Khi Ninh Trác Nhiên nhớ tối qua có hẹn cùng ăn tối với Ngôn Hạ đã là trưa hôm sau. Anh ngồi ăn trưa trong biệt thự, thưởng thức món lợn quay được đầu bếp cắt bằng một con dao bạc. Ánh bạc của con dao nhỏ khiến Ninh Trác Nhiên chợt nghĩ đến đôi mắt sáng ngời của Ngôn Hạ.
Anh đặt dao nĩa trên tay xuống, cau mày một lúc rồi gọi điện cho Winnie.
"Tại sao không nhắc tôi có hẹn ăn tối cùng Ngôn Hạ?"
Tuy chỉ nghe qua điện thoại nhưng lòng bàn tay Winnie vẫn toát mồ hôi lạnh: "Ninh tổng không nói, tôi tưởng rằng ngài thay đổi kế hoạch."
"Winnie!" Ninh Trác Nhiên tức giận. "Nhiệm vụ của cô là cẩn thận sắp xếp lịch trình, không phải là chọn lịch trình cho tôi. Tôi nghĩ lời mình đã nói không nên bị bỏ qua như vậy!"
"Tôi xin lỗi, Ninh tổng." Winnie lập tức xin lỗi: "Đó là sơ suất của tôi. Tôi sẽ cẩn thận hơn."
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Trác Nhiên nhất thời cảm thấy buồn bực. Tại Ngôn Hạ không gọi điện thoại cho anh? Không phải là cô cũng quên, không ngoan ngoãn ở nhà đợi anh chứ?
Nhu cầu tình dục của Ninh Trác Nhiên không mạnh, anh không thích sự ô uế của phụ nữ bên ngoài. Từ khi trưởng thành đến nay anh luôn thích có một người tình cố định. Nhưng lòng tham của phụ nữ là không đáy, có một lại muốn có hai. Người tình thứ nhất cố tình dở trò để có con, muốn gả vào nhà họ Ninh. Người thứ hai muốn vào làng giải trí, vừa muốn theo anh, vừa muốn nổi tiếng. Người thứ ba còn quá đáng hơn, dám cặp kè với đàn ông khác, khi chia tay, còn rơi nước mắt trách anh là "quái vật không có tình cảm, trái tim bằng đá".
Sau đó, anh nhờ Điền Hạo Vũ tìm một cô gái trong sáng để bao nuôi. Điền Hạo Vũ làm việc rất đáng tin. Trong những người hắn tìm, Ninh Trác Nhiên vừa nhìn đã vừa ý Ngôn Hạ. Sau đó có phát sinh vài vấn đề nhưng hắn đều giải quyết tốt.
Sáu tháng trôi qua đã chứng tỏ anh không nhìn sai người. Ngôn Hạ là một tình nhân khiến anh hài lòng, anh cũng nên thưởng cô chút gì mới phải.
Ninh Trác Nhiên gọi điện cho Ngôn Hạ, điện thoại reo một lúc cô mới bắt máy.
"Không có ở nhà?"
"Ừm, em ở nhà mẹ." Ngôn Hạ nhẹ nhàng nói. "Mẹ em có chút không thoải mái."
"Tôi đi đón em."
"Không cần..."
Ninh Trác Nhiên cúp điện thoại trước khi từ "đâu" được nói ra.
Ngôn Hạ cầm điện thoại một lúc lâu mới trấn tĩnh lại, cô chỉ được gặp mẹ tối đa một lần một tuần, vừa mới gặp một lúc, lại phải về sao?
"Tiểu Ngôn, ai gọi vậy?" Mẹ cô - Tưởng Mi - từ trong phòng nói vọng ra.
Ngôn Hạ bước nhanh vào phòng ngủ, nói: "Một người bạn gọi, rủ con chiều nay đi chơi."
Tưởng Mi mỉm cười, khuôn mặt bà hiền hòa, cho dù già rồi nhưng có thể thấy khi còn trẻ bà chắc chắn là một mỹ nhân, nét mặt và khí chất của Ngôn Hạ rất giống bà. Bà bị bệnh tim nặng, mới mổ tim cách đây một năm, sau khi mổ sức khỏe bà không ổn định, thường xuyên bị tức ngực, khó thở.
"Là bạn trai sao?" Tưởng Mi mong đợi. "Nếu đúng, con nhất định phải mang về cho mẹ xem mặt."
"Chỉ là bạn bè bình thường thôi." Ngôn Hạ phủ nhận. "Con dẫn mẹ đi dạo, ở trong phòng nhiều rất chán."
"Mẹ không sao, chỉ có chút nhớ con. Chú Thẩm của con luôn lo lắng không đâu." Tưởng Mi càu nhàu.
"Mẹ cẩn thận!" Ngôn Hạ dìu mẹ về phía phòng khách.
Trong phòng khách, cha dượng Thẩm An Xuyên đang xem tin tức tài chính, ngay khi họ bước ra đã cười nói:
"Tiểu Hạ về bà tốt lên nhiều!"
Khác với Tưởng Mi dịu dàng, Thẩm An Xuyên là một người đàn ông bình thường, ngoại hình không nổi bật, ông và cha của Ngôn Hạ - Ngôn Quán Văn là bạn tốt. Ông được cha cô nhờ vả, chăm sóc mẹ con cô trong gần mười năm. Tưởng Mi sức khỏe rất yếu, tính cách cũng yếu ớt. Sau khi chồng mất tích, nếu không có sự hỗ trợ và chăm sóc của Thẩm An Xuyên thì hai mẹ con Ngôn Hạ khó mà sống yên ổn.
Thẩm An Xuyên đã kết hôn, vài năm trước mới ly hôn. Ông có một cô con gái với vợ cũ, công ty của ông cũng giao cho vợ cũ, chỉ giữ lại cho mình một căn nhà.
Thẩm An Xuyên ly hôn hai năm thì cầu hôn Tưởng Mi. Khi có Ngôn Hạ rất sợ hãi, cô hy vọng mẹ mình sẽ không đồng ý lấy Thẩm An Xuyên vì vợ ông ấy rất lợi hại, chỉ cần một hơi có thể đem 18 đời tổ tiên người khác ra chửi rủa. Bà ta nói Tưởng Mi đã phá hủy gia đình họ, gọi Tưởng Mi là tiểu tam. Bà ta đã từng đập phá mọi thứ trong nhà Ngôn Hạ và đánh người. Khi đó Tưởng Mi lên cơn đau tim, suýt chết trên xe cứu thương.
Ngôn Hạ biết mẹ mình không phải tiểu tam nhưng cô vẫn sợ hãi và ích kỷ hy vọng mẹ con cô cứ mãi nương tựa vào nhau, không xảy ra bất trắc gì.
Tuy nhiên Thẩm An Xuyên rất chân thành, ông muốn trở thành chỗ dựa vững chắc của mẹ con họ. Tưởng Mi vừa khóc vừa gật đầu đồng ý.
Sau khi kết hôn Thẩm An Xuyên đối xử rất tốt với Tưởng Mi, ông thực hiện được một nửa lời hứa. Ông là chỗ dựa vững chắc nhất của Tưởng Mi khi tai nạn ập đến, nhưng lại từ bỏ Ngôn Hạ.
Tuy nhiên Ngôn Hạ không trách Thẩm An Xuyên, ngay cả cha ruột của cô cũng từ bỏ cô một cách dễ dàng, trên đời này còn có thể vĩnh viễn tin tưởng ai đây?
Nói chuyện với mẹ một lúc, Ngôn Hạ thấy sắp đến giờ phải trở về, liền rời đi. Thẩm An Xuyên đuổi theo cô. Khác với khung cảnh nói cười thoải mái trước mặt Tưởng Mi vừa rồi, cả hai người đều im lặng.
Đến cổng khu dân cư, Thẩm An Xuyên cuối cùng cũng lên tiếng, ngập ngừng hỏi: "Con... con có ổn không?"
Ngôn Hạ gật đầu, cười hỏi: "Chú Thẩm, công ty thế nào rồi?"
"Rất tốt, năm nay có lãi, sau này sẽ càng ngày càng tốt." Thẩm An Xuyên có chút áy náy. Sau khi ly hôn ông mở một công ty kỹ thuật nhỏ và thực hiện hai dự án, nhưng hơn một năm trước, ông bị lừa và suýt phá sản.
Khi Dư Hoan và những người khác nhìn thấy căn hộ cô sống, họ luôn nghĩ rằng hoàn cảnh gia đình cô rất tốt. Thật ra gia đình này sớm đã trở nên nghèo nàn và rất có thể sẽ tan rã nếu không có sự hỗ trợ của Ninh Trác Nhiên.
"Tốt quá!" Ngôn Hạ vội vàng vẫy tay tạm biệt. "Tạm biệt chú Thẩm."
Khi ra khỏi khu dân cư, Ngôn Hạ quay đầu, Thẩm An Xuyên đã không còn ở đó nữa.
Là cha dượng, Thẩm An Xuyên đã rất tốt rồi. Sức khỏe Tưởng Mi không tốt, không thể chăm sóc Ngôn Hạ. Việc học của Ngôn Hạ ở trường đều do Thẩm An Xuyên lo liệu. Ông giúp Ngôn Hạ đến học tại trường trọng điểm nhưng đáng tiếc là cô không theo kịp. Năm cuối cấp thành lại sa sút nên chỉ có thể thi vào trường nghệ thuật.
Thời tiết đẹp, ánh nắng có chút chói chang, Ngôn Hạ đứng trên vỉa hè vừa đợi xe vừa suy nghĩ miên man.
Một chiếc xe màu đen lặng lẽ dừng trước mặt cô, cửa sổ mở ra, Ninh Trác Nhiên từ trong xe nhìn ra.
Tháng năm hoa cỏ tươi tốt, một hàng hoa nhỏ màu trắng mọc ngay ven đường, loài hoa này có tên rất đẹp - Thất Lý Hương, những chùm hoa nhỏ tụ lại với nhau, vừa thanh tao vừa thơm ngát.
Dáng người Ngôn Hạ mảnh mai, đôi mắt mơ màng nhìn về phía trước, không hề nhận ra Ninh Trác Nhiên đang đến gần. Ánh nắng chiếu lên người Ngôn Hạ, cô mặc một chiếc váy trắng, giống như bông Thất Lý Hương nho nhỏ.
Ninh Trác Nhiên rất thích thú, một lúc lâu sau, anh mới bóp còi.
Ngôn Hạ giật mình, sau đó lùi lại một bước, ánh mắt rơi vào mắt anh, liền mỉm cười.
Ninh Trác Nhiên vô cùng thoải mái. Còn gì dễ chịu hơn ánh mắt ngạc nhiên và hoài niệm của tình nhân nhỏ?
Từ lúc này đến bữa tối vẫn còn một khoảng thời gian dài, Ninh Trác Nhiên chậm rãi lái xe đến khu thương mại Đô Tây, cửa hàng bách hóa Ái Sa ở đó là cửa hàng xa xỉ phẩm nổi tiếng nhất Bắc Đô.
"Em muốn mua gì? Đồ trang sức hay túi xách?" Ninh Trác Nhiên hỏi.
Ngôn Hạ lắc đầu: "Quà Tết lần trước anh mua còn chưa dùng hết, trong thẻ vẫn còn nhiều tiền, em cũng không tiêu hết."
Mỗi dịp lễ tết, năm mới, Ninh Trác Nhiên đều tặng quà, đương nhiên do thư ký chọn lựa. Hàng tháng đều có tiền chi tiêu gửi vào thẻ. Quà tết năm nay là một mẫu túi giới hạn của thương hiệu cao cấp. Ngôn Hạ đã nhìn thấy nó trên Weibo, tiểu hoa đán Vân Lê Tư cầm theo nó khi nhận giải.
Ninh Trác Nhiên không cho cô từ chối: "Bảo em mua thì cứ mua. Tôi chưa thấy cô gái nào chê có quá nhiều túi. Hôm qua tôi quên hẹn ăn tối cùng em. Em đợi mệt lắm, đúng không?"
Ngôn Hạ biết rằng đây là cách anh bày tỏ sự xin lỗi, nếu cô từ chối thì thật là không biết điều, vì vậy cô chỉ có thể cười và nói: "Không, em vừa đợi vừa làm việc nhà. Thời gian trôi nhanh lắm."
Cô dễ thương như vậy, Ninh Trác Nhiên rất đắc ý. "Lần sau có thể gọi điện thoại nhắc nhở tôi, không có số điện thoại của tôi sao?"
Ngôn Hạ đọc ra một số điện thoại, Ninh Trác Nhiên suy nghĩ một chút, đọc một số khác: "Nếu có việc gấp, có thể gọi số này. Tôi sẽ trực tiếp bắt máy."
Ngôn Hạ lưu số, cúi đầu nghịch điện thoại một lúc, đột nhiên phát hiện dãy số này có liên kết với WeChat. Cô ấy cẩn trọng liếc nhìn Ninh Trác Nhiên, sau đó yêu cầu kết bạn.
Ninh Trác Nhiên không nhận lời, điện thoại cũng không có động tĩnh gì, Ngôn Hạ cảm thấy có chút ngu ngốc muốn hủy yêu cầu, nhưng không tìm thấy nút hủy nên đành bỏ cuộc.
Bách hóa Ái Sa rất đông người, tầng một của cửa hàng được trang hoàng lộng lẫy, Ninh Trác Nhiên vui vẻ cùng cô đi dạo vài vòng, Ngôn Hạ chọn một chiếc vòng tay có đính vài viên kim cương nhỏ trên họa tiết hoa mai, nó khá đơn giản, giá cũng không đắt nhưng nhìn lấp lánh rất đẹp. Quan trọng là cô có thể thường xuyên đeo.
Những món quà Ninh Trác Nhiên tặng cô trước đây đều rất đẹp, nhưng người thường cũng có thể nhìn ra là đồ đắt giá. Ví dụ như dây chuyền gắn kim cương hơn chục carat Ninh Trác Nhiên tặng cô cách đây không lâu, Ngôn Hạ chỉ cần đeo nó đến trường một buổi thì cô chắc chắn sẽ trở thành đối tượng buôn dưa lê bán dưa chuột của rất nhiều người.
Cạnh đó là khách sạn năm sao Bắc Đô Ái Sa nổi tiếng với trà chiều và nhiều món ngon, nhiều người đặc biệt đến khách sạn chỉ để thưởng thức các món ngon, họ phải đặt trước một tuần. Tất nhiên Ninh Trác Nhiên không nằm trong số đó, đây là tài sản nhà họ Ninh, anh ta là thiếu gia quyền lực nhất gia tộc, đồng thời là người phụ trách huyết mạch kinh tế của nhà họ Ninh.
Bữa tối, họ ăn món Nhật. Nhà hàng vừa nhập một lô tôm hùm Geoduck. Món sashimi cũng rất ngon.
Ngôn Hạ thích ăn sashimi. Cô vừa ăn được một miếng thì dạ dày quặn đau.
Ninh Trác Nhiên sửng sốt, lo lắng hỏi:
"Em sao vậy?"
Ngôn Hạ thầm than. Tối qua cô không ăn tối, sáng dậy muộn nên cũng không ăn sáng. Buổi trưa Tưởng Mi biết cô thích món ếnh ương ngâm tiêu, bà làm cả một nồi ếnh ương lớn, cô cũng ăn nhiều một chút. Đến khi ăn sashimi dạ dày bắt đầu phản kháng.
Cô còn muốn cố chống đỡ, tỳ tay lên bàn đứng dậy nói: "Em đi vệ sinh..."
Sắc mặt cô tái nhợt, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, cánh tay chống bàn cũng run rẩy, giống như một đóa hoa trắng nhỏ sắp bị mưa tàn phá.
Ninh Trác Nhiên không kịp nghĩ gì, đứng lên, nghiêng người ôm cô, bước nhanh ra ngoài. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh: Người phụ nữ này thật nhẹ, không biết chừng khẽ chạm cũng tan biến...
Lòng Ninh Trác Nhiên xót xa, ngay cả bàn tay đang ôm Ngôn Hạ cũng nhẹ nhàng hơn một chút.