Bạch lộc xưa nay rất hiếm, lại sống ẩn dật trong núi, sâu tận hạ nguồn khe suối phía đông của ngọn Dịch Sơn, là thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu, vận khí của An Thành quận chúa thật khiến cho người ta hâm mộ, đi săn trong núi vậy mà trùng hợp bắt được một con, cho nên mới không thể chờ đợi mà đạp luôn cửa hầu phủ hiến tặng vật quý, giáo dưỡng khuê các gì đó đều quên sạch, đủ thấy tiểu cô nương này vui tới cỡ nào.
Với người đương thời mà nói, lấy bạch lộc làm sính lễ biểu đạt cho thành ý cao nhất.
Bốn chữ nghe thì đơn giản ấy của Cố Sâm nếu ngẫm kỹ sẽ thấy phân lượng bên trong cực nặng.
Lúc này lại không ai suy nghĩ quá xa, chưa nói tuổi tác hai người còn nhỏ, quan trọng nhất là cả hai đều là nam, nghe thì nghe vậy, không khiến cho người ta nảy sinh liên tưởng gì kỳ lạ. Đại Khâu trước đây cũng từng có tiền lệ nam thê, có điều số lượng rất ít, Hán tộc trước nay luôn đặt nặng chuyện con cái nối dòng, tựu chung chẳng được mấy người nguyện bỏ đường ngay cưới vợ sinh con mà cam chịu kết hôn với người đồng tính.
Hơn hết người này còn là thái tử của Đại Khâu, mà bảo bối quý giá của nhà họ Diệp từ khi còn trong bụng mẹ đã được hoàng đế chỉ hôn cho thái tử, dù cái hố đen ấy đã là chuyện đáng chôn từ ba năm trước, giờ đột nhiên nhắc lại, ít nhiều không tránh khỏi có chút lúng túng xấu hổ.
Mấy ngày nay trời bắt đầu trở rét, thỉnh thoảng có thể bắt được vài bông tuyết lả tả giữa gió đông, trong phòng đã đốt lên noãn lô ủ ấm, đỉnh lư hương bằng sứ Thanh Hoa đang tỏa khói hương nghi ngút, bé con được lớp áo lông thỏ trắng muốt bao kín cả người, gương mặt ngọc tuyết bị gió đông hun cóng đến ửng hồng, khiến cho người ta nhìn mà rạo rực muốn ôm hôn mấy cái.
Cố Sâm cúi đầu nhìn cục bánh nếp ủ trong lòng mình, bắt được đôi mắt đen láy ướt sũng của y cùng lúc nhìn lên, lòng càng rục rịch muốn chọc ghẹo một phen cho thỏa.
Hắn ôm hai má của Diệp Trọng Cẩm, khóe môi từ từ cong lên, cười nói: “Thái tử ca ca lấy bạch lộc của An Thành quận chúa tặng cho A Cẩm nhé?”
Hai mắt Diệp Trọng Cẩm lóe lên, nhưng nhanh chóng bị y buông mi che mất, nhỏ giọng than thở: “A Cẩm chỉ tò mò chút xíu thôi, không muốn có vật hiếm đó đâu, mẫu thân nói bạch lộc sống ở sâu trong núi, ăn tiên thảo trên núi, uống linh tuyền của núi, tất có linh khí, nếu mà ăn nó thì thần tiên nhất định sẽ trách tội, A Cẩm không dám.”
Y cố sống cố chết xuyên tạc ám chỉ của Cố Sâm, biến bạch lộc trở thành thức ăn như mọi lần Cố Sâm đem tặng, thật lòng mà nói thì ai lại nỡ làm thịt linh vật ngàn vàng khó cầu kia, Diệp Trọng Cẩm khăng khăng xem nó như một món ăn hiếm lạ chỉ để tránh đi đề tài lúng túng trước kia thôi.
An ma ma thở phào một tiếng, cười nói: “Xin thái tử điện hạ đừng trách, tiểu chủ tử là con mèo tham ăn, trong mắt chỉ có ăn là quan trọng nhất, ôi chao, thành ra như vậy đều do lão gia và phu nhân chiều quá mà ra.”
Cố Sâm không để ý nhóc tham ăn này cố tình né tránh, ôm y cùng ngồi lên giường, “Không ăn thì không ăn, để nuôi trong viện cũng tốt, dù sao cũng là linh vật có linh khí, xem như tăng thêm cho A Cẩm chút phúc khí.” Vừa nói vừa nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của y: “Sao vẫn không thêm miếng thịt nào thế này, đồ ăn cô đưa đến lẽ nào vào bụng người khác hết rồi sao?”
Diệp Trọng Cẩm lặng lẽ xoa xoa cái bụng mỡ căng tròn của mình, hầm hừ trong bụng, người này vậy mà trợn mắt nói xạo cơ đấy, từ khi Diêu Trân vào phủ ngày nào cũng mày mò làm ra đủ loại đồ ăn ngon cho y, thêm đám ngự trù trong cung vì muốn lấy lòng thái tử cũng đua nhau vắt óc làm ra mấy món lạ, bụng y sắp thành cái trống rồi đây này, thế mà người này cứ làm như không thấy, còn bình tĩnh trợn mắt dối lòng.
Diệp Trọng Cẩm nhăn mày, thật thà giải thích: “Đều do A Cẩm ăn hết.”
Cố Sâm cong môi, nở nụ cười mang theo hàm xúc khó lòng diễn tả: “Cô không tin, phải tự mình kiểm tra thực hư mới được.”
“…”
Diệp Trọng Cẩm chưa kịp nói gì đã bị người nọ thả xuống giường mềm, hôm nay y mặc chiếc áo da thỏ hai lớp, bên ngoài là gấm hồng trù tiên diễm, quanh cổ đính một vòng lông thỏ trắng muốt, lúc này bị thả xuống nằm chổng vó trên giường, gương mặt trắng nõn lộ ra sau cổ áo đỏ bừng lên, cũng vì y phục quá dày nên loay hoay thế nào cũng không bò dậy được, trông y hệt một cục tuyết tròn vo, đáng yêu không tả được.
An ma ma vốn muốn lên giúp đỡ nhưng nhìn thấy dáng vẻ của tiểu chủ tử như vậy thì không kiềm được phì cười thành tiếng, Hạ Hà và mấy nha hoàn trong phòng cũng đồng loạt nghẹn cười, chẳng qua đám tiểu cô nương còn e ngại mặt mũi chủ nhân nên chỉ dám cúi đầu cười trộm.
Tay Cố Sâm linh hoạt đặt lên bụng mỡ mềm mềm của Diệp Trọng Cẩm, xoa nắn không biết mệt: “Thì ra đều nằm hết trong này.”
Bụng Diệp Trọng Cẩm có mấy chỗ cực kỳ nhạy cảm, bị người ta xoa tới xoa lui như vậy không cách gì chịu được, nghẹn tới mặt mũi đỏ gay, suýt chút khóc luôn ra tiếng, kêu la oai oái: “Ma ma, cứu A Cẩm…”
An ma ma nào nỡ nhìn chủ tử mình chịu tội, nhưng uy nghiêm của thái tử cũng không phải chuyện đùa, bà do dự cả buổi không biết phải làm sao, phía sau bỗng vang lên tiếng cười lạnh: “Ta còn tưởng ai dám ở Phúc Ninh Viện bắt nạt đệ đệ mình, thì ra là thái tử điện hạ, dạo này thái tử điện hạ dường như rất nhàn rỗi, ba ngày thì hai ngày đã hạ giá đến tướng phủ, kẻ nào không biết còn cho rằng thái tử điện hạ có giao tình sâm đậm với Diệp gia chúng ta đấy.”
Vừa dứt lời vươn tay kéo Diệp Trọng Cẩm tránh khỏi móng vuốt ủa Cố Sâm, thấy bé con giơ nắm tay nhỏ xoa xoa khóe mắt đỏ bừng, khi quay đầu lại trông thấy Cố Sâm vẫn luôn nhìn đệ đệ mình, Diệp Trọng Huy không thèm che giấu nội tâm giận dữ, trừng luôn đương kim thái tử.
Thần sắc của Cố Sâm vẫn ôn nhu như nước, chẳng qua khi trực diện đáp lại ánh mắt của Diệp Trọng Huy thì độ ấm trong mắt đã không còn sót lại miếng nào.
“Đại công tử quá lời, cô và Diệp phủ đương nhiên không có giao tình gì đặc biệt, cô chỉ đơn thuần yêu thích A Cẩm, nếu đại công tử không muốn thấy cô xuất hiện trong tướng phủ, vậy càng đơn giản, cô đưa A Cẩm vào cung là xong chuyện.”
“Ngài đừng vọng tưởng.” Diệp Trọng Huy siết chặt nắm tay, cắn răng nói: “Thái tử điện hạ có nhiều đệ đệ như vậy còn muốn đoạt A Cẩm, nói ra không tự thấy buồn cười sao?”
Cố Sâm bình thản nói: “A Cẩm là A Cẩm, dù cô có một trăm một ngàn đệ đệ, nhưng nếu không phải là A Cẩm thì tất cả chẳng có ý nghĩa gì.”
Diệp Trọng Huy triệt để nghẹn lời.
Cố Sâm khom lưng để mặt mình đối diện với Diệp Trọng Cẩm rồi nhanh chóng hôn phớt qua má y, cười nói: “Hôm khác cô lại đến tìm A Cẩm.”
Diệp Trọng Cẩm ngẩn người, người nọ đã sải bước đi rồi.
Trong lòng y hiểu rất rõ, “Hôm khác” mà người nọ nói không phải mười ngày thì cũng là nửa tháng, càng không phải như lời huynh trưởng mình cường điệu ba ngày đã có hai ngày rảnh rỗi đến đây. Thân làm thái tử, lớn thì đọc sách làm đế vương, nhỏ thì học canh nông thủy lợi, cái nào cũng phải thông, cái nào cũng phải vượt trội hơn người khác, làm sao còn thời gian rảnh để đến chơi với mình.
Diệp Trọng Huy không thấy rõ một màn gai mắt khi nãy, trông thấy đệ đệ đang ngẩn người, hắn đến cạnh rồi ngồi xổm trước giường, xoa đầu y, nói: “Cũng tại A Cẩm chọc người yêu thích quá, chọc đến cả nhân vật khó chơi như vậy.”
Diệp Trọng Cẩm bày ra vẻ mặt vô tội, y đã làm gì đâu, do người ta tự tìm đến cửa ấy chứ.
Lại qua thêm vài ngày, Thành vương đích thân đến tặng tướng phủ một con bạch lộc thiên kim khó cầu.
Thừa tướng đại nhân trợn tròn hai mắt, An Thị cũng trợn tròn hai mắt, đến cả lão thái gia xưa nay nghiêm cẩn cũng trợn tròn hai mắt. Tướng phủ bọn họ có nam tử nào đủ tuổi để thành thân cùng An Thành quận chúa hử, bạch lộc này là ý gì đây??
Thành vương cười nói: “Hoàng chất của bản vương rất thích tiểu công tử của quý phủ, đặc biệt nhờ bản vương đem con bạch lộc này đến tặng, linh vật này có phúc khí, có thể ban phúc thân thể khỏe mạnh bình an, nuôi trong viện của tiểu công rất có lợi cho việc dưỡng bệnh.”
Khóe môi Diệp Nham Bách mấp máy, khó xử nói: “Con bạch lộc này quả thật rất quý, nhưng mà ngụ ý của việc tặng bạch lộc hình như không thích hợp lắm…”
Thành vương không kiên nhẫn xua tay ngắt lời: “Đừng nói ngụ ý ngụ ớ gì với bản vương, bản vương nói thật, thể diện của vương phủ bị nha đầu kia vứt sạch rồi, nó có giữ lại cũng không được tích sự gì, Lục Lẫm vừa nhìn đã biết không muốn tiếp nhận tình cảm của nó, hiện giờ bản vương chẳng còn mặt mũi gì nữa, bị cả kinh thành gièm pha chế giễu, trở thành trò cười suốt mấy ngày nay. Tối qua bản vương vừa đem nha đầu kia tống vào cung để thái hậu quản giáo ít hôm, thừa dịp nó chưa hồi phủ phải nhanh chóng xử lý cho xong vật nhỏ phiền phức này, Diệp tướng, hôm nay ông nhận thì tốt, mà không muốn nhận cũng phải nhận cho bản vương.”
Diệp Nham Bách: “…”
Thành vương tính tình táo bạo cả triều đều biết, kẻ nào dám làm ông ấy chướng mắt, ông ấy tuyệt đối không để kẻ đó vui vẻ dù chỉ nửa khắc, quậy cho tới khi người ta thân tàn ma dại mới đủng đỉnh cho qua, quả ứng với câu “Tú tài gặp phải nhà binh, có lý cũng không có đường để nói.” Vì bình an của tướng phủ, Diệp Nham Bách cắn môi, bất đắc dĩ nhận lễ.
“Vậy… làm phiền vương gia đã vất vả một phen.”
Thành vương khoát tay, cất giọng cười sang sảng: “Nhận là tốt rồi, nhận là tốt rồi, bản vương hôm khác mời Diệp tướng uống vài chung rượu.” Dứt lời, nghênh ngang bỏ đi, dáng vẻ không mảy may áy náy với nhà họ Diệp vừa bị củ khoai lang nóng bỏng tay của vương phủ ném thẳng vào đầu.
Đợi khi mọi người tản đi hết rồi, An Thị nhíu mày lên tiếng: “Thái tử điện hạ tặng bạch lộc cho A Cẩm nhà chúng ta là có ý gì? Đây… đây không phải là thứ để cầu hôn sao…”
Diệp Nham Bách cũng ù ù cạc cạc không hiểu ra làm sao, lão thái gia vẫn ngồi im trên ghế trầm ngâm vuốt chòm râu trắng, chậm chạp nói: “Có lẽ nhất thời nổi hứng thôi. Dù là lý do gì thì cũng không phải là do thái tử vừa mắt A Cẩm nên muốn dùng bạch lộc làm sính lễ được. Một người tám tuổi, một đứa mới có ba tuổi… hơn nữa đều là bé trai…” Lão thái gia lắc đầu nói tiếp: “Quý nhân đã tặng thì chúng ta cứ nuôi thôi.”
Diệp Nham Bách miệng đáp vâng, lòng lại chẳng rõ do đâu cứ âm ỷ một dự cảm khác thường.