Chú Hạ đã trở về còn bố thì biến mất đâu không biết, Bích Quy vẫn chưa thể tin tưởng hoàn toàn vào chú Hạ được.
Con bé hoang mang, bỏ đồ ăn vặt trên tay xuống rồi lẽo đẽo theo sau Hạ Nhất Minh ở một cự ly an toàn, cứ thỉnh thoảng lại hỏi, “Bố cháu đâu?”
Hạ Nhất Minh chỉ có thể kiên nhẫn trả lời, “Bố cháu rơi xuống hồ nên đang tắm, lát nữa sẽ ra.”
Bích Quy càng tò mò, “Rơi xuống hồ ấy ạ? Tại sao lại rơi xuống hồ ạ?”
Con bé hoảng sợ chạy ra cửa phòng tắm, hét to gọi “Bố ơi!”, nhưng chẳng có tiếng Tô Bùi đáp trả, con bé hét to hơn, “Bố ơi! Bố bị chìm ạ?”
Giọng Tô Bùi yếu ớt vọng qua cánh cửa, “Bố không sao, con đi chơi đi.”
Bích Quy không bỏ đi mà đứng ngoài cửa trò chuyện với bố.
Hạ Nhất Minh rất muốn lôi con bé đi để Tô Bùi được yên tĩnh tắm rửa, nhưng Bích Quy nhất quyết không chịu như thể con bé đang sợ điều gì đó, cậu đành phải mặc kệ.
Mãi cho đến khi Tô Bùi bước ra khỏi phòng tắm, Bích Quy mới yên tâm.
Anh cười hỏi, “Con sợ gì nào? Bố với chú Hạ đùa thôi mà.”
Bích Quy giận dỗi vì dường như bố chả thấu hiểu mà còn cười trên nỗi lo lắng thái quá của mình, con bé bỏ đi xem tivi.
Hạ Nhất Minh đang lúi húi trong bếp, cậu rót đầy một bát trà gừng nóng ép Tô Bùi uống.
Đến tối, Tô Bùi nhẹ nhõm hẳn cả người.
Khách của Hạ Nhất Minh lần lượt xuất hiện, có đủ mọi tầng lớp ngành nghề trong xã hội và một số đến từ công ty của Hạ Nhất Minh. Ban đầu, cậu có mời Diêu Chí Thành nhưng anh ta ở nhà chăm sóc vợ bụng mang dạ chửa nên không đến.
Hạ Nhất Minh đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn thức uống và mời cả DJ nổi tiếng về, trang trại được cấp phép đốt pháo hoa nên khi màn đêm vừa rủ xuống, pháo hoa được bắn mỗi giờ một lần, mọi người có thể ngắm nhìn khung cảnh rực rỡ ấm cúng bên cửa sổ, Bích Quy và mấy đứa trẻ sống gần đó nô đùa như quỷ sứ khắp vườn.
Tô Bùi uống rượu, tâm trạng anh thoải mái khôn tả, nhưng điều khiến anh vui nhất đêm này là được gặp Lâm Mộ Vân.
“Chị Mộ Vân!” – họ đã cho nhau cái ôm chặt sau thời gian dài không gặp.
Lâm Mộ Vân cũng là nhà văn, Tô Bùi và cô từng xuất bản sách ở cùng một đơn vị xuất bản. Khi mới quen nhau, anh từng mai mối cho cô với Hạ Nhất Minh sau mấy buổi đi chơi chung, nhưng mãi sau này anh mới biết mình gây ra một chuyện đần độn cỡ nào – Lâm Mộ Vân không thích nam giới, kể cả với Hạ Nhất Minh đẹp trai ngời ngời cũng không. May là sau này họ đều trở thành bạn của nhau.
Hôm nay Lâm Mộ Vân dẫn bạn gái tới. Sau khi rôm rả chuyện trò về cuốn sách mới của cô, anh mới biết hóa ra người đạo diễn muốn quay bộ phim về Hạ Nhất Minh chính là bạn gái của Lâm Mộ Vân.
Bạn gái cô rất muốn thuyết phục Hạ Nhất Minh đồng ý cho cô ấy làm bộ phim về con đường gây dựng sự nghiệp của cậu ta.
Lâm Mộ Vân nói với Tô Bùi, “Chị chả mấy lạc quan với dự án này chút nào đâu, nhưng cô ấy muốn làm nên chị cũng kệ. Chị đoán Hạ Nhất Minh chẳng đồng ý dễ dàng đâu.”
Tô Bùi nói, “Có cần em thuyết phục cậu ta không?”
Lâm Mộ Vân lắc đầu, “Thôi, cậu đừng để Hạ Nhất Minh được đà phổng mũi.”
Hơn chín giờ, Tô Bùi đặt ly rượu xuống, anh đi tóm Bích Quy đang mải chơi về, dắt con bé lên phòng trên tầng và dặn dò nó tắm rửa rồi ngủ sớm.
“Con muốn đón giao thừa cơ.” – Bích Quy ì xèo đòi hỏi, người lớn ở dưới tầng vẫn còn tụ tập.
Tô Bùi không cho Bích Quy thức khuya, anh đồng ý cho con bé được xem một tập phim hoạt hình trước khi đi ngủ.
Bích Quy lại nảy ra ý tưởng và mặc cả, “Con muốn facetime với mẹ.” – điện thoại của con bé chỉ có thể nghe gọi và nhắn tin, nên nó muốn có một chiếc điện thoại thông minh là vì thế.
Tô Bùi đưa di động nhưng với một điều kiện, “Không được thức muộn! Bố sẽ kiểm tra pin đấy.”
Sau khi dặn dò xong, Tô Bùi xuống tầng dưới dự tiệc.
Bích Quy cầm điện thoại, nằm sấp ra giường gọi video cho mẹ.
*
Thẩm Lam đang ở London.
Sau khi ly hôn, Thẩm Lam sống với bố mẹ một thời gian ngắn rồi chuyển sang định cư bên Anh. Cô không hề thiếu người theo đuổi. Sau khi sang Anh, cô nhanh chóng quen biết nhiều người và hiện tại đang sống chung với một du học sinh.
Kỳ nghỉ từ Giáng sinh đến Tết tây luôn là thời gian mà Thẩm Lam thích nhất, cô đang chuẩn bị cho đêm giao thừa thì Bích Quy gọi đến.
Thẩm Lam đang có tâm trạng tốt nên thân thiết gọi “bé ngoan” và “cục cưng” ngay khi video được kết nối.
“Mẹ ơi, mẹ đang làm gì đó ạ?” – Bích Quy không kể với Tô Bùi rằng con bé rất nhớ mẹ. Trong trí nhớ của Bích Quy, mỗi khi mẹ cười, mẹ là người đẹp nhất, tốt nhất trần đời.
Vì lệch múi giờ nên chỗ Thẩm Lam hãy còn là ban ngày, cô xoay điện thoại xung quanh nhà, “Mẹ đang trang trí đấy, đẹp hôn? Tối nay có nhiều du học sinh đến tham dự lắm.”
Cô cũng khoe rằng đã mua cho Bích Quy một chiếc áo gió siêu dễ thương và nhờ người quen cầm về, dặn con bé hãy chụp ảnh khi mặc gửi cho cô xem.
Hai mẹ con tán chuyện nhau về quà cáp và quần áo một lúc thì Bích Quy khoe, “Mẹ ơi, hôm nay con được bế mấy bé mèo tam thể đáng yêu ơi là đáng yêu. Bố hứa mai cho con đi cưỡi ngựa với hái dâu nữa!”
Thẩm Lam hỏi, “Con có rửa tay sau khi bế không đấy?”
Bích Quy chột dạ, con bé không nhớ rõ.
“Con có rửa, con tắm rồi ạ,” – con bé nhanh trí nói, “Tuy ở quê nhưng sạch sẽ lắm mẹ ạ! Nhà siêu siêu to, trong nhà có nhiều đồ hiện đại cực kỳ, vui ơi là vui.”
Thẩm Lam phì cười, “Bố đưa con đến chỗ khỉ ho nào vậy? Quê hả? Nhà họ Tô ấy có họ hàng ở quê từ bao giờ không biết?”
Bích Quy nói, “Không phải họ hàng ạ, là nhà chú Hạ.”
Thẩm Lam trong video dừng mất một giây, cô nhắc lại, “Chú Hạ?”
“Vâng chú Hạ ạ. Bố bảo chú Hạ là bạn thân của bố, chú ấy mời hai bố con đến nhà chơi, hai bố con con sẽ ở đây ba hôm lận.” – con bé hí hửng khoe với mẹ mà không hề nhận ra nụ cười của Thẩm Lam đã biến mất.
“Có phải chú Hạ có dáng người cao to, là bạn học cũ của bố phải không?”
Bích Quy gật đầu.
Thẩm Lam chẳng cần hỏi thêm nữa cũng biết chú Hạ “nhiệt tình” bám lấy Tô Bùi còn có thể là ai khác ngoài Hạ Nhất Minh. Khuôn mặt lầm lì và nham hiểm của Hạ Nhất Minh vụt hiện lên, khiến máu nóng trong cô đột nhiên tăng vọt.
“Mẹ ơi?” – Bích Quy tưởng mẹ phân tâm.
Thẩm Lam hỏi, “Chú Hạ có nói gì với con không?”
Bích Quy đáp, “Dạ không ạ, chú ấy chẳng nói chuyện với con mấy!”, đặng con bé nghĩ rồi kể cho mẹ nghe mọi chuyện xảy ra hồi chiều, kể bố đi dạo về phải ngâm người trong bồn tắm, kể hình như bố bị rớt xuống hồ mà sau đó bố với chú Hạ bảo rằng đó là trò đùa thôi.
Thẩm Lam yên lặng nghe trước khi ra lệnh cho Bích Quy, “Con nhìn định vị rồi cho mẹ biết địa chỉ.”
Trước khi ngừng cuộc gọi thoại, Thẩm Lam dặn Bích Quy rằng, “Mẹ con mình giữ liên lạc nhé, chú Hạ nói gì thì con phải kể cho mẹ ngay, nhưng đừng nói cho bố những gì mẹ con mình nói chuyện nhé, nhớ chưa?”
Bích Quy vâng lời, con bé răm rắp nghe theo Thẩm Lam hơn là vâng lời Tô Bùi.
*
Tắt video call, Thẩm Lam nhìn trân trân bộ bát đĩa bằng sứ mới tinh chưa kịp mở, tất cả đều để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay, nhưng tâm trạng của cô thì đã bay biến sạch bách, cô cầm kéo cắt lia lịa vào gói đồ rồi hất phăng nó sang một bên.
Cô nhớ về những chuyện đã qua.
Ngôi trường cô theo học là một trường cao đẳng nghệ thuật, cách trường của Tô Bùi không xa. Khi đó, cô không thực sự đam mê chuyên ngành của mình lắm, cũng chẳng chăm chỉ gì cho cam, gia đình khá giả nên không cần đi làm thêm làm mướn, ngày nào cũng dành hầu hết thời gian để chơi bời tụ tập, người theo đuổi cô nhiều không đếm xuể, nhưng hoặc chê nghèo, khi chê xấu, hoặc chê chán, khi kêu nhàm.
Sau đấy vào một lần sang giao lưu văn nghệ ở trường bên, cô gặp Tô Bùi. Từ ngày quen biết anh, cuộc đời cô như ấn phải nút tua nhanh ở tốc độ cao nhất, họ tận hưởng từng giây từng phút ở bên nhau, Tô Bùi viết hết cuốn tiểu thuyết này đến tiểu thuyết khác vì cô, để cô đắm chìm trong những ảo tưởng ngây ngất – rằng cô mãi mãi trẻ trung và xinh đẹp trong thế giới tiểu thuyết mà anh tạo nên.
Hai năm sau tốt nghiệp, dường như cô là người phụ nữ hạnh phút nhất thế gian, vừa tốt nghiệp đã lấy được tấm chồng trẻ đẹp tài năng, sớm sinh một bé gái đáng yêu, được chiều chuộng, không phải đi làm, cô chỉ thỏa thích thú vui mua sắm và du lịch khắp muôn nơi.
Trong khi bạn bè trang lứa của cô thì bắt đầu bươn chải kiểm sống, có người chưa tìm được cả một công việc ổn định.
Cô cảm thấy mình hạnh phúc hơn hẳn họ.
Song thời gian có để quên ai bao giờ.
Khi tuổi hăm tám vừa qua, cuộc khủng hoảng cuối cùng cũng cập bến ở tuổi hăm chín. Con gái ngày một lớn, không còn là đứa trẻ chỉ cần vui chơi là có thể trưởng thành. Cuộc sống bộn bề với đủ mọi khoản phải chi trả cứ tăng lên không ngừng, những khoản vay không tự dưng biến mất, Tô Bùi buộc phải chuyển sang làm biên kịch, thời gian hai người ở bên nhau ngày một ngắn ngủi.
Và khi cô ngỡ ngàng nhận ra thì chồng mình đã kiệt quệ vì công việc, những nồng nàn trước kia bỗng như một giấc mơ không có thực. Khi không có tiền, chẳng còn những chiều chuộng vô bờ bến, cô chỉ còn là một bà nội trợ quá đỗi bình thường, không việc làm, không nghề nghiệp.
Trong khi ấy, những người bạn từng vất vả nay đã khấm khá hơn, nhiều người đã bắt đầu biểu diễn ở những sân khấu hoành tráng hơn.
Còn cô chẳng có gì.
Cuối cùng, cuộc hôn nhân bế tắc rồi tan vỡ, cô và anh không thể tiếp tục chung sống bên nhau.
Mười chín tuổi, họ ôm nhau thả mình theo vũ khúc trong ánh đèn lung linh của lễ đường, khoảnh khắc ấy họ tưởng như đã trông thấy tình yêu vĩnh cửu hiện ra trước mắt. Kỳ thực, vĩnh cửu chỉ có thể tồn tại trong tiểu thuyết của anh mà thôi.
Đây là câu chuyện của cô và anh. Hoàn hảo hay đổ vỡ thì cũng là mối duyên nợ của hai người.
Vậy nên chỉ cần nhớ còn một Hạ Nhất Minh vẫn dai dẳng bám víu lấy Tô Bùi như hồn ma bóng quế là Thẩm Lam không thể chịu nổi.
Nhớ khi hai người mới quen nhau, cô chỉ nghĩ Hạ Nhất Minh là một người bạn bình thường, đàn ông ai chẳng có mấy thằng bạn nối khố. Nhưng rồi cô dần ngợ ra Hạ Nhất Minh ghét mình, mà cũng chẳng vấn đề, dù sao cô cũng đâu ưa gì hắn.
Cô ghét việc Hạ Nhất Minh luôn rủ rê Tô Bùi đánh lẻ đi chơi, ghét việc Hạ Nhất Minh được đọc tiểu thuyết của Tô Bùi trước nhất, và ghét mỗi khi Hạ Nhất Minh cố ý hoặc vô tình gạt đi những đề nghị của cô với tiểu thuyết của Tô Bùi.
Bao nhiêu năm trôi qua, cô và Tô Bùi đã ly dị, mà hắn ta vẫn nhằng nhẵng bên cạnh Tô Bùi.
Thẩm Lam chất những món đồ trang trí chưa kịp trang hoàng thành một đống rồi lộp cộp lên tầng tìm hộ chiếu, cô mở tủ quần áo và lôi vali ra.
Anh bạn trai đang viết luận văn bên bàn học sững sờ nhìn theo cô, “Em làm gì vậy?”
Thẩm Lam thẳng đuột, “Em phải về một chuyến.”
“Về đâu cơ? Bạn anh sắp đến đón giao thừa rồi!” – anh chàng ngẩn tò te.
Thẩm Lam đáp, “Về nước, đến chỗ chồng cũ của em.”
Có yêu tới mấy chăng nữa thì cũng không ai chịu nổi thói tự do vô tội vạ của cô, anh hét lên, “Thẩm Lam, giờ em mà về thì chúng ta chia tay.”
Thẩm Lam chẳng buồn ngoảnh lại, “Bye bye!”
Chàng trai trẻ bị cáu khủng khiếp, anh ta choài người ra cửa sổ để chửi với theo, “Thẩm Lam! Con khốn nhà em!!”
*
Tô Bùi không biết gì về cuộc náo loạn đang diễn ra ở London.
Anh trở lại bữa tiệc sau khi đưa Bích Quy về phòng, sau đó cùng chuyện trò vui vẻ với Lâm Mộ Vân và bạn gái của cô.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục cho đến gần 1 giờ sáng.
Khi tiệc tàn, những ai say xỉn thì hoặc có tài xế đưa đón trở về thành phố, hoặc được nhân viên tại trang trại chở về, chỉ có Tô Bùi là ngủ lại.
Ban ngày được tắm nước hồ lạnh đã đời nên cần thêm chút nhiệt để sưởi ấm, chả vì thế mà tối nay Tô Bùi được thể uống không ít rượu.
Giờ thì khách đã vãn hết, cô giúp việc thu dọn sơ qua xong cũng ra về, chỉ còn mình Tô Bùi và Hạ Nhất Minh trong phòng khách.
Anh nằm ngả ngón trên ghế mềm, hậu quả của việc say rượu là anh cứ cầm thìa múc lên múc xuống quả táo bên trong ly rượu đỏ.
Ánh mắt của Hạ Nhất Minh lướt nhanh qua bờ vai, xuống tới eo và rà xuống chân anh, cậu nằm xuống chiếc ghế chéo với ghế Tô Bùi nhưng vẫn đối diện được khuôn mặt anh, cậu muốn nói nhưng chẳng còn sức lực nào để làm nó, mọi sức lực hiện giờ đều đang đấu tranh giữa lý trí và tình cảm.
Tô Bùi mở lời trước, bởi anh đang rất hứng khởi. Anh nghiêng đầu và cười nói, “Giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười…”
“Cái gì buồn cười?” – Hạ Nhất Minh hỏi bằng giọng trầm khàn.
“Bơi mùa đông ấy.”
Anh quờ tay giả làm động tác bơi.
Hạ Nhất Minh xì cười.
Tô Bùi nói, “Chỉ có cậu… mới làm được trò liều lĩnh ấy thôi… cậu thực sự là người manly nhất mà anh từng thấy…”
Anh đang lè nhè say sưa, nhưng lại bằng giọng điệu chân thành nhất, cũng kèm đâu đó vấn vít cả sự ngưỡng mộ
___________
Tác giả said:
Trong lòng sư phụ Tô, giám đốc Hạ là người đàn ông nam tính nhứt quả đất!!