Tô Bùi nằm viện theo dõi thêm một ngày, sau khi thấy tình trạng đã ổn định hơn, anh làm thủ tục xuất viện. Trước khi đi, anh gửi một tin thông báo cho Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh vội vàng hồi đáp, hỏi tại sao anh xuất viện sớm vậy?
Tô Bùi đáp rằng bác sỹ đã đồng ý cho anh về nghỉ ngơi tại nhà, không cần thiết phải nằm viện nữa. Mẹ anh cũng thuê một người giúp việc theo giờ nên nghỉ dưỡng ở nhà thì thoải mái hơn so với bệnh viện. Sau cùng, anh cảm ơn Hạ Nhất Minh đã chăm sóc mình mấy ngày vừa qua.
Hạ Nhất Minh không nói gì thêm nữa, chỉ bảo anh ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mấy hôm nay cậu ta đang bận công việc, cuối tuần có thời gian sẽ qua thăm anh.
*
Vậy là cuối cùng Tô Bùi cũng được về lại ngôi nhà thân thương. Vừa xuống khỏi taxi, đứng dưới sảnh ngửa đầu nhìn về căn hộ của mình, anh cảm giác mấy ngày vừa qua dài dặc như cả một thế kỷ.
Thang máy di chuyển lên tầng 12, mở cửa phòng, cảm giác nhẹ nhõm ùa về khôn tả xiết.
Tuy rằng cuộc chiến trên mạng đã lắng xuống nhường chỗ cho những tin tức mới sốt dẻo hơn, nhưng những ảnh hưởng của nó đến cuộc sống của anh thì vẫn chưa phai nhạt, vẫn có những người bạn, người quen dò hỏi anh về chuyện xảy ra ngày hôm ấy, họ hàng thân thích cũng nhận ra và tíu tít hỏi han.
“Cháu bị hành hung hở Tiểu Bùi?” hay “Bùi Bùi, em quen biết Hạ Nhất Minh hả?” – mọi câu hỏi đều được Tô Bùi quấy quá rằng mình chỉ là người vô tình bị vướng vào vụ việc, ngoài ra không tiết lộ gì khác.
Diêu Chí Thành cũng gọi đến nói rằng cậu ta hối hận vì tối đó đã không đi hội họp cùng với Tô Bùi và Hạ Nhất Minh, “Nếu tôi ở đó thì có khi đã ngăn được Chương Mông rồi!”.
Tô Bùi khó hiểu, “Ngăn Chương Mông là sao?” – anh tưởng Diêu Chí Thành sẽ nói là ngăn Hạ Nhất Minh đánh Chương Mông mới phải. ngôn tình hay
Diêu Chí Thành đáp, “Tay Chương Mông ấy… vốn đã chả đứng đắn gì, cứ rượu vào là lại quấy rối Hạ Nhất Minh. Nếu tôi mà có mặt ở đấy thì đã không để hắn tiếp cận cậu ta rồi.”
Tô Bùi không hề biết chuyện này trước đây, “Ra là vậy à, trước kia tôi không biết Chương Mông là người như thế.”
Xu hướng tình dục là một nhẽ, nhưng quấy rối thì lại là một vấn đề khác.
Lần này đến lượt Diêu Chí Thành ngạc nhiên, “Ông không biết hả? Chương Mông đã vậy từ hồi đại học rồi mà, cũng đâu phải mới lần một lần hai. Tôi nghe Hạ Nhất Minh kể vậy, ông không biết thật à?”
Tô Bùi giật mình.
Anh và Hạ Nhất Minh chưa bao giờ nói về những chuyện này, đây thật sự là lần đầu anh được nghe. Anh cho rằng Hạ Nhất Minh là người kiêu ngạo nên không thèm đả động gì về nó. Chắc hẳn việc cậu ta kỳ thị đồng tính cũng bắt nguồn từ đây.
Nhưng cớ sao Hạ Nhất Minh sẵn lòng kể cho Diêu Chí Thành mà lại không kể gì với anh? – Tô Bùi nghĩ mãi không ra, có lẽ bạn bè thì cũng có bạn này bạn kia thật…
*
Trong lúc căng não ứng biến với người thân và bè bạn, Tô Bùi vẫn phải băn khoăn xem nên bù đắp tiến độ công việc mấy ngày vừa qua như thế nào – công việc có đợi ốm đau bao giờ, kịch bản mới vẫn đang chờ đợi anh đến xử lý.
Điểm sáng duy nhất vào lúc này là người giúp việc theo giờ đã có mặt, cô có ba tiếng mỗi ngày để quét dọn, vệ sinh và nấu nướng. Đó là một phụ nữ nhiệt tình, nhanh nhẹn và biết việc, tuy rằng cô nấu ăn hơi mặn. Song sau khi Tô Bùi lỡ ngỏ lời đề nghị thì món ăn đã nhạt thếch đi trông thấy, dù rằng rất bổ dưỡng và tốt cho sức khỏe nhưng anh không ăn được mấy vì chẳng ngon.
Ngoài may mắn ít ỏi đó ra thì công việc của Tô Bùi gặp phải vài trục trặc nho nhỏ. Mặc dù rằng đoàn phim tỏ ra thông cảm với tình hình sức khỏe của anh hiện giờ, song cũng ngỏ ý hỏi xem anh có thể hoàn thành đúng tiến độ được hay không, hay hiểu đằng thẳng ra là nếu Tô Bùi không thể hoàn thành được thì họ còn biết đường tìm người khác.
Để đẩy nhanh tiến độ công việc, Tô Bùi chẳng còn cách nào khác ngoài gọi cho hai nhân viên trợ lý trong tổ hỏi họ có thể đến nhà anh làm việc được hay không.
Tiểu Nhan đồng ý ngay. Trước đó, cô từng liên lạc hỏi thăm sức khỏe của anh, cũng chủ động đề nghị đến nhà anh làm việc nhưng bị Tô Bùi từ chối, song sau mấy ngày đắn đo thì anh vẫn để cô đến. Đương nhiên, Tô Bùi chẳng tơ màng gì khác, anh chỉ muốn đẩy cao hiệu quả công việc hơn, nếu Tiểu Nhan đến mà không được việc thì sẽ nghĩ cách khác. Còn nước là còn tát được.
*
Năm giờ chiều, Hạ Nhất Minh xuất hiện dưới sảnh nhà Tô Bùi với một cốp xe chất đầy đồ ăn thức uống, cậu hăm hở ấn chuông cửa.
Đáp lại là một giọng nữ trong trẻo từ trong hộp thoại, “Đến đây ạ.”
Hạ Nhất Minh ngỡ là cô giúp việc theo giờ của nhà Tô Bùi, mặc dù giọng này có hơi trẻ tuổi. Cậu lên tầng, cửa nhà Tô Bùi đã mở với một cô gái trẻ đang đứng đón mình.
Hạ Nhất Minh sa sầm cả mặt, cậu nhận ra Tiểu Nhan.
Trong một thoáng ấy, cậu đã muốn đáp quách đống đồ trên tay vào cửa nhà Tô Bùi, nhưng may mắn là lý trí đã chiến thắng vào phút chót, cậu đi vào và xác định xem Tô Bùi đang làm gì.
Tô Bùi đang ngồi trên sô pha, laptop để bên cạnh, trên bàn thì chất đống sách và bản thảo, cùng một tấm bảng trắng ghi dày kín các mốc thời gian. Anh mặc bộ quần áo ngủ kín đáo với đôi dép lê trong nhà, nom đã biết là ăn dầm ở dề trong nhà mấy ngày liền, nhưng là để làm việc.
Vừa thấy Hạ Nhất Minh đến, Tô Bùi mừng rỡ đón tiếp, “Đang bừa bộn quá, mau ngồi lại đây.” – anh vào bếp định pha trà nhưng Tiểu Nhan nhanh tay giành mất.
“Để em pha cho!” – cô quen tay mở tủ bát đĩa tìm những chiếc tách uống trà.
Hạ Nhất Minh hỏi, “Có chuyện gì vậy?” – trong khi ánh mắt thì rõ rành rành ý – “Tại sao Tiểu Nhan lại ở đây?”
Tô Bùi đáp, “Anh thấy ngồi không ở nhà cũng lãng phí nên tranh thủ làm việc luôn. Thời gian thoải mái mà hiệu quả cũng tạm ổn.”
Hạ Nhất Minh chẳng ư hử gì, chỉ bảo, “Tốt hơn hết là anh nên nghỉ ngơi theo lời bác sĩ.”
Tô Bùi cười xòa, “Ngày nào cũng ăn cơm dinh dưỡng của cô giúp việc, không thuốc lá, không bia rượu, ngủ nghỉ đúng giờ, anh cậu tăng ba ký rồi đây này.”
Hạ Nhất Mình hừ mũi, “Em đi vệ sinh cái đã.”
Cậu đột nhập vào nhà vệ sinh, chốt cửa lại rồi săm soi từng món đồ dùng cá nhân trên bồn rửa tay và kệ phòng tắm. Mọi thứ đều đơn lẻ, đồ dưỡng da dành cho nam giới, bàn chải đánh răng có hai chiếc nhưng cái còn lại trông giống như dành cho trẻ con hơn.
Hạ Nhất Minh soi gương và cảm thấy có một gã biến thái đang nhìn mình trong gương, cơ mà lòng dạ thì hý hửng ra trò. Cậu ra khỏi nhà vệ sinh, lẳng lặng ngồi vào bên cạnh bàn với niềm tin mãnh liệt rằng Tô Bùi sẽ hiểu.
Quả nhiên chưa đầy mấy giây sau, Tô Bùi nói với Tiểu Nhan, “Tiểu Nhan à, hôm nay tới đây thôi, em về trước đi. Anh muốn ôn chuyện với giám đốc Hạ, việc còn lại để mai làm tiếp nhé.”
Tiểu Nhan đáp, “Không sao ạ, tối về em chỉnh nốt được mà.” – rồi cô nhanh nhẹn thu dọn cặp và máy tính của mình, chào Tô Bùi và nhoẻn cười với Hạ Nhất Minh, “Giám đốc Hạ, anh ngồi chơi nhé.”
Cô gái nhiệt tình và cởi mở, chả có tẹo cảm giác khó chịu nào.
Hạ Nhất Minh nghĩ bụng, không khó chơi bằng Thẩm Lam nhưng cũng oái oăm chẳng kém.
Nghĩ đến Thẩm Lam, cậu bèn hỏi, “Thẩm Lam có biết anh bị bệnh không?”
“Chắc là biết. Bà ngoại của Bích Quy gọi hỏi thăm anh mà. Nhưng Thẩm Lam thì không thấy gọi.”
Hạ Nhất Minh nói, “Vậy mới tốt! Em chỉ sợ cô ta đến quấy rầy anh.”
Tô Bùi lắc đầu, “Cô ấy đang bận kinh doanh rồi.”
Họ liếc nhau và rồi Tô Bùi lập tức đọc hiểu được ánh mắt của người còn lại, “Nói đi, rốt cuộc cậu muốn nói gì nào?”
“Anh với Tiểu Nhan có gì không đấy?”
Tô Bùi giơ tay thề, “Anh làm mọi thứ đều vì kịch bản, không có tâm tư gì khác.” – đoạn anh bổ thêm, “Kể cả trước đây Tiểu Nhan có suy nghĩ gì thì sau này cũng không còn nữa. Một người đã ly hôn, có con riêng, lại còn mắc bệnh tim nữa thì cô ấy muốn gì ở anh hở?”
Hạ Nhất Minh bật cười, “Ừ, cô ấy muốn gì ở anh chứ?”
Tô Bùi cũng cười theo.
Hạ Nhất Minh cảm thấy anh cười nom ngốc chết đi được, khờ khạo không biết gì đúng là hạnh phúc.
Còn Tô Bùi thì lại đang thấy Hạ Nhất Minh quá đỗi đáng yêu khi vẫn cho rằng anh được mọi người quý mến và nữ sinh theo đuổi như hồi xưa. Đây là gì nhỉ, người yêu là người đẹp nhất trong lòng à? – nghĩ vậy, Tô Bùi càng cười khoái chí.
Cười xong xuôi rồi Tô Bùi mới nói, “Anh định mời cậu ở lại ăn, nhưng cô giúp việc chỉ nấu một phần thôi… hay ra ngoài ăn đi.”
Hạ Nhất Minh mỉa mai, “Em thấy là do anh thèm thì có.” – cậu đã nghía mâm thức ăn cô giúp việc chuẩn bị cho Tô Bùi, cân đối dinh dưỡng thì có nhưng chẳng gợi lên chút cảm giác thèm thuồng nào. Biết nấu ăn đã đành, nhưng nấu ngon bắt mắt lại là chuyện khác.
Cậu đã nếm thử, không ngon bằng mình.
“Cái cô này nấu vụng thật ấy.” – Hạ Nhất Minh kết luận.
Tô Bùi thở dài, “Thì biết sao được, giờ đâu đâu cũng khát người giúp việc, chí ít thì cô ấy dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.”
Hạ Nhất Minh không đáp, cậu đi vào gia giảm lại mấy món ăn, chủ yếu là bớt mặn bớt dầu, còn đâu vẫn hương sắc y nguyên.
Kế đó Tô Bùi mới vừa miệng chén sạch một tô đầy.
Cơm nước xong, cả hai xuống lầu tản bộ, vừa tiêu hóa vừa vận động, vừa để thảo luận về kịch bản mới trên đường đi. Hạ Nhất Minh tư vấn miễn phí cho anh một số ý kiến. Sau khi trở về, cậu giúp anh sắp xếp gọn gàng đống bản thảo lộn xộn trên bàn và sửa lại một cánh cửa trượt bị hỏng bên trong phòng.
Cậu bảo Tô Bùi không phải động tay động chân vào việc gì cả, hãy nghỉ ngơi đi.
Tô Bùi tự thấy một tuần này ở nhà đã thoải mái lắm rồi, nhưng có thêm Hạ Nhất Minh thì mới cảm nhận đầy đủ thư giãn và ấm cúng thực sự là gì, anh cảm thấy mình được chiều chuộng từ đầu đến chân chỉ trong vọn vẻn mấy tiếng đồng hồ vừa qua.
Hạ Nhất Minh kiểm tra lại cả căn nhà một lần nữa trước khi lấy ra một vài món đồ cho Tô Bùi, đều là những món đồ tiện ích sử dụng hàng ngày.
“Đây là hộp thuốc điện tử, nó sẽ nhắc anh uống thuốc đúng giờ, như thế anh sẽ không bị quên.”
Tiếp đó, cậu lấy ra một chiếc vòng tay, “Còn đây là sản phẩm của công ty em, đeo vào để dễ dàng theo dõi các thông số của cơ thể.”
Tô Bùi không đeo vừa, cậu giúp anh điều chỉnh lại một chút, ngón tay cậu vô tý chạm vào cổ tay anh. Cả hai đều im lặng trong giây phút ấy.
“Cậu…” – Tô Bùi vung vẩy cánh tay, “Hình như dạo gần đây anh nói cảm ơn cậu nhiều lắm rồi.”
Hạ Nhất Minh nhìn anh, “Vậy thì đừng nói nữa.”
Tô Bùi cười, anh không nói câu cảm ơn phía sau nữa.
Một chiếc vòng tay không phải mặt hàng xa xỉ, nhưng Tô Bùi có thể cảm nhận trọn vẹn tấm lòng của Hạ Nhất Minh.
Anh bắt đầu cảm thấy mình không thể quá ỷ lại vào Hạ Nhất Minh như thế được. Cậu ta mới đến mấy tiếng mà cả thể xác và tinh thần anh đều như được mát xa toàn diện vậy, nếu anh cứ coi mấy tiếng thỉnh thoảng xuất hiện này trở thành một điều hiển nhiên thì cuộc sống thường nhật của anh sau này sẽ càng thêm khó khăn mất.
Từ khổ đến sướng thì dễ, từ sướng đến khổ khó lắm ai ơi.
Khác chăng là sướng này không phải từ vật chất, mà là cảm giác ấm áp và hạnh phúc sâu bên trong.