Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 141-2: Sẽ không hối hận



Thanh Phong nói khó nghe, thậm chí là chói tai, trong nháy mắt Lăng Lộ trừng mắt, "Ngươi câm miệng cho ta! Không biết đừng nói lung tung!"

Nghe vậy, y tức giận, vốn thấy tiểu nha đầu đáng yêu, không ngờ mắng người không kém tỷ tỷ nàng, y nói gì? Y nói không đúng sao?!

Thanh Phong không nói, trước nay y hảo hán không đấu với nữ nhân, y tin hôm nay nếu hai tỷ muội không nói rõ ràng, vương phi sẽ không bỏ qua.

Lăng Sương không để ý hai người kia, suy nghĩ một hồi, nhấc chân vào phòng Lam Linh, Lăng Lộ thấy thế, hung hăng trừng mắt Thanh Phong, mau vào theo.

"Tiểu thư, có phu nhân tới tìm ngài đúng không? Trên tóc chỉ cắm một trâm ngọc màu đen?" Lăng Sương đi tới trước Lam Linh, hỏi.

"Đúng, bà vừa tới, cũng mau rời, bà là cung chủ các ngươi sao?" Nghe Lăng Sương miêu tả, Lam Linh khẳng định mặc phụ nhân đó có phải cung chủ Vô Ưu Cung, Lăng Sương biết bà.

"Không phải." Lăng Sương đáp không do dự.

Ngoài cửa Thanh Phong Lưu Vân nhìn nhau, phụ nhân đó không phải là cung chủ Vô Ưu Cung, vậy là ai?

"Bà là ai? Có quan hệ thế nào?" Lam Linh hỏi tiếp.

"Tiểu thư, bà là sư phụ ngài, về phần thân phận bà, thứ lỗi nô tỳ không được sư phụ ngài đồng ý." Lăng Sương thẳng thắn, không kiêu không nịnh.

"Bà là sư phụ của ta, khó trách ra tay đánh ta." Lam Linh nhớ từng ánh mắt hành động lúc đó tựa như người lớn đối đãi với hài tử không nghe lời.

"Tiểu thư, sư phụ đánh ngài?" Lăng Lộ lên tiếng kinh hô, "Nàng đánh ngài ở đâu? Ngài có bị thương không?"

"Ta không để bà đánh trúng." Nhìn Lăng Lộ ân cần, Lam Linh cười.

"Vậy là tốt, làm ta sợ muốn chết." Lăng Lộ vỗ vỗ ngực, thở phào một cái.

"Hù chết ngươi? Xem ra sư phụ ta rất lợi hại!" Lam Linh cười nói.

"Đó là đương nhiên, chẳng những võ nghệ sư phụ ngài cao, mà tính tình cũng làm người 'Nghe sợ mất mật'." Lăng Lộ nói xong, le lưỡi một cái.

"Điểm này, ta cũng nhìn ra." Lam Linh gật đầu, lập tức hỏi: "Bà vô cùng tức giận, chẳng lẽ ta làm gì để bà bất mãn?"

"Tiểu thư, sư phụ ngài không tình nguyện gả ngài cho vương gia, do tiểu thư trúng kỳ độc, nhất định phải ngâm trong đầm Huyền Băng nửa canh giờ mới giải độc, vì thế, sư phụ ngài mới để ngài thành hôn với vương gia, bà từng nói với ngài, chờ ngài ngâm dưới đầm Huyền Băng, sẽ để ngài lập tức rời Hàn vương phủ. Không ngờ ngài mất trí nhớ, không nghe theo bà, dĩ nhiên bà sẽ tức giận." Lăng Sương giải thích.

"Thì ra là vậy, khó trách bà nói ta sẽ hối hận." Lam Linh lầm bầm lầu bầu, theo nàng, sư phụ thật lòng với nàng, bà hiểu tình cảnh nàng, cho nàng gả Yến Kinh Hàn là muốn bảo vệ tính mạng, nếu đã bảo vệ được, bà sẽ không cho nàng ở nơi bất lợi, bảo nàng rời khỏi cũng vì tốt cho nàng.

Tất cả đều có tiền đề, là nàng không thích Yến Kinh Hàn, bây giờ nàng thích y, nàng nguyện ý cạnh y cùng y vượt chông gai, dù tan xương nát thịt, nàng tuyệt không hối hận!

Nghe Lam Linh nói "Hối hận", Lăng Lộ không khỏi nhìn tỷ tỷ, nhưng Lăng Sương không nhìn nàng, trong nội tâm lo lắng.

Mãi đến tối, Yến Kinh Hàn mới về phủ, dùng xong bữa, Lam Linh kể chuyện sư phụ nàng với y.

Nghe xong, Yến Kinh Hàn không lên tiếng, chỉ từ từ thưởng thức trà.

Nhìn thần sắc Yến Kinh Hàn bí hiểm, Lam Linh đoán không ra , nhưng vẫn ngồi cạn Yến Kinh Hàn, ôm tay, gối đầu trên vai y: "Phu quân, mặc chuyện trước đó, cũng mặc sư phụ nói, thiếp muốn chàng biết, sau này ra sao, thiếp không hối hận!"

Yến Kinh Hàn sủng ái cười, để chén trà xuống, ôm nàng vào lòng.

Tựa trong lòng Yến Kinh Hàn, Lam Linh tưởng rằng Yến Kinh Hàn sẽ nói, chờ một lát, không thấy y mở miệng, nàng giương mắt hỏi: "Phu quân, sao không nói gì?"

"Nàng muốn ta nói gì?" Yến Kinh Hàn đưa tay xoa tóc Lam Linh, cười hỏi.

"Chàng muốn nói gì cứ nói." Lam Linh nói vùi mặt vào ngực Yến Kinh Hàn, sau đó lẩm bẩm một câu, "Nói lại, thiếp muốn chàng nói gì, chàng sẽ nói đó?" Lam Linh không cho rằng Yến Kinh Hàn là dạng người dỗ ngon dỗ ngọt.

Yến Kinh Hàn cười nhẹ hai tiếng, đột nhiên nói: "Ta không để nàng hối hận!"

Nghe vậy, Lam Linh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Yến Kinh Hàn, nhìn trong mắt đen sâu không thấy đáy chứa kiên định cùng cố chấp, Lam Linh hiểu ý cười, y cho nàng một lời hứa, chỉ một câu hứa thắng ngàn vạn câu dỗ ngọt!

Lam Linh nằm trong lòng Yến Kinh Hàn một lúc, rồi ngồi ngay ngắn, nhìn Yến Kinh Hàn hỏi: "Phu quân, hôm nay chàng gặp Tang Ngao? Chàng thấy y thế nào?"

Theo Lam Linh, quan hệ giữa Đông Sở Tây Tề không thân thiết, lúc trước Tang Ngao không tự đến Đông Sở, Yến Kinh Hàn chưa từng đi Tây Tề, theo lý thuyết, hôm nay là lần đầu Yến Kinh Hàn gặp Tang Ngao, Lam Linh muốn nghe cảm giác Yến Kinh Hàn gặp Tang Ngao lần đầu.

"Một con sư tử mạnh mẽ trên thảo nguyên." Yến Kinh Hàn nói xong nâng chung trà lên, không băng sương như thường ngày, cũng không mang ý cười.

Sư tử là vua bách thú, Yến Kinh Hàn so sánh Tang Ngao là một con sư tử, Lam Linh biết rõ, Tang Ngao không chỉ cường đại như Yến Kinh Hàn nói.

"Phu quân, thiếp thấy nếu so Tang Ngao là sư tử trên thảo nguyên, vậy chàng là cọp trong rừng, không dễ trêu chọc như nhau." Lam Linh cười nói, trong giọng nịnh hót, khó trách, người thương trong mắt là Tây Thi, phu quân của nàng lợi hại nhất. Phu quân nàng vốn lợi hại, nàng không hề nói ngoa.

"Linh Nhi đang khen ta rất lợi hại?" Yến Kinh Hàn cười, đột nhiên hỏi, "Vậy Linh Nhi thấy mình giống con gì?"

"Muốn biết?" Lam Linh cười thần bí.

"Nói nghe." Yến Kinh Hàn lại cười.

"Thợ săn!" Lam Linh nói xong cười "Khanh khách" hai tiếng.

"Linh Nhi, ta là phu quân nàng, nàng nói thế, ta là con mồi của nàng à? Nàng cố ý bắt nạt phu quân đúng không?" Yến Kinh Hàn nhìn Lam Linh, trong giọng nói mang theo nguy hiểm.

"Thiếp nào dám?" Lam Linh vội vàng nịnh nọt cười, "Thiếp nói, nếu Tang Ngao gây phiền toái cho phu quân của thiếp, thiếp mặc kệ y có là sư tử, thiếp sẽ lột da y!"

Lam Linh nói được sang sảng hữu lực, khí thế dồi dào!

Yến Kinh Hàn không khỏi bật cười, chưa thấy Lam Linh có năng lực rút gân lột da Tang Ngao, nhưng nghe nàng nói thế, y vui vẻ trêu ghẹo: "Nếu Linh Nhi lợi hại vậy, sau này phu quân ta dựa vào nàng."

Lam Linh cười "Khanh khách" hai tiếng, nàng biết Yến Kinh Hàn không tin nàng có bản lãnh cao, nhưng không nghĩa là sau này không có.

….

Sáng sớm, Lam Hân Nhi vừa đứng dậy, Lưu Tô đang chải tóc, trong nội cung có cung nữ đến báo, nói nương nàng đến, Lam Hân Nhi nghi hoặc, nương chưa từng tiến cung sớm, Lam Hân Nhi đoán nhất định là có chuyện trọng yếu muốn nói, vội bảo Lưu Tô dẫn nương đến.

Rất nhanh, Ôn Nương vội vã đến, theo Lưu Tô vào tẩm điện, đến cạnh Lam Hân Nhi.

Lam Hân Nhi nhìn thần sắc Ôn Nương, không đợi bà mở miệng nói Lưu Tô: "Ngươi ra canh ngoài cửa."

"Vâng!" Lưu Tô hiểu ý Lam Hân Nhi, thi lễ ra chính điện.

"Nương, xảy ra chuyện gì mà vội vậy?" Tóc Lam Hân Nhi đen mềm như mực trên gấm, nàng cầm lược từ từ chải, nhìn Ôn Nương trong gương hỏi.

Lúc này trên người Lam Hân Nhi chỉ mặc đồ trong, tóc dài tới eo, hai màu trắng đen, càng làm Lam Hân Nhi như tiên tử rơi xuống phàm trần.

Đương nhiên, giờ phút này trong mắt Ôn Nương, trong mắt nương, nữ nhi mình lúc nào cũng đẹp nhất .

Nhìn nữ nhi, Ôn Nương sốt ruột lo lắng, nói: "Hân Nhi, tối qua lúc ta đến thư phòng phụ thân ngươi vô tình nghe một tin..." Ôn Nương muốn nói lại thôi.

"Nương, sao cứ ấp a ấp úng? Có lời gì cứ nói đi? Hay nương lo lắng nữ nhi không chịu nổi?" Lam Hân Nhi cười khổ một tiếng, "Không lấy y con còn chịu được, trên đời này còn chuyện gì con không chịu nổi."

Nhìn Lam Hân Nhi, Ôn Nương đau lòng, cắn răng, nói: "Ta nghe nhiếp chính vương Tây Tề đến đây, là vì con!" Tối qua Ôn Nương đứng ngoài thư phòng nghe Lam Trí Thân nói chuyện với tâm phúc, bà nghe rõ trong tay Tang Ngao có một bức họa Lam Hân Nhi, nhất định là muốn tìm nữ nhi bà.

Lam Hân Nhi vừa nghe, tay chải tóc ngừng lại, trong đầu quanh quẩn một câu nói, Tang Ngao nhằm về nàng ?!

Không! Nàng không cho phép!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv