Thuyền tới khúc quanh của Trường Giang. Những tay lái thuyền đã cầm sẵn cây sào đẩy thuyền để khỏi bị nước tấp vô bờ.
Chiếc thuyền rẽ xuôi, gió thổi ngược nên phải hạ buồm. Các bác ngư dânra sức hò dô ta đẩy thuyền ngược sông. Họ hò những câu ca của dân chàilưới, theo nhịp bước đẩy cho thuyền đi lên.
“Hò ơ, theo nhịp đi lên,
Thuyền xuôi mà gió ngược, hò ơ, chớ nên nản lòng...
Hỡi đò khoan nhặt bên sông,
Bữa nay được cá, hò ơ, no lòng bữa mai... ư!”
Lý Thanh Hoa trở vô khoang thuyền thì thấy Nhất Tiếu và Cao Kỳ Nhất Phương sụp quỳ xuống ôm chân mình mà reo rằng :
- Anh! Anh! Không ngờ anh là hậu duệ của Lý Lăng vương, vị đại trung thần mà toàn dân ngưỡng mộ...
Lý Thanh Hoa hoảng hồn vội đỡ hai người dậy và nói rằng :
- Ấy chớ! Các người đừng làm vậy! Chúng ta cũng phải quỳ lạy công ơn của nghĩa phụ nghĩa mẫu. Công ơn tái sinh của người như trời cao, bể rộng.Anh em ta phải tôn thờ phụng dưỡng suốt đời mới phải đạo.
Một nhà sum họp vui vầy, cha mẹ, anh em...
Thấy khách nhân vui vẻ, chủ thuyền và gia bộc ông ta cũng vui lây.
Thuyền tạm ghé vô bờ để mua thêm rượu ngon, thực phẩm tốt để cùng nhauăn uống thỏa thích. Lũ ngựa cũng có thêm cỏ tươi thóc tốt.
Vì thuyền tạm ghé vô bờ nên mọi người mới được biết thêm một chuyện.
Vừa cho thuyền cập bến, một đại hán cởi trần trùng trục đứng ở sauthuyền tay cầm cái loa, la hét các thuyền khắc phải tránh xa để thuyềnlớn áp mạng.
Trông thấy cờ hiệu phủ Thân vương cắm trên ngọn cột buồm, các chủ thuyền không ai bảo ai đều vội nhổ neo tức tốc cho thuyền lánh đi nơi khác.
Bọn người Mã phu nhân ngồi trong khoang thuyền nhìn ra, không hiểu khoái thuyền mới tới chuyên chở những gì, mục đích cập bến nhỏ để làm gì.Đúng lý thuyền mình đã mua xong thực phẩm thì đi ngay, nhưng Mã phu nhân bảo chủ thuyền tạm buông neo đỗ quãng xa để xem sao.
Chiếc khoái đĩnh vừa sát bến thì có một đoàn lừa ngựa chở nhiều thùng gỗ nặng có nhiều lính tráng hộ vệ kéo tới.
Đi đầu là ba người đàn ông bận võ phục rất gọn gàng. Xem cách gài kiếmngang vai trái giống như Cao Kỳ Nhất Phương trước đây. Lý Thanh Hoa đoán họ là nhân vật Nga Mi, Lý Thanh Hoa liền kéo áo Cao Kỳ Nhất Phương bảochàng vén rèm, nhìn qua kẽ hở xem có nhận biết người nào trong tôn pháimình chăng?
Chẳng ngờ không ngó qua thì thôi, bây giờ đã nhận mặt kẻ thù, hai mày xếch ngược, chàng nghiến răng kèn kẹt và nói rằng :
- Thằng La Côn, thằng Vũ Bộ Dương phản sư. Còn tên râu dài kia có lẽ làsư thúc tôi, nhân vật thứ hai của Nga Mi. Chúng nó đến đây làm gì?
Mã phu nhân dịu dàng nói :
- Kỳ! Con nên bình tĩnh. Cái rương gỗ nặng thế kia chắc đựng kim ngân.Ta đã nhận biết được tên chỉ huy, ta tìm xem mục đích của chúng.
Mã phu nhân ngồi nghe chủ thuyền và các người làm công vừa ăn nhậu vừa kháo nhau nhiều mẩu tin tức hữu ích :
- Họ chở đi đâu nhiều rương gỗ nặng như vậy?
- Vàng, đựng toàn vàng khối, cả trăm ngàn lượng vàng.
- Sao nhiều vàng vậy?
- Của ông Thiên tuế, thiếu gì vàng!
- Họ chở vàng mang đi đâu?
- Đi đến Ngũ Đài sơn để đổi lấy thanh đao gì nghe nói quý lắm, chặt sắt như bùn!
- Ngũ Đài sơn ở đâu nhỉ?
- Ai dám hỏi nhiều làm gì? Dính vào chuyện vàng nguy hiểm lắm? Các bạncó nghe chuyện ngày xưa không? Có ba người bạn thân thiết với nhau, đicùng đường, bắt gặp một bọc vàng, chia nhau ba phần đều. Ấy thế mà lòngtham nổi lên, rồi chết cả ba đấy? Các bạn có biết tại sao mà chết cả bakhông?
Một người trong bọn nói :
- Biết, biết!
- Biết thì nói tiếp đi!
- Sau khi chia vàng xong, ba người thấy đói. Một anh tình nguyện vào chợ mua thức ăn cho toàn bọn. Anh khi đi rồi, hai anh ở lại mở gói xemvàng, lòng tham nổi lên tối mắt mới bàn nhau hễ anh kia về thì hạ thủ để chiếm vàng rồi chia hai phần thôi, như vậy là được nhiều hơn. Thế rồihọ hạ thủ lẫn nhau. Cuối cùng còn lại hai anh và đống thức ăn với thuốcđộc. Hai anh kia ăn xong ngã lăn quay ra chết nốt. Thế là cả ba anh đềuhóa kiếp... bọc vàng thành vô chủ!
Nghe xong mọi người vỗ tay khen hay.
- Một thanh đao đổi lấy cả trăm ngàn lượng vàng! Tôi cho là họ nói phét!
- Tôi nghe lính nói cái ông dỏng cao râu đen dài giỏi võ lắm! Hai ngườikia là đồ đệ của ông. Thiên tuế cử ông đi áp tải vàng. Đại Hưng tiêu cục ở kinh sư mà không dám bảo lãnh chuyên chở vì thấy số vàng nhiều quá!Nay ông ta đương đi đường bộ bất thình lình chuyển vàng lên thuyền tạibến nhỏ này để đánh lạc hướng bọn lục lâm thảo dã âm mưu chận đường đánh cướp gì đó...
- Có biết tên họ ông ta là gì không?
- Nghe đâu ông ta và một bà nữa nổi tiếng là Chung Nam song kiếm, mộtngười giỏi về tay hữu, một người giỏi về tay tả, hai người kết hợp lạithành một đôi, chẳng biết có đúng không?
... Nghe đến đây bọn người Mã phu nhân cũng đã biết nhiều về mục đíchcủa chuyến tải vàng đi Ngũ Đài sơn rồi. Đến lượt Nhất Tiếu hòa thượngnói riêng cho biết về chuyện thanh bảo đao cho mọi người nghe thì ai nấy không còn hồ nghi nữa.
Nguyên do sư phụ Tịnh Hải đại pháp sư cũng xuất thân là một vị Trưởnglão tại Đại Lâm tự trong Ngũ Đài sơn. Không hiểu vì duyên cớ gì, đại sưbỏ chùa lớn, ẩn nấp tại các am nhỏ miền xứ khác.
Đại sư hay lui tới Cổ Âm tự gần kinh sư, tại đây ông nhận nuôi NhấtTiếu. Trong khi cải dạng làm một vị sư già khất thực nay đây mai đó, ông đi đâu cũng cho Nhất Tiếu theo hầu, và bí mật truyền thụ võ công chotrò yêu quý.
Đại sư rất tinh thông và có một thanh đao tên gọi là Đại Hoàn kim đaođúc bằng hơn một trăm ký thép luyện với vàng nguyên chất. Khi rút đao ra khỏi vỏ múa lên, bóng kim quang lấp lánh làm lóe mắt, lấy đầu địch thủdễ như bỡn.
Thanh đao rất nặng, bất luận là binh khí nào, đụng vào lưỡi bén là bịchém cụt như thân chuối đứt thành từng khoanh khi bị lưỡi yếm cắt mạnh.
Nhất Tiếu hòa thượng hấp thụ tinh hoa trong pho chân kinh “đao pháp củađạo gia”. Nhưng về sau, đại sư không muốn cho Nhất Tiếu phạm nhiều sátgiới. Người thu đao về và đem gửi lại cho nhà sư trụ trì Đại Lâm tự lưugiữ làm bảo vật trấn chùa.
Gần đây thế lực của bọn người áo đen bành trướng rất mạnh, thủ lãnh Hắc y mới sai vị tân Chưởng môn phái Nga Mi mang vàng đi mua chuộc mong chiếm lấy thanh bảo đao, gây dựng uy lực bá chủ đơn đao.
Sau khi hạ độc Huyền Mi đạo trưởng, sư thúc phái Nga Mi Chung Nam HữuKiếm Thái Tôn Hành và Chung Nam Tả Kiếm đem trăm đồ tử, đồ tôn xung vàohàng ngũ Hắc Y chịu lệnh của gian thần, làm tiêu ma phong độ quý pháihào hiệp.
Xét ra, chẳng riêng gì phái Nga Mi bị suy sụp như vậy mà nhiều môn pháikhác như Côn Luân, Không Động, Thiên Sơn, Hoa Sơn, Thần Giáo... cũng bịlũng đoạn phải quy phục thủ lãnh Cái Báo Đen!
Thần Ma Mật Tăng nói thêm :
- Suốt dải Trực Lệ Giang Tô cho đến các hải đảo ngoài khơi Bắc Lệ, aicũng biết đao pháp của họ nhà Vị Hải Công Minh. Nói tắt là lưỡi đao chém chính xác chẻ sợi tóc làm hai...
(mất trang)
... rượu ngon mua hết, ông cho chất các vò mỹ tửu mang lên thuyền, bỗng nhiên ông bảo chủ quán rằng :
- Nếu tôi mua hết rượu của ông, quân binh cần đến, ông lấy gì bán chohọ? Thôi tôi trả lại chục hũ để ông còn bán cho người khác. Dây dưa vớilính tráng, không có rượu bán cho chúng lôi thôi lắm!
Chủ quán gật đầu khen phải, thối lại tiền và cho gia nhân ra giúp người đánh xe khuân chục hũ trên xe xuống trả lại nhà hàng.
Mã Hóa Long cám ơn, ngất ngưởng đánh xe ra đi!
Cùng lúc đó, có hai người ăn mặc tề chỉnh, đốc thúc gia nhân kẻ khiênggà vịt, heo ngỗng, kẻ xách cá, rau từ trong xóm tiến lại gần khoáithuyền quân binh.
La Côn đứng trên khoái thuyền quát lớn :
- Bọn kia là ai? Chúng bây mang lễ vật đến đây làm gì?
Người ăn mặc tề chỉnh khúm núm thưa bẩm :
- Dạ thưa tôn ông, chúng tôi dâng tặng phẩm tạ ơn quan Trấn thủ. Ngài đã xá thuế đánh cá cho chúng tôi năm nay.
- Làm gì có quan Trấn thủ nào! Mau cút đi! Đây là thuyền trong nội phủcủa Thiên tuế. Chúng bây là đồ mù à? Không xéo mau ông xẻo mũi bây giờ!
- Dạ không phải quan Trấn thủ... Thuyền của Thiên tuế, chúng con xin dâng Thiên tuế để tỏ lòng tri ân cũng được ạ!
Nói rồi, vừa vái, vừa lùi nhanh, rồi cả bọn lên bờ tản mác xéo mất dạng.
Bọn lính trên thuyền lớp thấy heo kêu eng éc, gà vịt xào xạc, lớp thấyquả phẩm cá tươi ngổn ngang thì lòng tham nổi dậy ùa xuống mang cả lênthuyền, rồi xin phép La Côn, sẵn “của người phúc ta” ngả ra làm món nhậu cho chặt bao tử.
La Côn không ngăn cấm, mặc cho bọn lính chở thuyền trổ tài hỏa thực, nấu nướng, chiên xào. Món ăn ngon phải có chút men để đưa cay, y móc mộtđỉnh vàng quăng cho thuộc hạ vào làng để mua rượu.
Tất cả những sự việc xảy ra không ra ngoài dự liệu và con mắt trinh sát của Lý Thanh Hoa từ giang thuyền đỗ cách xa theo dõi.
Bọn người Mã phu nhân vẫn phân vân không hiểu tại sao khoái đĩnh chưa rời bến? Chúng còn chờ đợi ai?
Cho đến tới xế chiều, mấy cỗ kiệu hoa để vài nàng mỹ nữ tha thướt trèolên, bấy giờ mới thấy bọn lính nhổ neo cho thuyền quay mũi.
Giữa lúc ấy Cao Kỳ Nhất Phương hụp lặn từ lâu dưới dòng sông nhoi đầu lên, hai tay vịn mạn giang thuyền leo lên.
Chàng gật đầu ra hiệu đã xong. Chiếc giang thuyền cũng từ từ quay mũi rẽ nước theo sau cách khoái đĩnh hơn trăm sải.
Tia nắng mặt trời tắt hẳn sau sườn non. Chim chiều kêu oang oác bay vềtổ. Thuyền lớn tới giữa sông, giương buồm lớn, rẽ sóng lướt nhanh. Giang thuyền nhỏ của bọn người Mã phu nhân tuy không kéo buồm mà vẫn không bị bỏ xa cho lắm.
Màn đêm buông phủ xuống mặt sông. Trên khoái đĩnh đã thấy đốt lên, đànsáo nhã nhạc vang lừng, tiếng cười đùa, tiếng hò reo ầm ĩ.
Khoái đĩnh nhờ cánh buồm rộng căng gió nên đi vùn vụt như bay, ngườitrên đó yên chí là chẳng thuyền nào có thể đuổi kịp nên không chú ý tớichiếc thuyền nhỏ không đèn, không buồm, không chèo từ lâu cứ im lặngtrôi theo, giữ đúng khoảng cách xa trên trăm sải như một thuyền ma trong bóng tối...
Chúng biết đâu rằng ở dưới ngầm nước, một sợi dây trảo dài đã buộc vàocọc lái thuyền trước để kéo chiếc thuyền sau. Chúng chỉ biết gục đầu vào hết ăn lại uống, xem mấy cô múa hát, không chút nghi ngờ là rượu trongvò đã bị Mã phu nhân pha trộn thuốc mê và đem đánh tráo.
Một thòng lòng trắng như con rắn nước từ đáy nước tung vút lên khôngtrung. Vòng dây siết chặt vào đầu cọc mạn thuyền. Một bóng đen bám vàosợi dây đó từ dưới nước nhô đầu lên, uốn cong thân hình như con cá chépvượt đăng vọt lên rồi hạ nhẹ nhàng xuống sàn thuyền, lẩn biến vô khoanggiữa.
Từ trong khoang thuyền, ngoài tiếng nước róc rách cọ xát vỏ ngoài, không nghe thấy tiếng động nào khác. Nhiều làn khói trắng từ các khe cửa sổkhoang dưới tỏa ra thơm ngát.
Ta có thể nói là toàn thể chiếc khoái đĩnh được ướp hương thơm. Mùi thơm phảng phất của mùi hương pha lẫn với than đốt cháy của một giống đenbiển, hễ hít vào thì ngủ liên miên như chết.
Cánh buồm con cũng rớt xuống, khoái đỉnh dừng lại hẳn, ngọn đèn rồng ở đầu thuyền tắt ngấm, một ngọn đèn xanh được kéo lên cao.
Thấy ám hiệu, chiếc giang thuyền lấn lên áp mạn. Có tiếng vỗ tay bốpbốp, bốn bóng đen khác ào ào nhảy sang khiêng rương đựng vàng khối kéotừ dưới sạp lên chuyển sang thuyền đậu bên lặng lẽ nhanh chóng vô cùng.
Chỉ không đầy một phút, mọi việc đã xong, chiếc giang thuyền đã giương buồm vượt sóng khuất dạng...
... Trước khi rời khỏi khoái đĩnh quân binh, một bóng đen không quên đãdùng kiếm khoét thủng một lỗ lớn ở đáy thuyền cho nước chảy vào.
Nước vẫn tràn vào... Tiếng gọi nhau ơi ới, kẻ nọ bám vào kẻ kia, hoặclấy ván kết bè để bám lội vô bờ cấp cứu. Không kẻ nào bị thiệt mạngnhưng đến lúc mặt trời mọc lên soi tỏ mặt người thì chiếc khoái đĩnh đãhoàn toàn chìm lỉm dưới lòng Trường Giang không còn chút tăm tích.
Trong lúc đó, bên này thuyền, mọi người họp mặt vui mừng sự thành côngdo mưu kế của Mã phu nhân. Thấy Cao Kỳ Nhất Phương có vẻ hậm hực khôngđược dùng kiếm đâm chết La Côn, Vũ Hội và tên sư thúc phản trắc để báosư cừu, Mã phu nhân ôn tồn giảng giải cho chàng thiếu hiệp hài lòng :
- Kỳ nhi! Không nên buồn phiền! Ta không muốn có nhiều sự chém giết.Dùng đến võ lực là sự vạn bất đắc dĩ. Để mặc tình con xuống tay hạ sátsư thúc, sư huynh, sư đệ là một điều không hợp với đạo nghĩa mặc dầunhững tên này đã manh tâm hại sư phụ con. Ta phải tìm cho ra tên chủ mưu chính thức, rồi sau mới trị tội những kẻ đồng phạm bị cám dỗ, muachuộc. Bây giờ chúng nghiễm nhiên vì danh vì lợi chịu làm tay sai chobọn gian thần! Ta phá hỏng kế của tên Thiên tuế gian ác mà chúng khôngbiết ta là ai, như vậy là thành công lớn rồi. Gây cho chúng nghi kỵ lẫnnhau rồi trừng phạt lẫn nhau, nội bộ bị tan rã đó là chúng đã trúng kếcủa ta rồi. Con đồng ý với ta không?
Cao Kỳ Nhất Phương đổi buồn làm vui, công nhận diệu kế đó rất cao kiến. Mã phu nhân nói tiếp :
- Bây giờ, chúng ta giả dạng làm ba thầy trò rồi chúng ta vội vàng đếnNgũ Đài sơn xin đổi lấy Kim đao chắc sẽ được như vậy, ở giữa không mấtgì, ta chiếm được bảo vật giao hoàn cho chủ của nó là Nhất Tiếu.
Mọi người đồng thanh khen phải, nói với chủ thuyền chạy nhanh thêm. Đồng thời lấy vàng thưởng bọn thủy thủ và chủ thuyền cho họ phấn khởi tinhthần.
Lý Thanh Hoa đưa cho Mã phu nhân một túi gấm trong đựng một chiếc thẻbài tín hiệu của Hắc Y thủ lãnh trong có hình bàn tay nâng sọ người khắc bằng ngà gắn trên mảnh đồng hun đen chạm đầu trông rất ghê sợ!
Mã phu nhân nói :
- Tín bài sẽ giúp ta đặng nhiều chuyện.
(mất trang)
Mã phu nhân chắp tay mời Tử Ngang đạo trưởng vô trong khoang thuyền để cùng đàm đạo.
Sau khi đôi bên đã phân ngôi chủ khách, Mã phu nhân nói cho Chưởng môn Côn Luân biết lai lịch từng người trên thuyền có việc gì?
Tử Ngang đạo trưởng xiết bao kinh ngạc vì không ngờ rằng vị phu nhânngồi trước mặt mình lại là một mệnh phụ triều đình và những nhân vậttrên thuyền như Trấn Vệ tướng quân Mã Hóa Long, Thần Ma Mật Tăng Chưởngmôn Miêu Cương phái, Lý Thanh Hoa hậu duệ của Lý Lăng vương, Nhất Tiếuhòa thượng - đồ đệ của Tịnh Hải đại pháp sư và Thất Tình Tú Sĩ - truyềnnhân duy nhất của sư tổ Nga Mi đều là những người mà đạo chủ rất mongđược biết, khát vọng xưa nay!
Vẻ vui mừng hiện trên nét mặt vị đạo trưởng đức độ và tôn nghiêm. Ông ta cũng bày tỏ cho Mã phu nhân biết rằng :
- Ngọc Hư quán nơi đạo chủ tọa thần, một đêm nọ đã bị Hắc Y cho tấn công tan nát, trên Thiên đình đầy máu óc hôi tanh. Các Đường chủ và đồ đệ,kẻ thì bị bắt mang đi, kẻ thì bị giết chết. Một nửa số đồ đệ phản bội sư môn, dắt giặc vào nhà đánh lại thầy và bạn. Nếu đạo trưởng không cóthanh kiếm quý, một mình mở một đường máu, hung sát thoát khỏi vòng vây, thì có lẽ cũng đã bị hại như sư tổ của Nga Mi rồi. Đã ba tháng nay, đạo trưởng một mình một kiếm, tự dấn mình vào bước phong trần, đi tìm những cao thủ võ lâm đồng đạo để mưu lập lại cơ đồ, xây dựng lại môn phái.Nhưng tới đâu cũng gặp màng lưới tổ chức kín đáo của bọn gian thần ngăncản. Từ Chưởng môn cho đến tên đồ đệ áp chót, đều đã giải tán, toàn thểđều phải quy phục thủ lãnh Hắc Y, chịu làm đầy tớ tay sai cho tổ chứcghê gớm này. Kẻ ham sắc thì bị nữ sắc dụ dỗ, kẻ ham tiền thì bị vàng bạc mua chuộc do thủ lãnh chi phối, kẻ mê công danh thì được ban cho phẩmtước! Hiện nay chẳng còn mấy người duy trì được tinh thần mã thượng, hào hiệp đặc sắc của danh thủ võ lâm như khi xưa!
Mã phu nhân lại hỏi rằng :
- Kính thưa đạo trưởng? Tổ chức Cái bang là một tổ chức rộng rãi, anh em khất cái quen với khổ cực nên kỷ luật và trung kiên vào bậc nhất,phương pháp truyền khẩu của đoàn thể này cũng nhanh chóng và hiệu lựchơn hết thảy các nhóm phái võ khác! Vậy hiện tình Cái bang ra sao, cóchịu để lọt vào vòng thao túng của bọn người áo đen không?
Tử Ngang đạo trưởng xua tay trả lời rằng :
- Hỏng hết! Hỏng hết! Thằng ăn mày một túi tố cáo thằng ăn mày hai túi,thằng ăn mày ba túi bán đứt thằng ăn mày bốn túi. Khi thủ lãnh Hắc Y đem vàng bỏ vào chín túi của Tứ Trưởng lão thì có thể Tứ Trưởng lão cả ngày chỉ ngồi mải mê đếm tiền, bỏ cả gậy và bị rách biến thành những tên thủ hạ chó săn tham lam vô độ, còn xa hoa hơn cả những... tên trưởng giả áo lành vô nhân phẩm, đầu óc những Tứ trưởng lão ăn mày này lại trở nên“trọng phú kinh hèn” thế mới ngán chứ!...
- Chờ đến tối, đêm nay đột nhiên nhảy xuống khinh thuyền mục đích làmuốn phỗng tay trên các hòm vàng do Thái Hành Tôn áp tải đến Ngũ Đài sơn để đổi lấy Kim đao.
- Đến Ngũ Đài sơn để đổi lấy bảo đao cho hòa thượng Nhất Tiếu à? Như thế thì không xong rồi!...
- Tại sao?
- Ngũ Đài sơn bây giờ đâu còn như Ngũ Đài sơn thuở xưa.
Nhất Tiếu hòa thượng kinh ngạc lớn tiếng hỏi rằng :
- Từ ngày thầy tôi viên tịch, Ngũ Đài sơn vẫn do Lữ Huệ thiền sư trụtrì. Bốn vị Đại hộ pháp là Đại Cường, Đại Dũng, Đại Lực và Đại Trí làbốn cây cột trụ danh tiếng vang lừng khắp mọi dải Trường Giang, ai dámxâm phạm mà đạo trưởng lại bảo là nay đổi khác?
Tử Ngang đạo trưởng vuốt râu cười nói :
- Chính ta tìm gặp Lữ Huệ thiền sư để định cùng người bàn định về việchợp tác tìm phương kế chống lại sự bành trướng của đảng Hắc Y. Ta khôngđược gặp Lữ Huệ thiền sư đâu cả. Bốn vị Hộ pháp trả lời là thiền sư nhập quan ba năm liền để tu luyện nội đạo. Rồi cả bốn người đánh lừa ta vôthiền viện để hãm ta vào cơ quan bí mật mong đoạt lấy kiếm báu. Nếu takhông nhanh tay chém đứt các chấn song sắt bay vọt ra ngoài thì bây giờchẳng còn toàn mạng gặp các quý vị ngày hôm nay. Đêm sau, ta lẻn vào Ngũ Đài sơn do thám định tâm tiêu diệt lũ chúng trả thù, thì lọt vào KimĐao trận của một bọn nữ nhân bịt mặt, nếu không đánh ngã được một tênrồi nhanh chân chạy trốn thì cũng bị vây bắt vì đao pháp của bọn nữ yêurất giỏi! Trong lúc dọ xét có nghe thấy bọn chúng bàn tán là chờ TháiTôn chở vàng đến đổi lấy Kim đao nên ta mới nảy ý định chận cướp số vàng báo hại bọn chúng một phen bở vía.
Nhất Tiếu nghe Tử Ngang đạo trưởng kể chuyện lấy làm lạ và hỏi :
- Ngũ Đài sơn là nơi sư thúc tôi trụ trì, đường lối ra vào thiền việntôi rất quen thuộc. Không có một nhà sư nào trong chùa mà tôi không biết mặt và tính nết. Trong chùa không hề có một cơ quan bí mật nào, đàn bàphụ nữ thì sư thúc Lữ Huệ cấm tuyệt không cho vào. Vậy bọn nữ yêu bịtmặt mà đạo trưởng nói tới là những người ra sao? Ở đâu tới? Đạo trưởngnói tôi không tin được! Chẳng lẽ sư thúc tôi đã bị giết hại và giới luật sư môn đã bị người ta phá hoại rồi sao?
Tử Ngang đạo trưởng trả lời :
- Chẳng những tiểu điệt không tin là phải. Mà ngay đến ta đã tự thân đột nhập nơi đó, sự việc hỗn loạn xảy ra liên tiếp, chính ta cũng chưa amhiểu đầu đuôi ra sao nữa? Nơi đạo viện thanh tu danh tiếng là thế, màbây giờ biến thành một ổ quỷ quái yêu ma, thanh bảo đao và Lữ Huệ thiềnsư còn ở trong đó hay không, hay đã biến mất ở nơi góc biển chân trờinào?
Mã Hóa Long bàn thêm :
- Thái Hành Tôn và hai tên đồ đệ khốn kiếp có ước hẹn mang tín hiệu vàkim ngân đến đó thì nhất định chốn đó phải là nơi thành tích bất hảorồi. Chúng ta nên tất cả cùng kéo đến xem thực hư, san phẳng nơi đóthành bình địa, rồi lấy vàng xây dựng một bảo tự khác!
Nhất Tiếu khuyên can :
- Hãy để cho con vào thám thính trước xem sao? Gặp được người cũ để dò la tự sự.
Mã phu nhân tiếp lời :
- Để một mình hòa thượng Nhất Tiếu đi vào nơi nguy hiểm, ta không antâm. Giá được Cao Kỳ Nhất Phương và Lý Thanh Hoa cùng đi thì dù đốiphương có tài giỏi đến đâu cũng không thể đối địch với ba người hợp sức. Đạo trưởng và Thần Ma Mật Tăng vừa hộ vệ kim ngân vừa ám trợ bên ngoài. Trong ngoài liên hiệp, tôi sẽ tùy cơ ứng biến theo dõi để các người làm sao chiếm mau được thanh bảo đao là chúng ta rời bỏ ngay nơi đây.
Nói rồi, bà khuyên nhủ ba chàng thiếu hiệp rằng :
- Người giỏi võ trong thiên hạ mắc bốn chứng bệnh nặng không sao sửa chữa được. Đó là :
• Bệnh “ngạo” là do ở lòng kiêu căng khinh đời không ai giỏi bằng mình sinh ra.
• Bệnh “tích” là do ở lòng thiên lệch, vì đã ngạo thì tự nhiên phải cố chấp không còn bình chính nữa.
• Bệnh “táo” là ở lòng nóng nảy, gặp sự bất bình là muốn đánh, hai mắt đỏ ngầu thích chém giết.
• Bệnh “cấp” là do ở lòng hấp tấp, nông nổi, kém suy nghĩ, giao đấu muốn được ngay thành ra rủi sa cơ bị hại, hối không kịp nữa.
- Các con ra đi, mẹ không thể theo sát các con nên chỉ có mấy câu nhắclà hành động phải bàn luận giúp đỡ nhau và nhẫn nại. Nên tỏ lòng yêuthương và khoan thứ không nên giết hại vô cớ, vậy ta mới yên lòng.
Ba chàng thiếu hiệp cúi đầu lạy tạ.
Mã phu nhân lấy ít thuốc giảm độc trị thương giao cho mỗi người một ítvà dùng thuật hóa trang cải ba chàng thanh niên thành ba hòa thượng trẻtuổi.
Riêng có Nhất Tiếu hòa thượng đầu đã cạo trọc, chỉ cần tạo ra vài vết sẹo, rỗ trên da mặt.
Còn Cao Kỳ Nhất Phương và Lý Thanh Hoa không phải cắt tóc mà chỉ bịt lên đầu bằng một miếng da mỏng tua tủa tóc cắt ngắn...
Đến lúc sương mù đã tan hết, mặt trời rạng đông thì ba chàng thiếu hiệpđã biến thành ba nhà sư trẻ tuổi, người cầm bình bát độ nhật, người cầmdù che, người đeo khăn gói lên đường theo hướng Ngũ Đài sơn trực chỉ...