Bên trong địa cung của An phủ, một nhóm hắc y nhân đang quỳ trước điện, ngồi bên trên là một thiếu niên tử sam đang cầm bút vẽ gì đó, giọng điệu thốt ra vô cùng hờ hững: “Sao lại bị phát hiện?”
Một nam tử hắc y thấp thỏm đáp: “Bẩm thiếu chủ, võ công của Lục hầu gia quá cao, thuộc hạ chỉ có thể giấu mình trong chốc lát, thời gian dài khó tránh khỏi lộ ra khí tức, vì thế bị phát hiện hành tung.”
“Thất bại là thất bại, ta không thích nghe giải thích.”
“Thiếu chủ!”
Sắc mặt An Khải Minh vẫn không gợn sóng, bình tĩnh phất tay ra hiệu cho thuộc hạ.
Nam tử hắc y nọ lập tức bị người khác dẫn ra ngoài, không lâu sau đã hóa thành một thi thể chết. Những người còn lại đều ngưng trọng.
An Khải Minh lại nói: “Trấn Viễn Hầu phủ canh phòng nghiêm ngặt, không phải là nơi muốn vào là vào, hắn có thể dò la được tin tức an toàn trở về, đáng ra ta nên khen thưởng, nhưng hắn nói quá nhiều, rất phiền, các ngươi hiểu chưa?”
“Thuộc hạ đã hiểu.”
“Hàn Yên đang ở đâu?”
Một người đáp: “Mấy hôm trước Vô Thanh Lâu bị quan phủ để mắt, thuộc hạ theo mệnh lệnh thiếu chủ, phóng hỏa đốt Vô Thanh Lâu, Hàn Yên công tử vì tránh tai mắt người khác nên đã đến phân đàn ở tạm một thời gian.”
“Gọi Hàn Yên trở về, thuật dịch dung của y ta an tâm nhất.”
“Tuân lệnh.”
Sau khi phất tay vẫy lui thuộc hạ, An Khải Minh buông bút trong tay xuống, trên mặt giấy vẽ hiện ra hình ảnh của một thiếu niên đang cười, trên má có hai lúm đồng tiền rất đẹp.
Y vuốt ve gương mặt thiếu niên trong họa, ánh mắt dịu dàng như nước, rồi như chợt nhớ tới điều gì, gương mặt nháy mắt nghiêm lại.
“Lục Lẫm, ngươi dám!”
Y vung tay gạt rơi toàn bộ đồ đạc trên bàn, tiếng rơi vỡ vang vọng khắp phòng.
An Khải Minh cố gắng khống chế lại tâm tình, nghiến răng tự nói với mình: “Phải nhanh hơn nữa, Diên nhi còn quá nhỏ, dễ bị người ta lừa gạt, Lục Lẫm là tên cầm thú, bản thân lớn hơn Diên nhi cả một bó tuổi lại dám dụ dỗ Diên nhi làm ra mấy chuyện bất luân như vậy, không thể để đệ ấy ở cạnh người này được.”
Thư đồng nãy giờ vẫn đứng hầu phía sau ngập ngừng hỏi: “Thiếu chủ, nếu Diên công tử thật sự động tình với Lục Lẫm thì phải làm sao đây?”
“Để cho Lục Lẫm biến mất khỏi thế gian, Diên nhi năm nay chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, cho dù thật sự động lòng thì thời gian lâu dài ắt sẽ chóng quên thôi. Nếu đệ ấy muốn hận ta thì cứ để đệ ấy hận, ta chỉ mong không làm phụ mẫu và tổ tông Trần Thị thất vọng…”
Thư đồng gật đầu: “Sẽ như mong muốn của thiếu chủ.”
Ngày hôm đó, loan giá đến tướng phủ đón Diệp Trọng Cẩm vào cung học tập lễ nghi chuẩn bị cho đại hôn. Nói ra thì nghe đường đường chính chính như vậy đó, nhưng người Diệp gia ai cũng biết tỏng, hoàng đế e là nhớ A Cẩm nhà họ lắm rồi.
Nghi thức cho đại điển lập hậu xưa nay rất phiền phức, trước đây các đế vương thường sẽ phái những ma ma giáo tập đến quý phủ dạy lễ nghi cho hoàng hậu tương lai, thuận tiện truyền thụ một ít chuyện nam nữ, nào giờ chưa từng nghe nói có chuyện đón người ta vào cung học tập bao giờ.
Nhưng hoàng đế đã lên tiếng rồi, Diệp Nham Bách dù không muốn cỡ nào cũng phải tiễn con trai lên loan giá, trước lúc con đi vẫn không quên căn dặn: “Cục cưng ngoan, tuyệt đối không được để cho người ta muốn gì được đó nha con.”
Môi Diệp Trọng Cẩm co rút một cái, song vẫn ngoan ngoãn đáp: “Hài nhi biết rồi, phụ thân.”
Loan giá vào cung quả nhiên trực tiếp đưa thẳng đến Càn Thanh Cung, Cố Sâm gần đây rất bận, đã lâu không được gặp tâm can bảo bối của mình, nhớ thương không chịu được, vừa gặp đã mặc kệ hết thảy, lập tức ôm người ta vào lòng.
Diệp Trọng Cẩm không dám thẳng thắn bàn chuyện của An Khải Minh với Cố Sâm, việc này dính líu đến An gia, thu giữ loạn đảng là tội tru di cửu tộc. Huống hồ y cũng rất bận lòng phần tình cảm bạn bè với Lục Tử Diên, An Khải Minh là huyết thống duy nhất trên đời này của Tử Diên, y không thể không nghĩ đến cảm nhận của bạn mình.
Cũng vì trong lòng mang tâm sự nên Diệp Trọng Cẩm hành xử rất khéo léo, Cố Sâm nói gì y cũng thuận theo, thỉnh thoảng còn gật gù tán thành.
Cố Sâm nắm cằm y, kinh ngạc hỏi: “A Cẩm của trẫm bị ai tráo đổi rồi à?”
Diệp Trọng Cẩm lườm hắn một cái, người này cứ quen thói không đứng đắn như vậy mãi, y thuận miệng đáp: “Đúng vậy, A Cẩm là hàng giả, xin bệ hạ thả A Cẩm về nhà.”
Cố Sâm bật cười: “Chuyện này thì không được đâu, trẫm phải đích thân nghiệm chứng thật giả trước đã, sau đó mới định đoạt được.”
Lời vừa dứt, ngón tay đã nhanh chóng tháo xuống đai lưng của thiếu niên, Diệp Trọng Cẩm bị hắn ôm chặt cứng không thể động đậy, y kiềm nén đến mặt mũi cũng đỏ bừng: “Ngài muốn làm gì?”
Cố Sâm tỏ vẻ mình rất oan ức: “Trẫm thật sự rất nhớ ngươi mà.”
Diệp Trọng Cẩm mắng: “Trong đầu ngài không còn chuyện đứng đắn nào nữa ư?”
Cố Sâm không cam lòng thu tay, hừ một tiếng: “Ai bảo thế, trẫm đang muốn bàn chuyện nghiêm túc đây. Trẫm đã tìm ra tên tiểu quan Hàn Yên kia rồi, đang trốn ở Lương Châu, cuối cùng cũng tóm được hành tung, chỉ cần nhìn chằm chằm người này, không lâu nữa đâu, chủ tử sau màn của y sẽ hiện thân thôi.”
Diệp Trọng Cẩm hỏi: “Ngài định xử trí người chủ mưu sau màn đó thế nào?”
Hai mắt Cố Sâm lạnh dần, hắn xoa gương mặt thiếu niên, gằn giọng: “Bầm thây vạn đoạn cũng không đủ để giải mối hận trong lòng trẫm, trẫm phải cho gã nếm thử nỗi đau mất đi người yêu, sống không bằng chết là như thế nào.”
Thấy sắc mặt thiếu niên hiện lên hoảng sợ, Cố Sâm vội thu lại tàn khốc và sát khí, ôn nhu ôm thiếu niên vào lòng.
“A Cẩm, ngươi đừng nghĩ gì nữa, trẫm sẽ che chở cho ngươi.”
Diệp Trọng Cẩm đáp lại một tiếng, trong lòng trăm mối ngổn ngang, ngọn đèn bên ngoài song cửa đêm nay soi thật sáng.
Đời này, bọn họ sẽ hạnh phúc.
Nhưng y nên làm gì đây, phải làm sao mới có thể không hại đến Tử Diên, mà Cố Sâm cũng không phải khó xử, trong lòng y thật ra đang ôm cảm tưởng gì?
Hận ư? Đương nhiên là hận.
Mối thù đời trước của y và người nam nhân này, y phải đòi lại từng món từng món một, có như vậy mới không uổng phí cơ hội sống lại mà ông trời ban cho y.
Nhưng An Khải Minh lưng cũng đeo thù nước hận nhà, nỗi hận của An Khải Minh so với y không hề ít hơn.
Y theo Không Trần đại sư học tập, suốt mấy năm trầm mình trong Phật học, y mềm lòng hơn đời trước rất nhiều, thỉnh thoảng y sẽ nhớ tới luật nhân quả mà Phật gia thường nói.
Đúng hay sai, phải hay trái, không ai có thể nói rõ được.
Y quay lại ôm lấy Cố Sâm, ghé vài tai nam nhân thủ thỉ: “Ta chỉ xin ngài một việc, xin ngài thả cho người vô tội một con đường sống, tự cổ chí kim có biết bao nhiêu thù hận do sát nghiệp gây nên, giết chóc chỉ không ngừng diễn sanh giết chóc, tha được thì nên tha đi thôi.”
Cố Sâm cầm lấy một đoạn tóc của y nâng lên mũi ngửi, sau đó, ảm đạm buông tiếng thở dài.
“Được, trẫm hứa với ngươi.”
Một sát thần lại yêu phải một người có tâm Bồ Tát, kết cục chỉ có một, buông hạ đồ đao lập địa thành Phật.
Dùng xong ngọ thiện, Diệp Trọng Cẩm nằm trên long sàn ngủ trưa, Cố Sâm sai người khiêng ngự án đặt ở cạnh giường, vừa có thể trông chừng bảo bối mất đi tìm lại được của mình, vừa có thể xử lý chính sự.
Bỗng một cung nhân đến báo, tướng phủ cho người truyền tin, con bạch hổ của nhị công tử không hiểu sao lại trốn khỏi viện, làm loạn bên ngoài, còn cắn bị thương một người, hiện người của Kinh Triệu Phủ đã đến chế phục, nhốt bạch hổ vào lồng.
Cố Sâm mắt cũng không buồn nhấc, chỉ hỏi: “Bạch hổ có bị thương không?”
Cung nhân sững sờ, run rẩy đáp: “Hồi hoàng thượng, không nghe nói bạch hổ bị thương, người thư sinh bị tấn công kia thì bị thương không nhẹ, nghe nói là mất một cánh tay.”
Cố Sâm nhếch môi, con hổ đó lá gan rất nhỏ, ở trong viện của A Cẩm thì còn có thể ngang ngược một chút, thả ra ngoài còn ngoan hơn mèo.
“Truyền lệnh cho Kim Ngô Vệ đi thăm dò, trẫm muốn biết, rốt cuộc là con hổ đó nổi điên, hay là có người mang ý đồ bất chính.”
“Vậy… bạch hổ nên xử trí thế nào ạ?”
“Đưa nó vào cung, săn sóc cho cẩn thận, nó bị kinh sợ, đừng để người lạ lại gần.”
“Tuân lệnh.”
Diệp gia.
Diệp Nham Bách vuốt râu hỏi: “Bệ hạ nói sao?”
Diệp Trọng Huy đáp: “Tạm thời đem Đại Miêu vào cung, Kim Ngô Vệ cũng vừa đến, nói là phụng thánh chỉ đến điều tra sự việc.”
An Thị thở dài: “Làm sao bây giờ, con hổ đó nửa tuổi đã được nuôi trong phủ, ăn cùng ngủ cùng với con người bảy tám năm nay, đừng nói là cắn người, bảo nó dọa người còn chẳng mấy khi, chắc chắn là có người giở trò, nó không thông nhân tính, phải đi xa như vậy, làm sao có thể giải oan cho mình được đây?”
Diệp Nham Bách nhẹ giọng an ủi: “Phu nhân an tâm, tuy nói là vào cung, nhưng cũng coi như là được bảo vệ, ở trong cung dù sao cũng tốt hơn là ở đại lao của Kinh Triệu Phủ.”
An Thị gật đầu, nàng cũng cảm thấy như lời phu quân nói.
Nàng quay sang hỏi Diệp Trọng Huy: “Vị công tử bị Đại Miêu cắn bây giờ sao rồi?”
Diệp Trọng Huy đáp: “Đã cầm máu, không nguy hiểm tính mạng, có điều cánh tay phải đã đứt lìa, khôi phục hoàn toàn là chuyện không có khả năng.”
Viền mắt An Thị đỏ lên, lắc đầu thở dài: “Thật là nghiệp chướng, bất kể chân tướng thế nào, trách nhiệm chuyện này là của tướng phủ, phải tận lực bù đắp, trong lúc dưỡng thương không được bạc đãi công tử ấy.”
Diệp Trọng Huy gật đầu: “Hài nhi hiểu.”
Đợi con trai đi rồi, Diệp Nham Bách cũng thở dài một tiếng: “Tháng sau là đại hôn rồi, không biết lại bắt đầu sóng gió gì nữa đây.”
An Thị nắm tay ông: “Thiếp tin dù sóng to gió lớn thế nào chúng ta vẫn có thể biến nguy thành an, bởi vì nơi này có lão gia, có Huy nhi, có A Cẩm, phụ tử đồng tâm, không có vấn đề gì là không giải quyết được.”
Diệp Nham Bách trở tay nắm lại tay phu nhân mình, cười nói: “Cũng vì có phu nhân ở đây nữa.”
Tây viện.
Diệp Trọng Huy hỏi một hạ nhân vừa đi ra: “Người tỉnh chưa?”
Tỳ nữ thận trọng đáp: “Hồi công tử, vừa tỉnh, nhưng chỉ khóc, không chịu uống thuốc.”
Diệp Trọng Huy gật đầu, bước vào trong, thư sinh kia chảy rất nhiều máu, trong phòng mùi máu tươi vẫn còn rất nồng.
Hắn tới cạnh giường, thư sinh đang nằm trên giường rơi lệ.
Hắn hỏi: “Vì sao lại khóc?”
Gương mặt thư sinh vô cùng đau khổ: “Mất đi cánh tay phải, từ nay về sau làm sao mà làm người, gian khổ học hành mười năm bỗng chốc thành bọt nước, dứt khoát chết đi cho nhẹ nhõm thân này, sống có gì vui, chết có gì buồn.”
Diệp Trọng Huy nhíu mày: “Ngươi đọc sách là vì muốn thi đậu công danh?”
Thư sinh gật đầu, rồi lại lắc đầu, gối đầu đã ướt nhẹp.
“Gia cảnh ta bần hàn, mẫu thân luôn ngóng trông ta thành người nổi bật, làm rạng rỡ cửa nhà, trừ đọc sách ra, ta không biết mưu sinh bằng cách nào khác nữa…”
Diệp Trọng Huy nói: “Con bạch hổ cắn đứt tay ngươi là sủng vật của xá đệ, thương thế của ngươi, Diệp gia chúng ta sẽ không chối bỏ trách nhiệm.”
Thư sinh há mồm, kinh ngạc hỏi lại: “Diệp gia? Là Diệp gia kia ư…”
Diệp Trọng Huy nói: “Vùi mài kinh sử mười năm, hẳn học vấn cũng không tệ, dù ngươi không còn tay phải, nhưng tuyệt đối không phải là một phế nhân, đợi thương thế của ngươi khỏi hẳn, ta sẽ phái người tiễn ngươi đến Tân Châu, học đường Diệp gia chưa từng bạc đãi người đọc sách.”
Thư sinh nhìn khuôn mặt như ngọc của Diệp Trọng Huy, cảm kích nói: “Đa tạ công tử.”
Diệp Trọng Huy gật đầu: “Ngươi tĩnh dưỡng cho tốt.”
Nói xong, quay lưng rời đi.
Qua hồi lâu, thư sinh vỗ về cánh tay bị đứt của mình, khóe môi treo lên nụ cười lạnh lẽo, Diệp Hằng Chi, Diệp gia đại công tử, người có thể khiến cho thiếu chủ canh cánh trong lòng, quả nhiên một tảng đá có lòng.
Hy sinh một cánh tay, vậy mà ngay cả một câu an ủi cũng không nghe được từ miệng hắn.