Trong xe rơi vào khoảng lặng, hai nam nhân bốn mắt nhìn nhau kiểu gì cũng thấy hơi quái quái.
Hồi lâu, Mạc Hoài Hiên lên tiếng phá vỡ im lặng: “Có đôi lời, thần không biết có nên nói hay không.”
Cố Sâm đặt chung trà xuống trản, khép lại hai mắt, cười khẽ: “Tử Phong hà tất làm bộ làm tịch trước mặt trẫm, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.”
Mạc Hoài Hiên đắn đo một lúc mới chậm chạp cất lời: “Bây giờ ngẫm lại, bệ hạ quả thật quá thuận lợi rồi, thử nghĩ, Lục điện hạ cùng tuổi với Diệp Trọng Cẩm, chỉ sinh sau Diệp Trọng Cẩm một tháng, nếu lúc trước Tống công tử chiếm thân thể của Lục điện hạ, hiện tại không biết tình trạng sẽ hỗn loạn đến mức nào, tạm thời không nói đến quyết tâm của bệ hạ, thì bên phía Tống công tử chắc chắn là một cửa ải khó nhằn.”
Cố Sâm vẫn nhắm mắt dưỡng thần, yết hầu phát ra một tiếng hừ nho nhỏ.
Nào chỉ là cửa ải khó khăn, còn là một rãnh trời khó mà vượt qua.
Mạc Hoài Hiên lại nói: “Chung cuộc đến cả ông trời cũng đứng về phía bệ hạ, Tống công tử sinh ra ở Diệp gia, một có thể chặt đứt tâm tư của Diệp Hằng Chi, hai là chặt đứt toàn bộ vọng tưởng của Tống công tử, đây chẳng phải là một hòn đá ném hai con chim ư?”
Cố Sâm ban đầu còn cảm thấy lời Mạc Hoài Hiên phân tích rất hợp lý, vừa nghe đến vế sau thì nhận ra có gì đó là lạ, hắn hỏi: “Ngươi nói vọng tưởng của A Ly, là ý gì?”
Mạc Hoài Hiên ra vẻ trù trừ, lưỡng lự đáp: “Lẽ nào bệ hạ chưa từng phát hiện đời trước Tống công tử rất để ý Diệp Hằng Chi sao? Đối đãi với Diệp Hằng Chi cũng khác biệt so với kẻ khác.”
Cố Sâm cuối cùng cũng mở mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt Mạc Hoài Hiên, hàm răng nghiến đến phát đau: “Nói cho rõ ràng.”
“Bệ hạ cũng biết, tháng ba hằng năm, vào dịp tơ liễu trải khắp kinh thành, bên Minh Nguyệt hồ sẽ tổ chức một hội thi văn, phần lớn văn nhân học sĩ trong kinh đều tham gia, ngay cả mấy vị lão tiên sinh danh vọng cực cao cũng ra mặt. Đời trước tiên hoàng ra đi sớm, Diệp Hằng Chi khi ấy chưa nhập sĩ, vẫn là một học trò áo vải, hiển nhiên cũng tham gia hội thi văn này.”
“Chuyện này thì có liên quan gì tới A Ly?”
Mạc Hoài Hiên không nhanh không chậm kể lại: “Có một lần, hình như là vào năm Hoàn Nguyên đế thứ nhất, Diệp Hằng Chi trong hội thi bảy bước thành thơ, chính là áng “Xuân Phú” mà sau đó được thiên hạ hết lời truyền tụng. Thần tuy am hiểu đùa bỡn quyền mưu, nhưng nghiên cứu học thuật xét đến cùng không thể so với Diệp Hằng Chi, lần đó thần chỉ đứng thứ hai, trong lúc nhàn rỗi lơ đễnh nhìn xuống dưới đài, khéo sao lại trông thấy Tống công tử đứng giữa đám người.”
Nắm tay giấu dưới ống tay áo của Cố Sâm siết đến chết lặng, nhưng gương mặt từ đầu chí cuối vẫn ung dung không gợn sóng: “Thì sao? A Ly thích náo nhiệt, có lẽ trùng hợp đi ngang qua.”
“Đó là đương nhiên, chẳng qua dung mạo Tống công tử quá xuất chúng, muốn người ta bỏ qua là chuyện rất khó lòng, thần cũng không tự chủ nhìn Tống công tử lâu hơn một chút, mà Tống công tử lúc đó, lại đang chuyên chú nhìn Diệp Hằng Chi thoải mái vung bút hành văn trên đài, thần thái trong mắt… thật không biết nên diễn tả thế nào…”
Hắn ngừng lại một chốc, cố ý nói thêm: “Bệ hạ cũng biết, Tống công tử xưa nay kiêu căng thành tính, ai cũng không đặt vào mắt, cứ như vạn vật đều hèn mọn như nhau, nay bỗng nhiên lộ ra thần sắc khát khao mong mỏi như thế, thần còn ngỡ rằng mình hoa mắt nhầm người.”
Cố Sâm lạnh giọng ngắt ngang: “Đủ rồi.”
Thấy sắc mặt Cố Sâm âm trầm, buồn phiền mới rồi vừa nhen nhóm trong lòng Mạc Hoài Hiên tiêu tan sạch sẽ, cười cười một tiếng rồi biết điều ngậm miệng kịp thời.
Phiến môi mỏng của Cố Sâm chậm rãi nhấc lên, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Du nhi cũng đến tuổi lập phi rồi.”
Mạc Hoài Hiên tức thì nghẹt thở.
“Tiên hoàng di chỉ, để Du nhi làm con thừa tự của hoàng thúc, Thành vương không có con nối dòng, toàn bộ gia sản đều trông cậy vào Du nhi, Thành vương và vương phi chắc hẳn sẽ chọn cho Du nhi một thê tử hiền huệ, mai này có thể giúp Du nhi lo liệu gia nghiệp, nối dõi tông đường, Mạc khanh, trẫm nói…”
Lời chưa dứt, Mạc Hoài Hiên đã vén rèm xe nhảy phịch xuống.
“Thần có việc gấp, xin được cáo lui trước.”
Phúc Ninh Viện.
Diệp Trọng Cẩm để chân trần bước đến cạnh cửa sổ, khép lại cánh cửa gỗ hoàng hoa lê, xong hết thảy mới suy yếu ngã lưng vào vách tường lạnh lẽo, run rẩy vén lên y phục mỏng manh trên người, nhìn xuống lồng ngực trắng nõn của mình, nơi mà khi nãy bị người nọ chạm qua vẫn còn lưu lại nhiệt độ nóng bỏng như thiêu như đốt.
Y cắn môi, run run nhấc lên đầu ngón tay, khát khao muốn xoa hai điểm hồng anh sừng sững trên ngực, nhưng chưa chạm xuống thì cả người như đụng phải nước sôi, vội vã rụt tay về, hấp tấp chỉnh trang lại vạt áo.
Đúng là điên thật rồi, vẫn cứ bị hắn nắm mũi dắt đi.
Khuôn mặt Diệp Trọng Cẩm đỏ bừng, trong ngực lại hừng hực bốc lên một loại cảm giác xa lạ, khiến cho y không cách nào tỉnh táo để tự hỏi.
Y ảo não đi đến cạnh bàn, lục lọi tìm trong đống sách đặt sẵn, cuối cùng cầm lên một quyển Kinh Phật, hy vọng cách này có thể giúp y thoát khỏi mớ suy nghĩ điên cuồng thiêu đốt trong đầu.
Diệp Trọng Huy đẩy cửa bước vào, thu vào mắt là một thiếu niên chỉ mặc một lớp cẩm sam mỏng manh không che đậy được hết thân thể tuyết trắng, bóng lưng thon gầy hơi khom về trước vẽ ra một đường cong duyên dáng dụ người, đôi chân trần dẫm lên tấm thảm lông cừu dưới sàn, đầu ngón chân nghịch ngợm cọ qua cọ lại lớp lông mềm mượt, khiến cho người ta nảy sinh dục vọng muốn bắt lấy nắm giữ trong tay, thậm chí là nhét vào trong ngực.
Ánh mắt Diệp Trọng Huy lóe lên tình tự phức tạp, song rất nhanh đã bị hắn áp chế lại, tất cả cũng chỉ trong nháy mắt, lại trở về dáng vẻ đại ca từ ái hằng ngày.
Hắn bình tĩnh bước vào, nhặt lên đôi hài bị vứt dưới chân bàn, ngồi xổm xuống, vừa mang lại hài cho Diệp Trọng Cẩm, vừa nói: “Sao mặc ít như vậy, còn để chân trần nữa, không sợ nhiễm lạnh rồi sinh bệnh sao?”
“Ca ca, bên ngoài mặt trời đang hun khô người, nào dễ dàng cảm lạnh như vậy.”
Diệp Trọng Huy nói: “Tùy tiện quá không tốt.”
Thấy đệ đệ chớp mắt nhìn mình, trong mắt là giảo hoạt vẫn hằng quen thuộc, còn nhoẻn miệng nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng, ngực Diệp Trọng Huy như bị thứ gì kiềm hãm, chẳng còn tâm tư đâu mà truy cứu nữa.
Cuối cùng rồi cũng có một ngày, nụ cười này, cả dáng vẻ thân thiết này, không còn thuộc về mình nữa, mà toàn bộ thuộc về một người khác. Ý nghĩ bất chợt nảy sinh khiến cho gương mặt Diệp Trọng Huy nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Diệp Trọng Cẩm nhấc cổ tay lên, xoay xoay đầu bút trong tay, hỏi: “Ca ca gặp phải chuyện gì không vui sao?”
“…”
Không nghe được đáp án, y buông bút xuống, tự mình tiếp lời: “Còn chưa hỏi ca ca, mấy ngày rồi A Cẩm không gặp ca ca, có phải Hàn Lâm Viện xảy ra chuyện gì không?”
“Không phải chuyện quan trọng gì.”
Diệp Trọng Cẩm áp sát mặt hắn, như muốn nhìn xem ca ca mình nói thật hay chỉ là qua loa lấy lệ, Diệp Trọng Huy buông mắt, mặc y quan sát.
Bỗng nhiên, hai mắt hắn chạm phải một thứ, bởi vì thiếu niên cúi người nên cổ áo vô tình lộ ra da thịt trắng ngần, mà bên trên xương quai xanh tinh xảo ấy, có một vết cắn cực kỳ bắt mắt.
Hắn chộp lấy cổ tay Diệp Trọng Cẩm, trước ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, nhìn chằm chằm vào dấu vết cực kỳ nhức nhối.
Diệp Trọng Cẩm nhận ra bất thường, theo tầm mắt hắn nhìn xuống.
Trên da thịt trắng nõn nổi lên một đóa hồng mai diễm lệ, là một loại hình ảnh vừa mị diễm lại vừa hoang đường.
Chí ít, ở trong mắt ca ca y, loại chuyện này mười phần hoang đường.
Cho dù y khéo ăn khéo nói cỡ nào thì hiện tại cũng không thể đẩy đưa cho qua chuyện được, sau cùng đành nhíu mày nói: “Ca ca, huynh làm đau ta.”
Diệp Trọng Huy vẫn không buông ra, siết chặt cổ tay y, thanh âm phát ra cực lạnh: “Bệ hạ làm?”
Hỏi cũng bằng thừa, ngoại trừ vị cửu ngũ chí tôn ấy thì còn ai dám động tới một sợi tóc của đệ đệ Diệp Trọng Huy.
Diệp Trọng Cẩm rơi vào quẫn bách, y quẫn bách không phải vì bị Cố Sâm để lại dấu vết trên thân thể, mà vì ánh mắt của ca ca y đang nhìn y lúc này, lạnh như nước tuyết vừa tan, còn mang theo hàm xúc dò xét như đã nhìn thấu mọi chuyện, khiến cho y cảm thấy xấu hổ không biết phải đối mặt thế nào.
Rõ ràng không phải là chuyện tội không thể tha, nhưng bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, y không biết nên nói gì cho phải.
Mi mắt Diệp Trọng Cẩm run rẩy, nhỏ giọng lầm bầm: “Ca ca, buông ta ra đã.”
Y giãy dụa mấy cái, sức lực của Diệp Trọng Huy lớn hơn y nhiều, cổ tay như bị xiềng xích khóa lại, không thể nào giãy thoát, đồng thời y cũng thấy được, trong mắt ca ca lóe lên thần sắc gì đó rất xa lạ.
Diệp Trọng Cẩm cắn môi, đơn giản ăn ngay nói thật: “Là ngài ấy, ngoài ngài ấy ra thì còn có thể là ai, cắn một cái thôi mà, ca ca cần gì khiến A Cẩm khó chịu như vậy.”
Diệp Trọng Huy hỏi: “Hắn còn làm gì nữa?”
“…”
Diệp Trọng Cẩm sững người, lập tức mở ra tầm nhìn mới, y hình như vừa phát hiện được gì đó, ca ca mình tuổi tác cũng không nhỏ, cần gì phải ưỡm ờ giấu giếm, vì thế ngay thẳng đáp: “Ngài ấy còn hôn ta nữa.”
Nói xong, dùng một tay còn được tự do chạm lên môi mình, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng niết qua phiến môi đỏ mọng, xúc cảm ôn nhu khi nãy người nọ nhẹ nhàng cắn mút dường như vẫn còn hiện hữu chưa tan.
Y bĩu môi nói: “Vẫn còn đau, ca ca nhìn thử xem, có phải sưng rồi không?”
Đôi môi trơn bóng như cánh anh đào tắm dưới sương mai, diễm lệ như vậy, chói mắt như vậy, gân xanh trên thái dương Diệp Trọng Huy nảy lên, hắn nhắm mắt, buông tay y ra.
Diệp Trọng Cẩm thừa biết hắn không chịu nổi, một Diệp Hằng Chi thanh tâm quả dục, ngay cả chuyện tình dục thông thường cũng còn ngại bẩn, mình bây giờ ở trong mắt ca ca, có lẽ đã xếp chung một giuộc với loại người trơ trẽn không biết xấu hổ rồi.
Nghĩ đến đó, lòng y càng phiền muộn, xoa bóp cổ tay đỏ bừng, giọng nói thốt ra lại như trêu tức: “Đều là nam nhân với nhau, cần gì phải cứng nhắc tuân theo nam nữ đại phòng. Nếu ca ca muốn cáo trạng với cha mẹ thì cứ làm, dù sao trước giờ ta cáo trạng ca ca không ít, ca ca cuối cùng đã có cơ hội trở mình rồi đó.”
Diệp Trọng Huy cắn răng nói: “Cáo trạng? Để phụ thân phạt đệ quỳ từ đường sao?”
“Nếu có thể khiến ca ca hết giận, quỳ thì quỳ.”
Diệp Trọng Cẩm cố tình đến trước mặt hắn, mặt đầy ngạo mạn, nở nụ cười phách lối: “Hơn nữa, nếu phụ thân thật sự phạt ta, người đầu tiên đau lòng cũng là ca ca thôi.”
Diệp Trọng Huy im lặng nhìn y một lúc thật lâu, thiếu niên trước mắt hắn không khác gì một con mèo kiêu căng, hung dữ giơ vuốt cào cấu người khác, xong chuyện rồi thì liếm liếm móng vuốt, quẩy đuôi bày ra tư thế vừa ngạo mạn lại vừa vô tội, chẳng ai có thể bắt bẻ được y.
Hắn dời mắt, nói: “Không sai, nếu toại ý đệ, ta không cam lòng, nếu không toại ý đệ, đệ không vui, cuối cùng người đau lòng vẫn là ta. Nói tới nói lui, ta không có cách nào làm khó được đệ.”
“Ca ca…”
Diệp Trọng Huy khôi phục dáng vẻ lãnh đạm, giúp y chỉnh lại vạt áo, nhỏ giọng dặn dò: “Đừng để người ngoài nhìn thấy.”
Nói xong, chăm chú nhìn y một lúc thật lâu, sau cùng quay lưng cất bước.
Diệp Trọng Cẩm nhìn cánh cửa lớn từ từ khép lại, như chợt nghĩ tới điều gì, y bước vội đến trước cửa sổ, đẩy ra cánh cửa gỗ khắc hoa, vừa vặn kịp trông thấy thân ảnh xa dần của Diệp Trọng Huy.
Trong đình viện trải dài màu trúc biếc, ca ca y giống như bước ra từ bức tranh thủy mặc, thanh nhã xuất trần như vậy, nổi bật giữa rừng trúc bạt ngàn.
Đời trước cũng thế, đời này cũng vậy, ca ca luôn tạo cho y cảm giác băng sơn lãnh ngọc, không được phép tồn tại một chút khinh nhờn nào.
Nhưng y thì sao, ở trong mắt ca ca, phỏng chừng y cho tới bây giờ đều không phải là người tốt lành gì.
Khi xé mở lớp ngụy trang Diệp Trọng Cẩm xuống, bày ra bản tính chân thật của mình, chắc hẳn đã khiến cho người ca ca này của y phản cảm, chán ghét, thậm chí không muốn nhìn lâu thêm một khắc nào.
Dù sao, Tống Ly vốn là một tục nhân.
Năm Hoàn Nguyên đế thứ nhất, tiết xuân tháng ba, Tống Ly được mời đến tham gia một hội thi văn, y vốn đã chán ngấy mấy thứ tâm tình ưu tư không ốm mà khóc than trong văn vẻ từ lâu, nhưng nhìn miếng băng ngọc tâm hồ vừa được hiếu kính, miễn cưỡng đến tham gia náo nhiệt một chút cũng không tệ.
Hôm đó người rất đông, náo nhiệt không kém gì lễ tết hội chùa, hơn mười thị vệ mặc hường phục lẫn trong đám người theo hộ tống y, dòng người quá đông, y không cách gì nhìn rõ quang cảnh trên đài.
Chung quanh rôm rả tiếng đàm luận đầy hào hứng, nghe nói có rất nhiều danh dĩ từ Giang Nam và Tân Châu lặn lội đường xa đặc biệt đến đây, chỉ vì muốn được chiêm ngưỡng phong thái của Hằng Chi công tử.
Diệp Hằng Chi, cái tên này y từng nghe rồi, là công tử của Diệp tướng, vô cùng thanh cao, ngay cả khoa khảo cũng không tham gia.
Y bật cười, người Diệp gia mà, đương nhiên lãnh ngạo thanh cao hơn người thường rồi.
Lần thi hội này không phải làm thơ, mà dùng hội họa hoặc một chữ nào đó để ra đề, ẩn sĩ Giang Nam Cù lão mang đến một bức họa, là một bức vẽ với thủ pháp tả thực bậc nhất, băng tuyết tan trên quan đạo, xe ngựa đi qua để lại trên nền tuyết hai đường bánh xe thật dài, mà dưới trục xe là một mầm cỏ non vừa nhú.
Chỉ một bức họa giản đơn như vậy, lại khiến cho rất nhiều tài tử nếm trải mùi vị thất bại, Cù lão cứ lắc đầu rồi lại lắc đầu, gương mặt càng lúc càng bất mãn.
Đang lúc Tống Ly chán sắp chết rồi, bỗng nghe được một thanh âm rất thanh nhã từ trên đài truyền xuống: “Vãn sinh Diệp Hằng Chi, xin phép thử một lần.”
Người đông như vậy vốn không thể nghe thấy mới đúng, nhưng trong khoảnh khắc khi người này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều tự giác lặng thinh, cứ như đồng lòng cùng nín thở vậy, thế nên Tống Ly nghe rất rõ ràng, thậm chí y còn nghe được trong câu nói ấy xen lẫn chút gì như biếng nhác
Hứng thú vừa cạn đáy trong lòng Tống Ly lập tức hồi sinh.
Người trên đài nhìn bức vẽ xong, trầm ngâm thả chậm vài bước, sau đó đi tới cạnh bàn, nhấc lên ngòi bút.
Thị vệ bên người y kinh ngạc thốt lên: “Chỉ bảy bước, không ngờ đã giải xong.”
Tống Ly hứng thú hỏi: “Viết những gì?”
Mỗi khi Diệp Hằng Chi viết xong một câu sẽ có người dùng bút lông sói cao bảy thước viết lại trên một tờ giấy Tuyên rất lớn, sau đó treo lên cao để người phía sau cũng có thể nhìn.
Thị vệ đọc lại từng câu cho y nghe, nghe xong Tống Ly chỉ bật cười.
Cái gì mà “Xuân Phú”, nhìn như đang ca ngợi ý xuân dạt dào, ca ngợi thịnh thế an khang, thật chất đang ngầm mỉa mai Hoàn Nguyên đế bạo ngược lãnh huyết, tàn hại thủ túc, quả nhiên không hổ là người nhà họ Diệp, ngông cuồng từ trong cốt tủy, chẳng ai có thể lay động được.
Chỉ tiếc người như vậy thường hay đoản mệnh.
Y nhón chân muốn nhìn thử cái vị gọi là Hằng Chi công tử ấy, y có hơi tò mò, không biết vị trích tiên trong lời đồn đãi sẽ có dáng vẻ gì, nhưng quá nhiều người, cuối cùng chỉ đành bỏ qua, “Náo nhiệt xem đủ rồi, hồi cung thôi.”
Cũng ngay lúc đó, Tống Ly không hề biết rằng, mình đứng giữa đám người đông đúc, dung mạo tuyệt thế, gò má trắng nõn ửng hồng, mồ hôi nhợt nhạt thấm ướt mấy sợi tóc mai, người như ngọc cốt, vô cùng nổi bật, cũng vì vậy vô tình rơi vào trong hai ánh nhìn.
Một là Mạc Hoài Hiên lạnh nhạt bàng quan, còn một, chính là đối tượng mà mới rồi y cố nhón chân muốn nhìn dung mạo.
Tống Ly tưởng rằng chuyện khi đó đã chấm dứt.
Nếu có kẻ dám làm thơ bóng gió gièm pha hoàng đế, chắc chắn sẽ bị xét nhà, tru di cửu tộc, nhưng người kia lại là trưởng tử của nhà họ Diệp, giữa lúc triều cục bất ổn, làm gì có đế vương nào dám tùy tiện động tới người của Diệp gia, giận quá thì cũng chỉ răn dạy trừng phạt nho nhỏ là xong chuyện.
Có điều, y đã đánh giá thấp Cố Sâm, tính khí người nọ lại là dạng không thèm cố kỵ bất cứ điều gì.
Hắn chán ghét bầu không khí trọng văn khinh võ trong triều, từ lâu đã muốn chỉnh đốn lại, bắt được một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên mang Diệp Hằng Chi ra khai đao ngay lập tức.
Hội thi văn đã qua nửa tháng, Cố Sâm trước tiên giám thưởng chiêu bài, đem bút tích thật trong hội thi văn thu về tay, mà đầu sỏ gây tội, hiển nhiên đang quỳ trong đại điện.
Lúc này Tống Ly mới thật sự gặp được Hằng Chi công tử tài danh trác thế.
So với lời đồn còn tuấn mỹ hơn, cũng lạnh lùng hơn, nhất là ánh mắt khi vừa thấy y xuất hiện, hàn ý thật khiếp người.
Tống Ly thầm thấy buồn cười, y cũng biết thanh danh mình rất tệ, người người đều mắng chửi y, nhưng mà một người không quen không biết lại dùng thái độ chán ghét như vậy nhìn mình, trong lòng nói sao cũng nhói lên chút buồn rầu vô cớ.
Cố Sâm thình lình hỏi y: “A Ly cảm thấy bài thơ này thế nào?”
Y nhìn xuống nam tử quỳ giữa điện, lòng đáp, thơ này thế nào trong lòng ngài không phải rõ ràng rồi sao? Ngài muốn nổi cáu thì cứ cáu đi, đừng tới tìm ta.
Bèn thuận miệng đáp: “Chữ thật đẹp.”
“Đẹp như thế nào?”
Tống Ly đáp: “Giống như tơ liễu giữa tháng ba, hữu hình hữu thần, căn cốt không biết dùng từ gì để diễn tả cho trọn vẹn, người khác muốn bắt chước cũng không thể nào mô phỏng được, rất thú vị.”
Cố Sâm nghe y nói vậy, ý cười càng sâu, phụ họa một câu: “Xác thật có vài phần thú vị.”
Sau đó lệnh người thu lại bài thơ, việc này đến đây mới xem như chấm dứt.
Y giả vờ hồ đồ cứu Diệp Trọng Huy một lần.
Đổi lại người ta dường như chẳng mấy cảm kích, sau này gặp lại, vẫn cứ dùng mắt lạnh nhìn y.
Y cũng không dám trông mong đối phương tri ân đồ báo, gian nịnh và thanh lưu xưa nay vốn dĩ đã là đường khác biệt, nếu đối phương ôm lòng cảm kích với y, người lúng túng ngược lại sẽ là Tống Ly.
Mà hôm nay, người đó mang danh phận là ca ca y, cảm tình mười mấy năm trời không thể nói không sâu không nặng.
Diệp Trọng Cẩm nằm nhoài bên song cửa sổ, tâm trí mơ màng, y không e ngại lời đồn thổi bên ngoài, cũng đã quen bị người ta mắng chửi là phường gian nịnh, ánh mắt người khác nhìn y thế nào y căn bản chẳng thèm để ý.
Nhưng mà, y không hy vọng ca ca cũng chán ghét mình.