Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 88-2



Yến Kinh Hàn cũng không lập tức đáp lời Lam Linh, môi mỏng khẽ mím, mắt phượng lẳng lặng nhìn đôi mắt Lam Linh, toàn thân tản ra trận trận rùng mình!

        Triêu Dương ngồi ở trước xe ngựa ngước mặt nhìn ánh nắng tươi sáng trên đỉnh đầu, lại cảm thấy sau lưng gió rét từng trận, không khỏi rụt cổ một cái.

        Lam Linh tự nhiên cảm nhận được trên người Yết Kinh Hàn tản ra khí lạnh rùng mình, nhưng nàng không hiểu vì sao Yết Kinh Hàn lại tức giận, nàng chỉ nói ra điều mà trong lòng bọn họ đều biết rõ là sự thật thôi, hắn có cần tức giận như thế không? 

        Yết Kinh Hàn không lên tiếng, Lam Linh tự nhiên cũng không chủ động trêu chọc hắn, mà cúi đầu nhìn nhìn ngón tay của mình, trong nội tâm nghĩ, Yết Kinh Hàn tốt nhất nên đem chuyện vừa rồi quên đi, không cần tìm nàng làm phiền nữa.

        Nhưng tính toán nhỏ nhặt của Lam Linh còn chưa khai hỏa, chỉ thấy Yết Kinh Hàn đột nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, Lam Linh theo bản năng ngồi xích ra, nhìn về phía Yết Kinh Hàn, trong mắt mang theo vẻ đề phòng.

        Động tác cùng thần sắc của Lam Linh càng làm cho đốm lửa kia trong lòng Yết Kinh Hàn bùng nổ, hắn lập tức không cần nghĩ nhiều, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhấc cánh tay dài lên, kéo Lam Linh vào trong lòng ngực, làm cho nàng ngồi lên đùi hắn     

        Lam Linh vốn lo lắng Yết Kinh Hàn sẽ dùng đến chiêu này, nhưng nàng lại bị nhốt trong buồng xe không gian có hạn, càng không thể lộ ra võ nghệ, vì thế Yết Kinh Hàn dễ dàng đem Lam Linh nhốt vào trong ngực.

        "Vương gia, nếu vừa rồi ta có nói gì làm cho ngài mất hứng, ta có thể hướng ngài xin lỗi. " Lam Linh ngồi trên đùi Yết Kinh Hàn mà như đứng đống lửa, như ngồi đống than, khuôn mặt trong suốt như ngọc không khỏi nổi lên một tầng nhàn nhạt hồng phấn, như hoa đào trong nắng sớm, mang theo một tia kiều mị, một tia thẹn thùng e lệ.

         Lam Linh không hiểu Yết Kinh Hàn vì cái gì mà tức giận, nhưng nàng đoán rằng, tám phần là những lời nàng nói vừa rồi chọc giận hắn, mà giờ khắc này, nàng bị hắn quản chế, xem xét thời thế, cúi đầu nhượng bộ tựa hồ là lựa chọn duy nhất của nàng. Sau này hẳn nói, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhẫn nhịn ủy khuất nhất thời so với việc miệng lưỡi có thể làm cho mình hãm sâu khốn cảnh tốt hơn nhiều.

     Nghe giọng nói cầu xin tha thứ của Lam Linh, nhìn gò má đo đỏ của nàng, đốm lửa kia trong lòng Yết Kinh Hàn từ từ bị dập tắt, hắn đã sớm nhìn ra Lam Linh không đơn giản, hơn nữa lại cực kỳ thông minh co được giãn được.

       Yết Kinh Hàn đương nhiên biết rõ Lam Linh không phải là thật tâm xin lỗi hắn, đây chỉ là nàng nghĩ ra để tránh xa thủ đoạn của hắn, nói trắng ra là, nàng không muốn hắn ôm nàng. 

        Nghĩ tới đây, trong nội tâm Yết Kinh Hàn đột nhiên tràn ra một tia nghiền ngẫm, Lam Xảo Phượng phỏng đoán nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới người được bà ta tỉ mỉ bồi dưỡng thế nhưng lại tránh hắn như rắn rết. Lam Xảo Phượng ứng phó với chuyện xấu này như thế nào, thật đáng mong đợi nha.

        "Vương Phi muốn xin lỗi như thế nào?" Yết Kinh Hàn nhìn đôi môi ướt át lộn xộn của Lam Linh, liền nghĩ đến hương vị trong cái miệng nhỏ nhắn làm cho hắn muốn dừng cũng không được, thật ngọt ngào, say lòng người, suýt nữa đã làm cho hắn trầm mê không thể tự kiềm chế mình được. Từ từ, Yết Kinh Hàn cảm thấy trong thân thể của hắn lại dấy lên một tầng dục hỏa, mày kiếm khẽ nhíu một tý.

       "Thực xin lỗi.’’ Lam Linh lấy hai tay chống đỡ trước ngực Yết Kinh Hàn, nụ cười lộ ra áy náy, trong nội tâm thầm nghĩ, như thế này là nàng đã hạ thấp bản thân lắm rồi, hắn liền sẽ bỏ qua cho nàng đi?

     Lam Linh mặt mày cong cong, bộ dáng tươi cười ngọt ngào như nắng ấm trong ngày đông lạnh giá trong nháy mắt rơi vào trong nội tâm lạnh như băng của Yết Kinh Hàn, trong mắt hắn tựa hồ có cái gì xẹt qua, nhưng chẳng mấy chốc lại trôi đi mất, tùy tiện nói: "Vương phi, nàng là thật tâm hướng bản vương xin lỗi sao? "

     Đương nhiên không phải thật tâm! Nội tâm Lam Linh lại nói một câu, lập tức cười cười nói: "Đó là tự nhiên, ở trước mặt vương gia đây nói lời lừa gạt không phải là tự tìm đường chết sao?" Trong thanh âm dễ nghe của Lam Linh mang theo một tia trêu chọc, điều này làm không khí trong xe nháy mắt đã trở nên dễ dàng hơn nhiều.

        "Nếu là thật lòng, vương phi nên đưa ra thành ý nha, chứ không thể dùng ba từ đơn giản như vậy mà đuổi bản vương đi được." Yết Kinh Hàn thoáng buộc chặt cánh tay, nói ra trọng điểm.

         Nghe vậy, trong nội tâm Lam Linh lộp bộp một tiếng, mơ hồ cảm thấy nàng đã tiến vào trong cái cạm bẫy vì nàng mà đào của Yết Kinh Hàn rồi.

         "Vương gia, thực xin lỗi ", ba chữ này mặc dù vô cùng đơn giản, nhưng đối với một thiên kim như ta mà nói, vương gia anh minh thần võ, chỉ có ngài mới hiểu được thành ý trong chuyện này a"

         Ở kiếp trước, Lam Linh đã từng nói ba chữ này với gia gia, cũng chỉ có gia gia ở trước mặt, nàng mới cần nói ba chữ này, người khác tuyệt đối không có cơ hội nghe.

         Yết Kinh Hàn mặc dù không hiểu được thâm ý trong lời nói của Lam Linh, nhưng hắn vẫn nghe được sự ngông nghênh trong đó, trong mắt lóe lên một đạo ánh sáng.

          Mùi hương như hoa lan quanh quẩn trong mũi, nhuyễn ngọc thơm ngát trong lòng ngực, Yết Kinh Hàn tuyệt đối sẽ không làm như Lam Linh mong đợi, nếu nàng đã trêu chọc hắn, nàng liền phải xuất ra thành ý làm hắn hài lòng mới được.

          Nghe vậy, Lam Linh biết rõ Yến Kinh Hàn cố ý, hắn chính là không đạt mục đích thề không bỏ qua!
   
          "Tốt lắm, ngài nói đi, như thế nào mới gọi là có thành ý? " Gặp Yến Kinh Hàn người này hoàn toàn là dầu muối không vào, Lam Linh hơi hơi nhíu mày.
Nhìn thấy trên mặt Lam Linh rõ ràng là thần sắc không vui, Yết Kinh Hàn cũng không nhanh không chậm mà cảm thấy đây chính là bộ dáng chân thật nhất của Lam Linh, không cười lấy lệ, không có ngụy trang, không đùa giỡn tâm cơ thủ đoạn, như nụ hoa vừa nở rộ, không lây nhiễm trần thế.

          Yết Kinh Hàn không khỏi buộc chặt cánh tay, Lam Linh lập tức đưa ra kháng nghị: "Ngài muốn siết chết ta sao? "

         Cùng với Yết Kinh Hàn sát lại gần như vậy, trong toàn bộ cánh mũi đều là mùi hương tùng trúc thơm ngát  dễ ngửi của hắn, mặt Lam Linh lại không khỏi hồng một chút, nàng muốn nhanh chóng kết thúc tình cảnh làm nàng vạn phần khó chịu này, hai tay đẩy lồng ngực Yết Kinh Hàn, muốn đứng lên.

        Nhìn thấy bộ dáng của Lam Linh như thế, trong đầu Yết Kinh Hàn lại hiện lên tình hình hôm qua Lam Linh ở dưới người hắn, thiên kiều bá mị, tiêu hồn thực cốt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv