Đổng Thanh Thư cuối cùng cũng chọn được cho mình một kịch bản thích hợp, nhìn chung bộ phim truyền hình cũng được lắm, nội dung khá là hút khách nhưng kịch bản điện ảnh thì cô cảm thấy ấn tượng hơn. Dẫu sao cũng là cải biên từ tiểu thuyết trinh thám ăn khách, cô đọc xong rất hứng thú, cũng muốn một lần thử thách với vai diễn khó.
Vả lại nếu nhận vai này cô sẽ phải giả trai.
Thiệu Tường là một nhân vật nam có gương mặt thanh tú xinh đẹp phi giới tính, hành động có đôi lúc cũng khá mềm mại, tuy nhiên lại không hoàn toàn là phụ nữ.
Có rất nhiều sao nam có gương mặt phi giới tính, thế nhưng đạo diễn Phí cảm thấy, nếu chọn một nữ diễn viên có gương mặt phi giới tính thì sẽ càng hay hơn, tạo điểm nhấn cho phim.
Đạo diễn Phí đó mà, trước giờ vẫn luôn thích phá cách. Hầu như lần nào người này phá cách, bộ phim cũng trở thành đại bạo, được rất nhiều người yêu thích.
Chung quy gương mặt của Đổng Thanh Thư không nghiêng về nữ tính hoàn toàn, góc cạnh rõ nét nên giả trang nam nhân thì không tệ chút nào. Thêm phần chiều cao của cô cũng rất vượt trội, tuy đứng với Lệnh tiên sinh nhìn rất chênh lệch, nhưng để so sánh với đa số nữ giới thì Đổng Thanh Thư hoàn toàn có ưu thế chiều cao.
Nhiều nghệ sỹ nam đứng cạnh cô cũng không thể tạo được cảm giác couple bởi vì cái chiều cao đáng ngưỡng mộ này.
Lúc này Đổng Thanh Thư đang xem lướt qua kịch bản, cô bắt đầu phân tích.
“Em cảm thấy vai nam chính này cần phải có một độ ‘điên’ nhất định mới có thể diễn ra được.”
Đổng Thanh Thư đưa tay xoa cằm, nằm trên đùi của Lệnh tiên sinh đọc kịch bản.
Lệnh tiên sinh cũng không rảnh rỗi, ngài ấy còn lắm thứ phải xử lý ở công ty, đến khi về nhà rồi vẫn phải ôm ipad cả buổi để giải quyết công việc.
Thấy Lệnh Thiên Từ không ừ hử gì mà đưa tay xoa đầu cô, Đổng Thanh Thư cũng ngoan ngoãn không nói nữa, ôm kịch bản ngâm cứu một hồi lâu.
Đợi đến khi cô đọc xong, Lệnh tiên sinh đã chuyển từ ipad sang laptop để làm việc. Nghe ngài nói chuyện điện thoại, cô cũng rón rén rút khỏi người của ngài, chạy vào bếp chuẩn bị nấu bữa tối.
Đã được một tuần rồi kể từ khi Đổng Thanh Thư chuyển tới căn biệt thự này sống, tuy là không quen với khung cảnh xa hoa, nhưng ở lâu rồi thì tự khắc sẽ quen thôi… dầu gì Lệnh tiên sinh cũng là bắt cóc cô tới đây, cô không quen cũng bắt buộc phải quen!
“Chậc, chẳng còn gì để nấu cả…”
Đổng Thanh Thư đứng loay hoay tìm trong tủ lạnh một hồi mới lôi ra được mấy nguyên liệu còn thừa để nấu. Thôi thì tạm bợ vậy, bây giờ cũng trễ rồi, muốn đi siêu thị một chuyến cũng khó.
Vốn dĩ trước kia Lệnh tiên sinh có thuê người giúp việc làm theo giờ, mỗi bữa đều có đầu bếp chuẩn nhà hàng năm sao nấu ăn, nhưng kể từ sau khi Đổng Thanh Thư chuyển tới đây, vị đầu bếp kia cũng bốc hơi mất tâm không thấy dấu vết, lâu lâu mới thấy cô giúp việc cách bữa xuất hiện để dọn dẹp lại nhà cửa mà thôi.
Đổng Thanh Thư nấu ăn thì cũng bình thường, cô không phải đầu bếp, nào có thể nấu được mấy món sơn hào hải vị chứ.
Nhưng Lệnh tiên sinh thích ăn thì biết làm sao đây, kim chủ đã thích thì cô đây cũng sẵn lòng chiều, ngài ấy vui là được.
Căn biệt thự này không phải là nhà chính của Lệnh tiên sinh, cô có thể đoán được là vậy. Có điều vì nó đầy đủ tiện nghi, nên Đổng Thanh Thư cảm thấy rất thoải mái.
Mặc dù có chút vắng lặng buồn tẻ… thiếu sức sống.
Nhưng mà điều này thì Đổng Thanh Thư có thể khắc phục, dù sao cô cũng thích trồng hoa, mua vài chậu hoa đặt trong nhà là được rồi, đặt thêm hai chậu xương rồng trước bàn làm việc của Lệnh tiên sinh nữa.
Đổng Thanh Thư mải mê nấu ăn cũng không nhận ra Lệnh tiên sinh đã làm xong việc từ lúc nào rồi. Ngài ấy đi thật chậm đến bên cô, bất ngờ ôm cô từ phía sau.
“Ối!”
Lần nào cũng như lần nào, bị dọa đến giật bắn cả người.
“Lệnh tiên sinh! Em còn đang nấu cơm đó.”
Có thanh âm ai đó ai oán thốt lên, rồi sau đó lại im bặt sau cái hôn dài của người kia.
“Ưm…”
Đổng Thanh Thư cảm thấy đầu óc của mình mụ mị hẳn ra, bị môi lưỡi và hơi thở nam tính kia vây chiếm lấy tâm trí.
“Đừng hôn… hưm…”
Đổng Thanh Thư bị hôn đến quên cả hô hấp, đầu môi bị mút lấy thật mạnh khiến cô bối rối đỏ cả mặt. Mà chiếc lưỡi linh hoạt đó lại luồn lách vào khoang miệng Đổng Thanh Thư như tìm kiếm thứ gì đó, cảm giác chạm vào giống như điện giật vậy làm cho đầu óc của cô muốn nổ tung.
“Buông em ra!”
Đổng Thanh Thư khó khăn lắm mới đẩy được người đàn ông kia ra, lúc thoát khỏi lồng ngực của ngài ấy, cô còn đang thở hổn hển hết sức mệt mỏi luôn đấy! Mà người đàn ông kia lại thản nhiên liếm môi đầy câu dẫn, yêu nghiệt cười thành tiếng.
“Em không biết dùng mũi để thở sao?”
“…” Em không biết đấy, rồi sao!
Có cô nghệ sỹ nào đó không nhịn được xù lông tức giận. Cô quay đầu không thèm nói chuyện, tiếp tục chiên thịt vàng ươm.
“Bé cưng, em giận đấy à.”
“Em không thèm giận ngài.”
Giọng nói lạnh lùng của Đổng Thanh Thư làm Lệnh Thiên Từ bật cười.
Cô khó hiểu nhíu mày, chẳng hiểu nổi sao mình làm gì cũng có thể khiến ngài ấy cười được như thế! Bộ có ai đó điểm huyệt cười ngài ấy rồi sao?
“Ngài vui lắm sao mà cười.”
Con mắt to tròn đen láy kia giờ đây lại quay sang lườm Lệnh tiên sinh một cái, ngài càng cười lớn:
“Bé cưng, càng lúc em càng hung dữ với tôi.”
“Em mà dám hung dữ với ngài ư? Còn không sợ ngài cắt hết chu cấp, cắt luôn cái vai diễn sắp tới của em à?”
Đổng Thanh Thư mắng người là chuyện không có gì xa lạ rồi, cô càng lúc càng thêm xéo xắt. Gần đây gan của cô to lên thêm một chút, có lẽ là vì Đổng Thanh Thư biết người đàn ông này sủng ái cô trong lòng bàn tay, nên cho dù có hơi rén nhưng đụng tới là sẽ lèm bèm nói xấu ngài ấy, chẳng thèm nể mặt chút nào luôn.
Mà người đàn ông bị cô mắng kia lại rất vui vẻ cười tươi.
“Tôi sao lại nỡ cắt chu cấp của em, trông tôi tiểu nhân đến thế ư?”
“…” Đổng Thanh Thư nghe hỏi cũng phải dừng tay lại nghiêng mặt nhìn Lệnh tiên sinh một cái. Cô âm thầm đánh giá.
Người này có tiểu nhân hay không ư?
“Hm…”
Thấy Đổng Thanh Thư trầm tư suy nghĩ, Lệnh Thiên Từ lại bật cười, ngài điểm chóp mũi cô.
“Lại đang suy nghĩ câu nào để mắng tôi nữa đúng không?”
“Em làm gì có.” Đổng Thanh Thư mím môi nén cười, lại nói:
“Em đang nghĩ ngài có phải là một tiểu nhân hay không.”
“Hửm?”
Lệnh Thiên Từ kề sát gương mặt điển trai lại gần cô, sau đó khẽ hôn lên gò má Đổng Thanh Thư như lấy lòng:
“Em nói thử xem nào, tôi có phải là tiểu nhân không?”
Đổng Thanh Thư bị hôn nhột nên rụt vai, cô làm mặt lém lỉnh:
“Trừ bỏ những khi ngài trêu chọc em, dồn em vào đường cùng, ép em phải kí cái bản hợp đồng chết tiệt kia ra…”
Nhắc tới bản hợp đồng, giọng cô càng thêm khủng bố. Nhưng rất nhanh thanh âm ấy lại pha chút trẻ con nũng nịu:
“Thì còn lại ngài rất là đáng yêu, chẳng tiểu nhân chút nào.”
“Chụt” một tiếng, sườn mặt của người đàn ông nào đó được hôn lên rõ kêu!