Tướng phủ đang bao trùm trong bầu trong khí bi thảm quỷ dị.
An Thị cầm khăn lau nước mắt đầy mặt, nức nở: “Chuyện lớn như vậy các người lại giấu ta, nếu không phải Hạ Hà lỡ miệng, ta đến giờ vẫn còn bị các người lừa gạt, A Cẩm tiểu tâm can của ta bị người ta mang vào cái nơi ăn thịt người như hoàng cung đó, nếu có chuyện bất trắc gì, ta cũng không muốn sống nữa…”
Mặt Diệp Trọng Huy lạnh tanh: “Phụ thân không cho con nói.”
Diệp Nham Bách đau đầu không thôi, trừng con trai lớn một cái rồi bước qua trấn an thê tử mình: “Phu nhân, nàng đừng lo, A Cẩm lớn rồi, bệ hạ đối xử với A Cẩm rất tốt, hai người bọn họ nhiều năm không gặp, nay gặp lại, cùng nhau ôn chuyện một hồi cũng là lẽ thường mà.”
Nước mắt của An Thị vẫn không có dấu hiệu ngừng rơi, khăn tay cũng bị thấm ướt, giống như trời sắp sập tới nơi, nghẹn ngào nói: “Có chuyện gì hay mà ôn, lúc bệ hạ rời kinh, A Cẩm của ta chỉ mới có bảy tuổi, một đứa trẻ bảy tuổi thì có thể nhớ được chuyện gì chứ, lần này đi suốt cả đêm, bây giờ không biết đã rơi vào tình cảnh gì rồi.”
Nói xong khóc càng thê lương.
An Thị tuy chỉ là một phu nhân trong hậu trạch, nhưng dẫu sao cũng là con cái dòng dõi nhà quan, hiểu biết không ít, trước đó vài hôm đã nghe La phu nhân kể rằng, mấy câu lan ngõa xá hiện nay rất thịnh hành nam sắc, gọi là thanh quán gì đó, ngâm thơ vẽ tranh, đánh đàn khiêu vũ, thứ gì cũng biết, thật chất lại ngầm giao dịch mấy chuyện hạ lưu, rất nhiều nam nhân bị câu mất hồn, đập hết núi vàng núi bạc vào nơi đó, bỏ mặc vợ con trong nhà không lo tới, lại điên loạn đem hết tiền bạc nhà cửa đi nuôi người khác một cách hoang đường.
Nghe nói, những người kia đều là các bé trai trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp.
An Thị hốt hoảng nghĩ, nam hài xinh đẹp, còn ai có thể so với A Cẩm của mình? Tân đế lớn hơn A Cẩm mấy tuổi, trước đây đã qua lại mập mờ, mấy năm dài ở tái bắc vẫn không quên được, thường xuyên gửi mấy thứ tốt về, thì ra là lòng mang tâm tư như vậy.
Bây giờ thái tử đã là hoàng đế, thiên hạ này là của hoàng đế, còn ai có thể quản được, bảo bối của nàng mới chỉ là một thiếu niên sắp trưởng thành, chẳng khác gì một mầm non mới nhú, nói không chừng đã gãy trên tay vị đế vương la sát kia rồi.
An Thị càng khóc càng thương tâm, bỗng nghe hạ nhân thông báo: “Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia, tiểu thiếu gia của chúng ta đã về rồi!”
An Thị vội vã lau sạch nước mắt, bước nhanh ra ngoài đón con trai bảo bối của mình, Diệp Trọng Huy cũng nối gót ngay sau.
Chỉ có Diệp Nham Bách là đứng im không động, quay qua hỏi gia đinh nọ: “Tiểu thiếu gia không về một mình đúng không?”
Gia đinh đáp: “Hồi lão gia, có một vị đại nhân đi cùng tiểu công tử, không tiết lộ thân phận, nhưng nhìn vị này toàn thân trên dưới đều tản ra quý khí, thân phận hẳn là không tầm thường.”
Diệp Nham Bách vẫy lui gia đinh nọ, nặng nề thở dài một hơi, nào chỉ không tầm thường.
Diệp Trọng Cẩm vừa rẽ qua một đoạn hành lang đã thấy mẫu thân và ca ca mình đang đi tới, hai mắt y tràn lên ôn nhu, gọi: “Mẫu thân, ca ca.”
Mắt An Thị đỏ hoe, ôm con trai vào lòng rồi buông ra quan sát con trên dưới mấy bận, xác định mọi thứ vẫn như thường mới thở phào nhẹ nhõm: “Tâm can của mẫu thân, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, không được dọa mẫu thân như vậy nữa, sau này bất kể con muốn đi đâu, mang thêm nhiều hộ viện cũng không thừa, ai mà ngờ được, dưới chân hoàng thành lại có kẻ dám làm ra loại chuyện cướp bóc táng tận lương tâm như vậy, thật không xem vương pháp ra gì.”
Diệp Trọng Cẩm len lén kéo ống tay áo mẫu thân mình, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, có người ở đây…”
Hai mắt ngập nước của An Thị xẹt qua, trông thấy ở lan can bên cạnh có một nam tử áo đen cao lớn, khuôn mặt kiên nghị tuấn mỹ, đôi mắt thâm trầm, không giận tự uy, khắp người tản ra sát khí lẫm liệt.
Nàng tuy chưa gặp Cố Sâm khi thành niên, nhưng trong trí nhớ của nàng dường như đã từng có một người thiếu niên như vậy, cũng mang gương mặt thâm sâu khó dò ấy, khóe môi hàm chứa nụ cười như có như không, khiến cho người ta không rét mà run.
— Người đó đã từng là thái tử Đại Khâu, mà ngày nay chính là Hoàn Nguyên đế.
An Thị chấn động, vô thức ôm siết con trai vào lòng, cứ như muốn dùng thân mình chắn lại cho con, cúi người hành lễ: “Thần phụ bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Cố Sâm vươn tay ra đỡ: “Diệp phu nhân miễn lễ.” Nói rồi nhìn sang Diệp Trọng Huy từ đầu tới cuối không mảy may nhúc nhích: “Diệp khanh cũng không cần đa lễ, hôm nay trẫm mặc thường phục là muốn vi phục xuất tuần, nếu tiết lộ tung tích của trẫm, trẫm sẽ trị tội các ngươi.”
Diệp Trọng Huy phất tay vẫy lui hạ nhân, đáp: “Nếu bệ hạ đã miễn tục lễ, vậy thần xin cả gan mạo phạm, hôm qua bệ hạ giả trang đạo phỉ bắt cóc xá đệ, hôm nay lại nghênh ngang tới cửa, dám hỏi bệ hạ, ngài xem vương pháp Đại Khâu là gì? Xem lễ pháp quy chế do Thái Tông hoàng đế đặt ra là gì?”
Cố sâm buông mắt, cúi đầu bật cười.
“Nhiều năm không gặp, miệng lưỡi Diệp khanh càng ngày càng xuất chúng.”
“Bệ hạ quá khen.”
An Thị bị lời nói của Diệp Trọng Huy làm cho kinh hồn táng đảm, vội mắng: “Huy nhi, sao có thể vô lễ!”
Diệp Trọng Huy vẫn trưng ra dáng vẻ lạnh như băng, không chút yếu thế nhún nhường, tính tình của của hắn xưa nay là vậy, đúng là đúng, sai là sai, thà gãy cũng không cong.
Thấy An Thị hoảng đến độ lại sắp rơi nước mắt, Diệp Trọng Cẩm nhíu mày, ngước mắt trừng vị đế vương ung dung tự tại kia một cái, Cố Sâm bắt được ánh mắt tức giận của y, trong lòng không ngừng than thở, hắn cũng đoán trước hôm nay đến đây sẽ bị ức hiếp thảm mà.
Hoàng đế tâm không cam lòng không nguyện cất lời vàng ngọc: “Không sao, Diệp khanh là người ngay thẳng, trẫm không trách.”
Diệp Trọng Huy cười lạnh, càng châm chọc: “Đa tạ bệ hạ khai ân, cũng tạ ân bệ hạ đã trả xá đệ.”
“Trẫm có nói là trả người sao?”
Khóe môi Cố Sâm dãn ra, sải bước đi tới, khi bước ngang qua đôi mẫu tử đang ôm nhau thắm thiết, hắn rất tự nhiên nắm lấy tay Diệp Trọng Cẩm, nói: “Vào nhà thôi, Diệp tướng hẳn đã chuẩn bị xong trà ngon rồi.”
Diệp Trọng Cẩm giãy mấy cái vẫn không ra, nhỏ giọng nhắc: “Ca ca và mẫu thân đang nhìn.”
“Thì sao, trẫm càng muốn bắt cóc ngươi ngay trước mắt bọn họ đấy.”
Diệp Trọng Huy nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, cảm thấy sao mà chói mắt, An Thị lại càng đầu váng mắt hoa, nước mắt vất vả lắm mới ngừng được lại muốn tràn ra, may mà còn Diệp Trọng Huy đỡ nàng vào phòng.
Diệp Nham Bách đã cho lui hết nô bộc, trà nóng cũng chuẩn bị xong, lại một phen hành lễ rồi mọi người cùng nhập tọa.
Cố Sâm ngồi ở vị trí thượng khách, phu phụ Diệp gia ở vị trí thứ hai, Diệp Trọng Huy ngồi phía sau, mà Diệp Trọng Cẩm vốn nên ngồi cạnh ca ca mình lại bị Cố Sâm giữ chặt tay, dẫn đến vị trí thượng tọa cạnh mình.
Đế vương tự châm một chung trà rồi đem trà đưa tới tay thiếu niên, thấy y trưng ra dáng vẻ cự tuyệt, hai mắt Cố Sâm hiện lên mất mát, giận dỗi nâng chung trà đó lên uống cạn một hơi, còn đặc biệt xoay mặt chung rỗng qua cho y thấy, tủi thân hiện rõ trong từng cử chỉ.
Khóe môi Diệp Trọng Cẩm co rút, quay đầu không thèm để ý.
Cố Sâm buông chung trà xuống trản, điềm tĩnh nói: “Hôm nay trẫm đến, có hai việc muốn bàn với Diệp tướng.”
Diệp Nham Bách gật đầu, trịnh trọng đáp: “Thần biết.”
Cố Sâm nhướng mày, khóe môi vén lên nụ cười rất nhạt: “Ồ? Diệp tướng nói xem.”
Diệp Nham Bách lại gật đầu nhận mệnh, đứng dậy, quay đầu gọi: “Diệp Tam, trình lên.”
Một nam tử lam sam bước vào phòng, tiến độ trầm ổn, trong tay cầm một cái khay bằng gỗ lim được phủ khăn đỏ, cẩn thận đặt khay gỗ lên bàn dài trước mặt Cố Sâm, sau đó lại cung kính lui ra.
Cơn gió mát từ đâu mang theo hương hoa trộm lẻn vào phòng, tản ra hương khí vô cùng dễ chịu.
Đế vương cuối cùng đã chịu thu lại nụ cười hời hợt, xốc lên khăn gấm đỏ, nhìn tới hai món đồ đặt sẵn trên khay. Thứ nhất là một miếng ngọc bội bàn long sáng bóng, được điêu khắc rất sắc sảo kỳ công, là một miếng bạch ngọc hình bán nguyệt cực hiếm, nhìn qua đã thấy là vật vô giá, mà cái còn lại, là một cuộn thánh chỉ màu vàng.
Cố Sâm đánh giá vật trên khay, đoạn, cầm miếng ngọc bàn long lên ước chừng thưởng thức, chất ngọc thanh nhuận ôn lương, hắn dời mắt khỏi ngọc, nhìn Diệp Nham Bách, hỏi: “Ý của Diệp tướng là?”
Diệp Nham Bách đáp: “Một, hy vọng bệ hạ thu hồi Đế lệnh. Năm đó khi bệ hạ tặng vật này, bệ hạ chỉ mới tám tuổi, hiện đã qua nhiều năm, hẳn đã rõ vật này quý trọng nhường nào, A Cẩm nhà thần từ nhỏ đã ốm yếu, không chịu nổi phúc khí lớn đến vậy, nếu bệ hạ thật lòng quý trọng A Cẩm, xin bệ hạ dành cho nó bình thản yên vui, chớ nên lấy thế ép người.”
Cố Sâm không mặn không nhạt nói: “Tiếp tục.”
“Thứ hai, thánh chỉ này đã đóng tỷ ấn, nhưng mặt trong không có chữ nào, là do tiên đế trước khi lâm chung giao phó cho thần, tiên đế nói, thần có thể tùy ý viết nội dung trên thánh chỉ, có Thành vương và Tiêu Dao vương làm chứng. Nếu bệ hạ bằng lòng thu hồi Đế lệnh, thánh chỉ này xin giao lại cho bệ hạ, bệ hạ có thể gối cao đầu không cần lo nghĩ, còn nếu bệ hạ không muốn…”
Cố Sâm nhíu mày, khuôn mặt lạnh như muốn đóng băng người khác, thanh âm phát ra càng lạnh lẽo: “Nếu trẫm không muốn, Diệp tướng sẽ dùng thánh chỉ này bức trẫm vào khuôn khổ, đúng không?”
Sắc mặt Diệp Nham Bách vẫn bình tĩnh không gợn sóng: “Thần không dám, thần làm quan hai mươi năm, tự vấn không phụ lòng thiên hạ bách tính, không cô phụ tổ tông triều đình, càng không có lỗi với giang sơn Cố Thị, chỉ duy ấu tử này là thần hổ thẹn trong lòng, không biết bù đắp từ đâu, chỉ cần có thể bảo vệ nó, thần nguyện trả bất cứ giá nào, xin bệ hạ thương hại, nhìn vào tấm lòng thương con này của thần.”
Bàn tay nắm ngọc của Cố Sâm siết lại, một lúc thật lâu, sâu xa lên tiếng: “Trẫm thương hại ngươi, vậy ai tới thương hại trẫm?”
Diệp Trọng Cẩm ngồi lặng một bên, cúi đầu không nhìn không nói, giống như mọi chuyện diễn ra không hề liên quan đến mình.
Một đạo thánh chỉ có thể tùy ý viết sao thì viết với Diệp gia mà nói có ý nghĩa cỡ nào y rõ hơn ai hết, phụ thân mình trông đợi nhiều năm, sở cầu không gì hơn được thứ này, lão gia tử đợi được đến tuổi này, không biết có thể kiên trì đợi được đến lúc một đạo thánh chỉ khác xuất hiện hay không, nhưng mà bây giờ, bọn họ lại vì mình, nhẹ nhàng đem cho không người ta như vậy.
Phụ mẫu, đại ca, và cả ông nội nữa, Diệp gia từ trên xuống dưới, đều dùng phương thức của mình bảo vệ y, nhưng bọn họ không biết, y căn bản không đáng để họ bỏ ra nhiều như vậy.
Bọn họ ôm áy náy với đứa bé kia, nào hay đứa bé đó đã sớm đi vào cõi luân hồi mất rồi, y chẳng qua chỉ là một tên trộm hèn hạ, trộm đi tất cả mọi thứ của “Diệp Trọng Cẩm.”
Thậm chí y còn một mực lợi dụng yêu thương của người nhà họ Diệp, dùng bọn họ làm hậu thuẫn cho mình, giúp mình trốn tránh tình cảm của Cố Sâm.
Y sợ con đường mờ mịt phía trước, đời trước bị cha mẹ ruột của mình vứt bỏ, trải qua nỗi đau bị hoạn, trở thành một hoạn quan thấp hèn tự ti sâu tận trong xương, người đầu tiên bằng lòng đối xử tốt với y, xem y là người mà đối đãi lại là vị tiểu điện hạ kia, nhưng sau đó người ấy cũng bỏ mặc y, dù kết quả sau cùng vẫn nhặt y trở lại, nhưng ai biết có phải là một lần trêu đùa tình cảm nữa hay không.
Đế vương thâm tình, là chuyện nực cười cỡ nào?
Không Trần đại sư nói với y, qua sông có ba cách, nhưng ba cách đều là cùng người qua sông.
Y không có can đảm bước lên thuyền của Cố Sâm, y sợ nửa đường bị người nọ đuổi khỏi thuyền, sau đó bị dòng nước mãnh liệt cắn nuốt, nhưng y lại không bỏ được người trên thuyền đó, cho nên y co đầu rút cổ trốn trên chiếc thuyền nhà họ Diệp, nhờ bọn họ đưa mình qua sông, có như vậy, y không cần phải đau khổ lựa chọn nữa.
Nhưng mà, cho dù y cố gắng trở thành một Diệp Trọng Cẩm đến thế nào, thì bản chất của y vẫn chỉ là Tống Ly – Một kẻ nhát gan, ích kỷ, đê tiện.
Đã làm thương tổn người của Diệp gia, còn làm tổn thương người nọ.
Trong đầu y lúc này lại nhớ tới Lục Tử Diên, đời trước, trước cả khi y qua đời, Lục Tử Diên và Lục Lẫm đã thành một đôi thần tiên quyến lữ, Lục Tử Diên nói hắn thích nam nhân thì sao, thích cậu của mình thì lại làm sao, bọn họ không có huyết thống ràng buộc, bọn họ thật lòng yêu nhau, vì sao không thể ở bên nhau trọn đời trọn kiếp?
Thì ra, khi đó y không thích Lục Tử Diên, chê cười tiểu tử tuổi đời còn trẻ hồ đồ mơ mộng, thì ra không phải vì ghét hắn làm càn, mà vì đố kỵ với hắn, đố kỵ hắn không sợ hãi, đố kỵ hắn có thể tùy tâm sở dục, không để ý ánh mắt thế tục, sống tự tại hơn so với bất kỳ ai.
Y nhớ lại rất nhiều chuyện của đời trước, nhớ lúc người nam nhân tình sâu như biển này năm lần bảy lượt hỏi y, vì sao không thương?
Khi đó y đã đáp lại thế nào?
Chưa từng đáp lại.
Bởi vì không cần phải đáp.
Bởi vì người nọ là đế vương, còn mình, chỉ là một hoạn thần. Bởi vì hắn là chủ, mình là nô. Bởi vì chỉ cần một câu nói của hắn thôi, mình có thể từ chỗ cao rơi thẳng xuống vực thẳm, ngã đến tan xương nát thịt.
Xét đến cùng, chỉ bởi vì y sợ bị vứt bỏ thêm lần nữa.
Nực cười thay, Tống Ly à Tống Ly, ngươi sống hai đời người, vậy mà chưa một ngày sống rõ ràng minh bạch.
Trà thất của Tướng phủ.
Cố Sâm chìa bàn tay đang nắm ngọc bội bàn long ra, dịu dàng hỏi: “A Cẩm cũng hy vọng trẫm thu hồi vật này sao?”
Diệp Trọng Cẩm ngước mắt nhìn hắn, Cố Sâm buông mi, thần sắc nghiêm túc: “Với trẫm mà nói, nó không phải là Đế lệnh, nó là hứa hẹn của trẫm với A Cẩm, đã là hứa hẹn của trẫm thì không liên quan đến người khác, trừ phi A Cẩm nói không muốn, bằng không trẫm sẽ không thu hồi.”
Nói bóng nói gió, thánh chỉ của tiên hoàng, hắn muốn tuân thủ thì tuân thủ, không muốn tuân thủ, ai cũng đừng hóng ép được.
Diệp Nham Bách biến sắc, mặt mày càng ngưng trọng, Diệp Trọng Huy lãnh đạm nhìn đệ đệ mình, chỉ có An Thị là khe khẽ buông tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Trong lòng nàng, con trai nàng là người nhu thuận hiểu chuyện, cái gì nên nhận, cái gì không nên nhận, con nàng tự sẽ cân nhắc rõ ràng.
Mọi ánh mắt bỗng chốc dồn hết lên người Diệp Trọng Cẩm, thúc giục có, khẩn trương có, chờ mong cũng có. Diệp Trọng Cẩm thấy hơi chóng mặt, cho đến lúc này, đến cùng là ai đang bức bách ai?
Y bức phụ thân mình dùng tới di chỉ của tiên đế để bàn một cuộc giao dịch với Cố Sâm, phụ thân y lại dùng di chỉ bức Cố Sâm buông tha y, mà bây giờ, tất cả bọn họ lại cùng bức y phải chọn.
An Thị sốt ruột la lên: “A Cẩm, con mau nói đi, còn do dự gì nữa?”
Do dự cái gì? Ngọc bội kia là sính lễ của Cố Sâm, nếu Cố Sâm thu lại, từ nay về sau người nọ và mình không còn bất kỳ liên quan nào nữa, đây chẳng phải là điều mình luôn mong chờ sao? Vì sao còn do dự?
Tay Diệp Trọng Cẩm run lên, chậm chạp cầm miếng ngọc, lòng bàn tay lạnh ngắt tiếp xúc với độ ấm quen thuộc, là nhiệt độ cơ thể của người nọ.
Hoa văn trên ngọc là ấn ký hình rồng quen thuộc, đời trước miếng ngọc này treo bên hông mình ròng rã mười năm, cho dù nhắm mắt lại, y vẫn có thể mường tượng từng đường vân của nó một cách rõ ràng.
Y dùng giọng điệu rất chậm, hỏi hắn: “Bệ hạ nói thật?”
Giọng Cố Sâm khàn đi: “Đêm qua thấy ngươi rơi lệ, trẫm suốt đêm không ngủ, suy nghĩ rất nhiều.”
“Cho tới nay, trẫm chưa từng cho ngươi cơ hội lựa chọn, luôn tự cho là đúng, dùng hết mọi cách đối tốt với ngươi, lại chưa từng nghĩ tới, ngươi có muốn nhận hay không.”
Cố Sâm chạm tay lên má thiếu niên, lòng bàn tay thô dày xẹt qua khóe mắt y, trên da thịt non mềm tức khắc hiện lên một vết đỏ bắt mắt.
“Nhìn xem, cho dù trẫm cẩn thận thế nào cũng sẽ có lúc lơ đãng tổn thương ngươi, mà ngươi lại là một đứa trẻ dễ vỡ như vậy, trẫm càng nắm chặt, càng dễ làm ngươi bị thương, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi thương tâm rơi lệ thêm một lần nào nữa.”
Nói xong, hắn ghé sát vào tai thiếu niên, nhẹ giọng nỉ non: “Tống Ly, ngươi chỉ có một cơ hội này để trốn khỏi lòng bàn tay trẫm.”
Không phải Diệp Trọng Cẩm, mà là Tống Ly.
Trong khoảnh khắc, đất trời như sụp đổ, trong đầu như có thứ gì ầm ầm nổ tung, khiến cho tâm tư hỗn loạn bấy lâu của Diệp Trọng Cẩm vỡ thành bụi phấn, chỉ còn lại nỗi trống rỗng vô hạn vô biên đang dần chiếm cứ, y ôm ngực, giống như có thứ gì đó trong thân thể điên cuồng gào thét, vùng vẫy muốn chui ra khỏi thân thể huyết nhục này, đồng thời bao quẫn bách trước đó cũng theo nó từ từ thoát mất.
Hắn biết.
Phát hiện từ lúc nào? Nếu đã biết y là Tống Ly, nếu đã biết y là Tống Ly của đời trước, vì sao chỉ giương cung mà không bắn? Biết y đang giả ngu, lại kiên nhẫn cùng y diễn hết vỡ kịch hoang đường này?
Người nam nhân này vậy mà lại học được cách ẩn nhẫn, còn ẩn nhẫn đến tận lúc này, đây là chuyện khó tin cỡ nào…
Trầm mặc trôi qua, Diệp Trọng Cẩm bỗng nhoẻn miệng cười, cánh môi anh đào nhẹ nhàng hé mở, hỏi hắn: “Ngài cam lòng sao?”
Giọng điệu ngạo mạn trêu người như vậy nào phải thanh tiếng ngây thơ của một thiếu niên chưa trải sự đời, đó đã từng thuộc về duy nhất một Tống Ly mê hoặc toàn bộ tâm trí vị quân vương sát phạt của đời trước.
“Trẫm không nỡ, cho nên, trước khi trẫm đổi ý…”
Diệp Trọng Cẩm đứng dậy, cầm ngọc bội đeo vào hông mình, liếc nhìn Cố Sâm, nói: “Nếu ngài đã để cho ta lựa chọn, vậy khi nào đáp lại sẽ do ta quyết định, trước khi có đáp án, không được ép ta.”
Dứt lời, bước nhanh ra khỏi trà thất.
Cố Sâm nhìn theo bóng lưng y, rồi lại nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, bật cười thành tiếng.
“Trẫm biết ngươi không đành lòng.”
Sau đó khoan thai đứng dậy, sửa sang lại ống tay áo rồi nhìn Diệp Nham Bách nói: “Đến lúc trẫm hồi cung rồi, về phần thánh chỉ, vật do tiên hoàng tặng, Diệp tướng giữ lại thì hơn.”
Nói xong mang theo tâm tình vui vẻ rời đi.
An Thị ngồi sững một lúc lâu, khó tin trên mặt vẫn chưa lui: “Chuyện này… Đây, đây là làm sao? A Cẩm sao lại nhận ngọc bội bàn long kia, nó không biết miếng ngọc đó là…”
Diệp Nham Bách vuốt râu, lắc đầu: “Phu nhân, A Cẩm nhà chúng ta, e là lớn rồi khó giữ.”
“…”
Trở lại viện tử, Hạ Hà đang chỉ huy người làm quét sân, thấy Diệp Trọng Cẩm về vội vã tiến tới hành lễ, một tiếng hổ gầm từ đâu vọng lại, ngay sau đó, một con bạch hổ hùng tráng phóng như bay tới trước mặt Diệp Trọng Cẩm, chạy lòng vòng quanh y, thỉnh thoảng còn dùng cái đầu hổ to đùng cọ cọ lòng bàn tay y.
Diệp Trọng Cẩm ngồi xổm xuống xoa đầu nó: “Mới một ngày không gặp đã nhớ ta rồi?”
Hạ Hà cười trêu: “Chứ còn gì nữa, ngày thường chủ tử toàn ôm nó ngủ, đêm qua chủ tử đi vắng, nó nhảy lên nhảy xuống gầm gừ suốt đêm, già trẻ trong viện chúng ta chẳng ai ngủ nổi.”
Diệp Trọng Cẩm ôm đầu Đại Miêu, cọ cọ má mình lên đầu nó.
“A Cẩm.”
Diệp Trọng Cẩm quay đầu, thấy ca ca mình đến thì cười hỏi: “Ca ca muốn hỏi chuyện vừa rồi?”
Diệp Trọng Huy không trả lời y mà trực tiếp bước tới kéo cổ tay y vào phòng, cạch một tiếng, chốt luôn cửa lại.
Hạ nhân trong viện cả kinh, tính khí đại thiếu gia tuy không thể xem là tốt, nhưng nào giờ chưa từng nổi giận với tiểu thiếu gia, hôm nay sao lại giận thành như vậy?
Diệp Trọng Cẩm bị Diệp Trọng Huy ép vào góc tường, y nhìn gương mặt tuấn mỹ quá mức của ca ca mình, cảm thấy có hơi lúng túng, muốn nhanh chóng chui khỏi cánh tay đang kiềm giữ, lại bị Diệp Trọng Huy phát hiện ép trở về.
Diệp Trọng Huy lạnh lùng hỏi: “Quan hệ của đệ và bệ hạ là sao?”
Diệp Trọng Cẩm sững người, sau đó bày ra dáng vẻ ung dung, cười nói: “A Cẩm và bệ hạ là nghiệt duyên tiền thế, là oan gia kiếp này, chặt không đứt, vấn vương không ngừng.”
Y lại hỏi: “Không lẽ ca ca vẫn còn cho rằng bệ hạ đối với A Cẩm giống như ca ca đối với A Cẩm, chỉ là tình nghĩa huynh đệ thôi sao?”
Diệp Trọng Huy nhắm lại hai mắt, khuôn mặt như lãnh ngọc rơi vào mờ mịt: “Đệ là nam tử, ta làm sao cũng không nghĩ tới, bệ hạ lại ôm tâm tư như vậy với đệ.”
“Đó là đương nhiên, ca ca là người ngay thẳng, sao có thể nghĩ tới mấy thứ chuyện lệch lạc này.” Diệp Trọng Cẩm như trêu chọc hắn, tinh nghịch bồi thêm một câu: “Ca ca tìm La ca ca hỏi thử, sâu trong ngõ hẻm Yên Liễu ở thành nam có một hoa lâu, nơi đó có gì tốt đẹp đáng để người ta tìm đến, La ca ca nhất định biết.”
“Là nơi như thế nào?”
Diệp Trọng Cẩm tiến sát tai hắn, nhỏ giọng nói thầm: “Là một nơi hạ lưu, A Cẩm không dám nói.”
“Không dám nói, vậy đệ làm sao mà biết?”
“Thì nhờ Lục Tử Diên chứ sao, cữu cữu hắn tới đó tra án, hắn chạy theo góp vui, trở về kể với A Cẩm, nơi đó có rất nhiều mỹ nam, bọn họ người nào người nấy tài mạo song toàn, tư thái phong lưu, câu nhân còn hơn cả hồ ly tinh, Lục Tử Diên còn nói muốn dẫn A Cẩm đến một lần để mở mang kiến thức.”
Thấy sắc mặt ca ca mình càng lúc càng khó coi, y vội giải thích: “A Cẩm đương nhiên không thèm, dù có đẹp mắt hơn nữa, lẽ nào còn có thể đẹp mắt hơn ca ca A Cẩm sao?”
Vừa nói vừa kéo tay Diệp Trọng Huy lắc qua lắc lại, giọng càng thành khẩn: “Ca ca, huynh nhớ đừng có lẩn quẩn trong lòng rồi tới đó góp vui, huynh vào đó tìm vui, bọn họ mới là kẻ chiếm lợi đó, mỗi lần ca ca ra ngoài, ta chỉ muốn kiếm một cái mạn sa che mặt huynh lại, không cho ngoại nhân bọn họ được hời.”
Diệp Trọng Huy lạnh lùng nói: “Ồ, điểm này lại đúng ý ca ca, mỗi lần A Cẩm xuất môn, ca ca cũng chỉ muốn đeo xích lên người đệ, miễn cho khi quay đầu lại, đệ lại bị một kẻ ất ơ nào đó lừa mất.”
“…”
Diệp Trọng Cẩm rùng mình, ý tưởng của ca ca y hình như có hơi nguy hiểm.