Lời bà Trâu Vịnh Mai thực sự làm Tô Bùi thấy bất lực, anh biết mẹ của Hạ Nhất Minh sẽ không chấp nhận chuyện này một cách dễ dàng nhưng không nghĩ rằng bà sẽ nói thẳng mặt như thế. Điều đó chỉ cho thấy bà đã không thể lay chuyển được Hạ Nhất Minh.
Trước khi Tô Bùi lên tiếng, Hạ Nhất Minh đứng ra che chắn cho anh.
“Mẹ, con đã nói rất rõ chuyện này rồi, là con muốn ở bên anh Tô Bùi, mẹ ngăn cản cũng vô ích.”
Trâu Vịnh Mai đang rất bực hai đứa, bà nhìn Tô Bùi rồi nói, “Cô không cần biết đứa nào muốn ở bên nhau trước hay đứa nào lôi kéo trước. Nhưng chuyện này là trái lẽ thường. Hơn nữa Tô Bùi à, cháu lớn hơn Hạ Nhất Minh, cháu cũng lập gia đình có con cái rồi, cháu thấy thế này là đúng ư? Chuyện này có tốt cho Hạ Nhất Minh không? Cô không thể trơ mắt nhìn con trai cô lầm đường lạc lối được…”
Tô Bùi thầm thở dài.
Hình như bà Trâu Vịnh Mai cho rằng anh đang lôi kéo Hạ Nhất Minh vào vực sâu không đáy và hãm hại một người tốt.
Nhưng anh biết mọi chuyện không phải là vậy.
Anh không phủ nhận tình yêu thương mà bà dành cho con trai mình, nhưng đôi khi sự thấu hiểu của bố mẹ đối với con cái còn mỏng manh hơn oxy trên đỉnh núi cao.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh đang xấu đi trông thấy.
Như thể cậu bị quay về thời niên thiếu, và cảm xúc muốn trút tất cả những bực tức với bố mẹ đang trào lên trong tâm trí, thứ xúc cảm đã biến mất hàng chục năm mà cậu những tưởng mình đã đủ trưởng thành để kiềm hãm nó.
Thế nhưng giờ cậu chỉ muốn đả kích mẹ mình bằng những câu từ thật đay nghiến như “Mẹ thì biết gì? Mẹ chẳng biết gì về con cả.”
Hạ Nhất Minh chậm rãi hít thật sâu một hơi, cậu khống chế nỗi kích động bằng cách đi đến bên cửa sổ.
Tô Bùi không giận dữ như Hạ Nhất Minh, nhưng anh nhận ra tính cố chấp đang chế ngực suy nghĩ của bà Trâu Vịnh Mai, giờ có giải thích cách mấy thì bà cũng không nghe lọt chứ đừng nói là thấu hiểu.
Nếu anh thú nhận rằng mình yêu Hạ Nhất Minh nhường nào thì có khi bà còn tức giận hơn, vậy nên anh lựa những lời mà người có tuổi sẽ thích nghe.
“Cô à, một thời gian nữa chúng con sẽ chứng minh cho cô thấy đây là lựa chọn đúng đắn cho cả hai. Nhất Minh và con đi đến quyết định này không phải vì bốc đồng hay kiếm tìm sự mới lạ nhất thời, chúng con thật lòng muốn chăm sóc và sống cùng nhau…”
Trâu Vịnh Mai nghe Tô Bùi nói, khuôn mặt bà khi trắng bệch khi đỏ ngắt, bà ngắt lời —
“Tiểu Tô, cháu tự tin nói thế được ư?”
Rõ ràng là bà đang nổi giận.
Còn Tô Bùi thì ngây người.
Hạ Nhất Minh quay phắt lại chất vấn, “Mẹ, sao mẹ lại nói vậy?”
Trâu Vịnh Mai mở điện thoại, “Vậy cháu xem đây là gì? Nhất Minh, con cũng ra đây mà xem!”
Bà đưa điện thoại cho Hạ Nhất Minh.
Cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi cười khẩy, Tô Bùi cũng trông thấy.
Hóa ra là sau khi gặp lại Tô Bùi ở sự kiện hai hôm trước, Phương Tử Linh sực nhớ ra mình có thể nhân cơ hội lăng xê một lần nữa. Cô đăng mấy tấm ảnh ở sự kiện rồi thêu dệt nên một thiên tình sử lãng mạn giấu kín giữa nàng nữ minh tinh và chàng biên kịch tài ba.
Trong câu chuyện ấy, thậm chí cô còn nhắc đến sự kiện đặt trước 10.000 ấn phẩm trong buổi phát sóng trực tiếp để ám chỉ rằng mình đã âm thầm ủng hộ chàng biên kịch ấy như thế nào.
Câu chuyện đan xen nhiều bằng chứng nửa hư nửa thực, chẳng trách sao bà Trâu Vịnh Mai lại tức giận như vậy, bởi nếu chỉ đọc câu chuyện ấy thì quả là ai cũng cho rằng họ đang có một tình yêu ngọt ngào và đẹp đẽ biết bao.
Trâu Vịnh Mai nói, “Cháu nói đi Tiểu Tô, cháu vốn thích phụ nữ mà, vậy thì cháu cứ thích phụ nữ đi, đừng hùa theo Nhất Minh nữa! Cô sẽ không trách cháu mà!”
Không đợi Tô Bùi phân bua thì Hạ Nhất Minh đã nhét chiếc điện thoại vào lại tay mẹ mình, “Mấy thứ trên mạng này đều là giả, và Tô Bùi cũng không hùa theo con. Chúng con đang rất hạnh phúcc, chỉ cần mẹ không xen vào thì mọi thứ đều tốt đẹp!”
Rồi cậu nắm tay kéo Tô Bùi ra ngoài.
Trâu Vịnh Mai nhìn theo, đầu óc bà chợt nóng bừng, sau đó gần như hét lên, “Anh như thế, tôi biết giải thích với bố anh thế nào đây! Anh không thấy xấu hổ với bố anh sao!”
Tô Bùi sững sờ — bàn tay Hạ Nhất Minh đang nắm tay anh vô thức siết chặt làm anh đau điếng đến giật mình, anh nhẹ nhàng vung vẩy gọi cậu.
Hạ Nhất Minh sực tỉnh táo lại, cả gương mặt cậu tái xám, cậu buông tay anh rồi nhìn mẹ mình, “Dù ông ấy có đứng ở đây thì con vẫn sẽ nói những lời này, anh ấy là định mệnh của đời con, không ai có thể thay đổi được.”
Cậu nói xong thì xoay người bỏ ra ngoài, Tô Bùi nhẹ nhàng trấn an bà Trâu Vịnh Mai rồi vội vàng đuổi theo.
Hạ Nhất Minh ra khỏi nhà, băng qua khuôn viên, đi thẳng đến bên hồ.
Tô Bùi đi theo phía sau, nhanh tay vớ theo một chiếc áo khoác.
Anh đưa áo cho Hạ Nhất Minh rồi xoa xoa lưng cậu, dịu dàng nói, “Em đừng nóng giận, chúng ta cũng lường trước rồi mà, người lớn sẽ không dễ dàng tiếp nhận được chuyện này, đó cũng là phản ứng có trong dự kiến thôi.”
Hạ Nhất Minh lặng đi một lúc rồi nắm tay anh, “Em không giận, em chỉ không muốn mẹ hiểu nhầm anh, em không muốn bà ấy nói rằng anh vào hùa với em.”
Bởi trong một giây ấy, cậu đã lo rằng liệu có phải Tô Bùi đang chiều theo ý mình thật không…
Liệu có phải anh không muốn dày vò sau những chuyện đã xảy ra nên mới tiếp nhận mình hay không.
Nhỡ đến một ngày nào đó anh cảm thấy mệt mỏi vì quyết định ấy…
Hạ Nhất Minh không đừng được hỏi anh, “Anh không hùa theo em đấy chứ?”
Tô Bùi lắc đầu. Anh cảm thấy có nỗi đau giằng xé sâu trong lòng mình, bởi vì anh chưa từng thấy Hạ Nhất Minh phải dè dặt, sợ mất mát, sợ cả những lo âu vô hình vì một người đến như thế.
Thì ra anh đã trở thành điểm yếu và nhạy cảm của Hạ Nhất Minh.
Tô Bùi vòng tay ôm lấy cơ thể Hạ Nhất Minh để sưởi ấm cho cậu.
“Nếu em muốn nghe lời thổ lộ thì anh có thể nói với em mỗi ngày, mỗi ngày.”
Anh thì thầm bên tai cậu, và hai người ôm nhau thật chặt.
Sau một lúc thì cảm xúc của Hạ Nhất Minh cũng bình tĩnh trở lại.
Cậu buông Tô Bùi ra, nhìn về phía mặt hồ rồi u uất nói, “Quan hệ của em với họ, có quá ít những khoảnh khắc gần gũi… cũng chưa từng thực sự hiểu nhau…”
Tô Bùi biết “họ” ám chỉ bố mẹ Hạ Nhất Minh. Cái chết đột ngột của bố vẫn là nỗi ám ảnh và tổn thương với Hạ Nhất Minh khi mà hai người họ còn chưa cởi bỏ được những khúc mắc khi sinh thời.
“Kỳ thật, không cần mẹ nói, em cũng đã từng tưởng tượng đến cảnh nếu bố em còn sống thì ông sẽ phản ứng thế nào,” – cậu điềm nhiên nói, “Em đoán chắc chỉ có một phản ứng duy nhất thôi, đó là đánh chết em.”
Tô Bùi nói, “Chưa chắc.”
Hạ Nhất Minh cười tự giễu, “Đấy là vì anh chưa gặp ông ấy… em làm con trai ông ấy hai mươi năm, em biết ông ấy là người thế nào.”
Tô Bùi nói, “Nhưng nếu ông ấy có thể nhìn thấy em trưởng thành và ưu tú như ngày hôm nay thì nhất định ông ấy sẽ rất tự hào. Nên tất cả đều chỉ là giả thiết, em không thể biết chắc chắn được ông ấy sẽ phản ứng thế nào.”
Anh hy vọng rằng Hạ Nhất Minh có được hạnh phúc, đó là ý nghĩa mà họ gắn kết với nhau, anh không muốn cậu phải chịu cảm giác tội lỗi và không thoát khỏi sự ám ảnh về người bố hà khắc để có được hạnh phúc ấy.
Dù hai người đang dựa sát vào nhau thì Tô Bùi vẫn rùng mình khi có cơn gió buốt lạnh ngang qua, Hạ Nhất Minh nói, “Anh về trước đi, em ở lại một mình một lúc.”
Tô Bùi đi được hai bước thì ngoái lại nói, “Thực ra, xiềng xích ngày xưa đã đứt rồi, em không phải quỵ lụy vì nó nữa… bình tĩnh nói chuyện với mẹ, đừng để bà buồn.”
Hạ Nhất Minh nhìn anh và khẽ gật đầu.
Cậu nhìn theo Tô Bùi đi khuất rồi mới quay đầu lại, nước mắt từ từ trượt xuống bàn tay đang che kín đôi mắt.
Sau đó có người ôm lấy cậu từ đằng sau, Hạ Nhất Minh vội vãng lau mặt, “Sao anh…”
Tô Bùi dịu dàng cười thì thầm, “Lâu lắm rồi anh không được thể hiện phong thái của một đàn anh, hôm nay để tiền bối an ủi em.”
Rốt cuộc Hạ Nhất Minh cũng cười, cậu xoay người ôm chầm lấy Tô Bùi, sau đó hai người lững thững trở về nhà.
Trâu Vịnh Mai không nán lại lâu, bà không muốn ở chung một phòng để rồi nhìn hai đứa con trai mắt đi mày lại với nhau — tuy rằng Hạ Nhất Minh và Tô Bùi không có hành vi thân mật nào, lại có Bích Quy ở đây nên cả hai đều rất giữ ý, chỉ gần gũi khi ở trong không gian riêng.
*
Tối đó, Trâu Vịnh Mai muốn đến nhà một người bạn trong thị trấn, Hạ Nhất Minh chở bà đi.
Tô Bùi ở nhà đọc sách chờ cậu về.
Lúc Hạ Nhất Minh trở về, trông sắc mặt cậu thoải mái hơn hẳn, có vẻ như cậu đã nói chuyện với mẹ mình lần nữa. Tô Bùi không hỏi, Hạ Nhất Minh cũng không nhiều lời.
Kỳ thật bà Trâu Vịnh Mai vẫn chưa chịu đồng ý, nhưng Hạ Nhất Minh đã thấy được tia hy vọng.
Bởi vì trong những lời trách móc của bà đột nhiên lọt một câu thế này, “Lần trước gặp mẹ Tô Bùi là do con sắp xếp phải không? Các anh đột ngột qúa! Mẹ không ngờ sẽ gặp bà ấy! Mà có phải bà ấy biết nên chuẩn bị trước không đấy?”
Hạ Nhất Minh trả lời rằng không phải, hai người đều sắp xếp như nhau.
Trâu Vịnh Mai lẩm bẩm, “Bà ấy ăn mặc chỉn chu lắm, hình như còn cố ý làm tóc nữa.”
Tuy không coi Văn Tâm Lan là “thông gia” nhưng bà vẫn vô thức so bì với đối phương. Trước nay bà vốn không hay để ý đến trang sức quần áo của mấy phu nhân nhà giàu, cũng không thấy có gì đáng để so sánh, bà là người không quan tâm đến thời trang hay trang điểm.
Hạ Nhất Minh nhận ra tâm lý so bì tinh vi của mẹ mình thì cười bảo, “Cái túi con tặng mẹ đâu, sao mẹ không dùng? Lần sau gặp cô Văn thì mẹ dùng đi.”
Trâu Vịnh Mai cảm thấy mình bị rơi vào bẫy, “Lấy đâu ra lần sau!”
Trong đầu Hạ Nhất Minh đã bắt đầu toan tính làm sao để bẫy hai bà mẹ, việc đó giúp tâm trạng cậu khá lên hẳn.
*
Tắm táp sạch sẽ từ đầu tới chân, Hạ Nhất Minh nằm lên giường.
Tô Bùi vừa gạt tóc cậu vừa hỏi, “Nghĩ gì mà thất thần thế? Trông cái mặt như đang ủ mưu hại ai ấy.”
Hạ Nhất Minh quấn lấy hông Tô Bùi, kéo anh nằm xuống cạnh mình.
Cậu hôn anh rồi tỉnh queo bảo, “Em là người tốt mà, làm sao có biểu hiện nham hiểm như thế được chứ.”
Rồi giọng cậu trầm hẳn xuống, “Anh khóa trên ơi… lời hứa an ủi em hôm nay đâu rồi?”