Vốn dĩ chuyến đi chơi này phải là bình bình yên yên trôi qua trong vui vẻ. Thế nhưng đến ngày thứ ba, lúc chiều chèo thuyền kayak trở về lại xảy ra một chuyện hết sức kinh thiên động địa.
“Lệnh tiên sinh, ngài muốn ăn kem không?”
Lệnh tiên sinh vốn không hảo ngọt, nhưng vì thấy gương mặt hào hứng mong chờ của Đổng Thanh Thư, ngài lại một lần nữa miễn cưỡng.
“Được rồi, cho tôi một que.”
Đổng Thanh Thư miệng cười tươi tắn, hỏi lại ngài ấy: “Ngài thích vị nào?”
“Tùy em đi.”
Lệnh Thiên Từ cười dịu dàng nhìn cô, Đổng Thanh Thư thấy thế liền cười tít cả mắt. Cô mặc cái quần hawaii trong rất ngố chạy đi mua kem, thầm nghĩ Lệnh tiên sinh thật đúng là thương cô.
Đâu phải cô không nhìn ra là ngài ấy ghét Alpaca đâu, cũng không tới nỗi ngốc nghếch không biết trước giờ Lệnh tiên sinh không hảo mấy món đồ ngọt.
Ngài ấy chiều cô như vậy thực sự khiến Đổng Thanh Thư cảm thấy trong lòng mình ngọt ngào. Cô thì được nước mà lấn tới thôi, ai bảo người ta cưng cô như cưng trứng, hứng như hứng hoa như thế!
Có được người yêu yêu chiều mình thì đúng là quá tuyệt vời, đáng tiếc là Lệnh tiên sinh không phải người yêu của cô, nếu không chắc là cô sẽ phải hãnh diện đến nở cả mũi!
Ngẫm nghĩ tới đây Đổng Thanh Thư lại bật cười thành tiếng.
Cô mua cho mình kem socola, mua cho Lệnh tiên sinh kem vani, cũng không biết ngài ấy có thích hay không nữa, cứ để từ từ dò xem sắc mặt đã.
Thật ra bình thường Lệnh tiên sinh cũng không mấy khi tỏ vẻ ghét hay thích bất kỳ một món đồ nào, tuy nhiên nhìn vào ánh mắt của ngài Đổng Thanh Thư lại có thể đoán ra được.
Đang trong lúc đợi nhân viên thối tiền, đột nhiên Đổng Thanh Thư lại nghe thấy tiếng nói cách đó không xa.
“Phương thiếu, anh nghĩ xem bây giờ Lệnh gia và Đổng Thanh Thư như thế nào rồi?”
Đổng Thanh Thư nghe tới tên mình và Lệnh tiên sinh thì cái tai hơi vểnh lên.
Cái giọng này quen quá trời quen…
Còn không phải là Đồng Tuệ Linh sao?
“Hẳn là vui vẻ bên nhau rồi. Nghe nói là nhân cơ hội được nghỉ trước ngày bấm máy, bọn họ sẽ đi du lịch, nhưng cũng không biết là đi đâu.”
Một giọng nam trầm ấm vang lên khiến Đổng Thanh Thư càng thêm chắc chắn, thanh âm này là của Phương thiếu – Phương Dục. Vậy thì giọng nói lúc nãy hẳn là của Đồng Tuệ Linh rồi! Không thể nào sai đi đâu được!
Đổng Thanh Thư hơi nghiêng đầu áp tai vào vách ngăn bên cạnh nghe ngóng. Bởi vì quầy thu ngân và khu ăn uống tách biệt bởi vách ngăn, nên cô mới không thấy hình dáng nhưng nghe rõ mồn một giọng nói thế này đây.
“Mà em hỏi tôi làm gì, không phải em rất thân với Đổng Thanh Thư hay sao? Hỏi thử cô ấy xem tình hình thế nào rồi.”
“Hừ, cũng muốn hỏi lắm chứ. Nhưng cô ấy có rảnh rỗi trả lời tin nhắn của em đâu. Vừa mới nhận kịch bản mới liền quên mất chị em, sau đó trốn ở trong nhà học kịch bản, đến tin nhắn của em cũng không thèm trả lời.”
Đồng Tuệ Linh bực dọc nói, sau đó tiếp tục tố cáo cô.
“Sau đó được đi chơi cũng không thèm kể với em nữa, ngài coi, uổng công em xem cô ấy là chị em tốt.”
Nếu như không phải Phương Dục và Lệnh Thiên Từ là bạn thân của nhau, thì những tin tức nóng hổi này Đồng Tuệ Linh làm sao mà có được. Cô ta đợi Đổng Thanh Thư kể cho nghe chắc cũng hết bà nó cái thanh xuân rồi quá.
Phương Dục nghe Đồng Tuệ Linh luyên thuyên thì không khỏi bật cười. Ngài uống một ngụm nước cam, lại nói:
“Lần trước không để bị lộ chứ?”
“Lộ? Lộ cái gì cơ?” nhất thời Đồng Tuệ Linh chưa kịp định thần để hiểu được.
Phương Dục nhắc nhở: “Thì chuyện em nói dối Đổng Thanh Thư đó.”
“À…” Đồng Tuệ Linh đột nhiên nhớ ra.
“Cái chuyện chuyển nhượng Allora cho Lệnh gia đúng không?”
“…”
Đổng Thanh Thư nín thở đứng ở một bên nghe lén, cô cầm hai que kem, kem tan chảy ướt hết cả tay nhưng hiện tại cô cũng mặc kệ đứng lại nghe ngóng.
Vốn biết nghe lén người khác nói chuyện là sai trái, nhưng ai bảo nói lén người khác lại nói cho to như thế chứ!
Mà, vụ Allora kia là sao?
Không lẽ chuyện chuyển nhượng Allora sang tay Lệnh tiên sinh, chuyện ngài ấy ép cô vào đường cùng để ký kết cái bản hợp đồng bao dưỡng chết dẫm đó… Tất cả mọi thứ Đồng Tuệ Linh đều biết hết, cũng như thông đồng với bọn họ sao?
Đổng Thanh Thư thấy lòng mình nhộn nhạo, cô có chút khẩn trương dí sát tai vào vách ngăn.
Lúc này nghe thấy Phương tiên sinh cười nói: “Nếu Đổng Thanh Thư biết em thông đồng cùng chúng tôi gạt cô ấy, chắc cô ấy sẽ giận em cả đời mất.”
Đồng Tuệ Linh xanh mặt: “…”
Rồi cô lại tiếp tục lên án:
“Đừng có nhìn mặt mũi Thanh Thư hiền lành, cô ta hung dữ lắm đó…! Lỡ mà biết em thông đồng nói dối thì-”
“ĐỒNG TUỆ LINH!”
“Ối…!”
Bất ngờ, Đổng Thanh Thư không nhịn được nữa hét tên Đồng Tuệ Linh một tiếng, vừa thấy gương mặt quen thuộc của người chị em lộ diện, Đồng Tuệ Linh xám hồn như thấy quỷ.
Chết chị rồi em ơi.
HỘ GIÁ!