“Nam nhi thà chết trong chiến trận, cần chi uất ức dựng TrườngThành!”[1]
[1] Câu thơ trong bài Ẩm mã Trường Thành quật hành (Cho ngựauống nước trong hào Trường Thành) của Trần Lâm thời Đông Hán.
Thảo nguyên mênh mông vô tận, nhìn gần thì chỉ thấy lác đácmầm xanh mới nhú ra từ sắc khô vàng của mùa đông nhưng càng ra xa thì càng dầnchuyển thành màu xanh lục hút mắt. Quân Hán đã toàn lực chạy suốt một ngày mộtđêm, lúc này đang dừng ngựa bên bờ sông nhỏ nghỉ ngơi, chuẩn bị thật tốt cho trậntập kết quân địch sắp tới. Liễu Duệ dắt ngựa, mỉm cười nhìn nó vừa đi bên cạnhvừa gặm cỏ, trong lòng thầm ngâm nga mấy câu thơ, cảm giác bi khái mênh mang.
“Hán Thành”, Vệ Thanh mỉm cười bước tới. Những ngày qua hắnvẫn luôn quan sát Liễu Duệ, “Khí trời râm mát rồi, ngươi xem chúng ta còn khoảngbao lâu thì có thể đến được vương đình của người Hung Nô?”
Hán Thành là tên tự của Liễu Duệ. Vào thời đại triều Hán, phầnlớn mọi người đều có tên tự, như Vệ Thanh có tên chữ là Trọng Khanh.
“Nhanh thì bảy tám ngày, chậm ước chừng phải mất đến nửatháng. Đương nhiên…”, Liễu Duệ quay đầu lại, “Nếu như không bị lạc đường.” Hắnvừa nhớ lại vị Phi tướng quân Lý Quảng chưa từng gặp mặt nhưng danh tiếng như sấmđộng bên tai. Lịch sử ghi lại, trong đời vị lão tướng này đã mấy lần lạc đườngtại đất Hung Nô, đây là một nguyên nhân trọng yếu dẫn đến việc không được phonghầu.
“Haha!”, Vệ Thanh tự hồ cũng nghĩ đến điều này, “Lần nàychúng ta sẽ không vậy đâu, ta đã mời một người Hán qua lại hung Nô nhiều lầnlàm người dẫn đường.”
“Liễu đại ca!”, Thân Hổ đi tới, “Khi nào chúng ta tiếp tụclên đường đây?” Cậu trông thấy Vệ Thanh thì lãnh đạm hành lễ: “Xin chào Vệ tướngquân!”
“Không cần khách sáo!”, Vệ Thanh gật đầu, “Cứ để cho ngườingựa nghỉ ngơi một lát đã.”
“Nhưng Tần Thất nói hiện giờ cỏ trên thảo nguyên quá tươi,chứa nhiều nước, nếu cho ngựa ăn quá no thì một lát nữa khi chạy hết tốc lựcchúng sẽ bị trướng bụng.”
Tần Thất là một binh lính chịu trách nhiệm chăn ngựa của kỵbinh Khâu Trạch. Khuôn mặt Vệ Thanh dần trở nên lãnh đạm, “Không sao, ta sẽ cóchừng mực.” Không đợi Thân Hổ đáp lời, hắn đã cười tự giễu, “Ta cũng xuất thânlà người chăn ngựa, sao lại không biết chuyện đó chứ?”
Liễu Duệ trừng mắt nhìn Thân Hổ, thầm nghĩ tiểu tử này chẳnglẽ vì ở với Lộng Triều quá lâu nên bị tiêm nhiễm tính cách của hắn? Rõ ràng khicòn bé trông rất là cơ trí cơ mà.
Vệ Thanh xoay người trở lại trung quân, tung mình nhảy lênngựa, hô vang, “Truyền lệnh, dùng tốc độ nhanh nhất xuất phát.”
Các tướng sĩ hơi kinh ngạc nhưng đều nghe theo tướng lệnh,nhanh chóng lên ngựa, chỉ thỉnh thoảng cằn nhằn khe khẽ. Vệ Thanh ngoảnh mặtlàm ngơ, ba ngàn hắc giáp kỵ binh dưới trướng Liễu Duệ trầm mặc không nói, nhìncó vẻ nhũn nhặn nhưng có một loại sức mạnh tinh thần bộc phát ra từ trong xươngcốt. Xuất quân đã được gần nửa tháng, kỵ binh Khâu Trạch biểu hiện rất bình thườngnhưng lại rất tuân thủ mệnh lệnh, hành động như gió, không một chút lười biếng.Vệ Thanh tấm tắc cho là lạ. Xem ra Liễu Duệ thật sự không phải là người chỉ biếtsay mê chế tạo ra những công cụ kỳ lạ như Hoàng thượng và mình đánh giá lúc đầu.Tang Hoằng Dương, hắn cúi đấu xuống, không quên cảnh trước lúc mình rời khỏiTrường An, ở trong điện Tuyên Thất, thiên tử đã nửa cười nửa không nhắc tới cáitên này. Liễu Duệ này chẳng phải do Tang Hoằng Dương tiến cử lên sao? Cũng vìlý do này nên Liễu Duệ được cử đến Ngũ Nguyên đã hơn bốn năm mà chẳng hề bị aigây khó dễ. Điều này cũng không phải vì Liễu Duệ có tài cán gì lớn mà bởi vìthân phận của người huynh đệ tốt Tang Hoằng Dương luôn ở gần thiên tử kia. Mấynăm trước trong vườn ngự uyển của thiên tử, Tang Hoằng Dương tiến cử với Hoàngthượng rằng Liễu Duệ giỏi cầm quân, lúc đó hắn cũng có mặt. Những năm này, VệThanh lặng lẽ quan sát Tang Hoằng Dương làm mưa làm gió ở trong triều, mặc dùchức quan không lớn nhưng những người sáng suốt đều biết rằng hắn rất được lòngThánh thượng. Thân phận đó có nghĩa là hắn lúc nào cũng có thể gặp mặt Hoàngthượng. Nếu hắn ghen ghét người nào đó rồi dâng lên cáo trạng thì dúng là đốiphương không thể chống đỡ nổi. Tuy nhiên, vì xuất thân của Liễu Duệ khi gia nhậpquan trường nên cho dù yên ngựa và bàn đạp trong mấy năm chiến tranh Hán Hungđã có công cực lớn nhưng Liễu Duệ vẫn không được quá coi trọng, chỉ giậm chân tạichỗ ở chức vụ giáo úy Ngũ Nguyên nho nhỏ suốt mấy năm qua. Vệ Thanh vừa rong ruổiphi ngựa chạy vừa nghĩ thầm, lần này trở về Trường An thì mọi chuyện sẽ thay đổirất nhanh. Chỉ cần dựa vào ba nghìn kỵ binh ít ỏi, Liễu Duệ vẫn có thể dễ dàngtrở lại Trường An thăng quan tiến bước.
“Huynh nói thử xem”, Hàn Nhạn Thanh lười biếng dựa lưng vàochiếc ghế bọc da hổ trong Tang phủ, thoải mái nheo mắt, mỉm cười hỏi, “Sư huynhhiện giờ tới đâu rồi?”
“Hắn tới nơi nào cũng không quan trọng”, Tang Hoằng Dương cảmgiác mình bị người phụ nữ này kiềm chế đến mức không còn nóng nảy được nữa, “Vấnđề là…”, hắn nổi giận nói, “Tại sao muội cứ ở mãi tại chỗ của ta không chịuđi?”
“Ái chà!” Nàng áp tay lên ngực giả bộ như vô cùng đau lòng,“Nói như vậy là làm tổn thương tình cảm rồi, chẳng lẽ nhà của huynh không phảilà nhà của muội?” Liếc thấy hắn tức đến phát sặc nàng mới xoa dịu, “Nhà của muộicòn đang xây mà, đương nhiên bây giờ phải ở trong nhà huynh chứ.”
Sau khi Tiêu Phương rời đi, nghĩa mẫu vẫn thường tự quét dọnTiêu phủ sạch sẽ như ngày bọn họ còn ở đó. Hàn Nhạn Thanh cảm thấy lãng phí,nhưng nghĩ tới việc phải đi từ ngoại thành vào nội thành Trường An thì không antâm nên dứt khoát bỏ ra một khoản tiền lớn mua một miếng đất bên cạnh Tang phủ,rầm rộ khởi công xây dựng.
Tang Hoằng Dương bất đắc dĩ lắc đầu, “Muội tính trở về TrườngAn sẽ làm những gì?”
“Muội”, Hàn Nhạn Thanh thản nhiên, “Muội muốn mở hiệu thuốc,làm đại phu ngồi chẩn bệnh.”
Nàng đã học y nhiều năm như vậy mà không thực hành thì khôngthể được. Thực hành thì quan trọng nhất là chữa trị nhiều. Muốn vậy thì khôngcòn gì tốt hơn là mở y quán để mọi người đến khám chữa bệnh, đã thế còn thu đượctiền của bệnh nhân nữa. Mặc dù một vài quan Hàn Nhạn Thanh không thiếu nhưng tiềndo chính tay mình làm ra vẫn cảm thấy thành công hơn.
“Vậy thì mặc cho muội mệt chết đi”, Tang Hoằng Dương ác độcnguyền rủa.
“Muội nào có ngốc như vậy”, Hàn Nhạn Thanh vênh mặt, “Mỗingày muội chỉ mở một lúc, chẩn bệnh chừng mười người, có hơn nữa cũng không tiếp.”
“Muội cho rằng muội là…”, Tang Hoằng Dương muốn châm chọc mấycâu nhưng chợt nhớ ra điều gì liền ngậm miệng.
“Sao cơ?” Nàng nhìn sang vẻ ngạc nhiên.
“Không có gì”, Tang Hoằng Dương gượng gạo.
Nàng nhìn chằm chằm hắn một lát, tin tưởng hắn không thểtính kế gì lừa được mình, mới quay đi.
Vương đình của Hữu Hiền vương ở Mạc Nam.
Một nữ tỳ dáng vẻ khỏe khoắn nhưng xinh đẹp vén rèm bước vàotrướng, quỳ gối bái chào, “Vương gia, tôi tới rót rượu mời ngài.”
“Được rồi”, Hữu Hiền vương Lạc Cổ Tư cười lớn, thò tay sờ soạngnắn bóp thân thể người nữ tỳ. “Lại đây, lại đây!”, hắn quay đầu lại nhìn taytrung niên người Hán dưới trướng, “Trung Hành Thuyết đại nhân, ta mời ngươi mộtchén.”
“Cạn chén, “Lạc Cổ Tư đại nhân tôn kính”, Trung Hành Thuyếtmỉm cười uống cạn chén rượu mạnh. Hắn đã sống ở Hung Nô nhiều năm, cũng ăn mặctrang phục Hung Nô chính thống nhưng mọi hành vi vẫn còn mang phong cách củacác văn nhân người Hán.
“Người Hán các ngươi chắc không có rượu mạnh như thế này”, LạcCổ Tư ngửa đầu cười nói, “Rượu của người Hán cứ như nước lã thì say thế nào đượcchứ. Đã không thể uống rượu thì làm sao có thể chống lại được người Hung Nôtrên thảo nguyên chúng ta?”
Mọi người trong trướng phá lên cười ầm ĩ, Trung Hành Thuyếtlắc đầu, “Vương gia, theo tin báo về thì triều Hán đã phái Xa kỵ tướng quân VệThanh thống lĩnh đại quân tiến công Mạc Nam, Vương gia không nên coi thường.”
“Hà!” Người lên tiếng là một dũng sĩ Hung Nô trong bộ lạc củaHữu Hiền vương đứng phía sau, bên tay trái của Trung Hành Thuyết. Gã mặc trangphục hở ngực, cắn một miếng thịt dê nướng lớn đang cầm trong tay rồi vừa nhainhồm nhoàm vừa nói, “Thằng nhãi Vệ Thanh chẳng qua là em vợ của hoàng đế triềuHán, theo như người Hán các ngươi nói là bám váy đàn bà lên làm tướng, có gâykhó dễ được ta?”
“Đúng đấy, đúng đấy!” Trong trướng lại nhao nhao một hồi,ngay cả nữ tỳ rót rượu cũng che miệng cười trộm, không hề có vẻ lo lắng.
“Mọi người chớ quên rằng năm năm trước hoàng đế triều Hán đãphái bốn cánh quân đến tấn công Hung Nô ta”, Trung Hành Thuyết nhướng mày, gằngiọng, “Chỉ có cánh quân của Vệ Thanh là đánh tới tận Long Thành của Hung Nô vàgiành được thắng lợi, nhờ vậy hắn mới được phong hầu đó.”
Nhất thời trong trướng lặng ngắt, mặt mũi đám người Hung Nôđều lộ vẻ khó coi, “Đây chẳng qua là ngẫu nhiên thôi.” Lạc Cổ Tư cười lạnh nói,“Lúc ấy người Hung Nô vốn không nghĩ tiểu tử chưa ráo máu đầu đó dám đánh đếnLong Thành nên chỉ để lại ở đó một ít tàn binh già yếu.”
“Thế thì hai bộ lạc Lâu Phiền, Hưu Đồ ở vùng Hà Tây[2] đâu mấtrồi?”, Trung Hành Thuyết nói vẻ khiêu khích, biết rằng làm như vậy sẽ rất khôngđược hoan nghênh nhưng hắn nhất định phải nói, bởi vì nếu như ngay cả hắn cũngkhông nói thì những người Hung Nô này sẽ tự đại đến mức ngông cuồng.
[2] Hà Tây: Vùng đất phía Tây của sông Hoàng Hà.
“Hiện giờ Lý Tức của triều Hán đã dẫn quân đến Hữu Bắc Bìnhnhưng Thiền vu vẫn phái ta tới lãnh thổ của Hữu Hiền vương”, Trung Hành Thuyếtđứng dậy hành lễ nói với Lạc Cổ Tư, “Chính là hy vọng Hữu Hiền vương có thể coitrọng lần tiến công này của triều Hán, không làm mất uy danh của người Hung Nô,những đứa con của Sói.”
“Ta đã phái Lộ Thiền Nhượng dẫn một đội nhân mã đi ngăn chặnVệ Thanh rồi.” Không biết là do sợ uy quyền của Thiền vu hay bị Trung Hành Thuyếtthuyết phục mà Lạc Cổ Tư cuối cùng cũng phải nói lộ ra.
Trung Hành Thuyết thở phào nhẹ nhõm, “Đại nhân Lộ Thiền Nhượnglà dũng sĩ nổi tiếng nganh hàng với Ốc Đề Duẫn trong bộ lạc của Hữu Hiền vương,có hắn thì chắc hẳn có thể ngăn được Vệ Thanh.”
Mặc dù Trung Hành Thuyết không coi trọng Lộ Thiền Nhượngnhưng cũng không thể nói trắng ra. Cũng may Lộ Thiền Nhượng quả thực là một kẻdũng mãnh, ít nhất có thể ngăn chặn quân tiên phong của Vệ Thanh. Khi tin tứcchiến bại truyền tới vương đình, trên dưới bộ lạc của Hữu Hiền vương sẽ coi trọng,vậy thì trận chiến này sẽ ổn rồi.
Nhưng ngay cả Trung Hành Thuyết cũng không ngờ tới, Vệ Thanhngay từ lúc vừa bắt đầu đã chia quân ngăn cản Lộ Thiền Nhượng còn bản thân mìnhthì dẫn kỵ binh tinh nhuệ tiến thẳng tới vương đình, trên đường hễ gặp dân HungNô là giết sạch, lúc này chỉ còn cách vương đình không quá một dặm đường.
Một cuộc chiến tranh không chỉ là sự đối địch giữa tướngquân của hai quốc gia mà còn là sự đối lập giữa vua của hai quốc gia đó. Y TrĩTà[3] chắc phải cảm thấy xui xẻo vì đối thủ của hắn lại là Hán Vũ Đế Lưu Triệt,có cả thành Trường An phồn hoa, tuy nhiên lại tạo dựng được trước vương triềuhình ảnh một hoàng đế hùng tài nhưng âm trầm, đại lược nhưng bạo ngược.
[3] Y Trĩ Tà thiền vu chính là người cai trị Hung Nô, songsong với thời đại của Hán Vũ Đế.
Trong bóng đêm, kỵ quân bọc vó ngựa[4] đang thận trọng tiếnsát vương đình Hung Nô, Vệ Thanh vừa cưỡi ngựa vừa phân công nhiệm vụ.
[4] Kỵ quân bọc vó ngựa: Vó ngựa của kỵ quân toàn bộ được bọcvải mềm để tránh gây ra tiếng động khi di chuyển.
“Công Tôn Hạ, ngươi mang năm ngàn nhân mã chặn cổng sauvương đình, không cho một kẻ quan trọng nào chạy thoát.”
“Lý Lãng, ngươi mang năm ngàn nhân mã tạt qua trái.”
…
“Hà phó tướng dẫn đội tìm chuồng ngựa của người Hung Nô, trướctiên phải làm cho ngựa của Hung Nô kinh sợ, ta muốn người Hung Nô không còn ngựađể chiến đấu. Triệu Tín, ngươi mang một đội nhân mã ở giữa phối hợp tác chiến.Ta dẫn quân tấn công chính diện, nghe rõ chưa?”
“Rõ!” Chúng tướng nhất tề nhỏ giọng đáp.
“Hán Thành, ngươi đang suy nghĩ gì?”
“Mạt tướng đang nghĩ tới một câu thơ,”, Liễu Duệ từ từ quayđầu nhìn nghiêng lại, cặp mắt trong trẻo ánh lên trong màn đêm sâu thẳm.
Vệ Thanh cảm thấy buồn cười, Liễu Duệ vốn không phải vănnhân, làm sao có thể trong thời khắc khẩn trương của một cuộc chiến khốc liệt lạinổi lên nhã hứng như thế?
“Nam nhi thà chết trong chiến trận, cần chi uất ức dựng TrườngThành!”
Quân Hán luồn đi trong đêm phát ra những tiếng sột soạt, máitóc Liễu Duệ bị gió đêm thổi tung, trong khoảnh khắc đã rối bời, thì thầm từngtừ một.
Trong phút chốc, Vệ Thanh thất thần.
Nam nhi – thà chết trong chiến trận, cần chi – uất ức dựngTrường Thành!
“Vệ Thanh chính là một người đàn ông chân chính”, Liễu Duệquay đầu lại, vung roi thúc ngựa xông về phía trước, thầm nghĩ.
Mùa xuân năm Nguyên Sóc thứ năm. Người đế đô Trường An nhiềunăm về sau vẫn còn nhớ rằng đây là thời điểm Tứ Dạ y quán[5] nổi tiếng cả nướcbắt đầu khai trương. Nhưng vào lúc đó, nó mới chỉ là một y quán nhỏ tầm thườngtrên phố phía tây Trường An không thu hút quá nhiều chú ý.
[5] Phòng khám nửa đêm.
Nói y quán này nhỏ thì cũng không phải là oan uổng, vì nó chỉlà một y quán nhỏ có mặt tiền hẹp nằm ở khu phố có cửa hàng san sát kinh doanhsầm uất phía tây Trường An, gồm một gian ngoại đường và một gian nội thất. Vị đạiphu ngồi ở ngoại đường, phần lớn thời gian không phải là xem bệnh mà là xemsách với vẻ khoan khoái. Phía ngoài y quán có treo một tấm biển hiệu đề: “Ngàykhám mười người, bắt mạch hai mươi tiền, sau giờ Ngọ ngừng khám.”
“Chim sẻ tuy nhỏ nhưng vẫn phải đủ ngũ tạng”, Hàn Nhạn Thanhcắn một miếng táo, giọng hờ hững. “Ta không thích phòng trống rỗng. Như thếnày…”, nàng thoáng nhìn quanh Tứ Dạ y quán, hài lòng, “…cảm giác như ở nhà vậy.”
Y quán do chính Hàn Nhạn Thanh thiết kế, không cần xa hoa màchỉ cần vật dụng thật tiện lợi gồm một chiếc ghế trúc có tay vịn và một tủ thuốcnhiều ngăn màu sắc cổ kính chỉ thấy được trong phim truyền hình. Nàng nhắm mắt,tưởng tượng rằng mình đang ở trong nhà, nếu không phải thì cũng là ở bên cạnhsư phụ.
“Ký Giang, muội nhớ Mạch Nhi và Sơ Nhi quá!” Nàng buồn rườirượi nhìn vào bóng cô gái đang giúp mình thu dọn dược liệu, giọng ai oán.
“Khi trận đại chiến Mạc Nam kết thúc thì Liễu đại nhân nhấtđịnh sẽ đến Đường Cổ Lạp Sơn đón bọn trẻ”, cô gái lấy vị cam thảo bỏ vào ngănkéo tương ứng rồi quay lại nói. Nàng ta có gương mặt thanh tú, chính là Mai KýGiang hát bài Tây Châu khúc cho vợ chồng Tư Mã Tương Như nghe hồi tháng trước.
“Mai tỷ tỷ!”, Hàn Nhạn Thanh nhìn nàng ta đầy thâm ý, “Khôngchừng đến lúc đó thì Quách sư huynh cũng sẽ trở về. Tỷ tỷ có nhớ huynh ấy haykhông?”
“Muội muốn chết hả”, Mai Ký Giang đỏ mặt lên. Nàng ta là congái của danh y đương thời Mai Lương. Phụ thân nàng ta bị giặc cướp giết chết,còn nàng ta được Du hiệp Quách Giải cứu rồi giao cho Hàn Nhạn Thanh chiếu cố.Hàn Nhạn Thanh thấy nàng ta thông minh sáng láng, từ nhỏ đã thừa hưởng học vấncủa gia đình nên để cho nàng ta được di chuyển làm việc tùy thích trong các cơsở kinh doanh của bọn họ.
“Hỏi thật nhé Nhạn Thanh, muội ít tuổi hơn ta à?”, Mai KýGiang tò mò, “Rốt cuộc năm nay muội bao nhiêu tuổi?”
Hàn Nhạn Thanh cúi đầu xuống. Nàng cũng không biết mình lớnbé thế nào. Những năm qua nàng gọi người này là ca ca, người kia tỷ tỷ chẳngqua vì mình có vóc dáng khá nhỏ. Tất nhiên khi đó Hàn Nhạn Thanh cũng ít tuổi.
“Tỷ cảm thấy thế nào?”, nàng hỏi lại.
“À”, Mai Ký Giang lui lại mấy bước, đánh giá, “Không đoán được,vừa giống như hai mốt hai hai, vừa giống như hai sáu, hai bảy.”
“Suỵt! Coi như chưa nói gì nhé!”, Hàn Nhạn Thanh toát mồhôi.
Mai Ký Giang cũng nhanh chóng bỏ ngoài tai câu chuyện này,“Y quán làm ăn kém như vậy mà muội không có ý kiến gì sao? Hay là gỡ tấm bảngkia xuống?”
“Muội cũng không thiếu chút tiền đó.” Hàn Nhạn Thanh khôngbuồn quan tâm, “Cái này gọi là ‘Khương thái công câu cá, muốn người tự mắccâu’[6]. Không có người hữu duyên thì muội có biện pháp gì được.” Nàng trông thấyMai Ký Giang có vẻ lo lắng bèn an ủi, “Yên tâm đi. Chờ một ngày nào đó có ngườitới thì tự nhiên công việc sẽ tốt. Hiện giờ…”, nàng bỗng nhiên phấn chấn,“Không có việc gì, dược liệu cũng đã đủ, chúng ta nghiên cứu làm hương đi.”
[6] Khương Thái Công tức Khương Thượng thời đầu Xuân Thu,còn gọi là Khương Tử Nha. Khương Thái Công thủa xưa dùng lưỡi câu thẳng vàkhông có mồi để câu cá, con cá nào cắn câu là tự muốn mắc câu. Ông làm như vậylà để chờ đợi minh quân.
Trận chiến tại Mạc Nam cực kỳ khốc liệt, mãi về sau Liễu Duệhồi tưởng lại vẫn còn chấn động. Cho dù hắn vô cùng anh dũng, có kiến thức hơnngười thường cả ngàn năm, nhưng dù sao thì đây vẫn là lần đầu tiên hắn chứng kiếntận mắt nhiều người chết như vậy, người Hung Nô có, người mình cũng có.
“Liễu Duệ”, hắn vừa thúc ngựa vừa tự hỏi, tự cười nhạo mình,“Ngươi không phải tự xưng là cảnh sát đặc nhiệm đệ nhất Trung Quốc sao, nhận rarõ ràng giới hạn của dân tộc từ lúc nào vậy? Tất cả đều là những sinh mạng đấy.”
Hắn nhớ như in cái chết của Phương Dụ Hàn và Dương Triết, lạitận mắt nhìn thấy hết thảy những sinh mạng quen thuộc hoặc xa lạ lớp này ngã xuống,lớp khác thay lên xông vào cõi chết. Lúc này hắn vẫn còn cảm giác kinh hoàngnhưng khi đó lại bình tĩnh chỉ huy những đợt tiến công, tỉnh táo nhìn chằm chằmvào đám người Hung Nô trong vương đình, lạnh lùng quan sát hướng chạy của HữuHiền vương Hung Nô để ra lệnh chặn bắt.
Lịch sử ghi lại rằng mùa xuân năm Nguyên Sóc thứ năm, VệThanh dẫn quân ra Sóc Phương, cấp tốc hành quân đường dài tập kích vương đình củaHữu Hiền vương, đánh cho hắn trở tay không kịp, chật vật chạy trốn về phương bắc.Vì bắt giữ được Ngạc La Đa, đứa con yêu của Tả Hiền vương, hơn nữa Lý Tức ở mặtkia cũng điều binh khiển tướng thỏa đáng nên Tả Hiền vương và thiền vu đã khôngphái binh trợ giúp Hữu Hiền vương Lạc Cổ Tư. Tuy nhiên Hữu Hiền vương Lạc Cổ Tưvẫn trốn thoát.
Liễu Duệ cười lạnh, gọi Tiết Thực đến hạ lệnh: “Ngươi dẫnnăm mươi người lên phía bắc, tùy cơ phán đoán mà lập một chốt chặn phía sauCông Tôn Hạ, nếu Lạc Cổ Tư trốn ra thì phải bắt sống. Nhớ kỹ là không được đểngười khác thấy.”
“Tuân lệnh!”, Tiết Thực lĩnh mệnh rời đi.
“Tiểu Hổ Tử!”, Liễu Duệ gọi.
Thân Hổ thúc ngựa tới.
“Đệ… cẩn thận một chút. Phải nhớ rằng mẫu thân đệ và tỷ tỷcòn đang ở Trường An chờ đệ.” Liễu Duệ chẳng biết phải nói gì, không thể làm gìkhác hơn là vỗ vỗ vai Thân Hổ. Hắn biết Hàn Nhạn Thanh không muốn Thân Hổ bị tổnthương nhưng đối với những người đã trải qua khóa huấn luyện cảnh sát đặc nhiệmnhư bọn họ thì, muốn trưởng thành nhất định phải kinh qua bão táp. Thân Hổ đãmười sáu tuổi, luyện võ mấy năm nên cũng lớn rồi. Chiến dịch lần này chỉ đơnthuần là đóng cửa đánh chó, hẳn là không chuyện gì xảy ra. Thân Hổ gật đầu,thúc ngựa đi.
“Quân Hán đánh tới rồi!
Vương đình Hung Nô rộng lớn, những tiếng la hét bằng ngôn ngữHung Nô ầm ĩ vang dội đêm khuya, cả một vùng hoàn toàn náo loạn. Quý tộc HungNô vừa uống rượu hoan ca giật mình tỉnh giấc nhưng vẫn không tin. Lạc Cổ Tư túmlấy tên vệ binh vừa vào trướng báo tin, hung hăng giáng cho một tát, giận giữ gầmlên, “Nói bậy bạ gì đó? Quân Hán làm sao có thể đến được nơi đây. Chẳng lẽ bọnchúng biết bay…”
Hắn chưa quát tháo xong thì mặt đã dần dần biến sắc. Từ xa vọnglại tiếng ngựa hí vang, tiếng la hét chém giết ngất trời trong doanh trại khiếnhắn hiểu rằng không phải là hạ cấp nói ngoa, vội vàng mặc chiến giáp, xách đaolao ra khỏi lều.
Trong màn đêm, quân Hán như thiên thần giáng trần thúc ngựaxông tới, vung kiếm nhất tề chém giết người Hung Nô bất kể trẻ già trai gái. LạcCổ Tư giận dữ gầm lên: “Những đứa con của Sói, hãy vung loan đao của các ngươilên. Người Hung Nô chúng ta là con dân của Trường Sinh Thiên[7], không thể thuakẻ khác.”
[7] Người Hung Nô coi trời xanh là vị thần tối cao đời đờivĩnh hằng, thời cổ họ gọi vị thần của mình là “Trường Sinh Thiên.”
Được Hữu Hiền vương hiệu triệu, binh lính Hung Nô dần bìnhtĩnh lại, ai nấy khôi phục dũng mãnh, tức thì chém giết quân Hán, khó phân thắngbại. Trung Hành Thuyết vội vã từ trong trướng khách xông ra, thấy tình hình nhưvậy chẳng kịp kinh ngạc, hét lên: “Chém chân ngựa của quân Hán.”
Liễu Duệ từ ngoài chiến trường trông thấy bèn hỏi: “Người đólà ai vậy?” Không ai trả lời, người bên cạnh hắn cũng không biết rõ lắm.
“La Sĩ Vĩ, ngươi bám theo người kia, bắt sống hắn!” Liễu Duệhạ lệnh. La Sĩ Vĩ là một trong mấy người còn sống trong trận ác chiến Nhất TuyếnThiên ngày trước.
“Rõ!” La Sĩ Vĩ nhận lệnh, xông thẳng vào chiến trường trongvương đình.
“Mọi người cố gắng lên, giữ vững bên này không cho bọn HungNô bỏ chạy.”
“Rõ!” Quân Khâu Trạch lớn tiếng đáp, tất cả đều đã chém giếtđến đỏ rực cả mắt.
“Không cầu có công, chỉ cầu không tội”, Liễu Duệ nghĩ thầmtrong lòng.
Phía bắc doanh trại xuất hiện ánh lửa ngất trời, ngựa chiếnHung Nô kinh hãi lao ra, xông loạn vào đám người. Trong cuộc chiến tranh HánHung bao nhiêu năm qua, người Hung Nô luôn giữ thế chủ động tấn công, tuy bị bạitrận ở Long Thành, Hà Tây nhưng người Hung Nô ở Mạc Nam chưa thay đổi tập quánnày. Vì vậy, khi quân Hán mới bắt đầu tập kích thì chúng luống cuống chẳng biếtlàm gì, giờ được Trung Hành Thuyết nhắc nhở liền tỉnh ngộ, tập trung sức chémngựa của quân Hán. Ngựa Quân Hán hoảng sợ, thế công nhất thời hơi rối loạn.
Vệ Thanh dẫn quân vào vương đình, thấy tình hình đó bèn hô lớnra lệnh: “Xuống ngựa!” Hắn đang ở trong trận tuyến của mình nên nhất thời ngườiHung Nô không thể tấn công tới. Con tuấn mã hắn cưỡi thuộc loại tuyển chọn trămcon lấy một nên không hề sợ hãi.
Nhờ ánh lửa, Vệ Thanh thấy rõ mặt Hữu Hiền vương ở đằng xabèn rút từ sau lưng ra một mũi tên, ngắm nghía thật chính xác rồi bắn. Tình thếhỗn loạn đã giấu đi tiếng mũi tên xé gió. Khi Lạc Cổ Tư phát hiện thì mũi tênđã bắn tới sát người. Hắn kinh hãi toát mồ hôi, vung đại đao chém bay mũi tênnhưng chưa kịp thu đao về thì mũi tên thứ hai đã bắn vào vai.
Lúc này quân Hán đã dần dần khống chế được tình thế. QuânHung Nô tuy hung hãn nhưng không có ngựa, phải đánh giáp lá cà theo kiểu bộbinh, trong khi đó quân Hán quá nhiều, lại dũng mãnh, giết người như rác. Cảvương đình chìm trong biển máu, thi thể ngổn ngang khắp nơi.
“Vương gia!” Thị vệ A Sính xông về phía Hữu Hiền vương,“Ngài hãy chạy trước đi!” Nước mắt bi khái chảy tràn trên gương mặt người línhtrong một giây, không ai nói gì.
Lạc Cổ Tư đưa tay nhổ mũi tên trên vai ra, hít sâu một hơi,“Người Hung Nô chỉ có hảo hán chết trên chiến trường, không có kẻ hèn nhát chếtkhi bỏ chạy.”
“Nhưng vương gia đã bị thương, tạm thời rút lui để ngày sautrở lại”, quân Hung Nô đứng quanh cùng khuyên nhủ. Lạc Cổ Tư thê lương nhìn quavương đình, con dân trong bộ lạc của hắn đã ngã xuống non nửa. Hắn thở dài, nhảylên con ngựa chiến do thủ hạ dẫn tới.
Vệ Thanh! Trước khi lao đi hắn thầm nhắc trong lòng cái tênnày, quay đầu nhìn về phía viên Xa kỵ tướng quân trẻ tuổi, có khuôn mặt đặctrưng của người Hán, “Ta sẽ trở lại!”
Trời dần sáng.
“Tướng quân!” Thám báo quân Hán báo lên, “Đã đánh hạ vươngđình, bắt được hơn mười tiểu vương, tỳ tướng thuộc hạ của Hữu Hiền vương, hơn vạndân chúng trong bộ lạc và rất nhiều súc vật. Hữu Hiền vương Hung Nô tháo chạy,quân Hung Nô liều chết bảo vệ nên chúng ta không ngăn cản được.”
Vệ Thanh ngồi trong trướng. Vị Xa kỵ tướng quân trẻ tuổigiành được thắng lợi như thế này thì trong lòng rất hưng phấn. “Đáng tiếc làkhông bắt được Lạc Cổ Tư”, hắn thở dài nói.
“Vệ tướng quân, mạt tướng biết tội”, Liễu Duệ bước ra khỏihàng, cúi đầu quỳ lạy.
“Liễu giáo úy anh dũng giết địch, có tội gì?”, Vệ Thanh kinhngạc, mỉm cười định đỡ hắn dậy.
“Vào lúc trước khi tấn công vương đình, mạt tướng lo lắng cónhân vật trọng yếu của Hung Nô chạy thoát nên cố ý phái thủ hạ Tiết Thực mai phụcsẵn ở phía tây bắc vương đình, bắt được Hữu Hiền vương Lạc Cổ Tư đang định chạytrốn về phương bắc”, Liễu Duệ tránh không để Vệ Thanh đỡ dậy, bẩm báo. Trongtrướng tức thì bàn tán om sòm.
Công Tôn Hạ có vẻ tức giận, “Liễu Duệ, ngươi lén điều binhthì có còn quân pháp không?”
Liễu Duệ ngẩng đầu liếc nhìn Công Tôn Hạ rồi lại cúi xuống,“Mạt tướng tình nguyện nhận tội.”
“Thôi được!”, Vệ Thanh cuối cùng cũng mỉm cười, lần nữa nângLiễu Duệ đứng lên, “Liễu giáo úy đúng là có sai nhưng cũng vì lo lắng việcquân, lần này lập được công lớn, khi khải hoàn về triều Vệ Thanh ta sẽ bẩm báolên Hoàng thượng.”
“Đa tạ tướng quân!”, Liễu Duệ ôm quyền nói, nhưng trong lònglại khẽ thở dài.
Liễu Duệ trở lại doanh trướng, trông thấy Thân Hổ mặt màytái nhợt.
“Không phải sợ!” Hắn an ủi, đây là lần đầu tiên cậu bé chứngkiến cảnh chiến trường máu chảy thành sông. Ngay cả hắn cũng không thể thích ứng,huống chi là cậu. “Hãy nghĩ rằng những người Hung Nô này giết đồng bào của ta,làm nhục phụ nữ của ta, đệ giết bọn họ cũng không ai trách. Ngay cả người HungNô chết dưới đao của đệ cũng sẽ không trách. Người ra chiến trường vốn đã phảigiác ngộ điều này.”
“Dạ!”, Thân Hổ gật đầu, vẻ mặt đã dễ coi hơn, “À, Liễu đạica, La Sĩ Vĩ đã bắt được cái người huynh muốn bắt rồi đấy.”
“Tốt! Giải hắn vào đây!”
Thân Hổ gật đầu, vén rèm bước ra ngoài. Liễu Duệ mặt trầm xuống.Những lời hắn vừa nói để thuyết phục Thân Hổ nhưng cũng chính là để thuyết phụcchính bản thân mình. Mấy người lính áp giải Trung Hành Thuyết vào, hành lễ rồiđi ra ngoài. Liễu Duệ nhìn Trung Hành Thuyết một lát, “Người là ai?”
“Đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tại hạlà Trung Hành Thuyết.”
“Hả? Phản gia bán nước mà là đại trượng phu sao?”, Liễu Duệlạnh nhạt nói.
“Ngươi…”, Trung Hành Thuyết bị Liễu Duệ chọc vào nỗi đau, giậndữ đáp: “Nếu không phải nhà Hán làm hại gia đình ta, giết chết vợ con ta thì tađâu phải đi đến bước đường này?”
“Triều đình có lỗi với ngươi, ngươi lại muốn lấy đồng bào khắpthiên hạ bồi táng[8] ư?”, Liễu Duệ lạnh lùng hỏi, trong lòng băn khoăn, tại saolại có tình tiết thực như thế này? Chắc không phải là trong bộ phim truyền hìnhnào chứ? Nói đến phim truyền hình, Trung Hành Thuyết dường như có trong một bộphim truyền hình, có một đoạn tình duyên với Long Lự công chúa Lưu San, người tỷtỷ mà Hán Vũ Đế gả sang tận Hung Nô. Liễu Duệ toát mồ hôi, không biết hắn bịlây bệnh của hai cô bé Hàn Nhạn Thanh và Quý Đan Tạp từ lúc nào, chú ý đến cảnhững chuyện tạp nham này.
[8] Bồi táng: Chôn đồ vật, của cải theo người chết