Ngón tay Diệp Trọng Cẩm run lên, y hốt hoảng muốn rụt tay về, lại bị Cố Sâm giữ chặt. Người nọ bình thản mỉm cười, đôi đồng tử đen láy hiện lên một loại chấp nhất quen thuộc khiến cho Diệp Trọng Cẩm càng thêm kinh hãi, hắn nhìn thật sâu vào mắt y, hỏi: “A Cẩm sợ?”
Diệp Trọng Cẩm trợn mắt, cắn môi đáp: “A Cẩm sao phải sợ? Thái tử điện hạ bị thương tới ngốc rồi sao, A Cẩm nào phải đại nhân vật quan trọng gì, ai lại rảnh rỗi tìm tới A Cẩm gây bất lợi, ngài hà tất khiến bản thân ra nông nỗi này.”
Cố Sâm nghe vậy chỉ cười: “Đúng là cô choáng váng đầu óc rồi, nhưng nếu chuyện này lặp lại một lần nữa, lựa chọn của cô vẫn vậy.”
Diệp Trọng Cẩm lặng người, Cố Sâm không phải kẻ ngốc, hắn là một tên điên, so với trước càng điên.
Cố Sâm vỗ vỗ mặt giường bên cạnh, nói: “Lại đây, cô muốn gần A Cẩm thêm chút nữa.”
Diệp Trọng Cẩm lưỡng lự chẳng tiến chẳng lùi, y đã hứa với Diệp Nham Bách, không thể ở lại quá lâu, bất đắc dĩ nói: “Phụ thân đang đợi ngoài điện, sắc trời cũng không còn sớm, A Cẩm phải về.”
Thiếu niên trên giường đột nhiên bật dậy, duỗi tay ôm chặt eo y rồi trực tiếp nhấc bổng người ta lên giường. Diệp Trọng Cẩm không kịp phản ứng, đến khi nhận ra thì đã nằm cạnh Cố Sâm rồi, liếc mắt nhìn qua, vạt áo trắng tinh của người nọ đã nhuộm hồng mảng lớn.
Y sợ hãi thốt lên: “Thương thế của ngài…”
Cố Sâm chỉ hơi nhíu mày, thờ ơ nói: “Không đáng ngại, có A Cẩm ở bên, cô không thấy đau.”
Khổ nhục kế lúc nào cũng đạt hiệu quả tốt, nhóc kia cứ dán mắt vào vết máu trên người hắn, không dám lộn xộn nữa, ngay cả nói chuyện cũng nhỏ nhẹ đi nhiều: “Có cần gọi ngự y xem một chút không?”
Vất vả lắm mới lừa được người tới tay, Cố Sâm làm sao dễ dàng buông tha như vậy, hạ môi hôn lên thái dương của bảo bối trong lòng một cái,: “Thân thể cô không quý như A Cẩm, chút thương tích nhỏ này phải tận dụng cho hết, lát nữa gọi người đến băng bó lại là ổn.”
Diệp Trọng Cẩm thấy sắc mặt hắn vẫn bình thường mới vỡ lẽ ra, người nọ có võ công, mà người tập võ thì căn cơ tốt hơn người thường, vì thế thức thời không dong dài nữa.
“Tiểu bạch hổ vốn để cho A Cẩm nuôi, tên của nó đương nhiên là chờ A Cẩm đặt rồi.”
Nói đến chuyện này, Cố Sâm thật ra không tình nguyện lắm, đời trước A Ly của hắn nuôi một con mèo, coi như cũng khá thông minh, chỉ không tốt ở chỗ nó quá dính người, thời gian A Ly chăm nó còn nhiều hơn thời gian ở bên hắn. Nay con mèo mập kia không xuất hiện, hắn lại tặng y một con hổ, không phải là đang tự ngược mình ư?
Nhưng mỗi lần nhớ tới đợt săn bắn mùa thu năm rồi, hình ảnh nhóc này hai mắt sáng rỡ nhìn con hổ lớn trong lồng cứ quẩn quanh trong đầu hắn mãi, cuối cùng nóng đầu không kịp suy nghĩ, xin phụ hoàng ban cho con hổ con kia.
Thôi thôi, chỉ cần là nguyện vọng của y, hắn sẽ thay y hoàn thành tất cả.
Quả nhiên Diệp Trọng Cẩm nghe tin tiểu bạch hổ chưa có tên thì vui ra mặt: “A Cẩm sẽ suy nghĩ cẩn thận, đặt tên là một đại sự, không thể qua loa được.” Khi thốt ra câu này, Diệp tiểu thiếu gia dường như đã quên mất con vẹt nhỏ trong nhà từng bị mình tùy tiện vớ đại một cái tên gắn lên người nó như thế nào rồi.
Cố Sâm cười nói: “Được, A Cẩm từ từ suy nghĩ.”
Hai người to nhỏ chuyện trò, bỗng có vài cung tỳ vội vã tiến vào, cúi người bẩm báo: “Khởi bẩm điện hạ, hoàng hậu nương nương đến.”
Nữ nhân trong cung phần lớn đều là mẹ quý nhờ con, Mục hậu cũng vậy, phụ thân của hoàng hậu mất sớm, nhà mẹ đẻ chỉ biết trông nhờ vào người huynh trưởng không ra hồn kia chèo chống, đến nay đã lưu lạc xuống hàng thế gia nhị lưu, trong kinh còn không chen nổi vào hạng nào của danh mục thế gia vọng tộc, nhà mẹ đẻ đã không thể trông cậy, hoàng hậu chỉ có thể gửi gắm quãng đời còn lại vào đứa con trai mình đứt ruột đẻ ra.
May mà thái tử không phải một bao cát, từ nhỏ đã thông minh hơn người, còn chẳng cần hoàng hậu nhọc lòng lo nghĩ, mấy năm nay tuy hoàng đế trọng dụng Cố Minh, yêu thương Cố Du, thiên vị Cố Hiền, nhưng thủy chung chưa từng bạc đãi thái tử, tôn vinh mà một thái tử nên có đều có, hoàng hậu cũng an tâm hơn nhiều.
Nhưng nói sao thì hoàng hậu cũng không tài nào ngờ được, vậy mà có kẻ không kiêng nể gì, cả gan đẩy thái tử vào chỗ chết, kẻ đó còn có thể là ai? Hoàng hậu nghĩ đi nghĩ lại, có khả năng nhất, chỉ có thể là mẫu tử Lan quý phi kia thôi. Tiện nhân Lan Hân kia xưa nay tâm địa rắn rết, chuyện bỉ ổi gì cũng làm ra được.
Năm xưa chuyện Lệ phi sinh non không thể không kể đến một phần công lao của ả.
Mục hậu càng nghĩ càng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể moi tim đào phổi ả nữ nhân lòng dạ hiểm độc kia ra để giải mối hận nhiều năm tích tụ trong lòng.
Nhưng lòng dẫu hận tới cỡ nào thì ở trước mặt cung nhân, hoàng hậu vẫn phải ra dáng một vị nương nương đoan trang đức hạnh, đích thân chuẩn bị thuốc bổ huyết ích khí mang đến Đông cung cho thái tử, với tình cảnh này, thức ăn nước uống qua tay người ngoài, hoàng hậu không cách nào yên tâm cho được.
“Sâm nhi, mẫu hậu tới thăm con đây, con khỏe hơn chút nào chưa?”
Xốc lên màn trướng, nương theo ánh sáng của ngọn nến chập chờn, hoàng hậu giật mình nhìn đứa bé nằm cạnh con mình, đứa bé kia rất đẹp, đôi mắt như diệu thạch sáng ngời, tuyết cơ ngọc phấn, phiến môi đỏ như cánh nguyệt quý tắm dưới cơn mưa, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, khiến cho cõi lòng người ta như bị một cọng lông vũ nhẹ nhàng phớt qua.
Mục hậu ngây người một lúc thật lâu, như nhớ tới ai đó, ngập ngừng hỏi: “Đây là… đứa nhỏ của Diệp gia?”
Cố Sâm đáp: “Hồi mẫu hậu, chính là A Cẩm.”
Diệp Trọng Cẩm muốn leo xuống hành lễ, Cố Sâm lại sống chết không chịu buông tay, y không thể làm gì khác, chỉ có thể tiếp tục nằm cạnh hắn, ngô không ra ngô khoai không ra khoai vấn an một câu: “A Cẩm bái kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.”
Mục hậu không chút để ý đến kiểu vấn an kỳ quặc của y, ngược lại cười trêu: “Mới mấy năm không gặp, đứa trẻ này càng ngày càng đẹp, đáng tiếc không phải là một cô nương, nếu không, cực kỳ xứng đôi với thái tử.” Nàng nói xong, bỗng nhớ năm xưa từng có hôn phối giữa đứa con thứ hai của nhà họ Diệp với thái tử con mình, kết quả ra đời lại là một bé trai, hôn sự huyên náo một thời đi vào ngõ cụt.
Nếu năm xưa hôn sự này có thể thành thì với hậu thuẫn của nhà họ Diệp, mẫu tử hai người sẽ không khổ cực như ngày hôm nay.
Nàng lại nhìn đứa bé trên giường một lúc, khuôn mặt này đúng là ai nhìn cũng phải mềm lòng, lòng Mục hậu càng thêm tiếc nuối, sao lại là một bé trai, nếu là một tiểu cô nương thì tốt biết bao.
Trời đã tối đen, Diệp Nham Bách đợi mãi không thấy con mình trở ra, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, lòng thầm nói, Cố Sâm vậy mà có dũng khí chơi trò tâm kế với ông đây, Diệp Nham Bách vuốt râu, quay đầu đi thẳng tới Càn Chính Cung.
Khánh Tông đế đang dùng thiện bỗng nghe nội thị thông truyền, thừa tướng đại nhân xin cầu kiến, hoàng đế bị dọa rớt luôn đũa ngọc trong tay.
Mấy hôm nay vì muốn truy bắt thích khách, kinh thành huy động hết binh lực của Hình Bộ và Đại Lý Tự, dùng luôn tới tướng sĩ dưới tay Mạnh Đình Uy, bắt không ít người, lao sư động chúng rầm rộ như vậy đương nhiên không tránh khỏi chọc cho bách tính oán than nghiêng trời lệch đất, người ngoài không ai dám can gián, nhưng lão hồ ly Diệp Nham Bách này thì khác.
Khánh Tông đế cũng biết thích khách lần này tám chín phần mười có liên quan đến mấy vị hoàng tử còn lại, không thì cũng là nhà ngoại của bọn nó mà thôi, ông cũng từ hoàng tử đi lên, sao không nhìn thấu mấy chuyện cong cong vẹo vẹo bên trong được, nhưng biết là một chuyện, xử trí lại là một chuyện khác.
Môi hở thì răng lạnh, may mà thái tử chỉ bị thương ngoài da, làm ầm ĩ như vậy chỉ muốn dọa nạt cảnh cáo một phen, bởi nếu truy đến cùng, mặt mũi hoàng thất còn biết đặt đi đâu nữa.
Khánh Tông đế nhấc tay nói: “Để ông ta vào.” Giờ không gặp, sáng sớm mai cũng phải gặp, mà mai thì có mặt đông đủ văn võ bá quan, mặt mũi của hoàng đế càng chẳng còn sót lại miếng nào để vứt.
Diệp Nham Bách tiến vào nội điện, quy quy củ củ hành lễ: “Thần khấu kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Khánh Tông đế không đợi Diệp Nham Bách kịp quỳ xuống đã bước tới nâng ông dậy, cười đến hòa ái: “Diệp khanh không cần đa lễ, đã muộn thế này, không biết ái khanh chuyến này cầu kiến là có chuyện gì?”
Diệp Nham Bách cung kính đáp: “Thần cả gan, thỉnh bệ hạ giúp thần đòi lại con trai.”
Khánh Tông đế đơ người, vốn đã chuẩn bị xong tâm lý nghe tiên sinh lên lớp giảng bài trị quốc an dân, sao đùng một cái từ quốc sự quẹo qua gia sự vậy?
“Con của khanh làm sao?”
“Hồi bệ hạ, mấy hôm trước thái tử tặng cho khuyển tử một con bạch hổ con, hôm nay khuyển tử tiến cung tạ ân, nhưng trời đã tối muộn thế này mà thái tử vẫn chưa chịu thả người, cho nên thần cả gan, thỉnh bệ hạ ra mặt làm chủ thay thần.”
Thái dương Khánh Tông đế giật giật mấy cái, xua tay liên tục: “Diệp khanh có hiểu lầm gì chăng, thái tử mấy ngày nay bệnh nặng, luôn dưỡng bệnh trên giường, ăn uống còn phải cần người giúp, sao có thể giấu con khanh được, ước chừng là đứa bé kia ham chơi, nương lại Đông cung không chịu về, không may lại khiến cho hoàng nhi của trẫm hàm oan.”
Diệp Nham Bách nghe vậy thì bừng bừng lửa giận: “Bệ hạ, A Cẩm nhà thần rất ngoan, rất hiểu chuyện, tuyệt đối không có chuyện ham chơi nhỡ việc.”
Khánh Tông đế cũng nổi giận đùng đùng: “Diệp khanh nói vậy là ý gì? Lẽ nào Sâm nhi của trẫm không ngoan không hiểu chuyện?”
Diệp Nham Bách nhếch mép một cái, lạnh lẽo nói: “Bệ hạ, thái tử điện hạ của bệ hạ là dạng người gì, trong lòng bệ hạ không phải rõ ràng rồi sao?”
Hoàng đế bỗng nhiên có cảm giác mình chưa già mà đã mắc chứng nghẽn khí không thở nổi, chỉ tay vào lão hồ ly cả buổi vẫn không thốt được câu nào.
Nội thị vội vàng chạy tới thuận khí cho hoàng đế, nhỏ giọng khuyên can: “Bệ hạ, Diệp tướng, xin bớt giận, chớ vì việc nhỏ mà tổn thương tình cảm quân thần.”
Hoàng đế hất tay nội thị ra, bữa tối chưa kịp động đũa cũng không thèm nữa, cao giọng nói: “Khởi giá tới Đông cung, hôm nay phải để Diệp tướng nhìn xem, thái tử của trẫm thật ra là hạng người gì.”