Thấy sắc mặt âm trầm của Cố Sâm, Diệp Trọng Cẩm còn tưởng người nam nhân này có chuyện quan trọng nào đó muốn nói với y, nào ngờ lại đề cập đến chuyện đại hôn của bọn họ.
Khóe môi Diệp Trọng Cẩm co rút: “Thành thân lúc nào mà không được, người dù sao cũng là của ngài rồi, còn sợ ta chạy đi đâu được nữa?”
Cố Sâm nghe vậy sắc mặt càng khó coi, ý tứ trong lời A Cẩm vừa nói rõ ràng là đã nghĩ đến chuyện muốn kéo dài hôn sự.
Hắn nhíu mày, kéo người ôm vào lòng, bất mãn hầm hừ: “Ở trong lòng A Cẩm, người ngoài lúc nào cũng quan trọng hơn trẫm, tiểu công tử họ Lục kia bị bắt cóc quá nửa là để chuẩn bị lên làm hoàng đế, ai dám tổn thương hắn, A Cẩm quan tâm hắn như vậy có từng suy nghĩ qua trẫm có khó chịu hay không chưa?”
Diệp Trọng Cẩm nhướng mày, cười hỏi: “Trong lòng bệ hạ rất khó chịu sao?”
Cố Sâm gật đầu.
Diệp Trọng Cẩm đặt tay lên ngực Cố Sâm, vừa xoa vừa hỏi: “Như vậy… còn khó chịu nữa không?”
Nhịp tim Cố Sâm đột ngột tăng vọt, lập tức áp người ta xuống giường La Hán, hôn lấy hôn để: “Trẫm một khắc cũng không đợi nổi, đơn giản lấy thiên địa làm chứng, nhật nguyệt làm mối, hôm nay chúng ta thành thân luôn đi.”
Diệp Trọng Cẩm bị nam nhân vừa liếm vừa hôn nhột gần chết, y cười đến chảy nước mắt, híp đôi mắt đầy nước nhìn hắn, nhan sắc động lòng người, gần như hoạt sắc sinh hương, Cố Sâm trở nên ngây dại, đờ người một lúc thật lâu cũng không động đậy.
Diệp Trọng Cẩm kéo ống tay áo hắn, nỉ non: “A Cẩm đói rồi.”
Cố Sâm chống người ngồi dậy, giúp y chỉnh lại y phục, chuốt lại tóc cho y rồi ngồi xuống mang hài vào chân y, xong mọi việc mới ra lệnh: “Truyền thiện.”
Bên ngoài đáp lại một tiếng “Dạ”, ngay sau đó hơn mười cung nhân cúi gầm mặt lần lượt tiến vào, không một ai dám trộm nhìn vào trong điện.
Cố Sâm nắm cẳng chân trắng nõn của thiếu niên trên tay mà vừa yêu vừa hận đến nghiến răng, thầm nghĩ thế này có khác nào đang nuôi một tiểu tổ tông đâu, đường đường là đế vương một nước lại tự tay thay y phục hầu hạ người ta dùng bữa, đã thế còn chẳng lấy được nửa điểm ngon ngọt nào.
Chẳng qua trong khoảnh khắc khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy thiếu niên đang cười với mình, bao nhiêu oán hận bỗng chốc hóa thành mây bay đi hết, trong lòng chỉ thấy ngọt ngào không chịu được.
Khi Diệp Trọng Cẩm về lại tướng phủ, trước cổng đã thắp lên mấy ngọn đèn lồng, cha mẹ và đại ca đều đang ở cổng đợi y.
Y vừa xuống xe, An Thị đã bước tới kéo tay y, giọng đầy lo lắng: “A Cẩm, gần đây trong kinh không an ổn, lần sau không được về trễ như vậy nữa biết chưa?”
Tuy đã vào xuân nhưng đêm xuống trời vẫn còn khá lạnh, Diệp Trọng Cẩm dùng tay mình ủ lấy tay An Thị: “Mẫu thân an tâm, trên đường về luôn có thị vệ theo hộ tống A Cẩm.”
An Thị định nói công tử nhà họ Lục kia có thân phận như thế vẫn bị bắt cóc đấy thôi, song cũng nghĩ lại con mình và Lục Tử Diên xưa nay giao hảo, trong lòng phỏng chừng còn lo lắng cho bạn tốt của nó hơn ai hết, cuối cùng nhịn xuống, chỉ nói: “Tuy vậy nhưng mẫu thân vẫn không yên tâm.”
Diệp Trọng Cẩm đành phải hứa hẹn lần sau không dám ở bên ngoài quá trễ nữa An Thị mới bằng lòng buông tha, còn giục y uống thuốc, cứ nhắc mãi uống khi còn nóng mới tốt, vừa nói vừa nắm tay y vào nhà.
Diệp Trọng Cẩm vừa nghe đến hai chữ “chén thuốc”, hai mắt lóe lên sợ hãi, lặng lẽ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang ca ca mình.
Diệp Trọng Huy nhận được tín hiệu của đệ đệ, trong mắt cũng hiện ý cười, dùng khẩu hình đáp lại – Ngoãn ngoãn uống đi.
Lão gia tử ở trong phòng đang chơi với đôi song sinh, thấy con cháu mình vào thì nặng nề hừ một tiếng.
“…”
Diệp Trọng Cẩm đến bên cạnh lão gia tử, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ông ơi.”
Lão gia tử vừa thấy y thì lòng đã mềm nhũn mất rồi, chẳng qua vẫn cố tình nghiêm mặt, nặng nhẹ nói: “Còn gọi ông làm chi nữa, cuối tháng này tiến cung rồi ấy mà, thời gian sau cùng cũng không chịu để dành ở cạnh người thân, ngày ngày chỉ biết chạy vào cung tìm người ta, trong lòng con làm gì còn chỗ cho mấy người bọn ta nữa, đều bị cái vị trong cung kia chiếm hết cả rồi.”
Diệp Trọng Cẩm rối rít nhận lỗi, lão gia tử vẫn quyết tâm không cho y sắc mặt tốt, cứ thế im luôn không nói không rằng.
Diệp Trọng Cẩm liếc mắt trông thấy chén thuốc trên tay tỳ nữ đang đi tới, hai mắt lóe lên, sau đó thình lình nhíu chặt đầu mày, che miệng ho khù khụ.
Lão gia tử sợ nhất là A Cẩm của ông không khỏe, thấy vậy thật giả gì ông ném ra sau đầu hết, vội vàng gọi người mang thuốc đến, còn tự tay đút thuốc cho cháu ngoan của mình.
Diệp Trọng Cẩm nắm bàn tay bưng thuốc của ông, chịu đựng cay đắng uống hai hớp lớn cho hết nước thuốc trong chén.
An Thị đứng bên cười nói: “Khi còn bé, mỗi lần A Cẩm không chịu uống nhưng chỉ cần phụ thân đút thì thằng bé lại ngoan ngoãn uống hết.”
Một câu đâm ngay vào lòng lão gia tử, mắt ông ngập giữa ôn hòa, sớm đã quên bẵng chuyện cáu kỉnh vừa rồi.
Phúc Ninh Viện.
Sau hôm bị lão gia tử nặng nhẹ, mấy ngày sau đó Diệp Trọng Cẩm không dám đi đâu nữa, chỉ quanh quẩn trong phủ, thường xuyên đi dạo với lão gia tử, lão gia tử được dỗ mà vui ra mặt, còn cái vị trong cung thì ngược lại, suốt mấy ngày trời chịu sự dằn vặt của nỗi khổ tương tư.
Lúc này y ngồi trong lương đình, lá trúc lả tả rơi rụng xung quanh, tay trái cầm một quân cờ trắng, tay phải một quân cờ đen, dáng vẻ đúng là đang tự chơi cờ một mình.
Một nam tử áo xanh bước vào rừng trúc, theo lối mòn tìm tới lương đình bên này, cung kính cất lời: “Chủ tử, Thẩm công tử tới.”
Diệp Trọng Cẩm gật đầu.
Thẩm Minh bước tới cúi người chào một tiếng: “Nhị công tử.”
Y nhấc mắt nhìn sang: “Thẩm công tử mời ngồi, thương thế đã đỡ hơn chưa?”
Thẩm Minh ngồi xuống ghế đá bên cạnh, cẩn thận đáp: “Thương thế Thẩm mỗ đã không còn đáng ngại, chẳng qua đã quen dùng tay phải, nay buộc phải dùng tay trái vẫn chưa quen lắm, có lẽ phải đợi thêm một thời gian nữa mới thích ứng được.”
Diệp Trọng Cẩm không nói thêm gì, nhẹ nhàng hạ xuống một quân cờ.
Thẩm Minh nhìn cục diện trên bàn cờ rồi nhanh chóng buông mắt che đi kinh ngạc.
“Tống Dịch, xem trà.”
Nam tử áo xanh vâng một tiếng rồi nhấc ấm tử sa trên lò lửa xuống, rót ra một chén trà nóng dâng đến tay Thẩm Minh.
Thẩm Minh nhận trà, nói một tiếng cảm ơn.
Rừng trúc xào xạc tiếng lá rơi không ngừng nghỉ, một nam tử áo xanh trầm mặc đứng hầu một bên, ngồi ở bàn đá là một người tự mình chơi cờ với mình và một người đang cúi đầu thưởng trà.
Không biết qua bao lâu, đường mòn kế bên lại xuất hiện thêm một nhóm gia bộc đang khiên một cái rương gỗ phủ nước sơn đỏ đi đến cổng Phúc Ninh Viện.
Thẩm Minh nhìn theo rương gỗ ấy, đồng tử đột nhiên co rút một cái.
Diệp Trọng Cẩm đúng lúc liếc qua, thờ ơ hỏi: “Đó không phải là đồ ngoại tổ phụ ta để lại sao? Mang qua viện ta làm gì?”
Tống Dịch đáp: “Ít hôm nữa chủ tử tiến cung rồi, phu nhân cho người mang vào kho của chủ tử, bảo là coi như của hồi môn.”
“…”
Diệp Trọng Cẩm bị mấy chữ “của hồi môn” thình lình thoát ra từ miệng Tống Dịch đâm cho một nhát.
Y nhíu mày, vung tay hủy ván cờ đang chơi: “Chả vui gì cả, Thẩm công tử, trà hôm nay phẩm tới đây thôi, bản công tử không phụng bồi nữa, đi trước.”
Nói xong không đợi Thẩm Minh đáp lại mà sải bước đi luôn, Tống Dịch vội vã cúi đầu đuổi theo.
Thẩm Minh đứng dậy, nghiêng mình nhìn theo hướng hai người vừa đi.
Ra khỏi rừng trúc, Diệp Trọng Cẩm nhặt lấy chiếc lá trúc bám trên ống tay áo mình, vừa hỏi: “Thế nào, có vết tích dịch dung không?”
Tống Dịch đáp: “Thuộc hạ không nhìn ra.”
Diệp Trọng Cẩm kinh ngạc: “Đến cả ngươi cũng không nhìn ra, lẽ nào thuật dịch dung của người này cao minh hơn ngươi sao?”
“Chủ tử, thuật dịch dung của nô tài tuy tinh diệu, nhưng nhãn lực thì không sánh bằng, tương tự, Thẩm công tử cũng chưa chắc phát hiện ra được thuật dịch dung của nô tài.”
Diệp Trọng Cẩm gật đầu.
Người đại ca y phái đi điều tra Thẩm Minh đã lâu như vậy vẫn chưa có tin tức gì, nếu không phải đường xá thật sự quá xa như lời Thẩm Minh nói, trì hoãn không ít thời gian, thì chỉ còn một khả năng, có thể đã bị sát hại hết rồi.
Cuối cùng là do y quá lo nghĩ hay là người này là thật sự là một cao thủ ẩn nấp?
An phủ.
Trần Tử Chiêu nhận mật hàm được trình lên, hai mắt trở nên thâm trầm.
Thư đồng dè dặt hỏi: “Thiếu chủ, đã tìm được đồ rồi, vậy tối nay chúng ta hành động chứ?”
Trần Tử Chiêu lắc đầu, đem mật hàm hơ trên ngọn nến, trang giấy nháy mắt hóa thành tro bụi.
“Thứ tử Diệp gia Diệp Trọng Cẩm, đệ nhất quân hậu của Đại Khâu, viện của y phỏng chừng còn khó xông vào hơn cả hoàng cung, huống chi người này vô cùng gian trá, chuyện này rất có khả năng là bẫy.”
“Nhưng nếu để vật đó tiến vào hoàng cung, thiếu chủ sẽ gặp nguy hiểm.”
Trần Tử Chiêu trầm tư một lúc, nói: “Đương nhiên không thể để vật đó vào cung, Diệp phủ chúng ta không xông vào được, cơ hội duy nhất cho chúng ta là ngày diễn ra đại hôn, bố trí người âm thầm theo nghi giá nhập cung, tìm thời cơ ra tay.”
“Nhưng mà thiếu chủ, đại hôn của đế vương chắc chắn sẽ giới nghiêm toàn thành, muốn xuống tay e càng khó…”
“Ngươi quên rồi sao, thời gian này Trấn Viễn Hầu đi khắp nơi tìm người, nếu xảy ra một ít chuyện, dân chúng trong thành bạo loạn, các ngươi thừa dịp cướp đi một rương sính lễ không phải là chuyện rất dễ dàng sao?”
Thư đồng như bừng tỉnh: “Thiếu chủ anh minh.”
Trần Tử Chiêu cắt đi đầu bấc đèn đã cháy quá dài, thong thả nói: “Để Hàn Yên giúp các ngươi một tay, dù sao y cũng đang ở bên trong Diệp phủ.”
“Thuộc hạ hiểu rồi.”
Lục Tử Diên áp tai vào vách tường chỉ nghe được đại khái vài ý, dường như bọn họ muốn cướp thứ gì đó trong đại hôn của A Cẩm, nhưng dù hắn biết được âm mưu của bọn họ thì cũng không làm được gì.
Nơi này ngày thường chỉ có Trần Tử Chiêu và thư đồng kia ra vào, cơ quan thì lại mở từ bên ngoài, muốn từ trong này đi ra buộc phải có chìa khóa.
Mấy ngày bị nhốt Lục Tử Diên hiển nhiên rất sốt ruột, hắn đập phá không ít đồ quý giá, hết đèn lưu ly thất sắc đến nam hải dạ minh châu… toàn là bảo vật giá trị liên thành, thế mà người nam nhân tự xưng là ca ca của hắn chỉ cười cười mặc hắn tùy tâm tùy tính, không thèm để bụng lấy một lần.
Lần đầu tiên trong đời Lục Tử Diên gặp phải loại người khó chơi như vậy.
Nếu đã cứng không được, thôi thì thử cách mềm xem sao.
Trong lúc dùng bữa tối, hắn nói với Trần Tử Chiêu: “Ngươi kể cho ta nghe chuyện về cha mẹ mình đi.”
Trần Tử Chiêu sững sờ, trong mắt bừng lên vui mừng: “Được.”
“Trong tên phụ thân có một chữ “Khu”, đệ biết đó, chuyện chúng ta là con cháu Trần Thị tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, cho nên phụ thân vẫn luôn dùng họ mẹ, dùng tên giả là Mộ Dung Khu, thời điểm khi phụ thân gặp mẫu thân, người cũng dùng cái tên này. Phụ thân không giống ta, phụ thân là người rất tốt, đối xử với ai cũng rất hiền hòa.”
Lục Tử Diên rót cho y một chung rượu: “Cha mẹ quen biết nhau như thế nào?”
Trần Tử Chiêu nhận chung rượu hắn đưa, uống một hớp, tiếp lời: “Sức khỏe phụ thân không tốt, người cũng tự biết bản thân không sống được bao nhiêu ngày nên chưa từng nghĩ đến chuyện phục quốc, nhưng từ ngày Tấn triều diệt vong, triều đình Cố Thị chưa từng buông tha việc truy sát, khi đó bệnh trở quá nặng, Diêu Nhất Đao đánh liều đưa phụ thân về kinh thành tìm kiếm danh y, sau đó thì gặp được mẫu thân. Mẫu thân là dưỡng nữ của Lục gia, thiên kim hầu phủ, nào giờ đã từng vất vả bao giờ, kiếp nạn lớn nhất cả đời mẫu thân có lẽ là vào cái ngày gặp gỡ phụ thân.”
Nói đến đây, y lại uống thêm vài chung rượu nữa.
“Có vài người mệnh số đã như thế rồi, nếu năm đó mẫu thân không gặp phụ thân thì đã an ổn trải qua một đời bình yên, cơm ngon áo đẹp, mà năm đó, nếu phụ thân không gặp mẫu thân, có lẽ cũng đã có thể ung dung đối mặt với sinh tử mà không phải là chết không nhắm mắt.”
Chỉ tiếc, bọn họ lại cố tình gặp gỡ nhau rồi.
Trần Tử Chiêu có vẻ hơi say, gương mặt bình thản lúc này đã chẳng còn bình thản mà chỉ còn đau lòng và buồn bã: “Phụ thân và mẫu thân đặt cho ta cái tên Chiêu, Chiêu – quang minh tươi sáng, bọn họ hy vọng chúng ta không phải trốn tránh khắp nơi, không phải sống trong cảnh tối tăm không thấy được ánh sáng mặt trời, sau đó lại đặt cho đệ chữ Diên, khi đó chỉ một lòng mong đệ có thể sống sót, thay bọn họ tiếp tục kéo dài sinh mệnh.”
Lục Tử Diên nhíu mày, trong lòng không rõ đang ngâm trong tư vị gì, bất giác cũng uống cạn một chung rượu.
Lúc hắn còn trong bụng mẹ vẫn luôn trong trạng thái ngủ mê, chỉ mơ hồ nhớ được rằng, người sinh hắn ra là một người rất đỗi dịu dàng, bà thường xuyên thì thầm trò chuyện với hắn, đến khi hắn khôi phục được ý thức thì người ấy đã vùi sâu dưới ba tấc đất mất rồi.
Sau đó, Lục Lẫm đến đón hắn.
Một nam nhân trên mặt trải một vết sẹo dài với giọng nói hết sức khó nghe cẩn thận ôm hắn đặt vào lòng Lục Lẫm, nói với cữu cữu hắn rằng: “Phu nhân đặt tên cho đứa bé này là Tử Diên.”
Còn cha hắn từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện, cho nên hắn vẫn luôn cho rằng cha mình là người đàn ông phụ bạc bỏ rơi vợ con, hắn cũng xem như mình không có cha.
Thì ra đằng sau câu chuyện lại có bao nhiêu khúc chiết và bất đắc dĩ như vậy.
Hắn khuyên nhủ: “Nếu cha mẹ hy vọng ta và ngươi có thể một đời bình an, và hiện tại hai ta đều sống rất tốt, bọn họ hẳn đã có thể yên lòng nhắm mắt rồi, ngươi hà tất cứ phải phạm vào đại tội tru di cửu tộc như vậy, nếu lỡ như tung tích lộ ra, với sự tàn nhẫn của kim thượng, ngươi và ta không ai thoát được đâu, đến lúc đó xuống dưới hoàng tuyền ta xem ngươi làm sao ăn nói với cha mẹ.”
Trần Tử Chiêu dường như đã say, chỉ mơ màng đáp lại: “Ta có thể chết, Tử Diên đệ thì không.”
Lục Tử Diên đẩy Trần Tử Chiêu một cái, y tựa hẳn vào luân y, trông dáng vẻ đã say không nhẹ.
Lục Tử Diên thở dài, ôm y đỡ lên giường, giúp y phủ thêm một tấm chăn gấm lên người.
Hắn lục lấy chìa khóa trên người Trần Tử Chiêu, vừa nói: “Ngươi đừng lo, ta sẽ trở lại nhanh thôi, ngươi ngày nào chưa buông thù hận thì ngày đó ta không đi đâu hết, xem xem ai kiên trì hơn ai.”
Nói xong, hắn dùng chìa khóa mở cửa phòng, đi dọc theo bậc thang lên trên, vừa khéo đụng phải thư đồng mang canh giải rượu tới.
Thư đồng nhìn thoáng qua hắn một chốc rồi chủ động mở cửa đá cho hắn, cúi đầu nói: “Diên công tử, ngoài cửa là thư phòng của thiếu chủ, ngài ra ngoài nhớ để ý tránh tai mắt, đừng để người ta tưởng ngài là kẻ trộm mà bắt lại.”
Lục Tử Diên gật đầu với thư đồng rồi nhanh chóng bước đi.
Thư đồng cười cười nhìn theo, sau đó tiếp tục đi xuống địa cung, quả nhiên Trần Tử Chiêu đã tỉnh.
“Thiếu chủ, để Diên công tử đi như vậy sao?”
“Đệ ấy sẽ trở lại.”
Thư đồng lại nói: “Nếu Diên công tử tiết lộ chuyện ở đây cho Lục Lẫm…”
Trần Tử Chiêu xoa thái dương, ngắt lời: “Tử Diên không làm như vậy, hơn nữa địa cung này đã bị người ta phát hiện rồi, tìm được cửa là chuyện sớm muộn, trước hết đánh tiếng cho người bên dưới chuẩn bị, sắp tới chúng ta rời kinh.”
“Vâng.”
Gần sát hôn kỳ, trong cung mang phượng bào quân hậu đến, lúc trước Diệp Trọng Cẩm đã chiêm ngưỡng qua phượng bào rồi nên không cảm thấy mới lạ gì lắm, nhưng An Thị và nha hoàn trong phủ thì kinh ngạc tới nỗi hai mắt muốn rớt luôn ra ngoài.
Vì là nam tử nên mũ phượng và khăn choàng hơi khác biệt, phục sức sắc vàng thêu phượng văn đỏ thẫm, trông qua như cửu thiên hỏa phượng đang sải cánh bay lên, khí thế bức người, lại thêm liệt hỏa được thêu cực kỳ sinh động, mỗi một đường chỉ đẹp không tìm được chỗ chê, đai lưng khảm ngọc trắng, mỗi một chi tiết nhỏ cũng vô cùng tỉ mỉ.
An Thị hồi phục tinh thần sau cơn chấn động, chạm tay lên phượng văn quá mức sống động trên áo, tán thưởng: “Có thể thấy là rất dụng tâm.”
Mấy nha hoàn luôn miệng: “Ôi chao, còn không hề mất đi khí phái vốn có của phượng bào, khiến cho phượng bào càng tôn quý hơn xưa.”
Diệp Trọng Cẩm chống cằm cười cười nhìn bọn họ, phượng bào khí phái như vậy nhưng Cố Sâm cho người may nào chỉ một bộ, vào cung mặc bộ này, lễ sắc phong một bộ khác, tế tự một bộ khác, lại chẳng bộ nào giống với bộ nào, số còn lại đặt ở Tử Thần Cung, khi về lại phải thay tiếp, chẳng qua vào thời điểm đó là người nọ muốn đích thân thay cho y.
Đang trò chuyện, Tống Dịch lặng lẽ đi tới bên cạnh y, cúi đầu thì thầm: “Chủ tử, công tử Lục gia tới, đang ở phòng ngủ của ngài, có lẽ là lén tới.”
Diệp Trọng Cẩm cả kinh: “Ngươi nói là Lục công tử của Trấn Viễn Hầu phủ sao?”
Không đợi Tống Dịch trả lời, Diệp Trọng Cẩm cấp tốc đứng dậy rời đi.
Về Phúc Ninh Viện, đẩy cửa phòng ra, gương mặt lo lắng của Lục Tử Diên tức khắc hiện ra trong mắt Diệp Trọng Cẩm, nhưng khí sắc trông vẫn còn khá tốt, có thể thấy không hề bị bạc đãi.
“Tử Diên, ngươi mất tích gần một tháng, cữu cữu ngươi…”
“A Cẩm, ngươi nghe ta nói trước đã, cữu cữu ta bây giờ đang tìm kiếm ta khắp nơi, ta hiện tại không thể gặp cữu cữu được, nếu không y sẽ không cho ta đi.”
Diệp Trọng Cẩm nhíu mày: “Ngươi muốn đi? Đi đâu?”
“Ta không thể nói, nhưng ngươi yên tâm, không có nguy hiểm gì đâu. Ta… ta tìm được ca ca mình, huynh ấy đang làm một chuyện rất nguy hiểm, ta không thể mặc kệ huynh ấy được, ta phải cứu huynh ấy, nếu không đời này của ta lương tâm sẽ không khắc nào được yên.”
Diệp Trọng Cẩm nhìn Lục Tử Diên: “Ngươi cứu bằng cách nào? Nếu cứu không được, ngươi cũng muốn chịu liên lụy chung sao?”
“Không đâu, huynh ấy thật ra là một người rất dịu dàng, chỉ vì từng chịu quá nhiều thương tổn và bất công nên mới trở nên như vậy thôi, ta sẽ có cách khiến cho huynh ấy mềm lòng.”
Hắn thở dài một hơi, nói tiếp: “À mà A Cẩm này, trong lúc vô ý ta nghe được một việc, trong rương đồ cưới của ngươi ấy, hình như có cất giấu một vật gì đó rất quan trọng, ngày đại hôn sẽ xảy ta vài chuyện bất ngờ, ngươi cẩn thận đó…”
Lại là của hồi môn….
Diệp Trọng Cẩm lại bị chọt cho một phát từ bạn chí tốt, nhưng ngay sau đó y khựng lại, lần trước lúc Tống Dịch nói “của hồi môn” là chỉ rương đỏ chứa di vật của ngoại tổ phụ trên tay hạ nhân, lúc đó Thẩm Minh cũng có mặt.
Không lẽ trong đó thật sự cất giấu thứ gì ư?