Mọi thứ cứ thuận buồm xuôi gió mà trôi qua, sau một tuần nghỉ việc ở công ty cũ và bước vào công ty mới với vai trò là nghệ sỹ độc quyền, Đổng Thanh Thư cảm thấy cuộc sống của cô đúng là có vô vàn sự biến chuyển, đến mức cô trở tay không kịp!
Rõ ràng cái lão đạo diễn họ La kia trước đó còn lên báo tố cô dâm loàng quyến rũ ông ta, thế nhưng hôm nay tự dưng lại dở chứng gì đấy, tự cắn rứt lương tâm hay sao đó, lên mạng livestream tự thú.
“Hôm đó là tôi uống say làm càng, thật chất Đổng Thanh Thư cô ấy vô tội…”
Tiếng của lão họ La vang vang trên điện thoại, lúc này Đổng Thanh Thư đang nằm lên đùi của Lệnh tiên sinh xem kịch hay.
Nhưng cô chán ghét cái lão già này, cho dù lão có lên tiếng thanh minh cho cô cô vẫn cay cú không chịu được.
“Em thật ghét cái lão già chết tiệt này mà.”
Lệnh tiên sinh nghe Đổng Thanh Thư mắng chó chửi mèo mà bật cười, ngài cũng đang đọc báo trên máy tính bảng, thuận tay đặt trên đầu cô xoa xoa như xoa đầu một chú cún nhỏ.
“Em nóng giận gì chứ, dù sao cũng thanh minh cho em rồi.”
“Nhưng vẫn giận chết đi được, trước đó bị người đời phỉ nhổ, đúng là do lão ta báo hại mà thành… thật đáng ghét.”
Đổng Thanh Thư ấm ức kể hết một loạt sự tình, lại không nhịn được bĩu môi theo thói quen.
Lệnh tiên sinh cúi đầu nhìn cô, thấy gương mặt của Đổng Thanh Thư hôm nay sau một tuần bồi bổ cuối cùng cũng có da có thịt hơn một chút, ngài mỉm cười ôn hòa, hạ người xuống hôn cô một cái.
“Moa” một tiếng thật to vang lên, là Đổng Thanh Thư cố tình chu môi hôn lại ngài, nghe rất kêu!
Hai người sau khi hôn môi xong liền không nhịn được phá lên cười, sau đó mạnh người nào người nấy có việc riêng của mình, thế nhưng vẫn ngồi cạnh bên nhau, khung cảnh vô cùng ôn hòa bình yên, đúng là cuộc sống thần tiên mà!
Đạo diễn La bây giờ đúng là thê thảm hết mức luôn, đã livestream tự thú rồi thanh minh cho Đổng Thanh Thư thì thôi đi, còn xui rủi thế nào bị tung đoạn clip sàm sỡ Đổng Thanh Thư trong nhà hàng.
Ặc… nhìn video bị làm mờ rồi nhưng Đổng Thanh Thư vẫn sôi máu.
“Ngài xem… lão ta còn muốn bóp mông em.”
Đổng Thanh Thư nói đoạn lại nâng mắt lên nhìn người đàn ông kia, vừa hay thấy được chiếc cằm cương nghị của ngài. Cô cứng họng, lại đưa tay sờ sờ một chút, cảm thấy rất đã tay…
“Râu lúng phúng rồi này, lát em cạo cho ngài nha.”
“Ừ.”
Người đàn ông kia cười nhẹ một tiếng, lại hạ mắt nhìn cô, tôi mắt thâm sâu như hồ nước, khiến Đổng Thanh Thư không khỏi đảo điên, lạc cả hồn phách.
“Chỗ nào bị bóp qua rồi hửm?”
Thanh âm đó rất trầm, mang đầy từ tính, quyến rũ điên người!
“Không có… không có chỗ nào bị bóp qua…”
Đổng Thanh Thư đâu có dám nói, lần đó có bị bóp qua rồi, cô còn đá cho lão ta mấy cái trả thù.
Nhưng cho dù Đổng Thanh Thư có nói dối cũng không qua được cặp mắt tinh anh của Lệnh tiên sinh. Ngài nhận ra là cô nói dối, mà thật chất là cái video kia ngài cũng đã xem qua trước đó rồi, chỗ nào bị chạm, ngài đều tận mắt nhìn thấy.
Nói không nổi giận là nói dối, chỉ là không thể hiện cho Đổng Thanh Thư thấy mà thôi.
Dù sao cơn thịnh nộ của ngài, đạo diễn La kia tự mình gánh chịu là đủ rồi, không cần để Đổng Thanh Thư chứng kiến làm gì, mất công bé cưng này lại bị dọa sợ thì không hay.
Lệnh Thiên Từ nghĩ nghĩ rồi lại nở nụ cười ôn hòa hướng về phía cô, dù rằng là thế nhưng Đổng Thanh Thư vẫn nhận ra là ngài ấy không vui.
Đổng Thanh Thư có chút rối rắm, cô gần đây ở cạnh Lệnh tiên sinh cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc, nếu như không dùng mối quan hệ nghệ sỹ và kim chủ kia để hình dung, thì mọi thứ đều rất tốt… hệ như một cặp tình nhân thật thụ vậy.
Dù rằng Đổng Thanh Thư biết mình không nên có những mộng tưởng này, thế nhưng cô là nhịn không được!
“Lệnh tiên sinh, ngài không vui hả?”
Đổng Thanh Thư xị mặt ngồi dậy khỏi đùi ngài, lại nhìn ngài bằng ánh mắt mèo con ướt át, nắm lấy tay ngài kéo tới tự sờ sờ mông mình.
“Ngài đừng giận… lão ấy cũng không chạm vào em… bao nhiêu hết…”
Đổng Thanh Thư không dám nói dối nữa, mấp mé như vậy cô nghĩ là Lệnh tiên sinh cũng hiểu.
Mà người đàn ông kia sau khi thấy biểu hiện của cô thì càng không nhịn được cười:
“Ôi chao tiểu phượng hoàng của tôi, em đúng thật là…”
Đúng thật là dâm!
…
Đổng Thanh Thư sau những ngày tháng rảnh rỗi thì cũng phải trở lại với nhịp sống bận rộn mà thôi. Cô đã vào được MY Entertainment, sau khi nghỉ dưỡng một tuần để bồi dưỡng lại cơ thể hư nhược, thì ngày hôm nay cuối cùng cũng đến lúc đi làm rồi.
Công ty bố trí nhân sự cho cô, nghe nói là một nữ quản lý vô cùng có kinh nghiệm, đã từng quản lý một nhóm nhạc nam nổi tiếng vào bốn năm trước.
Đổng Thanh Thư cảm thấy khá hào hứng mong chờ, song cũng nhớ chị Hà vô cùng.
Đến lúc gặp mặt thì càng thêm hồi hộp, bất quá lúc tận mắt chứng kiến dung nhan kia, Đổng Thanh Thư há hốc mồm:
“Chị Hà?”
Hà Liên nhìn Đổng Thanh Thư ngỡ ngàng thì cười tươi toe toét, chạy lại tay bắt mặt mừng:
“Ôi cục cưng.”
“Trời ạ? Chị đi đâu đây?”
“Còn đi đâu nữa, đương nhiên là đến đây làm quản lý cho em.”
“Ơ nhưng…”
Đổng Thanh Thư thật khó hiểu, chị Hà nói thế là sao?
Thấy Đổng Thanh Thư ngơ ngác không hiểu, chị Hà càng thêm cười to. Bởi vì lo nơi này nhiều tai mắt, chị lại ghé tai Đổng Thanh Thư, vô cùng thận trọng:
“Là do kim chủ của em giúp đỡ đó.”
“Hả? Sao cơ? Ngài ấy hủy hợp đồng giúp chị rồi đưa chị vào- ưm… ưm…”
Đang nói giữa chừng Đổng Thanh Thư liền bị Hà Liên bịt chặt miệng.
“Chậc… cái đứa nhỏ này, sao em cứ không biết giữ mồm giữ miệng gì hết vậy hả Đổng Thanh Thư?”
Hà Liên làm công việc quản lý này bao nhiêu lâu nay rồi, tiếp xúc với rất nhiều minh tinh màn bạc, nghệ sỹ trong giới, cô đương nhiên biết trong thế giới giải trí hào nhoáng này, không thể nào lỡ miệng nói bậy nói bạ được. Vả lại việc được kim chủ bao dưỡng này tốt nhất là đừng nên hô hào, tránh tự rước phiền phức vào mình.
“Em nhỏ tiếng một chút.”
“…” Đổng Thanh Thư bị bịt miệng chỉ có thể ưm ưm mấy tiếng.
Đợi khi mọi thứ ổn thỏa, Hà Liên lại trịnh trọng nhìn về phía Đổng Thanh Thư, nói với cô:
“Từ giờ trở đi, tôi – Hà Liên trở thành quản lý của cô, hy vọng chúng ta có thời gian hợp tác vui vẻ!”
Hà Liên giả vờ đứng đắn giới thiệu một lượt, lại đưa tay ra phía trước. Đổng Thanh Thư nhìn chị ngẩn ngơ, lại cười thật ngây ngốc bắt tay chị.
“Chị này thật tình!”
Đổng Thanh Thư và Hà Liên cùng đồng thời cười ha hả.
…
Hà Liên lúc trước thật sự đã sợ Đổng Thanh Thư sẽ lún sâu vào mối hiểm họa mang tên Lệnh gia kia. Nhưng sau này khi thấy người đàn ông đó hao tổn tâm trí vì cô… chị cũng cảm thấy an tâm được phần nào.
Ít nhiều gì thì người đàn ông đó cũng rất sủng ái Đổng Thanh Thư.
Không biết thời gian êm đềm này sẽ kéo dài tới bao giờ, nhưng với Hà Liên thì hiện tại trải qua như thế cũng đủ tốt rồi, Đổng Thanh Thư an ổn tiếp tục con đường phát triển sự nghiệp của cô, mà chị theo cô làm quản lý cũng rất tốt, chị rất thích Đổng Thanh Thư.
Hy vọng sau này mọi chuyện đều êm đềm trôi qua, sóng yên biển lặng thì tốt.