Bởi vì hay tin cô sẽ được ở nơi này chơi đến cuối tuần mới trở về, Đổng Thanh Thư vốn đang mặt mày ủ dột đột nhiên lại tràn trề sức sống một cách bất ngờ.
“Đổng Thanh Thư, em đúng là diễn viên giỏi nhất mà tôi từng gặp.”
Lệnh tiên sinh không thể ngừng trêu chọc cô. Ngài cứ cười không ngớt, hại Đổng Thanh Thư đỏ cả mặt.
“Không hề, em không hề diễn, em vui thật chứ bộ!”
“Biểu cảm của em thay đổi liên tục, tôi chóng hết cả mặt rồi.”
Đổng Thanh Thư hờn giận không thèm nói nữa, kéo tay Lệnh tiên sinh đi ăn tối.
“Đi ăn tối thôi, em đói sôi cả bụng rồi đây.”
Thời gian từ giờ đến cuối tuần còn tận 3 ngày, có chơi nát nước cái khu du lịch sinh thái này còn được. Đổng Thanh Thư cảm thấy hào hứng, cô ngồi trên bàn ăn mà không ngừng suy tính xem ngày mai nên chơi cái gì trước.
“Ngài xem, trên bản đồ còn chỉ địa điểm đi xem thú nữa nè.”
“Thú?”
Lệnh tiên sinh dường như không có hứng thú. Nhưng Đổng Thanh Thư thì lại rất hào hứng:
“Ừm! Là thú đó, mấy con thú dễ cưng quá chừng.”
Đổng Thanh Thư gật đầu như trống bỏi, lại chỉ chỉ vào tấm hình của lạc đà Alpaca được in trực tiếp trên tấm bản đồ, cô phấn khích reo lên:
“Em chưa từng thấy nó ngoài đời bao giờ, ngày mai mình đi xem thử đi, có được không?”
Ánh mắt của cô sáng rực lên như ánh sao vậy, nhìn về phía Lệnh tiên sinh với vẻ mong chờ, hỏi Lệnh tiên sinh làm sao từ chối cô đây.
“Được được, ngày mai sẽ dẫn em đi xem.”
Lệnh Thiên Từ khẽ cười, sau đó không để ý tới Đổng Thanh Thư nữa mà bắt đầu chọn món.
Bây giờ tâm trí của Đổng Thanh Thư chỉ đổ dồn vào mấy cuộc vui kia rồi, bữa cơm này nếu Lệnh tiên sinh còn không chọn món, chỉ sợ là Đổng Thanh Thư và ngài sẽ chết đói luôn mất!
Đổng Thanh Thư sau khi vạch ra 7749 kế hoạch đi chơi xong rồi mới ngoan ngoãn chú tâm đến chuyện ăn uống. Chỉ là nhìn một bàn thức ăn đầy ắp cô lại không nhịn được rùng mình hoảng sợ.
“Tiên sinh… ngài đây là muốn nuôi heo sao?”
“Hửm?”
Lệnh tiên sinh từ tốn cắt một miếng cá đưa sang dĩa của cô, cũng không để ý tới cô đang cảm thán một bàn thức ăn quá nhiều như vậy.
“Lệnh tiên sinh, ngài ăn hết không vậy?”
“Cho em ăn.”
“Hả?”
Đổng Thanh Thư trố mắt, trời đất, Lệnh tiên sinh thật sự xem cô là heo mà nuôi thật ư?
Ài… nhưng mà cũng không sao, Đổng Thanh Thư ăn rất khỏe, cô thầu hết được.
Có cô nghệ sỹ nào đó vừa nghĩ tới chuyện ăn uống thì liền cười không ngừng, gò má hây hây đỏ khiến Lệnh Thiên Từ không thể không yêu thương.
Lệnh tiên sinh biết mà, thế nào cô gái nhỏ nhà mình cũng ăn được hết số thức ăn trên bàn. Y như rằng, hết thật, không chừa lại món nào.
…
Nghe nói ở khu du lịch sinh thái Hải Lan có khu vực tắm suối khoáng nóng. Đổng Thanh Thư ham chơi nên vừa ăn xong đã muốn đi tắm ngay.
“Em muốn đi tắm suối khoáng nữa, nghe nói là bồn tắm nằm trong khu vực bốn bề đều có cây cỏ, rất có cảm giác hoang dại đó nha.”
Đổng Thanh Thư hào hứng chỉ vào trong bản đồ:
“Hướng này!”
Nói rồi cô lại nắm tay kéo người rời đi.
Hai người đến nơi thì không thấy bóng khách, thế là Đổng Thanh Thư vui vẻ hào hứng lột sạch quần áo, quấn chiếc khăn tắm, rồi đảo ánh mắt hồ ly nhìn về phía Lệnh tiên sinh.
“Lệnh tiên sinh, đến đây nào.”
Lệnh tiên sinh nhướn mày, cũng thay khăn tắm đi tới:
“Tiểu bảo bối càng lúc càng to gan nhỉ?”
Vừa lại gần chỗ cô, có cặp đào căng mọng nào đó bị bóp trong tay một vị quân tử.
“Á!” Đổng Thanh Thư thảng thốt, lại trừng mắt nhìn Lệnh tiên sinh:
“Tay của ngài sao càng lúc càng hư.”
“Là do miệng lưỡi của em không ngoan ngoãn.”
“Em không ngoan chỗ nào?”
‘Chóc’ một tiếng rõ kêu, Lệnh tiên sinh cúi đầu chặn lại đôi môi đang không ngừng mấp máy của cô.
“Nhưng không sao, em không ngoan, ngược lại tôi càng thích.”
…
Nước ở nơi này thật sự là ấm đến mức sảng khoái, Đổng Thanh Thư nằm ngửa cổ ra thành bồn mà tận hưởng cảm giác thần tiên này, thực sự không nghĩ tới sẽ có ngày mình sung sướng như vậy.
Lúc trước khi xuyên thư, cô làm bục mặt một ngày mười mấy tiếng, có khi hai mươi mấy tiếng đồng hồ không ngơi nghỉ. Ngủ không đủ giấc, ăn cũng không đủ cữ, bởi vậy nuôi ra lắm thứ bệnh tật, thật khổ đời.
Mà nói mới nhớ… trước khi xuyên tới đây cô bị đau dạ dày rất nặng, đi bệnh viện bác sĩ cứ bảo phải kiểm tra thường xuyên, sợ tình hình sức khỏe sẽ càng lúc càng tệ. Nhưng lúc đó cô cứ mãi cày cuốc để trả xong hết nợ, lúc nợ xong thì cái bao tử cũng nát tan theo, suýt chút nhập viện rồi.
Đổng Thanh Thư nghĩ tới còn sợ xanh cả mặt…
Cũng may mà xuyên thư ăn uống đầy đủ, được người đàn ông kia chăm cho béo tốt, cũng không lo bị dạ dày như lúc trước nữa.
Đột nhiên Lệnh tiên sinh lại đưa tay sang véo má cô, Đổng Thanh Thư nghiêng mặt, phát hiện ra ngài ấy đang nhìn cô.
“Làm sao thế?”
Đổng Thanh Thư hỏi nhỏ, phát hiện gương mặt điển trai kia càng lúc càng áp sát lại gần mình.
Lệnh tiên sinh hôn nhẹ lên môi cô, lại trêu ghẹo:
“Chăm cho em khỏe mạnh như vậy, ăn uống tắm rửa đầy đủ… vậy lát nữa, em có chăm lại cho tôi không?”
Thanh âm của người đàn ông ấy ái muội hiện rõ, mà Đổng Thanh Thư cố vờ như không hiểu, trưng lên vẻ mặt nai tơ.
“Ngài nói gì em hong hiểu… Chăm, là chăm cái gì cơ?”
“Chăm cái này này.”
Lệnh tiên sinh vừa cười vừa đỡ tay cô chạm vào thằng em của ngài ấy. Nóng đến bỏng cả tay, Đổng Thanh Thư trợn mắt:
“Úi, muốn giết người ha gì?”
Lệnh tiên sinh cũng thở hắt một hơi: “Muốn đâm chết người rồi đây.”
Cô nghệ sỹ nọ ngoại trừ im lặng cũng chỉ có thể là im lặng! “…”