*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Yosa_ Truong
"Vâng!" Triêu Dương sâu xa nhìn Lăng Sương một cái, nhanh chóng ra ngoài sân.
"Ngươi đến để tìm vương phi?" Yến Kinh Hàn lúc này mới nhìn vào Lăng Sương, trong giọng nói không có chút rung động nào, nhưng lại có cảm giác hắnđang giận
"Vâng!" Lăng Sương nhanh chóng đứng vững, nhất mực cung kính, che dấu thần sắc trên mặt, khôi phục lại vẻ mặt băng sương.
Lưu Vân nhìn thấy Lăng Sương chỉ trong nháy mắt đã chuyển biến, đột nhiên bắt đầu đồng cảm với Triêu Dương, cảm thấy những ngày thê thảm của hắn chưa dừng lại đâu.
"Tìm vương phi làm cái gì?" Yến Kinh Hàn tiếp tục hỏi.
"Nô tỳ nghe được một tin tức trọng yếu, cần tiểu thư định đoạt!" Lăng Sương vừanói vừa nhìn về phía Lam Linh.
Đôi mi thanh tú của Lam Linh nhăn nhăn, nàng không phải là chủ tử của nàng, đến lượt nàng định đoạt sao?
"Tin tức gì?" Yến Kinh Hàn nhìn về phía Lam Linh, mày kiếm khẽ nhăn lại.
Lăng Sương cũng không trả lời ngay, mà là đưa ánh mắt nhìn về phía Lam Linh, tựa hồ muốn hỏi xem tin tức này có thể nói ngay trước mặt Yến Kinh Hàn hay không?
"Vào nhà nói đi." Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn cười nhạt một tiếng, kỳ thật mặc kệ tin tức trọng yếu gì, nàng cũng không cần phảigiấu giếm Yến Kinh Hàn làm chi cả.
Thấy ý cười của Lam Linh vừa thanh nhã lại vừa cực kỳ sáng chói, cử động của nàng cũng không giống như đang dấu diếm hắn, tim Yến Kinh Hãn khẽ giật mình, giống như có vật gì đó vừa rơi vào.
“Vâng” Lăng Sương đi theo Yến Kinh Hàn cùng Lam Linh vào trong phòng, đợi hai người kia ngồi xuống xong, lúc này mới mở miệng, nói: “ Sáng nay, Lam Ngọc có đến Xuân Hương lầu tìm U Hoa Lan, đưa cho U Hoa Lan một vật gì đó, saunói chỉ cần nàng ta vẽ loạn ở dưới thân thì sẽ có thể lấy lòng khách nhân tốt hơn, còn nói Thuỵ thái tử nhất định sẽ thích”
Lăng Sương nói chuyện mặt không đổi sắc, thậm chí cả lông mày cũng không nhăn một tý nào, sau khi Lam Linh cùng Yến Kinh Hàn nghe xong, hai người không hẹn mà cùng chau mày,
Không cần hỏi cũng đủ biết, thứ mà Lam Ngọc đưa cho U Hoa Lan kia nhất định không có gì tốt đẹp, Lam Ngọc-cái loại thối tha không bằng ngừoi đó mà có ý tốt gì chứ?
Mà Yến Kinh Hàn lại nghe ra ý tứ chính là Lam Ngọc muốn động thủ với Thượng Quan Vân Thuỵ.
“Vật kia đang ở đâu?” Yến Kinh Hàn trưng ra bộ mặt lạnh băng, lên tiếng hỏi.
“ Ở đây!” Lăng Sương trưng ra một bình sứ nhỏ, đưa cho Lam Linh.
Lam Linh nhận lấy, nhìn nhìn, rồi đưa cho Yến Kinh Hàn, nàng không tin thông y thuật, có nhìn cũng không hiểu.
Yến Kinh Hàn mở nắp bình ra, ngưởi một cái, mắt phượng lập tức phát ra hàn quang.
“Sao vậy? Đây là vật gì?” Lam Linh vội vàng hỏi.
“Ngươi chắc đã sớm biết, tới nói đi” Yến Kinh Hàn nhìn về phía Lăng Sương, nếu nàng ta đã vì món đồ này mà đêm hôm khuya khoắc xông vào Hàn vương phủ, khiến bản thân bại lộ, thì nàng ta chắc chắn đã sớm biết chân tướng.
“ Bẩm tiểu thư, loại dược này tên gọi là Hoa xấu hổ, là một loại độc mãn tính, chỉ cần bôi nó vào hạ thân của nữ tử, độc sẽ theo con đường hoan ái của của nam nữ mà tiến vào thân thể của nam tử, hơn nữa độc này còn không dễ bị phát giác, chỉ chờ đến khi phát bệnh mới thấy rõ, nam tử trúng phải độc này không có cách nào cứu chữa, chỉ có thể chờ chết.”
Lam Linh vừa nghe qua đã biết Lam Ngọc chính là muốn mượn tay U Hoa Lan giết Thượng Quan Vân Thuỵ, nhưng tại sao hắn lại phải giết chết Thuỵ thái tử? Bọn họ có thù oán gì chăng?”
“Tiểu thư, hôm trước Lam Ngọc cùng Thuỵ Thái tử ở trước Xuân Hương lầu có xảy ra va chạm, sau đó Lam Ngọc liền động sát tâm với Thuỵ thái tử” Lăng Sương biết Lam Linh không biết hôm đó ở Xuân Hương lâu đã xảy ra chuyện gì, liền giải thích một phen.
Lam Linh gật đầu nhẹ, nàng đã sớm nhìn ra Lam Ngọc là một ngừoi âm ngoan tàn độc, bất quá lá gan của hắn cũng quá lớn rồi, chỉ vì chuyện này mà đã muốn đem thái tử của một quốc gia giết đi sao?
Yến Kinh Hàn nhìn bình sứ nhỏ trong tay, chau mày, hắn đã phái người đến giám sát Lam Ngọc, ngay cả những tin tức trọng yếu đều thăm dò được, nhưng qua lần này hắn mới biết hệ thống tình báo của mình quả thật có nhiều sơ hở nha.
Vì sao phải nói cho ta biết những thứ này? Ta không phải chủ tử của ngươi, hơn nữa việc Lam Ngọc cùng Thuỵ thái tử có mâu thuẫn cũng không liên quan đến ta, sao đến lượt ta định đoạt chứ?” Trong thâm tâm của Lam Linh, dù Lam Ngọc là ca ca ruột của nàng, nhưng hắn là một súc sinh không bằng con ngừoi, hắn sống cũng tốt, chết cũng tốt, quan hệ gì đến nàng, còn tên thái tử kia chưa gì hết đã giội một gáo nước bẩn lên ngừoi nàng, sao nàng phải quản chuyện của hắn?
Yến Kinh Hàn nhìn nhìn Lam Linh, không có lên tiếng, sau đó liền nhìn về phía Lăng Sương, trong mắt phượng thâm thúy cất dấu suy xét
"Hồi tiểu thư, U Hoa Lan cũng là ngừoi của chủ tử, nô tỳ bởi không biết chủ tử hiện tại ở nơi nào, không liên lạc được vs nàng,hơn nữa vì chuyện này quan hệ trọng đại đếntính mạng U Hoa Lan, cấp bách quá, nô tỳ không dám tự tiện làm chủ, tiểu thư ngài là ngườichủ tử tín nhiệm nhất, cho nên, nô tỳ xin mời tiểu thư thay chủ tử đưa ra chủ ý." Lăng Sương chậm rãi mà nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có có một tia dư thừa cảm xúc.
"Chủ tử của ngươi là ai?" Yến Kinh Hàn đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh như băng lại cường thế!
"Hồi vương gia, chưa có cho phép của chủ tử, nô tỳ không thể nói ra tên của chủ tử!" trên mặt Lăng Sương không có một tia sợ hãi, vẫn bình thản không gợn sóng!
Mày kiếm Yến Kinh Hàn nhanh chóng nhíu một tý, cũng không tiếp tục truy vấn, mà là nhìn Lam Linh một cái.
Lam Linh nhìn Lăng Sương suy tư một lát, lại nhìn về phía bình sứ nhỏ trong tay Yến Kinh Hàn, hỏi: " Loại dược này có thể trữ trong bao lâu?
"Ba tháng." Lăng Sương đáp.
Nghe vậy, Lam Linh ánh mắt chớp một cái, khóe miệng khẽ ngoéo, lập tức mở miệng nói: "Đã như vậy, ngươi trở về nói với U Hoa Lan, nếu như Lam Ngọc có hỏi, liền nói, không tìm được cơ hội dùng vớiThượng Quan Vân Thụy, thứ này ta lưu lại một ngày, đêm mai ngươi lại đến lấy trả lại cho u hoa lan, những chuyện khác, các ngươi không cần phải để ý đến."
"Vâng!" Lăng Sương đáp một tiếng, nhanh chóng rời đi.
"Nàng muốn làm cái gì?" Yến Kinh Hàn nhìn Lam Linh lộ ra dáng vẻ tươi cườigiống hồ ly như đúc, cũng biết Lam Linh khẳng định lại đang đánh chủ ý xấu xa gì đó rồi.
"Vương gia, ta muốn gặp Thượng Quan Vân Thụy, cùng hắn thương lượng một vụ mua bán." Lam Linh cũng không hề giấu giếm, liền nói ra.
"Nàng muốn đem tin tức này bán cho hắn?" Yến Kinh Hàn nhìn Lam Linh, không tin được Lam Linh cũng là một người ham tiền nha.
"Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo, hơn nữa nếu làm xong vụ mua bán này, nhất định sẽ kiếm được tiền tiêu vặt cho phủ nha, sao lại không làm chứ?" Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn cười nói, mặt mày cong cong, đôi mắt xinh đẹp xán lạn như ngôi sao!
Nghe Lam Linh những lời này, Yến Kinh Hàn cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng đến cùng là lạ ở chỗ nào, Yến Kinh Hàn lại nói không nên lời.
"Bản vương cũng không có keo kiệt với nàng, hơn nữa trong phủ cũng không thiếu bạc." Yến Kinh Hàn nói cầm lấy bình sứ nhỏ đứng lên, đi vào trong phòng, hiển nhiên là không đồng ý Lam Linh cùng Thượng Quan Vân Thụy làm vụ mua bán này.
"Trong phủ bạc nhiều, không phải là ta không biết, ta chính làkhông nỡ, hơn nữa ta lo lắng có một ngày ngài trở mặt, đòi lại bạc, đến lúc đó ta tới chỗ nào tìm bạc? Cho nên nha, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo." Lam Linh đi theo sau lưng Yến Kinh Hàn, thật thật giả giả giả giả thật thật nói một phen.
Nghe Lam Linh vừa nói như vậy, Yến Kinh Hàn dừng bước, xoay người lại, ánh thâm thúy mắt yên lặng rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắnLam Linh, "Đồ cưới của nàng bản vương đều cho nàng tự do xử lý, chẳng lẽ những thứ kia, nàng cũng không nỡ dùng ư?" Yến Kinh Hàn đối với lí do thoái thác cùa Lam Linh sâu sắc bày tỏ hoài nghi.
Lam Linh biết được không thể gạt được Yến Kinh Hàn, nhưng những điều nàng sắp nói cũng gần như là sự thật rồi, như vậy cũng có thể lấy giả làm thật nha.
“Những món đồ cưới kia đều là châu bảo ngọc khí, lăng la tơ lụa chứ không phải là bạc nha, chẳng lẽ vương gia muốn ta đem tới hiệu cầm đồ đổi lấy bac sao? Hay là ngài muốn dùng bạc của mình đổi với ta?”
Nhìn thấy đôi mắt Lam Linh mang theo ý cười trong veo, nhưng trong đó Yến Kinh Hàn lại nhận ra được một tia giảo hoạt, ánh mắt vội lóe lên một cái, đưa tay ôm lấy eo thon của nàng, “ Vương phi muốn lấy bạc từ chỗ Thượng Quan Vân Thụy, nhưng nếu như bổn vương đem tin tức này nói cho hắn biết trước, nàng cảm thấy mình còn có thể lấy bạc được nữa không?”
Nói nhảm! Hắn thừa biết, nếu hắn làm như vậy nàng còn có thể kiếm tiền sao?
Lam Linh nghiến nghiến răng, "Vương gia, thân phận ngài tôn quý vô cùng, với thân phận ấy ngàu hẳn phải khinh thường làm những loại chuyện đó chứ? Hơn nữa Thụy thái tử đâu phải là người “ấy” của ngài đâu, ngài có cần thiết biếu khôngtin tức cho hắn không?"
"Vương phi, bản vương đã nói với nàng, bản vương không phải là quân tử, chuyện ngăn cản người khác làm việc như vậy bản vương cũng làm qua không ít, còn nữa, bản vương thích nhất là làm những việc nàng không muốn nha."
Nghe lời nói củaYến Kinh Hàn mang theo nhè nhẹ ái muộ, Lam Linh cuối cùng hiểu, người này nói đi nói lại chính là cố ý chống đối nàng, không muốn để cho nàng vừa lòng đẹp ý!
"Được rồi, ngài nói đi, đến cùng như thế nào ngài mới có thể đáp ứng?" Lam Linh hai tay chống đỡ ở trước ngực Yến Kinh Hàn, có chút đề phòng nhìn Yến Kinh Hàn, Yến Kinh Hàn trong lòng của nàng chính là một người hắc tâm hắc phế, hắn dường như nắm bắt tất cả cơ hội để chiếm tiện nghi của nàng nha!
Yến Kinh Hàn nhìn Lam Linh một cái, cũng không có mở miệng, mà à buông Lam Linh ra, xoay người hướng phòng trong đi đến.
Đôi mi thanh tú của Lam Linh nhẹ chau lại một tý, người này đến cùng là có ý gì?
Yến Kinh Hàn tâm tư cũng không khỏi cân nhắc, Lam Linh giật mình trong chốc lát, sau đó theo Yến Kinh Hàn vào phòng trong.
Yến Kinh Hàn vẫn không có để ý tới Lam Linh, nhanh chóngcởi quần áo ra nằm chết dí trên giường, nhắm mắt lại.
"Vương gia, ngài đây là ý gì?" Lam Linh đứng ở cạnh giường, nhìn Yến Kinh Hàn chỉ nói mới có một nữa liền gạt nàng sang một bên, hận không thể đạop hai chân của hắn
"Vương phi, nàng muốn làm gì, bản vương đều biết hết nha." Yến Kinh Hàn xoay người đưa lưng về phía Lam Linh, trong giọng nói lộ ra ý tứ sâu xa!
Lam Linh trong nội tâm lộp bộp một tiếng, thầm kêu không tốt, nàng làm cho hắn hoài nghi rồi sao?
Người này thực khó đối phó!
Lam Linh có chút bất đắc dĩ, vốn muốn kiếm một khoản phí chạy trốn, như vậy nàng có thể được yên tâm thoải mái một chút, không nghĩ lại làm cho Yến Kinh Hàn cảnh giác, chuyện này thực không ổn rồi.
Lam Linh nhanh chóng cân nhắc lợi hại được mất, lựa chọn buông tha cho lợi nhuận có thể moi được trong tayThượng Quan Vân Thụy, dù sao cơ hội kiếm tiền có rất nhiều, nhưng nếu nhưbị Yến Kinh Hàn phát hiện nàng muốn chạy trốn, cơ hội chạy trốn của nàng chỉ sợ sẽ bị bóp nát từ trong trứng nước.
Sau đó, Lam Linh cởi quần áo ra, leo lên giường nằm, mới vừa nằm xuống, liền gặp Yến Kinh Hàn xoay người lại ôm nàng vào trong lòng, ngay sau đó đè nàng dưới hạ thể, âm thanh thấp thuần vang lên, "Nói cho ta biết, nàng vừa mới ở đánh chủ ý gì?"
Hơi thở ấm áp phun trên mặt, nội tâm Lam Linh không khỏi trở nên bối rối. giương ra cái miệng nhỏ nhắn, vừa định nói liền bị Yến Kinh Hàn dùng môi đè lại.
Đố các nàng biết Hàn ca cảm nhận được điều bất thường gì từ lời nói của Lam Linh nè.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện Full - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.
Contact - ToS 12 nữ thần ngôn tình hài ngôn tình sắc truyện teen hay ngôn tình hay truyện đam mỹ truyện ngôn tình ngôn tình hoàn ngôn tình ngược truyện kiếm hiệp hay truyện tiên hiệp hay đam mỹ hài ngôn tình sủng