Tô Bùi nói ra xong thì Văn Tâm Lan gần như điếng người.
Tuy thâm tâm bà đã nghi ngờ, tuy vẫn chỉ bán tín bán nghi lời Thẩm Lam, nhưng khi chính tai nghe Tô Bùi thừa nhận thì bà vẫn bàng hoàng và không thể tin nổi.
“Con nghiêm túc đấy hả? Hả? Con đâu phải người như thế, làm sao có thể?” – Văn Tâm Lan vừa tức vừa sốt ruột làm bà nói năng lộn xộn cả.
Tô Bùi kéo bà ngồi xuống, “Mẹ, mẹ bình tĩnh.”
“Bình tĩnh? Bình tĩnh làm sao được? Rốt cuộc là sao vậy hả Tô Bùi?” – điều mà bà thực sự muốn hỏi là tại sao Tô Bùi có thể thích đàn ông?
Tô Bùi cố hết sức để nói chuyện một cách bình tĩnh, anh hiểu cha mẹ nào hay tin này cũng phản đối thế thôi.
“Chúng con quen nhau nhiều năm rồi, trước là bạn, nhưng khi tình cảm dần thay đổi, chúng con quyết định đến với nhau.”
Anh không dối trá nửa lời, bởi sự thật là như vậy.
Anh không muốn nói những thứ như Hạ Nhất Minh bẻ cong anh, bởi như thế chẳng khác nào đổ toàn bộ sự việc cho cậu ấy, và ấn tượng của mẹ anh với Hạ Nhất Minh sẽ xấu đi.
Nhưng Văn Tâm Lan không thể chấp nhận lời giải thích của Tô Bùi.
“Trước đây con không thế, từ bé con đã rất hấp dẫn phái nữ, con đã luôn như thế… thế tình cảm con dành cho Thẩm Lam cũng là giả ư?”
“Tình cảm của con dành cho Thẩm Lam là thật, ly hôn cũng là thật. Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy. Là tình cảm giữa con và Hạ Nhất Minh thay đổi…”
Văn Tâm Lan yêu cầu anh ngừng lại, chỉ cần nghe thấy ‘tình cảm’ của Tô Bùi và Hạ Nhất Minh là đầu bà lại đau như búa bổ.
Không phải bà không biết về đồng tính luyến ái, bà cũng không phải người cổ hủ, nếu là con người khác thì có khi bà còn nói đỡ mấy câu thuyết phục người ta hãy thông thoáng và cởi mở, thế nhưng đây là con trai bà.
Bà vẫn nhớ Tô Bùi từng thông minh và đáng yêu xiết bao, bà từng cho Tô Bùi mặc váy chụp ảnh khi một, hai tuổi đến nỗi ai cũng tưởng Tô Bùi là con gái. Khi con trai bà lớn hơn, từ tiểu học đã có rất nhiều bé gái vây quanh, rồi cấp hai, cấp ba, đại học, kể là hot boy trường cũng không quá đáng.
Bà chưa từng phải đau đầu về chuyện tình cảm và hôn nhân của Tô Bùi, bởi cả bà và chồng đều là những người lãng mạn, nên bà chẳng ngạc nhiên nếu Tô Bùi kết thân với cô bạn gái như thế nào.
Kể cả khi Tô Bùi và Thẩm Lam kết hôn rồi ly hôn, bà cũng chưa hề tham gia và để lũ trẻ tự quyết định.
“Mẹ không hiểu,” – Văn Tâm Lan lặp đi lặp lại, “Mẹ vẫn không hiểu nổi.”
“Chưa từng có một dấu hiệu nào, chưa từng có một dấu hiệu nào Tô Bùi, con cũng đâu phải là bóng.” – bà vẫn nghĩ đồng tính luyến ái sẽ có biểu hiện rất rõ ràng.
Tô Bùi tạm thời không trách móc về ấn tượng rập khuôn của mẹ mình về gay, anh chỉ nhẹ nhàng nói, “Điều quan trọng nhất là khi con và Hạ Nhất Minh ở bên nhau, chúng con hạnh phúc, vốn dĩ con không định thông báo chuyện này cho mẹ sớm, nhưng mẹ đã hỏi thì con không muốn nói dối mẹ.”
Cuối cùng Văn Tâm Lan cũng bình tĩnh và không còn kích động như lúc đầu.
Bà điềm tĩnh hỏi, “Là Hạ Nhất Minh theo đuổi con trước phải không? Là cậu ta biến con thành như thế phải không?”
Bà nhớ ra rằng Hạ Nhất Minh rất chủ động và vồn vã, rõ ràng là phía theo đuổi.
Tô Bùi nói, “Chúng con luôn ở cùng nhau, nên không có ai theo đuổi ai cả.”
Văn Tâm Lan giận dữ, “Đó là lỗi của cậu ta!”
Tô Bùi cảm thấy mẹ mình hơi buồn cười, anh hỏi bà, “Vậy mẹ nói cho con biết xem Hạ Nhất Minh có gì không tốt? Cậu ấy trẻ hơn con, đẹp trai hơn con, có tiền tài, có một công ty lớn mạnh, và rất chăm sóc con. Người như thế vẫn chưa đủ để mẹ hài lòng ư?”
Văn Tâm Lan im thít, nếu chỉ bàn đến điều kiện thì quả là Hạ Nhất Minh rất xuất sắc, nhưng vấn đề chính là nó!
“Các con đều là đàn ông, các con ở bên nhau thế nào? Rồi đối mặt với họ hàng, với bạn bè thế nào? Còn Bích Quy nữa, con có suy nghĩ cho con bé không vậy? Đừng ích kỷ như thế, Thẩm Lam tệ đến thế cũng có tìm bạn gái đâu!”
Tô Bùi cảm thấy mệt mỏi.
“Bạn bè đích thực sẽ hiểu cho chúng con, còn Bích Quy, tạm thời chưa nói để con bé làm quen với sự có mặt của Hạ Nhất Minh bên con trước, sau đó con sẽ nói với con bé — định hướng cho con bé những kiến thức và hiểu biết đúng đắn, con tin Bích Quy sẽ chấp nhận.”
Văn Tâm Lan muốn nói thêm gì khác nữa nhưng Tô Bùi lắc đầu, “Mẹ à, chúng con chưa có ý định công khai trong thời gian này nên sẽ không có ai khác biết cả, mẹ hãy cho chúng con thời gian để giải quyết.”
Rồi anh cười buồn, “Và đó không phải là sự ích kỷ của bản thân con, cả con và cậu ấy đều muốn ở bên nhau.”
Văn Tâm Lan ngắm nhìn gương mặt Tô Bùi rồi mủi lòng, bà biết mình đã nặng lời.
Cớ gì bà không mong muốn Tô Bùi yên ổn và hạnh phúc chứ, nhưng bà cũng sợ rằng đây chỉ là suy nghĩ nông nổi nhất thời, ở bên nhau bất chấp hậu quả chỉ khiến con trai bà tổn thương nhiều hơn trong tương lai.
Tỷ lệ ly hôn ở nam và nữ còn cao đến như thế, huống chi là hai người đàn ông không được luật hôn nhân bảo hộ?
Văn Tâm Lan nói, “Con hẹn Tiểu Hạ giúp mẹ, mẹ muốn nói chuyện với cậu ta.”
Đây là sự kiên trì của bà.
Dù bà biết rõ rằng Tô Bùi hay Hạ Nhất Minh đều có sự nghiệp riêng và hoàn toàn độc lập, nếu lũ trẻ nhất quyết muốn ở bên nhau, bà cũng chẳng thể ngăn cấm, thế nhưng có một số việc nhất định phải hỏi rõ ràng.
*
Tô Bùi gọi điện tâm sự với Hạ Nhất Minh trước khi ngủ.
Hạ Nhất Minh hỏi anh đang làm gì.
Tô Bùi nói, “Đang sửa tiểu thuyết mới, à còn ‘Ngày dang dở’, hôm nay có một tin mừng mà anh quên khoe với em, đó là ‘Ngày dang dở’ sắp được xuất bản bằng tiếng anh.”
“Ái chà, tốt quá, như thế sẽ có nhiều người biết đến cuốn sách hơn.” – giọng Hạ Nhất Minh tràn ý cười, Tô Bùi có thể nghe thấy cậu thực sự vui cho mình.
“Còn chuyện này…”
“Chuyện gì?”
“Mẹ anh vừa hỏi chuyện của chúng ta, bà đã nhận ra.”
Hạ Nhất Minh sốt sắng, “Anh nói sao?”
“Nói sự thật thôi, anh nói rằng chúng ta nghiêm túc.”
Hạ Nhất Minh xúc động, tiếc làm sao cậu không thể ôm chầm lấy anh lúc này.
Tô Bùi hỏi nửa đùa nửa thật, “Anh hứa trước mặt mẹ rồi đấy, em cũng nghiêm túc đấy chứ?”
Hạ Nhất Minh cười, “Xin đừng hoài nghi, cũng đừng nghi ngờ dù chỉ một giây thôi, bởi nếu thế thì em sẽ buồn lắm.”
“Rồi, mẹ anh vẫn muốn mời em một bữa và muốn nói chuyện với em đấy, em muốn đi chứ?”
Hạ Nhất Minh quả quyết, “Đương nhiên rồi.”
Nhưng hai ngày kế tiếp cậu phải đi công tác, sau đó có một sự kiện cần tham dự.
Tô Bùi nói, “Tùy thuộc theo lịch của em thôi.”
Hạ Nhất Minh lại mời anh cùng tham dự sự kiện kia với mình.
Tô Bùi nói, “Chúng ta đã thống nhất là tạm thời không công khai quan hệ mà?”
Anh mới nhận lời cậu hai ngày nên chưa muốn mọi người biết sớm như vậy.
Hạ Nhất Minh nói, “Đó là chỉ sự kiện khai mạc giải đấu quyền anh thôi, em mời anh đi xem trận đấu, ngoài ra thì em muốn tặng anh một bất ngờ.”
Tô Bùi tỏ ra nghi ngờ.
Anh và cậu ở bên nhau đã là bất ngờ quá lớn trong cuộc đời này rồi. Song anh vẫn nhận lời sẽ đi xem trận đấu với cậu.
Trước khi cúp máy, Tô Bùi chợt hỏi, “Cô Trâu, cô ấy có nhận ra điều gì không?” – anh hỏi về mẹ của Hạ Nhất Minh.
Tô Bùi biết khá rõ về gia cảnh Hạ Nhất Minh, mẹ cậu ấy, bà Trâu Vịnh Mai vẫn luôn ngóng trông Hạ Nhất Minh kết hôn và sinh con đẻ cái, bà từng nhắc về nó trước mặt anh.
Nên có lẽ có khó khăn hơn rất nhiều nếu Hạ Nhất Minh muốn thú nhận với mẹ mình.
Hạ Nhất Minh lặng đi một lúc, “Đừng lo lắng gì về nó, em sẽ giải thích với bà ấy.”
Tô Bùi “ừm” be bé, anh thở dài, “Có lẽ anh thực sự đã ích kỷ…”
Cậu ngắt lời anh, “Đừng có ngớ ngẩn, anh chẳng làm sai chuyện gì cả.”
Tô Bùi phì cười, anh rất thích nghe mỗi lần Hạ Nhất Minh bênh vực mình như thế.
Hạ Nhất Minh bỗng hỏi, “Anh có mặc quần ngủ không đấy?”
Tô Bùi không theo kịp suy nghĩ của Hạ Nhất Minh nên thốt lên, “Có.”
“Màu gì?”
“Caro xanh, làm sao?”
“Vậy hãy chầm chậm cởi ra đi.”
Bấy giờ Tô Bùi mới nhận ra Hạ Nhất Minh muốn làm gì, cảm giác này thật kỳ lạ — anh không nhớ hết họ đã nấu cháo điện thoại bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên, nên là, giữa nỗi xấu hổ xen lẫn cả phấn khích.
Mấy giây trôi qua, Hạ Nhất Minh vẫn chờ đợi ở đầu bên kia, Tô Bùi như có thể trông thấy vẻ mặt kiên nhẫn của cậu ta.
Anh rủ rỉ vào điện thoại, “Cởi chầm chậm là chậm cỡ nào?”
Họ nối máy nửa tiếng sau đó nữa rồi mới thôi.