cha con Lưu Triệt, nếu lúc trước Vương gia dám đứng lên thì hắn chắcchắn không bàng quan, còn với tình hình hiện giờ thật sự không biết thế nào.” Hắntrầm giọng, “Vương gia, việc đến nước này coi như đã cưỡi trên lưng hổ, nếu LưuAn đem báo lên cho Hoàng thượng ý đồ của ngài, thì ngày này năm sau chính làngày giỗ của cả nhà Vương gia. Chi bằng”, hắn đưa tay ra hiệu, nói giọng thâm độc,“Đã làm thì phải làm tới cùng.”
Lưu Ký vội vàng phản đối, “Nếu mới đầu đã giết hại người họLưu thì chỉ khiến cho chư hầu ly tán, mọi việc của ta sẽ hỏng hết.”
Tô Gia cười ha hả, “Vương gia quả thật là anh minh.” Hắnthoáng dừng lại rồi nói tiếp, “Đã như vậy, Vương gia lấy danh nghĩa của mình mờiThái tử Lưu Thiên của Hoài Nam đang trên đường vào kinh tới gặp mặt ở Tức Mặc,sau đó bắt hắn giam lỏng rồi dùng lời ngon ngọt để khuyên bảo. Với tâm tính thiếuniên của Lưu Thiên thì việc có thể thành, tiếp đó sẽ dùng hắn để khuyên cha hắn.Cho dù không được, có Lưu Thiên trong tay, Hoài Nam vương sẽ không dám làm càn,cũng có thể được việc.”
Sắc mặt Lưu Ký không ngừng biến đổi, hắn biết Hoài Nam vươngLưu An không giống huynh đệ Lưu Tứ, rất coi trọng con trai và con gái của vợ cả,cuối cùng cắn răng vỗ án, “Cứ theo như lời tiên sinh nói.”
Ba ngày trước, Lưu Ký mở yến tiệc ở vương phủ Giao Đông, mờiGiang Đô vương Lưu Kiến, Thái tử Lưu Thiên của Hoài Nam vương, và người contrai được Hành Sơn vương sủng ái nhất là Lưu Hiếu. Qua ba tuần rượu, Lưu Ký bảonhững người khác lui ra, chỉ lưu lại tâm phúc, hỏi Lưu Thiên về đại kế, LưuThiên vẫn trả lời lập lờ như trước. Lưu Ký sầm mặt, ném chén rượu làm hiệu,quân binh bốn phía xông lên định bắt Lưu Thiên. Thủ vệ bên cạnh Lưu Thiên phảnkháng, chém chết mấy người nhưng cuối cùng ít không thể thắng nhiều, thất thủ bịbắt. Cho tới bây giờ, mọi chuyện vẫn nằm trong tay hắn, chư hầu bốn phía dù tựnguyện hay không thì cũng đã bị trói chung trên một con thuyền, lần này hợp sứccùng có thể liều mạng với triều đình. Hắn nhếch mép, Lưu Triệt ắt không thể chốngđỡ được công kích của một nửa số huynh đệ cùng mẹ với mình.
Hắn trầm tư, dạo bước đến đầu một con phố ở Tức Mặc, lơ đãngdừng lại thì phát hiện mình đang đứng trước một tòa lầu trang trí tinh xảo,giăng đèn kết hoa rực rỡ.
“Ôi chà, Vương gia Giao Đông”, ma ma của Mãn Lâu Phong tươicười ra đón, “Đã lâu ngài không tới chơi, Mi Vũ cô nương của chúng tôi nhớ ngàiđến tiều tụy rồi đấy.”
Lưu Ký cười nhạt, “Chẳng phải ta tới rồi sao.” Hắn nhớ tới sựphong lưu quyến rũ của Mi Vũ, cảm giác trong lòng hơi rạo rực, cất bước lên lầu,nói với người sau lưng, “Không cần dẫn đường.”
Mãn Lâu Phong mới khai trương ở Tức Mặc ba tháng trước, nghenói có cùng nguồn gốc với Phong Mãn lầu của thành Ngũ Nguyên nổi tiếng vùngbiên cương. Trường Tín hầu Liễu Duệ mới nổi lên trong triều chính cũng xuấtthân từ Ngũ Nguyên. Cô nương Mi Vũ trong lầu nghe nói là đứng đầu bảng củaPhong Mãn lầu lúc trước. Hơn một tháng trước, hắn cùng với Tô Gia từng đến MãnLâu Phong tìm hiểu, quả nhiên cảm thấy chỗ này có sự khác biệt, chưa nói tới rượuvà cách bài trí, chỉ riêng Mi Vũ cô nương đã không hổ danh, quyến rũ đa tình,phong lưu động lòng người, sau mấy lần gặp mặt đã trở thành một nơi tâm sự củahắn.
“Vương gia!” Tang ma ma gọi níu hắn lại, lộ vẻ khó khăn,“Trong phòng Mi Vũ có khách, hay là ngài để tôi vào thông báo trước một tiếng?”
“Ma ma thật to gan”, sắc mặt Lưu Ký sa sầm, “Mi Vũ đã được bảnvương bao trọn rồi, sao ngươi dám để nàng tiếp khách?”
“Vương gia hiểu lầm”, Tang ma ma liên tục kêu oan, “Ngườikhách mà Mi Vũ gặp là nữ.” Bà ta thấy bộ dạng nghi ngờ của Lưu Ký thì nói thêm“Vị nữ khách này cũng không phải là nhân vật đơn giản, Vương gia đã từng nghenói về lầu Thanh Hoan ở thành Trường An chưa?”
“Dĩ nhiên rồi, bản vương mấy năm trước vào kinh đã từng đếnđó, quả nhiên không hổ danh. Chẳng lẽ vị khách này có liên quan đến lầu ThanhHoan?”
Tang ma ma cười toét miệng, “Đúng rồi. Mi Vũ cô nương củachúng tôi mắt cao hơn đầu, nếu là nhân vật bình thường thì làm sao phải tự mìnhtiếp đãi chứ?” Bà ta chỉ vào Lan Chỉ hiên của Mi Vũ ở lầu trên, “Ca vũ của lầuThanh Hoan nổi danh thiên hạ, vị này chính là người đứng đầu trong đó đấy. Mấyngày trước chính vị này đã hát Giai nhân khúc truyền khắp thiên hạ.”
“À”, thân là vương gia, Lưu Ký dĩ nhiên nghe được sóng gió ởthành Trường An mấy tháng trước, lập tức cảm thấy hứng thú, “Chính là đệ nhấtca kỹ Mai Ký Giang của lầu Thanh Hoan sao?”
Tang ma ma lắc đầu, “Thật ra thì Mai Ký Giang làm sao có thểso sánh với vị này? Nhưng người ta là con gái nhà lành, không tiện xuất hiệnnên mới để cho Mai Ký Giang giương danh đấy!”
“Nhân vật truyền kỳ như thế bản vương lại càng muốn thấy.”Lưu Ký làm bộ muốn lên lầu, Tang ma ma hoảng hồn vội kéo hắn lại, “Vương gia,Trần cô nương dù sao cũng là con gái nhà lành, vì ái mộ danh tiếng của Mi Vũ củaNgũ Nguyên nên mới chịu hạ mình tới Mãn Lâu Phong, làm sao có thể gặp thêm đànông bên ngoài?” Bà ta thấy khuôn mặt không hài lòng của Lưu Ký thì vội vàng xoadịu, “Nếu Vương gia mời Trần cô nương tới vương phủ dự tiệc, đối đãi đúng lễ độthì lão thân sẽ nguyện thay Vương gia hỏi ý của nàng.”
Lưu Ký suy nghĩ một lát, “Cứ để cho ta gặp mặt Mi Vũ rồi nóisau.”
Lan Chỉ hiên.
“Nhiều ngày không gặp, thiếp còn tưởng rằng Vương gia đãquên mất thiếp rồi chứ? Vương gia nhất định phải tự phạt ba chén bồi tội vớithiếp.” Mi Vũ rót rượu, dịu dàng dựa vào ngực Lưu Ký nũng nịu nói.
“Được rồi”, Lưu Ký cảm giác một thân thể mềm mại thơm thonõn nà như sáp dựa vào ngực thì hồn xiêu phách lạc. Hắn giơ chén uống cạn, khenngợi, “Bích Nhưỡng Xuân của Phong Mãn lâu cũng chỉ mạnh và êm như thế này màthôi.” Hắn nói rồi lại si mê ngắm người đẹp trong lòng, đưa ngón tay vuốt velông mày của Mi Vũ, “Hôm nay Vũ Nhi vẽ lông mày rất khác.”
Mi Vũ che miệng cười, “Đây là Trần muội muội vừa mới vẽ chothiếp, gọi là ‘Viễn Sơn mi’, ý nói chân mày như núi xa. Mi Vũ thật là hâm mộ tưchất cao nhã thanh khiết của Trần muội muội, búi tóc của thiếp cũng là do muội ấybúi cho, gọi là ‘Trục Nguyệt Phi Tình’. ngài đã từng thấy qua hay chưa?”
“Quả nhiên đẹp mắt.” Người đẹp trước mặt quyến rũ đa tìnhnhư vậy nhưng Lưu Ký hơi có cảm giác không yên lòng, thuận miệng khen, “Theonhư nàng nói thì Trần cô nương này quả là một người kỳ diệu.”
Mi Vũ thầm thở dài, “Mi Vũ vốn tự nhận nhan sắc hơn ngườinhưng khi gặp Trần muội muội mới biết lời cổ nhân nói ‘tay như cỏ mềm, mắt đẹprạng ngời’ là thật.
Lưu Ký nghe vậy thì trong lòng rung động, lúc rời đi còn lặnglẽ bảo Tang ma ma, “Vào buổi tối ba hôm nữa, bản vương thiết yến trong phủ mờicác chư hầu tới chung vui, mong ma ma thay mặt gửi lời tới Trần cô nương, nếunhư chịu tới thì vui không kể xiết.”
Trên Tư Tồn các của Mãn Lâu Phong, Hàn Nhạn Thanh nhìn rangoài cửa sổ, than một tiếng, “Xem ra kết cục đã định.”
“Muội điên rồi”, Quách Giải ôm kiếm, ngồi ở đối diện, nói vẻkhó hiểu, “Ta thật không thể tin được, muội tại có thể ở cùng một chỗ với chư hầu.”
Hàn Nhạn Thanh quay đầu lại, “Muội cũng không muốn nhưng còncó cách nào đâu.”
“Mẫu thân!” Lưu Lăng dắt tay Mạch Nhi đi tới, Mạch Nhi nhàovào trong lòng Hàn Nhạn Thanh, rầu rĩ, “Con vừa đánh hai tư điểm[1] với dìLăng, con thua rồi.”
[1] Là một trò chơi có thể rèn luyện phép tính nhẩm. Yêu cầucủa trò chơi là dùng bốn chữ số, tiến hành tính toán bằng các phép toán nhânchia cộng trừ (cho phép sử dụng dấu móc) để có được kết quả hai mươi tư.
Lưu Lăng bật cười gõ gõ trán nó, “Tiểu tử ngốc, thua thìcũng thua rồi, còn mách với mẫu thân à.”
Mạch Nhi giận dỗi tránh tay nàng, lắc đầu, “Đâu phải là conmách chứ? Mẫu thân”, rồi quay lại, “Tại sao chúng ta phải tới đây?” Cậu bé nhănmày nhăn mặt, “Người ở nơi này đều quái lạ thế nào ấy.”
Hàn Nhạn Thanh bật cười “Bọn họ đều là… bằng hữu, sau này MạchNhi lớn lên thì sẽ quen thôi.” Nàng sửa sang tóc mái trên trán của Mạch Nhi, dặndò, “Ngày kia con phải ở yên trong Tư Tồn các với Thân bà bà và Hổ cữu cữu nhé.Không được chạy lung tung đấy.”
Thân Hổ đứng ở đằng sau hỏi dò, “Tỷ, tỷ… đến lúc đó có tínhtoán gì sao?”
Hàn Nhạn Thanh gật đầu, “Tiểu Hổ Tử, tỷ giao nghĩa mẫu và MạchNhi cho đệ. Đệ phải bảo vệ bọn họ cho tốt đấy.”
Thân Hổ im lặng gật đầu.
Lưu Lăng lên tiếng, “Được rồi, ta đã tính toán chu đáo, sẽkhông xảy ra chuyện gì đâu”, sau đó liếc thấy Quách Giải đang nhìn mình vẻkhông hài lòng thì ngấm ngầm cười lạnh.
Nếu điện Tiêu Phòng là nơi hoàng hậu của các triều Hán ở thìcung Trường Nhạc là cung điện dành cho ngươi phụ nữ tôn quý nhất ở trong cung VịƯơng chuyển sang. Sau khi Đậu thái hoàng thái hậu qua đời, tòa cung điện nàydành cho Vương Chí, mẫu thân ruột của đương kim Hoàng thượng, hoàng hậu thứ haicủa Hoàng đế Hiếu Cảnh.
Khi Lý Chỉ ưỡn cái bụng cao vượt mặt bước vào cung Trường Nhạcthì Hoàng hậu Vệ Tử Phu và Vương mỹ nhân đã có mặt ở bên trong, đương kim Hoàngthượng đăng cơ đã hơn mười năm, ở những phương điện khác thì khá tàn độc nhưngvới mẫu hậu lại rất hiếu thảo. Vì vậy mặc dù Thái hậu Vương Chí chỉ ở hậu cungkhông quản việc gì nhưng địa vị vô cùng cao. Các phi tần trong hậu cung thườngxuyên tới cung Trường Nhạc thỉnh an, không ai dám trễ nải.
Lý Chỉ bước tới trước mặt Thái hậu thì buông tay Văn Tâm ra,quỳ xuống thi lễ, “Nô tỳ thỉnh an Thái hậu.”
Vương thái hậu phất tay, “Miễn lễ, con mang trong người dònggiống của đế vương, sau này không cần quá câu nệ những nghi thức xã giao này.”
Lý Chỉ đứng dậy, cũng không biện bác gì mà bước sang ngồi xuốngmột bên, Vương mỹ nhân ở bên cạnh lên tiếng, “Nếu Chỉ muội muội lần này mangthai công chúa thì sẽ là Tứ công chúa của Hoàng triều Đại Hán ta rồi”, cô ta cốnặn ra vẻ ảo não, “Muội xem trí nhớ của ta đấy, phải là Ngũ công chúa mới đúngchứ.”
Toàn điện tức thì lặng ngắt. Hoàng hậu Vệ Tử Phu ngồi bên cạnhThái hậu vẻ mặt bình thản, không thấy có biến hóa gì. Lý Chỉ động lòng, than thầmVương mỹ nhân cứ ỷ vào việc mình cũng sinh được một hoàng tử, đối với Vệ hoànghậu luôn một mực dịu dàng ngoan ngoãn, còn với người khác thì lại ngang ngượccàn rỡ. Trước mặt Thái hậu và Hoàng hậu mà nói về Công chúa Duyệt Trữ ở điệnChiêu Dươmg, thì có ích lợi gì đối với cô ta chứ?
Quả nhiên, Vương thái hậu nhíu mày nhưng chỉ nói mấy câubâng quơ, “Nhắc đến mới nói, Công chúa Duyệt Trữ cũng là một đứa trẻ đángthương không có mẫu thân bên cạnh.” Bà quay sang bảo Vệ Tử Phu, “Tử Phu, con phảitrông nom săn sóc con bé nhiều hơn.”
Vệ Tử Phu cung kính đứng dậy, cúi đầu “dạ” một tiếng đáp lời.Nàng ta tự biết vì xuất thân thấp hèn nên mình không được Vương thái hậu quantâm nhiều như đối với Trần A Kiều trước kia. Sau khi nàng ta được tấn phong làmhoàng hậu thì bà mới hiền hòa hơn đôi chút nhưng chủ yếu là do vị nể đứa cháutrưởng Lưu Cứ. Những năm gần đây, mẹ con nàng ta vẫn luôn lấy lòng vị chủ nhâncung Vị Ương này vì thái độ của người đàn ông kia rất quan trọng đối với địa vịcủa bọn họ trong cộng đồng, nhờ đó mà bình an vô sự. Nhưng liệu việc Công chúaDuyệt Trữ trở về có phá vỡ sự cân bằng này hay không thì trong lòng nàng tacũng không biết. Dù sao thì sau lưng Công chúa Duyệt Trữ không chỉ có Trưởngcông chúa Quán Đào Lưu Phiếu vốn giao tình sâu đậm với Vương thái hậu, mà còncó cả Trần A Kiều và Hoàng tử Lưu Mạch chưa từng gặp mặt nhưng cũng đã ảnh hưởngđến mẹ con nàng ta. Từ khi Công chúa Duyệt Trữ về cung, Hoàng thượng chưa từngnói rõ ra nhưng đám người giỏi đoán ý trong cung đã chỉ gọi Cứ Nhi của nàng talà điện hạ chứ không ai gọi là Hoàng tử trưởng nữa.
Vệ Tử Phu giấu kín đôi bàn tay đang siết chặt vào nhau trongtay áo để không ai nhìn thấy, ở chốn cung Vị Ương nay, nàng ta luôn luôn có tiếnglà hiền lành đức độ, kính trọng lễ phép, nếu đối xử tử tế với Lưu Sơ thì khôngsao nhưng nếu để cô bé phật lòng thì chắc chắn tất cả sẽ xúm vào đổ tội. Tuynhiên chính bản thân Lưu Sơ chưa từng có chút ý nguyện tiếp nhận sự trông nom củanàng ta, chẳng cần biết nàng ta có muốn điều đó hay không!
Vệ Tử Phu đứng trên đại điện của cung Trường Nhạc trangnghiêm cổ kính, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ quái. Hoàng hậu A Kiều năm đóvào tựa vào khung cửa sổ điện Tiêu Phòng nhìn bóng Hoàng thượng tuyệt tình bỏđi. Lúc đó nàng ta đang bế đứa con gái đầu tiên của Hoàng thượng, Vệ Trường, chờHoàng thượng tươi cười đến bên cạnh. Ngày ấy, có phải tâm tình của A Kiều cũngnhư thế này hay không?
Trên điện, Vương thái hậu đang quay sang ra lệnh cho nội thịđứng hầu ở bên, “Mời Công chúa Duyệt Trữ tới đây cho ta gặp.”
Dưới điện Lý Chỉ kín đáo quan sát vẻ mặt đắc ý không che đậynổi của Vương mỹ nhân, chợt hiểu dụng ý của Vương Thấm Hinh là muốn Lưu Sơ ranơi đầu sóng ngọn gió. Mấy ngày nay, không rõ do nguyên nhân gì mà Hoàng thượngluôn dễ dàng tha thứ cho Công chúa Duyệt Trữ. Nhưng Lưu Sơ vì mẫu thân lại luônmang lòng oán hận đối với Hoàng thượng và Vệ hoàng hậu. Người trong hậu cung ngạitừ thân phận cho tới thánh ý nên cũng không thể ra mặt khuyên nhủ. Thế nhưng nếuLưu Sơ cứ theo tính tình thường ngày mà đắc tội với Thái hậu ở nơi đây thì ngaycả những phi tần được sủng ái cũng không đảm đương nổi cái tội danh như vậy, huốngchi Lưu Sơ chỉ là một cô bé không có mẫu thân bên cạnh?
Nàng thở dài nhìn theo Minh Đạt đã đi xa, cầu nguyện Lưu Sơtự lo được cho bản thân.
“Thái hậu vời ta đến cung Trường Nhạc à?” Trong điện ChiêuDương, Lưu Sơ hỏi vẻ kinh ngạc, sau đó làm mặt đau khổ, trông chừng không có aibèn len lén hỏi tiếp, “Ta không đi có được không?”
“Điện hạ”, Giai La nghiêm mặt trả lời, “Điện hạ hãy tự suynghĩ đi, không thể nào đâu. Nếu điện hạ lo lắng thì nô tỳ có thể sai người báocho Trưởng công chúa để người đến cung Trường Nhạc đón điện hạ.”
Không cần làm phiền bà ngoại đâu, ta chỉ hỏi cho biết thôimà, được rồi”, Lưu Sơ le lưỡi, mỉm cười quay đầu đi, lúc quay lại thì thần tháihoàn toàn đổi khác. Giai La kinh ngạc, giờ khắc này Lưu Sa rất chín chắn, khônghề giống như một cô bé chưa đầy bảy tuổi.
“Đứng dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu”, Lưu Sơ khẽnháy mắt, “Giai La, thay y phục cho ta.”
“Dạ!” Giai La cho Lưu Sơ một bộ y phục bằng sa tanh trắngnhư tuyết do chính tay người đứng đầu phường may Tạp Môn, Hạ Đông Trữ cắt. Bộxiêm y cực kỳ xinh đẹp khiến cho khuôn mặt như châu như ngọc của Lưu Sơ càng nổilên vẻ thanh tao rực rỡ. Lưu Sơ ngắm nghía một hồi rồi nói, “Đi thôi.” Cô bé tựbước ra khỏi phòng, mỉm cười chào hỏi, “Minh công công, làm công công phải đợilâu.”
Minh Đạt không tỏ vẻ gì, khom người nói, “Chờ Công chúa DuyệtTrữ là chức trách của lão nô. Xin mời Công chúa.” Lão tỏ vẻ khiêm tốn hoàn toànkhông giống một nội thị tổng quản bên cạnh Thái hậu.
Lưu Sơ hấp tấp chạy ra ngoài, leo lên long xa. Xe lốc cốcchuyển bánh đi về hướng cung Trường Nhạc. Theo lễ nghi trong cung Hán, long xacủa phi tần, hoàng tử, công chúa có quy cách khác nhau, vì Duyệt Trữ được Hoàngthượng sủng ái nên long xa hoa lệ kiêu sa hơn nhiều nhưng cô bé cũng không đểý. Long xa chạy loanh quanh một vòng thì tới cung Trường Nhạc.
Tin tức bất lợi loan truyền khắp trong ngoài cung Vị Ương,khi Trưởng công chúa Quán Đào biết được thì Công chúa Duyệt Trữ đã đến cung TrườngNhạc rồi. Lưu Phiếu bồn chồn đi đi lại lại vài bước trong phủ Đường Ấp hầu rồibỗng thở dài, “Mặc kệ đi. Mặc dù Triệt Nhi tàn độc nhưng Thái hậu vẫn còn nhớ tớitình xưa nghĩa cũ, cũng sẽ nể mặt mình nên chắc sẽ không quá gây khó dễ cho SơNhi đâu.”
“Trưởng công chúa, nghe người nói kia”, Đổng Yển đón ý,“Công chúa Duyệt Trữ cũng là đứa bé thông minh lanh lợi, làm sao có thể đắc tộivới Thái hậu được chứ?”
“Sơ Nhi có lanh lợi đến đâu thì cũng chỉ là một đứa trẻ chưađầy bảy tuổi.” Lưu Phiếu thở dài, “Nếu có kẻ cố tình bày kế hãm hại thì nó nhấtđịnh không đỡ nổi. Có điều ngươi nói cũng đúng”, bà lắc đầu, “Cũng nên để choSơ Nhi tự đối phó trên chiến trường mà chính nó phải đối phó. Năm đó, cũng bởivì A Kiều chưa từng bị thua thiệt cho nên cuối cùng mới chịu thất bại thê thảmnhư vậy. Dặn người ở trong đó phải chú ý tới phản ứng của Hoàng thượng về chuyệnnày.”
“Trưởng công chúa”, Đổng Yển liếc ngang liếc dọc hai bên.Lưu Phiếu thấy vậy liền bảo mọi người lui ra, “Yển Nhi có chuyện gì?”
Đổng Yển thấp giọng, “Yển không hiểu tính toán của Côngchúa, Công chúa Sơ ở trong cung tuy được Hoàng thượng ân sủng nhưng rốt cuộc vẫnkhông có nương nương ở bên cạnh. Yển nghĩ nương nương tất sẽ trở về, nhưng saukhi trở về thì câu chuyện sẽ đi đến đâu chứ?”
Nét cười dần biến mất trên gương mặt Lưu Phiếu, bà nóinghiêm túc, “Ta muốn con bé lên chấp chưởng hậu cung. Thấy Đổng Yển tỏ vẻ kinhngạc, tâm tình Lưu Phiếu đột nhiên lại khá hơn, “Yển Nhi không tin ta có bảnlĩnh như vậy sao?”
“Việc này…”, Đổng Yển lắp bắp, tất nhiên hắn không muốn làmtrái ý Lưu Phiếu nhưng bảo tin vào những lời chắc như đinh đóng cột đó thật sựlà không nói nên lời. Còn may Lưu Phiếu cũng không làm khó hắn, xoay người lạinói, “Có lẽ ta thật sự không có bản lĩnh này, nhưng mà bản cung tin tưởng rằngKiều Kiều có, Mạch Nhi cũng có.” Bà cười thành tiếng, “Xét từ Sơ Nhi mà ra, LưuMạch là anh em ruột thịt cùng mẫu thân sinh ra với nó nên nhất định là đứa trẻtốt, có thể yên tâm được. Có một người thừa kế tốt, Yển Nhi, ngươi có biết đốivới một bậc quân vương hùng tâm tráng chí, điều đó hấp đẫn đến thế nào không? Bảncung chỉ cần quản lý tốt mọi ngươi trên dưới trong Trần gia vào thời điểm thíchhợp thì nâng đỡ Kiều Kiều một chút.” Sắc mặt bà bỗng nhiên trở nên âm trầm, “MộtVệ Tử Phu nho nhỏ thì có gì đáng sợ chứ?’
Lưu Sơ vừa bước vào cung Trường Nhạc thì Vương thái hậu ngồiở trên điện liền sửng sốt. Cô bé còn nhỏ thế này mà mặt mày đã giống hệt như AKiều năm xưa. A Kiều thuở nhỏ vào cung thường mặc cung trang tươi tắn, kiêu ngạokhinh người. Bà nhìn kỹ lại thì nhận thấy đó chỉ là một bộ y phục trắng đơn giảnnhưng lại càng tôn lên vẻ cao quý xinh đẹp của cô bé. Không đúng, dù hai mẹ connó đều kiêu ngạo như nhau nhưng Lưu Sơ hôm nay làm sao có thể so sánh với Quậnchúa Đường Ấp Trần A Kiều được muôn vàn ân sủng ở cung Vị Ương năm đó? A Kiềuthời ấy được Công chúa Quán Đào yêu thương bảo hộ, Đậu thái hậu thương mến, HiếuCảnh hoàng đế ân sủng, đi tới đâu cũng đều được mọi người tươi cười chào đón,chưa từng phải đối mặt với sự xảo trá của các phi tần khắp trong điện. A Kiềucũng không cần trầm mặc đứng thẳng người, cố làm ra vẻ quật cường, lạnh lùng côquạnh.
Trong lòng bà bỗng thoáng dâng lên lòng thương cảm, Nhìn côbé thực hiện cung lễ, nói câu “Sơ Nhi tham kiến Thái hậu”, vừa đúng quy củ vừakhông thừa nhận là họ Lưu mà cũng không cố ý chọc giận ai, bà tươi cười, vẫytay gọi, “Sơ Nhi, lên đây cho ai gia xem nào.” Bà nắm tay Lưu Sơ, ngắm nghía vầngtrán mềm mại bóng mịn của cô bé rồi bỗng nhiên thở dài hỏi, “Sơ Nhi thoạt nhìncũng giống với người đó đấy nhỉ?”
Các phi tần ngoảnh mặt nhìn nhau, sau đó Hình khinh nga khẽnói, “Tất nhiên là Công chúa Duyệt Trữ giống mẫu thân rồi.”
Vương thái hậu bật cười, “Con gái giống mẫu thân là đươngnhiên, ai gia còn phải cố ý nói ra sao?” Bà thầm nghĩ họ Hình này là một cô gáithẳng thắn bộc trực, chả trách đến bây giờ mới chỉ là khinh nga, nhưng trongcung Vị Ương chẳng có mấy người thuần phác như vậy, giữ lại cũng tốt.
Mọi người giật mình, đoán thêm mấy người nữa nhưng đều khôngđúng, ngay cả Lưu Sơ thấy thế cũng tỏ vẻ khá tò mò. Vương thái hậu có chút u buồn,khẽ nói, “Thôi vậy, không đề cập tới những chuyện thương tâm này nữa. Sơ Nhi lạiđây, ở trong cung cháu có thiếu thứ gì không? Nếu có thì nói cho ai gia biếtđi.”
Lưu Sơ cúi đầu, nói giọng nhỏ nhẹ, “Cháu nhớ mẫu thân.”
Vương thái hậu nhẹ giọng, “Quả là một cô bé hiếu thuận.” Bàbèn ban thưởng một ít đồ trân quý, lại cho Lưu Sơ lên ngồi cùng, rõ ràng tỏ ývô cùng sủng ái.