Trông phản ứng của Hạ Nhất Minh thì Diêu Chí Thành biết chuyện lần này là thật rồi, anh nói, “Tô Bùi chỉ nói hai người không thể làm bạn nữa… và bảo anh không phải khuyên giải gì cả. Anh chỉ muốn biết chuyện gì mà nghiêm trọng đến ấy, chú đã làm gì vậy?”
Hạ Nhất Minh đặt cốc rượu lên bàn, xoa mặt mũi mình như để vùng thoát khỏi cơn say rồi chợt nở một nụ cười méo mó trên khuôn mặt vốn dĩ đã hốc hác, “Anh à, có thể anh không tin, nhưng em chưa làm gì cả, vấn đề chính là vì em chưa làm gì cả… em chỉ nói mấy câu thôi… anh có tưởng tượng được những câu ấy cay nghiệt thế nào không?”
Diêu Chí Thành nhìn cậu ta mà đâm ra hoảng hốt, anh đẩy cốc rượu của Hạ Nhất Minh ra xa hơn, “Anh không tưởng tượng được, nhưng chú đừng uống nữa, chú đã uống quá nhiều rồi.”
Hạ Nhất Minh vồ lấy anh, “Tô Bùi thế nào? Anh ấy… có rủa xả em không? Chắc chắn là anh ấy đã mắng chửi em thậm tệ rồi.”
Diêu Chí Thành an ủi, “Không, cậu ta đã mắng cậu bao giờ? Thôi được rồi, uống nước đi.”
Anh cảm thấy Hạ Nhất Minh đã uống quá nhiều rượu, nói năng lộn xộn nên mọi chuyện vẫn chẳng ra đâu với đâu, có lẽ anh nên nói chuyện với cậu ta vào ngày khác thì hơn.
Sau đó lại có người đến chào hỏi Hạ Nhất Minh, Diêu Chí Thành không thể giữ cậu ta quá lâu nên anh dặn lần cuối, “Chú em, chúc mừng sinh nhật, nghe anh đừng uống nữa!”
Song cậu chỉ gục đầu vẫy tay chào anh, sau đó uống tiếp cho đến khi chẳng biết trời trăng.
*
Hạ Nhất Minh mở mắt ra, trời đã sáng bảnh. Bị cơn buồn nôn đánh thức, anh lồm cồm bò dậy khỏi sàn nhà rồi choạng loạng lao vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn mật xanh mật vàng, sau đó anh mở vòi nước, súc miệng và vốc nước lạnh rửa mặt.
Anh chẳng nhớ nổi chuyện gì sau cuộc nói chuyện với Diêu Chí Thành, chỉ mang máng những ký ức cuối cùng là được vệ sĩ đỡ về phòng rồi nôn thốc nôn tháo một trận.
Anh đi ra khỏi phòng, cả ngôi biệt thự xa hoa lặng ngắt, rác rưởi bầy hầy khắp nơi, trên quầy bar chất đầy vỏ rượu, đồ ăn vương vãi trên đất còn hoa trái dùng để trang trí rũ oặt héo quắt.
Khách khứa đã ra về hết, nhân viên cũng rời đi, người giúp việc chưa đến dọn dẹp, cả ngôi biệt thự sang trọng giống như bãi tha ma dơ hầy bẩn thỉu.
Anh ngồi phịch lên ghế trong chốc lát, anh ghét nơi này, nhưng nó lại hợp với anh hơn bất cứ chốn nào hết.
Diêu Chí Thành nói rằng Tô Bùi đã “chấm dứt” với anh. Anh nghĩ Tô Bùi nên làm thế. Có đôi khi anh cũng muốn tự bảo với bản thân rằng, thôi quên đi, chúng ta dừng lại ở đây thôi.
Mấy ngày nay anh vẫn thường về lại ngày hôm ấy và khoảnh khắc ấy, khát khao phá hoại đã nuốt chửng anh, để khi nói những lời đó với Tô Bùi như thể anh đang xé toạc vết sẹo lâu năm của chính mình ra vậy, để rồi mờ mịt chẳng thể phân biệt được đó là niềm đau hay nỗi khoái trá.
Khi mà cuối cùng vết sẹo cũng được bóc trần, anh nhận ra rằng vết thương vẫn còn đó, thậm chí khắc sâu hơn, và khi máu ngừng chảy thì nó từ từ khép miệng để hình thành một vết sẹo xấu xí to hơn nữa.
Nhưng giờ đã chẳng còn có Tô Bùi quan tâm, dù chỉ là sự quan tâm của một người bạn.
Anh chậm rãi đứng dậy, nhìn xung quanh lần cuối trước khi rời đi.
Một tiếng sau, Hạ Nhất Minh xuất hiện trong phòng làm việc với tinh thần tỉnh táo và không còn vết tích gì của đêm tiệc tùng trắng đêm hôm qua. Anh mở một cuộc họp nhỏ với các giám đốc điều hành của mình như thường lệ.
Sau hội nghị, anh ngồi một mình trong phòng, lấy hộp quà Tô Bùi tặng mà anh chưa từng mở.
Anh từ tốn mở hộp, bên trong là một chiếc đồng hồ thể thao, tốt hơn cái cũ rất nhiều, ngoài ra còn có một chiếc usb nhỏ.
Anh vội vàng cắm nó vào máy tính, bên trong chỉ có một video.
Video không dài, chỉ cỡ ba đến bốn phút, có ảnh và những đoạn video ngắn hơn về kỷ niệm chung của hai người. Họ cùng nhau chạy khắp khuôn viên trường, cùng tập luyện trong câu lạc bộ, cùng cười sảng khoái trong ngày hội trường, phong cảnh khi họ tự lái xe rong ruổi, dáng vẻ anh đứng bếp trong bữa tiệc liên hoan bế giảng, cả lần anh đến thăm nhà Tô Bùi và bế Bích Quy lần đầu tiên khi mới lọt lòng.
Phần cuối của video là cảnh quay từ góc nhìn ghế phó lái, anh đang lái xe trên đường cao tốc với vẻ mặt cau có.
“Anh đang quay gì vậy?” – anh hỏi.
Tiếng Tô Bùi bên ngoài lọt vào, “Dáng hình thanh xuân của cậu.”
Anh giơ tay che ống kính.
Màn hình tối sầm.
Giọng nói trong trẻo của Tô Bùi cất lên, “Nhất Minh, chúc mừng sinh nhật, chúc em mãi trẻ trung và hạnh phúc.”
Hạ Nhất Minh rút chiếc usb, nắm chặt trong tay.
Anh che mắt mình, giữa những kẽ tay dần ướt đẫm.
Thư ký gõ cửa phòng: “Anh Hạ… ”
Anh ta hét lên: “Ra ngoài! ”
Anh tự nhủ, năm phút nữa, năm phút nữa là đủ.
*
Hôm nay, Tô Bùi ở một cổ trấn nằm gần Thượng Hải, anh dắt Bích Quy đi dạo.
Hai bố con nghỉ chân ở một quán cà phê mặt hồ, Bích Quy ụp chiếc mũ rơm che mặt và gối lên đùi bố ngủ trưa. Tô Bùi lặng yên lướt điện thoại, anh thấy bữa tiệc sinh nhật phô trương của Hạ Nhất Minh.
Ai đó đã quay và đăng lên nền tảng số nào đó, chẳng mấy chốc đoạn clip đã lan truyền khắp không gian mạng.
Trong đó đều là những người nổi tiếng.
Hạ Nhất Minh thoáng xuất hiện vài giây, có vẻ là lúc cậu ấy say nhưng trông phấn khởi lắm, nhiều những gương mặt xuất chúng vây quanh mà một vài người trong số họ là như những gương mặt quen thuộc trong làng giải trí, nhưng nhất thời Tô Bùi không nhớ là ai.
Tô Bùi đóng đoạn clip, hiện giờ anh đã không còn khó chịu nữa.
Anh buộc mình ngừng nghĩ về nó.
*
Mấy ngày kế tiếp, Tô Bùi hoàn thành phần kịch bản cuối cùng, anh dắt Bích Quy đi xem phim, chơi du thuyền, đến trung tâm trải nghiệm Lego, rồi sau đó hội sách cũng tới.
Biên tập viên của Tô Bùi, Lý Nham cũng đến Thượng Hải tham gia hai ngày hội sách, Tô Bùi mời ông ăn tối.
Hai người đến một quán ăn Nhật yên tĩnh để có thể trò chuyện thoải mái, tại đây ông cũng nhận ra những thay đổi ở Tô Bùi.
“Đưa con nhỏ đi du lịch vất vả lắm phải không? Tôi thấy cậu gầy đi nhiều đấy.” – Lý Nham hỏi.
Tô Bùi cười đáp, “Bích Quy ngoan lắm, nhưng đưa con thơ đi chơi thì đều vậy cả mà.”
Hôm nay là ngày bố trí vị trí của quầy sách, anh dắt Bích Quy theo cùng nhưng con bé đã theo chân hai cô gái bên xuất bản đi ăn humburger vào buổi trưa. Anh than thở với Lý Nham rằng mình ghen tị với ông vì con gái ông đã học đại học, anh thực sự hy vọng Bích Quy mau mau trưởng thành.
Lý Nham cười nói, “Con nhỏ có nỗi lo nhỏ, con lớn thì nỗi lo cũng lớn theo. Cả đời tôi chỉ đắm chìm trong công việc nên chẳng cho con bé được gì nhiều.”
Rồi ông hỏi Tô Bùi đã có ý tưởng gì mới chưa sau cuốn sách này.
“Cháu muốn nghỉ ngơi một thời gian, bên đoàn phim sắp bấm máy nên chưa chắc đã có thời gian cho cuốn sách mới.”
Lý Nham tỏ ra tiếc nuối nhưng vẫn cố động viên, “Cậu cứ từ từ lên ý tưởng đi, trong ngành giải trí cũng có thể tích lũy nhiều tư liệu mà.”
Tô Bùi nói, “Cháu sẽ không viết tiểu thuyết liên quan đến giới giải trí.”
“Vì sao? Ngành này có nhiều cái để viết mà? Chắc cậu cũng tích lũy được không ít rồi chứ.”
Tô Bùi lắc đầu, “Chưa đủ chú ạ.”
Lý Nham quan sát anh rồi chấp nhận, “Ừ thôi vậy, đừng ép mình, cứ viết khi nào muốn.”
Ông cảm thấy sắc mặt Tô Bùi khá tệ.
*
Hôm diễn ra hội sách, Tô Bùi có mặt từ sớm. Người dẫn chương trình buổi live stream là một nữ biên tập trẻ của nhà xuất bản, cô thốt lên khi vừa thấy Tô Bùi, “Ôi! Sư phụ Tô! Đây là…”
Cô quan sát một lúc mới nhận ra sự thay đổi ở đâu, Tô Bùi đã cắt tóc, tuy không đến mức cụt lủn nhưng cũng ngắn hơn với mái tóc cũ, khiến đầu anh trông nhỏ lại và cổ thì thon gọn hơn, tổng thể nom tươi tắn hơn hẳn.
Tô Bùi mỉm cười, “Sao, kiểu tóc này có xấu lắm không?”
Cô gái lắc đầu nguầy nguậy, “Không hề! Không hề xấu tý nào! Kiểu tóc này chỉ có người đẹp trai thực sự mới để được thôi!”
Cô giúp Tô Bùi làm quen với cách thức trước khi thực hiện phát sóng, kể cũng khá đơn giản, đầu tiên là chào khán giả xem live stream, giới thiệu nội dung cuốn sách và nguồn cảm hứng sáng tác, sau đó giới thiệu một vài đầu sách của các tác giả khác, cuối cùng là trả lời ngẫu nhiên một số câu hỏi của người xem.
Khi mới bắt đầu phát sóng, Tô Bùi không quen lắm với hình ảnh mình trong màn hình, vì người dẫn chương trình dùng bộ lọc khiến anh trông trắng trẻo mượt mà quá thể, thêm bộ tóc mới cắt trông cứ như một người khác vậy.
Lượng người xem liên tục gia tăng trong quá trình phát sóng.
“Vâng, xin chào mọi người, mình đang có mặt ở hội sách, và lát nữa thôi mình sẽ đi dạo với sư phụ Tô một vòng để mang những cuốn sách đầy hấp dẫn đến cho mọi người xem. Nhưng trước đó thì mình sẽ trò chuyện với sư phụ Tô cái đã, hôm nay Sư phụ Tô cũng mang một cuốn sách mới đến hội sách, đó là cuốn ‘Ngày dang dở’, một cuốn sách rất là hay đấy ạ!”
Tô Bùi dần bình tĩnh lại, sau đó giới thiệu sơ qua về cuốn sách.
Bình luận của người xem không ngừng nhảy lên.
“Uầy ơi, sư phụ Tô đẹp trai quá!”
“Đây là lần đầu tiên tôi được thấy mặt sư phụ Tô.”
“Đẹp traiii!”
“Một người đọc ‘Bên kia thời gian’ đi qua đây.”
“Đẹp trai thế này bảo sao Phương Tử Linh không đổ.”
Chẳng qua trong số những bình luận ấy thì quá nửa là để khen khuôn mặt của Tô Bùi, thỉnh thoảng mới có một ít liên quan đến tiểu thuyết.
Cô gái dẫn chương trình không nhịn được cười, “Được rồi thưa các quý cô mê trai đầu thai không hết, sư phụ Tô của chúng ta không chỉ điển trai mà còn là tác giả rất tài năng đó nha! Mọi người có thể vào website chính thử, hiện cuốn ‘Ngày dang dở’ đã cho đặt trước, hai tuần nữa thôi là đến tay mọi người rồi!”
Nhưng người xem thì vẫn không ngừng trêu chọc Tô Bùi.
“Sư phụ Tô nói gì đó đi!”
“Giọng sư phụ Tô thanh thanh dễ nghe ghê, con tim này đã bị quyến rũ.”
Trong khi đó, Tô Bùi rất chăm chú giới thiệu sơ lược nội dung của tiểu thuyết mới, còn đọc phần đầu cho mọi người nghe.
Đang phát sóng được hai mươi phút thì lượng người xem đột nhiên tăng vọt.
“Sư phụ Tô đang hẹn hò với Phương Tử Linh phải không ạ?”
“Quả là người được chị Tử Linh phải lòng! Vừa đẹp trai vừa có tài!”
“Anh với Tử Linh là thật ạ?”
“Anh có thích chị Tử Linh không?”
“Hãy tốt với chị Tử Linh anh nhé!”
Cô biên tập trẻ cũng cuống trước tình hình này, cô cười trừ, “Ồ chà, các bạn cùng một nhóm à?”
Rõ ràng nhóm người mới tràn vào đều là người hâm mộ của Phương Tử Linh.
Tô Bình rất bình tĩnh trả lời, “Tôi và Phương Tử Linh không hẹn hò. Chúng tôi chỉ hợp tác công việc bình thường mà thôi. Hiện tại, tôi đang độc thân.”
Lời khẳng định của anh đã gây ra một cuộc xôn xao nho nhỏ trong phòng phát sóng trực tiếp.
Người hâm mộ của Phương Tử Linh đồng loạt bỏ đi.
Chỉ còn lại dân cư mạng là cười haha.
“Chúng ta có cơ hội rồi!”
“Sư phụ Tô còn độc thân chị em ơi!”
Người dẫn chương trình thi thoảng lại thông báo một chút thông số, như số lượng bản đặt trước, quảng cáo sách mới và gợi ý phần quà đặc biệt cho ai đặt từ năm cuốn trở lên.
Tô Bùi không thích kiểu khuyến mãi này cho lắm — đối với một độc giả bình thường thì mua một quyển là đủ, nhưng với tình trạng tiêu thụ sách giấy ngày một khó khăn như hiện nay thì anh chẳng thể cấm cản được điều đó.
Trong lúc chờ đợi, cô bé dẫn chương trình chợt nói, “Đợi đã, hình như số liệu của chúng ta bị lỗi.”
Sau khi xác nhận lại, cô cười với Tô Bùi, “Sư phụ Tô à, em có một bất ngờ cho anh đây, vừa có người đặt 10.000 cuốn ‘Ngày dang dở’! 10.000 cuốn!”
Cô những tưởng sẽ khiến Tô Bùi ngỡ ngàng trước máy quay, thế nhưng anh không cười, càng không ngạc nhiên.
Thay vào đó, trông anh lại thật buồn bã.