Ngôn Hạ không biết nên làm gì, mọi dây thần kinh trong não cô đều căng thẳng.
Điền Hạo Vũ nhiều lần mạnh với cô, Ninh Trác Nhiên cực kỳ ghét người phụ nữ của anh có dây dưa với đàn ông. Tối hôm đó cô không đề cập thể đến Hoa Tử Thuân, Ninh Trạch Nhiên cho rằng cô tham dự sinh nhật của bạn thân.
Con người thực sự không thể làm điều xấu, rất dễ bị phát hiện.
Không ít bạn học của cô đang ở đây, nếu Ninh Trạch Nhiên nổi giận, chỉ sợ việc cô làm tình nhân của anh bị bại lộ.
Ngôn Hạ càng nghĩ càng hoảng sợ. Cô trực tiếp vòng qua mép hàng rào đi ra sân sau. Cửa sân sau mở toang, cô vội vàng bước vào, bên trong là nhà bếp. Các đầu bếp đều bận rộn chuẩn bị đồ ăn cho bữa tiệc, không ai để ý đến cô.
Ngôn Hạ thở phào nhẹ nhõm, tựa lên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài. Từ góc độ này cô chỉ có thể nhìn thấy một góc nhỏ của bãi cỏ, không thấy bóng dáng của Ninh Trác Nhiên đâu.
"Dựa vào cửa sổ làm gì? Mau thay quần áo rồi cắt rau củ này và trộn salad ngay."
Một đầu bếp đang cắt thịt bò đang gọi cô. Cô nảy ra một ý tưởng, lấy một bộ quần áo phụ bếp treo bên cạnh, đội chiếc mũ trùm đầu, hóa thân thành một phụ bếp. Như vậy thì cô có thể công khai trốn trong bếp thái rau và rửa bát.
Một lúc sau, điện thoại trong túi rung lên, Hoa Tử Thuân gọi đến.
"Em ở đâu? Anh đang cắt bánh và khui sâm panh. Mau đến đây nhanh lên."
"Em... không thích bánh ngọt, mọi người ăn trước đi." Ngôn Hạ vội vàng nói.
Hoa Tử Thuân khó hiểu: "Hôm nay là sinh nhật của anh. Em không muốn ăn bánh sinh nhật thì sao lại tới đây? Bên ngoài rất náo nhiệt, có trò chơi và biểu diễn. Em mau ra đây đi."
"Em đang ở trong bếp. Nhà bếp nhà anh thật sự rất lớn, cũng rất đẹp."
Hoa Tử Thuân đột nhiên im lặng. Ngôn Hạ có chút hối hận. Cô tham dự sinh nhật nhưng lại chốn trong bếp, liệu Hoa Tử Thuân có cho rằng não cô không bình thường không? Não cô thật sự hỏng rồi. Đáng ra cô có thể trực tiếp rời khỏi bữa tiệc, không cần trốn trong nhà bếp như vậy. Vì sợ Ninh Trác Nhiên mà bộ não vốn không được tốt lắm của cô càng tệ hại hơn.
"Ngôn Hạ, em ở trong bếp nấu mì trường thọ cho anh sao?" Hoa Tử Quân nhỏ giọng hỏi.
Ngôn Hạ không biết nên trả lời thế nào.
"Cám ơn em!" Hoa Tử Thuân vui mừng. "Đợi tôi giao lưu với mọi người xong sẽ đi tìm em."
Ngay sau đó Hoa Tử Thuân cúp máy, không cho Ngôn Hạ cơ hội giải thích.
Mọi người trong bếp chuẩn bị mọi thứ xong tương đối, mọi người tụm lại tán chuyện, chỉ có một vài đầu bếp vẫn đang chuẩn bị món tráng miệng. Ngôn Hạ do dự hai giây, sau đó vội vàng lấy một gói mì trong tủ lạnh ra, đổ nước vào nồi và bắt đầu nấu mì. Nấu một bát mì cũng không phải chuyện khó khăn gì, hơn nữa cô còn phải nhờ đến Hoa Tử Thuân.
Mì vừa nấu xong, cô chợt nhớ ra còn thiếu một quả trứng ốp nên vội vàng tìm một quả trứng, đổ dầu vào trong chảo. Dầu nóng đến mức phát ra tiếng "xèo xèo", Ngôn Hạ không cẩn thận để một giọt dầu bắn đầu ngón tay trái. Côkhẽ kêu lên.
Vết thương không quá nghiêm trọng, cô nhanh ốp trứng, cho trứng vào bát mì, rắc thêm dầu mè hành lá xắt nhỏ.
Cửa bếp bị đẩy ra, Hoa Tử Thuân bước vào.
Hoa Tử Thuân ngồi trong bếp ăn mì ăn một cách vui vẻ.
"Em nấu mì rất ngon." Hắn chăm chú nhìn Ngôn Hạ, cảm thấy cô đội mũ và mặc đồng phục phụ bếp rất đáng yêu, cũng có chút quyến rũ.
"Cảm ơn lời khen của anh." Ngôn Hạ vội vàng giải thích: "Mì trường thọ là món ăn phổ biến, mọi người đều biết làm."
"Đây là lần đầu tiên có một cô gái nấu ăn cho anh, anh sẽ nhớ suốt đời." Ánh mắt Hoa Tử Thuân trìu mến, như thể một giây tiếp theo sẽ tan chảy.
Ngôn Hạ không chú ý đến hắn. Cô không ngừng nhìn về phía cửa, sợ Ninh Trác Nhiên đi tới.
Hoa Tử Thuân đẩy miếng bánh sinh nhật anh mang đến trước mặt cô. "Ăn nhanh đi, em có đói không?"
Ngôn Hạ ăn hai miếng, ngập ngừng hỏi: "Những... những người bạn của anh đã về chưa? Họ có vẻ rất có máu mặt."
"Những người đó chỉ nể mặt anh trai tôi mà ghé qua thôi. Anh trai tôi muốn mở rộng thị trường trong nước nên nhân cơ hội này mời họ tới." Hoa Tử Thuân nhún vai. "Họ sẽ sớm rời đi. Sau đó chúng ta có thể thoải mái tận hưởng bữa tiệc."
Ngôn Hạ thả lỏng một chút, thản nhiên hỏi: "Anh tốt nghiệp rồi phải không? Định về nước M hay ở lại đây?"
"Em muốn anh trở về hay ở lại?" Hoa Tử Thuân nhìn Ngôn Hạ chằm chằm, dùng một thanh âm mềm mại nói. Hắn vui như mở cờ trong bụng. Bữa tiệc hôm nay không hề vô ích. Ngôn Hạ vốn luôn lạnh lùng xa cách cuối cùng cũng rung động với hắn. Cô không chỉ tự mình nấu mì mà còn quan tâm đến hắn.
"Trở về." Ngôn Hạ gần như không chút do dự trả lời.
Hoa Tử Thuân sửng sốt, suy nghĩ vừa rồi lập tức biến mất, hồi lâu mới không vui nói: "Anh dự định ở lại một thời gian để giúp đỡ anh trai."
Ngôn Hạ có chút thất vọng "Ồ" một tiếng, cầm chiếc thìa nhỏ của mình chọc vào trong bánh.
Hoa Tử Thuân nhanh chóng ăn xong, đứng dậy nói: "Chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi, bên ngoài có mấy người nổi tiếng, đám người Lạc Vũ đang chụp ảnh và xin chữ ký. Em không muốn đi xem sao?"
"Không, không, không, em có chút mệt, ở đây nghỉ ngơi một lát. Anh mau ra ngoài đó đi, hôn nay anh là nhân vật chính đó." Ngôn Hạ ra hiệu cho hắn nhanh chóng rời đi.
Hoa Tử Thuân bất ngờ mỉm cười, nắm lấy cánh tay cô: "Đi thôi, đừng xấu hổ!"
Ngôn Hạ hoảng sợ xua tay: "Em thật sự không muốn đi, Hoa Tử Thuân, anh buông ra, đừng kéo em..."
Ngôn Hạ không địch được sức mạnh của Hoa Tử Thuân, chỉ trong vài giây cô đã bị kéo đến cửa bếp, cô không còn cách nào khác đành phải bám chặt vào khung cửa. "Nếu anh tiếp tục kéo thì chúng ta sẽ tuyệt giao."
Mọi người bên ngoài quay đầu lại, có người hét lên: "Tử Thuân, có việc gì đó?"
Ngôn Hạ nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của Hoa Tử Thuân, ôm lấy chiếc mũ phụ bếp. Cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì ngay lập tức toàn thân cứng đờ, âm thanh nghẹn lại trong cổ họng. Ninh Trác Nhiên ngồi ở trên ghế sô pha ở giữa phòng khách, sắc mặt anh không được tốt lắm, sự giận dữ hiện rõ trong ánh mắt.
Ninh Trác Nhiên vốn không có ý định tham dự tiệc sinh nhật này. Nhà họ Hoa có thế lực ở nước M nhưng ở Bắc Đô, thành phố tập trung nhiều quan chức cấp cao và doanh nhân nổi tiếng lại không được coi trọng.
Tuy nhiên, em họ Hạ Cẩn Sinh đã nhắc đến chuyện này mấy lần, thậm chí hôm nay còn đặc biệt đến biệt thự của anh nên anh miễn cưỡng tham dự.
Không ngờ anh có được thu hoạch bất ngờ, Hoa Tử Dịch, ông chủ của nhà họ Hoa là người có tài. Hơn nữa, anh cũng đã bắt đầu phát triển kinh doanh ở nước M, sau này rất có thể sẽ hợp tác với nhà họ Hoa.
Ngôn Hạ mặc bộ đồng phục phụ bếp màu trắng như tuyết, vẻ mặt nghiêm túc, mái tóc mượt mà được nhét vào mũ, rất khác với hình tượng thanh tú thường ngày. Cô di chuyển nhanh khiến vài lọn tóc trên thái dương rơi xuống, cộng thêm vẻ quyến rũ khi mặc đồng phục trắng tinh khiến tim anh đập nhanh hơn.
Nếu hình tượng lúc này của cô xuất hiện trong biệt thự nhà họ Ninh thì sẽ là một kiểu cám dỗ tán tỉnh. Tuy nhiên cô đang ở nhà họ Hoa, trước mặt một chàng trai trẻ đẹp trai và đầy sức sống.
Ninh Trác Nhiên rất tức giận, nhất là khi anh nhìn thấy tình nhân nhỏ bất động khi thấy anh, ánh mắt cô hiện rõ sự sợ hãi như cừu non chờ bị làm thịt, lửa giận của anh càng bốc cháy.
Anh đứng dậy, không nhìn Ngôn Hạ nữa mà chỉ gật đầu với Hoa Tử Dịch, nói: "Hôm nay tôi rất vinh dự được mời, nếu sau này có thể hợp tác thì chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết hơn. Tôi vẫn còn việc phải làm, tôi đi đây."
Hoa Tử Dịch đứng dậy, hắn là một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, cư xử với người khác rất thoải mái, bề ngoài nhìn hiền lành nhưng bên trong lại có phần sắc bén. Hắn trầm tư liếc nhìn Ngôn Hạ, cười nói: "Cảm ơn Ninh tổng. Em trai tôi có chút thất thường, khiến Ninh tổng chê cười rồi."
Ninh Trác Nhiên sải bước đi ra ngoài, Hoa Tử Dịch tiễn anh.
Đến cửa, Ninh Trác Nhiên quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Ngôn Hạ, Cô run rẩy lập tức đi theo. Tuy rằng lúc này Ninh Trác Nhiên rất đáng sợ nhưng nếu cô không ngoan ngoãn đi theo anh thì có lẽ sau này cô không cần đi theo anh nữa.
Mọi người vẫn đang cười nói đùa giỡn trên bãi cỏ. Ninh Trác Nhiên đi tới cổng, bắt tay tạm biệt Hoa Tử Dịch. Điền Hạo Vũ lập tức mở cửa xe, anh lên xe, nhìn Ngôn Hạ tái nhợt đi phía sau.
Điền Hạo Vũ do dự không đóng cửa xe, nháy mắt với Ngôn Hạ.
"Tự mình quay về đi." Ninh Trác Nhiên lạnh lùng nói.
Điền Hạo Vũ không dám chần chừ nữa, đóng cửa xe. Chiếc xe nhanh chóng rời đi, để lại Ngôn Hạ vẫn còn thẫn thờ.
Hoa Tử Thuân đi theo phía sau. Hắn có rất nhiều nghi hoặc, mơ hồ hiểu ra điều gì đó nhưng lại không tin, đang muốn đuổi theo Ngôn Hạ yêu cầu giải thích thì Hoa Tử Dịch đã tóm lấy hắn, vẻ mặt nghiêm nghị: "Đồ ngốc, em còn chưa hiểu ra. Em làm gì không làm, sao lại đụng đến người của Ninh Trác Nhiên?"
Hoa Tử Thuân sửng sốt: "Anh nói cái gì? Việc này... Không thể nào!"
Hoa Tử Dịch nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm: "Tử Thuân, em không thật sự thích cô ấy phải không? Người phụ nữ đó thoạt nhìn đã biết là người của Ninh Trác Nhiên. Em nhanh chóng vứt bỏ thứ lãng mạn đó đi, phụ nữ trên thế giới này còn rất nhiều, đâu chỉ có mình cô ấy."
Hoa Tử Thuân im lặng một lúc, sau đó thản nhiên mỉm cười: "Anh, anh đang nói gì vậy? Sao em có thể thực sự thích cô ấy? Nhưng anh có biết cô ấy là ai không?" Hắn dừng lại, ánh mắt trở nên kỳ lạ. "Cô ấy là con gái của Kevin."